Bên Ngoài Thế Giới Em Yêu Anh - Chương 11

Tác giả: Lương Liễu Lưu Ly

Cũng giống như ông kéo đàn thì bà hát ca, hợp ý vừa lòng như thiên bẩm, ông đâu tôi đấy, quấn quýt bên nhau trọn đời trọn kiếp.
Huống hồ Lý Y Nhân là mẫu người từng trải, bà đã gặp và chứng kiến bao nhiêu cảnh tình, thừa hiểu nhân tình thế thái trên thế gian, biết ăn nói khéo léo, thanh nhã dịu dàng.
So với người phụ nữ hút hồn bậc nhất này, bà mẹ suốt ngày chỉ ngồi nhà lo chuyện giặt giũ nước nôi của cô sánh sao nổi?
“Một người phụ nữ sẵn lòng nguyện ở bên cạnh một người đàn ông thường vì hai lý do, một là cô ta yêu người này vô bờ bến, yêu hơn chính bản thân mình, tình yêu thấm sâu vào tận xương tủy, yêu không so đo tính toán danh phận được hay mất, chỉ cần được ở bên người đó. Thứ hai là do thời điểm gặp gỡ thích hợp, có thể chẳng cần phải có tình yêu sâu đậm nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến quyết tâm nắm tay nhau đi tiếp con đường đến cùng trời cuối đất. Cô tin rằng loại thứ nhất cháu dễ dàng hiểu được vì trong lòng cháu đã nảy nở tình yêu rồi. Còn như loại thứ hai, có lẽ thời gian và cơ hội gặp gỡ sau này sẽ giúp cháu hiểu ra, nhưng cô hy vọng cháu không bao giờ phải hiểu điều này.”
Thời gian như nước chảy qua cầu, Lý Y Nhân đã hóa kiếp tro bụi từ lâu nhưng những lời nói của bà vẫn được lưu giữ nguyên vẹn trong đáy lòng Tô Tiểu Lương.
Thật sự cô đã rất thấm trường hợp thứ nhất như lời Lý Y Nhân nói, yêu sâu đậm thấm vào từng dòng máu từng thớ thịt, yêu đến nỗi toàn thân nhức nhối.
Dương Duệ, anh chính là người làm xương cốt em đau tê tái.
Nhưng đáng tiếc, cô không phải là Lý Y Nhân để có dũng khí bỏ mặc tất cả và quyết tâm làm những gì mình muốn, cô không có gan làm kẻ phá vỡ hạnh phúc nhà người.
Chính cô cũng từng là một nạn nhân của bi kịch Ng*ai t*nh gia đình tan vỡ, phải không?
Còn như loại thứ hai, Tô Tiểu Lương của lúc này lòng dạ băn khoăn và phiền muộn vô cùng nhưng vẫn không thể nào hiểu nổi, trong tương lai không xa, thời gian và sự gặp gỡ cũng sẽ cho cô biết rốt cuộc chúng nghĩa là gì. Có lẽ cũng chỉ sau đó cô mới lĩnh hội được câu nói năm xưa của Lý Y Nhân: “Cô hy vọng cháu không bao giờ cần hiểu điều này” chính là một lời chúc xót xa đầy thiện chí của bà.
Chuyến bay về miền Bắc rất thuận lợi.
Quách Đại Dũng vốn là người sành sỏi, khéo đưa đẩy nên Tô Tiểu Dương không phải quá căng thẳng trong chuyến công tác này. Thành phố B nằm ở phương Bắc mang sắc màu kiến trúc cổ xưa, đi bộ trên những con phố lạ lẫm mà sạch sẽ nơi đây giúp nỗi ưu sầu trong lòng Tô Tiểu Lương được mặc sức trải rộng ra như những cành lá đang rung rinh dưới ánh mặt trời kia. Nhưng trốn tránh không phải là một cách giải quyết vấn đề và thành phố B càng không phải chốn tụ hội của cô.
Lần lượt đến gặp gỡ thăm hỏi hết các nhà thiết kế trong ngành rồi đến các nhân vật có liên quan tới dự án, sau năm ngày, hai người đáp chuyến bay đêm lúc 7 giờ trở về thành phố Y.
Máy bay đáp xuống sân bay thành phố Y lúc hơn 10 giờ, đang mệt mỏi rã rời không có sức để suy nghĩ bất kỳ chuyện gì nữa, bỗng Tô Tiểu Lương nghe tiếng Quách Đại Dũng thốt lên đầy kinh ngạc: “Kia chẳng phải là Tổng giám đốc Dương sao?”
Nhìn theo ánh mắt Quách Đại Dũng, Tô Tiểu Dương phản ứng lại bằng vẻ dửng dưng. Cô nhìn thấy chiếc Mercedes Benz đang đỗ ngay trước mặt, qua cánh cửa xe đang mở có thể thấy rõ Dương Duệ đang ngồi yên trước tay lái trong chiếc áo sơ mi trắng, *** kẹp trong bàn tay đang đặt trên vô lăng chầm chậm tuôn ra làn khói trắng quẩn quanh, từng đường nét của khuôn mặt cực kỳ anh tuấn càng lúc càng hiện rõ, trong cái dáng gầy gò đó còn chứa đựng một cảm giác thật lạnh lẽo cô độc.
Nghĩ đến việc sẽ phải tiến lên phía trước, trong phút chốc trái tim Tô Tiểu Lương như bị P0'p nghẹt, đau đớn vô cùng:
Chẳng lẽ anh ta đích thân đến đây đón Anna?
Quan sát và thử phán đoán trong giây lát, Quách Đại Dũng nhăn mặt cố nở một nụ cười giả tạo nói: “Giám đốc, chẳng lẽ Tổng giám đốc biết chúng ta về giờ này sao?”
Cùng lúc đó có một cô gái mặc bộ váy liền bó sát người đang sải bước trên đôi giày cao gót nhằm hướng chiếc xe của Dương Duệ tiến tới. Thân hình gợi cảm cùng với cách trang điểm quyến rũ của cô thu hút sự chú ý của không ít người xung quanh, mái tóc xoăn dài gợn sóng màu nâu mặc sức bay lượn bồng bềnh phía sau như đám rong biển phấp phới trong làn nước trong suốt.
Đang ngồi yên vị trong xe, Dương Duệ thấy cô gái đó liền chầm chậm mở cửa bước ra ngoài. Dáng người anh gầy gò nhưng vẫn đầy lịch lãm phong độ, ánh mắt bình thản, điềm nhiên như thường ngày. Cô gái váy hồng thấy Dương Duệ thì hiện rõ niềm vui trên khuôn mặt, rảo bước tiến nhanh hơn nữa về phía anh, hai cánh tay thon dài mượt mà thân mật quàng ngay lên cổ anh rất tự nhiên, kèm thêm đó là một nụ hôn ngọt ngào và nồng thắm lên hai bên má của anh. Dương Duệ vẫn đứng bất động tại chỗ, hai cánh tay dang rộng nhưng không hề đặt lên lưng cô gái đó như để tránh bị hiểu nhầm, rồi anh nhẹ nhàng đẩy cô ta ra, đưa tay lên xoa đầu cô gái như vỗ về an ủi, đôi môi lịch lãm của anh khẽ nở một nụ cười.
Mỹ nhân này chính là phu nhân Tổng giám đốc sao?
Lén liếc mắt nhìn sang bên cạnh, bắt gặp sắc mặt hơi tái đi của Tô Tiểu Lương, Quách Đại Dũng lấy làm ngạc nhiên lắm, trong lòng anh ta bỗng dấy lên một cảm giác mừng thầm khó tả.
Thực tế thì Tô Tiểu Lương cũng đang hết sức kinh ngạc.
Trực giác nói với cô rằng người phụ nữ nóng bỏng gợi cảm kia không phải là Anna.
Điều kỳ lạ là hành động của cô ta lại quá đỗi thân tình với Dương Duệ, rốt cuộc cô ta có thân phận gì?
Thoáng có nỗi căm phẫn đang sục sôi trong lòng, bàn tay kéo vali hành lý của cô nắm chặt lại, từng mối nối giữa các đốt Ng'n t hiện lên thứ màu trắng bệch. Chẳng lẽ cô ta là một nhân tình bên ngoài của Dương Duệ? Dương Duệ, đồ khốn nhà anh vẫn còn nói đi nói lại là không quên được những chuyện trước đây giữa anh và tôi, thế thì đây là gì? Anh mong muốn tôi quay trở lại bên anh vì tình yêu, còn hình ảnh trước mắt đang nói cho tôi biết đó không phải vì tình yêu mà chỉ là thói xấu thích chơi bời mờ ám ngoài hôn nhân của anh mà thôi.
Trái tim vỡ ra thành trăm mảnh, lòng dạ Tô Tiểu Lương ngổn ngang những băn khoăn, những căm phẫn, bất giác cô không để ý thấy Quách Đại Dũng đã cất bước tiến về phía trước.
Đến khi cô hoàn hồn, Quách Đại Dũng đã vồn vã hào hứng kéo hành lý đến trước mặt Dương Duệ rồi. Không biết anh ta nói gì, cô nàng váy hồng gợi cảm kia nồng nhiệt chìa tay ra bắt tay với anh ta, khuôn mặt trái xoan của cô nở nụ cười rạng rỡ hơn cả mặt trời mùa hạ ở thành phố Y này. Tên Quách Đại Dũng dễ dãi này lại nói mấy câu gì đó, Dương Duệ cùng nụ cười kiêu ngạo của anh vẫn còn đọng trên mặt hướng ánh mắt về phía Tô Tiểu Lương. Dù khoảng cách là một con đường lớn, Tô Tiểu Lương vẫn có thể cảm nhận được nỗi kinh ngạc chất chứa căng thẳng và tiếc nuối nặng nề trong ánh mắt Dương Duệ. Thế nhưng, trong thời điểm này cô ép mình không muốn hiểu bất cứ điều gì, cô thẫn thờ cúi đầu xuống, xoay người bỏ chạy vào bên trong.
Dương Duệ đâu có ngờ sẽ gặp Tô Tiểu Lương công tác trở về ở sân bay thế này, thấy cô cố tình trốn chạy, anh chẳng nghĩ chẳng rằng vội vàng gỡ tay cô gái váy hồng và đuổi theo Tô Tiểu Lương. Ngớ người nhìn Dương Duệ băng qua đám xe cộ qua lại trên đường, phải mất mấy giây cô gái váy hồng mới bắt đầu phản ứng trở lại, cô ấm ức giậm gót giày cao gót gọi với theo. Một người đàn ông đeo kính, dáng người đẫy đà thò đầu ra khỏi đống hành lý chất cao như núi trên chiếc xe đẩy, chính là Tống Thạch Nhất, trán anh ta vẫn đang lấm tấm mồ hôi.
Cô gái váy hồng không nói gì chỉ giơ Ng'n t trỏ hồng hào hướng về phía Dương Duệ đang bỏ chạy, sắc mặt không thoải mái chút nào.
Thấy Quách Đại Dũng cũng có mặt, Tống Thạch Nhất đoán ra ngay nguyên nhân làm Dương Duệ phải chạy như ma đuổi kia nhất định là nhìn thấy Tô Tiểu Lương rồi. Hai hàng lông mày nhíu chặt lại, hòng tính toán mong duy trì cục diện hòa hảo, anh ta đang suy nghĩ xem nên bịa ra câu chuyện nào cho phù hợp để bao biện đây, bỗng nghe có tiếng trách móc của Helen: “Quách tiên sinh, anh có biết người Grand chạy đuổi theo kia là ai không? Đưa tôi đi tìm họ được không.”
Vốn tưởng cô ta là phu nhân Tổng giám đốc, Quách Đại Dũng đã cố tình chạy đến vồn vã chào hỏi bắt chuyện, nhưng rồi mới phát hiện ra mình phạm phải một sai lầm vô cùng nghiêm trọng - Cô gái có tên Helen này không phải phu nhân Tổng giám đốc đã là một chuyện, chuyện đau đầu hơn là Helen lại bắt mình đưa cô ta đi tìm Tô Tiểu Lương, người mà Tổng giám đốc Dương vừa nhìn thấy đã vắt chân lên cổ mà đuổi theo. Giả sử mấy tin đồn nhảm ở công ty là thật, Tổng giám đốc Dương và Tô Tiểu Lương có quan hệ gì đó không thể nói ra được, vậy mình đưa cô gái này đi tìm họ há chẳng phải là tự gây thù chuốc oán với hai người bọn họ sao? Tô Tiểu Lương còn dễ xử lý chứ Tổng giám đốc Dương thì...
Nghĩ đến tác phong làm việc quả quyết một là một hai là hai của Dương Duệ ở công ty mấy tháng vừa qua, Quách Đại Dũng bắt đầu thấy bất an, mãi không dám lên tiếng trả lời.
Sự im lặng của anh ta làm Helen không hài lòng, phía sau quầng mắt được đánh màu vàng của cô phảng phất có cơn giận dữ đang sục sôi, cô hỏi bằng giọng không lấy gì vui vẻ:
“Quách tiên sinh, rốt cuộc anh có biết người Grand đang đuổi theo là ai không?”
Tiến thoái lưỡng nan, Quách Đại Dũng đứng gãi đầu gãi tai, thầm chửi mình sao tự chui đầu vào chuyện rắc rối ngớ ngẩn này cơ chứ.
Đoán ra đoán vào nguyên nhân làm anh bạn kia phải lưỡng lự, Tống Thạch Nhất lau mồ hôi trên trán, cười nói đỡ vào:
“Có nhìn nhầm không? Sao Grand lại có thể bỏ rơi cô em xinh đẹp này được? Đừng sốt ruột, nó quay lại ngay ý mà.”
Khẽ hừ một tiếng, Helen quay sang Tống Thạch Nhất, trừng mắt nhìn anh ta, cợt nhả: “Leo, đừng tưởng tôi không biết quan hệ của các anh như thế nào nhé. Dẫu anh ta có làm bất cứ chuyện gì, anh đều là người đứng ra hỗ trợ và che chở. Ai cũng tưởng anh thật thà chất phác, nói gì tin nấy, bao gồm cả Anna. Xin lỗi, tôi không ngu như nó. Trên đời này cũng chỉ có Anna mới ngốc nghếch đi tin các anh như thế!”
Thở dài một hơi, Tống Thạch Nhất không ngờ Helen vừa mới xuống máy bay mà đã lên mặt ta đây ghê ghớm như vậy rồi.
Có khi sự dịu dàng đằm thắm trước kia của cô ta chỉ là diễn kịch trước mặt Dương Duệ mà thôi.
Nhưng Tống Thạch Nhất cũng đâu phải thằng ngu.
Anh ta nhăn mặt cười khẩy, đáp lại cô nàng bằng giọng điệu điềm nhiên ẩn chứa ý vị khinh miệt:
“Nếu Anna nghe được những gì cô vừa nói hẳn sẽ đau lòng lắm. Cô và cô ấy dù gì cũng là bạn tốt nhất của nhau.”
Hai cánh môi đỏ thắm bĩu lên cong vút, Helen giương ánh mắt đầy hung hăng lên nhìn Tống Thạch Nhất, xách chiếc túi màu vàng trên tay, một mình cô nàng cong quẩy lên đường đuổi theo Dương Duệ.
Quệt tay lau mồ hôi lạnh, Quách Đại Dũng và Tống Thạch Nhất cũng đành vứt đồ đạc lại mà chạy theo phía sau.
Trong toà nhà được bao quanh bởi kính, đèn đuốc sáng rực, Tô Tiểu Lương vội vã sải bước trên đôi giày cao gót dù chẳng biết mình phải đi về đâu, cô chỉ muốn trốn tránh khỏi Dương Duệ. Nghe tiếng gọi thân thương phía sau, bước chân cô càng lúc càng gấp và rối loạn hơn. Thần trí hoàn toàn không để tâm đến chuyện đi đứng nhưng lại bước đi quá vội, chẳng may gót giày bên phải bất chợt bước hụt trên bề mặt sàn trơn bóng làm trọng tâm cơ thể mất cân bằng, cô trượt chân, toàn thân nghiêng ngả và ngã nhào xuống đất, hành lý cũng đổ kềnh càng theo.
Tiếng đổ sầm lớn thu hút sự chú ý của không ít người qua lại, thấy vậy Dương Duệ đang chạy theo phía sau vội vàng nhào tới, lo lắng hỏi han:
“Cô nhóc ơi, không sao chứ?”
“Đi ra...”
Đẩy cánh tay Dương Duệ đang xoa đầu gối cho mình ra, không biết từ lúc nào nước mắt đã xuất hiện trong khoé mắt Tô Tiểu Lương. Đau đớn cỏn con về xác thịt trên cái đầu gối chẳng may bị đập xuống sàn đâu có thấm gì với nỗi đau cuồn cuộn thét gào trong trái tim như đang bị lửa thiêu của cô?
Vết bầm tím trên đầu gối Tiểu Lương dần lan rộng ra, giọt máu đỏ tươi cũng đã chảy, vô cùng nổi bật trên làn da trắng ngần của cô.
Không để tâm cô đang căm phẫn dữ dội ra sao, Dương Duệ vẫn đưa tay dìu cô đứng dậy, dịu dàng nói: “Cô nhóc ngốc nghếch, đứng lên rồi nói. Chỗ này là lối đi lại, ngồi ở đây không hay. Có bị trẹo mắt cá chân không? Đi được chứ?”
“Nếu cảm thấy xấu hổ, anh có thể tránh xa tôi ra được không!”
Nghiến răng chịu đau để lấy sức đứng dậy, Tô Tiểu Lương giật lại chiếc túi xách mà Dương Duệ đã nhặt lên giúp mình, cô nhăn mày đau đớn.
Tay đỡ eo Tô Tiểu Lương trong tư thế thích hợp để cô có thể đứng vững, Dương Duệ thở dài một hơi, thương xót mà không biết phải làm sao, anh nói: “Sao bây giờ em thích xuyên tạc lời anh nói vậy? Nhóc kia, chẳng lẽ anh của bây giờ không có chút nào xứng đáng để được em tin tưởng hay sao?”
“Tin tưởng?” Tô Tiểu Lương cười nhạt, tuy bước khập khiễng nhưng vẫn hối hả tránh vòng tay của anh, ánh mắt cô tĩnh lặng như những trận gió lạnh từ xa xưa thổi về: “Một người đàn ông vô trách nhiệm, một người đàn ông phản bội hôn nhân và gia đình, đàn ông nói dối không chớp mắt, thì hỏi có đáng tin không? Tai nghe không bằng mắt thấy, mắt chứng kiến mới là thực, lẽ nào anh định nói tất cả những gì tôi chứng kiến đều là ảo giác? Khỏi cần giải thích, bởi tất cả những lời giải thích của anh cũng chỉ là ngụy biện, đồng thời, người anh cần nói lời giải thích không phải là tôi.”
Từ đầu đến giờ Dương Duệ vẫn hết sức hiền hoà nhỏ nhẹ, những lời chỉ tríc*** nề tấn công trực diện vậy làm anh có phần lúng túng. Nhưng đứng trước mặt anh lúc này là Tô Tiểu Lương, người con gái anh yêu vô cùng nên anh vẫn cố gắng kiên quyết giữ nguyên phong thái của chính mình, anh chăm chú nhìn cô không chớp mắt. Thu hết mọi nét sinh động trong từng nhịp thở của cô vào đáy mắt, trong đôi mắt đen huyền như ngọc đó của anh thấp thoáng có nét tươi cười, đến đây anh mới chậm rãi lên tiếng: “Không phải là em đang ghen đấy chứ hả nhóc?”
“Thật buồn cười! Sao tôi phải ghen? Anh đang đóng vai con công xoè đuôi tưởng mình đẹp nhất đấy hả! ”
Đôi lông mày mềm mại lạnh như khói sương càng nhíu càng chặt, lập tức cô đáp lời bằng một câu phủ nhận thẳng thừng, đồng thời Tô Tiểu Lương cũng nổi giận đùng đùng, một phần vì Dương Duệ, một phần nữa là vì chính bản thân mình.
Tại nơi sâu thẳm trong lòng, cô đang không cam lòng thừa nhận rằng anh ta đã nhận ra tình cảm thật của mình, cô đành lúng túng tự nói với chính mình: Đến ngày hôm nay mình đâu có tư cách để ghen?
Ánh đèn chiếu xuống khuôn mặt hốc hác mà lạnh lùng của Dương Duệ đang toả ra thứ ánh sáng vô cùng ấm áp dịu nhẹ. Anh chàng áo trắng bỗng cất tiếng cười lớn, ánh mắt càng lúc càng nồng nàn như đang quay trở lại những năm tháng vô tự lự trước kia, mỗi khi Tô Tiểu Lương vừa hiền lành vừa cứng đầu cãi vã gây sự với anh, anh chỉ cười và nhìn cô. Tính cách anh vốn kiêu ngạo, thế nhưng gặp phải Tô Tiểu Lương với bản chất cũng kiêu ngạo không kém, anh mới nhận ra niềm kiêu hãnh thiết yếu của mình khi đứng trước mặt người khác hoàn toàn không đáng nhắc tới. Vì cô, anh có thể sẵn sàng vứt bỏ cả niềm kiêu hãnh của chính mình.
“Em thấy Helen ôm anh phải không?” Anh và cô ấy không hề có quan hệ gì cả.”
“Anh với cô ta có quan hệ gì thì liên quan gì đến tôi? Anh đừng có lúc nào cũng cho mình là đúng!”
Quả nhiên, đó không phải Anna thật mà, nhưng từ cử chỉ và thần thái ban đầu mà đoán, chỉ e là tình cảm của cô Helen này đối với Dương Duệ không đơn giản đâu.
Miệng vẫn nói năng cố chấp như thường, ấy vậy mà Tô Tiểu Lương chẳng hề nhận ra khi Dương Duệ vừa nói dứt lời, chính cô đã tin ngay lời giải thích của anh ta một cách vô điều kiện như nằm trong tiềm thức.
Đến khi sực nhận ra điều này, hai bờ má ửng hồng lành lạnh của cô vội ngoảnh sang hướng khác, cô lại bỏ đi, thẳng về phía cửa ra vào.
Nhìn theo bóng hình mảnh khảnh đang khập khiễng bước dần về phía trước kia, không hiểu tại sao bỗng Dương Duệ thấy hai mắt mình ươn ướt. Xưa nay cô chỉ biết che giấu nỗi buồn và sự mềm yếu của bản thân, lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ như gió bão; cô cũng kiêu hãnh và kiên cường, giống như một ngọn cỏ yếu ớt nếu muốn tồn tại hoàn toàn phải dựa vào nghị lực và sự kiên cường đến cao độ, có vậy mới ẩn nhẫn đứng nổi một mình giữa đất trời bao la. Bi kịch và những đả kích lớn cùng đổ xuống đầu cô một lúc sáu năm về trước như muốn ép cô phải thành ra như vậy, lòng dù đau khổ đến mấy nhưng vẫn mỉm cười hiền lành, cười dũng cảm và cười để sống tiếp.
Dương Duệ vội đuổi theo, nắm chặt lấy cổ tay Tô Tiểu Lương rồi dắt cô đi.
Tô Tiểu Lương đang bước đi chậm rãi, bỗng có ngoại lực tác động đến mình, lúc này cô hoàn toàn không còn sức lực và ý chí kháng cự nữa rồi, thân thể cô như đang bay bồng bềnh, quay một vòng tròn rồi ngã nhào vào vòng tay đang mở sẵn chờ mình phía sau.
Trong giây phút choáng váng ngỡ ngàng ấy, cô còn chưa kịp nhìn kỹ khuôn mặt Dương Duệ ra sao, thì hương hoa cỏ mùa xuân quen thuộc thoang thoảng đã lập tức tấn công khứu giác của cô: Đã rất nhiều lần rồi, lý trí dồn ép cô phải tự dối mình và lừa người, nhưng cơ thể cô lại chỉ trung thành với bản năng nguyên thủy nhất và chân thật nhất của nó mà thôi.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, lập tức trái tim cứng đầu cứng cổ, cao ngạo của Tô Tiểu Lương bị kích động liền trở nên mềm yếu ngay lập tức, dù cô muốn vùng vẫy, tìm lối thoát trốn khỏi đó nhưng không lấy đâu ra sức, thậm chí cô còn có chút tham vọng muốn kéo dài mãi giây phút này không thôi. Dương Duệ cũng không để cô có khả năng chống cự lại, hai cánh tay anh quấn chặt lấy người cô, ép cô dựa hoàn toàn vào mình, sự ấm áp rất thân thuộc chỉ có trong hoài niệm từ rất lâu rồi lại tràn về, trái tim anh sung sướng đến run rẩy: “Cô nhóc ngốc nghếch ơi, có biết anh muốn được ôm em như thế này mãi mãi không? Tại sao không nói với anh?”
Tiếng thì thầm êm đềm như màu xanh thăm thẳm của đại dương nổi cuồn cuộn sóng, dựa vào ***g *** rộng mở của anh, Tô Tiểu Lương hít vào thật sâu, trong khoé mắt cô phảng phất đọng lại một hạt nước.
Mãi mãi, mãi mãi là bao xa?
Hòng làm giãn khoảng cách giữa hai người xa ra, Tô Tiểu Lương ngước mắt nói: “Không nói cho anh biết chuyện gì?”
“Chuyện về...”
Dương Duệ vừa nói được hai từ ấy, bỗng vang lên một tiếng gọi thất thanh: “Grand”
Helen vừa kinh ngạc vừa giận dữ hầm hầm tiến đến tiếng giày cao gót lanh lảnh, chỉ cách họ khoảng 2 mét nữa, bộ *** căng tròn của cô nhấp nhô dữ dội, thêm đôi mắt nâu không rời khỏi tư thế đang ôm ấp nhau của hai con người phía trước. Cô ta gọi Dương Duệ bằng tên tiếng Anh với ngữ điệu cao vút, bởi thế lại càng hút thêm bao nhiêu sự chú ý của mọi người xung quanh. Biết rõ tính cách của Dương Duệ, Tống Thạch Nhất vội vàng nhăn mày, kéo tay cô ta lại, gằn giọng nói nhỏ: “Đừng có quên cô đang ở Trung Quốc, cần phải nhẹ nhàng...”
Lần thứ hai bị nhắc nhở đúng chỗ hiểm, Helen tức tối giằng tay ra khỏi Tống Thạch Nhất, tiếp tục bước tới, ánh mắt dính chặt vào Tô Tiểu Lương hiện rõ nỗi ganh ghét đố kỵ.
Đến lúc này, Tô Tiểu Lương mới nhìn kỹ dung mạo của Helen hơn: Làn da nâu sáng khoẻ khoắn, mái tóc nâu dài gợn sóng, thêm đôi mắt màu nâu nữa, mũi cao môi mọng, nếu theo gu thẩm mỹ của người phương Đông thì cô nàng không được gọi là đẹp, nhưng cũng không thể xem thường một thứ khí chất tỏa ra từ cơ thể cô ta, tựa như con mèo hoang đang nhe nanh múa vuốt, bởi thế lại mang đến một vẻ đẹp hoang dại. Đồ trên người cô ta đều là hàng hiệu đứng top trên thế giới, có lẽ cô ta xuất thân trong gia đình rất giàu.
“Grand, cô ta chính là nguyên nhân để anh từ bỏ tất cả quay về Trung Quốc đó hả? Thì ra mắt mũi anh cũng chỉ có vậy.”
Helen chằm chằm nhìn Tô Tiểu Lương - sơ mi đen, cổ áo và *** viền ren óng ánh, váy ngắn xanh sẫm, gầy nhom như thể lỡ có trận gió nào thổi qua sẽ bị cuốn bay đi ngay lập tức, da trắng như tuyết, lông mày thưa, môi thắm, đôi mắt đặc biệt có thần. Không có lý do cụ thể nhưng Helen cảm thấy vô cùng ghét ánh mắt của cô gái đang đứng trước mặt, bởi nó quá tinh khiết như thể không có chút tạp chất nào, mà lại như có khả năng nhìn thấu mọi thứ.
Nhưng cô ta tuyệt đối không thích cảm giác bị người khác nhìn thấu bằng đôi mắt như vậy.
Tô Tiểu Lương thấy buồn cười với thái độ thù địch thể hiện ra mặt này.
Đang chuẩn bị lên tiếng thì Dương Duệ đã kéo cô đứng sang một bên, động tác của anh rõ ràng như đang lo Helen xúc động quá mà làm gì đó hại đến cô:
“Helen, nói chuyện kiểu này cô thấy hay lắm à?”
“Hay, bởi vì em không rõ rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì, nói như thành ngữ thì là không thể lý giải!”
“Cô lặn lội ngàn dặm xa xôi đến đây chỉ để kiếm chuyện gây sự à? Nếu vậy thì rất xin lỗi, tôi không có thời gian tháp tùng!”
“Tôi đến đây để xem một người đàn ông luôn miệng rêu rao mình là kẻ có trách nhiệm vậy mà lại phản bội vợ để tình tự với người đàn bà khác mà không biết xấu hổ như thế nào.”
Ngữ khí có thấp xuống đôi chút nhưng lời lẽ vẫn cay nghiệt như thường, thấy Tô Tiểu Lương cau mày Dương Duệ vội lên tiếng:
“Tôi cảnh cáo cô, nếu còn để tôi nghe tiếng cô nhục mạ cô ấy nữa thì đừng có trách tôi không khách khí! Đây là lần đầu tiên và cũng là duy nhất, hiểu chưa?”
Cười khẩy, Helen nuốt không trôi cái giọng điệu này, lập tức nổi khùng lên:
“Cảnh cáo? Grand, giờ anh đáng sợ vậy sao? Tôi cứ nói cô ta là đồ không biết xấu hổ thì sao nào? Thừa biết anh có vợ rồi vẫn còn đi lại với anh!”
Cánh tay trái đang buông thõng xuống đánh Ng'n t kêu tanh tách lên mấy tiếng, thấy Dương Duệ có vẻ không nhịn nổi nữa rồi, Tống Thạch Nhất vội vàng chen vào can thiệp, hạ giọng nói: “Bình tĩnh, bình tĩnh!”
“Em rất muốn giữ bình tĩnh, nhưng có những giới hạn vĩnh viễn không được xâm phạm. Cô ta muốn nói năng linh tinh điều gì cũng được nhưng tuyệt đối không được sỉ nhục cô gái này!”
Dương Duệ lạnh lùng đẩy Tống Thạch Nhất tránh ra một bên. Đứng sát bên cạnh, Tô Tiểu Lương có thể thấy rõ tĩnh mạch trên trán Dương Duệ đang phập phồng. Theo như câu nói của Tống Thạch Nhất, cùng với phán đoán của bản thân, người thông minh như cô cảm nhận được Helen này là người không dễ đối phó, cô vội vàng thoát ra khỏi cánh tav Dương Duệ, sải một bước dài lên phía trước hòng chặn cơn giận dữ như sấm sét của anh lại, điềm đạm mỉm cười, nhẹ nhàng lên tiếng: “Tiểu thư Helen ạ, anh ta có vợ của mình, vì vậy chuyện này có vẻ không đến lượt người ngoài phải nổi giận giùm. Chị cũng đâu có phải vợ anh ta.”
Hai con mắt màu nâu mở to dần ra, Helen không ngờ Tô Tiểu Lương dám nói mình như vậy, Helen tiếp lời bằng giọng châm biếm:
“Đúng, tôi không phải vợ Grand, nhưng tôi là bạn tốt nhất của Anna. Cô tính thế nào?”
“Helen!”
Dương Duệ hiếm khi nổi giận nhưng hiện giờ mặt mũi anh đang sầm sì như bầu trời nổi cơn giông báo trước cho một trận mưa gió bạt trời, nghe cô ta đối đáp bằng khẩu khí khiêu chiến, bất giác Tống Thạch Nhất khẽ thở dài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc