Biến thái! Tránh xa ta ra !!! - Chương 15

Tác giả: Congchuayeutruyentranh

ĐỐI PHÓ NHỮNG KẺ MẶT DÀY.
Hôm nay, một buổi sáng đẹp trời và vô cùng mát mẻ. Ngự tại một căn nhà sang trọng có một người đang bừng lên ngọn lửa thù hận. Vâng, chính là tôi-Nữ thần báo thù đây!!!
- ÔI!!! Vợ à…Mới sáng sớm tinh mơ mà em làm cái gì vậy???-Anh dụi dụi mắt, mơ màng hỏi. Cái tên chồng lười nhác này…
Binh!!!!
Một cái gối ôm to oành đập thẳng vào đầu anh, tôi mắng:
- Anh đó!!! Nhìn cho kỹ vào, 8h mấy rồi cơ, ở đó mà tinh với chả mơ. Hứ!!!
- ORZ…Kệ nó đi!!! Ngủ thôi.-Anh toan cuộn chăn ngủ tiếp thì…
ẦM!!!!
Tôi không chút lưu tìn đạp phắt anh xuống giường. Đáng đời tên này!
- Anh đó!!! Ngay cả lí do tại sao em lại té cầu thang cũng không thèm hỏi. Anh! Anh rốt cuộc có còn coi em là vợ không hả??? Anh có tin em lập tức ly hôn đi cưới người khác luôn không???-Tôi phồng má, trừng mắt, gườm anh liên tục.
- Anh không cho phép em làm vậy nha!!!-Anh cuối cùng cũng tỉnh táo, đứng bật dậy hét gào. Khà khà…Còn không phải Nhất Hiểu Nguyệt này lợi hại ư???
- Hứ!
- Ok! Là chuyện gì mà khiến em té cầu thang vậy???
- Là do có người đẩy…
ẦM!!!!!!!
Một tiếng động long trời lở đất vang lên. Mẹ ơi!!! Anh hai mắt đỏ ngầu, tiếng gần lại tôi như dã thú đói mồi, gằn lên:
- Là-ai??? Tên khốn nào???
Gì chứ? Hung dữ như vậy…Cũng không phải tại tôi chứ bộ. Hứ!!!
- Là…Hồ Lam Như…
- Con nhỏ điên ấy…Chẳng phải em nói nó không gây trở ngại cho em sao???
Tôi chán nản thở hắt một cái, sau đó:
- Anh rốt cuộc có não hay không? Lúc em nói câu đó là một ngày trước, một ngày sau thì nó mới đẩy em mà!!!
- Thế em không sao chứ? Có bị trầy xước ở đâu không? Có bị thương hay không??? Hả???-Anh lo lắng. Sự lo lắng này làm tôi cảm động vô cùng.
Tôi biết. Anh không hỏi tức là muốn tôi không phải nhìn lại những chuyện buồn. Không muốn tôi vì sẩy thai mà chán nản, buông tay cuộc hôn nhân chứ không phải là không quan tâm tôi.
Còn nữa, hiện tại anh quan tâm là tôi. Lo tôi bị thương chứ không phải lo lắng quá nhiều về đứa con. Thật tốt! Một người chồng tuyệt vời như vậy, thật là…
- Em…Sao…Sao tự nhiên em cười thế???-Anh hơi run. Ặc. Hình như tôi biểu cảm hơi quá thì phải?!!
- Anh này. Em không sao hết í!!! Nhưng mà…đứa con…
- Anh nói em không nên lo lắng quá nhiều mà. Ok! Nếu em thích thì sau này mỗi đêm chúng ta đều hợp tác để tìm một đứa con khác…
Anh chỉ mới nói tới đó, tôi đã có cảm giác mặt mình nóng đến tận mang tai. Biến th' lại hoàn Biến th'!!!
- Yá!!!!! Anh ૮ɦếƭ quách đi!!!!!!!
Tôi đập thẳng cái gối vào mặt anh. Hứ!!!
Từ phía xa, tôi đã nhìn thấy bóng dáng lả lơi của Hồ Lam Như. Hahaha…Giây phút bình yên cuối cùng, gắng mà tận hưởng đi đồ ngu!!!
- Ủa??? Chà, hóa ra là vợ giám đốc ư? Nhìn không ra, sao cô hốc hác quá vậy?! Không phải bị giám đốc ngược đãi đấy chứ?!! Ha! Đích thân đến đây đứa đơn ly hôn và đơn xin nghỉ việc à?! Xem ra cô còn chút sáng suốt ha?! Hihi…-Nó xỏ xiên. Tôi mà không nhịn chắc nãy giờ nó phải đi chỉnh hình cái mặt lại vì ăn tát của tôi đấy!!!
- Sao vậy? Bị tôi nói trúng nên nghẹn ngào ư???
Oẹ!!! Còn bày đặt nghẹn với chả ngào. Hứ!!!
- Nè!!! Hồ Lam Như, cô nói xong chứ?! Xong rôi nên lột dép mà chạy lẹ đi. Ha?! Tí nữa là chạy không kịp đấy. Lúc đó đừng trách tôi. Nhỉ???
- Nè…
Nó đang định nói thì quản lí kêu nó lên phòng Lâm Thế Ưu. Há há…Kỳ này mày còn không ૮ɦếƭ ư???
- Sao? Chưa gì muốn tuyển vợ sớm vậy ư?-Nó hất mặt. Cứ như nó chắc chắn sẽ được lấy Lâm Thế Ưu vậy. Ngứa mắt quá!!!
- Tôi cũng muốn đi theo. Để xem anh ấy “tuyển-vợ” thế nào.-Tôi hào hứng. Nó nguýt dài. Tôi im lặng không nói gì.
Action!!!
Trong phòng anh, không khí không nặng nề như tôi tưởng tượng. Anh vẫn còn thoải mái ngồi nghe nhạc kia mà!!!
- Em đến đây làm gì???-Anh nhìn sang tôi với anh mắt ngạc nhiên.
Còn Hồ Lam Như thì đắc ý liếc tôi một cái ý nói: Thấy chưa! Đã nói không cần cô rồi mà!!!
Tôi trừng mắt lại với anh: Bộ em tới không được hả???
Anh chớp mắt, vô tội: Đâu có đâu!!! Nhưng em tới làm anh không nỡ trị con nhỏ ấy!!!
Tôi lườm lườm, mắt sắc như dao: Hử??? Đuổi hả??? Dám không???
Anh thu lại ánh mắt vô tội, nghiêm túc: Thật đó!!!
Tôi hứ nho nhỏ: Nhớ đi!!!
- Sếp! Sếp kêu em có việc gì ạ???
Hồ Lam Như thấy nó bị làm lơ lâu quá nên lên tiếng. Tôi cũng nói chen vào:
- Em đi trước đây!!!
Trước khi đi tôi còn bõ ghét liếc nó một cái, rủa: Đi tự tử đi con nhỏ lẳng lơ!!!
Nói vậy thôi chứ tôi đâu có đi đâu xa, đứng trước cửa nghe lén í mà!!!
Haizzz…Ôm cây đợi thỏ, không biết bao giờ thỏ mới ra đây nhỉ???
- Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Trong phòng anh truyền ra tiếng hét vô cùng thê thảm của Hồ Lam Như. Ủa??? Gì vậy ta???
Tôi tò mò dựa càng lúc càng sát vào cửa nên cửa bị bật vào. Tôi chới với cố gắng giữ trọng tâm để bản thân không hôn đất mẹ bao la. Nhìn anh, cười ngượng ngùng.
Hoàn hồn, tôi mới bắt đầu nhận thức vấn đề, chỉ thấy một trận “bão người” lướt qua. Hồ Lam Như ôm mặt khóc oa oa chạy biến ra ngoài. Sao…sao…sao tôi không hiểu gì vầy nè???
- Anh! Anh làm gì…mà nó khóc như nhà có tang vậy???
- Có làm gì đâu! Chỉ là…”thảo luận” một số việc thôi!!!
Há! Chú ý nhé! Anh ấy nhấn mạnh từ “thảo luận” đấy!!!
- Thật???
- Thật mà!
- Anh có đuổi việc nó không???
- Không!!!
- Hả??? Sao lại thế chứ?! Anh phải đuổi chứ!!!
- Nhưng anh đã cho cô ấy trở thành lao công rồi mà!!!
- Hahahaha…Anh làm rất tốt!!!
Đây là lần đầu tiên tôi mừng khi người khác gặp họa như vậy. Hô hô…Tôi phải nhảy điệu Hawai để ăn mừng thôi!!!
- Quá khen!!!
Anh vẫn giữ cái vẻ khách sáo đó. Điện thoại tôi vang lên rần rần.
BẮT GIAN.
- Em nghe điện thoại…
Tôi bước ra ngoài, bắt đầu đổi giọng 180*
- Bà có chuyện gì mà cứ nhằm giờ thiêng điện cho tôi không vậy hả???
[Huhu...]
- Đừng nói với tôi là bị ép gả nữa nha!!!
[Không phải!!! Mà là...là...]
- Là???
[ Huhu...Là chồng tôi có...bồ nhí bên ngoài!!!]
- HẢ????????
Tôi há miệng to tới mức nhét nguyên cục gạch vào còn được. Có…có bồ nhí ư??? Bồ…nhí?!
- Ê!!! Gì chứ cái này không giỡn được à nghen!!!-Tôi lên tiếng cảnh cáo.
[ Thiệt đó!!! Bọn họ...bọn họ còn dắt nhau về nhà... làm...làm...mấy cái chuyện đồi bại ấy nữa!!! Huhu]
- Sao??? Làm…ở nhà bà?!!! Có lộn không vậy???
Vụ này mới nghen!!! Sao từ đó tới giờ tôi chưa nghe vậy ta?!!!
[ Chắc chắn. Lần trước, tôi về nhà bất ngờ, nghe thấy tiếng ư ư a a... Ya!!!!!! Tôi tức lắm nha!!!]
- Rồi bà làm gì? Nắm đầu “quoánh” họ hả???
[ Tôi...tôi không làm gì hết á!!!]
- Gì???
Cái này còn shock hơn nữa, tôi là tôi sắp nock out rồi nha!!!
- Ok! Để ngày mai, tôi với bà, cùng nhau đi BẮT-GIAN!!!!
[ Bắt gian??? Bắt gian cái gì???]
Oh…
My…
God…
- Thì…bắt gian tại giường…
[Nhớ nha! Nhớ bắt gian với tôi nha! Có gì, tôi đích thân cho hắn làm thái giám luôn!!! Hứ!!!]
X__X”
Vì sao bạn tôi lại là một đứa…bất…bình thường?!!
Buổi sáng, 7h…Cổng nhà Ngân Châu…
- Nè!!! Bà có chắc giờ này đôi gian phu dâm phụ ấy ở trong đó không vậy?
- Chắc chắn mà…
- Vậy tụi mình đứng đây làm chi? Đi vào!!!
- Ờ…
Tôi với Ngân Châu thật sự là lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác làm ăn trộm. Há! Cũng thú vị quá mà!!!
- Đây nè!!!-Cổ Ngân Châu nói nhỏ, ngón tay chỉ vào phòng. Tôi kê tai sát vào cửa, nghe thử, quả nhiên là có *** ha. Cái tên khốn nạn này!!! Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mừ!!!!
- Ngân Châu!!! Bà đi tìm cây chổi, đưa lên đây cho tôi! N-h-a-n-h!!!
Tôi nói như rít qua kẻ răng. Ngân Châu luống cuống lấy cây chổi đưa tôi. Hai bọn tôi cứ như nữ hiệp đạp cửa phóng vào. Ý muốn bắt gian tại trận, sau đó đập cho hai con người khốn kiếp ấy một trận ma chê quỷ hờn luôn.
Ai dè…
ẦM!!!!!!!!!!!!!
Tiếng phá cửa dứt khoát vang lên. Tuy nhiên, trên giường…không có một bóng người nữa a! Sao…sao kỳ vậy??? Chẳng phải…
- Hai người chơi trò gì vậy???
Chồng của nó ngồi trước laptop, bất ngờ quay lại, cười đểu nhìn bọn tôi.
- Ơ…- Hai chúng tôi nhìn nhau ngơ ngác. Nhưng…*** đó vẫn còn mà?!!
- Anh! Tôi ly hôn với anh!!! Anh ở bên ngoài có bồ nhí đã đành, thế nhưng lại còn đem về nhà. Anh tin tôi cho anh đời này kiếp này chỉ có thể thích đàn ông không hả???
- Hửm??? Cái…cái gì?-Anh ta khó hiểu. Sau đó liền “à” lên một tiếng.
- Em nói cái này?!
Bọn tôi tò mò nhìn vào laptop…Hóa ra…là…phim…cấp 3???
- Hề hề…Sorry bà nghen!-Nó nhìn tôi cười cười. Trời ơi, muốn chém người quá đi mất!!!
- Cô có thể về chưa???
- Hừ! Chào mọi người!!!
Tôi giận đùng đùng, xoay người chạy vù ra ngoài, ném cây chổi về phía nó…
- Á!!!!!!!!!!!-Nó hét vang lên. Blè! Cho bà chừa nhé!!!
Sau cái buổi sáng “bắt gian hụt” ấy, tôi đã rất là bực mình. Đùng đùng trở về nhà, mong muốn tắm một cái cho xả xui, nào ngờ…
Lúc đi lên phòng để lấy đồ thì tôi bất giác nghe thấy trong phòng có những…âm thanh ***. Trời ơi là trời!!!! Hôm nay tôi bị quỷ ám ư???
Lâm-Thế-Ưu!!!!!!!!!!!
ẦM!!!!
Tôi đạp cửa khí thế xông vào. Anh quả nhiên đang ngồi trước laptop.
- Anh đang xem cái ghê tởm gì vậy hả???
Tôi cau có gắt lên. Anh xoay người lại, mở lớn mắt nhìn tôi sau đó “a” lên một tiếng, toan đóng cửa sổ màn hình thì tôi nhanh tay nhanh chân vọt tới đẩy anh ra.
- Anh thích ૮ɦếƭ hả????-Tôi rống lên. Đúng! Không sai chút nào!!! Đàn ông là một lũ Biến th'!!!!!
- Nguyệt, anh..anh chỉ…
- Anh thích xem mấy cái phim này chứ gì???
- Anh…
- Được! Tối nay…-Tôi cầm gối ném vào mặt anh, tiếp.- Anh đi ra phòng khách mà ngủ. Nhé???
- Đừng mà em yêu!!!
- Dẹp đi!!!
ẦM!!!
Tôi đập một phát vào cái cửa, sau đó lủi đi, lửa giậ̣n trong lòng vẫn còn chưa tắt hẳn.
Buổi tối. Ti vi phát toàn mấy chương trình chán ngắt. Một đài thì lia lịa tiếng tây tiếng tàu, nghe hiểu mới lạ. Một đài thì vô vị thấy rõ, MC cười, khán giả cười bởi những câu nói một chút ý nghĩa cũng không có. Còn vài đài thì chiếu mấy bộ phim Hàn Quốc khóc la rền rĩ. Làm ơn! Nhà tôi đâu có tang, nhờ họ khóc mướn hay sao???
Tối hôm nay anh nói là bận rộn cái gì đó, không thể về sớm nên kêu tôi ngủ trước. Haizzz…Chán quá à!!!

Nằm trên giường, trằn trọc lăn qua lăn lại, lâu lâu thì liếc nhìn đồng hồ, trông thấy kim giờ sắp điểm 12h mà anh vẫn chưa về. Tôi giận dữ dùng móng tay cào muốn nát cái gối bên cạnh.
Cạch!
Tiếng mở cửa vang lên, tôi vội vã nhắm mắt vờ ngủ say.
Tôi có thể dễ dàng cảm nhận được anh đang tiến gần đến bên tôi. Anh khều khều:
- Ê!!! Dậy đi! Dậy đi!!!
- Cái gì vậy anh??? Người ta đang ngủ chứ bộ!!!-Tôi vờ như bị đánh thức dậy.
Cốp!
- Ui da!!!
Tôi xoa xoa cái đầu vừa bị “ai đó” cốc đến nổ đom đóm mắt.
- Em đừng có xạo! Ngủ cái gì, nhìn gối sạch trơn, không có tí nước miếng nào là biết ngủ giả rồi!!!
- Hứ!!!
Tôi quê độ, hết biết nói gì cho cam.
- Anh vác cái thứ gì về đó???
Tôi tò mò hỏi khi thấy anh ôm lỉnh kỉnh mấy thứ gì đó nhìn như…kính thiên văn?!
- À!!! Mình ra ban công rồi nói sau!!!
- …
- Hóa ra…cái này thật sự là kính thiên văn ư???
- Ừm.
- Có sao băng thật à?! Sao em nhìn không thấy gì nhỉ???
- Em phải nhìn bằng cái này chứ. Đồ ngốc!!!

- WOA!!! Đẹp thiệt nha!!!-Tôi trầm trồ khen ngợi.
-…
Người nào đó im lặng tập 1.
- Lần đầu tiên em nhìn thấy sao băng rơi nè!!!
-…
Người nào đó im lặng tập 2.
- Anh cũng xem thử đi!!!
-…
Người nào đó im lặng tập 3.
Tôi buồn bực vì thấy mình cứ như đang độc thoại nội tâm vậy, ngẩng mặt lên thì thấy…anh đã ngủ mất rồi. Haizzz…
Tôi tự nhủ: Người này là khúc gỗ, khúc-gỗ-mục!!! Chẳng có romantic gì hết á!!! Thấy-ghét!!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc