Biến thái! Tránh xa ta ra !!! - Chương 02

Tác giả: Congchuayeutruyentranh

CẦU THANG-ĐỊA BÀN CỦA ÁC QUỶ.
- Trời ơi!!!
Hix! Chỉ cần nhìn cái cầu thang dài loằng ngoằng này thôi là tôi cũng đủ oải rồi!!! Khỉ gió! Anh ta chơi tôi sao? Bắt tôi đi lên đi xuống ít lắm cũng hơn một tiếng chỉ để lấy cái khăn tay thôi à? Sao không dùng khăn giấy chứ, tôi có nè, tha hồ mà dùng, tôi chẳng thèm tiếc nha!!!
Đi được tới tầng bảy, tôi chống tay vào gối, cúi người thở không ra hơi. Má ơi! Chi bằng tôi đập đầu vào tường ૮ɦếƭ quách cho xong chuyện!!!
- Ê!!! Là Nhất Hiểu Nguyệt đó à?-Một cô gái cực kỳ xinh đẹp tiến tới gần tôi.
- Ờ! Là tôi nè!!!
- Lam Như! Cô xem, phải con nhỏ ấy không???
Lam Như? Cái tên này nghe quen quen...
"...Cô hại tôi một chút hứng thú với cơ thể Lam Như cũng không có..."
Là cô gái đêm đó hay sao???
- Đúng! Là nó đó!-Cô gái tên Lam Như cất tiếng.
- Không có chuyện gì ấy chứ?-Tôi ngó nghiêng hỏi đám người bọn họ.
- Hứ! Nói đi, cô là gì của giám đốc???
- Thì...Là thư ký a!!!
Hơ hơ...Đám người này lạ lùng thật, không phải họ thần tượng tôi đã "anh dũng" từ tầng mười "phi" xuống tầng 7 bằng thang bộ ấy chứ?!
- Nhảm! Cô nói dối! Sao sếp lại kém thế chứ? Lựa một con nhỏ hai lúa vào làm!-Một người khác hất hàm nói.
- Nè! Tôi không hiểu mấy người muốn nói gì nhưng mà làm ơn tránh đường đi! Tôi phải làm việc!
- Con nhỏ này...
Một người khác đưa tay định tát tôi thì sau lưng tôi vang lên một giọng nói:
- Các người tụm năm tụm bảy ở đây làm trò gì thế hả???
- Sếp...
Chúa ơi! Quỷ tới rồi!! Chuồn thôi!!!
- Nhất Hiểu Nguyệt! Xảy ra chuyện gì vậy hả???
- Là...là...
- Tất cả các cô đi hết cho tôi!
Hahaha...Các cô? Tức là có tôi? Hứ! Không cần anh đuổi tôi cũng đi mà!
- Nhất Hiểu Nguyệt! Không cần đi lấy khăn tay nữa! Lên làm việc!
- Ưhm...
Tôi là con chó anh nuôi à? Muốn đuổi thì đuổi, muốn đánh thì đánh? Làm ơn đi! Tôi-là-người.
- Hơ! Chỉ sai cô đi lấy có cái khăn tay mà hơn cả tiếng đồng hồ! Trừ tiền thưởng của cô!!!
- Sao cơ????
Má ơi! Sét đánh ngang tai a!!! Huhuhu...Tiền thưởng của tôi!!! Lâm Thế Ưu...Tôi nguyền rủa anh đời đời kiếp kiếp sẽ gặp tai ương cho mà xem!!!
- Sao...sao lại trừ tiền của tôi chứ???-Tôi shock tới mức không dám tin vào những gì mình vừa nghe.
- Cô nghe chưa rõ à??? Tôi bảo cô đi lấy khăn tay mà cô lại đứng tụm năm tụm ba ở đó trò chuyện. Chưa hét cho cô một trận đã là phước ba đời rồi!!!
- NÀY!!!!!-Tôi đột nhiên hoá thành cọp mẹ gào tướng lên làm anh ta theo quán tính bật người về sau.- Chỉ có thế đòi trừ tiền tôi a? Tôi không có chuyện mà là bị người ta chặn đường gây sự!!! Ngu!!!
૮ɦếƭ tôi rồi! Tôi lỡ nói thằng cha ấy ngu ư? Huhu...Hắn hẹp hòi như thế sẽ lấy cớ này trừ tiền tôi nữa cho mà xem. Oaoaoa...Cái miệng hại cái thân thiệt mà!!!
- Là ai chặn đường cô?-Mặt anh ta đột nhiên đen lại. Hô hô!!! Lần đầu tiên tôi được quan sát kỹ sự biến đổi trạng thái trên guơng mặt của một người nha!!!
- Là hôn thê của anh!
Đột nhiên anh ta lườm tôi một cái, hỏi:
- Cô bị điên hả? Ai là hôn thê của tôi chứ?
- Thì là cô gái tên Lam Như a! Bộ...không phải sao?
- Hahahaha!!!!!-Anh ta đột nhiên ôm bụng cười như bị đười ươi nhập. Anh ta bị-điên!!!
- Này! Anh ổn không???
- Hơn cả ổn! Ai nói cô ta là hôn thê của tôi? Tôi còn chưa muốn lấy vợ!!!
Chưa muốn lấy vợ? Chảnh thế! Nói thẳng không ai thèm lấy cho rồi!
- Cô. Ngày mai chuẩn bị đi Hàn Quốc chung với tôi!
ẦM...
- Để...để làm gì???
- Hơ! Nhiệm vụ của thư ký là phải theo chân sếp mà! Giống như...chó con theo chân chủ vậy!!!
- HẢ???? Anh...Anh...
Anh ta dám ví tôi là chó à?!!!!
NGỌT NGÀO Ở HÀN QUỐC.
- Sếp! Chờ tôi với!!!-Tôi đi sau anh ta miệng không ngừng kêu gào.
Khốn kiếp! Đàn ông con trai thế à?! Ôm theo nguyên cái vali to oành rồi bắt tôi kéo theo trong khi bản thân ung dung đi phía trước ngắm cảnh. May cho anh ta là sếp của tôi không chắc tôi đã "oánh" anh ta thật rồi.
- Hiểu Nguyệt! Tới nơi rồi!-Anh ta dừng bước trước một khách sạn sang trọng. Tôi há mồm to như bóng đèn ngẩng cổ nhìn cái khách sạn cao chót vót.
- Cô làm trò khùng điên gì vậy hả?-Anh ta gắt lên làm tôi mới ý thức được hành động ngốc nghếch của mình.
Lễ tân...
- Chúng tôi thuê một phòng, ở 1 tháng.-Anh ta bình tĩnh nói. Tiếng Hàn anh ta nói lưu loát làm tôi giật mình.
- Hai phòng mà...-Tôi chen ngang, anh ta trừng mắt:
- Cô trả tiền nhé!!!
- Nhưng...nếu một phòng thì phải 2 giường nha!
Anh ta bắt đầu cười gian, quay qua lễ tân, tiếp:
- Chúng tôi là vợ chồng...
Sau đó anh ta lôi cổ tôi đi mất.
Sặc...Tôi muốn phun máu chết cho xong. Tôi ghét anh lắm!!!!!!!!
WAO!!! Toàn là đồ đắt tiền không à, phải cẩn thận một chút kẻo vỡ là không có money mà đền.
- Này! Tất cả cũng tại Sếp hết...Bây giờ chỉ có một cái giường thì làm sao đây???-Tôi mặt nhăn như khỉ ăn ớt nói với anh ta.
- Nhất Hiểu Nguyệt, bây giờ không phải giờ làm việc cô gọi tôi là Thế Ưu đi chứ!!!
Nhìn cái mặt anh ta gian như sói í. Hơ! Đáng tiếc là tôi không phải là cô bé quàng khăn đỏ ngây thơ đâu...
- Ơ...Gọi như thế có phần...không được thuận miệng cho lắm.
- Cô biết đọc hay không?
Gật đầu.
- Vậy đọc thử tên tôi xem!
- Lâm Thế Ưu.
- Đấy! Đơn giản mà!-Anh ta nhún vai, tôi thì tức muốn bóp cổ anh ta luôn. (Amen +_+")
- Này! Cái giường này sao đây???
- Sao là sao? Haizzz...Chỉ có một cái giường thì cùng ngủ đi!
- SAO???? Hơ hơ...Thôi khỏi, tôi ngủ dưới đất cho. Tôi quen ngủ dưới đất rồi!!!!
Xùy! Đúng là biến thái hết sức...
- Không được! Cô là con gái ngủ dưới đất bị bệnh thì sao?
- Hơ...Tôi khỏe như trâu thì bệnh hoạn gì cho nổi! Nếu nói thế thì anh xuống đất nằm đi!
- Không được! Tôi không quen ngủ dưới đất!-Anh ta tiến tới gần tôi, bàn tay to lớn vuốt má tôi làm tôi ớn lạnh.- Chúng ta ngủ chung một cái giường cũng có sao đâu!
Hứ! Nếu là với người khác thì không sao nhưng với anh ta thì...
- Hi! Chúng ta một nam một nữ ở chung một phòng đã là không tiện rồi, huống hồ...
"Giấc mơ ngọt ngào vương theo làn mây, mang bao hơi ấm thoảng bên đời em..."
Tôi đang chuẩn bị biện minh tiếp thì chuông điện thoại vang lên. WHAT???? Cổ Ngân Châu???
Tôi quay sang anh ta cười hối lỗi rồi nhanh chóng chuồn đi.
- Alo...
[HIỂU NGUYỆT!!!!!!!! Tại sao lần trước tôi bảo bà đợi tôi ở khách sạn mà bà bỏ đi đâu thế hả???]
Chưa gì tôi đã nghe Ngân Châu thét ra lửa.
Ây yaaaa...phải giải thích thế nào đây? Là gặp một tên biến thái sau đó bỏ chạy mất dép a???
- Tôi...
[Hừ! Bà đang ở đâu đấy???]
- Hàn Quốc...
[GÌ???? Hahaha...]
- Ngân Châu. Bà cười cái khỉ gì vậy hả????-Tôi tức giận, có gì đáng cười đâu chứ?
[Bà làm gì ở Hàn Quốc thế? Đừng nói với tôi là bà đang tay trong tay đi dạo với chàng hoàng tử nào nhé!!! Hahaha...]
- KHÙNG!!! Tôi là đang đi công tác.
Grừ, cho bà điếc luôn.
[Chậc, trời ạ. Thế mà tôi cứ tưởng...haizzz...]
- Ê! Bà nói thế là ý gì??? Ý bà nói là tôi không có ai thèm à?! Xin lỗi nhé, chẳng qua tôi không thèm thôi!!!
Con nhỏ này dám vô duyên vô cớ chạm đến nỗi đau của tôi. Cứ như nó thì hay lắm í. cũng đã có người yêu đâu mà dám lên mặt với tôi.
[Ok! Bạn hiền không cần nóng nảy như thế. Thực ra...25 không phải là cái tuổi để chôn mình trong nấm mồ hôn nhân a! Nè, bà đi với ai đấy???]
- Bà hỏi làm gì?
[Sặc,tôi thừa biết là bà không có money đi Hàn mà. Nói đi, là cá vàng nhà nào đấy?]
Hừ, một sự sỉ nhục lớn trong cuộc đời...
- Cổ-Ngân-Châu!!!!! Tôi đủ tiền hay không là chuyện của tôi. Hừ! Phải, là tôi cướp nhà băng lấy tiền đi Hàn đó!!!!
[Ê...]
Không muốn nghe con nhỏ này huyên thuyên nhảm nhí nên tôi cúp máy cái rụp.
Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính. Tôi vừa quay đầu lại liền gặp Lâm Thế Ưu.
Hở??? Đừng...đừng có nói....nãy giờ anh ta...nghe hết rồi nha???
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc