Bến Xe - Chương 07

Tác giả: Thương Thái Vi

Năm lớp 12 đáng sợ cuối cùng cũng đã tới.
Bất kể bọn trẻ vừa tham gia “nghi thức trở thành người lớn” có muốn hay không, đều phải chấp nhận cuộc thử thách đầu tiên sau khi “trở thành người lớn”, đó là kỳ thi đại học. Mà phương thức chấp nhận chính là vùi đầu vào sách vở, học, học và học theo kiểu nhồi vịt.
Trường đại học mở rộng cửa chào đón, nhưng trong mười học sinh chỉ một người có thể bước qua. Để khiến mình vượt trội trong “thiên binh vạn mã”, trở thành người có thể vượt qua “cầu độc mộc”, mỗi học sinh đều cố gắng hết sức, ngày đêm học tập. Hơn nữa, chúng còn âm thầm đọ sức, chỉ sợ bạn khác chăm chỉ hơn mình, một ngày nào đó sẽ vượt qua mình. Thế giới này vốn là một vũ đài cạnh tranh quyết liệt, chỗ nào cũng tranh giành, cấu xé lẫn nhau. Chỉ là kẻ mạnh, bạn mới có cơ hội giành chiến thắng, kẻ yếu sẽ bị đào thải. Đây là quy tắc bất biến của nhân loại từ thời xa xưa.
Nhà trường tăng thêm giờ tự học buổi tối, bắt đầu lúc sáu giờ tối, mỗi ngày hai tiết. Tiết thứ nhất thầy giáo giảng bài, tiết thứ hai làm bài kiểm tra hoặc tự ôn tập. Không một ai than vãn, vì đây là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra, nếu không tổ chức giờ tự học buổi tối, sẽ có không ít phụ huynh kêu ca, phàn nàn nhà trường.
Liễu Địch và thầy Chương tất nhiên cũng bị cuốn vào cơn lốc tự học. Lúc đầu, nhà trường sợ thầy Chương không gánh nổi nhiệm vụ dạy học nặng nề, có ý định đổi giáo viên khác cho lớp Liễu Địch. Nào ngờ ý định này bị học sinh phản đối kịch liệt. Cả lớp ký tên vào thư đề nghị để Liễu Địch nộp cho hiệu trưởng Cao và cô chủ nhiệm. Với tư cách đại diện cho lớp 1, Liễu Địch chỉ nói: “Thầy Chương gặp khó khăn trong công việc, em có thể gánh vác giúp thầy, ở bên cạnh thầy, không người nào có thể thay thế vị trí của em. Trong lòng chúng em, cũng không ai có thể thay thế vị trí của thầy Chương.”
Hiệu trưởng Cao nghe xong, thở dài. Ông vuốt tóc Liễu Địch, cất giọng hiền từ xen lẫn lo lắng: “Cô bé, thầy không thể tưởng tượng sau khi em tốt nghiệp, thầy Chương sẽ thế nào?”
Liễu Địch ngẩn người. Sau khi cô tốt nghiệp, ai sẽ chăm sóc thầy Chương, ai sẽ giúp đỡ thầy? Nhưng tốt nghiệp là chuyện của năm sau, việc cần làm nhất bây giờ là giữ thầy ở bên cạnh cô.
Cuối cùng, lớp Liễu Địch cũng thuyết phục được nhà trường, thầy Chương vẫn tiếp tục dạy môn Ngữ văn. Tuy nhiên, trách nhiệm trên đôi vai Liễu Địch càng nặng nề.
Năm giờ chiều tan học, Liễu Địch vẫn đến văn phòng của thầy Chương như thường lệ. Nếu buổi tối không có tiết của thầy, cô sẽ tiễn thầy ra trạm xe buýt. Nếu thầy phải dạy thêm vào buổi tối, Liễu Địch sẽ ở văn phòng giúp thầy sửa bài thi hoặc chép đáp án để ôn tập. Tiết học đầu tiên của buổi tối kết thúc vào lúc bảy giờ rưỡi. Lúc đó không còn xe buýt, vì vậy thầy Chương quyết định ngủ lại trong văn phòng. Hai chiếc ghế ghép lại thành một cái giường nhỏ, áo khoác của bộ đội trở thành chiếc chăn bông, một miếng bánh mì hoặc gói mì ăn liền chính là bữa tối. Thiết bị sưởi ấm của tòa nhà phía bắc không tốt, Liễu Địch liền mang quạt sưởi ấm ở nhà đến văn phòng cho thầy. Thầy Chương đón nhận, không nói một câu: “Cám ơn!”
Năm mới lặng lẽ đến gần trong sự bận rộn ngày đêm của thầy trò. Vào ngày Ba mươi mốt tháng Mười hai, từ sáng sớm tuyết đã rơi. Hoa tuyết dày đặc bay trong không trung, chỉ một lúc sau đã nhuộm trắng cả mặt đất, mái nhà và cây cối, khiến cả thành phố tràn ngập không khí của năm mới.
Ngày hôm đó, nhà trường phá lệ cho học sinh nghỉ học, để tất cả học sinh, đặc biệt là học sinh lớp 12 tổ chức liên hoan đón chào năm mới. Bọn trẻ thoát khỏi đống bài vở nặng nề, lập tức trở nên hoạt bát, cười đùa vui vẻ. Chúng đắp vô số quả cầu tuyết, treo những ngọn đèn Ⱡồ₦g và vô số tấm thiệp chúc mừng năm mới lên cây sồi. Không rõ ai có sáng kiến độc đáo, treo cả chuông gió lên cành cây sồi, thế là tiếng chuông gió lanh canh vang vọng khắp không gian, hòa với tiếng cười nói vui vẻ của các cô cậu học trò.
Trong phòng học càng náo nhiệt hơn. Cửa sổ được phun sơn màu hình trang trí đẹp mắt, hàng chữ tiếng Anh “Happy New Year” nổi bật. Trên bảng đen vẽ hình ông già Noel, hình bánh gato, chuột Mickey... Vô số dải lụa màu, bông hoa, bóng bay, vụn giấy, vô số gương mặt rạng rỡ tươi cười tạo thành bầu không khí vui vẻ, rộn ràng.
Đoán câu đố, chuyền hoa, ca hát, nhảy múa, chơi trò chơi, biểu diễn tiểu phẩm... Bọn trẻ phát huy trí tưởng tượng và sức sáng tạo thiên bẩm, thể hiện niềm vui một cách tự nhiên nhất. Không có ôn tập, không có phụ đạo, không có bài tập, không có thi cử, ngày hôm nay thuộc về bọn trẻ, thuộc về tuổi thanh xuân, thuộc về nụ cười và ước mơ.
Liễu Địch cũng bị cuốn theo đám bạn bè náo nhiệt. Cô cùng hát, cùng nhảy múa, cùng vỗ tay, cùng cười với các bạn. Năm lớp 12 đúng là áp lực quá lớn, Liễu Địch không có nhiều thời gian riêng tư. Cô thật sự cần thư giãn để sợi dây thần kinh căng thẳng và cơ thể mệt mỏi được nghỉ ngơi.
Cô là người thích một mình, nhưng hôm nay cùng các bạn vui chơi, cô cảm thấy rất vui vẻ và thỏa mãn. Cuối cùng cô cũng hiểu ra, người sống cô độc đến mức nào, từ sâu thẳm trong nội tâm cũng khao khát được giao tiếp với người khác, được mọi người biết đến. Khi hiểu ra đạo lý này, Liễu Địch càng nhận thức sâu sắc rằng thầy Chương phải có dũng khí và nghị lực to lớn thế nào thì mới tự nguyện lựa chọn cách sống cô độc.
Buổi liên hoan kéo dài đến tận hai giờ chiều mới kết thúc. Các bạn học vẫn chưa thỏa mãn, lớp trưởng đột nhiên hét lớn: “Karaoke! Ai muốn đi KTV nào?”
Lập tức có người cất giọng khe khẽ: “Học sinh cấp ba không được phép đi KTV.” Người vừa lên tiếng chính là Liễu Địch.
“Sợ đếch gì nào?” Lớp trưởng văng một câu. “Chúng ta nín nhịn ba năm rồi, chỉ một ngày hôm nay, còn kiêng kỵ gì chứ? Hơn nữa KTV đâu phải là nơi bẩn thỉu, nhơ nhớp. Chúng ta chỉ đến đó tụ tập liên hoan thôi mà. Ai muốn đi cùng tớ? Xảy ra chuyện, tớ sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm.”
Ngay lập tức có hơn hai mươi người đứng về phía lớp trưởng. Liễu Địch đưa mắt quan sát, phần lớn đều là những bạn có thành tích học tập không tồi. Các bạn đó có lẽ càng cảm thấy bị gò ép, cần giải tỏa áp lực hơn những người khác.
“Liễu Địch, cậu có đi không?” Lớp trưởng hỏi cô.
“Tớ...” Liễu Địch ngập ngừng nhìn về phía ô cửa sổ nhỏ ở tầng bốn của tòa nhà phía bắc.
“Thầy Chương phải không?” Lớp trưởng đọc ra tâm tư của cô, cậu ta nói một câu giải quyết mọi vướng mắc: “Bây giờ mới hai giờ chiều. Năm giờ chắc chắn chúng ta quay về rồi, không làm nhỡ việc của cậu.”
“Nhưng...” Liễu Địch vẫn không yên tâm. Tuyết rơi dày khiến cô nhìn không rõ ô cửa sổ nhỏ đó. Trông nó rất nhỏ bé và cô độc trong màn hoa tuyết trắng xóa.
Cậu lớp trưởng nhìn Liễu Địch chăm chú. Thiếu nữ trước mặt cậu dù khoác chiếc áo to xù nhưng vẫn lộ rõ vẻ đẹp ngời ngời. Lông mày thanh tú, bờ môi chúm chím, nước da trắng nõn, khuôn mặt trái xoan, còn cả đôi mắt đen láy, trong veo, đầy mơ mộng, thể hiện vẻ ngây thơ và bình yên khó diễn tả. Một thiếu nữ thông minh, xinh xắn khiến nam sinh toàn trường rung động, vậy mà bình thường cô không thèm liếc bọn chúng, chỉ suốt ngày quanh quẩn bên thầy giáo mù. Lớp trưởng đột nhiên cảm thấy bất bình, nghiến răng, lên tiếng “kích động” mọi người: “Các bạn, Liễu Địch là bạn gái xinh đẹp nhất lớp ta, nhưng cậu ấy không bao giờ nể mặt các bạn nam chúng ta. Hôm nay, cậu ấy lại từ chối không tham gia buổi liên hoan của lớp. Chẳng lẽ nam sinh lớp 1 vô dụng đến vậy sao?”
Các bạn trong lớp lập tức ồn ào, huyên náo. Liễu Địch xua tay. “Được rồi, được rồi, tớ đi là được chứ gì? Tớ sợ các cậu rồi đấy.”
Thế là mọi người khoác vai nhau, đi tới một KTV ở gần trường. Lớp trưởng chọn phòng rộng nhất, căn phòng không có cửa sổ nên khi đóng cửa ra vào, bên trong tối om. Lớp trưởng có sáng kiến thắp vài cây nến, không khí lãng mạn và ấm áp lan tỏa khắp căn phòng. Đến lúc này các bạn mới hoàn toàn cảm thấy được tự do thư giãn.
Liễu Địch không hề biết trong lớp cô lại có nhiều nhân tài như vậy. Điệu nhảy “côn trùng ngủ gật” của Viên Hà rất tuyệt. Người cậu mềm dẻo như không xương. Nhảy điệu cuối cùng, cậu còn xoay vài vòng, được mọi người vỗ tay tán thưởng nhiệt liệt.
Lớp trưởng hát tình ca rất hay. Hết Quay đầu, lại đến Thật ra em không hiểu lòng anh, Tình yêu mùa thu, Cám ơn tình yêu của em... Không biết cậu ta hát bao nhiêu bài, dù sao đây không phải là trường học, sẽ chẳng ai chỉ trích. Mấy nam sinh biết chơi guitar tạo thành một ban nhạc, hát các bài hát về tuổi học trò. Các bạn nữ cũng không chịu thua kém, nhảy điệu disco quay cuồng khiến đám nam sinh há hốc miệng.
Liễu Địch cũng hết sức kinh ngạc. Những “thiên tài” này sao không được phát hiện nhỉ? Cũng phải, bọn họ bị giam cầm trong đống sách vở và bài tập, mang trên vai gánh nặng thi cử, làm gì có cơ hội thể hiện tài năng! Nếu không nhờ buổi liên hoan hôm nay, có lẽ đến khi tốt nghiệp, chúng chỉ để lại ấn tượng là những con mọt sách vùi đầu khổ học mà thôi.
Liễu Địch cũng bị ảnh hưởng bởi không khí đó, cô chìm đắm trong bầu không khí vui vẻ và tự do. Cô và các bạn cùng ca hát, nhảy múa, cười nói. Dưới sự cổ vũ của mọi người, Liễu Địch trình bày ca khúc tiếng Anh Yesterday Once More của anh em nhà Carpenters:
“Those were such happy times
And not so long ago
How I wondered where they’d gone
But they’re back again
Just like a long lost friend.”
(Quãng thời gian đó thật tươi đẹp
Và không quá xa vời
Tôi bâng khuâng thầm hỏi ngày thơ ấu giờ trôi về đâu
Nhưng rồi những ngày xưa đó đã quay về
Giống như một người bạn thân xưa cũ.)
Điệu nhạc chậm rãi, mang tâm trạng hoài niệm và buồn bã lập tức lây nhiễm các bạn học. Mọi người không hẹn cùng cất cao tiếng hát với Liễu Địch:
“All my best memories
Come back clearly to me
Some can even make me cry
Just like before
It’s yesterday once more.”
(Tất cả những ký ức ngọt ngào
Trở về trong tôi thật rõ ràng
Có những kỷ niệm khiến tôi òa khóc
Vẫn giống như ngày xưa
Những ngày xưa ấy đã quay về một lần nữa.)
Khi bài hát kết thúc, tất cả đều rơi lệ.
Trong hoàn cảnh và bầu không khí như vậy, Liễu Địch không khỏi cảm động. Tuổi thanh xuân là chân thành, đầy sức sống và vui vẻ. Liễu Địch thật sự đắm chìm trong không khí đó. Cô quên cả thời gian, quên cả nơi mình đang có mặt, quên hết tất cả. Tất nhiên cô cũng quên mất hình bóng đang sốt ruột chờ cô ở đằng sau ô cửa sổ nhỏ bé trên tầng bốn tòa nhà phía bắc.
Cho đến khi rời khỏi phòng KTV, bắt gặp gió tuyết bay trong đêm, Liễu Địch mới chợt nhớ ra. Cô nhảy dựng lên, hỏi người bên cạnh: “Trời ạ! Mấy giờ rồi?”
“Tám giờ rưỡi.” Một bạn nhìn đồng hồ.
“Gì cơ?” Đầu óc Liễu Địch nổ tung. Tám giờ rưỡi? Cô mải chơi nên quên cả thời gian, đã tám rưỡi tối rồi? Liễu Địch không thể khống chế cơn run rẩy và quả tim đập thình thịch trong Ⱡồ₦g иgự¢.
Sao cô có thể quên mất thầy Chương. Thầy Chương, hiện giờ thầy Chương ở đâu? Thầy đã về nhà chưa? Trong lòng Liễu Địch nóng như lửa đốt, cô vô cùng đau đớn. Cô cảm thấy mình là một kẻ tệ bạc.
Tuyết rơi ngày càng nhiều, không biết trời nổi gió từ lúc nào. Ngọn gió bắc cuốn lấy từng đóa hoa tuyết bay vào mặt Liễu Địch. Cô mặc nhiều quần áo mà vẫn run cầm cập. Cô lại nhớ đến thầy Chương, thầy chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng. Trời ạ, thầy Chương, thầy đang ở đâu? Nếu thầy ở văn phòng, thầy làm thế nào để trải qua một buổi chiều dài cô độc? Nếu thầy đã về nhà… Tuyết rơi nhiều như vậy, thầy làm thế nào để đi ra bến xe? Trong lòng Liễu Địch rối bời, cô dùng hết sức lao nhanh về phía trường học, bất chấp gió tuyết.
Cuối cùng, Liễu Địch cũng lảo đảo chạy tới cổng trường. Ơn trời, cổng trường vẫn chưa khóa. Theo thói quen, cô đưa mắt về ô cửa sổ nhỏ ở tầng bốn tòa nhà phía bắc. Văn phòng tối om, nhưng có thể chứng minh điều gì? Người mù vĩnh viễn không cần ánh sáng. Liễu Địch không cần nghĩ ngợi, chạy vội về phía tòa nhà phía bắc.
Bên trong dãy nhà không bật đèn, Liễu Địch lập tức rơi vào bóng tối. Cảm giác về phương hướng biến mất, ánh sáng cũng biến mất, cô chỉ có thể dựa vào trí nhớ, dò dẫm đến chân cầu thang, leo từng bậc lên tầng bốn.
Nghe tiếng giày nện cộp cộp xuống nền nhà, bị bóng tối hư vô hỗn độn bao vây, Liễu Địch đột nhiên cảm thấy sợ hãi và cô độc chưa từng có. Không có trời đất, không có trăng sao và mặt trời, không có cây cỏ, không có muôn loài, cả thế giới chỉ còn lại một mình cô, như con thuyền nhỏ cô độc, trôi dạt trong bóng tối vô cùng vô tận, không biết lúc nào sẽ thịt nát xương tan. Bóng tối có lẽ là thế giới bất hạnh và đáng sợ nhất. Liễu Địch bỗng nhận ra thầy Chương cũng phải sống trong thế giới như vậy. Vụ hỏa hoạn năm năm trước đã định số mệnh của thầy không thoát khỏi bóng tối vô tận, bóng tối không bờ bến. Lúc này, Liễu Địch mới thật sự cảm nhận được tâm trạng của thầy Chương lúc thầy bị mù. Thế giới của người khiếm thị vốn rất cô đơn, vậy mà thầy Chương còn đẩy mình vào nơi cô độc hơn. Hôm nay, cô còn tặng thêm cho thầy một nỗi cô độc, cô quả thực quá tàn nhẫn.
Cuối cùng cũng leo lên tầng bốn, đôi mắt Liễu Địch đã bắt đầu quen dần với bóng tối, miễn cưỡng nhận ra đường nét của vật thể. Cô bám theo bờ tường, đi về phía văn phòng của thầy Chương. Đến trước cửa phòng, cô dừng bước theo thói quen, ngập ngừng một, hai giây rồi gõ cửa.
Không có tiếng trả lời, bốn bề chỉ là sự yên tĩnh đến tột cùng.
Liễu Địch lại gõ cửa, vẫn là sự yên tĩnh đáng sợ.
Cô vội vàng đẩy cửa, cánh cửa khép hờ lập tức mở toang.
Trong phòng tối đen, Liễu Địch lần lần tới chỗ công tắc bật đèn. Ánh sáng chợt lóe lên khiến Liễu Địch lóa mắt. Sau đó, cô quan sát một lượt căn phòng. Bàn làm việc, ghế ngồi, cốc trà, phích nước, chậu hoa nhài, quạt sưởi… vẫn ở nguyên chỗ cũ, nhưng thầy Chương thì không thấy đâu. Mặc dù sớm đoán biết, Liễu Địch vẫn không khỏi hoảng hốt và thất vọng.
Liễu Địch lại đảo mắt một vòng, cô chợt phát hiện thấy mũ và găng tay của thầy Chương vẫn ở trên bàn. Tim cô thắt lại, thầy Chương không mang theo mũ và găng tay, chắc chắn thầy chưa về nhà. Thầy có thể đi đâu?
Sau đó, Liễu Địch nhìn thấy một tờ giấy và cây 乃út đặt bên cạnh chiếc mũ và đôi găng tay. Đó là cây 乃út mực đỏ dùng để viết nhận xét bài văn. Lẽ nào thầy Chương viết lời nhắn để lại cho cô? Ba năm nay, Liễu Địch chưa từng nhìn thấy thầy Chương viết. Cô vội cầm tờ giấy lấy lên xem, bàn tay đột nhiên run run. Trên tờ giấy không có chữ, chỉ có vô số dấu chấm hỏi, to nhỏ, đậm nhạt chồng lên nhau. Có mấy dấu hỏi, do người viết ấn 乃út quá sâu, thậm chí chọc thủng cả giấy, chứng tỏ tâm trạng của người viết vô cùng nôn nóng và sốt ruột.
Tim Liễu Địch nhói đau, nước mắt chảy giàn giụa, rơi cả xuống tờ giấy, làm nhòe dấu hỏi màu đỏ trên tờ giấy trắng. Trong lòng Liễu Địch tràn ngập nỗi đau đớn và ân hận. Thầy Chương, thầy đang muốn hỏi ai? Thầy muốn hỏi điều gì? Có phải thầy muốn hỏi tại sao em không đến đón thầy? Tại sao con bé đó lại để thầy một mình ở đây, để nỗi cô độc gặm nhấm tâm hồn thầy? Thầy có biết không, em đã quên mất thầy, quên mất thầy…
Trong tầm nhìn trở nên mơ hồ vì nước mắt, Liễu Địch lại thấy chiếc mũ và đôi găng tay bị bỏ quên trên bàn làm việc. Thầy Chương không đội mũ và đeo găng tay mà đã đi ra ngoài. Trong đêm gió tuyết này, thầy có thể đi đâu? Lẽ nào thầy đi tìm cô? Trời ạ, thầy làm sao có thể đi “tìm”?
Lòng Liễu Địch đau như cắt, trán rịn mồ hôi lạnh. Cô lập tức quay người lao ra khỏi văn phòng, chạy như bay xuống cầu thang, bất chấp bóng tối bao vây.
Liễu Địch chạy một mạch đến phòng bảo vệ ở cổng trường. Cô vừa đập cửa phòng bảo vệ vừa hét to: “Ông Lý! Ông Lý!”
Ông Lý chậm chạp đi ra cửa. Liễu Địch túm lấy tay ông. “Ông Lý, thầy Chương đâu rồi? Ông có nhìn thấy thầy Chương không ạ?”
“Thầy Chương à? Ờ, ông có nhìn thấy.” Ông Lý cất giọng già nua chậm rãi. “Lúc năm giờ chiều đến chỗ ông, hỏi ông có nhìn thấy cháu đi ra ngoài không. Ông nói không thấy. Nhiều người đi lại như vậy, ông thật sự không nhìn thấy cháu. Sao hôm nay cháu không về cùng thầy Chương?”
Trong lòng Liễu Địch càng rối bời và chua xót.
“Nghe ông nói vậy, thầy Chương quay người đi về phía lớp học của cháu xem thế nào.”
“Sao ạ? Thầy tới lớp học của cháu ư?” Liễu Địch kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy.” Ông Lý thở dài. “Ông khuyên thầy đừng đi nhưng thầy không nghe. Tính của thầy chắc cháu hiểu rõ hơn ai hết. Ông không dám giúp thầy, chỉ có thể đứng nhìn thầy dò dẫm từng bước đi tới tòa nhà phía nam. Tuyết dày như vậy, thầy lại chẳng nhìn thấy gì, ông thấy thầy bị trượt ngã, rồi thầy đứng lên, sau đó lại bị ngã…” Ông Lý thở dài, lắc đầu. “Thật đấy, ông không biết thầy ngã bao nhiêu lần. Thầy còn không đội mũ…”
“Được rồi, ông Lý, ông đừng nói nữa!” Trong lòng Liễu Địch dấy lên một nỗi đau xé tim gan. Tất cả đều là lỗi của cô! “Sau đó thì sao ạ?” Cô sốt ruột hỏi.
“Sau đó ông không đành lòng nhìn thầy nữa nên quay về phòng bảo vệ.”
“Sao đó thì sao ạ? Rốt cuộc thầy Chương đi đâu?”
“Ông không biết.” Ông Lý nói.
Liễu Địch thất vọng thở dài. Hỏi thăm một hồi, cô vẫn không biết tung tích của thầy Chương. Thầy Chương có thể đi đâu? Liễu Địch tự hỏi. Trong đầu cô đột nhiên vụt qua một ý nghĩ. Bến xe, đúng rồi, là bến xe. Sao cô có thể quên mất bến xe? Liễu Địch không nghĩ ngợi, lao nhanh ra trạm xe buýt.
Tuyết rơi thưa dần từ lúc nào. Mọi người đã về nhà đón năm mới từ lâu. Trên đường phố chỉ thấp thoáng vài bóng người và xe cộ. Đèn đường tỏa ánh sáng mờ mờ xuống nền tuyết trắng, tạo thành một vẻ cô tịch thê lương. Liễu Địch bất giác đi chậm lại. Vỉa hè vắng lặng, bước chân cô ngày càng nặng nề.
Trạm xe buýt mỗi lúc một gần. Liễu Địch cảm thấy một nỗi sợ hãi không nói thành lời. Thầy Chương liệu có ở bến xe? Chuyến xe cuối cùng đã chuyển bánh từ lâu, thầy không ở bến xe đấy chứ? Liễu Địch cắn môi, bước chân trở nên chậm chạp. Cô muốn đi nhanh đến bến xe nhưng lại sợ hãi. Trong tâm trạng đầy mâu thuẫn đó, cuối cùng Liễu Địch cũng đến gần tấm biển sắt cô độc ở trạm xe buýt. Dưới tấm biển là một thân hình cao lớn bất động. Nhờ ánh đèn đường, Liễu Địch nhận ra đó là thầy Chương của cô.
Chính là thầy Chương. Thầy vẫn mặc chiếc áo khoác mỏng màu đen, không đội mũ và đeo găng tay. Thầy đứng bên cạnh tấm biển, một tay nắm chặt cột sắt của biển báo. Thầy đã đứng ở đó rất lâu, bởi Liễu Địch nhìn thấy lớp tuyết trên người thầy. Hai chân thầy vùi dưới tuyết. Thầy cứ đứng đó, dưới ánh đèn mờ mờ, trông thầy như một bức tượng đá hoa cương.
Liễu Địch ngây người, đầu óc trống rỗng, thậm chí cô có cảm giác mình không thể thở được trong giây lát. Cô cảm thấy trái tim mình thắt lại, đau đến mức lòng bàn tay túa mồ hôi. Nước mắt lại trào ra nơi khóe mi. Qua làn nước mắt, thầy Chương trở thành hình bóng mơ hồ. Liễu Địch lau nước mắt, rồi ấn tay vào Ⱡồ₦g иgự¢ đau đớn. Sau đó, cô nhẹ nhàng đi đến bên bức “tượng điêu khắc”, cất giọng nghẹn ngào: “Thầy Chương!”
“Bức tượng điêu khắc” khẽ cử động. “Liễu Địch, là em phải không?” Giọng trầm thấp của thầy không che giấu sự vui mừng. Nhưng chỉ trong chốc lát, thầy lấy lại sự bình tĩnh thường ngày. “Tôi biết.” Thầy nói, giọng run run. “Tôi biết, nếu em không xảy ra chuyện gì, nhất định em sẽ ra bến xe tìm tôi.”
“Thầy Chương!” Liễu Địch nấc nghẹn. Cô cảm thấy cả cơ thể, trái tim và tâm hồn đều run rẩy. Thầy Chương vẽ nhiều dấu chấm hỏi như vậy, thầy đội gió tuyết đi tìm cô. Thầy đứng ở bến xe, đợi cô trong giá lạnh không biết bao lâu. Vậy mà thầy còn lo cô xảy ra chuyện.
Trong lúc thầy Chương một mình lo lắng cho cô, cô lại cùng người khác đi chơi, ca hát, ném thầy ra khỏi đầu. Giây phút này, cô cảm thấy mình thật đê tiện, ích kỷ và vô tình. Cô tháo găng tay, từ từ nắm lấy bàn tay đang bám lấy cây cột sắt của thầy Chương. Thầy Chương run rẩy, vội vàng thu tay về, nhưng do ở ngoài trời quá lâu, bàn tay thầy cứng đờ, không thể cử động. Liễu Địch nhẹ nhàng xoa Ϧóþ bàn tay cứng đờ đó. Cô có muôn vàn điều muốn nói nhưng cổ họng tắc nghẹn, không thể thốt thành lời. Cuối cùng, vẫn là thầy Chương lên tiếng trước: “Liễu Địch, em bỏ tay ra đi, đừng để mình bị lạnh cóng.”
Chỉ một câu nói ngắn gọn đã khiến tất cả sự hối hận, áy náy, cảm động, tự trách… dấy lên trong lòng Liễu Địch. Nhiều cảm xúc đến cùng một lúc làm tâm hồn nhỏ bé của Liễu Địch không ngừng run rẩy. Cuối cùng cô không thể khống chế bản thân, vùi đầu vào lòng thầy Chương, òa khóc nức nở. Tâm trạng đau đớn, hối hận, áy náy, cảm động cùng trào ra theo tiếng khóc của cô. Liễu Địch ôm chặt thầy Chương, nói: “Thầy Chương, thầy hãy trách mắng em đi, trừng phạt em đi! Em sai rồi, em sai rồi! Em đã quên mất thầy, em đã không nhớ đến thầy…”
Liễu Địch vừa khóc vừa lẩm bẩm, nhưng bản thân cô cũng không biết mình đang nói gì. Sau đó, cô cảm thấy một cách rõ ràng bàn tay lạnh giá của thầy Chương nhẹ nhàng vỗ lưng cô. Giọng nói của thầy vang lên bên tai cô, lần này, giọng thầy vô cùng ôn hòa: “Liễu Địch, em đừng khóc. Em không làm sai điều gì. Em đã vì tôi mà mất quá nhiều thời gian… Đừng khóc nữa, được không em?” Giọng nói đó dịu dàng như cơn gió xuân tháng Ba, không chút lạnh lẽo. Liễu Địch dần ngừng khóc trong tiếng thì thầm dịu dàng đó. Cô đột nhiên cảm thấy trái tim mình như 乃úp hoa còn đọng giọt sương mai, kỳ ảo, đẹp đẽ và thuần khiết.
Tuyết lặng lẽ ngừng rơi. Vầng trăng chui ra khỏi mây, chiếu ánh sáng nhàn nhạt khắp không gian. Ánh trăng và tuyết trắng phảng phất khiến không gian như được khoác chiếc áo cưới lung linh, mộng ảo.
Tất cả trở nên thánh thiện vô cùng…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc