Bí mật của bạn trai mẫu mực - Chương 01

Tác giả: Cát Cánh

“Đây sẽ không phải là mình đang bị nguyền rủa đó chứ?” Mạc Tử Nhân có một mái tóc đen nhánh, phảng phất mùi dầu gội đầu quảng cáo vừa nữ tính, vừa mềm mại như thể phát ra ánh sáng, nhẹ nhàng quay người lại là có thể làm lung lay mê hoặc biết bao người, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Thật may là trời cao cuối cùng cũng có sự công bằng, cô có được mái tóc khiến cho nhiều người hâm mộ, khi lớn lên thì có ngũ quan bình thường, đeo một cặp kính gọng màu đen che hết hơn nửa khuôn mặt, còn có ưu điểm nữa là có làn da trắng nõn cùng khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Cái gì?”
“Mình ngay cả hai lần tỏ tình đều thất bại, đây không phải là bị nguyền rủa hay sao?” cô hỏi bạn học Tô Phân, cũng theo thói quen đẩy đẩy gọng kính lên.
Lần đầu tiên tỏ tình, cô bởi vì quá mức khẩn trương, chạy trốn quá nhanh, kết quả ở ngay trước mặt người trong lòng liền ngã sấp vào phân chó, thật may là khoảng cách giữa hai người khá xa, liền lập tức bật dậy cúi đầu chạy quay trở lại, nếu không còn mất mặt hơn nữa.
Lần thứ hai tỏ tình, cô nhờ Tô Phân chuyển lời, hẹn gặp tại một địa điểm yên tĩnh thích hợp để tâm sự, không nghĩ tới hai người đối với địa điểm nhận thức có mức chênh lệch, như là lòng sông so với mặt biển – hắn thì ra phía tây trường học đứng chờ như cây dừa, cô thì lại đứng đợi như cây dừa ở phía đông trường học, đợi suốt từ khi sáng sớm đến lúc hoàng hôn cũng không thấy bóng người.
Hôm nay là lần cuối cùng, cũng là cơ hội duy nhất, bởi vì qua buổi lễ tốt nghiệp ngày hôm nay, bọn họ sẽ không có khả năng gặp lại nữa.
Trời sinh cô có tính xấu hổ khi gặp người mình yêu, cố lấy hết dũng khí nhưng cả hai lần đều thất bại, cô không dám yêu cầu xa vời có được kết quả tốt đẹp gì, nhưng ít ra muốn cố gắng đem tâm tình mình thầm mến biểu đạt ra.
Thích là một chuyện đẹp, cô đã thích hắn bốn năm, nếu như không ở trước buổi lễ tốt nghiệp làm chút gì đó, sẽ cảm thấy thẹn với thời gian bốn năm này.
Tô Phân dừng một chút, vỗ vỗ bả vai của cô an ủi: “Mình nghĩ đây không phải là nguyền rủa, hẳn là trời cao muốn kiểm tra bạn, xem bạn đối với hắn đã đủ thành tâm chưa. Nếu như bạn đã đủ thành tâm, mình tin tưởng lần này nhất định sẽ thành công!”
“Thật vậy chăng?” Mạc Tử Nhân lại đẩy đẩy gọng kính, tâm tình có chút khẩn trương, còn có chút tung tăng như chim sẻ.
“Đương nhiên là thật, cố gắng lên!” Tay Tô Phân lại lần nữa nặng nề ấn lên bả vai của cô, giống như muốn qua động tác này truyền thêm cho cô dũng khí “Nhanh lên đi đi! Thừa dịp hiện tại không có người bên cạnh hắn, chậm sẽ mất cơ hội”.
Mạc Tử Nhân gật gật đầu, cắn cắn môi dưới, đang chuẩn bị lao ra, cánh tay đột nhiên bị Tô Phân kéo lại.
“Chờ một chút, mắt kính phải tháo xuống, như vậy mới đẹp!” Tô Phân trực tiếp tháo xuống mắt kính của Mạc Tử Nhân.
“Di? Mình không đeo kính liền sẽ không nhìn thấy gì!” cô đã đủ bối rối rồi, hiện tại lại không nhìn thấy, chẳng phải là sẽ càng khẩn trương hơn hay sao?
“Bạn cận 6 độ, chắc cũng không đến nỗi tồi tệ như vậy chứ! Huống chi hiện tại hắn chỉ có một người, bạn cứ thẳng tắp đi tới là được rồi, không phải sợ, mau đi đi!” Tô Phân dùng sức đẩy cô một cái.
Mạc Tử Nhân lảo đảo đi ra ngoài, chỉ cảm thấy trước mặt một mảnh mơ hồ, cô theo thói quen đẩy đẩy gọng kính, lúc này mới phát hiện trên sống mũi không có gì cả, đành phải chuyên chú nhìn về phía trước.
Quay lại nhìn thoáng qua Tô Phân, Tô Phân cho cô một động tác động viên, vì vậy cô hít sâu một hơi, hướng phía mục tiêu đi tới.
Trong lúc đi lên phía trước, trong đầu không ngừng hiện lên nàng nên mở đầu như thế nào, cô cùng Tô Phân tốn một tuần lễ mới thiết kế ra một cách nói thích hợp – đầu tiên bắt đầu nói đến bọn họ học cùng trường bốn năm, sau đó ca ngợi ưu điểm của hắn, sau cùng sẽ nói ra tâm tình thầm mến hắn của cô.
Lưu loát liền mạch.
Cuối cùng cô có thể thong dong tìm lối ra, dù cô chưa bao giờ hi vọng xa vời là có kết cục hoàn mỹ, có thể nói ra hết tâm tình của cô đã là một chuyện tốt đẹp rồi.
Khoảng cách hai người từ từ gần hơn, từ từ gần hơn…
Cô thật sự là quá khẩn trương, lòng bàn tay đổ mồ hôi, vội vàng chà xát, bên tai giống như nghe thấy tiếng Tô Phân gọi cô, cô không dám quay đầu lại, chỉ sợ thật vất vả mới có được dũng khí này lại đột nhiên biến mất, vậy thì rốt cuộc thật sự không có cơ hội.
Cô tiếp tục đi đến trước mặt hắn, bởi vì quá sợ hãi, nên thủy chung cúi đầu xuống, cho đến khi đứng lại cũng không dám ngẩng lên: “Cái kia…. Xin chào, tôi với anh là bạn học, tôi tên là Mạc Tử Nhân, mặc dù anh không biết tôi, nhưng tôi vẫn luôn chú ý anh, bởi vì cảm giác về anh tồn tại trong tôi thực quá mạnh mẽ, giống như là ánh mặt trời, làm cho không người nào là không chú ý đến, hơn nữa anh cười lên trông rất ôn nhu.”
“Mặc dù anh vẽ tranh thực sự rất tuyệt, nhưng tôi chú ý tới chính là con người của anh, anh không chỉ thiện lương, còn luôn vui vẻ giúp người khác, tôi hôm nay nói với anh những điều này, chỉ là muốn nói cho anh biết tôi rất thích anh, không có ý đồ gì khác, thật sự, thật sự chỉ là rất đơn thuần thích anh mà thôi, sau hôm nay, chúng ta có lẽ sẽ không gặp lại, chúc anh mọi điều tốt đẹp trong tương lai!” Nói xong cô nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Rất tốt, cô nói xong rất hoàn mỹ, một chữ cũng không bị lắp – tối hôm qua thức đêm khổ luyện chính là để thấy thành tích này.
Tình đơn phương bốn năm, rốt cục có thể mở miệng thổ lộ, hôm nay bức tranh hoàn mỹ đã đặt dấu chấm hết.
Hiện tại cô nên rời đi, từng bước từng bước lùi về phía sau, cử chỉ rất bình tĩnh, như vậy mới không bị hắn phát hiện nội tâm của cô, kỳ thật trong lòng cô tương đối thấp thỏm, bất an giống như khi chuẩn bị cho mỗi cuộc thi vây.
“Cô yêu thích tôi?”
Mạc Tử Nhân vừa mới lùi hai bước, thì nghe thấy hắn mở miệng.
Đây là lần đầu tiên ở khoảng cách gần như vậy, được nghe thấy thanh âm của hắn, thật trầm thấp, hùng hậu, hơn nữa phi thường có từ tính, cùng cách nghe ở khoảng cách bình thường có chút bất đồng.
Lập tức, trái tim của cô đập rất nhanh, giống như chờ đợi cái thành tích kia được công bố trong nháy mắt- dù cho đã sớm biết đáp án là cái gì, cô vẫn như cũ khẩn trương vạn phần, trái tim giống như muốn bật ra ngoài.
Trong lòng thủy chung có một loại nho nhỏ… .mong đợi
“Đúng vậy” cô xoay người, nhỏ giọng trả lời, thanh âm thấp gần như rỉ tai.
“Cô muốn chúng ta quen nhau sao?” Hắn hỏi. Cái gì?
Quen nhau– này, này… Cô căn bản không dám nghĩ tiến triển tiếp theo, cô vẻn vẹn là đơn thuần muốn hướng hắn tỏ tình, muốn cho hắn hiểu được tâm ý của cô, về phần quen nhau… Quá xa, không thể chạm tới, cô liền trong mộng cũng không dám nghĩ.
Mạc Tử Nhân vội vàng khoát tay, cho hắn biết cô cũng không có ý đồ như thể: “Không… tôi không có ý tứ kia, chỉ là muốn cho anh biết rõ tôi thích anh đã bốn năm, anh đối với tôi mà nói giống như một thứ ánh sáng chói mắt, tôi không dám vọng tưởng có được anh, có thể làm cho anh hiểu hết tâm ý cuả tôi, tôi đã rất thỏa mãn, tôi, tôi….”
Không xong, cô cùng Tô phân căn bản còn không có nghĩ tới cảnh tượng tiếp theo, bởi vậy chưa từng giả sử qua. Lần này cô chống đỡ không được, xong đời rồi!
Vốn là muốn ở trước mặt hắn có ấn tượng tốt đẹp, kết quả lại là thất bại trong gang tấc.
“Cô muốn chúng ta quen nhau sao?” hắn hỏi lại.
“Cái kia… Tôi, tôi thật sự không…”
“Tốt”
Di?
Cái gì?
Lời nói của Mạc Tử Nhân bởi vì chữ ngắn ngủi mà hữu lực này, thoáng chốc dừng lại.
Vừa nãy, hắn vừa rồi nói cái gì? Là cô nghe lầm hoặc là hắn nói sai? “Anh, anh nói cái gì?”
“Tôi nói tốt, chúng ta quen nhau đi”. Thanh âm hữu lực lần nữa hứa hẹn.
Di?
Cái gì?
Vừa nãy, hắn hiện tại lại nói cái gì? “Anh thật sự muốn quen tôi, muốn chúng ta có quan hệ sao?” cô nhìn chăm chú anh ở trước mắt, tim đập bất ổn.
Này! Cô không phải là đang nằm mơ đấy chứ? Tại sao chuyện hạnh phúc như thế này, có thế phát sinh ở trên người cô? Cô còn tưởng rằng đời này đều cùng yêu thương cách biệt – cô vốn là người hướng nội, hay thẹn thùng, lại có cá tính không thích giao lưu, căn bản cũng không biết kết giao với người khác là như thế nào, mà ngay cả bạn học tốt nhất hiện tại là Tô Phân, cũng bởi vì bản tính chủ động nhiệt tình, hai người mới có thể từ từ trở thành bạn bè.
Vốn chỉ là muốn tại ngày tốt nghiệp, đem tâm tình bốn năm nay của cô toàn bộ nói ra khỏi miệng, chưa từng nghĩ tới sẽ có sự phát triển gì tiếp sau, cô cũng chỉ là đơn thuần muốn hướng hắn tỏ rõ tâm ý mà thôi, không nghĩ tới bây giờ hắn lại nói muốn cùng cô quen nhau, đây thật sự là lễ vật tốt nghiệp quý nhất của cô.
Mạc Tử Nhân quay đầu lại muốn cho Tô Phân nhìn thấy cô tại thời khắc này đang hạnh phúc, lại đã quên mất rằng mình không có đeo mắt kính, đến nỗi chỉ nhìn thấy thân ảnh mơ hồ của Tô Phân không ngừng quơ quơ cánh tay, cô nghĩ thầm Tô Phân chắc cũng là bởi vì thay cô cảm thấy cao hứng, cho nên muốn dùng động tác khoa trương để bày tỏ chúc mừng.
Cô thật sự là quá hạnh phúc!
Chưa bao giờ cảm tưởng chính mình sẽ có thời điểm hạnh phúc như vậy, tại ngày cuối cùng của thời sinh viên, cô rõ ràng chiếm được toàn bộ thế giới.
“Oa, thật không đơn giản!”
Mạc Tử Nhân tâm tư đang vui mừng, chuẩn bị quay lại trả lời, sau lưng đột nhiên vang lên thanh âm trong sáng mà xởi lởi, có điểm quen thuộc, cô giống như ở nơi nào đã từng nghe qua.
“Anh họ, không nghĩ tới anh chưa từng tới trường học của em một lần nào, thế mà rõ ràng cũng có thể làm cho nữ sinh vì anh thần hồn điên đảo, anh thật sự là rất lợi hại, em thật là khâm phục, phải bái anh làm thầy thôi!”
Là ai?
Mạc Tử Nhân quay đầu, bởi vì người nọ cách cô rất gần, bởi vậy cô có hơi chút trông thấy ngũ quan của người nọ, lập tức trái tim của cô đột nhiên nhảy dựng lên, liên tục lùi lại vài bước, mà nam nhân vừa rồi được cô tỏ tình lập tức đưa tay ôm lấy eo của cô.
Một cỗ hơi thở tinh khiết, nhưng nam tính lập tức bay vào trong mũi cô, cô lại ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.
Đó là một khuôn mặt rất nam tính── tản mát ra sự thành thục cùng hương vị nam tính, ngũ quan của hắn như được khắc mài, sống mũi thẳng tắp, một đôi ánh mắt sắc bén mà lại tang thương, giống như hai đầm vực sâu, phảng phất có thể đem người hút vào trong đó.
Người nam nhân này cùng nam nhân cô biết hoàn toàn bất đồng, trong nháy mắt, cô bị hù dọa, cũng không nhúc nhích được.
“Oa! Cô ấy bị bất động rồi, sẽ không phải là sợ ngây người rồi đó chứ?” Hạ Lập Dương tò mò hỏi, tiến lên đưa tay quơ quơ trước mặt Mạc Tử Nhân.“Thật sự không có phản ứng, đại khái là tới gần anh quá, mới có thể đã bị kinh hãi, anh họ, em sớm đã nó rồi, ánh mắt của anh quá sắc bén, cho nên càng phải thường xuyên cười, nếu không căn bản không ai dám đến gần anh, thật may là nữ sinh này có ý chí cứng như sắt thép, mới không có bị anh dọa cho bỏ chạy!”
Hắn bất quá là đi mua đồ uống, vừa về đến liền nhìn thấy cô biến sắc, loại chuyện dọa người này quả nhiên chỉ có anh họ mới làm ra được.
Hạ Anh Đông liếc mắt nhìn em họ một cái, không nói thêm lời nào, chỉ là cúi đầu nhìn xem Mạc Tử Nhân có thật là đã bị anh dọa cho ngốc hay không.
Mạc Tử Nhân……anh không chỉ có thích tên của cô, cũng thích nàng nhìn như nhu nhược, nhưng kỳ thật cũng rất có cá tính kiên nhẫn.
Anh vỗ nhè nhẹ mặt của nàng, Mạc Tử Nhân rốt cục lấy lại tinh thần, nhìn Hạ Anh Đông một chút, lại nhìn Hạ Lập Dương một chút.
Đã sớm hoang mang lo sợ, cô căn bản không biết nên xử lý tình cảnh hỗn loạn trước mắt như thế nào ──
Cô vốn là muốn hướng Hạ Lập Dương tỏ tình, tại khi cô chưa tháo mắt kính xuống, người còn chưa đi tới đây, từng hết lần này đến lần khác xác nhận qua, đứng ở chỗ này chính là Hạ Lập Dương; Nào biết mắt kính vừa tháo xuống, cô đi tới nhưng lại “Nhân sự đã không phải là”── nam nhân dưới tàng cây lại là anh họ của Hạ Lập Dương !
Đối với cô mà nói, đây mới thật là đả kích giống như sét đánh ngang tai!
Cô chỉ là đơn thuần nghĩ tỏ tình mà thôi, chưa từng có ý niệm quá mức tham lam ở trong đầu, vì cái gì ông trời lại muốn ђàภђ ђạ cô như thế ?!
Lần thứ ba tỏ tình so với trước càng thê thảm, cô thậm chí ngay cả đối tượng tỏ tình đều sai rồi, ô ô ô……
“Cô vẫn khỏe chứ, tôi là Hạ Lập Dương, là em họ của anh ấy, di? Tôi giống như đã gặp qua cô rồi, cô có phải hay không cũng là sinh viên khoa mỹ thuật?” Hạ Lập Dương đánh giá Mạc Tử Nhân vài lần, giống như là đang xác nhận.
Mạc Tử Nhân theo thói quen lại muốn đẩy đẩy gọng kính, bất quá trên sống mũi không có kính, đương nhiên không có đẩy lên được; Hạ Anh Đông chú ý tới động tác quán tính này của cô, không khỏi hiểu ý, cười một tiếng.
Hạ Lập Dương rõ ràng nhớ rõ cô, làm cho cô cảm thấy thật là cao hứng. “Xin chào. Tôi là bạn học sát lớp với anh, tên tôi là Mạc Tử Nhân.” Mỉm cười ngọt ngào.
Cánh tay của Hạ Anh Đông sau lưng Mạc Tử Nhân lập tức tăng thêm lực đạo, đem cô kề sát *** của anh; Nhất thời cô lập tức cảm nhận được thân thể cường tráng của anh, trái tim lại nhảy nhanh.
Anh rất cao, làm cho cô nhất định phải ngẩng đầu lên mới có thể trông thấy mặt của anh ── đó là gương mặt có điểm tức giận
“Ách… Cái kia có thể hay không xin anh thả tôi ra?” Trên người anh có cỗ hơi thở quá mức xâm lược. sẽ làm cho cô cảm thấy hoảng loạn không thôi.
Ô, ô, đối tượng cô vốn muốn tỏ tình là Hạ Lập Dương, như thế nào hiện tại trở nên hỗn loạn như vậy, hiện tại cô nên thu xếp ra sao?
Chẳng lẽ cô vừa mới tỏ tình sẽ phải đi xin lỗi, nói cô tỏ tình sai đối tượng sao? Như vậy không phải bị đánh cho bầm dập mặt mũi mới lạ.
Hạ Lập Dương ở một bên nhìn xem, cười cười, hai tay ôm trước ***, dường như vừa xem cuộc vui, vừa trêu chọc nói: “Anh họ, hai người mới chỉ vừa quen biết, có cần thiết phải biểu hiện sự thân mật như vậy hay không? ” Thật làm cho hắn đỏ mắt.
Mạc Tử Nhân vừa nghe, sắc mặt thoáng chốc trở nên đỏ rừng rực, tình huống này tựa hồ càng lúc càng không biết nên giải quyết hậu quả như thế nào cho tốt.
Làm sao bây giờ? Cô nên làm cái gì bây giờ?
Sớm biết thế này cô nên kiên trì đeo mắt kính, cho dù xấu một chút cũng không sao, ít nhất sẽ không nhận lầm đối tượng, tình cảnh hiện tại như thế này, thật sự là khó có thể giải quyết tốt hậu quả….
Hạ Anh Đông nhìn Hạ Lập Dương một cái, sau đó lại đem tầm mắt cúi xuống, tinh tế đánh giá khuôn mặt đỏ như sắp bị luộc chín của cô.
Cô tướng mạo cũng không có gì đặc biệt để người khác chú ý, thế nhưng đôi mắt sáng ngời kia đã sâu sắc hấp dẫn ánh mắt của anh.
Vừa rồi trước tiên anh liền chú ý phương hướng của cô, khi hướng anh đi tới, anh liên tục đoán ý đồ của cô, không nghĩ tới là lại hướng anh tỏ tình.
Nhìn cô thẹn thùng đến nỗi ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, thì biết cô đã có bao nhiêu khẩn trương, thế cho nên ngay cả đối tượng tỏ tình cũng không thấy rõ ràng, khiến anh cảm thấy ảo não, hiện tại thần sắc của cô có vẻ rất bất an, nhất định là đang suy nghĩ làm thế nào để kết thúc trò khôi hài hoang đường này.
Bất quá – anh cũng không dự định làm cho hết thảy kết thúc nhẹ nhàng.
Nếu là cô đã đến tỏ tình, anh đương nhiên cấp cho cô một cái kết tốt, như thế mới không uổng công cô lấy hết dũng khí, không phải sao?
“Anh vừa rồi đáp ứng cô ấy, về sau cô ấy chính là bạn gái của anh”. Hạ Anh Đông đối với em họ nói, công khai biểu thị sự sở hữu.
Hạ Lập Dương rất rõ ràng anh họ có th*m mu*n sở hữu mạnh đến chừng nào, lập tức lanh lảnh cười một tiếng, nâng hai tay lên, bộ dạng như muốn xin sự khoan dung nói: “Cô ấy đã là người của anh, em lại dám loạn tưởng được hay sao? Với lại, anh cần phải rõ ràng em không phải loại người như vậy.”
Cô đã là người của anh? Không ! Cô mới không phải là người của anh, cô căn bản không muốn trở thành người của anh một chút nào, cô chỉ là không cẩn thận nhầm người định tỏ tình mà thôi!
Không được! Cô phải ngay lập tức, lập tức sửa chữa sai lầm này, không thể để chuyện này càng lúc càng vượt ra khỏi quỹ đạo “Cái kia… Tôi chỉ là,,,,” Vội vàng bày tỏ ý kiến, bất đắc dĩ khiến cho tâm hoảng ý loạn, đến nỗi khó có thể biểu đạt.
“Chỉ là cái gì? ” Hạ Anh Đông nhàn nhạt hỏi, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô hỏi.
Mạc Tử Nhân hoảng hốt, thật vất vả muốn phun ra lời nói lại nuốt trở về.
Ánh mắt của anh quá mức lạnh lùng, phảng phất như hơi thở có mang theo giá rét của mùa đông, hại cô không khỏi run lên một chút, cước bộ rất muốn lui về phía sau, vừa vặn cô vẫn còn đang bị nhốt trong phạm vi hai tay anh, làm cho cô không thể động đậy.
Ánh mắt của anh rất lạnh, lòng bàn tay áp vào bên hông của cô, nhưng lại thập phần ấm áp.
“Chỉ là, chỉ là….” cô vẫn còn ấp úng.
“Anh họ, anh lại hù dọa một cô gái yếu đuối a!” Hạ Lập Dương nhịn không được thay Mạc Tử Nhân giải oan.
Hạ Anh Đông lúc này mới rút cục thu lại thần sắc lạnh lùng, anh hôm nay là tới tham gia buổi lễ tốt nghiệp của em họ, trong trường học người đến, người đi là nơi không thích hợp để nói chuyện phiếm, vì vậy anh buông cô ra, đồng thời cũng từ trong túi móc ra danh thiếp, cùng một cái Pu't, tại trên danh thiếp viết số điện thoại di động giao cho Mạc Tử Nhân. “Nhớ gọi cho tôi”.
Mạc Tử Nhân không dám không nhận, chữ của hắn phi thường có lực. (NN: êm thích lúc anh ấy ký séc cơ *hố hố*)
Cô nhìn anh, trong đầu ngổn ngang, ***g *** cũng bởi vì quá mức khẩn trương mà khó thở – cô không nghĩ tới như thế nào mà việc nhầm lẫn tai hại này lại phát sinh trên người cô, lần này cô phải làm sao đây?
“Cái kia…. Tôi….” Người ta nói vạn sự khởi đầu nan, quả thật đúng vậy, cô suy nghĩ hồi lâu chính là không nghĩ ra lời *** thích hợp, càng không nói đến sự giải thích.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc