Bị Độc Thân - Chương 12

Tác giả: Triệu Cách Vũ

Dáng vẻ em yên lặng ngồi đọc tạp chí thật là vô cùng quyến rũ
“Khi khen ngợi một người phụ nữ, xin đừng dùng mấy lời phàm tục kiểu như “Em đẹp quá!”, muốn tán tụng thì phải dùng những lời mới mẻ hơn, càng tỉ mỉ càng tốt, ví dụ như câu: “Dáng vẻ em yên lặng ngồi đọc tạp chí thật là quyến rũ!”.”
“Hiểu Khê, thử đoán xem chị mang tới cho em cái gì?”. Giai Hân vừa bước vào cửa giấu hai tay ra sau lưng, ra vẻ bí mật. Hiểu Khê chẳng thể đoán ra được đó là gì. Gần đây, Giai Hân rất hay tặng đồ cho cô, ngoài chiếc váy Népal lần trước ra, chị ấy còn tặng cô rất nhiều mĩ phẩm và cả thẻ hội viên ở một spa nữa.
“Chị lại định tặng em cái gì thế? Đừng có chiều quá mà làm em sinh hư đấy!”. Hiểu Khê cười rạng rỡ nói. “Cho dù là chị em thân thiết thì cũng không nên tặng quá nhiều quà cáp cho em, phí tiền lắm!”. Tuy miệng nói thế nhưng cô vẫn háo hức chạy ra chỗ Giai Hân.
“Hiểu Khê, không hề lãng phí đâu, em là đại công thần của chị mà”. Giai Hân ôm lấy Hiểu Khê, hét lên sung sướng..
Cái gì mà “đại công thần” chứ?
“Hiểu Khê, chị kí được đơn hàng với bên Nguyên Kiệt rồi. Hơn nữa, chị còn giành được 10% cổ phần của công ty một cách thuận lợi nữa. Bây giờ, chị không còn cảm giác bấp bênh, thiếu an toàn như trước kia nữa rồi. Em cũng biết đấy, chị không thích làm thuê cho người khác…”.
Tối hôm đó Giai Hân vô cùng sung sướng, đây là lần vui vẻ nhất của Giai Hân kể từ khi hai người quen nhau. Đến giờ cô mới hoàn toàn hiểu rằng, công việc và sự nghiệp đối với người phụ nữ mà nói có ý nghĩa vô cùng quan trọng hơn nữa lại còn cho người phụ nữ một cảm giác thành tự đáng tự hào.
Tối hôm đó, Hiểu Khê được tặng một chiếc túi Chanel 2.55, đây vốn là niềm mơ ước của cô. Hiểu Khê từng tự nhủ với mình rằng, nhất định phải có một chiếc Chanel 2.55 để đi hẹn hò cùng bạn trai. Lần đầu tiên Hiểu Khê nhìn thấy chiếc túi này là khi ngồi trong thư viện của trường đại học, cô đọc được thông tin về nó trên một tờ tạp chí. Trong đó có lời giới thiệu như sau: “Tháng 2 năm 1955, chiếc túi kinh điển Chanel đầu tiên trên thế giới được ra đời. Chính Coco Chanel đã lấy cảm hứng từ chiếc áo jacket của các kị sĩ, cộng thêm thiết kế quai đeo vai mà từ đó giải phóng đôi tay cho người phụ nữ. Chiếc túi này kết hợp những yếu tố kinh điển hình khối trụ, chiếc khóa kim loại và hình vuông. Phải biết rằng đó là chiếc túi đầu tiên có thiết kế quai đeo trong các đồ xa xỉ thời bấy giờ, tạo ra một sản phẩm kinh điển trong lịch sử…”.
Lúc đó, Hiểu Khê không cảm thấy nó có gì kinh điển cả, nhưng dần dần, sau khi đi làm, rồi tham dự các buổi mừng công hay dạ hội, nhìn thấy các phu nhân, quý bà tay xách túi Chanel 2.55, cô lại thấy chiếc túi này càng nhìn càng thuận mắt. Có lẽ đây chính là ma lực của các loại hàng hiệu kinh điển. Sau này, cô mới biết chiếc túi Chanel 2.55 này được mệnh danh là “chiếc túi có khả năng kích thích mãnh liệt khát vọng sở hữu cái đẹp của người phụ nữ”.
“Em có biết không, từ “Chanel” này bây giờ được dùng để thay thế cho cụm từ “hàng xa xỉ” đó, nó thể hiện đẳng cấp và chất lượng hoàn mĩ và mang lại một cảm giác hoàn mỹ. Chiếc túi xách tay Chanel 2.55 là sự kết hợp của mọi cái đẹp. Coco Chanel quả là quá sủng ái các con số, đặc biệt là số năm, không những có nước hoa No.5 thần kì mà cả chiếc túi Chanel 2.55 này đều có sự xuất hiện của nó. Đừng thấy chiếc túi này bé mà nghĩ thời gian làm ra nó nhanh chóng, ngoại trừ phần da bao ngoài và lớp lót bên trong được cắt bằng máy, các chi tiết còn lại đều phải qua tay sáu công nhân làm thủ công trong vòng hơn mười tiếng đồng hồ, trải qua một trăm tám mươi công đoạn và một quy trình kiểm tra chất lượng nghiêm ngặt mới hoàn thành được đấy!”. Bởi cô có thực lực kinh tế hơn so với Hiểu Khê, ở tầng lớp lãnh đạo cao cấp như chị, tự nhiên sẽ thuộc nằm lòng tất cả các loại sản phẩm xa xỉ đắt tiền.
Hiểu Khê vừa nghe Giai Hân nói vừa thận trọng mở lớp bọc bên ngoài ra. Một chiếc túi Chanel màu đen nổi bật với biểu tượng hai chữ C Ⱡồ₦g vào nhau bằng kim loại mạ vàng hiện ra trước mắt cô. Thật sự vô cùng đẹp! Hiểu Khê đeo chiếc dây bằng kim loại mạ vàng lên vai, đi tới đi lui trong phòng khách.
“Hiểu Khê, em mau đi thay chiếc váy dạ tiệc màu tím đi! Mặc áo ngủ ở nhà khoác chiếc túi này làm sao mà thấy được ma lực của nó?”. Nghe có lý, Hiểu Khê nhanh chóng bỏ chiếc túi xuống, chạy vào trong phòng, lấy bộ váy đó ra mặc vào.
Trong chiếc váy dạ hội bằng lụa màu tím, lại khoác trên vai chiếc túi Chanel 2.55, Hiểu Khê duyên dáng, thướt tha đứng trước mặt Giai Hân.
“Quá tuyệt vời! Hiểu Khê, bộ này vô cùng sang trọng và quý phái. Hôm khác, em hãy thử cả nước hoa No.5, hoa sơn trà, vòng ngọc chân châu và váy đen dạ hội xem! Đến lúc đó, Hiểu Khê nhà chúng ta chẳng khác nào người đại diện phát ngôn cho hãng Chanel đâu”. Giai Hân càng nói càng phấn khích, khiến cho Hiểu Khê trong lòng vô cùng hứng khởi.
Đang lúc vui vẻ như thế, bất giác cô cảm thấy bồn chồn trong lòng. Có điều, chính cô cũng không biết mối lo này xuất phát từ đâu. Đến tối, cô suy ngẫm một hồi lâu rồi mới phát hiện ra căn nguyên mối lo đó. Có một nút thắt mà cô muốn ngay lập tức phải được tháo gỡ.
Sau hơn một tiếng đồng hồ ngồi đợi tại căn phòng khách rộng rãi, sang trọng, cô thư kí đẩy cửa bước vào với vẻ mặt đầy ngại ngùng. “Đỗ tiểu thư, khoảng mười phút nữa, Trần tổng mới kết thúc cuộc họp. Anh ấy nói sẽ gặp cô ngay.”
“Không sao đâu, trong lúc đợi anh ấy, tôi sẽ ngồi đọc tạp chí thời trang”. Hiểu Khê cầm cuốn tạp chí thời trang trên tay, mỉm cười ra hiệu cho cô thư ký.
“Đỗ tiểu thư, trang phục của người mẫu trong các cuốn tạp chí đó phần lớn là của công ty chúng tôi, cô cứ từ từ thưởng thức nhé! Tôi không làm phiền cô nữa”. Cô thư kí nở nụ cười tiêu chuẩn rồi rời khỏi phòng khách.
Thực ra, Hiểu Khê rất ghét phải chờ đợi người khác, thông thường, khi đi gặp khách hàng để kí kết hợp đồng xuất nhập khẩu, cô chỉ chờ nhiều nhất là nửa tiếng, nếu sau khoảng thời gian đó mà đối tác vẫn không tới thì cô sẽ đi luôn, cho dù hợp đồng đó có lớn cỡ nào đi chăng nữa. “Làm ăn là làm ăn, nhưng thời gian của mình cũng vô cùng quý giá, cô thường nghĩ như vậy. Có điều lần này đến gặp Nguyên Kiệt là do bản thân cô tới mà không hề báo trước, cho nên đành phải nhẫn nại đợi anh thôi. Ai bảo anh là Tổng Giám đốc chứ? Tổng Giám đốc có cuộc họp dài cũng chẳng có gì lạ cả. May mà vẫn có những cuốn tạp chí thời trang đẹp mắt này để Gi*t thời gian. Lật giở từng trang từng trang một, quả nhiên phần lớn những bộ trang phục người mẫu mặc trong cuốn tạp chí này đều thuộc công ty Nguyên Kiệt hết.
Vốn dĩ những bộ trang phục cao cấp thủ công trên các tạp chí thời trang luôn thu hút phụ nữ. Và hiển nhiên Hiểu Khê cũng không thoát khỏi vòng quay đó, rồi không khỏi ngưỡng mộ các người mẫu trong tạp chí này.
“Đã có ai nói với em chưa, dáng vẻ em yên lặng ngồi đọc tạp chí thật vô cùng quyến rũ đấy!”
Ngẩng đầu lên, cô liền nhìn thấy Nguyên Kiệt đang đứng ngay trước mặt mình. Anh đi vào đây từ lúc nào vậy nhỉ? Tại sao cô lại không hề cảm nhận được?
“Em có thích không?”. Nguyên Kiệt ngồi xuống bên cạnh cô, dịu dàng hỏi. Hiểu Khê gật đầu không mấy tự nhiên. Phí lời, làm gì có người phụ nữ nào không thích những bộ trang phục hoa lệ, đẹp mắt thế này chứ?
“Chỉ cần em thích, cứ chọn lựa tự nhiên!”. Nguyên Kiệt mỉm cười nhìn Hiểu Khê, lộ ra hàm răng trắng, đều tăm tắp. Nụ cười đó chính là khí thế bá đạo mà chỉ những người đàn ông thành đạt trong sự nghiệp mới có được.
“Có thật không?”. Hiểu Khê vui vẻ nhìn anh, ánh mắt ngay lập tức sáng rực lên.
Nhưng cô nhanh chóng nghĩ lại, vẻ mặt phục hồi trạng thái bình tĩnh như mọi khi. “Những trang phục đẹp thế này, e rằng em không có cơ hội mặc. Làm gì có ai mặc quần áo đẹp thế này đi làm chứ?”
“Em ngốc quá, có ai bảo em mặc chúng để đi làm đâu! Là để em diện khi cùng anh đi đến các bữa tiệc sang trọng đấy!”. Nguyên Kiệt đưa tay nhéo nhẹ lên mũi cô, cử chỉ vô cùng thân mật.
“Trần Tổng, đây là trang phục mà ngài cần ạ!”. Cửa phòng đột nhiên mở ra, cô thư kí bước vào. Hẳn cử chỉ vừa rồi của Nguyên Kiệt đã bị cô ấy nhìn thấy rồi, Hiểu Khê vô cùng ngượng ngùng.
“Hai người cứ từ từ xem, xin lỗi vì đã làm phiền”. Cô thư kí lúng túng nói rồi lấy tay che miệng, cười tủm tỉm đi ra ngoài.
“Nguyên Kiệt, chờ đã, em có việc muốn nói với anh”. Tuy rằng bộ trang phục đặt trên bàn đẹp tuyệt trần, nhưng cô vẫn còn điều muốn hỏi anh.
Nguyên Kiệt nhìn thấy khuôn mặt Hiểu Khê đột nhiên nghiêm nghị, đôi mày bất giác nhíu lại.
“Nguyên Kiệt, em nghe nói anh đã kí hợp đồng với chị Giai Hân, em không hi vọng anh vì em nên mới làm thế.” Cô nhanh chóng nói ra những điều mình đang nghĩ trong lòng, khiến cô băn khoăn mãi không thôi.
“Không phải vậy đâu!”. Anh trả lời dứt khoát.
Nghe được câu nói này, Hiểu Khê vốn dĩ phải cảm thấy thoải mái, an tâm, bởi vì cô thực sự không muốn vì mình mà Nguyên Kiệt có phán đoán, quyết định một cách thiên vị trong công việc. Nhưng tại sao trái tim cô lại hẫng đi một nhịp thế này? Xem ra, cô đã đánh giá quá cao sức ảnh hưởng của bản thân.
“Hiểu Khê, anh yêu em, nhưng chuyện anh kí hợp đồng với Giai Hân không liên quan tới việc anh yêu em. Anh luôn phân biệt rất rạch ròi giữa tình cảm và công việc, em cứ yên tâm. Anh sẽ không khiến em phải lo lắng đâu”. Nguyên Kiệt ngồi xuống, đối diện với cô, nhẹ đưa tay vuốt ve mái tóc Hiểu Khê. Không khí trong phòng tĩnh lặng tới mức hai người có thể nghe rõ từng nhịp thở của nhau. Đúng vậy, là do bản thân cô đã lo lắng vô cớ, ở cương vị Tổng Giám đốc, sao Nguyên Kiệt có thể phạm phải sai lầm cơ bản như thế chứ? Làm sao có thể vì chuyện nhi nữ thường tình mà để ảnh hưởng tới khả năng phán đoán trong công việc được? Rõ ràng là do bản thân cô đã nghĩ quá xa, quá nhiều rồi.
“Vâng, em biết rồi. Vậy bây giờ, em thử bộ trang phục này được rồi chứ?”. Hiểu Khê nhanh chóng đứng dậy.
“Anh đã muốn nhìn thấy em mặc bộ đó từ lâu rồi. Tiểu thư, xin hỏi tôi có thể giúp đỡ gì được không ạ?”. Nguyên Kiệt nghiêng người, đưa tay ra trước, làm theo bộ dạng của một nhân viên phục vụ, trên miệng nở một nụ cười gian tà.
“Không cần đâu, em phải thay đồ đây!”. Hiểu Khê bước vào phòng thay đồ.
“Có thật là không cần anh giúp đỡ không?”. Anh tiếp tục cười tinh quái ở phía sau.
Đó là một chiếc váy màu tím có hoa văn tuyết bay, từ trước đến nay, Hiểu Khê vô cùng thích hoa văn tuyết bay kiểu này. Cô có cảm giác bất cứ cô gái nào khi mặc chiếc váy đó trên người ắt hẳn sẽ có được cho riêng mình một tình yêu lãng mạn. Hơn nữa, màu tím cũng là màu mà cô thích nhất từ hồi còn nhỏ, màu tím nhạt đem lại cảm giác thần bí cho người đối diện. Nhìn thấy mình trong gương, cô suýt chút nữa không nhận ra chính bản thân mình. Cô hoàn toàn kinh ngạc, xem ra đây chính là ma lực của thời trang.
Khi Hiểu Khê mặc chiếc váy màu tím có hoa văn tuyết bay dài đến gót chân đứng trước mặt Nguyên Kiệt, anh liền vỗ tay nói: “Thật quá tuyệt vời! Đây không phải là chim đỗ quyên đệ nhất sao? Em như sinh ra để làm người mẫu vậy.”
Hiểu Khê ngượng ngùng trước lời khen của Nguyên Kiệt. Có điều đích thực, chính bản thân cô cũng chưa bao giờ thấy mình đẹp đến như thế này. Một chiếc váy tím lãng mạn không ngờ lại có thể khiến cô nảy sinh ảo tưởng trở thành một super star.
“Tại sao anh biết em thích màu tím?”. Hiểu Khê ghé vào tai Nguyên Kiệt thì thầm.
Anh cười đầy thần bí rồi nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần có lòng, chẳng có gì là không làm được cả.”
Hiểu Khê mỉm cười, chuẩn bị quay vào phòng, thay chiếc váy ra.
“Đừng thay ra nữa, đi dùng bữa tối cùng anh luôn!”. Anh nói với giọng ra lệnh kèm theo khẩu khí bá đạo, pha thêm đôi chút nũng nịu kiểu trẻ con.
“Không phải anh còn rất nhiều việc phải làm sao?”
“Cuộc sống mà chỉ có mỗi công việc thì còn gì là thú vị nữa?”. Nói xong, anh liền quay lại phòng làm việc lấy chìa khóa xe. Trong lòng Hiểu Khê vui vẻ cực độ.
Làn gió thổi nhè nhẹ, với ánh chiều tà thật khiến ta động lòng. Mặc trên người bộ trang phục tuyệt mĩ, dùng bữa cùng người mình yêu thương, thực sự quá tuyệt vời!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay