Bến Xe - Chương 08

Tác giả: Thương Thái Vi

Sau Tết dương lịch, kỳ nghỉ đông lặng lẽ đến, rồi lặng lẽ đi.
Đối với học sinh lớp 12, kỳ nghỉ đông chỉ là hữu danh vô thực. Ngoài sáu ngày nghỉ Tết theo luật định, chúng vẫn đến trường học thêm, vẫn về nhà vào lúc hoàng hôn, vẫn phải làm cả núi bài tập như những ngày thường. Tài liệu ôn thi các môn và đề thi thử liên tục được phát, cặp sách của học sinh đều nặng trĩu, khối lượng bài tập khổng lồ khiến chúng thở không ra hơi.
Học kỳ mới lại bắt đầu. Chỉ hơn hai tháng sau, bọn chúng sẽ bước một chân ra khỏi cánh cửa trường trung học. Hơn bốn tháng sau, họ sẽ tham gia kỳ thi đại học đáng sợ. Học sinh lớp 12 ai cũng gầy rộc đi, sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt lờ đờ vì thiếu ngủ. Thế nhưng, các thầy cô và bậc phụ huynh không vì chúng mệt mỏi, căng thẳng mà thả lỏng. Chúng càng không dám lơ là. Đây là giai đoạn then chốt, chỉ cần lơ là một chút là mọi nỗ lực trước đó sẽ tan như bọt biển. Cạnh tranh lúc nào cũng tàn khốc như vậy.
Mùa xuân ở phương Bắc đến rất muộn. Sau tiết thanh minh, ngọn cỏ mới bắt đầu nhú. Nhờ mấy trận mưa phùn, hoa đào phơn phớt hồng, hoa lê trắng muốt, hoa lài mùa đông vàng ươm nở rộ. Trong và ngoài khuôn viên trường học được nhuộm các màu sắc tươi sáng. Cây bạch dương nhú chồi xanh lục, cây dương liễu đung đưa tà váy dịu dàng, cây hợp hoan lắc lư cành lá mềm mại như đuôi chim công…. Mùa xuân đều thuộc về mọi sinh mệnh.
Chỉ có những học sinh chuẩn bị tốt nghiệp cấp ba, ngày ngày vùi đầu vào đống bài tập là không thuộc về mùa xuân này. Thời gian trôi qua nhanh như cơn gió thoảng. Đến tháng Năm, học sinh bắt đầu đăng ký nguyện vọng vào đại học. Các bạn học sinh và phụ huynh thận trọng cân nhắc, đồng thời trưng cầu ý kiến của những người xung quanh. Sau đó, chúng nộp tờ đăng ký nguyện vọng cho nhà trường, giao phó vận mệnh của mình. Nguyện vọng của Liễu Địch vô cùng đơn giản, cô chỉ điền một nguyện vọng duy nhất: khoa Trung văn, Đại học Bắc Kinh.
Không khí ở trường học ngày càng căng thẳng. Đám học sinh ra sức làm bài tập, đọc sách, học thuộc lòng… chỉ hận không thể đọc tất cả các loại sách trong hơn một tháng. Tóm lại là trong khoảng thời gian này, chúng không rời tay khỏi quyển sách, bất kể là lúc ăn cơm hay đi vệ sinh.
Không biết ai đó đã viết trên bảng dòng chữ: “Chúng ta phải cố gắng! Chúng ta ra sức tiến về phía trước! Thế giới tươi đẹp, thế giới quang vinh, xán lạn đang chờ đón chúng ta!” Đám học sinh không ai cười nhạo, cũng không ai xóa khẩu hiệu này. Một thời gian sau, nó trở thành động lực học tập của học sinh. Trong không khí khổ học hăng say, không ai chú ý đến mùa xuân đầy sắc màu bên ngoài cửa sổ.
Trong những ngày tháng căng thẳng đó, một buổi chiều, Liễu Địch bị cô chủ nhiệm Trần Chi gọi tới một góc khuất ngoài hành lang.
“Cô đã xem tờ đăng ký nguyện vọng của em.” Cô giáo cất giọng nghiêm nghị. “Tại sao em không điền nguyện vọng hai?”
“Em không có nguyện vọng hai.” Liễu Địch lập tức trả lời mà không hề suy nghĩ. “Em chỉ muốn vào Bắc Đại.”
“Không có ư?” Cô giáo Trần nghi hoặc cau mày. “Nhỡ em không thi đỗ thì sao? Kiểu gì cũng phải có một đường lùi chứ?”
“Em không cần để lại đường lùi cho mình. Từ trước đến nay, đường lùi chỉ dành cho người nhu nhược. Em không tin mình không thi đỗ.”
“Hả?” Cô giáo Trần vô cùng kinh ngạc. Tuy biết rõ khả năng của Liễu Địch, nhưng cô không ngờ Liễu Địch lại tự tin đến mức dám “đập nồi dìm thuyền”[1], tựa hồ nữ sinh trước mặt cô đã nắm chắc vận mệnh trong tay. Hơn hai mươi năm dạy học, lần đầu tiên cô giáo Trần gặp học sinh tự tin như Liễu Địch.
[1] Đập nồi dìm thuyền: dựa theo tích Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không còn đường lui, có nghĩa là phải quyết tâm đánh thắng.
“Liễu Địch.” Trầm tư một lát, cô giáo Trần nói tiếp. “Cô rất tán thưởng quyết tâm của em, cô cũng tin tưởng vào khả năng của em, nhưng chuyện thi cử không ai lường trước được, cô thật sự không dám tin một trăm phần trăm em thi đỗ. May mà hiện tại em vẫn còn cơ hội, trường chúng ta vừa xin được một suất tuyển thẳng vào Bắc Đại. Em cũng là một trong số ứng cử viên cạnh tranh suất đó.”
“Vậy hả cô?” Liễu Địch động lòng. Tuy cô có niềm tin vào bản thân nhưng cũng không dám chắc một trăm phần trăm. Nếu giành được suất học bổng tuyển thẳng này, cô không những có thể thực hiện được ước mơ của mình, mà còn có thể tránh hai tháng ôn thi khổ cực. Nhưng cô chủ nhiệm nói cô chỉ là một trong những ứng cử viên. Vậy… Liễu Địch thăm dò: “Thưa cô, em có cơ hội không ạ?”
“Cơ hội tất nhiên là có, nhưng khó khăn cũng rất lớn.” Cô Trần nói thẳng: “Xét về thành tích học tập của em thì không có gì đáng bàn. Ai cũng biết em luôn đứng nhất nhì toàn khối. Tuy nhiên, Bắc Đại yêu cầu học sinh được tuyển thẳng phải tài đức vẹn toàn. Mà em chưa bao giờ là học sinh “ba tốt”[2], cũng không phải là cán bộ lớp, thậm chí chưa phải là Đoàn viên…”
[2] “Ba tốt” là một danh hiệu dành cho học sinh xuất sắc, bắt đầu áp dụng từ năm 1954. “Ba tốt” chỉ đạo đức tốt, học tập tốt, hoạt động tập thể tốt.
“Việc đó có thể chứng minh điều gì? Đạo đức của em không tốt hay sao?” Liễu Địch nói nhỏ, giọng hơi tức giận. Cô cảm thấy mình bị sỉ nhục. Không làm cán bộ, không vào Đoàn là sự lựa chọn của cô, nhưng cũng chính vì điều này, mỗi lần bình bầu “ba tốt”, cô đều bị đánh trượt. Liễu Địch chẳng bận tâm cô có được nhận danh hiệu “ba tốt” hay không, nhưng không thể vì điều đó mà phủ nhận nhân phẩm của cô được.
“Tuy không thể nói đạo đức của em không tốt, nhưng ở trường, đó là căn cứ quan trọng để đánh giá phẩm chất của một học sinh. Ít nhất…” Cô Trần nhấn mạnh: “Nó chứng tỏ em không có thái độ tích cực và tinh thần cầu tiến.”
Liễu Địch ngẩng đầu. Cô không đồng ý với câu nói sau cùng của cô Trần, nhưng cũng chẳng thể phủ nhận câu đầu tiên. Trầm tư một lát, Liễu Địch cất giọng quả quyết: “Cô Trần, cô hãy để người khác cạnh tranh suất tuyển thẳng này đi. Nếu bắt em dùng chuyện vào Đoàn hay làm cán bộ lớp làm ván cầu nhảy tới Bắc Đại, em thà dựa vào sự nỗ lực của mình, đường đường chính chính thi vào Bắc Đại còn hơn.”
Cô giáo Trần hít một hơi thật sâu. Liễu Địch có ngoại hình xinh xắn, trầm tĩnh nhưng bên trong là tính cách quật cường và tự phụ. Về điểm này, Liễu Địch rất giống thầy giáo mù mà cô bé chăm sóc. Nghĩ đến “thầy giáo mù”, trong đầu cô Trần liền nảy ra một ý. Đúng rồi, tại sao cô không nghĩ tới cách này chứ?
“Liễu Địch!” Cô giáo Trần cất giọng hồ hởi. “Cô có một cách có thể giúp em không cần vào Đoàn hay làm cán bộ lớp mà vẫn có thể giành được suất tuyển thẳng vào Bắc Đại. Hơn nữa, cách này tám, chín mươi phần trăm đảm bảo có kết quả.”
“Thật không ạ? Cách gì vậy cô?” Liễu Địch vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
“Chẳng phải em chăm sóc thầy Chương suốt ba năm nay sao? Đây chính là hành động thực tế nhất.” Cô giáo Trần vô cùng phấn khích về ý tưởng “thiên tài” của mình. “Cô có một người bà con làm phóng viên ở đài truyền hình. Hôm nay, cô sẽ nói chuyện với người đó, ngày mai người đó đến trường phỏng vấn em. Em hãy kể chuyện chăm sóc thầy Chương, không cần khoa trương, cứ có thế nào thì nói như vậy. Đây vốn là một câu chuyện cảm động lòng người. Cô sẽ bảo người bà con của cô phát cuộc phỏng vấn này trên truyền hình trong thời gian sớm nhất. Nếu việc làm của em được tuyên truyền trên ti vi, chắc sẽ gây tiếng vang gấp nhiều lần việc vào Đoàn hay làm cán bộ ấy chứ. Đến lúc đó, em sẽ nắm chắc tám, chín mươi phần trăm cơ hội được tuyển thẳng vào Bắc Đại.”
Cô Trần càng nói càng tỏ ra hồ hởi: “Được rồi, cứ quyết định như vậy đi! Em hãy về nhà chuẩn bị, ngày mai sẽ phỏng vấn. À, em hãy nói trước với thầy Chương, ngày mai sẽ phỏng vấn cả thầy ấy, thầy ấy nhất định sẽ bằng lòng. Được lên ti vi và nổi tiếng, ai mà không muốn chứ?” Nói đến đây, cô Trần mới phát hiện Liễu Địch đang nhìn cô bằng ánh mắt phẫn nộ xen lẫn khinh thường.
“Thưa cô!” Giọng nói của Liễu Địch như phun ra ngọn lửa. “Cô không cảm thấy làm vậy là rất đê tiện hay sao?”
“Đê tiện?” Cô Trần không tin vào tai mình. “Sao em lại nói là đê tiện? Cô cũng chỉ vì muốn tốt cho em.”
“Muốn tốt cho em?” Liễu Địch hít một hơi sâu, lắc đầu. Cô nói rành rọt từng từ: “Cô coi em là gì? Cô coi thầy Chương là gì?”
“Sao em có thể nói vậy?” Cô giáo Trần không khỏi tức giận. Làm sao cô không bực tức khi kế hoạch hoàn hảo do cô nghĩ ra bị Liễu Địch dùng từ “đê tiện” phủ nhận sạch trơn? “Chuyện này có lợi cho em và cả thầy Chương. Em có thể nổi tiếng, có thể vào Bắc Đại. Còn thầy Chương cũng sẽ nhận được nhiều sự giúp đỡ hơn, cuộc sống và công việc của thầy sẽ dễ dàng, thuận lợi hơn.”
“Có lợi ở điểm nào ạ?” Cuối cùng Liễu Địch không kiềm chế nổi, cất cao giọng: “Cô Trần, cô muốn đẩy thầy Chương đến trước giới truyền thông, xé toạc vết thương của thầy cho tất cả mọi người cùng thấy. Cô bắt em lợi dụng thầy để nổi tiếng, khiến vết thương lòng của thầy lại càng đau. Cô khiến tất cả mọi người đều biết thầy mù lòa, khiến tất cả mọi người thương hại thầy, bố thí sự giúp đỡ cho thầy, họ giẫm đạp lên sự tôn nghiêm của thầy. Cô biến thầy thành kẻ đáng thương, biến em thành người học trò mua danh trục lợi, biến sự chăm sóc không đáng kể của em trở thành vốn để em tiến thân, biến quan hệ giữa em và thầy trở thành mối quan hệ lợi dụng và bị lợi dụng. Vậy mà cô còn nói muốn tốt cho em và thầy. Cô... Sao cô có thể thốt ra những lời đó?”
Cô giáo Trần hoàn toàn không hiểu gì. Một loạt lý luận của Liễu Địch khiến đầu óc cô lùng bùng. Cô cất giọng nghi hoặc: “Liễu Địch, em nói gì thế? Cô có ý tốt mà em lại coi cô lòng lang dạ thú sao?”
Liễu Địch thở dài bất lực. “Cô Trần, em biết cô có ý tốt với em, nhưng cô cũng như tất cả mọi người, đều coi thầy Chương là người mù. Do đó, việc thầy không nhìn thấy ánh sáng khiến mọi người cảm thấy thương hại. Còn em, em coi thầy là một người thầy mà em kính phục và sùng bái, vì vậy, việc thầy sống trong tăm tối khiến em cảm thấy đau đớn và bi thương. Sự thương hại hình thành khi ta nghĩ rằng mình ưu việt hơn người khác. Khi cô và mọi người thương hại thầy, cũng có nghĩa đã chà đạp lên sự tôn nghiêm của thầy. Thật ra chúng ta không có tư cách thương hại bất cứ ai, đặc biệt là thầy Chương, bởi chúng ta không hẳn đã ưu việt hơn thầy, cũng chưa chắc đã đứng trên thầy. Thậm chí em có thể nói, phần lớn chúng ta ở dưới chân thầy. Có thể về mặt thân thể, thầy có khiếm khuyết không bằng người khác, nhưng về mặt kiến thức, học vấn và tư tưởng, thầy cao quý hơn bất cứ người nào.”
Cô Trần chỉ biết trợn mắt, há miệng. Trong đầu óc của nữ sinh này toàn là những suy nghĩ kỳ lạ. Con bé dám bảo vệ Chương Ngọc, còn khẳng định người đàn ông mù lòa, người giáo viên chưa tốt nghiệp đại học và chỉ dạy tạm thời đó là cao quý hơn bất cứ ai? Thảo nào con bé tận tâm tận lực chăm sóc Chương Ngọc, thảo nào Chương Ngọc nhìn nó bằng ánh mắt khác. Con bé này và Chương Ngọc đúng là một cặp thầy trò không bình thường.
“Vậy...” Cô giáo Trần không cam lòng, hỏi: “Em không cần suất tuyển thẳng, không cần cơ hội nổi tiếng hay sao?”
Nổi tiếng? Đến bây giờ cô chủ nhiệm vẫn cho rằng việc này là cơ hội nổi tiếng? Liễu Địch cắn môi, cố gắng đè nén cơn giận dữ, nhưng lời nói của cô không khách khí: “Em không cần! Em và thầy Chương đều không phải là người dung tục như vậy.”
Cô giáo Trần sắp không thể kiềm chế cơn tức giận. Liễu Địch dám dùng từ “dung tục” với cô. Ai dung tục ở đây? Là cô hay sao? Cô cũng chỉ muốn tốt cho học trò, vậy mà bị con bé nói thành “dung tục”.
Cô giáo Trần muốn mắng Liễu Địch một trận nhưng cô biết không thể làm vậy. Liễu Địch chỉ là một đứa trẻ, cô không thể so đo với trẻ con. Hơn nữa, Liễu Địch là một học trò đầy triển vọng. Nếu Liễu Địch đăng ký nguyện vọng hai, cô cũng chẳng cần bận tâm, bởi Liễu Địch kiểu gì cũng thi đỗ đại học. Nhưng con bé chỉ đăng ký Đại học Bắc Kinh, đây không phải là chuyện giỡn chơi. Từ một trường trung học nhỏ ở miền Bắc, chen chân vào cánh cửa Bắc Đại đâu phải dễ dàng. Ngộ nhỡ sơ sẩy, một học sinh có thành tích xuất sắc như Liễu Địch mà thi trượt đại học, thử hỏi mặt mũi cô sẽ để vào đâu? Hơn nữa, điều đó còn ảnh hưởng đến tỷ lệ thi đỗ đại học của lớp cô. Nghĩ đến đây, cô giáo Trần toát mồ hôi hột. Con bé này đúng là chẳng hiểu biết gì cả.
Nhưng đối diện với một học trò vừa bướng bỉnh vừa tự phụ, cô giáo Trần biết nói thế nào cũng vô dụng. Ai có thể khuyên nhủ nó? Trừ khi... Trong đầu cô giáo Trần lại nảy ra một sáng kiến.
“Liễu Địch.” Cô giáo Trần tiếp tục. “Nếu thầy Chương đồng ý, em sẽ không phải đối, đúng không?”
“Gì ạ? Cô định đi nói với thầy Chương hay sao?” Liễu Địch nhảy dựng lên. Cô hiểu rõ hơn ai hết, đối với thầy Chương, đề nghị này chẳng khác nào đâm thêm một nhát vào nỗi đau của thầy. “Thưa cô, cô đừng đi nói với thầy Chương, thầy sẽ không đồng ý đâu ạ!”
“Nếu vì bản thân, có thể thầy ấy không chịu, nhưng vì em, chẳng lẽ thầy ấy lại không đồng ý hay sao?” Cô Trần lên tiếng, giọng nói vô cùng chắc chắn.
Liễu Địch ngẩn người. Cô không ngờ cô chủ nhiệm lại nghĩ ra cách này, dùng cô làm VK tấn công thầy Chương. Con người quả nhiên là loài động vật tàn nhẫn.
Cô giáo Trần nói tiếp: “Cô sẽ bàn với thầy Chương. Sự việc này liên quan đến lợi ích thiết thực của em. Cô không tin em chăm sóc thầy ấy suốt ba năm, thầy ấy lại không chịu báo đáp em. Thầy ấy không đến nỗi máu lạnh như vậy chứ?”
“Đây không phải là vấn đề báo đáp, cũng không phải vấn đề máu lạnh, mà là vấn đề nhân cách và sự tôn nghiêm.” Liễu Địch nói nhỏ. Trầm mặc vài giây, cô ngẩng đầu, ánh mắt vụt qua một tia sáng lạ thường: “Cô Trần, bất kể cô dùng lý do gì, thầy Chương chắc chắn sẽ không đồng ý.”
“Nếu thầy ấy đồng ý thì sao?” Cô giáo Trần hỏi một câu.
“Nếu thầy ấy đồng ý.” Giọng nói của Liễu Địch rõ ràng và kiên định. “Vậy thì... thầy ấy không phải là thầy Chương mà em biết.”
Cô giáo Trần ngây người, logic kiểu gì lạ vậy? “Dù thế nào, cô cũng sẽ thử một lần.” Cô Trần nói xong, liền quay người đi ra ngoài.
Năm giờ chiều, Liễu Địch tiễn thầy Chương tới trạm xe buýt đợi xe như thường lệ. Hôm nay lớp cô không có tiết tự học ngữ văn buổi tối. Trên đường đi, hai thầy trò thường im lặng. Liễu Địch muốn nhìn thấy điều gì đó trên nét mặt của thầy Chương, nhưng thầy vẫn tỏ ra bình tĩnh, lạnh nhạt như thường lệ. Có lẽ cô chủ nhiệm vẫn chưa kịp nói chuyện với thầy.
Ánh hoàng hôn chiếu tia nắng vàng dịu dàng khắp không gian. Liễu Địch dắt thầy Chương đến trạm xe buýt, định để thầy ngồi nghỉ ở bồn hoa đinh hương, nhưng thầy Chương nhẹ nhàng giật khỏi tay cô, đi thẳng đến bên cây dương liễu. Từ trước đến nay, cảm giác phương hướng của thầy đều rất chính xác.
Liễu Địch hơi sững sờ khi phát hiện ra điều bất bình thường. Lẽ nào cô chủ nhiệm đã đi tìm thầy Chương và thầy đã nhận lời cô giáo? Không, không thể! Cô tình nguyện chăm sóc thầy không phải vì ơn huệ, hơn nữa thầy Chương cũng chưa bao giờ coi cô là ân nhân. Bằng không, thầy tuyệt đối không chấp nhận sự chăm sóc của cô. Thầy... Chắc chắn thầy không nhận lời.
Bốn bề rất yên tĩnh, ngoài hai thầy trò, không có ai đứng đợi xe. Ánh hoàng hôn chiếu xuống cây dương liễu, tạo thành bóng dài trên mặt đất.
“Liễu Địch.” Trầm mặc một lát, cuối cùng thầy Chương cũng lên tiếng, giọng của thầy hơi nặng nề, có vẻ thầy phải hạ quyết tâm rất lớn mới thốt thành lời: “Có một chuyện tôi muốn nói cho em biết.”
“Gì ạ?” Đôi lông mày thanh tú của Liễu Địch nhíu chặt. Theo bản năng, cô đã đoán ra điều thầy Chương muốn nói.
“Chiều nay, cô chủ nhiệm lớp em đến tìm tôi. Cô ấy nói với tôi một chuyện liên quan đến em...”
“Thầy không cần nói với em.” Liễu Địch đột ngột cắt ngang lời thầy. “Em biết, là việc tuyển thẳng vào Bắc Đại.” Liễu Địch không dám nghe tiếp. Chẳng hiểu tại sao cô bỗng nhớ tới cảnh thầy Chương đứng đợi cô ở bến xe trong buổi tối tuyết rơi ngày cuối cùng của năm, bên tai cô vang lên cô nói của cô chủ nhiệm: “Vì em, chẳng lẽ thầy ấy lại không đồng ý hay sao?”
“Em biết rồi à?” Thầy Chương có vẻ kinh ngạc.
“Vâng ạ! Cô Trần đã nói chuyện này với em, nhưng em từ chối.” Liễu Địch cất giọng dứt khoát. Cô không dám để thầy Chương nói trước, cô sợ nghe thấy lời thỏa hiệp từ thầy, dù sự thỏa hiệp đó là vì chính cô. Liễu Địch biết rõ, chỉ cần thỏa hiệp, thầy Chương sẽ coi thường nhân cách của cô, cô cũng sẽ coi thường nhân cách của thầy. Cô rất sợ mối quan hệ giữa cô và thầy sẽ thay đổi vì chuyện này.
“Ờ.” Thầy Chương thở nhẹ một hơi, như được an ủi. Sau đó, thầy nói khẽ: “Tôi cũng từ chối lời đề nghị của cô giáo.”
Sống mũi Liễu Địch bỗng cay cay. Tất cả cảm giác sợ hãi, thấy thỏm đè nặng trong lòng suốt một buổi chiều, lúc này như được đôi bàn tay vô hình gỡ xuống. Cùng lúc đó, một thứ tình cảm dịu dàng lặng lẽ ngập tràn trái tim cô.
Liễu Địch nhìn thầy Chương, gương mặt nhợt nhạt của thầy được nhuộm bởi ánh hoàng hôn nhàn nhạt. Cô bỗng cảm thấy vào thời khắc này, trái tim cô rất gần trái tim thầy Chương. Họ chỉ đứng đó, đối diện nhau mà không nói một lời, nhưng hai tâm hồn quấn quýt, giao hòa.
Cơn gió chiều mát lạnh thổi tới, không khí xung quanh thật trong lành. Liễu Địch đột nhiên phát hiện bầu không khí êm dịu này tỏa ra mùi hương như mùi R*ợ*u vang khiến con người chếnh choáng. Cô nhìn ngó xung quanh, sau đó ngạc nhiên, mừng rỡ khi bắt gặp nụ hoa màu tím nhạt trong bồn đinh hương không biết nở rộ từ lúc nào.
Liễu Địch bất giác reo lên như một bé gái ngây thơ: “Thầy Chương, thầy mau lại đây xem đi, đinh hương nở hoa rồi! Đinh hương nở hoa rồi!”
Vừa dứt lời, Liễu Địch liền ôm miệng. Cô hoảng hốt nhìn thầy Chương. Trời ạ, sao cô có thể nói ra những lời này? Thầy Chương lặng lẽ đứng đó. Gương mặt thầy không lộ vẻ tức giận, ngược lại, khóe miệng thầy nhếch lên thành đường cong dịu dàng. Thầy hít mũi như muốn nắm bắt điều gì đó. Thế là Liễu Địch cũng bắt chước thầy, hít thở không khí trong lành. Ờ, trong không khí có mùi thơm của hoa đinh hương, mùi của cây cỏ, mùi của đất cát, mùi hương dìu dịu của chồi non... chúng đều là sinh khí của mùa xuân.
Liễu Địch đưa mắt ngắm nhìn xung quanh. Cô bắt gặp cây dương liễu của mùa xuân, hoa đinh hương của mùa xuân, con đường và bầu trời trong vắt không bị vẩn ***c của mùa xuân, ánh tịch dương làm lay động lòng người và con chim nhỏ líu lo trên cành cây... Cuối cùng Liễu Địch cũng cảm nhận thấy không khí của mùa xuân. Mùa xuân đến rồi! Trong lòng tràn ngập sự xúc động khiến Liễu Địch muốn hét to, muốn ca hát, muốn nhảy múa.
Nhưng cô cố gắng kìm nén niềm vui, chuyển ánh mắt về phía thầy Chương. Thầy đang tắm trong ánh chiều tà, trở thành bức tượng điêu khắc màu vàng. Thầy cũng là một phần của mùa xuân. Thầy đứng nghiêm trang, vẻ vô cùng tập trung, tựa như đang cảm nhận mùa xuân bằng tâm hồn. Sau đó, thầy với tay cầm một cành dương liễu, nhẹ nhàng đưa cành dương liễu chạm vào mặt thầy, bình thản thốt ra một câu: “Mùa xuân thật đẹp.”
Giọng điệu bình thản của thầy Chương có vẻ thâm trầm, như nốt nhạc chạy thẳng vào trái tim Liễu Địch khiến cả cơ thể và tâm hồn cô run rẩy. Trong lòng cô dấy lên một tâm tình mãnh liệt. Cô ngước nhìn bầu trời, mặt trời dần khuất bóng nhưng vẫn cháy đỏ rực ở phía xa xa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc