Bí mật của bạn trai mẫu mực - Chương 013

Tác giả: Cát Cánh

Mạc Tử Nhân không có kinh nghiệm yêu đương, cho nên Tô Phân nói phải có trách nhiệm chỉ dẫn cho cô, bởi vậy cô hoàn toàn không rõ ràng lắm mình cùng Hạ Anh Đông tiến triển có phải hay không quá nhanh chóng; Trên thực tế cô cũng chịu không được suy tư, bởi vì vừa nhìn thấy anh, cô liền quên tất cả mọi chuyện, chỉ biết vẫn là muốn anh, như vậy có thể hay không quá tệ?
“Không xong? Một chút cũng…… À không……” Tô Phân cố gắng nghiêm chỉnh ăn con cua biển to mà Mạc Tử Nhân xách về.
Mạc Tử Nhân không thể ăn được cua biển đối với cô mà nói, ngược lại là một loại hạnh phúc, mặc dù cô biết bạn tốt bị dị ứng với loại đồ ăn này, nhưng cô cũng chỉ biết cảm giác của mình là rất hạnh phúc!
Hạnh phúc đến đều nhanh bị trời phạt !
Mạc Tử Nhân nhìn chằm chằm dáng vẻ hạnh phúc của bạn tốt khi nhấm nháp con cua biển to, cảm thấy vừa giận vừa buồn cười. “Có ăn ngon như vậy sao?”
“Đương nhiên…… Quá ngon, bỏ đi thật là đáng tiếc đó! Bạn cùng bạn trai bạn…… Hắc hắc, hiện tại có thể xưng hắn là bạn trai của bạn rồi chứ?” Tô Phân ranh mãnh hỏi.
Mạc Tử Nhân xấu hổ cười một tiếng.
“Hai người đúng lúc cùng mắc bệnh dị ứng với tôm,cua biển, thật sự là quá hợp nhau!”
“Đúng rồi! Mình cũng cảm thấy thật là kỳ lạ, khi lúc hôm nay mình nói với anh ấy, mình kỳ thật cũng không thể ăn tôm cua, anh ấy cười đến thật ôn nhu……” Nhớ tới buổi hẹn hò tối nay, cô chỉ cảm thấy thật hạnh phúc — suy nghĩ của cô chỉ hướng về phía Hạ Anh Đông.
“Hắc hắc…… Cho nên mình nói cực kỳ đúng không? Thầm mến vô dụng, phải thể nghiệm thực tế mới biết đối phương có thích hợp hay không. Bạn đó, bây giờ là không phải là cảm thấy hắn rất tuyệt có phải không?” Mà cô cũng cảm thấy con cua biển to này thật sự là quá tuyệt vời, quả thực chính là cực phẩm nhân gian.
“Anh ấy đối với mình thật sự rất tốt, tốt đến mình đều muốn hoài nghi có phải là anh ấy thiếu nợ ta cái gì hay không, thế nên mới có thể như vậy không oán không hối hận trả giá?” Cái đầu nhỏ chậm rãi nghiêng về bên trái, ánh mắt phóng xa.
Tô Phân hai tay bề bộn nhiều việc, vì vậy dùng chân đạp đạp cô. “Bạn thần kinh a! Hắn như thế nào nợ bạn, chớ suy nghĩ lung tung, hắn nhất định là rất thích bạn, mới có thể đối với bạn tốt; không dễ dàng bạo gan đi yêu cũng đừng nghĩ quá nhiều, thích là tốt rồi.”
Mạc Tử Nhân cũng cảm thấy thật sự là mình đang suy nghĩ lung tung. “Ừ, mình biết rồi, tiểu lộn xộn, cám ơn bạn.”
Tô Phân đang nhồi thịt cua ngon vào trong miệng “Cám ơn mình cái gì?”
“Nếu như không phải là bạn cho mình lời khuyên, mình nhưng có thể vẫn còn ở vòng quanh, là bạn để cho mình nghĩ thông suốt.” Tại trên mặt cảm tình, cô quả thật có chút ít cố chấp, có điểm cố chấp, thật may là có một người bạn tốt mới có thể giúp cô thông suốt.
“Ha ha, mình cảm thấy được bạn nói sai rồi, hẳn là phải cảm tạ Hạ Anh Đông đi!”
“Vì cái gì?”
“Là hắn làm cho bạn thích, là hắn làm cho bạn nguyện ý thay đổi chính mình, nếu như không phải là thật sự rất thích, cho dù mình mỗi ngày giúp bạn tẩy não, chỉ sợ cũng không có hiệu quả gì …… Mình cũng muốn cảm tạ hắn, nếu như không có hắn, mình căn bản là không có cơ hội ăn được cua biển to như vầy, cho nên bạn nhất định phải thật tốt bắt lấy bạn trai ra tay xa xỉ này mới có thể tạo phúc cho mình, biết không?”
Tô Phân nhắc nhở làm cô không phản bác được, bất quá về sự thay đổi này có lẽ thật sự là phải cảm ơn Hạ Anh Đông, nếu không phải là anh, cô có lẽ sẽ không nhanh như vậy liền thông suốt…… Aiz! Không muốn, dù sao cô đã thích anh thì tốt rồi, cô không cần phải lại nghĩ lung tung, thay mình tìm thêm phiền toái.
“Tử Nhân, Tử Nhân, đúng rồi, hai người lần sau có thể hay không đi ăn thịt bò a?” sau khi ăn xong, Tô Phân có điểm tưởng niệm nghĩ đến thức ăn, người như lâng lâng bay trên mây
“……”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mạc Tử Nhân thời gian đến phòng vẽ tranh là ngày thứ hai, thứ ba, thứ năm, mỗi tuần hai đến bốn ngày đến “Cái hẻm nhỏ” làm việc, bất quá đến bây giờ cô cũng chỉ biết không có đầu mối, dù sao quán này đối với Hạ Anh Đông ý nghĩa bất đồng, cô đương nhiên phải thận trọng suy tính, chỉ là quá thận trọng kết cục chính là mỗi ngày đối diện với bức tường đến ngẩn người.
Mà Hạ Anh Đông vô luận bận rộn thế nào, mỗi ngày chung quy bớt một chút thời giờ cùng cô gặp mặt — mỗi tuần hai đến bốn buổi tối sẽ cùng cô ăn cơm, sau đó cũng đưa cô về nhà, mà thứ hai, thứ ba, thứ năm còn lại là sẽ đón cô tan học …rồi đưa cô về nhà.
Khi cô phải về khu đô thị mới, anh cũng sẽ chuẩn bị một chút thực phẩm dinh dưỡng để cho cô mang về —anh thật đúng là yêu ai yêu cả đường đi, ngay cả mẹ của cô cũng đều chiếu cố.
Sự quan tâm của anh kéo dài ba tháng không có gián đoạn, mà ngay cả ông chủ của phòng vẽ tranh cũng bắt đầu đối với Hạ Anh Đông giơ ngón tay cái lên tán thưởng.
Cô cảm thấy rất hạnh phúc, bất quá cũng lo lắng anh sẽ quá mệt mỏi.
“Nếu Tô Phân đã muốn ăn thịt bò, ngày mai sẽ mang cô ấy cùng đi.” Hạ Anh Đông rất hào phóng nói, phảng phất một chút cũng không ngại có người thứ ba chen vào cuộc hẹn hò của bọn họ.
Mạc Tử Nhân đối với sự hào phóng của anh cũng cảm thấy uất ức.“Cám ơn anh.”
“Cám ơn anh cái gì?”
“Anh đối với tiểu lộn xộn rất tốt.” Khi cô nghĩ muốn chính mình trả tiền để mua con cua biển to về cho Tô Phân ăn, kết quả vẫn là anh tranh trả tiền. “Những người nam nhân sẽ không đối với bạn bè của bạn gái mình tốt như vậy, anh thậm chí còn để cho cô ấy đi theo buổi hẹn hò của chúng ta?”
Namnhân hào phóng như thế thật đúng là chưa bao giờ nghe thấy qua!
“Bởi vì cô ấy là bạn tốt của em, cô ấy đối với em rất tốt, anh đối với cô ấy có nhiều điểm chiếu cố coi như là đáp tạ; Bất quá về cuộc hẹn hò này, em nói sai rồi, anh là người rất keo kiệt, khi chúng ta hẹn hò là lúc nghiêm cấm người thứ ba tham gia, anh cho em ngày mai mang cô ấy đi ăn là vì anh muốn đi đại lục một chuyến, không thể cùng ở tại bên cạnh em, cho nên mới phải để cho cô ấy thay thế anh cùng em đi ăn.” Hạ Anh Đông lưu loát lái xe vào trong ngõ nhỏ.
“Anh muốn đi vài ngày?”
“Một tuần lễ, có một số việc anh phải tự mình đi xử lý; Mấy ngày nay cô ấy muốn ăn cái gì, hai người liền cùng nhau đi ăn, nên biết cái gì cũng có thể tiết kiệm, chính là ăn cơm là không thể tiết kiệm nhất, mà em đối với mình tốt cũng chính là đối với anh rất tốt, biết không?”
“Anh tự mình cũng phải cẩn thận một chút, mọi việc bình an là trọng yếu nhất, sớm một chút trở về.”
“Anh đã biết, nhớ phải gọi điện thoại liên tục cho anh.”
“Được……” Nghe thấy anh phải đi công tác, tâm tình của cô trở nên có điểm trầm trọng, dù sao bọn họ từ lúc quen nhau tới nay cơ hồ không có một ngày không thấy mặt.
“Đây là chìa khóa căn hộ của anh, anh có nuôi cá, sợ mấy ngày nay không có người chiếu cố, em phải nhớ kỹ giúp anh chiếu cố chúng.”
“Được.” cô còn chưa có đến nhà của Hạ Anh Đông, chuyện này làm cho cô có chút mong đợi nho nhỏ.
Phát giác cô bởi vì anh đem chìa khóa giao cho cô mà vẻ mặt lộ ra mừng rỡ, Hạ Anh Đông tâm tư được thả lỏng, lập tức lại có ý đồ trêu chọc cô. “Phòng của anh chưa bao giờ khóa, nếu như em nghĩ đi vào cũng không có việc gì cả.”
Phòng của anh? “Em, em mới sẽ không tiến vào phòng của anh!” cô chỉ là muốn xem anh sống ở chỗ nào, còn không có nghiêm túc nghĩ đến phòng của anh, anh nhắc tới làm cô mặt lại đỏ.
“Tại sao lại không chứ?” anh tự tay cầm lấy tóc của cô vuốt vuốt, khẩu khí cố ý cà lơ phất phơ. “Phòng của anh có giường lớn rất thoải mái, còn có chăn đệm thật ấm áp, còn có dàn nhạc rất tuyệt cùng ti vi, mệt mỏi có thể lập tức ngủ, không tốt sao?”
Nghe anh tả, Mạc Tử Nhân trong đầu lập tức hình dung ra một gian phòng sang trọng, điều này làm cho cô cũng có ý đồ manh động nhìn lén, “Rất, rất tốt a……”
“Kia……Em có nghĩ muốn nằm lên trên đó xem một chút? Xem ra giường rất lớn đó! Cũng đủ dung nạp ba người, cho nên chúng ta cùng nhau nằm xuống tuyệt đối không là vấn đề……” Cô đơn thuần cũng là đã đánh vào vết thương trí mạng của anh, làm anh không biết ra tay từ đâu — anh không muốn dọa cô sợ, nhưng lại rất muốn có cô, vấn đề nan giải này từ khi bọn họ bắt đầu quen nhau, vẫn làm cho anh lâm vào sự giằng co mãnh liệt.
Nằm trên đó? Mạc Tử Nhân nhìn Hạ Anh Đông, khẩn trương lắc đầu.
“Như vậy không muốn a?” anh lời nói mang đầy thất vọng.
Không đành lòng thấy anh thất lạc, cô lại gật gật đầu.
“Vậy tối nay có nghĩ là thử nhìn một chút?”
Đêm nay…… Mạc Tử Nhân lại mạnh lắc đầu.
Tâm tình của anh hoàn toàn bởi vì cô mà dậy lên rơi xuống, nha đầu kia thật là biết *** anh. “Được rồi!” Thở dài một hơi. “Em lên lầu đi.”
Anh hôn lên trán cô một cái, lại ôm cô một lúc, cuối cùng không nỡ buông ra — lại thả ra chỉ sợ sẽ tiếp tục quẫn cảnh diễn ngoài ý muốn phát sinh như lần trước tại “Cái hẻm nhỏ” .
“Anh…… Tức giận sao?” cô nhỏ giọng hỏi.
“Làm sao phải tức giận? Cô bé ngốc, vì loại chuyện này mà tức giận chỉ có thể nói nam nhân như vậy là đồ háo sắc; Tình yêu vốn là nên tôn trọng lẫn nhau, không phải sao? Mau lên lầu, sớm một chút nghỉ ngơi, vài ngày tới anh không thể đi đón em, em tự mình phải cẩn thận, được không?” (NN: ước gì ta cũng kiếm được soái ca như thế *mắt long lanh* )
“Được……” Mạc Tử Nhân xúc động, rướn người lên hôn môi của anh, sau đó cúi đầu ra khỏi xuống xe. “Ngủ ngon.”
Cho đến khi cửa nhà trọ đóng lại, Hạ Anh Đông mới ý thức tới chính mình vừa rồi được cô chủ động hôn, anh tự tay vuốt ve môi của mình, trong lòng không khỏi cảm thấy một cỗ ngọt ngào, mặc dù vẻn vẹn hôn chỉ như là chuồn chuồn lướt nước, cũng đã làm cho anh thỏa mãn……
Ít nhất một tuần lễ này, anh có thể ỷ lại nụ hôn của cô mà tưởng niệm.
~~~~~~~~~~~
Thật sự là không có thói quen……
Hạ Anh Đông rời đi ngày thứ ba, cô đã cảm thấy rất không quen.
Buổi tối ngày đầu tiên, cô không thể chờ đợi được gọi cho anh, không khéo gặp gỡ anh đang bận rộn, nói không đến mười giây liền cúp điện thoại; Mà cô cũng không dám lại gọi lại, đành phải si ngốc chờ, chỉ là chờ a chờ, Hạ Anh Đông thủy chung không có gọi tới.
Cô đoán rằng anh có nhiều việc bề bộn cần phải giải quyết, lại càng không dám quấy rầy anh, thậm chí cũng không dám gửi tin nhắn, sợ gây phiền nhiễu cho anh.
Kỳ thật Hạ Anh Đông rời đi cũng không có thay đổi bao nhiêu, cô lại nhớ tới cuộc sống một người trước kia — trước cô là một người tại “Cái hẻm nhỏ” nhìn vách tường ngẩn người, gần đây còn lại là một người nhìn chăm chú vào cửa chính sững sờ; Buổi tối lúc từ phòng vẽ tranh rời đi, cô sẽ đứng ở dưới lầu chờ một lúc lâu, ngây ngốc cho rằng như vậy có thể thật sự đợi được người đến.
Thực ngốc…… Làm sao có thể đợi được người đến? Hôm nay mới là ngày thứ năm, anh vẫn còn phải ở Thượng Hải? Cô chỉ có thể hi vọng anh đừng quá mệt mỏi mới tốt.
Vì để cho chính mình chuyên tâm, cô cố lấy dũng khí tắt điện thoại di động, để tránh chính mình mỗi một phút đều muốn nhìn một lần, mà một lần xem là một lần lại thất vọng.
Hạ Anh Đông nếu đã bận rộn như vậy, cô cũng phải cố gắng mới được, mà cô duy nhất có thể làm đúng là đem bích hoạ “Cái hẻm nhỏ” hoàn thành.
Thật vất vả mới đem sự chú ý từ cửa chính trở lại trên vách tường, Mạc Tử Nhân chợt nhớ tới lần trước lúc ở chỗ này, cô cũng là đang suy nghĩ chuyện về “Cái hẻm nhỏ , kết quả lại làm cho Hạ Anh Đông cắt đứt suy nghĩ.
Cô suy nghĩ! Cô đối với ba chữ này thật sự cảm thấy rất quen thuộc — trước kia tại ngôi nhà ở Đài Trung,cô liền thường xuyên mở ra cửa sổ của gian phòng nhìn ra bên ngoài là “Cái hẻm nhỏ”, đây chính là tiêu đề của bức tranh.
Chỗ đó phần lớn là phòng cũ, ngõ hẻm rất cũ kỹ, lại nhỏ hẹp, cho nên đặc biệt khi có một ý tưởng về cảnh, cô vẽ rất nhiều, nơi này cảm giác nhìn thấy tựa hồ có điểm giống với “Cái hẻm nhỏ”
Không bằng liền vẽ phong cảnh Lão Nhai (*) — nàng đột nhiên có chủ ý này.
(*phong cảnh lão nhai: phong cảnh thiên nhiên)
Đối với ngôi nhà trước ở Đài Trung, mặc dù mẹ con cô lúc ấy đi rất vội vàng, nhưng cô vẫn như xưa rất nhớ chỗ đó, dù sao thời gian ở tại đó là thời gian cô vui sướng nhất, khi nhớ lại cũng có đau đớn nhất.
Trí nhớ mênh ௱ôЛƓ rất nhanh đã bị Mạc Tử Nhân đè xuống, cô thay đồng phục làm việc, cầm lấy Pu't tại trên tường vẽ phác thảo vòng quanh sơ đồ, thử tìm ra một chút vật và cảnh làm nàng cảm động.
Cạch.
Thanh âm mở cửa làm cho Mạc Tử Nhân tim đập thình thịch, là Hạ Anh Đông sao?! Nhưng hôm nay không phải mới là ngày thứ năm, anh có thể nào lại nhanh như vậy trở về gấp sao?
Cô lập tức quay đầu lại, tâm tình mong đợi lập tức bị dập tắt, bởi vì người tới là Trình Diệu Ngang.
“Mạc tiểu thư, xin chào, hôm nay mưa thật lớn.” Trình Diệu Ngang thu hồi cây dù, đặt ở một bên, vỗ vỗ bả vai.
“Đúng vậy! Làm sao anh rảnh mà tới đây?”
“Ông chủ giao cho tôi có rảnh thì phải sang đây xem tình hình, Mạc tiểu thư có cần cái gì không?” Ông chủ đi Thượng Hải, nơi này do hắn trấn giữ, hắn mỗi ngày đều loay hoay bận muốn ૮ɦếƭ, cho tới hôm nay rốt cục rút ra một chút thời gian để tới đây. “Mạc tiểu thư đã bắt đầu vẽ sao?”
Thật tốt quá, cọ xát hơn ba tháng cuối cùng có điểm tiến triển, thật là khiến người ta cảm thấy vui mừng a!
“Ừ, hôm nay rốt cục có một chút linh cảm, đang phác thảo ra bức tranh.”
“Đã sáu giờ, có muốn hay không tôi giúp Mạc tiểu thư mua bữa tối?”
“Không cần, cám ơn. Đúng rồi, ông chủ có gọi điện thoại cho anh không?”
“Có, buổi sáng mới gọi tới giao việc cho tôi, Mạc tiểu thư có việc muốn liên lạc với ông chủ sao?”
“Không…… Không có.” Mạc Tử Nhân đoán rằng Trình Diệu Ngang đại khái còn không hiểu được quan hệ giữa mình và ông chủ của hắn– Hạ Anh Đông khả năng không có nói, mà cô cũng không muốn lắm miệng, làm cho Hạ Anh Đông thêm phiền toái. “Nếu như anh ấy lại gọi cho anh, liền phiền toái anh nói với anh ấy, tôi đã bắt đầu vẽ, miễn cho anh ấy phải lo lắng.”
Trình Diệu Ngang gật gật đầu, rất có cảm xúc nói: “Ông chủ không lo lắng, tôi so ra còn lo lắng hơn, đều đã ba tháng…… Thật may là Mạc tiểu thư hôm nay cuối cùng đã có linh cảm; Mặc dù ông chủ không có hạn chế thời gian cho Mạc tiểu thư, đó là bày tỏ ông chủ rất coi trọng Mạc tiểu thư, cho nên tôi cũng vậy, phi thường mong đợi đến lúc ra thành quả.”
“Tôi sẽ cố gắng !” cô quyết định trước bài trừ hết thảy suy nghĩ, chuyên tâm vẽ bích hoạ, cô cấp cho Hạ Anh Đông một kinh hỉ. “Trình tiên sinh, nếu có việc anh cứ về trước đi, không sao đâu.”
“Mạc tiểu thư cũng đừng làm quá muộn, buổi tối trị an luôn không tốt lắm. Vậy tôi đi trước, ngủ ngon.”
Mạc Tử Nhân hướng hắn phất phất tay, xoay người tiếp tục vẽ, không đầy vài phút, cửa chính lại mở ra, cô cho là Trình Diệu Ngang đã quên đồ gì đó nên quay lại lấy, vừa quay đầu lại đã bị người vững chắc ôm lấy, suýt nữa không thể hô hấp.
Cô khẩn trương muốn đẩy đối phương ra, cũng lập tức ngửi thấy được mùi hương quen thuộc, sau cũng đưa tay ra vững vàng ôm lấy người kia.
Là Hạ Anh Đông, thật sự là anh — thật sự đúng là anh không thể bàn cãi gì được nữa, nàng đang nghĩ ngợi anh trở lại khi nào, đây là tâm linh tương đồng sao?
“Anh Đông……” cô gọi tên của anh, có tràn đầy tưởng niệm.
“Tiểu Nhân……” anh lầm bầm tên của cô, có giận dữ không vui. “Như thế nào lại tắt máy, sao không nhận điện thoại của anh?! Em có biết hay không anh đã lo lắng rất nhiều? Anh tìm em cả ngày, Tô Phân cũng nói tìm không được em, anh chỉ kém không có ở Thượng Hải gọi điện về báo cảnh sát.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc