Bí mật của bạn trai mẫu mực - Chương 07

Tác giả: Cát Cánh

Hạ Anh Đông không biết mình đã ngủ bao lâu, khi tỉnh lại thì sắc trời ngoài cửa sổ đã tối.
Anh đi vào trong phòng khách, chuông đồng hồ chỉ 8 giờ, một bàn thức ăn tựa hồ không có người động đến; gian phòng của Mạc Tử Nhân vẫn còn sáng đèn, anh đi tới trông thấy cô vẫn còn vẽ, chỉ là cảnh cô đang vẽ giống như một bức tranh.
Anh gõ cửa “Như thế nào lại không ăn cơm?”
Mạc Tử Nhân ngừng tay lại, hai vai khẽ rũ xuống, đầu cúi xuống, không có xoay người lại.
Hạ Anh Đông đoán rằng có vấn đề — chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?!
Anh vội vã đi đến trước mặt cô, buổi chiều chào đón anh vẫn còn cùng anh tranh cãi cười đùa, sao ánh mắt cô lúc này mang vẻ ưu sầu, vẻ mặt rất lo lắng.“Làm sao vậy?” Anh phát giác được một tia không thích hợp.
Mạc Tử Nhân nhìn anh một cái, đáy mắt ưu sầu vẫn không thay đổi “Ba của tôi còn chưa có trở lại…… Vừa rồi mẹ tôi gọi điện thoại tới công ty hỏi, mới biết được ba của tôi ngày hôm qua căn bản không có đi làm; Bởi vì ông làm việc này chỉ là tạm thời, người của công ty đơn thuần cho là ngày đó ông không muốn làm nữa, nên cũng liền không có báo cho chúng tôi biết.”
“Mẹ cô đâu?”
“Mẹ tôi đến công ty xem sự việc như thế nào.” Cô cũng muốn đi, nhưng có thể bởi vì trong nhà còn có anh, mới nhất định phải ở lại.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì cái gì ba lại mất tích? Nếu quả thật gặp phiền toái, ít nhất cũng nên gọi điện thoại thông báo chứ? Mạc Tử Nhân bất an nắm Pu't vẽ, gân xanh trên mu bàn tay mơ hồ hiện lên, trong đầu không khỏi hiện ra dự cảm xấu.
Cô lại đang cắn môi dưới!
Hạ Anh Đông rất không thích bộ dạng phiền não của cô, vội vàng ôm vai của cô. “Nói không chừng là tạm thời có việc, chờ một chút đi! Ông ấy nhất định sẽ trở về.”
Ở vào thời điểm này, anh cũng không biết phải an ủi người khác như thế nào, chỉ có thể nói chút ít gì đó.
“Nếu quả thật có việc, ít nhất cũng nên gọi điện thoại về nhà, chúng tôi thật lo lắng cho ông, không biết ông có gặp phải phiền toái gì không.” Mẹ nói cho cô biết, sau liền lập tức ra cửa, mà cô còn lại là khẩn trương đến nỗi ngay cả cơm tối đều ăn không vô.
“Sẽ không, không cần phải nghĩ như vậy, cô có muốn hay không tới đây một chút?”
“Làm cái gì?”
“Để tôi ôm cô, có thể cho cô dũng khí.” Anh không khéo ăn nói lắm, đành phải dùng hành động bày tỏ.
Mạc Tử Nhân nháy mắt mấy cái, xác định anh không phải là đang nói đùa, sau đó không khỏi bật cười, sự khẩn trương đang đè ép tại ***, lập tức cũng giảm bớt không ít.
Đúng vậy, không có tin tức chính là tin tức tốt, nói không chừng cha cô là thật sự có chuyện, mới có thể quên liên lạc với cô và mẹ; Nhớ hồi năm ngoái, ông liền bởi vì vội vàng đưa người bạn xảy ra tai nạn xe cộ vào bệnh viện, mà không có cùng mẹ con cô liên lạc, cô nhớ đến lúc ấy mẹ vẫn còn quở trách cha suốt một giờ, lần này khẳng định lại là vì bạn bè– cha cô luôn nói ông có thể giúp bạn bè không tiếc cả mạng sống, bạn bè của ông không nhiều lắm, bởi vậy phá lệ quý trọng.
Mạc Tử Nhân xoa xoa con mắt, lộ ra nụ cười hiểu ý. “A Đông, cám ơn anh.”
“Không cần khách khí.”
“Đúng rồi, mẹ nói anh buổi tối phải đi, có cần tôi giúp anh gọi taxi hay không”
“Cô thật sự rất muốn đuổi tôi đi hay sao?” anh tức giận hỏi.
Cô vội vã làm sáng tỏ “Không phải vậy, chỉ là anh một ngày không có trở về nhà, người trong nhà khẳng định cũng sẽ lo lắng; Tôi đây là suy bụng ta ra bụng người, tôi cảm thấy được anh cần phải về sớm một chút.” Giờ phút này cô đối với Hạ Anh Đông đã thay đổi cách nhìn một chút.
“Tôi ban ngày có gọi điện thoại, bọn họ đối với tôi rất yên tâm; bây giờ để một mình cô ở nhà, tôi không yên tâm, chờ ba mẹ cô trở lại ta mới đi.” cô dù sao cũng là một cô gái yếu đuối, vạn nhất thật sự có chuyện, không có người ở bên cạnh thì không tốt lắm.
“Anh là người rất tốt.” Người này trong thời gian bị thương, lại không cho nàng báo cảnh sát nhất định là cùng bang phái có quan hệ, cô từ lúc trước khi đi đến kho hàng, thì có hơi chút nghĩ tới có phải hay không nên bỏ đi không cần quan tâm đến, nhưng mà lương tri cuối cùng chiến thắng lý trí, cô đi tới, cũng chìa tay giúp đỡ, thật may là người mình cứu chính là người tốt, không phải là người xấu.
Hạ Anh Đông không khỏi cười mỉa, vẻ mặt cũng dày không phải mỏng, phảng phất bởi vì cô tán thành quá mức mà thấy không vui. “Chỉ mới như vậy đã cảm thấy tôi rất tốt, nếu là tôi tiếp tục cho mẹ con cô tiền, chẳng phải là tôi được coi là thần?”
Mạc Tử Nhân vốn là nhếch lên khóe miệng, lại xụ xuống, bởi vì cô có thể cảm nhận được anh mãnh liệt phòng bị. “A Đông, tôi và anh không có bất kỳ quan hệ ích lợi gì, chỉ là đơn thuần cảm thấy anh rất tốt, anh không cần phải cực đoan như vậy, cũng không phải là tất cả mọi người đối tốt với anh cũng là vì ích lợi.”
Anh cực đoan?! Thôi, nói tiếp lại sẽ dính dáng đến chuyện anh không muốn nói đến.
Hoàn cảnh của anh khá phức tạp, nếu như không lục ***c với nhau, không biết hoài nghi người khác, căn bản rất khó sinh tồn được; Cá tính của anh vốn là cũng không phải hay quát tháo như vậy, chỉ là hoàn cảnh xấu làm cho anh không thể không đứng ở tiền tuyến tối tăm, cùng cô vốn ngây thơ đơn thuần nói những thứ này, chỉ sợ cô không cách nào hiểu được, anh dứt khoát không nói.
“Tôi không hiểu được vì sao anh bị thương, bất quá chuyện xã hội đen vốn chính là như vậy, không phải là ngươi ૮ɦếƭ, chính là người khác ૮ɦếƭ, chỉ hy vọng sau khi trải qua sự việc lần này, anh có thể suy nghĩ thật kỹ, mình không phải là người thật sự thích hợp đi đường này; Đi nhầm không quan hệ, dùng sức quay trở về vẫn còn có cơ hội, nhưng nếu như tiếp tục đi sai đường, vậy thì thật không có đường rút lui.” Xem ra anh kì thật cũng không phải rất xấu, cô lại nói thêm vài câu.
Hạ Anh Đông chớp chớp mắt, đối với tiểu quỷ Mạc Tử Nhân này có chút không cho là đúng, nhưng là cảm nhận cô nói không sai — nếu anh có thể sớm một chút nhìn thấu, có lẽ rất nhiều chuyện cũng sẽ khác đi.
Hiện tại có lẽ còn không muộn đi…… Anh chỉ có thể an ủi mình như vậy.
“Anh đói bụng không? Ăn cơm trước đi. Có đi được không? Có muốn hay không tôi đỡ anh?”
Hiện tại mới nhớ tới anh cần người nâng đỡ, quá chậm, Hạ Anh Đông liếc cô một cái, “Cám ơn, không cần. Tôi là người rất có cốt khí, chân chặt đứt sẽ tự bò đi, dù cho tay tàn, cũng sẽ lăn đi, tuyệt không khiến cô hao tâm tổn trí.”
Vẻ mặt ngây thơ của anh lập tức chọc cô nở nụ cười.
Người với người trong lúc đó quả nhiên vẫn rất cần quan hệ tốt, cô rất may mắn nhớ kỹ lời dặn dò của mẹ, nếu không A Đông vạn nhất thật đã ૮ɦếƭ rồi, cô nhất định đau lòng cả đời.
Mạc Tử Nhân xới cơm cho hai người, rồi cùng ngồi xuống, Hạ Anh Đông lúc này chú ý tới cô ngồi bên cạnh anh — buổi sáng tốt lành cũng là như vậy, thông thường mà nói, cô không phải là nên để ý phải cách anh xa một chút sao?
“Cô không ngồi vào đối diện sao?” quay mặt sang nhìn cô, anh cũng không thích quanh co lòng vòng, hoặc là muốn giấu tâm tình, nói trực tiếp ngược lại tốt hơn.
“Ngồi đây cũng đâu có gì khác biệt?”
“Chúng ta rất thân sao?” Hai người xác thực là nửa đời không quen, anh cũng không có thói quen có người dựa quá gần vào anh, đây là tính cách không thay đổi được của anh.
Mạc Tử Nhân đầu tiên là nhìn anh một cái, sau đó quay đầu đi mới nói: “Thành thật mà nói, anh thật sự bị đánh cực kỳ thảm…… Nếu như muốn tôi nhìn mặt anh khi ăn cơm, tôi sẽ nuốt không trôi.” (PP: a tưởng bở kìa, hố hố, NN: =)))) ăn quả dưa bở to thế ko biết)
Anh đã trực tiếp như vậy, thì cô cũng không cần ủy khuất chính mình, dù sao nơi này cũng là nhà cô a!
Hạ Anh Đông vẫn chưa có cơ hội trông thấy mặt của mình, duy nhất có thể xác định là con mắt trái sưng vô cùng lợi hại, cơ hồ không mở mắt ra được; Má phải còn lại là vừa sờ liền đau nhức, bất quá quan trọng là anh vẫn còn sống sót, mặc dù bị hủy dung cũng không sao cả, dù sao anh vốn là sẽ không để ý tướng mạo, tính mạng mới là trọng yếu.
“Trông rất thảm sao?” Bình thường người thiện lương cũng sẽ không thẳng thắn như thế
Mạc Tử Nhân cực kỳ nghiêm túc nói: “Ba mẹ anh tuyệt đối không nhận ra anh”.
Ngoại trừ xanh một khối, tím một khối không nói, nghiêm trọng nhất đúng là con mắt trái kia sưng lớn như quả bóng bàn “U”, làm cho cô khó có thể tưởng tượng, thì ra là người xác thực có thể bị đánh thành bộ dạng này.
“A!” Hạ Anh Đông cổ họng thốt lên một tiếng, tiếp tục ăn cơm, dù cho miệng rất đau, anh vẫn phải cố ăn. “Nếu tôi đã bị đánh thảm như vậy, cô vì cái gì còn dám cứu tôi? Cô không sợ cứu lầm người sao?”
“Yên tâm, cách vách chính là cục cảnh sát.”
Hạ Anh Đông tức giận hừ lạnh. “Có trăm ngàn loại phương pháp làm cho người ta không nói được lời nào”
Mạc Tử Nhân cụp mắt xuống, từ từ nói: “Trước kia ba của tôi bị tai nạn xe cộ, lúc ấy nếu không phải gặp gỡ người hảo tâm, ông đã sớm mất mạng, nhưng lúc đó chung quanh đây trị an không tốt, nếu như trên đường thực sự phát sinh tai nạn xe cộ, phần lớn người thà rằng làm như không thấy, thậm chí ngay cả báo cảnh sát cũng không nguyện ý……”
“Tôi liền hỏi vợ chồng kia vì cái gì nguyện ý cứu cha tôi? Bọn họ nói thà rằng gặp gỡ tai nạn xe cộ giả, cũng không cần cả đời bị lương tâm khiển trách, cho nên bắt đầu từ khi đó, tôi liền tự nói với mình, nếu tôi có thể trợ giúp người khác, tôi sẽ cố hết sức mình.”
“Cho dù đó là người xấu sao?”
“Nếu quả thật là người xấu, cũng chẳng quan hệ gì”
“Không phải là không quan hệ, cô không hề biết tự bảo vệ mình, đừng xem bộ dạng người khác mà lơ là, tốt nhất mang theo một chút vũ tùy thân để phòng thân, biết không?”
“Được……” Mạc Tử Nhân như một đứa trẻ nhỏ dễ dạy, hết sức chuyên tâm lắng nghe.
Hạ Anh Đông khẽ nở nụ cười, cầm bát đũa. “Nhanh ăn đi!”
“Được……” cô nháy mắt mấy cái, trộm dò xét thái độ nghiêm túc của Hạ Anh Đông, nhịn không được ở đáy lòng cười trộm.
“Cô sao không ăn tôm?”
“Tôi bị dị ứng tôm cua, không thể ăn được.”
Anh cảm thán bày tỏ “Thật đáng tiếc, tôi lại rất là thích ăn con cua đây!”
“Hôm nay không có con cua, chỉ có trứng tôm, tôi bóc cho anh ăn.”
Hạ Anh Đông chú ý tới vết thương ở tay phải của cô, suy tư trong chốc lát, sau mới mở miệng “Taybị thương…… Không hối hận sao?”
TayMạc Tử Nhân đang bóc tôm bỗng dừng lại. “Không…… Sao anh lại hỏi thế?”
“Cho dù là vì cứu người, phải hy sinh tay phải cũng không quan tâm sao?”
Cô đưa tay chạm đến vết thương kia, mỗi khi nghĩ lại cũng sẽ làm cô thất thần, trong lòng những hồi ức như từng đợt sóng ùa về “Biết là có khổ sở, dù sao lúc ấy vì thuyết phục, tôi chính là tốn một đoạn thời gian rất dài; Có những lúc, tôi thậm chí không thể cầm Pu't viết chữ, nhưng tôi chưa bao giờ từng hối hận, dù sao dùng một cái tay để đổi lấy một mạng người, thật sự là quá đáng giá, huống chi cô ấy chính là người bạn tốt nhất của tôi.”
“Người bạn tốt nhất có thể đối với cô như vậy sao?”
“Lúc đó tinh thần của cô ấy không tốt lắm, người nhà của cô ấy đối với cô quá mức nghiêm khắc, mọi chuyện đều muốn hoàn mỹ, cho nên cô ấy mưois không thể chịu được áp lực mà tự sát.”
“Vậy cũng không cần phải cắt một vết thương sâu như vậy, vạn nhất tay của cô thật sự bị phế đi, cũng không có người cùng đồng tình với cô.” Anh nhịn không được thay cô cảm thấy không đáng giá, nếu là đổi thành anh, anh tuyệt đối sẽ tìm được biện pháp xử lý vẹn toàn đôi bên.
“Vết thương rất nặng, tôi nghĩ nó tượng trưng cho tình nghĩa sâu đậm của cô ấy…… Cũng bởi vì cô ấy gặp quyết tâm của tôi, mới có thể bỏ đi ý niệm tự sát trong đầu; Cô ấy khóc nói cho tôi biết, cô không phải thật tâm ghen ghét tôi, cũng không muốn tổn thương tôi, cô chỉ là mệt mỏi, muốn tìm lối thoát, cô ấy kỳ thật cũng hi vọng tôi không ngăn cản, để cho cô trực tiếp nhảy xuống đi! Nhưng tôi vẫn ngăn cản, cô ấy không thể lại tiếp tục ích kỷ…… Cho nên, tôi chưa bao giờ từng hối hận vì đã cứu cô ấy.”
“Cô thật sự là……” Hạ Anh Đông nhịn không được đưa tay sờ sờ đầu của cô, động tác này dường như muốn trấn an lại như yêu thương, làm Mạc Tử Nhân kinh ngạc đỏ bừng mặt. “Dù cho chính mình bị thương cũng không sao cả sao?”
“Nếu như, nếu như bị một chút thương có thể đổi lấy làm cho lòng tôi thanh thản…… Tôi cam tâm tình nguyện.”
Thật là kỳ quái! Cô rõ ràng biết A Đông chỉ là theo thói quen dùng động tác để diễn tả cảm giác của anh, anh hay sờ đỉnh đầu của cô cũng chỉ là hành vi quan tâm, vì cái gì lòng của cô lại có điểm khẩn trương như vậy? Giống như cô rất thích động tác đó của anh…..
A Đông xác thực không xấu, làm việc cũng không giống là lỗ mãng, thậm chí còn nói ra được một chút đạo lý, giả sử có thể đi lên cùng một quỹ đạo, cũng sẽ có thể cùng nhau đi trên một con đường.
“Vạn nhất bất hạnh mất đi tay, cô cũng không tiếc nuối sao?” anh lại hỏi, dường như muốn do thám suy nghĩ, nội tâm chân chính của cô, hoặc như muốn khai thác cô ở một khía cạnh khác.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc