Biến thái! Tránh xa ta ra !!! - Chương 07

Tác giả: Congchuayeutruyentranh

Tâm trạng tôi vốn chả tốt đẹp gì, vậy mà khi nhìn thấy gương mặt thuể não của anh ta thì…càng thấy bức rức, khó chịu.
-Uả??? Giờ này anh không ở nhà mà đến đây làm gì vậy???-Tôi có chút thắc mắc. Tay hắn bị thương đã đành, nay trên đầu còn quấn băng dày cộm. Tội nghiệp thật!
-Hiểu Nguyệt! Nói đi cũng phải nói lại nha. Anh là ân nhân cứu mạng của em đó!!! Chưa gì đã kiếm cớ đuổi người ta đi!!!-Anh ta mặt mày nhăn nhó. Tôi chột dạ:
-Hồi…hồi nào? Chỉ…chỉ biết nghi tốt cho người xấu không a…
-Hả? Cái gì???-Anh ta nghe dứt câu liền trợn mắt nhìn tôi chằm chằm.
-Í quên…Là…là nghi xấu cho người tốt mới đúng. Nhầm!
-Em học văn thật là tệ. Đó! Ngay cả trình độ giao tiếp cũng kém. Không biết mời người ta vào nhà à???
Bỗng dưng tôi thấy mắt như hoa lên, đầu thì ong ong nhức nhối. Sao khó chịu thế này???
Thế nhưng, nếu không muốn bị anh ta nói móc nói méo thì tốt nhất nên ngoan ngoãn mà mở cửa. Vừa nghĩ đến đó, tôi âm thầm thở dài rồi bước ra mở cửa thả hổ vào nhà. Huhu...Ông trời ơi! Làm ơn thương tình con hiền lành nhân đức mà cứu con đi!!!
- Chà!!! Nhà em cũng không tệ chút nào!!! Xem ra tiền thưởng tháng này không cần trả rồi!!!-Anh ta vừa nói vừa vươn mình ngã người lên sofa nhà tôi. Tiền thưởng???
Tôi vừa nghe động tới tiền liền mặc xác cái đầu đau như Pu'a bổ, chạy vù đến gần anh hỏi rõ:
- Sao tự nhiên lại trừ tiền chứ??? Em có làm gì đâu?!!!
Thật là oan uổng quá đi mất!!!
- Không làm gì??? Em làm anh bị thương đến mức này mà còn dám trả treo??? Cũng may là không bị thương khuôn mặt đẹp trai này!!!
- Hứ! Cái đó anh phải đi bắt đền Lam Như mới đúng nha!!! Tự nhiên trừ tiền người ta à!!! Vô duyên!!!-Tôi hầm hầm bước chân lên cầu thang muốn về phòng.
- Hồ Lam Như nghỉ việc, đàn em bị đuổi. Anh biết tìm ai đòi bây giờ? Nghĩ đi nghĩ lại cũng tại vì em mà anh thảm hại thế này, thôi thì tốt nhất là bắt em đền!!!
- Không nói đạo lí!!!-Tôi ghét, tôi khinh, tôi cóc thèm cãi với thứ ngang như cua.
- Em đi đâu đấy???
Tôi cứ đều đặn bước đi không thèm trông đến anh ta.
- Này! Giận hả??? Ê...
- Em không dừng lại để anh theo em lên phòng thì khó coi lắm!!!
- ANH!!!!! Em méc mẹ em!!!!!-Tôi trừng mắt.
- Vô tư.-Anh ta vẫn tỉnh bơ. Tôi bất thình lình đóng sập cửa phòng lại.
- Oái!!! Hiểu Nguyệt? Còn anh thì sao?
- Kệ anh!!!-Tôi dứt khoác. Cho anh ngủ ở phòng khách làm mồi cho muỗi luôn. Blè...
- Nè!!!
Tôi trở mình lên giường định ngủ nhưng cơn đau đầu liền ập tới. Tôi cứ thấy bản thân mơ màng mơ màng. Nhất định là bị bệnh rồi! Ôi! Xui quá!!!!
Huhu...Nhức đầu quá, nhức đầu quá, khó chịu quá!!!...
Tôi cứ lăn qua lăn lại muốn ngủ mà không ngủ được. Cái đầu không chịu nghe lời như muốn nổ tung vậy. Chắc ૮ɦếƭ mất!!!
Còn anh ta, sau n lần gõ cửa chán chê thì cũng đình công, im bặt.
- Lâm...Lâm Thế...Ưu...
Vậy mà, tôi do đau đầu tới bán sống bán ૮ɦếƭ phải *** cầu hắn giúp. Cửa vừa mở, một bóng người phi thân vào phòng tôi nhanh y chang Ngự miêu Triển Chiêu luôn!!! Má ơi...
- Hiểu Nguyệt? Sao mặt em lại xanh như vậy? Hả??? Cả thân nhiệt cũng nóng lên??? Em bị bệnh mất rồi!!!
- Ôi! -Tôi ôm đầu mà ca cẩm.
Ông tướng ơi! Tôi gọi ông vào đây để nghe ông nói nhảm chắc?!!!
- Em sao vậy???-Tôi càng im lặng, anh ta càng lo lắng cuống cuồng.
- Đau đầu ૮ɦếƭ mất!!!-Tôi nói. Anh ta vẫn ngờ nghệch.
- Hừm! Tôi nói tôi-đau-đầu!!!!!-Tôi nhẫn nhịn lặp lại một lần. Sặc...
- Hả??? Ưhm...Em có thuốc không? Thuốc để ở đâu??? Hả???-Lâm Thế Ưu lượn qua lượn lại trước mặt tôi. Thằng cha này...
- ANH!!! Anh đừng có đi qua đi lại như thế, tôi ngất mất!!!
- Thuốc để ở đâu???
- Không có.-Tôi buông hai từ. Hai từ có sức sát thương kinh khủng nhất hiện nay.
- KHÔNG CÓ????? KHÔNG CÓ CÁI GÌ????? THUỐC Ư??????
Gật đầu trong đau khổ. Nếu đây là một cuốn truyện tranh, tác giả chắc chắn vẽ mặt tôi thì xám xịt+ ba vạch đen thui trên mặt. Còn anh ta thì lửa ngập đất trời, gương mặt của Thiên lôi đang giận dữ và...cuồng sát. x___x"
- Nhà là cho người ở, bộ cho chó mèo ở sao mà không có thuốc. Em tính ngược đãi bản thân đến ૮ɦếƭ à???
Huhu...Có ૮ɦếƭ tôi cũng sẽ chọn cách ૮ɦếƭ nào tử tế hơn một chút. ૮ɦếƭ trước mặt anh chỉ sợ linh hồn siêu thoát không xong.
- Ngu!!! Đi! Tôi đưa em vào bệnh viện...
- Nè...-Tôi yếu ớt lên tiếng định cản lại nhưng xét cho cùng, nếu không muốn ૮ɦếƭ thì nên như thế.
Nhưng...Khi đến bệnh viện tôi phát hiện một điều còn khủng khiếp hơn việc đau đầu trăm vạn lần: Cửa nhà còn...chưa khóa!!!
ÁP LỰC KHÓ PHẢN CÔNG.
Tôi mắt trái giật lia lịa. Nhà...nhà của tôi! Huhu...Đồ trong đó là đồng tiền xương máu của tôi đó nha!!! Tôi không thể để mất được.
Vậy là, tôi thuề thào nói với anh đang lo lắng tái cả mặt:
- Cửa...cửa...
- Hả??? Em muốn nói gì cơ?
- Cửa...nhà...chưa...khóa!
Thế giới ngưng đọng ba giây. Tiếp đến, anh ta nói như đang rít qua kẽ răng:
- Câm miệng lại đi!
- Ăn trộm...đồ của...-Tôi định cố gắng giải thích thêm tình trạng nguy cấp của ngôi nhà mến thương hiện giờ thì anh đã đưa tôi đến trước mặt bác sĩ.
Thằng nào dám ăn trộm đồ đạc nhà bà, bà nguyền rủa cho bây suốt đời suốt kiếp nghèo mạt rệp!!!
Ngôi nhà dấu yêu hiện ra trước mắt. Xe vừa dừng, tôi lập tức phi thân cái vèo vào nhà.
Ti vi còn. Laptop còn. Đồ ăn còn. Tất cả đều còn. Phù! May ghê!!!
- Gấp gáp gì chứ? Mất thì mua lại thôi.
Đúng là...
Tôi tiện thể lườm anh một cái đỡ tức, nói:
- Mấy người giàu nó khác, tôi nghèo nó khác!
Tủi thân ૮ɦếƭ đi được!
- Haizzz...Thiệt tình, sao em chẳng chịu để ý sức khỏe gì hết vậy? Không được rồi!!!-Anh ta lắc đầu. Tôi bắt đầu thấy có "mùi" nguy hiểm.
- Thì sao?-Tôi có tí tẹo đề phòng.
- Thì...anh ở chung với em!!!!
- HẢ??????????
Thường thường chỉ có nữ ở nhà nam chứ làm gì có cái chuyện ngược đời, tráo trở kiểu này!
- Không được?
- KHÔNG BAO GIỜ ĐƯỢC!!!!!!
- Chuyện coi mắt "xui xẻo" lần trước...mẹ em...
- Hahaha... Thật ra ở một người cũng không vui. Không sao! Anh có thể ở, có thể ở mà!!!-Tôi miễn cưỡng cười như điên. Huhu...Đồ ác quỷ!!!
- Nguyệt ơi! Mau giặt đồ đi!!!-Anh ta ngồi chễm chệ trên sofa mà ra lệnh. Gì chứ? Rõ ràng là nhà của tôi mà, sao khi không lại hóa thành nhà của anh chứ? Ban đên lại phải ngủ chung với anh làm tôi lúc nào cũng phải đề phòng kẻo lại xúi quẩy "tiêu" một lần nữa.
- Nè! Sao anh không làm gì hết trơn vậy???-Tôi chống hông hô to. Anh cười:
- Anh là khách mà!
- Tôi nhớ 12 con giáp chẳng có con nào là con đỉa cả mà sao anh bám dai thế???-Tôi cau mày.
- Anh phải chịu trách nhiệm chứ?
- AI MƯỢN!!! Tôi thèm vào!!!!
- Haha...Ngoan đi nào.
Kinh kong...Chuông cửa ngân vang. Anh cuối cùng cũng chịu rời ghế ra mà làm một việc có ích: Mở-cửa.
- Là ai???-Tôi tò mò.
- Mẹ em í!-Anh tỉnh queo còn tôi...đã sớm hóa thành tượng đá!!!
Huhu...Vì sao mẹ tôi lại đến giờ này???
Run rẩy...run rẩy...Tôi đứng trước ánh mắt săm soi của mẹ chỉ còn biết run và...run mà thôi. Huhu...Liệu mẹ có hiểu lầm không nhỉ?
- Nhất Hiểu Nguyệt! Mẹ cần lời giải thích!-Mẹ tôi lên tiếng, tôi càng run hơn. Cứ như tôi nói ra thì sẽ ૮ɦếƭ chắc vậy!
- Giải thích à?
- Tại sao con lại ở chung nhà với Lâm Thế Ưu? Con có biết làm thế sẽ chẳng còn ma nào rước bà cô già 26 tuổi như con hay không?-Mẹ tôi trách cứ.
Bà...bà cô già a??? 26 tuổi? Hừm. Mẹ cũng thật biết cách làm nhục con gái mình quá!!!
- Mẹ! Chúng con trong sạch...
- Dì a. Nếu bác cảm thấy chuyện này không tiện thì...có thể gả Nguyệt cho con!-Anh đứng bật dậy, chen vào cuộc đối thoại đang tới hồi gay cấn của hai mẹ con.
Mẹ tôi vừa nghe đến đó thì hai mắt sáng rực như đèn pha ô tô. Tôi thì ngốc ra mặt. Cái...cái gì? Hihi...Là tôi nghe nhầm hay là do anh ăn quàng nói bậy đây? Gả người mà làm như đi bán heo í!!!
- Tốt! Nếu hai đứa đã thành thế này thì cũng nên mau chóng kết hôn a!!!
- MẸ!!!!!!!!!! Không được! Con không chấp nhận.
- Ở đây đến phiên cô lên tiếng sao???-Mẹ tôi trừng mắt. Nhưng lầm này tôi đã quyết tâm đả đảo luật hôn nhân bất công này nên gắng gượng hét lên:
- Con không lấy anh ta mà!
- Tại sao? Thế Ưu xét về ngoại hình, gia cảnh đều có điểm tốt. Tại sao cô không thích chứ? Đồ đần!!!
- Nhưng...
Binh...Một tập hồ sơ đánh ngay vào đầu tôi. Oaoa...
- Cô! Cấm cãi!-Mẹ tôi gườm tôi một cái.
Vậy là...phải kết hôn thật sao???? A!!!!! Bọn họ âm mưu bán tôi đi mà!!!!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc