Bí Kíp Theo Đuổi Vợ Của Tổng Giám Đốc - Chương 11

Tác giả: Quý Nhu

Chân Tả Ân Đệ bị thương vẫn chưa khỏi hẳn, đành phải xin nghỉ phép mấy ngày, thói quen và sinh hoạt hàng ngày bỗng dưng có sự thay đổi lớn.
Đầu tiên là "Cô dâu mới" thương xuyên không thấy mặt, cư nhiên tự động trở về bản doanh, khó thấy nhất chính là, Chu tương tự nhiên bắt đầu mua thức ăn, lại còn xắn tay áo xuống bếp nấu canh!
Nhưng thay đổi lớn nhất, chính là Mạnh Đình luôn đúng giờ trở về "Nhà" ăn cơm tối.
Anh thường xuyên đến nhà cô, hơn nữa càng lúc càng giống như thói quen.
Chu Tương nói anh lấy lý do đến đây là để ăn cơm, trên thực tế là tới đây là kiểm tra xem cô và Lực Côn có yêu nhau thực hay không, cho nên mỗi lần ăn xong cơm tối, cô dâu mới luôn lấy lý do bỏ đi, để lại một người đàn ông không thích xem ti vi lại chiếm lấy cái điều khiển ti vi, còn có một cô gái bị phát " chứng mẫn cảm”.
Bọn họ cùng nhau xem ti vi, nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng sẽ cùng nhau cười ra tiếng, nhưng cũng không thiếu cãi vã cùng khiêu khích. . . . . .
Nhưng hôm nay, Ân Đệ rất hi vọng không phải nhìn thấy anh, bởi vì cô muốn trả phép bắt đầu đi làm lại tại nhà hàng.
Mỗi lần cô vừa nhắc tới chuyện này, lập tức đưa tới làn sóng phản đối, tất cả mọi người đều muốn chân của cô khỏi hắn rồi mới trở lại làm việc, nhưng Ân Đệ thật sự không đợi nổi được nữa.
Vẫn chưa tới lúc tan việc, thừa dịp Chu Tương cùng Lực Côn không có ở đây, Ân Đệ liền chuẩn bị ra cửa.
Chỉ là còn chưa đi ra khỏi đường tắt, trước mặt liền xuất hiện một bóng dáng cao lớn, khiến cho cô đứng hình không thể động đậy nổi.
Là Mạnh Đình.
"Cô muốn đi đâu?"
"Tôi. . . . . . Ra ngoài mua chút đồ." Ân Đệ rũ xuống vai, cô vẫn không dám nói thật.
Mạnh Đình ánh mắt hơi lóe lên, "Mua xong rồi hả?"
Ân Đệ gật đầu một cái, liếc thấy trong tay anh có hai hộp đồ ăn Nhật bản, "Anh mua đồ ăn sẵn hả?"
"Lực Côn nói bọn họ muốn đi xem biểu diễn ca nhạc, hôm nay sẽ không ăn cơm ở nhà. Cho nên tôi có mua chút đồ ăn. . . . . . Thuận tiện mua luôn cho cô một phần, đi thôi." Anh thúc giục cô đi lên lầu.
"Đó." Ân Đệ cười gượng ép, "Nhưng mà tôi muốn. . . . . ."
Anh nhíu mày, lặng lẽ chờ cô nói tiếp câu sau.
Đáng ૮ɦếƭ, Ân Đệ thật muốn đánh cho mình một trận, rõ ràng đây không phải chuyện liên quan đến anh, không phải sao? Cho nên, cô cố gắng hắng giọng nói: "Tôi hôm nay muốn đến nhà hàng làm việc."
"Được."
Cái gì? Được? Bình thường anh luôn theo Chu Tương phản đồi cô mà? Ha ha ha, chẳng lẽ người này chợt thông tình đạt lý rồi hả? Ân Đệ thần sắc bỗng chốc chuyển thành nhẹ nhõm, vươn tay lại chỗ anh, cười nói: "Vậy, đồ ăn này tôi sẽ mang đến chỗ làm ăn."
Nhưng anh lại không đưa hộp đồ ăn cho cô. Đón lấy ánh mắt kinh ngạc của cô, mặt anh lạnh lùng nói: "Chờ cô trở về nhà ăn cũng không muộn."
"Để lâu như vậy sẽ hỏng mất, rất đáng tiếc."
"Không lâu." Anh vẫn lạnh nhạt nói tiếp: "Lập tức từ nhà hàng về đây cũng không xa, không mất quá nhiều thời gian."
"Lập tức trở về? Tôi là muốn đi làm, làm sao có thể về ngay lập tức ——"
"Cô là đi thanh toán tiền lương."
"Tôi vì sao phải thanh toán tiền lương?" Không giải thích được.
"Bởi vì cô đã bị sa thải."
"Tôi bị sa thải lúc nào?" Nói hưu nói vượn!
"Từ lúc cô đi khỏi chỗ này, tôi sẽ gọi điện thoại cho quản lý của nhà hàng."
"Anh ——" Ân Đệ khóe miệng ở co quắp, giống như bị đầu độc, lúc nào cũng có thể ૮ɦếƭ bất đắc kỳ tử.
"Mạnh Đình! Anh dựa vào đâu mà có thể làm như vậy?"
"Tôi dựa vào chính năng lực của mình."
"Anh cho anh là ai? Một cuộc điện thoại mà có thể ra lệnh cho mọi người sao? Quản lý nhà hàng tại sao phải nghe lời của anh?"
Anh nhìn thẳng vào cô, nở một nụ cười lạnh lùng nhưng vẫn rất mê người, "Cô có thể thử xem."
Ân Đệ trong lòng lạnh đi một nửa, tự tin của người đàn ông này làm cho người ta nổi giận, nhưng một ngọn lửa khác cũng ở trong long иgự¢ của cô bùng cháy lên.
ThichTruyen.VN
"Thử cái gì? Anh có bản lãnh lộng quyền? Coi như anh có cái bản lãnh lớn này, cũng không nhất thiết phải dùng ở trên người tôi! Đây là công việc của tôi, là chuyện của cá nhân tôi, anh không phải đang quản quá nhiều sao? Quả thực là buồn cười!"
"Người buồn cười là cô." Anh tiến lại gần, kéo lấy tay của cô lôi đi, "Cô bây giờ hãy lên lầu trước, nhớ, chân chưa khỏi thì không được phép đi lung tung."
"A!" Bởi vì anh đột ngột kéo đi, Ân Đệ cảm giác mắt cá chân bị thương đột nhiên đau nhói.
Mạnh Đình lập tức ngừng bước, buông cô ra, mày rậm nhíu một cái, cơn giận đột nhiên bay mất, thay vào đó là đau lòng. . . . . . Còn có áy náy, cuối cùng thành ảo não.
"Có lẽ là tôi không nên quan tâm. Nhưng, muốn đi làm cũng không nên nóng lòng như vậy." Anh bỗng dưng có cảm giác rất luống cuống.
Ân Đệ cắn môi, uất ức nói: "Tôi hiểu, nhưng mà tôi sợ nếu còn không đi, thì thật sự sẽ không cần phải đi nữa rồi."
"Không phải đi nữa thì thôi, sợ cái gì?"
"Sợ cái gì? Không đi làm, ông chủ sẽ cho tôi tiền sao? Không có tiền sẽ không cơm ăn, thiên hạ không có bữa trưa miễn phí, anh có hiểu hay không?" cô tức giận đáp lại.
"Kia ——" vẻ mặt anh trầm ngân, sau đó ân cần nói."Bữa ăn tối đây?"
Nhìn thấy biểu tình u mê của cô, anh nói nói tiếp: "Cô đang nhắc nhở tôi, nên nộp lệ phí tiền ăn bữa tối hả?"
Ân Đệ ngẩn người, sau đó cười ra tiếng, bĩu môi hừ cười nói: "Bữa ăn tối dĩ nhiên cũng vậy không thể ăn không ."
Nhìn cô cuối cùng cũng cười tươi, Mạnh Đình khóe môi nhẹ nhàng nâng lên, cái loại thỏa mãn đó lần nữa xuyến thấu vào trái tim.
Ân Đệ cuối cùng cũng phải cười thỏa hiệp, cô đối với người đàn ông này cảm thấy không có cách, không biết tại sao, anh lại có bản lĩnh dẫn dắt tâm tình của cô.
"Về nhà ăn cơm đi." Lời của anh rất tự nhiên.
Ân Đệ gật đầu đồng ý, nhưng lại cảm thấy không được tự nhiên.
Bọn họ thành người một nhà lúc nào vậy?
****************ta là một đường phân cách
Vết thương ở chân đã dần khỏi hẳn, Ân Đệ lại bắt đầu cuộc sống bận rộn của mình. Ngày đêm làm liên tiếp hai công việc khiến cho cô có cảm giác thời gian trôi qua thật nhanh.
Trong nháy mắt, cô tới" Nhà hàng Long Phượng" làm, đã được gần hai tháng.
Đây là một nhà hàng rất có danh tiếng về các món ăn Quảng Đông, được trang hoàng một cách xa hoa lộng lẫy, không kém nhà hàng cấp năm sao một chút nào.
Ân Đệ làm nhiện vụ dẫn khách, trên người mặc một bộ sườn xám kiểu Trung Quốc, đứng thẳng ở lối vào phòng ăn.
Lúc này, quản lý nhà hàng chợt đi tới dặn dò, cần đặt biệt chú ý tới “ phòng Long”* tại tầng hai bởi vì hôm nay có một vị khách quan trọng đến. Vì giá bao cả phòng kia không hề rẻ, vì vậy đặt phòng này đa số đều là khách VIP.
*Phòng Long: nhà hàng Long Phượng được chia thành hai loại phòng là Long và Phượng
Giờ dùng cơm đã gần đến, khách khứa cũng lục ᴆục kéo đến.
"Hoan nghênh quang lâm! Xin hỏi ngài có đặt bàn trước không. . . . . . Vâng, bên này xin mời." Ân Đệ chân đi giày cao ba tấc bắt đầu dẫm lên sàn nhà hàng dẫn khách.
Đột nhiên, Ân Đệ phát hiện trong “ phòng Long” của nhà hàng lại là một mảng trống rỗng, khách bên trong đã đi đâu hết rồi?
Vừa đi đến lối vào, Cô lại phát hiện —— có người đang đoạt "Địa bàn" của mình !
Tối nay, đặt bàn ở phòng Vip tầng hai là giám đốc Ngô, ông ta bây giờ đang đứng ở cửa ra vào, mặc dù trong phòng đang bật điều hoà, nhưng ông vẫn cầm lấy khăn tay lau mồ hôi liên tiếp, dáng vẻ hình như rất khẩn trương.
Mà đứng cạnh ông, lại có một số cô gái trẻ tuổi xinh đẹp ăn mặc rất sành điệu đang líu ra líu ríu!
Ân Đệ không nhịn được tiến lên nói: " Giám đốc Ngô, nếu khách của ngài tới, tôi sẽ dẫn họ lên ——"
"Đã nói rồi, người ta đứng ở chỗ này chính là để giữ cửa mà? Đây vốn là công việc của cô ta, hay là chúng ta đi lên lầu trước nha, người ta đứng lâu quá mỏi cả chân rồi nè."Một cô gái đứng bến cạnh nũng nịu nói.
Giữ cửa? Ân Đệ nhíu lông mày lại, cô gái kia rõ ràng là đang khinh thường cô, nhưng, cô cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, dù sao khách hàng cũng là thượng đế.
Nhưng giám đốc Ngô vẫn kiên trì đứng nghiêm ở cửa.
Ân Đệ cũng không muốn để ý đến bọn họ nữa, cô loay hoay tại chỗ rồi lại cúi đầu nhìn chân mình, nhưng tình cờ lại nghe thấy nội dung câu chuyện đáng buồn nôn của mấy cô gái kia ——
"Tối nay ai có thể đem người đưa được lên giường, chắc chắn tiền thưởng sẽ không nhỏ đâu ——" cảnh thấy tầm mắt của Ân Đệ, giám đốc Ngô dừng lại.
Chỉ là, Ân Đệ nghe đến đây cũng đủ hiểu, hơn nữa còn thật sự muốn ói!
Nhưng cô chỉ có thể làm như không có việc gì quay đầu nhìn về phía cửa, coi như nhắm mắt làm ngơ.
Bỗng chốc, ánh mắt của cô nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông ——
Là Mạnh Đình!
Cửa tự động mở ra, anh dáng người cao lớn đang thong dong đi vào, hơn nữa liếc mắt liền phát hiện ra cô.
Mạnh Đình nhìn một đám người đứng trước hàng lang phòng ăn, giám đốc Ngô thân thể mập mạp lập tức chen lên phía trước.
"Ai nha, Tổng giám đốc Mạnh, anh tới rồi! Tôi ở chỗ này đợi anh đây."
"Tổng giám đốc Mạnh anh khỏe chứ!" Binh đoàn phần hồng hô to theo khẩu hiệu.
Một đám con gái hô to, khiến Ân Đệ cực kỳ phản cảm. Thì ra "Người khách quan trọng" khiến cả phòng ăn náo loạn chính là Mạnh Đình?
Anh xuất hiện quá đột ngột, mà trước mắt phô trương khiến cho cô tức giận, mặc dù cảm thấy ánh mắt của Mạnh Đình nhìn chòng chọc mình, cô lại cố ý né tránh.
Mạnh Đình mi tâm nhíu lại, ngay sau rút ánh mắt từ trên người cô, quét về phía quanh mình, nhìn giám đốc Ngô hỏi: "Tổng giám đốc của ông đâu?"
Giám đốc Ngô ấp úng cười, "Tổng giám đốc Thượng sẽ tới ngay lập tức, ngài ấy phân phó tôi đến trước để tiếp đón anh, đến. . . . . . Bên này xin mời."
Ân Đệ cúi đầu thấp xuống, nhưng nhìn thấy bóng lưng của anh đang chuẩn bị lên lầu, cổ họng không nhịn được phát ra âm thanh: "Uy ——"
Trong vòng ba giây đồng hồ, tất cả ánh mắt đều tập trung nhìn cô, nhất là con ngươi muốn phóng hỏa của giám đốc Ngô. Uy? Nơi này có người nào có thể để cho cô "Uy" hả?
Mạnh Đình ánh mắt sáng quắc nhìn cô, như có chờ đợi.
"Để tôi giúp mọi người dẫn đường ——“ Ân Đệ lúng túng, đầu cúi thấp xuống lần nữa.
"Không cần, để tôi đích thân dẫn đường cho tổng giám đốc Mạnh là được rồi." Giám đốc Ngô lôi cố gắng lôi hết sở trường nịnh hót của mình.
Mạnh Đình không nói gì, sau khi nhìn cô một cái, liền xoay người theo đám người kia lên lầu.
Ân Đệ đứng sững sờ ở tại chỗ thật lâu, cuối cùng còn phải để đồng nghiệp Trân Trân lay tỉnh. Bởi vì lại có khách tới cửa.
"Hoan nghênh quang lâm. . . . . . Phượng sảnh, bên này xin mời." Cô vẫn phải giữ bổn phận của mình.
Chỉ là, mỗi khi dẫn khách qua “Phòng Long” thì cô vẫn không nhịn được nhìn sang.
Anh giờ phút này, nói vậy mọi việc đều thuận lợi, vui đến quên cả trời đất chứ gì? Điều này cũng khó trách, bằng thân phận cùng địa vị của anh, tuyệt đối có lợi thế Tầm Hoan, là một công tử có tiền chứ sao.
Chỉ là muốn tìm phụ nữ, nhất định phải có bộ dáng phách lối như vậy, đem phòng ăn biến thành khách sạn hay sao?
Trừng mắt nhìn chữ "Long" được nạm vàng kia, cô chợt có cảm giác trong lòng có mùi vị chua chát, vội vàng lắc đầu xóa bỏ ý nghĩ lung tung đó đi ——
"Á hừm!" Trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng gầm, làm cho người ta kinh sợ.
Ân Đệ đúng lúc này đang đứng ở ngoài cửa, ngoài ý muốn lại phát hiện Mạnh Đình không có ở bên trong, chỉ nhìn thấy một cô gái giống như bị bệnh tâm thần, đang nổi nóng với cô phục vụ A Mỹ.
"Đây là cách mà cô phục vụ khách hàng đấy hả? Múc một bát canh cũng không xong? Chân tay thật vụng về, chiếc váy này của tôi rất đắt đó, hiện tại bị cô biến thành như vậy, cô cố ý có đúng hay không. . . . . ."
"Tôi không phải cố ý. . . . . ." A Mỹ cầm lấy khăn giấy, ra sức lau váy cho cô gái kia, đối mặt với những lời mắng chửi của cô, hai mắt cô đầy nước mắt, uất ức giải thích: "Là do cô đột nhiên ᴆụng vào tôi, cho nên tôi mới ——"
"Chính cô phạm sai lầm, còn đổ thừa cho người khác à? Đây là cái thái độ phục vụ gì vậy? Gọi quản lý của các người tới đây !"
"Tiểu thư, tôi chỉ muốn giải thích với cô tôi không phải cố ý, tôi biết là tôi không đúng, tôi thành thật xin lỗi cô, xin cô đừng tức giận." A Mỹ đáng thương nói.
"Không cần nói! Gọi quản lý ! Tôi muốn đổi phục vụ! May mà tổng giám đốc Mạnh đi toilet, nếu không để cho anh ấy thấy bộ dáng này của cô, quả thực là mất hết mặt mũi!" Giám đốc Ngô ngồi một bên cứng rắn nói.
"Cũng đã nói xin lỗi rồi, còn muốn như thế nào? Nói lý lẽ một chút không được sao?" Ân Đệ ném qua một câu, người đã sải bước nhảy vào.
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Đợi hồi hồn tất cả đều tập trung nhìn một người.
"Cô, đây là cái thái độ gì hả? Có phải là muốn gây chuyện hay không?"
"Đúng vậy, có nhiệm vụ giữ cửa thì ngoan ngoãn mà đi giữ cửa đi, không làm việc cho tốt, lại còn ở chỗ này chen miệng vào?"
"Vậy là sao, làm người thì phải có nhận thức, cái chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm! Riêng chuyện bồi thường cái váy kia đối với các cô mà nói, có thể giá của nó cũng hết nửa tháng lương của các cô đấy."
"Ông chủ không có dạy các cô, trả tiền lớn nhất, khách nói chính là đạo lý sao?"
Ân Đệ bị lửa giận đốt hết mọi suy nghĩ, cô không nhịn được nữa!
"Cô cũng không nên quá đáng như vậy chứ! Rõ ràng là cô ᴆụng vào người ta còn quay ra trách tội, là khách mà có thể không nói lý lẽ sao?"
"Không nói lý lẽ thì thế nào? Cũng không nhìn lại thân phận của mình đi!" Binh đoàn phấn hồng đồng loạt phát ra âm thanh “ Xuy”.
Ân Đệ tức đến nỗi muốn nổi điên, "Thân phận như thế nào? Một cái váy đắt thế nào cũng không thể khiến các cô thành người cao thượng được! Đừng cho rằng tôi không biết các cô tối nay đang làm gì, trang điểm xinh đẹp, ăn mặc ѕєχy, nhưng mục đích cũng chỉ là muốn đem tên đàn ông kia lên giường mà thôi!"
"Cô ta nghe lén chúng tôi nói chuyện. . . . . ." Cả đám phấn hồng ở đó xôn xao lên.
"Loại mánh khóe hạ lưu của các người ai muốn nghe, là các người hưng phấn quá độ, nói chuyện quá lớn tiếng mà thôi!" Ân Đệ bĩu môi.
"Câm mồm !" Bên tai truyền tới giọng nói của quản lý.
Kế tiếp, tiếng gầm lên án khiến cho quản lý bị chìm ngập, quản lý ở hướng khách chịu tội, vừa giận dữ mắng mỏ A Mỹ cùng cô. . . . . . Cuối cùng cô chỉ nghe quản lý đồng ý, muốn sa thải hai người bọn họ.
"Tại sao? Chúng tôi đã làm gì sai? Rõ ràng là bọn họ không nói lý lẽ, khinh người quá đáng!" Ân Đệ cất cao thanh âm.
"Mắng khách, chính là không đúng!" Quản lý mang nội quy phục vụ ra.
"Vậy. . . . . . Là do tôi mắng , không liên quan đến A Mỹ, quản lý ông không thể sa thải cả A Mỹ được. . . . . ." Nhìn thấy quản lý phẩy tay áo bỏ đi, lại quay lại nhìn A Mỹ đang khóc rấm rức, Ân Đệ cắn môi thật chặt, không cách nào nói ra được.
Mạnh Đình đâu?
Ân Đệ bàng hoàng, theo bản năng đi tìm bóng dáng của anh. Cô phát hiện mình giờ phút này vô cùng khát vọng sự xuất hiện của anh, giống như chỉ cần anh đang ở đây, toàn bộ vấn đề sẽ không cần phải hỏi nữa.
Nhưng anh vẫn không có xuất hiện.
Một lúc sau, Ân Đệ nghe đồng nghiệp trông coi " Phòng Phượng" nói, Mạnh Đình vừa mới đi, lúc quản lý tuyên bố sa thải hai người, anh vẫn thờ ơ lạnh nhạt đứng ở một góc quan sát, sau đó không nói tiếng nào liền bỏ đi.
Ân Đệ cả đầu đau nhức, cô không có cách nào có thể tiếp nhận sự thật này!
Anh tại sao có thể làm như vậy. . . . . . Anh tại sao có thể. . . . . .
Không. Tại sao anh lại không thể? Anh cũng đâu có nghĩa vụ phải giúp cô? Đây cũng chỉ là do lòng riêng của cô quấy phá, chỉ là do cô vọng tưởng. . . . . . Bỗng dưng, cô có cảm giác xấu hổ bao trùm tất cả, thậm chí vượt qua khổ sở việc bị sa thải.
Anh, thật sự là một động vật máu lạnh!
Trước khi tan việc, kế toán đưa cho cô nửa tháng tiền lương, Ân Đệ nhận lấy không nói một câu.
Đem theo bước chân mệt mỏi trở về nhà, leo lên cầu thang: trong đầu bất giác lại nghĩ đến——
Anh đang ở bên trong sao?
Nhắm mắt lại dựa vào cánh cửa, Ân Đệ chợt nghĩ đến mấy ngày nay, mỗi đêm, khi lấy ra cái chìa khóa, trong phút chốc đó, trong lòng cô đều nghĩ đến vấn đề này.
Cô mỗi một ngày đều suy nghĩ, không phải về "Chị em" hư tình giả ý kia, cũng không phải vì điểm tâm trên bàn, mà là. . . . . . anh!
"Tại sao không vào nhà?" Cửa gỗ bên trong chợt mở ra, Mạnh Đình nhìn cô qua cửa sắt hỏi.
Ân Đệ vội vàng đứng thẳng, giọng nói cố gắng trấn định, "Anh làm sao biết tôi đã về?"
"Đều về vào thời gian này, cũng không sai biệt lắm." Anh lại mở cửa sắt ra, sau đó xoay người đi vào bên trong.
Ân Đệ cảm thấy tâm tình của mình không cách nào điều chỉnh lại được. Anh. . . . . . Chú ý đến giờ tan việc của cô?
"Chu Tương cùng Lực Côn đâu?" Cô để túi xách xuống, nhìn điểm tâm trên mặt bàn vẫn đang tỏa mùi hương thơm ngát hỏi.
"Mới vừa ra cửa, nói muốn đi nhìn cảnh đêm."
"Uhm." Dừng một chút, cô lại hỏi thẳng: "Bọn họ không có ở đây, vậy sao anh . . . . . Còn ở lại chỗ này vậy?"
"Đồ trên bàn sắp nguội rồi." Anh giống như không nghe thấy, đem chén cháo hải sản trên bàn đẩy tới chỗ cô.
Cháo hải sản vẫn còn đang bốc hơi lên, Ân Đệ cảm thấy hai mắt cay cay, không biết tại sao, còn cảm thấy lỗ mũi chua xót.
Cắn môi dới khẽ run, trên khuôn mặt quật cường tràn đầy căng thẳng, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, "Nói cho tôi biết, tại sao? Tại sao lại muốn tôi chán gét anh ——"
Mạnh Đình cảm thấy như có một cỗ lực vô hình đánh vào trái tim của anh, khi nhìn thấy ánh mắt mệt mỏi không có chút sức lực của cô làm tim anh đau nhói.
Mỗi ngày nhìn cô tràn đầy mệt mỏi, mất đi gương mặt sáng rỡ trước đây, trong lòng của anh không khỏi rối rắm, cuối cùng lại biến thành lo lắng.
“Đừng có dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi!" Cô không chịu nổi nữa! cô không cho phép anh dùng vẻ mặt u buồn như vậy nhìn cô.
Ân Đệ lấy ra tiền lương trong túi, nén nhẹ lên mặt bàn."Tôi bị đuổi việc rồi !"
Mạnh Đình mắt liếc, sau đó gật đầu một cái, biểu tình kia khiến Ân Đệ vừa nhìn thấy liền khiến cho cơn giận của cô dâng lên tận đỉnh đầu.
"Anh gật đầu là có ý gì hả? Nói là tất cả đều như anh đoán? Hay là nói. . . . . . Anh đang rất vui?"
"Nếu như đây là một công việc không thích hợp, có lẽ mất thì tốt hơn." Anh lạnh nhạt nói.
"Anh nói thật là nhẹ nhõm, anh thì biết cái gì? Công việc mất thì có là gì, nhiều lắm là tìm việc khác đúng không, nhưng. . . . . . Tôi còn làm liên lụy tới A Mỹ, nếu như không phải do tôi, có lẽ cô ấy cũng không bị đuổi, cô ấy đã đợi nhiều năm như vậy, bây giờ lại vì tôi mà mất việc. . . . . ."
Dùng tay xoa lên tim của mình, cô lại nhìn thấy anh không hề đồng cảm mà gật đầu!
"Anh gật đầu lúc này là có ý gì hả?"
"Đồng ý lời của cô. Cô đúng là làm liên lụy đến cô phục vụ đó."
"Anh,anh. . . . . ." Chẳng lẽ anh không biết nói lời an ủi mà chỉ biết "Phản bác" hay sao? Lúc này cơn giận của cô như sóng làm vỡ đê.
"Tôi chính là không nhịn được, cho nên mới muốn giúp A Mỹ! Tôi không giống như vài người không có máu không có nước mắt, chỉ biết khoanh tay đứng nhìn, sau đó thì bỏ đi!"
"Cô đang nói tôi sao?" Khóe môi anh khẽ nâng lên.
"Đúng, là tôi đang nói anh!" Ân Đệ nói thẳng ra, cô bây giờ đã không còn một chút hơi sức nào."Không cần nói nữa, anh mau đi đi, anh cái gì cũng không biết!"
"Tôi sẽ ở đây, hơn nữa tôi biết toàn bộ mọi chuyện, nhưng ——"
"Nhưng là anh cái gì cũng không có làm! Nếu như anh có thể đứng ra nói một câu công đạo, có lẽ chuyện cũng sẽ không đến nỗi như vậy! Nhưng anh lại xoay người bỏ đi!" Cô thật sự bị kích động rồi.
"Tôi không có bỏ chạy, chỉ là lúc đó có chuyện gấp cần phải giải quyết, hơn nữa người hẹn tôi nếu không tới, tôi càng không cần thiết phải ở lại." Anh trầm giọng trả lời.
Không cần thiết? Trừng mắt nhìn anh, Ân Đệ rất muốn phun lửa.
Đối mặt với ngọn lửa nổi giận của cô, anh vẫn không thay đổi sắc mặt, nghiêm túc hỏi: "Vậy cô cho rằng tôi nên ở lại giúp cô? Đây là công việc mà mỗi ngày cô phải đối mặt, cô hi vọng tôi giúp cô thế nào?"
"Tôi. . . . . ." Ân Đệ cơn giận càng bốc cao hơn, "Công việc của tôi dĩ nhiên không cần anh tới giúp, nhưng hôm nay nếu như không phải là giám đốc Ngô mở tiệc chiêu đãi anh, chuyện cũng sẽ không xảy ra, A Mỹ cũng sẽ không bị mất việc, không phải sao?"
"Nói bậy" âm lượng không lớn, những câu phản bác này có mười phần chấn động.
"Nếu coi nghề phục vụ là chén cơm, nên có chuẩn bị tâm lý, người như “ Giám đốc Ngô” lúc nào cũng có thể xuất hiện." Nhìn ánh mắt phẫn nộ của cô, anh không nhanh không chậm nói tiếp: "Coi như hôm nay tôi ra mặt đem trường hợp này giải quyết, nhưng cũng không nói trước được cô ngày mai có thể cãi nhau với khách hay không."
"Anh cho rằng tôi là một người thích cãi nhau hay sao? Nếu là chuyện đúng, tại sao tôi không thể tranh luận với bọn họ?"
"Cô có thể cự tuyệt yêu cầu vô lý của khách hàng, nhưng cùng khách tranh cãi, chính là một loại thái độ ngu xuẩn nhất, nếu như ngay cả điểm nhận thức này cũng không có, thì cô không nên đi làm loại công việc này." Lời của anh quá lạnh quá vô tình.
"Nói đi nói lại anh vẫn cho rằng người không đúng là tôi phải không? Tại sao anh lại không trách những cô gái kiêu ngạo kia? Xem ra tôi thấy anh đã bị những cô gái kia cho uống mê canh đến lú lẫn rồi, rõ ràng là lỗi của các cô ấy, lại còn vừa ăn ςướק vừa là làng!" (chẹp, cô này lên cơn ghen kinh thật, cái gì mà nói lỹ lẽ chứ…)
"Nếu như bát mê canh kia có tác dụng thật, tôi còn có thể cam lòng rời khỏi đó sao?" Anh không chớp mắt nhìn chòng chọc biểu tình trên mặt của cô.
"Vậy. . . . . ." Không biết tại sao, trong lòng cô chợt bắt đầu có chút cảm giác thoải mái. Ít nhất, giọng điệu bắt đầu chậm lại: "Nhưng, trong lòng anh vẫn còn cho rằng đó là do lỗi của tôi, có đúng hay không?"
"Cô có lỗi mà." Không để ý tới sắc mặt muốn phát tác của cô, anh lại nghiêm mặt nói: "Mỗi người cũng nên nhận rõ bổn phận của mình, nhận rõ để đối mặt cuộc sống thực tế, lựa chọn phương thức đi kinh doanh đối với mình có lợi nhất. Cái gì đều là giả, chỉ có thành bại mới là thật, có thể tiếp tục sinh tồn, chính là đối cô mà nói, lỗi là do ở trong đầu của cô không rõ ràng lắm, để cho mình bị bại hoàn toàn."
"Tôi có chỗ nào không rõ ràng?"
"Vậy cô nói cho tôi biết, cô tối nay cùng họ tranh luận việc gì? Tranh cái gì đây? Hi vọng bọn họ sẽ hiểu được tôn trọng lẫn nhau sao? Kết quả là gì?"
Kết quả là. . . . . . Là tranh cãi đến nỗi bị cuốn gói.
Ân Đệ suy sụp hạ vai, không khỏi lẩm bẩm đọc: "Chẳng lẽ, đúng sai đã không quan trọng? Tại sao? Chuyện này thật không công bằng! Tôi thật sự không hiểu. . . . . ."
"Không có gì công bằng hay không công bằng. Giống như giám đốc Ngô, nếu như ông ta cho rằng trả tiền là có thể muốn làm gì thì làm, như vậy một khi thân phận đổi chỗ, ông ta sẽ vì tiền mà cam nguyện mặc cho người định đoạt, hơn nữa ông ta không cảm thấy cách làm như vậy có cái gì không đúng, đây chính là giá trị quan, dạng giá trị quan nào thì sẽ dẫn xuất ra dạng hình thức (cách cư xử) cuộc sống đó, tất cả chỉ là đều là tự làm tự chịu thôi."
(anh này nói triết lý quá, ngôn ngữ mình ít ỏi, ko diễn tả hết được, mong mọi ng thông cảm)
"Tự làm tự chịu. . . . . . Nói rất hay."
Thấy thần sắc ảm đạm của cô anh dừng lại một lúc.
Sau đó Mạnh Đình nói tiếp: " Cô nói đồng nghiệp A Mỹ đã đợi rất lâu rồi, như vậy cô ấy nhất định đã có đầy đủ kinh nghiệm cùng năng lực, để ứng phó với loại trường hợp này, cô ra mặt giúp cô ấy, sẽ chỉ mang đến tai nạn cho cô ấy mà thôi."
Cuối cùng anh cứng rắn nói lời kết thúc: "Điều này nói rõ cái gì? Khi vấn đề không có ở trong quyền hạn cùng phạm vi năng lực của mình, thì không nên tùy tiện làm việc, nếu không chỉ nhận được hiệu quả phản tác dụng."
Ân Đệ trầm mặc không nói, trong lòng cũng hiểu rõ—— Anh đang thuyết phục mình.
Một hồi lâu, Ân Đệ cuối cùng cũng mở miệng: "Tôi hiểu lời của anh, Tôi nghĩ anh nói đúng, là do lỗi của tôi."
Cô rút kinh nghiệm xương máu mà nhận sai lầm, khiến cho иgự¢ anh lại nhói đau lần nữa
Anh đang làm cái gì? Ϧóþ ૮ɦếƭ cái loại ngây thơ nhiệt tình trong con người cô sao? Mạnh Đình thật sự rất muốn nói cho cô biết, cô không sai, anh chỉ là hy vọng cô hiều được, tự thay đổi để bảo vệ mình mà thôi.
"Ân Ân. . . . . ."
Anh bật thốt lên khẽ gọi, khiến lòng của Ân Đệ cũng bùm bùm nhảy nhảy theo.
Đây là lần thứ bao nhiêu anh gọi cô như vậy, nhưng khác với lần trêu chọc trước đây, lần này anh gọi rất tự nhiên, giống như đã từng gọi vô số lần.
Ân Đệ đột nhiên cảm thấy sợ hãi .
Gọi cô dịu dàng như vậy, tiếp theo muốn làm gì đây?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc