Bến Xe - Chương 18

Tác giả: Thương Thái Vi

Chạng vạng ngày hôm đó, Liễu Địch lại đến trạm xe buýt nhỏ quen thuộc.
Cây dương liễu cao lớn đã bắt đầu rụng lá. Cây đinh hương đã rụng hết lá từ lâu, cành cây khẳng khiu lay động trong gió thu, như đang mơ một giấc mộng của mùa xuân. Tấm biển sắt vẫn cô độc đứng đó, đón hết chuyến xe buýt này đến chuyến xe buýt khác. Tất cả vẫn như cũ, tựa hồ không có chuyện gì xảy ra, không có vụ tai nạn giao thông, không có máu chảy, không có linh hồn rời khỏi trần gian…
Liễu Địch ngồi bên cạnh bồn hoa, đờ đẫn nhìn lá rơi quanh bệ xi măng. Lá rơi bị gió cuốn lên cao, phát tiếng kêu vi vu. Đó không phải là ngọn gió, mà là thầy Chương. Thầy đang đi trên lá rơi, lắng nghe âm thanh của mùa thu. Liễu Địch như nghe thấy giọng nói trầm ấm quen thuộc: “Lá không thơm nhưng mỗi chiếc lá rụng đều có mùi của mặt trời!”
“Thầy Chương!” Liễu Địch kêu lên một tiếng. Nhưng không ai trả lời cô, thầy Chương không thể trả lời, vĩnh viễn không thể trả lời cô. Chỉ có làm gió thu đang nghẹn ngào, lá rơi đang thở dài. Sau đó là một sự tĩnh lặng ૮ɦếƭ chóc.
Trước đây, khi ở nơi này đợi xe buýt, Liễu Địch và thầy Chương cũng thường trầm mặc, không lên tiếng nhưng vẫn luôn cảm thấy tâm hồn của cả hai giao lưu bằng ngôn ngữ chân thành nhất. Còn bây giờ, thầy Chương đã tới một thế giới khác, để lại cô lẻ loi một mình ở bến xe. Cô có thể giao lưu với ai?
Ngọn gió tối muộn nhẹ nhàng thổi qua, mang theo mùi thơm của thức ăn không biết tỏa ra từ ô cửa ngôi nhà nào. Từng tốp học sinh đeo cặp sách đi ngang qua Liễu Địch, tiếng cười nói hân hoan. Đây là cảnh tượng vô cùng quen thuộc. Đây từng là thời khắc thư thái nhất, thanh thản nhất trong một ngày của Liễu Địch. Nhờ có thầy Chương ở bên cạnh, cô mới cảm thấy thư thái, thanh thản. Bây giờ, thầy Chương đi rồi, mang theo mọi thanh thản và thư thái. Liễu Địch chỉ còn lại sự cô độc, cô độc vì không có người chia sẻ, cô độc đến mức tâm hồn như ૮ɦếƭ đi.
Mặt trời từ từ lặn xuống, Liễu Địch ngắm nhìn ánh hoàng hôn ở phía chân trời. Ánh hoàng hôn vẫn rạng rỡ như vậy, vì ai mà rạng rỡ? Ánh hoàng hôn chiếu xuống lá vàng rơi, tô lên một vẻ đẹp bi tráng, vì ai mà bi tráng? Liễu Địch ngắm ráng chiều, ngắm lá rơi, bên tai cô như nghe thấy tiếng hát trầm ấm của thầy Chương cùng tiếng guitar của thầy. Đó là ca khúc All Kinds of Everything:
“Summertime
wintertime
spring and autumn too
Monday
Tuesday, every day
I think of you.
Dances
romances
things of the night
sunshine and holidays
postcards to write
Budding trees
autumn leaves
a snowflakes or two
all kinds of everything remind me of you.”
(Mùa hè, mùa đông, mùa xuân và mùa thu nữa,
Thứ Hai, thứ Ba, và mỗi ngày,
Tôi đều nghĩ về em.
Từng điệu múa, từng câu tâm tình,
Vạn vật của màn đêm
Ánh nắng và kỳ nghỉ,
Những tấm bưu thi*p
Những cái cây đâm chồi
Những chiếc lá mùa thu,
Một, hai bông hoa tuyết
Tất cả đều khiến tôi nhớ em.)
Đúng rồi, tất cả đều tồn tại, đều vì thầy Chương mà tồn tại. Cây dương liễu, khóm đinh hương, tấm biển báo bằng sắt, vật nào cũng khắc sâu hình bóng của thầy, vật nào cũng mang hồi ức về thầy.
Trong lúc ngẩn ngơ, Liễu Địch như nhìn thấy thầy Chương dẫn cô tới mái hiên trú mưa; nhìn thấy thầy Chương đứng bất động bên tấm biển sắt chờ cô trong đêm tuyết rơi; nhìn thấy thầy Chương đưa cành dương liễu lên mặt, nói “mùa xuân đẹp thật”; nhìn thấy thầy Chương đội mưa gió đợi cô ở bến xe buýt khi cô đi thi đại học, tay thầy cầm chiếc ô chưa mở; nhìn thấy thầy Chương dùng đôi bàn tay “ngắm” cô rồi ôm cô vào lòng; nhìn thấy thầy Chương nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời từ cửa sổ xe buýt… Cô nhìn thấy tháng ngày trước kia, nhìn thấy từng chi tiết không thể phai mờ trong năm tháng đó. Vậy mà bây giờ, tất cả đã trở thành hồi ức. Thật không công bằng chút nào, thế giới này rất không công bằng. Mọi thứ đều tồn tại, tại sao thầy Chương không tồn tại? Thầy Chương, thầy yêu cuộc sống như vậy, thầy nổi bật như vậy, thầy kiên cường như vậy, thầy cứng cỏi như vậy, tại sao thầy lại biến mất? Tại sao chứ? Vì tai nạn xe ư? Tại sao chiếc xe máy đáng ૮ɦếƭ đó lại đâm trúng thầy? Khi cô nhận ra tình yêu của mình, khi cô kiên định cho rằng không ai có thể chia cắt cô và thầy… Cô làm thế nào để chống lại số phận, làm thế nào để chống lại tử thần? Cô không thể không oán trách số phận, số phận quá không công bằng.
Mặt trời đã xuống núi, ánh hoàng hôn nơi đường chân trời từ màu đỏ dần trở thành màu tím. Màn đêm sắp buông xuồng, bóng tối từ bốn phương tám hướng bủa vây. Bóng tối, đó là kẻ thù vĩnh viễn của thầy Chương. Bóng tối của người mù quá nặng nề. Hôm nay, Liễu Địch mới biết thế nào gọi là “nặng nề”, vậy mà thầy Chương đã trải qua sự “nặng nề” đó suốt năm năm. Cô từng ngây thơ mộng tưởng sẽ giúp thầy Chương chiến thắng bóng tối. Liệu có thể chiến thắng hay không? Hay là chưa kịp “chiến đấu”, cô đã bị kéo vào bóng tối vô cùng vô tận. Nhưng cô hoàn toàn tự nguyện. Mất đi danh dự, mất đi tiền đồ, cô cũng chẳng màng, cô chỉ cần được kề vai sát cánh cùng thầy Chương. Nhưng số phận không cho cô, dù chỉ là một cơ hội nhỏ nhoi.
“Là số phận không cho ngươi cơ hội sao?” Đột nhiên trong lòng Liễu Địch bật ra một câu hỏi. Liễu Địch giật mình, ai đang hỏi? Là câu hỏi xuất phát từ tiềm thức của cô. Liễu Địch biết trong tiềm thức của cô tồn tại một sự nghi ngờ, nhưng là nghi ngờ điều gì? Co không biết, nhưng sự hoài nghi này luôn ẩn hiện trong đầu cô. Đúng vậy, rốt cuộc ai không cho cô cơ hội? Là số phận? Liễu Địch bất chợt nhớ tới câu nói của Khiên Khiên: “Chị có biết không? Chương Ngọc đã dùng sinh mạng để cứu chị, bằng không, trong mắt người khác, chị mãi mãi là người con gái không trong sạch.” Sao cô lại nhớ tới lời nói này? Những câu nói đó rất quen thuộc, dường như cô đã từng nghe ở đâu đó. Liễu Địch đột nhiên nhớ ra, đó là một đoạn trong cuốn Hải Thiên kỳ ngữ: “Bởi vì trong hiện thực cuộc sống, con người không dễ thông cảm cho người sống, mà dễ thông cảm cho người ૮ɦếƭ. Con người thường nhớ tới khuyết điểm của người sống. Một khi người đó ૮ɦếƭ đi, con người sẽ dễ nhớ đến ưu điểm của họ.”
Đúng vậy, quan điểm này rất đúng. Sau khi thầy Chương qua đời, mọi người không chỉ tin thầy trong sạch, mà cũng tin Liễu Địch trong sạch. Quan hệ giữa cô và thầy vốn trong sạch nhưng số phận lại dùng phương thức này để chứng minh sự trong sạch của họ. Cô có thể nói số phận công bằng? Cô có thể nói số phận không tàn nhẫn? Cô có thể nói số phận đã cho cô cơ hội hay không? Thầy Chương đã mất đi sinh mạng, còn cần sự trong sạch để làm gì? Có tác dụng không? Không có tác dụng thật sao? Là ai cho cô sự trong sạch này? Là số mệnh à? Liễu Địch lại nhớ tới lời của hiệu trưởng Cao: “Em tự nguyện cuốn vào bóng tối nhưng Chương Ngọc chưa chắc đã đồng ý để em là như vậy. Vì vậy, em hãy coi vụ tai nạn này là một cách ông trời tác thành tâm nguyện của cậu ấy.” Thầy Chương, thầy không đồng ý thật sao? Liễu Địch thầm hỏi đi hỏi lại trong lòng. Sau đó, đáp lại lời cô là một giọng trầm thấp: “Cô ấy thuần khiết như chậu hoa nhài này. Nếu nhốt cô ấy ở trong phòng tối, liệu cô ấy còn có thể sinh trưởng và nở hoa?”
Liễu Địch đột nhiên đứng bật dậy. Thầy Chương, thầy đang nói với em điều gì? Thầy muốn nói với em điều gì?
Cô lại nghe thấy giọng nói quen thuộc đó: “Con đang cố gắng để cô ấy đừng yêu con!”
Thầy Chương, thầy rất yêu em, yêu em sâu sắc và mãnh liệt. Bởi yêu em nên thầy không muốn làm hại em, thầy đã giấu kín tình yêu của thầy một thời gian dài. Khi thầy phát hiện, bóng tối nặng nề thuộc về thầy đã cuốn danh dự và tương lai của em vào vòng xoáy của vận mệnh, thầy lập tức từ bỏ công việc vốn là nguồn sinh sống của thầy, chỉ vì thầy không muốn em bị ảnh hưởng. Thầy luôn cố gắng hết sức mình, để lại cho em những thứ tốt đẹp nhất, bao gồm cả hình ảnh cuối cùng của thầy, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Liễu Địch từ từ ngồi xuống, lòng vô cùng đau khổ. Hiệu trưởng Cao nói đúng, tuy số phận bạc đãi thầy Chương, nhưng nó đã dùng phương thức này tác thành tâm nguyện của thầy, đó là một sự “tác thành” tàn nhẫn biết bao.
Liễu Địch đang chìm trong thế giới đau buồn của riêng cô, một hình bóng đột ngột xuất hiện trước mặt cô. Liễu Địch ngẩng đầu, bắt gặp một bà lão mặt đầy nếp nhăn. Bà lão dùng cặp mắt già nua quan sát cô một lúc rồi mới hỏi: “Cháu gái, cháu là học sinh thường đưa thầy giáo mù ra đây đợi xe buýt phải không? Cháu tên là Liễu Địch đúng không?”
Liễu Địch lặng lẽ gật đầu. “Thường” là một từ xa xỉ biết bao. Từ nay về sau, chữ “thường” sẽ không còn tồn tại nữa. Cô lễ phép hỏi lại bà lão: “Thưa bà, sao bà biết cháu và thầy Chương ạ?”
“Bà bán thuốc lá ở bên kia đường. Cháu không biết bà nhưng bà thường nhìn thấy cháu và thầy giáo đợi xe buýt ở nơi này. Khoảng hơn hai tháng trở lại đây, bà không thấy cháu đâu cả, chỉ có một mình thầy giáo đợi xe. Chính bà đã chứng kiến vụ tai nạn, quả thực thảm khốc vô cùng, máu chảy lênh láng trên mặt đường…”
“Đủ rồi ạ, xin bà đừng nói nữa!” Liễu Địch lập tức bịt chặt hai tai. Cô không chịu nổi khi nghe những điều đáng sợ này.
“Tuy nhiên…” Bà lão cau mày. “Hôm đó thầy giáo rất kỳ lạ, thầy ngồi một mình bên bồn hoa gần một tiếng đồng hồ. Ba chuyến xe buýt số 2 đến nơi mà thầy không lên xe. Ngược lại, khi có một chiếc xe máy phóng đến, thầy lại lao xuống lòng đường. Trước đây thầy đâu có như vậy. Xe máy phóng rất nhanh, nhưng từ xa vẫn có thể nghe thấy tiếng máy nổ, sao thầy không phát hiện ra? Chắc hôm đó, tâm trạng của thầy rất nặng nề…”
Đâu chỉ đơn giản là tâm trạng nặng nề? Liễu Địch đau khổ nghĩ thầm. Nhưng ba chuyến xe buýt số 2 đến nơi mà thầy Chương không phát hiện ra. Điều này quá bất bình thường, lẽ nào…
“Hơn nữa…” Bà lão đột nhiên hạ thấp giọng, ra vẻ thần bí. “Trước khi xảy ra tai nạn, thầy giáo còn đốt một bức thư.”
“Một bức thư?” Liễu Địch run run. “Thư gì ạ?” Thầy viết thư?
“Đúng vậy, bà cũng thấy kỳ lạ. Nhưng đúng là thầy đốt một bức thư, bà ở bên này nhìn thấy rõ ràng. Thầy rút ra một phong thư, trầm tư một lát, thầy mượn người đi đường bật lửa và đốt bức thư đó.” Bà lão khẳng định. “Có điều, thầy không đốt hết. Thầy đốt một nửa rồi ném phong thư xuống vỉa hè. Dù sao thầy cũng không nhìn thấy nên không biết nó chưa cháy hết. Sau khi xảy ra tai nạn, bà rất hiếu kỳ nên đã đi nhặt phong thư cháy dở đó. Trên phong bì đề hai chữ “Liễu Địch”. Bà đoán là tên cháu, bởi ba năm qua, ngoài cháu ra, bà không thấy thầy giáo tiếp xúc với người nào khác. Thế là bà giữ lại bức thư cháy dở, đợi cháu đến đây rồi giao lại cho cháu. Không hiểu tại sao, bà cảm thấy cháu nhất định sẽ trở về khi biết tin thầy giáo gặp tai nạn.” Bà lão rút trong túi ra một bức thư đã cháy một nửa. “Của cháu đây. Nội dung bức thư, một chữ bà cũng chưa từng đọc qua.”
Liễu Địch nhận lấy, hai tay cô run rẩy khi mở bức thư đó. Thầy Chương viết cho cô! Tại sao thầy lại viết thư? Thầy đã viết những gì? Tại sao lại đốt đi? Trong đầu cô bỗng vụt qua một câu nói: “Vào thời khắc mọi dây đàn bị đứt, chúng đều phát ra tiếng kêu xé lòng, bởi chúng không cam tâm lặng lẽ ૮ɦếƭ đi.”
Lẽ nào thầy biết mình sắp “bị đứt”? Lẽ nào thầy biết mình sắp ૮ɦếƭ? Trời ơi, Liễu Địch không dám nghĩ tiếp. Một nỗi hoảng sợ và bất an dấy lên trong lòng. Cô cảm thấy sự nghi ngờ trong tiềm thức ngày càng sáng tỏ.
Liễu Địch run rẩy mở bức thư. Bức thư đã cháy mất nửa già, chỉ còn lại đoạn cuối cùng. Liễu Địch đưa mắt nhìn, không sai, đây là chữ của Hải Thiên, là chữ của thầy Chương! Mặc dù nét chữ hơi cứng nhưng Liễu Địch vẫn nhận ra.
Sau đó, Liễu Địch từ từ đọc. Trên bức thư chỉ có hai câu, nhưng mỗi từ tựa trái bom nổi tung bên tai cô, chấn động đến mỗi tế nào trên người cô, mỗi sợi dây thần kinh của cô: “Liễu Địch, thứ tôi có thể cho em trong cuộc đời này chỉ là danh dự trong sạch và một tương lai tươi đẹp mà thôi. Thế nhưng, nếu chúng ta có kiếp sau, nếu kiếp sau tôi có đôi mắt sáng, tôi sẽ ở bến xe này… đợi em.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc