Bên Ngoài Thế Giới Em Yêu Anh - Chương 23

Tác giả: Lương Liễu Lưu Ly

Về đến khách sạn Shangri-La thì đồng hồ đã điểm 4 giờ sáng, sắp xếp xong chỗ ăn ở cho bốn người ngoài dự kiến là Dương Việt Phong và đám vệ sĩ, Dương Duệ đưa Anna về phòng.
Đến trước phòng 3910, Dương Duệ đẩy cửa ra nói: “Anna, đi vào trước đi, trước tiên phải nghỉ ngơi cho khỏe đã nhé”.
“Vâng”. Ngoan ngoãn đáp lời, Anna kéo túi hành lý nhỏ của mình đi vào trong, rồi lại hỏi: “Thế anh ở đâu?”
Không muốn tự mình đả động đến từ Bích Lam Sơn Trang, cô dịu dàng ngóng chờ câu trả lời của chồng. Thảm trải sàn của khách sạn Shangri-La này rất mềm mại, thế nhưng Dương Duệ lại cảm giác như mình đang đứng trên núi đá cứng ngắc lởm chởm. Đôi mắt đen láy như hòn bi ve nhìn người phụ nữ yêu kiều phía trước, anh không thể công nhận rằng thực ra Anna biết rất biết tính toán đường tiến đường lui: Ví dụ như bây giờ, anh có thể khẳng định chắc chắn Helen lắm mồm kia đã nói cho cô biết mình có nhà ở Bích Lam Sơn Trang rồi, nhưng cô ấy không hỏi cũng không đề cập đến, chỉ vặn vẹo anh bằng một câu rất thông thường: anh ở đâu?
“Anh có nhà ở Bích Lam Sơn Trang. Anh ở đó”.
“Ờ.” Anna quẳng túi hành lý lên ghế sô pha, rồi như vô tình chuyển sang chủ đề nhạy cảm: “Có thời gian anh đưa em đi đâu đó chơi được không, em muốn thăm quan thành phố này, đây chính là nơi anh đã sinh ra và lớn lên mà”.
“Quý ba là thời điểm công ty có rất nhiều việc, thời gian rỗi của anh có lẽ là rất ít. Thế này đi, bảo Helen đưa em đi, mấy hôm nay cô ấy đã đi khắp nơi rồi, chắc cũng đã thuộc hết đường xá ở đây. Nếu em thấy mình cô ấy vẫn chưa đủ, anh có thể nhờ thêm Tống Thạch Nhất đưa em đi mọi nơi. Có anh ấy đi cùng bọn em, anh cũng yên tâm hơn”.
Hỏi gì đáp nấy, lan man mấy câu cuối cùng cũng là để đi đến lời từ chối lịch sự và đúng mực nhất. Hơi nhoẻn miệng cười gượng, cô tiếp tục vờ như cảm thộng:
“Không sao, anh bận thì cứ làm việc đi. Có hai người họ đi cùng là em có thể chơi vui lắm rồi”.
Lời thoái thác lạnh tanh có vẻ như sợ sệt của mình làm Dương Duệ thấy áy náy vô cùng, nhưng không thể mềm lòng được, nếu không thì bao nhiêu công sức trước kia coi như vứt hết.
Sáu năm sống với nhau, anh tưởng rằng mình đã hiểu rất rõ Anna, bởi vì chưa bao giờ anh thấy cô ngốc nghếch như cách những người khác nghĩ về cô. Thế nhưng, có gì đó làm anh âm thầm cảm thấy vẫn không thể hiểu nổi. Nhớ tới lá đơn ly hôn mình để lại trước khi đi, Dương Duệ chau mày, dịu giọng nói: “Anna, có gì ấm ức em đừng để trong lòng. Nếu có cách giải quyết nào thì cứ mạnh dạn nói thẳng với anh”.
“Em không hề cảm thấy ấm ức, hiện tại cũng không có gì để nói. Dương Duệ, anh về đi cho sớm, đi đường cẩn thận nhé”.
Đôi lông mày đang nhíu lại để thể hiện một nụ cười của Anna dãn ra, không phải là cô không hiểu hàm ý trong câu nói của anh, mà là chỉ có thể như ngốc nghếch.
Ấm ức, sự tôn trọng lẫn nhau như “băng giá” có thể được coi là ấm ức không?
Nếu đấy không phải là ấm ức, thì hiện tại có thể được coi là gì?
Sáng sớm hôm đó, khi cầm lá đơn xin ly hôn trên tay, cô cảm thấy toàn bộ thế giới như đang quay cuồng, cái đó thì được gọi là gì? Vì lý do sức khỏe nên cô không thể nổi giận; vì tình yêu quá sâu đậm nên cô không thể oán hận; vì sự thật có quá nhiều thứ vì rằng, nên đến một câu ấm ức cô cũng không thể thốt ra khỏi miệng. Một khi tất cả những điều này đều không thể làm được, chi bằng hãy can đảm để đối mặt với chúng, tìm cách tốt nhất để cứu vãn lại tình thế.
Vậy mà giờ Dương Duệ vẫn chưa định ra về, Anna kéo tay anh như muốn lôi ra ngoài nói: “Sao vẫn đứng đó? Anh lái xe cẩn thận. Tối mai có thời gian không, có chuyện gì tối mai ăn tối cùng nhau rồi nói chuyện nhé, được không?”
Thu ánh mắt đang bần thần dán chặt vào Anna lại, Dương Duệ chợt nhớ ra cả ngày hôm nay anh vẫn chưa liên lạc với Tô Tiểu Lương, thế là hốt hoảng nói vội mấy tiếng:
“Để xem đã, anh cũng không biết có rỗi không. Nếu có anh sẽ báo cho em biết. Nghỉ ngơi đi nhé, bye bye”.
“Ok, bye bye”.
Đứng trước ngưỡng cửa ngóng theo cho đến khi thang máy khép lại, đưa Dương Duệ đi xuống, Anna mới đóng cửa phòng lại. Đứng dựa vào cánh cửa lạnh ngắt. bất giác cô thở dài một tiếng. Trong lúc lấy quần áo trong va li ra treo vào tủ, tiện tay cô rút ra một đĩa nhạc, căn phòng nhanh chóng tràn ngập tiếng đàn du dương nhẹ nhàng. Vượt được qua cơn chán nản, Anna lấy điện thoại gọi cho bố Vu Thần bên Sydney. Suốt câu chuyện, sau khi vâng vâng dạ dạ với những lời dặn dò của bố, đến đoạn không biết nói gì, tiếng cười vui vẻ của cô chầm chậm ngưng lại, rồi chân thành đáp lại bằng tiếng Anh:
“Ba à, đây là chuyện của con, ba hãy để con tự giải quyết đi, có được không?”
“…”
“Không, con quyết thế rồi. Ba, con biết ba thương con, nhưng lần này ba hãy để con tự giải quyết việc của mình, nếu không thì… nếu không thì con sẽ không trở về Australia nữa”.
“…”
“Được, con đồng ý, nếu không giải quyết được, chắc chắn con sẽ nói cho ba biết. Con chào ba”.
Tắt xong điện thoại, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã bắt đầu sáng dần lên. Bước xuống giường, kéo rèm cửa sổ kín lại, Anna quay trở lại vùi mình vào trong chăn, mắt nhắm chặt nhất có thể nhưng đôi lông mi vừa dài vừa mảnh của cô khẽ rung rung, hình như đang suy nghĩ điều gì, mà cũng như đang lo lắng chuyện gì. Vừa phải trải qua một chuyến bay dài hơn 10 tiếng, nhưng xoay ngang vặn ngược mãi trên giường thế nào vẫn không thể ngủ được. Cô bật dậy khỏi chăn, tiện tay vớ lấy chiếc gương cầm tay nhỏ để ở trên đầu giường. Bên trong chiếc gương xuất hiện một bộ mặt gầy đét trông ngố vô cùng, đôi lông mày lá liễu lưa thưa rủ trên một đôi mắt dạng nửa vầng trăng, rồi một đôi môi nhợt nhạt, cùng làn da trắng một cách dị thường…
Lặng người ngắm bản thân mình trong gương, Anna cắn chặt môi, tự động viên mình:
“Anna, mày yên tâm đi, Dương Duệ không thể đi khỏi nhà, không thể nào. Vì thế, mày phải cố lên!”
10 giờ, Dương Duệ vừa đi vào công ty, cùng lúc bắt gặp Tô Tiểu Lương đang vừa đi vừa nói chuyện với Thái Gia Gia.
Nhìn thấy anh, Thái Gia Gia vội vàng chạy đi chỗ khác. Tuy đầu tóc vẫn được chải chuốt gọn gàng cùng khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, nhưng chúng không thể che đi được sắc mặt phờ phạc cùng quầng mắt thâm sì của Tô Tiểu Lương.
“Đêm qua…” Ngập ngừng không biết nói sao, đôi mắt đen láy của Dương Duệ thoáng vẻ lo âu.
Anh hiểu Vu Thần là người như thế nào, vì vậy không thể không lo lắng cho sự an nguy của Tô Tiểu Lương. Vấn đề là bây giờ vẫn chưa giải quyết được những vấn đề của mình, biết càng ít, cô ấy sẽ càng an toàn, huống hồ giờ đây vẫn chưa thể biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra.
“Cô ấy vượt ngàn dặm đường xa xôi đến gặp anh, anh đến chỗ cô ấy là điều rất chính đáng thôi mà, không có gì cả. Còn có chuyện gì nữa không? Không có thì em đi làm việc đây”.
Đêm qua khi đã uống đủ say, Tô Tiểu Lương trở về nhà chờ đợi cả đêm, cô những tưởng chí ít khi đưa đón Anna xong xuôi, Dương Duệ sẽ gọi điện thông báo cho mình một tiếng. Thế nhưng, điện thoại của cô chẳng rung mà cũng chẳng kêu lên tiếng nào. Việc Anna đến đây không có gì kì lạ, và cũng chẳng phải là lỗi lầm gì của anh ấy, nhưng ít nhất Dương Duệ cũng không nên giấu cô chứ.
Thời gian chờ đợi càng lâu, cô lại càng tỉnh táo hơn bao giờ hết. Trong lúc mơ màng, cô lại gặp Lý Y Nhân với nụ cười mỉa trên môi, bà ta đứng dõi theo cô từ xa, còn có cả ánh mắt uất ức của mẹ cô nữa.
Ngây người ra một lát, Dương Duệ nhớ tới kẻ có sở thích gieo gió tạo bão tên Helen.
Shit!
Anh thầm chửi thề một tiếng, bước sát lại phía Tô Tiểu Lương đang đứng bất động, khẽ khàng nói: “Nghe anh giải thích, không phải anh không muốn cho em biết…”
Dãy hành lang dài vắng lặng rồi những hàng gạch lát sàn màu xanh ngọc bích nhàn nhạt cũng như nhuốm màu u sầu, từ người đến cảnh, dường như toàn bộ không gian đều đang có tâm sự khó giãi bày.
Tô Tiểu Lương rủ mắt xuống, lùi chân hòng quay đi, nửa như ngập ngừng nửa như sợ hãi điều gì.
Dương Duệ dứng tránh sang một bên, từ đầu đến cuối, động tác của anh cứng đờ như của một tảng băng, cổ họng anh ứ nghẹn cứng, hình như có lời gì đó muốn nói nhưng không sao thốt được thành lời. Đôi mắt đen lấp lánh của anh như bị phủ một lớp sương mù mỏng, bên trong chất chứa nỗi lòng không thể tin vài điều gì đó, trái tim hoảng loạn của anh cũng nhói lên đau đớn từng hồi: “Tại sao bây giờ lòng tin giữa hai chúng ta càng ngày càng với đi vậy?”
Nếu như coi niềm tin là một lọ đường, mỗi lần xúc ra một ít, dần dần bên trong chẳng còn được bao nhiêu đường nữa, đến cuối cùng thì hết sạch, không biết cách so sánh này có chính xác không nữa. Ở một mức độ nào đấy, Tô Tiểu Lương thấy mình cần tin tưởng Dương Duệ, giống như lần ở thành phố Z ấy. Nhưng đứng ở nhiều góc độ khác lại thấy, cô còn đầy hoài nghi quan hệ cũng như tương lai của chính mình với anh. Cảm giác bất an đã ăn sâu vào tận xương cốt của cô rồi, không biết làm thế nào để loại bỏ được nó ra khỏi mình đây.
Thoáng thấy hai chữ “lo âu” rõ rành rành treo trước mặt anh, bước chân Tô Tiểu Lương dừng lại, đầu óc cô bắt đầu quay cuồng với vô vàn suy nghĩ chẳng lành:
“Em tin anh, vì thế anh không cần giải thích. Bây giờ em đi làm, có chuyện gì để tối nói”.
“Em tin anh?” Nhận ra sự bất an bị che phủ và ẩn nấp trong lòng của Tô Tiểu Lương, Dương Duệ không hỏi dồn cô nữa, anh dịu dàng mỉm cười nói: “Được! Thế tối nay em muốn ăn gì? Hay mình đi ăn cơm niêu nhé, anh nhớ trước kia em rất thích món này”.
“Tối nay gặp”.
Nhoẻn miệng nở nụ cười, Tô Tiểu Lương cố tỏ ra bình thản để xua xua cánh tay thay lời chào tạm biệt, rồi cô bước nhanh về phía phòng làm việc của mình.
Tiếng giày cao gót gõ xuống sàn nhà lát đá vang lên lanh lảnh, Dương Duệ đứng bất động, bần thần nhìn cô đi xa khỏi mình. Ánh sáng nơi hành lang dần trở nên mịt mù, khoảng cách giữa hai người cũng không phải xa lắm nhưng hình như có một bàn tay vô hình nào đó đang kéo họ ra xa khỏi nhau…
… xa dần, xa dần, không để lại chút dấu vết, thế nhưng lại đau đớn đến tận cùng. Đứng giữa dãy hàng lang rộng thênh thang mà vắng lặng, Dương Duệ mấp máy đôi môi, nửa cười nửa mếu máo tự than vãn với mình: “Chẳng lẽ có chuyện gần ngay trước mắt mà lại xa lắc tận chân trời sao?” Như đã hẹn, buổi tối hai người cùng đi ăn. Không ai nhắc gì đến Anna, chỉ nói với nhau những câu chuyện phiếm phẳng lặng, không liên quan gì đến mình, chẳng liên hệ đến tương lai và cũng chẳng phải chuyện tình yêu. Thậm chí giờ đây quan hệ giữa hai người còn dính chặt hơn bao giờ hết so với trước và sau khi tương phùng, sự tiếp xúc giữa hai cơ thể dường như là một sự kiện có tính chất điểm nhấn vô cùng sâu đậm và rực rỡ và đẹp đẽ. Chuyện Anna đến đây hình như chẳng gây ra chút sóng gió lớn lao nào hết, ngày tháng vẫn lẳng lặng trôi đi trong sự tất bật, như thể cô ấy chưa từng tồn tại. Về chuyện này, Dương Duệ vẫn kiên định và kiên quyết như bản tính vốn có của anh, không thể hiện chút lay động nào ra bên ngoài, trong lòng thì vẫn cảnh giác cao độ. Không hiểu là muốn né tránh hay tin tưởng anh thật, nhưng Tô Tiểu Lương cũng rất kiên quyết, cô vẫn vui vẻ tươi cười.
Mọi sóng gió gào thét đều bị cất giữ sâu trong đáy lòng, đến giai đoạn này thì mọi quan hệ đều đã đạt đến sự cân bằng và hài hòa đến rợn người, cho đến khi…
Thời gian lặng lẽ trôi qua trên đầu Ng'n t, không gây ra một tiếng động, bất tri bất giác thế nào mà đã dến mùa thu.
Trong căn hộ số 809 tòa nhà S thuộc khu Bích Lam Sơn Trang không biết đến không khí huyên náo ồn ào của thành phố, hai cơ thể đang quấn quýt lấy nhau. Xen lẫn hơi thở hổn hển của người đàn ông phủ phục bên trên là *** đầy cảm xúc của người phụ nữ đang vòng cánh tay ôm chặt lấy người tình. Hai má đỏ bừng như màu son phấn, mái tóc đen rối bời trải rộng trên tấm ga giường trắng tinh, tính chất tuy hỗn loạn nhưng lại rất quyến rũ. Trong thời khác còn lại chút dư âm mơ màng sau giai đoạn cao trào, người phụ nữ xoay người ngồi dậy, lặng lẽ bước xuống giường nhặt đồ lên mặc lại vào người, cô cất tiếng nói trong trẻo nhưng cũng chứa đựng cảm giác lạnh lẽo xen lẫn nỗi tiếc thương bị che giấu triệt để nhất: “Mai anh còn phải đi Thượng Hải thỏa thuận ký hợp đồng, em bắt taxi về đây, không cần tiễn đâu”.
“Hay để anh đưa em về, muộn thế này, anh không yên tâm”.
Đồng hồ chỉ 11 giờ 20 phút, nhìn ra màn đêm bao phủ bên ngoài, Dương Duệ thở dài một tiếng.
Căn hộ này trước nay chỉ có một mình anh sống, nhưng Tô Tiểu Lương chưa bao giờ qua đêm ở đây, bất kể muộn thế nào, cô vẫn kiên quyết phải về nhà. Không chỉ có vậy, sau khi anh bồi thường cho gia đình Nguyên Vĩnh Quý, cô còn khăng khăng đòi viết một giấy nhận nợ, trong đó cô vạch ra lịch trình thanh toán trả nợ hết sức nguyên tắc căn cứ theo mức thu chi của mình. Dương Duệ có thể hiểu được sự ngang bướng cố chấp này của cô, nhưng thỉnh thoảng anh vẫn còn cảm thấy bất lực – anh không phải bậc thánh nhân, là một người đàn ông chân chính thì ai cũng sẽ có những cảm xúc ái ố hỉ nộ của người thường.
Chính xác là như vậy, sự gắn kết của hai người có thể đã dính chặt như keo, thế nhưng lúc nào cũng có cảm giác bất ổn, nghĩ cho thật kỹ thì kỳ thực khởi nguồn chính là sự chủ động và bình thản qua mức của Tô Tiểu Lương.
Cô ấy không phải loại phụ nữ vô tâm H*m mu*n hành lạc, nhạy cảm hơn người, thậm chí là sắc bén hơn người. Thời gian gần đây, hình như gai góc trên người cô đã không còn nữa, nhiều lúc dịu hiền đến mức nói gì nghe đấy, nhiều lúc còn thể hiện sự chủ động và xúc cảm mạnh mẽ chưa bao giờ có ở cô. Đây tuyệt đối không phải cô gái anh quen thủa thiếu thời, thế nhưng, anh lại không dám lên tiếng hỏi han.
“Không cần đâu, anh nghỉ ngơi đi, đi Thượng Hải mệt lắm đấy. Em về một mình được, không sao đâu, cứ tin ở em, được chứ?”
Mặc đồ xong, Tô Tiểu Lương quay lại, chủ động đưa hai tay lên ôm lấy khuôn mặt Dương Duệ, cô mỉm cười một nụ cười đầy ngọt ngào như của một cô gái mới lớn chìm đắm trong lưới tình lần đầu, đáy mắt cô hoàn toàn dành chỗ cho nỗi niềm hân hoan và sự thỏa mãn của một trái tim đang yêu đắm đuối. Dương Duệ vẫn đang khăng khăng muốn đưa cô về, chưa kịp nói thêm câu gì cô đã đặt môi mình vào chặn đứng đầu lưỡi của anh lại. Nụ hôn kéo dài thêm mấy giây, rồi cô đứng lên, dịu giọng chào: “Em đi đây, bye bye”.
Bóng dáng cô nhanh chóng biến mất vào màn đêm không để lại chút dấu vết, Dương Duệ ngồi thừ trên giường, lòng dạ lo lắng bồn chồn. Do dự mất mấy giây, anh lấy điện thoại ra gọi cho Tống Thạch Nhất.
Gió đêm táp vào mặt, Tô Tiểu Lương lên taxi, mệt mỏi thả người xuống ghế xe.
Cô không dám ngoảnh mặt nhìn lại khu Bích Lam Sơn Trang sáng rực ánh đèn này. Khẽ nhắm mắt, đưa tay lên vuốt qua khuôn mặt, hình như trên đó vẫn còn đọng lại chút hơi nóng của sự hoan lạc.
Điện thoại báo vừa có một tin nhắn đến, nghĩ là của Dương Duệ nên cô mở ra đọc ngay, nhưng rồi mấy Ng'n t bất giác trở nên cứng đờ, tin nhắn đến từ một số lạ, nội dung được viết hoàn toàn bằng tiếng Anh.
Anna sinh ra và lớn lên bên Úc, có thể nói khá tốt tiếng Hoa nhưng không biết viết và cũng không đọc được nhiều chữ Hán…
Những lời Dương Duệ kể về cô ấy khi trước bỗng làm hồn vía cô xiêu vẹo, Tô Tiểu Lương dán chặt mắt vào mấy dòng chữ tiếng anh, tim gan lại như muốn nhảy ra khỏi ***g ***, đầu óc trống rỗng như bầu trời đêm phủ đầy tuyết, không thể nhìn thấy gì và cũng chẳng nghe thấy tiếng gì. Việc Anna tìm đến mình đã nằm trong dự liệu của cô, có thể nói là ngày nào cô cũng sống trong tâm lý chờ đợi. Phán đoán giờ đã thành hiện thực, tất cả day dứt, đau đớn, bất an và tuyệt vọng đều đã nổi lên rồi. Thời khắc tâm tư rối loạn nhất lên đến đỉnh điểm, móc treo điện thoại hình chữ thập bị mấy Ng'n t của cô P0'p mạnh đến mức méo mó.
Kéo hết tấm kính chặn của xe xuống, gió từ bên ngoài táp mạnh vào mặt mang đến cảm giác ran rát như bị dao cắt vào ***, nhưng lưỡi dao này không đau, không đau nhưng lại hết sức chân thật.
Gió lạnh giúp cô tỉnh táo dần, gió như mang đến dũng khí cho cô quyết định cúi xuống để đọc tin nhắn.
Đúng như cô dự liệu, Anna muốn hẹn gặp cô, lời lẽ cũng khá lịch sự, không hề có cảm giác hăm dọa hay chất vấn.
Nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay, đã gần 12 giờ đêm rồi.
Cảm giác tội lỗi ghê gớm đang làm loạn trong lòng cô. Gặp hay không gặp đây?
Màn hình hiển thị của điện thoại tắt ngóm, cô lại ấn nút cho nó sáng lên, ấn lên ấn xuống mất mấy lần như vậy rồi mà cô vẫn không biết nên trả lời thế nào. Vì có một nỗi sợ mang tên không dám nhận trách nhiệm và tâm lý chộp giật, được ngày nào hay ngày đấy, nên mỗi khi Dương Duệ đề cập đến chuyện gì có liên quan đến Anna, cô đều tự biến mình thánh con rùa rụt cổ, nhanh nhanh chóng chóng chui vào lớp mai dày cộp của mình ẩn nấp, không nói và cũng không đối diện. Vì vậy, cô không rõ Dương Duệ sẽ giữ thái độ thế nào về sự lựa chọn đồng ý hay không đồng ý gặp Anna. Có lẽ quan trọng nhất không phải là thái độ của anh ấy, mà chính là bản thân mình thôi!
Về đến nhà, Tiểu Lãng đang ngồi xem bóng đá. Thấy chị gái về, Tiểu Lãng đứng lên đi vào bếp bưng ra một bát canh đậu xanh cho chị uống.
Cậu hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Vừa nhìn thấy chị gái trông như người mất hồn, cậu đoán nhất định lại là chuyện gì có liên quan đến Dương Duệ rồi.
Cảm giác đau đớn râm ran như có hàng ngàn hàng vạn mũi kim châm khắp cơ thể, Tô Tiểu Lãng thực sự rất muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi thẳng vào vấn đề.
Lý trí nhắc nhở Tô Tiểu Lương không được để em trai biết chuyện này, đáp lại một tiếng không có gì xảy ra, vội vàng che giấu xúc cảm rồi về phòng mình ngay lập tức. Sau vụ đánh người gây thương tích, hai chị em cô càng ngày càng ít chuyện trò, không còn như trước kia nữa, cả hai đều có cảm giác không biết nên nói gì với nhau cả, căn phòng tràn ngập tiếng cười tiếng nói của hai chị em giờ chỉ còn lại tiếng hỏi han khách sáo và những tiếng thở dài. Tô Tiểu Lãng lặng lẽ quay lại với màn hình máy tính xanh lét cùng trận bóng đá, càng căng mắt ra xem hình ảnh Dương Duệ lại hiện lên càng rõ trong đầu cậu: Không phải bán nhà nữa rồi, Tô Tiểu Lương chỉ nói là vay được tiền để bồi thường, nhưng cậu nghi lắm, mãi cho đến khi dọn dẹp phòng bếp thấy có tờ giấy ghi nợ viết rõ rành rành “nay nợ Dương Duệ số tiền là 10 vạn nhân dân tệ…” cậu mới hiểu ra vấn đề.
Giả sử đó là một người khác thì chắc chắn Tô Tiểu Lãng sẽ cảm kích vô cùng. Thế nhưng, đáng tiếc, anh ta lại là Dương Duệ.
Xưa nay có rất nhiều quyết định chỉ đến ngay trong một giây thôi. Tô Tiểu Lương lấy điện thoại ra, vội vàng ấn nút trả lời tin nhắn, hẹn Anna gặp mặt vào lúc ba giờ chiều ngày mai.
Có lẽ chỉ đang ngồi chờ tin nhắn của Tiểu Lương, Anna nhắn tin xác nhận lại rất nhanh, cô ấy đồng ý thời gian và địa điểm Tiểu Lương đưa ra, bên cạnh đó còn nhắn thêm hai chữ cảm ơn đầy lịch sự. Tô Tiểu Lương ngây người ra một lúc: Rốt cuộc cô ấy là loại phụ nữ như thế nào? Muốn bình tâm điềm tĩnh nói chuyện để mình thấy khó mà lui phải không? Cô ấy chủ động hẹn gặp mình như vậy, liệu có nói cho Dương Duệ biết không? Còn mình, có nên nói cho Dương Duệ biết không?
Lại một đêm trăn trở không yên.
Theo như hẹn, chiều hôm sau, Tô Tiểu Lương xuất hiện đúng giờ tại quán cà phê Thượng Đảo nằm gần khu khách sạn Shangri-La. Cô đã quyết định không nói cho Dương Duệ biết.
Chiều thu vàng rực, mặt trời cố luồn lách những tia sáng cuối ngày qua cánh cửa kính quán cà phê, chui vào bên trong tung tẩy, như rải kim óng ánh trải rộng khắp không gian.
Muốn tìm một chỗ tương đối kín đáo bên cạnh cửa sổ, Tô Tiểu Lương lặng lẽ tìm đến khu vực có rèm cửa sổ đã che bớt phần nào ánh sáng gay gắt. Hôm nay cô mặc bộ váy liền thân đen tuyền, phần trên được thiết kế ôm sát người, tôn lên đường cong quyến rũ phần *** của cô, phần chân váy phía dưới thẳng đứng, ngoài ra có đính kèm sequins màu đen bóng loáng. Bộ váy tinh tế này kết hợp với làn da trắng như tuyết của cô tôn nên vẻ sang trọng và tao nhã.
Anna dễ dàng nhận ra đâu là Tô Tiểu Lương. Sánh bước bên mấy vệ sĩ, bỗng Anna ngập ngừng mấy giây, bởi cô chưa từng nghĩ rằng đối thủ của mình lại trông có vẻ nội tâm trầm lặng thế kia.
Trong tưởng tượng của cô, Tô Tiểu Lương phải là một giấc mơ hoa lệ lắm, bởi thế Dương Duệ mới nhớ nhung, mới vấn vương khôn nguôi đến vậy.
Ngoảnh đầu lại nói nhỏ gì đó với ba người vệ sĩ, rồi cô nhanh nhảu bước lại gần Tiểu Lương, nhoẻn một nụ cười nồng nhiệt nhất có thể, hệt như ánh nắng bên ngoài cửa sổ kia vậy: “Hi, chào chị Tô!”
“Chào cô, tiểu thư Anna!”.
Ánh mắt Anna ngây ra mãi không thấy chuyển động gì, Tô Tiểu Lương cũng đang quan sát cô ấy:
Khuôn mặt gầy yếu trắng bệch như màu men sứ; mái tóc đen dài được vén gọn ra sau lưng, phần tóc mái cũng được cắt tỉa gọn gàng mượt mà trước trán; đôi lông mày cong và thưa; sống mũi cao đẹp; bộ váy Issey Miyake cô mặc có vẻ rộng với cơ thể gầy ngoẳng của cô, chiếc túi xách màu vàng nhạt hợp gu với giới phụ nữ trẻ bây giờ. Đúng như lời Hạ Thần đã nói, nhìn cô ấy là nhận ngay ra phong thái của một tiểu thư khuê các, hoàn toàn khác với cô bạn thân Helen.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc