Bí mật của bạn trai mẫu mực - Chương 018

Tác giả: Cát Cánh

Hạ Anh Đông thắp hương, cầm trong tay một nén nhang đứng ở trước bài vị tổ tiên Mạc gia, chắp tay trước ***, đáy lòng nói lẩm bẩm –
“Bác trai, về sau con nhất định sẽ chiếu cố thật tốt cho Tiểu Nhân cùng bác gái, người không cần lo lắng, lúc trước nợ ân tình của người, con vẫn chưa thể báo đáp được, chỉ có thể dùng hết sức mình để cho hai người bọn họ vui vẻ, đây cũng là chuyện duy nhất con có thể làm; Hi vọng người trên trời có linh thiêng, có thể phù hộ mẹ con họ hết thảy bình an.”Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.Vn - Chuyên mục Truyện Dài Kì
Cắm nén hương thơm ngát vào trong lò, Hạ Anh Đông lại khom lưng vái ba vái, cung kính lại thành kính, vái xong anh ngồi ở trước bàn ăn chuẩn bị ăn cơm.
Mạc Tử Nhân vừa vặn đem món ăn bưng ra, len lén hỏi anh “Anh và cha em nói gì đó?”
“Bí mật.” Xác định đây đúng là chuyện anh không thể nói cho cô biết, vĩnh viễn cũng không thể nói!
Cô không khỏi nhíu mày. “Anh và mẹ em có chuyện để nói, ngay cả ba em, anh chưa từng thấy cũng có bí mật, có thể hay không quá hiểu được lôi kéo quan hệ a?”
“Anh đã là con rể chuẩn nhà em, cho nên việc này không gọi là lôi kéo quan hệ, gọi là đặc quyền của con rể.” anh nói một cách đương nhiên.
Cô nghe được không hiểu ra sao. “Em như thế nào chưa nghe nói qua?”
“Bởi vì em không phải là con rể.”
“Được rồi, tới dùng cơm thôi.” Từng Lương Ngọc đem súp bưng ra, cười nói.
Trên bàn không có sơn hào hải vị gì, nhưng đều là Từng Lương Ngọc làm, mỗi món ăn thoạt nhìn đều thập phần mỹ vị. “Không phải là thức ăn tinh xảo cũng vẫn ngon.”
“Mẹ quá khiêm tốn, con lần đầu tiên được thưởng thức tài nghệ của người cũng rất thích.” Buổi chiều, anh đã cùng Từng Lương Ngọc nói sự tình — nếu đã xác định, cũng không cần phải kéo dài, miễn cho tăng thêm sự cố phát sinh.
Thực nịnh bợ…… Mạc Tử Nhân âm thầm nghĩ.
“Tôi nghe Tiểu Nhân nói cậu là đầu bếp, có mở cửa tiệm sao?”
“Trên tay con đang có năm nhà hàng, bất quá ở cửa tiệm mới, con chính thức làm đầu bếp, con còn mời Tiểu Nhân giúp con vẽ bích hoạ, chờ ngày cửa tiệm khai trương, mẹ nhất định phải tới dự”
“Được! Nhanh lên thừa dịp ăn cho nóng đi!” Từng Lương Ngọc nhìn qua bộ dáng hạnh phúc ngọt ngào của cô dâu mới, trong nội tâm không khỏi tưởng niệm đến chồng mình — dù cho khốn khổ thì như thế nào, hạnh phúc mới là chuyện trọng yếu nhất, bà cùng chồng đã qua đời một đường dắt tay làm bạn, bất đắc dĩ không thể đi đến cuối cùng; Hôm nay co gái có thể đạt được hạnh phúc, bà chỉ trông mong bọn họ có thể cùng nhau sống đến già.
Sau khi ăn xong, Hạ Anh Đông đi vào phòng của Mạc Tử Nhân, bên trong nồng nặc mùi thuốc màu.
“Ngại quá, bởi vì phòng hơi nhỏ, cho nên bức tranh đều bày ở phòng em, hương vị nặng nề một chút.”
Hạ Anh Đông chú ý tới khi Mạc Tử Nhân trở lại gian phòng của mình, cả người liền trở nên rất buông lỏng, nhìn ra được ở trong hoàn cảnh quen thuộc cô sẽ an tâm; Cũng giống như anh, đứng ở trong phòng bếp, anh giống như là trở lại không gian quen thuộc nhất, có thể yên tâm bắt tay vào làm việc.
Mạc Tử Nhân giống như đang tìm đồ, rất nhanh tìm được rồi, lấy ra cho anh xem, đó là vài khung tranh màu nước, trong đó cũng trộn lẫn mấy tờ bức tranh, tất cả bức tranh đều là cảnh trí bên ngoài phòng cô, có sáng sớm, trời chiều cùng ban đêm, bất đồng thời gian lẫn cảm giác, mỗi một bức tranh đều có đặc sắc, chẳng phân biệt được cao thấp.
“‘Cái hẻm nhỏ’ phải là dùng những thứ cảm giác này tạo nên a?”
Hạ Anh Đông thừa nhận. “Đúng vậy! Vào lúc em nói với anh, anh cảm thấy được rất phù hợp, đó chính là cảm giác anh muốn — anh liền đương hi vọng kiến tạo ra một cỗ hoài niệm, cảm giác nhớ tình bạn cũ, ‘Cái hẻm nhỏ’ của anh chỉ hoan nghênh khách quen, có lẽ là bởi vì bối cảnh quan hệ, anh không có biện pháp hầu hạ khách nhân xa lạ, chỉ muốn cùng bạn bè cùng nhau tán gẫu hưởng thụ cảm giác khi dùng cơm, cho nên len lén dùng ý niệm của em, em đừng trách móc.”
“Cá tính của em với anh không khác biệt nhau lắm, cũng không còn biện pháp mạnh vì gạo, bạo vì tiền, anh cũng thích ý nghĩ của em, em thật cao hứng, em sẽ không trách móc.” Mạc Tử Nhân cùng anh sánh vai mà ngồi, cười nói trò chuyện.
“Em có muốn tới giúp anh không?”
“Giúp anh? Đúng là emcái gì cũng không biết, anh nhất định bảo em vào phòng bếp hỗ trợ sao?” Nàng cảm thấy rất mừng rỡ.
Dù cho “Cái hẻm nhỏ” Không tốn quá nhiều tài chính để trang hoàng lộng lẫy, nhưng thật vất vả mới làm xong, tốt nhất đừng có lại phải xây lại lần nữa.“Em có thể đảm đương phục vụ sinh, lúc không có việc gì ở trong tiệm vẽ tranh; Có cửa tiệm không phải là để mời em đến hát làm nóng không khí sao? Anh liền mời em tới vẽ bức tranh dùng làm nóng không khí.”
“Thật vậy chăng?” Sáng kiến này rất đặc biệt, là cô lần đầu tiên nghe qua, không khỏi nhao nhao muốn thử. “Em thật sự có thể ở trong tiệm của anh vẽ tranh sao?”
Cửa tiệm của bạn trai ở trong ngõ hẻm yên tĩnh, hoàn cảnh rất tốt, cảnh sắc ngoài cửa sổ cũng rất đẹp, nếu như có thể vẽ tranh nhất định rất tuyệt.
“Đương nhiên, em là hoạ sĩ chuyên vẽ trong tiệm của anh, ai cũng không cho phép đoạt.”
Mạc Tử Nhân cười ngọt ngào, đầu liền tựa ở trên vai của anh. “Anh Đông, em là thật sự, thật sự, thật sự thật thích anh.” Cô thật sự thật yêu người nam nhân này.
“Có hay không hối hận hướng anh tỏ tình?” anh nhớ tới việc nhầm lẫn này, cười trêu nàng.
Mạc Tử Nhân lập tức đỏ mặt. “Ai da, đó đã là chuyện cũ trước đây, anh còn muốn cùng emso đo a?”
“Anh là người rất mang thù ……”
Cô gần như nịnh nọt hỏi: “Kia Hạ tiên sinh hi vọng em như thế nào đền bù cho anh?”
Hạ Anh Đông lập tức quỳ gối trước mặt cô, từ trong túi lấy ra một chiếc nhẫn. “Hãy lấy anh!” Dù cho đã nói hay lắm, nhưng vẫn phải nên có hành động cầu hôn.
Di…… Buổi chiều bọn họ không phải là đều nói xong cả rồi sao?
Cho dù cô cũng ở tại hiện trường, mẹ cô cùng anh xem cô như không tồn tại, cùng nhau thảo luận hôn sự, cô còn tưởng rằng mình đã bị bán.
“Hãy lấy anh, cả đời không rời khỏi anh, được không?” Đối với vẻ mặt ngây ngốc của cô, anh lại hỏi.
Mạc Tử Nhân yên lặng rũ xuống rèm mắt, nhẹ nhàng gật đầu, bởi vì cô cũng chưa từng nghĩ tới muốn gả cho ai ngoại trừ Hạ Anh Đông.
Cô thật sự rất cố chấp, nhận định chính là nhận định.
Hạ Anh Đông đeo chiếc nhẫn vào ngón tay của cô, cúi đầu hôn lên chiếc nhẫn. “Chiếc nhẫn này có lẽ không phải là kiểu dáng trẻ trung gì, bất quá nhưng lại là chiếc nhẫn lúc cha mẹ anh kết hôn, anh không cẩn thận làm mất nhẫn của cha anh, chỉ còn lại của mẹ anh, hiện tại tặng cho em, về sau để lại cho con trai.”
Mạc Tử Nhân xem xét chiếc nhẫn một cách tinh tế tường tận, nụ cười sáng lạn bên môi không biết vì trông thấy cái gì, lúc sau bỗng dưng hạ xuống, chỉ thấy cô nhanh chóng bỏ chiếc nhẫn xuống quan sát bên trong, đột nhiên sắc mặt kinh biến. “Chiếc nhẫn của cha anh là như thế nào mất đi?”
Hạ Anh Đông nhẹ nhàng nói qua. “Anh…… Không nhớ rõ.”
Cô đầu mày cau lại nhìn anh, lấy sự hiểu biết của cô đối với anh, đồ trọng yếu như vậy làm sao có thể bị mất đi được. “Là năm năm trước mất đi …… Đúng không?”
Hạ Anh Đông vẫn yên lặng không nói.
Mạc Tử Nhân đứng thẳng dậy, ra khỏi phòng, chỉ chốc lát sau lại quay lại, trong tay có một chiếc nhẫn khác giống hệt, chỉ là tương đối lớn một chút, vừa nhìn cũng biết là của nam giới. “Có phải cái này không ?”
Hạ Anh Đông không cần đến gần xem, cũng nhận được đó chính là chiếc nhẫn của cha anh, trong nháy mắt hai mắt anh nhắm nghiền, tay nắm chặt thành nắm đấm.
Quả nhiên, có một số việc thủy chung là giấy không thể gói được lửa.
“Đúng……” anh bất đắc dĩ khẳng định.
Mạc Tử Nhân hốc mắt lập tức phiếm hồng, nước mắt đã ngưng tụ, tùy thời đều có khả năng chảy xuống, cô giơ cao hộp đựng chiếc nhẫn kia ép hỏi: “Vì cái gì……Anh muốn hại ૮ɦếƭ chae m?!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc