Bến Xe - Chương 19

Tác giả: Thương Thái Vi

Phần kết
Đây là một bờ biển không rõ tên ở Yên Đài[1]. Bờ biển không có bãi cát, chỉ có từng mỏm nham thạch lởm chởm nhấp nhô cao ✓út. Những mỏm nham thạch này không biết đã tồn tại mấy triệu năm, chúng mang thương tích đầy mình nhưng vẫn quật cường đứng ở đó. Đứng trên mỏm nham thạch có thể nhìn thấy đại dương mênh ௱ôЛƓ.
[1] Yên Đài là thành phố thuộc tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc. Thành phố nằm bên bờ biển Bột Hải và bờ Đông của vịnh Bột Hải. Yên Đài giáp các thành phố Thanh Đảo và Uy Hải lần lượt về phía tây nam và đông.
Biển mùa đông lạnh lẽo, thê lương và cô quạnh. Phần lớn thời gian, bầu trời màu xanh xám nối liền với mặt biển cũng mang màu xanh xám. Nơi tiếp giáp trời biển là mớ hỗn độn mờ mịt. Bây giờ, nơi đó xuất hiện mặt trời lặn khổng lồ. Nó giống một trái tim đang bùng cháy dữ dội, phóng ra luồng sáng huy hoàng, nhuộm đỏ cả nước biển màu xám, nhuộm đỏ cả bầu trời màu xám, cũng nhuộm đỏ hai thân hình màu đen đứng lặng im trên mỏm đá.
Liễu Địch bất động nhìn mặt trời lặn, để mặc gió biển thổi tung mái tóc của cô, vạt áo của cô. Mấy tháng trước, cô từng nhìn thấy cảnh tượng này trên bức tranh sơn dầu. Lúc đó, tác giả của bức tranh ngồi bên cạnh cô, kể cho cô nghe những điều kỳ diệu của biển cả. Bây giờ, cô đã được tận mắt chứng kiến cảnh mặt trời lặn, nhưng người đó đã... Nước mắt chảy dài trên gương mặt trắng ngần của Liễu Địch, từng giọt lệ rơi xuống hộp tro cốt lạnh lẽo trên tay cô.
Bên tai Liễu Địch như lại vang lên giọng nói trầm ấm của thầy Chương: “Biển cả là kiên cường nhất. Nó có thể bao dung mọi nỗi khổ đau và bất hạnh của con người.”
“Thầy Chương!” Liễu Địch lẩm bẩm. “Chẳng phải thầy luôn muốn nhìn thấy biển sao? Hôm nay, em đưa thầy đến đây, đến với biển...”
Liễu Địch run rẩy mở hộp tro cốt, chậm rãi rải tro cốt trắng tinh xuống biển. Khi tro cốt bay ra biển cả, vô số cánh hoa nhài màu trắng từ tay Giáo sư Tô cũng lặng lẽ rơi xuống nước. Sóng đánh vào bờ đá, dâng lên cao rồi lại rút xuống, như dang rộng vòng tay đón người con đi xa trở về, đón linh hồn tinh khiết, cao cả.
Chương Ngọc, hay còn có tên Hải Thiên, là một thanh niên có học vấn uyên thâm như biển cả, có tư tưởng sâu sắc như biển cả, có tấm lòng rộng lớn như biển cả, có tính cách kiên cường như biển cả, có tâm hồn vĩ đại như biển cả. Ngày hôm nay, cuối cùng chàng trai đó cũng hòa vào lòng biển mà anh yêu quý.
Liễu Địch lặng lẽ ngắm những cánh hoa dập dềnh trên ngọn sóng, như đuổi theo linh hồn của thầy Chương. Tâm tình của cô cuộn trào như sóng biển. Thầy Chương, thầy còn trẻ tuổi như vậy, sinh mệnh đã đặt dấu chấm hết một cách vô tình vào năm thầy hai mươi tám tuổi. Nhưng trong cuộc đời ngắn ngủi này, thầy đã sống rất kiên cường. Thầy từng cầm 乃út để viết về thế giới, thầy dùng máu và nước mắt để viết về cuộc đời. Thậm chí, khi vận mệnh bất hạnh đổ ụp xuống đầu thầy, thầy cũng không hề sợ hãi mà chiến đấu chống lại số phận đến cùng. Thầy không chỉ dũng cảm, ngoan cường bảo vệ nhân cách và sự tôn nghiêm của bản thân, mà còn không do dự dùng cái ૮ɦếƭ để đoạt lại danh dự và tiền đồ của người thầy yêu thương từ bàn tay số phận, dùng sinh mạng để bảo vệ tình yêu duy nhất trong cuộc đời thầy. Sự nghiệp văn chương của thầy có thể chưa hoàn thành, nhưng cuộc đời thầy rất viên mãn. Năm năm cuối cùng là một trang huy hoàng và bi tráng nhất trong cuộc đời thầy. Cuộc chiến đấu cuối cùng chống lại số phận cũng là tác phẩm lớn nhất của cuộc đời thầy.
Nửa vầng mặt trời đã khuất, nhưng nó vẫn kiên cường rực cháy. Ánh chiều tà xán lạn nơi đường chân trời khiến mặt biển trở thành một thánh điện nguy nga. Gió biển mang hơi lạnh run người, Giáo sư Tô Văn ϲởí áօ khoác ngoài, nhẹ nhàng khoác lên vai Liễu Địch.
“Liễu Địch, con đừng buồn.” Giáo sư Tô lên tiếng an ủi. “Con vẫn còn trẻ, con đường sau này của con vẫn còn rất dài. Trong tương lai, con sẽ lại có tình cảm thuộc về con. Con nhất định sẽ được vui vẻ.”
Liễu Địch quay người nhìn Giáo sư Tô chăm chú. Sau đó, cô cất giọng chân thành và kiên quyết: “Giáo sư yên tâm, con sẽ sống vui vẻ. Danh dự và tiền đồ của con là do thầy Chương đổi bằng cả sinh mạng của thầy, con có thể không trân trọng nó, không tạo ra tương lai tươi đẹp hay sao? Con từng nói, sinh mệnh và tâm hồn con đã hòa nhập vào sinh mệnh và tâm hồn của thầy Chương. Bây giờ, con chính là thầy, thầy chính là con. Sự nghiệp văn chương của thầy chưa hoàn thành, con sẽ viết thay thầy; mơ ước thầy chưa thực hiện, con sẽ thực hiện giúp thầy; con đường thầy chưa đi hết, con sẽ tiến bước thay thầy; huy hoàng mà thầy chưa kịp tạo ra, con sẽ tạo ra giúp thầy. Con sẽ vì thầy mà sống vui vẻ, sống kiên cường. Con sẽ cùng thầy bước ra khỏi bóng tối, đi về phía ánh sáng!”
Giáo sư Tô bị chấn động. Ông không rời mắt khỏi Liễu Địch. Cô gái nhỏ kiên cường, dũng cảm, tự phụ, cao ngạo đang đứng ở đó. Trong đôi mắt cô hừng hực một ngọn lửa tình cảm mãnh liệt, ngọn lửa đó có thể làm tan chảy nham thạch hàng vạn năm ở dưới chân cô. Giáo sư Tô đột nhiên có cảm giác người đứng trước mặt ông không phải là Liễu Địch, mà là Hải Thiên! Không đúng, là tâm hồn và sinh mệnh của Hải Thiên và Liễu Địch đã hòa làm một. Liễu Địch đã thật sự trưởng thành, cô không còn là cô bé ngây thơ ngày nào, bây giờ cô vừa chín chắn vừa tự tin. Thời thiếu nữ đã qua đi, giai đoạn trưởng thành lặng lẽ đến với cô sau những trắc trở.
“Nhưng...” Giáo sư Tô cầm tay Liễu Địch, cất giọng đầy cảm động và yêu thương. “Liễu Địch, sau này con không định...”
Liễu Địch lắc đầu. “Con sẽ không yêu bất cứ người đàn ông nào. Sinh mệnh và tâm hồn của con đã hòa cùng thầy Chương, sao con có thể đón nhận người khác? Giáo sư có nghe nói hai tâm hồn hòa làm một bị tách ra bao giờ chưa? Con sẽ không oán trách số phận nữa. Con cảm ơn ông trời đã cho con một tình yêu lâu bền nhất, cao thượng nhất, thuần khiết nhất, mãnh liệt nhất, sâu sắc nhất trên cõi đời này. Bao nhiêu người sống ở đời có được tình yêu như vậy? Con còn điều gì không hài lòng?” Liễu Địch lại dõi mắt về mặt trời lặn ở phía xa xa, cô nhẹ nhàng đọc câu thơ của Maksim Gorky[2]:
“Nét đẹp chung quy vẫn là nét đẹp,
Bất kể lúc nó úa tàn,
Tình yêu của chúng ta chung quy vẫn là tình yêu,
Ngay cả khi chúng ta ૮ɦếƭ đi.”
[1] Maksim Gorky (1868-1936): nhà hoạt động chính trị người Nga, nhà văn, người đặt nền móng cho trường phái hiện thực trong văn chương. Ông được xem là nhà văn kiệt xuất của nền văn học Nga thế kỷ 20
Giáo sư Tô không tiếp tục khuyên nhủ. Tình yêu như vậy liệu có thể lãng quên, có thể cắt đứt, có thể quay lưng?
“Thật ra...” Liễu Địch quay sang nhìn Giáo sư Tô. Đáy mắt cô đầy vẻ cảm động và lưu luyến: “Giáo sư nên vui mừng cho chúng con. Giáo sư nhìn thấy con cũng tức là nhìn thấy anh Hải Thiên. Con là con gái mà anh Hải Thiên tặng cho Giáo sư, con sẽ cùng anh Hải Thiên báo hiếu Giáo sư, cùng Giáo sư hưởng niềm vui. Bố nói có đúng không, thưa bố?”
Một luồng khí nóng dâng trào nơi viền mắt của Giáo sư Tô. Ông lặng lẽ nắm bờ vai Liễu Địch, không nói một lời. Vào thời khắc này, bất cứ từ ngữ nào cũng là thừa thãi. Con gái ông xuất sắc như vậy, ông còn điều gì không thỏa mãn?
Gió biển mạnh dần, thổi tung bay áo khoác gió và chiếc khăng quàng cổ màu trắng trên người Liễu Địch, khiến cô giống như một tiên nữ. Cô ngắm nhìn từng đợt sóng cuồn cuộn nhấp nhô, nghe thanh âm sôi sục của biển cả. Dần dần, thì thầm bên tai cô: “Liễu Địch, nếu chúng ta có kiếp sau, nếu kiếp sau tôi có đôi mắt sáng, tôi sẽ ở bến xe này... đợi em.”
Liễu Địch khẽ nói: “Thầy Chương, thầy hãy đợi em, nhất định em sẽ tới tìm thầy! Nhất định!”
Ở nơi xa, ông mặt trời đã chìm xuống biển, nhưng ráng chiều đẹp đẽ vẫn xán lạn, vẫn rực cháy ở nơi tiếp giáp giữa trời và biển.

== End ==

Truy cập ThichTruyen.VN thường xuyên để đọc thêm nhiều truyện ngôn tình hay các bạn nhé !
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc