Bến Xe - Chương 16

Tác giả: Thương Thái Vi

Cảm giác như cả thế kỷ đã trôi qua, cuối cùng Liễu Địch cũng tỉnh lại từ cơn hôn mê.
Vừa mở mắt, cô liền nhiền thấy một thế giới toàn màu trắng, bức tường màu trắng, ga trải giường màu trắng, vỏ chăn màu trắng và cô y tá mặc bộ đồ màu trắng...
Ánh mắt cô hờ hững và vô thức lướt qua những thứ đó, sau đó dừng lại ở vợ chồng Giáo sư Tô đang đứng bên cạnh giường. Gương mặt họ chỉ sau một ngày mà già đi trông thấy, mỗi nếp nhăn tựa hồ khắc sâu nỗi đau đớn và bi thương. Nhưng ánh mắt họ thể hiện sự sốt ruột và mong chờ. Thấy Liễu Địch mở mắt, họ đồng thanh kêu lên: “Liễu Địch, con tỉnh rồi à?”
Liễu Địch rời mắt khỏi vợ chồng Giáo sư Tô, nhìn đi nơi khác một cách máy móc, tựa hồ không nghe thấy tiếng nói của họ. Hình như cô không ở thế giới này, mà đang ở một hành tinh xa xôi.
“Liễu Địch!” Bà Tô, hai mắt mọng đỏ, cúi người xuống thành giường, cất giọng lo lắng và sốt ruột. “Con... con không nhận ra chúng ta sao?”
Liễu Địch gật đầu, hai mắt đen láy, bờ môi trắng bệch.
“Ờ...” Bà Tô thở ra một hơi. “Vậy... con có muốn ăn gì không?”
Liễu Địch lắc đầu.
“Con có muốn ta tìm bác sĩ không? Hay là muốn ngủ một lát?”
Liễu Địch lại lắc đầu, cả cơ thể và ý thức dường như không thuộc về cô. Hiện tại, cô chỉ có khả năng duy nhất là gật đầu và lắc đầu.
“Liễu Địch!” Giáo sư Tô ở bên cạnh lên tiếng. “Con cần gì? Con mau nói chuyện đi! Nói một câu cũng được!”
Liễu Địch từ từ ngồi dậy, cố gắng nuốt nước bọt, động đậy bờ môi. Dưới ánh mắt căng thẳng và chờ đợi của vợ chồng Giáo sư Tô, cuối cùng cô khó nhọc thốt ra hai từ: “Con lạnh!”
Vợ chồng Giáo sư Tô ngẩn người. Trong phòng bật máy sưởi rất ấm, vậy mà Liễu Địch lại kêu lạnh. Giáo sư Tô nhẹ nhàng cầm tay Liễu Địch. Quả nhiên, bàn tay cô lạnh như cục đá.
Mùa xuân của sinh mệnh vẫn chưa đến vậy mà nó đã qua đi.
“Liễu Địch!” Giáo sư Tô hét lên. “Con làm sao vậy? Con đừng làm ta sợ!”
Liễu Địch không trả lời, cũng không nhúc nhích. Gương mặt trắng bệch của cô không có bất cứ biểu cảm nào, giống như cô đang đeo một tấm mặt nạ. Thần kinh của cô như đang chìm trong trạng thái tê liệt. Cô không còn chút sinh khí, giống như một hồn ma vật vờ, trôi dạt.
Giáo sư Tô hết sức đau lòng. Ông lặng lẽ nhìn gương mặt không còn sức sống của Liễu Địch mà không biết làm thế nào để khiến nỗi đau trong trái tim cô giảm bớt. Nỗi đau đó đến bất thình lình và dữ dội, khiến cả thế giới, tương lai, tình yêu và mộng ước của Liễu Địch vỡ vụn, khiến cô chỉ còn là cái xác không hồn. Liễu Địch bây giờ giống như một người không biết bơi bị rơi xuống nước, ban đầu còn vùng vẫy để ngoi lên mặt nước hít thở, nhưng sau đó dần chìm sâu xuống, đến ý thức cầu cứu, ý thức sinh tồn cũng biến mất.
“Liễu Địch!” Giáo sư Tô lại gọi tên cô. “Con tỉnh lại đi, tỉnh lại đi! Chúng ta đã ở bên con một ngày trời. Chúng ta không muốn thấy con như vậy.”
Liễu Địch vẫn không có phản ứng. Gương mặt cô đờ đẫn, ánh mắt vô hồn, bờ môi không chút sắc hồng. Cả người cô đều là màu xám, cả tâm hồn cũng màu xám.
“Liễu Địch!”Giáo sư Tô cắn môi. Ông biết việc cấp thiết nhất bây giờ là đánh thức ý thức đang mê man của Liễu Địch. Ông tính mạo hiểm một lần: “Liễu Địch, con còn nhớ buổi sáng hôm nay xảy ra chuyện gì không?”
Liễu Địch dường như bị chấn động, khóe miệng cô giật giật. Từ sáng đến giờ chỉ có hơn mười tiếng đồng hồ mà như mấy vạn năm trôi qua. Cô cúi đầu, trầm mặc không lên tiếng.
“Liễu Địch!” Khóe mắt Giáo sư Tô lấp lánh ánh lệ. Ông cố gắng đè nén nỗi đau xé lòng, không một chút lưu tình nói tiếp: “Hải Thiên của chúng ta, thầy Chương của con... đã không còn trên cõi đời này! Sáng nay con nhận được điện báo, con còn nhớ nội dung của tờ điện báo không?”
Liễu Địch rùng mình. Trong đầu cô vụt qua dòng chữ lạnh lùng và tàn nhẫn: “Chương Ngọc đã qua đời vì tai nạn giao thông, mau về gấp.”
Toàn thân run rẩy, Liễu Địch cắn chặt môi. Sau đó, cô giơ hai tay ôm đầu, bờ vai mảnh khảnh run bần bật, nhưng cô vẫn không mở miệng nói chuyện. Hiện thực quá tàn nhẫn, cô vô thức cự tuyệt tỉnh lại.
“Liễu Địch!” Cuối cùng Giáo sư Tô hét lên một tiếng đầy tuyệt vọng. “Con mau tỉnh lại đi! Ta đã mất một đứa con trai, ta không thể lại mất đi đứa con gái!”
Toàn thân Liễu Địch đột nhiên co giật. Cô đứng dậy, người lảo đảo. Bà Tô vội lao đến đỡ cô. Nhưng đúng lúc này, cổ họng Liễu Địch bỗng dâng lên vị ngòn ngọt, tựa hồ có thứ gì đó trào ra. Cô vừa há miệng, một ngụm máu từ miệng cô phun ra ngoài. Tấm ga trải giường trắng toát lập tức vấy đầy máu đỏ.
Giáo sư Tô hốt hoảng, ông cảm thấy không thể đứng vững được nữa. Ông ngồi phịch xuống giường, trong lòng hối hận vô cùng, ông không ngờ lại khiến Liễu Địch bị kích động đến mức thổ huyết. Trong khi đó, bà Tô hét lên: “Y tá! Y tá!”
Cô y tá chạy vội đến, cầm một mảnh vải lau vết máu trên miệng Liễu Địch. Liễu Địch gạt tay cô y tá. Cô ngẩng đầu, trên miệng vẫn còn vệt máu, đôi mắt đen mở to hết cỡ nhìn vợ chồng Giáo sư Tô chằm chằm. Sau đó, trên gương mặt cô dần xuất hiện chút biểu cảm, hơi thở dần gấp gáp, viền mắt ngân ngấn nước. Cuối cùng, Liễu Địch cũng bật khóc. Cô lao vào lòng Giáo sư Tô, vừa khóc vừa nói: “Giáo sư Tô, thầy Chương mất rồi! Thầy đã mất rồi...”
Ba ngày sau, Liễu Địch cùng Giáo sư Tô Văn ngồi tàu hỏa về quê.
Liễu Địch vẫn còn rất yếu. Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, cô đã gầy đi trông thấy, thần sắc vô cùng tiều tụy. Gương mặt cô trắng bệch, đôi mắt vừa to vừa đen, nhưng đáy mắt thể hiện quyết tâm bất chấp tất cả.
Bác sĩ khuyên Liễu Địch nên nằm một chỗ nghỉ ngơi, nhưng thái độ của cô rất kiên quyết, không ai có thể ngăn cản. Cô nói với vợ chồng Giáo sư Tô: “Thật ra bây giờ chúng ta trở về cũng đã quá muộn.” Một câu nói đánh gục hai ông bà. Thế là Giáo sư Tô mua vé tàu, cùng cô trở về quê.
Trên tàu hỏa, Liễu Địch ngồi bất động. Thân hình gầy guộc của cô lọt thỏm trong chiếc ghế rộng, tưởng như mỗi cơn gió từ ngoài cửa sổ thổi vào cũng có thể đẩy cô ngã. Liễu Địch mím chặt môi, nhìn ra ngoài cửa sổ như đang ngẫm nghĩ điều gì đó. Ba ngày nay, cô luôn chìm trong suy tư. Mỗi lần tàu hỏa lắc lư, bờ vai nhỏ bé của cô lại run rẩy.
“Giáo sư Tô!” Liễu Địch đột nhiên mở miệng, đây là câu nói đầu tiên của cô kể từ khi lên tàu. “Giáo sư thử nói xem, có đúng là thầy Chương gặp tai nạn giao thông không?”
Giáo sư Tô kinh ngạc nhìn Liễu Địch. “Sao thế, con nghi ngờ điều gì à?”
Liễu Địch gật đầu. “Thính lực của thầy Chương rất tốt, thầy có thể phân biệt tiếng động của các loại xe, có thể phán đoán chuẩn xác tốc độ của ô tô, chưa từng nhầm lẫn. Thầy qua đường vốn chẳng cần giúp đỡ. Thầy thường bị đánh bại bởi những vật tĩnh hơn.”
“Liễu Địch!” Giáo sư Tô nói. “Điều này không liên quan đến tai nạn giao thông. Phần lớn những người gặp tai nạn ô tô trên thế giới này đều không phải người mù.”
Đúng vậy, người mắt sáng còn bị xe đâm nữa là người khiếm thị. Nhưng những tiếng thì thầm to nhỏ, tiếng cười xấu xa và thái độ trầm mặc bất thường của thầy Chương luôn quanh quẩn trong đầu óc Liễu Địch. Điều này liệu có liên quan đến cái ૮ɦếƭ của thầy không?
Giáo sư Tô như nhận ra tâm tư của Liễu Địch, ông nói bằng giọng thành khẩn: “Liễu Địch, Hải Thiên là một đứa bé kiên cường. Nó rất yêu cuộc sống, yêu sinh mạng của mình. Nếu không phải là tai nạn, nó sẽ không dễ dàng từ bỏ việc đấu tranh chống lại số mệnh.”
Liễu Địch im lặng. Đúng vậy, cô biết rất rõ điều này. Tuy nhiên... cô không thể nghĩ tiếp. Nghĩ tới cố nhân khiến cô đau đớn đến không thở nổi. Dù sao khi trở về trường, tất cả sẽ rõ ràng. Liễu Địch từ bỏ việc suy đoán, lặng lẽ lắng nghe âm thanh đơn điệu của tàu hỏa. Cô nghe mãi, nghe mãi, âm thanh đó bỗng biến thành tiếng hát trầm ấm, chứa chan tình cảm của thầy Chương:
“Tôi ra đời vì sự ra đời,
Tôi ૮ɦếƭ đi vì cái ૮ɦếƭ,
Tôi ra đời vì cái ૮ɦếƭ,
Tôi ૮ɦếƭ đi vì sự ra đời.”
Rời nhà ga, Giáo sư Tô và Liễu Địch đi thẳng đến trường học.
Hiệu trưởng Cao đón họ ở cổng trường. Hai tháng không gặp, ông như già đi đến mười tuổi. Nhìn thấy Giáo sư Tô đỡ Liễu Địch từ từ tiến lại gần, hiệu trưởng Cao bước tới, nắm tay Liễu Địch, cất giọng đau xót: “Liễu Địch, thầy không thể giữ thầy Chương lại cho em.”
Liễu Địch không để ý đến hiệu trưởng Cao, thậm chí không nhìn ông. Ánh mắt cô dừng lại ở toàn nhà cũ kĩ phía bắc, ô cửa sổ nhỏ trên tầng bốn. Cô nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay Giáo sư Tô. Đột nhiên, cơ thể cô không còn mềm nhũn, hai chân cô không còn run rẩy. Cô từng bước tiến về phía trước, ánh mắt từ đầu đến cuối không rời khỏi ô cửa sổ nhỏ.
Sau đó, Liễu Địch đi tới chân cầu thang của tòa nha phía bắc. Bên cầu thang có một cậu bé khoảng mười sáu, mười bảy tuổi nhìn cô chăm chú. Liễu Địch không để ý, cô chỉ ngẩn ngơ dõi mắt lên cầu thang xập xệ. Tiếp theo, cô đột nhiên chạy lên cầu thang, chạy rất nhanh, thậm chí không bám vào tay vịn. Giáo sư Tô và hiệu trưởng Cao gọi cô, cô mặc kệ. Người ở bên cạnh kinh ngạc nhìn cô, cô cũng mặc kệ. Cô như quay về ba năm trước, lại là một nữ sinh bận rộn. Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ: “Nhanh lên, đừng để lỡ việc chấm bài của thầy Chương.”
Liễu Địch chạy một mạch lên tầng bốn, đến trước cửa văn phòng quen thuộc. Cô dừng bước, lau mồ hôi trên trán và điều hòa lại nhịp thở theo thói quen. Sau đó, cô giơ tay, gõ nhẹ lên cánh cửa một tiếng.
Bốn bề im lặng. Liễu Địch không nghe thấy giọng nói lạnh nhạt và lịch sự quen thuộc: “Mời vào!”
Cô lại gõ cửa, vẫn là sự tĩnh mịch đáng sợ.
Bàn tay Liễu Địch run run, đôi chân cô mềm nhũn, trái tim cô run rẩy. Cô không dám đẩy cánh cửa đó, không muốn đẩy chúng ra. Cô cố chấp gõ cửa lần thứ ba.
Xung quanh không một tiếng động, chỉ có sự yên tĩnh ૮ɦếƭ chóc. Hiệu trưởng Cao và Giáo sư Tô không biết đã đứng sau lưng Liễu Địch từ lúc nào. Họ trầm mặc chứng kiến cảnh tượng này, mắt ngấn nước.
Bàn tay Liễu Địch run rẩy. Cô đột nhiên nhớ đến buổi tối tuyết rơi, nhớ đến cảnh cô dò dẫm trong bóng đêm đến căn phòng này. Bây giờ, cô lại một lần nữa cảm thấy sự cô độc và nỗi sợ hãi đó. Không biết lấy đâu ra dũng khí, Liễu Địch đẩy cửa, bước vào phòng.
Căn phòng vẫn không thay đổi. Bàn làm việc, hai chiếc ghế đối diện nhau, bình giữ nhiệt, cốc trà bằng sứ màu trắng, lọ mực đỏ, chậu hoa nhài và một chồng vở bài tập xếp ngay ngắn. Tất cả vẫn không thay đổi, như thể ngày hôm qua Liễu Địch mới rời khỏi nơi này, hôm nay lại quay về. Tất cả không thay đổi, tất cả vẫn như cũ, chỉ là chủ nhân của căn phòng không còn nữa, thầy vĩnh viễn không thể quay về.
Liễu Địch đờ đẫn nhìn những đồ vật vô cùng quen thuộc, trong đầu cô đột nhiên xuất hiện câu thơ: “Vật thị nhân phi sự sự hưu, Dục ngữ lệ tiên lưu.[1]” Nhưng cô không thể thốt ra lời, cũng không thể rơi lệ, chỉ biết ngây ngốc đứng đó.
Dịch nghĩa: “Vật còn ở đó, người ở nơi đâu. Muốn nói mà dòng lệ tuôn trào.” Trích trong bài Vũ Lăng xuân của Lý Thanh Chiếu, đời Tống.
Sau đó, Liễu Địch tìm một mảnh vải, cô bắt đầu lau bụi trên bàn làm việc. Bàn làm việc phủ một lớp bụi mỏng, có lẽ ba, bốn ngày không ai động đến nó. Lau bàn xong, Liễu Địch lại lau chùi ghế ngồi, lau cốc trà, bình giữ nhiệt... Cô lau chùi rất tỉ mỉ, như thầy Chương vẫn còn ở văn phòng, thầy chỉ đi ra ngoài một lát, sẽ trở về ngay lập tức.
Hiệu trưởng Cao và Giáo sư Tô ở bên cạnh, nước mắt giàn giụa. Giáo sư Tô đột nhiên bước tới, nắm tay Liễu Địch. “Liễu Địch, con hãy khóc đi! Khóc một trận đi con!”
Liễu Địch không khóc, nước mắt cô đã cạn. Cô giật khỏi tay Giáo sư Tô, đi lau cửa sổ. Những việc này cô làm suốt ba năm, đã trở thành thói quen. Sau đó, cô chú ý đến chậu hoa nhài trên bệ cửa sổ. Hoa nhài không được tươi tốt, lá đã héo úa. Liễu Địch đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm ấm, chua xót thấp thoáng bên tai: “Những ngày tháng sau này, chỉ nó nó ở bên cạnh tôi.”
Liễu Địch giật mình, bỗng kêu lên một tiếng: “Thầy Chương, thầy ở đâu?” Không, không có thầy Chương, đây chỉ là ảo giác của cô mà thôi. Hoa nhài à, mày có biết không, người cần mày ở bên cạnh đã ra đi trước mày. Có phải vì thế mày mới héo úa? Liễu Địch đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, cảm xúc tê liệt đã bắt đầu hồi sinh. Cô nhìn chậu hoa nhài chăm chú, đột nhiên phát hiện, trên cành cây yếu ớt, khẳng khiu xuất hiện một nụ hoa trắng.
Phát hiện này mang đến một sức mạnh to lớn, làm chấn động sợi dây thần kinh tê liệt của Liễu Địch. Hoa nhài nở hoa vào tháng Mười một, lẽ nào hoa nhài cũng là sinh vật có tình, nó đang dùng màu trắng thuần khiết để tưởng nhớ thầy Chương?
Liễu Địch cảm thấy trái tim cô vỡ vụn. Thầy Chương đã đi thật rồi, đi thật rồi! Ba ngày qua, mặc dù biết rõ sự thật nhưng tiềm thức của cô vẫn kháng cự. Cô hy vọng xuất hiện kỳ tích, nói cho cô biết tất cả không phải sự thật. Tuy nhiên kỳ tích không xuất hiện. Đến lúc này, cô mới tin và chấp nhận sự thật. Trái tim cô và mỗi tế bào trên người cô đều đau đớn vô ngần, mặt cô giàn giụa nước mắt.
Cuối cùng, Liễu Địch ôm chậu hoa nhài, bật khóc nức nở. Tiếng khóc của cô như xé nát tâm can. Mọi nỗi đau đớn và bi thương tích tụ trong ba ngày giờ bộc phát theo tiếng khóc của cô.
Giáo sư Tô và hiệu trưởng Cao lặng lẽ khóc cùng Liễu Địch. Mấy ngày nay, trong lòng họ cũng tích tụ quá nhiều đau khổ. Họ cũng cần dùng tiếng khóc để giải tỏa tâm trạng của mình.
Một lúc lâu sau, tiếng khóc của Liễu Địch nhỏ dần rồi tắt hẳn. Cô ngẩng đầu, phát hiện đầu óc mình đã tỉnh tảo hơn nhiều. Trái tim cô vẫn đau đớn nhưng lý trí bị đau thương vùi lấp đã từ từ quay trở lại. Cô lại một lần nữa quan sát chậu hoa nhài vừa đánh thức lý trí của cô. Liễu Địch đột nhiên phát hiện, cây hoa đã được thay chậu khác. Chậu đất sét trước kia được thay bằng chậu cao lanh. Không, không thể, tuyệt đối không thể! Cây hoa nhài héo úa đến mức này, trừ khi... Liễu Địch lập tức chạy đến trước mặt hiệu trưởng Cao, cất giọng nghiêm túc: “Thầy mau nói cho em biết, thầy Chương qua đời như thế nào?”
Mặt hiệu trưởng Cao biến sắc trong giây lát, ông trả lời: “Thầy Chương đúng là ૮ɦếƭ vì tai nạn giao thông, đó là sự thật!”
“Em không tin!” Liễu Địch cười nhạt. “Trước khi xảy ra tai nạn thì sao? Lẽ nào thầy Chương không gặp phải chuyện gì?”
“Điều này...” Sắc mặt hiệu trưởng Cao càng tái nhợt. Ông nói ấp úng: “Thầy Chương ૮ɦếƭ vì tai nạn giao thông... Sự việc không liên quan đến người khác...”
“Không đúng, cái ૮ɦếƭ của thầy Chương không những liên quan đến người khác, mà còn có quan hệ rất lớn!” Một giọng nói lanh lảnh từ bên ngoài vọng vào, ngân vang trong căn phòng nhỏ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc