Bé Ngốc! - Chương 12

Tác giả: shanyng0

-Có chuyện gì vậy?-Hiệu trưởng ngạc nhiên nhìn nó
-Cháu muốn nhờ ông 1 chuyện. Cháu muốn chuyển qua lớp 12A4, mong ông giúp cháu
-12A4? Tại sao cháu lại muốn chuyển qua lớp đó? Đó là 1 lớp toàn nam mà?
-Mong ông giúp cháu-Nó ko trả lời câu hỏi của Hiệu trưởng mà chỉ kiên định nhắc lại yêu cầu của mình.
Hiệu trưởng cũng ko làm khó nó, ông vui vẻ chấp nhận. Nó vội vàng chạy về lớp mà ko hề để ý tới ánh mắt thâm trầm của Hiệu trưởng. Ôm đống sách vở của mình (vì cặp nó đã hỏng) sang lớp 12A4, nó ko nói 1 lời nào. 3 nhỏ bạn thân, Luật cùng Việt đều ngạc nhiên nhìn nó nhưng chẳng ai nói gì, họ hiểu vì sao nó làm thế và họ tôn trọng quyết định của nó.
……………………………..
Lớp 12A4, đang học tiết Anh văn. Sau khi trình bày mọi việc với thầy giáo bộ môn, nó đc xếp ngồi ngay cạnh anh chàng warm-boy. Ko biết nó có số đào hoa hay sao mà đi đâu cũng đc ngồi với trai đẹp thế ko biết. Bây giờ nó để ý kĩ hơn về anh chàng warm-boy này. Anh ta cũng khá cao, lưng thẳng, cánh tay rắn chắc, bàn tay anh ta cũng khá to, to hơn cả tay nó nữa. Khuôn mặt anh ta thì miễn bàn. Và chữ viết của anh ta cũng khá đẹp. Nếu so sánh anh chàng với Dương Quân thì Dương Quân vẫn đẹp hơn 1 chút, bởi cái vẻ lạnh lùng vốn có của mình khiến Quân có vẻ thu hút hơn
-Xin chào! Bạn là bạn của Nguyệt à?-Anh chàng lên tiếng khi phát hiện nó cứ nhìn anh ta chằm chằm.
-À…Ukm. Bạn thích Nguyệt hả?-Nó hơi ngại 1 chút nhưng lại hỏi 1 câu rất thẳng thắn
-Bạn đúng là 1 ng rất thú vị. Mình tên Tuấn Anh, Phạm Tuấn Anh. Làm bạn nhé
-OK. Mình là Hải Anh, Hoàng Hải Anh
Nó và Tuấn Anh đã quen nhau như vậy đấy. Tuấn Anh nhìn có vẻ hời hợt nhưng việc nào ra việc nấy, làm việc rất có nguyên tắc, dù vậy thì anh chàng cũng rất hài hước. Nó cũng vô cùng ngạc nhiên khi biết anh chàng là lớp trưởng của 12A4, vừa học giỏi, vừa đẹp trai lại vừa chơi thể thao tốt, tính tình lại ôn hòa, vậy nên anh chàng là đối tượng săn đuổi của khá nhiều những cô gái trong cùng khối cũng như khác khối, cùng trg cũng như ngoài trg. Và cũng bất tri bất giác, nó trở thành ‘trợ lí’ của Tuấn Anh. Ng ngoài nhìn vào còn tưởng 2 ng đang yêu nhau cơ đấy. Quả thật thì từ khi chuyển lớp, để mọi chuyện lắng xuống, nó
đã yêu cầu nhóm bạn nó đừng gặp nó nữa, nếu có chuyện gì xảy ra cho mấy nhỏ thì nó sẽ rất hối hận. Và nó ko hề biết rằng, việc nó thân thiết với Tuấn Anh đã làm tổn thương Nguyệt tới mức nào. Cô nàng đã yêu thầm Tuấn Anh từ khi mới vào lớp 10 rồi. Nhưng lại ko có can đảm bày tỏ, thế rồi cô nàng gần như phát điên lên khi biết anh chàng cũng có tình cảm với mình nhưng ko hiểu sao cái miệng nó cứ nói ngược rồi lại tỏ ra khó chịu với anh chàng nữa chứ…
-Hey! Dạo này thế nào?-Nó vỗ vai Nguyệt khi thấy cô đang suy tư
-Hơ. Sao bà bảo là…
-À. Tui thấy mọi chuyện cũng ổn rồi nên…hì hì. Chắc ko có chuyện gì nữa đâu
Nó cười vui vẻ mà ko nhìn thấy anh mắt căm giận và buồn rầu của Nguyệt. Cô nàng giận vì nó đã ςướק ng cô yêu thương nhưng cô lại buồn vì khi tình yêu đến cô đã ko biết nắm bắt, để rồi khi nó đã ra đi thì cô mới thấy tiếc nuối.
-Chị hai! Giờ phải làm sao? 12A4 toàn con trai, chúng em ko ra tay đc
-Hừ. Nó nghĩ có thể trốn sao? Ngu ngốc
-Chị hai! Gần đây mọi ng thường nói nó và Tam Hoàng tử đang yêu nhau. Điều này khiến em hơi ngạc nhiên
-Oh? Có chuyện như vậy sao?
-Dạ. Nhưng rõ ràng Tam Hoàng tử đang yêu nhỏ Nguyệt bạn nó mà. Sao giờ lại trở thành ng yêu của nhỏ Ngốc đó đc?
-Thế thì càng tốt chứ sao? Chúng ta có thể lợi dụng con nhỏ bạn nó. Hiểu chứ?
Ko có tiếng đáp lại. Đoạn đối thoại vừa rồi cũng như cơn gió. Ko còn ai ở phía sau trg nữa. Chỉ còn những hàng cây xanh đang uốn ** trong gió…
…………………………
Hôm nay là 1 ngày âm u, mây đen giăng khắp bầu trời. Hôm qua dự báo thời tiết nói hôm nay có thể sẽ có mưa to nhưng sau cơn mưa thì mặt trời sẽ ló ra ngay. Hôm nay nó có hẹn với Nguyệt. Nguyệt hẹn nó tới trg bảo là có việc muốn nhờ. Thế nên từ sáng nó đã hấp tấp chạy tới chỗ hẹn.
-Ủa? Hải Anh phải ko? Đi đâu sớm thế?
-Tuấn Anh à? Mình đi gặp Nguyệt. Đi cùng ko?-Nó cười hiểm ác nhìn anh chàng
Anh chàng thoáng đỏ mặt nhưng vẫn đi theo nó tới trg. “RRRRRRRRRR”-Điện thoại nó rung
-Alo-Là Nguyệt-Ukm. Cậu đang ở đâu vậy?…Hiểu rồi…Mà sao cậu lên đó làm gì thế?…Ok, lên liền. Chờ chút nhé.
Nó chỉ nói ngắn gọn như thế rồi nhanh như cắt, nó chạy lên sân thượng-Điểm hẹn của nó-để mặc Tuấn Anh còn đang ngơ ngác ở dưới sân trg.
……………………………..
Trên sân thượng lúc này ko phải chỉ có mình nó mà còn có những ng khác nữa, những con ng mà nó đã từng gặp ở nhà kho để đồ thể dục.
-Tới rồi à? Cũng nhanh nhỉ?-Vẫn bà chị lần đó lên mặt với nó-Mày coi lời nói của tao là gió thoảng bên tai à? Tao đã cảnh cáo mày rồi. Là tự mày tìm khổ thôi. Đừng trách tụi tao.
Bà chị nói rồi vỗ tay 1 cái, 1 đoàn ng toàn những nữ sinh yểu điệu bao quanh nó. Nó gãi gãi đầu hỏi lại
-Hê hê. Có gì từ từ nói. Có thể cho tôi biết, bạn tôi…
-Ý mày là con nhỏ này hả?-Bà chị vừa rồi ngắt lời nó
Từ phía sau bà chị đó, Nguyệt bước lên, ánh mắt căm giận nhìn nó:
-Tôi đã coi cô là bạn. Tại sao cô lại có thể làm thế với tôi?
-Mình đã làm gì?
-Tại sao cô lại ςướק Tuấn Anh của tôi? Cô là đồ đáng ૮ɦếƭ
Dứt lời, Nguyệt cầm 1 cây gậy đập thẳng vào đầu nó. Nó ko đỡ, ko né mà quay ng lại hứng trọn cú đập của Nguyệt. Nó ngất. nhưng ko có máu chảy ra
-Ha ha ha. Tôi ko ngờ. Cô lại có thể ác độc như vậy đấy Gia Nguyệt.
Nguyệt vội vàng quay lại phía phát ra tiếng nói, đập vào mắt nó là Quyên với 1 bộ dáng rất côn đồ.
-Đừng gọi tôi là Gia Nguyệt. Tôi ko phải là bạn cô-Rồi quay qua phía nó, Nguyệt tiếp tục-Nó đáng bị như vậy-Nguyệt căm giận đá vào ng nó 1 phát rồi ném cây gậy xuống đất-Nếu ko có nó thì lúc này tôi và Tuấn Anh đã ở bên nhau rồi. Tại nó. Tất cả là tại nó
-Hahahahaha-Quyên cười đên rung cả ng-Mày nói gì cơ? Tao ko có nghe nhầm đấy chứ? Mày bảo mày và Tuấn Anh ở bên nhau?
-Ko phải sao?-Nguyệt chẳng thèm liếc Quyên, cô xoay ng đi xuống khỏi sân thượng
Nhưng Quyên sao có thể để cô đi 1 cách dễ dàng như vậy.
-Cô muốn gì?-Nguyệt lạnh lùng đối diện Quyên
-Hừ! Cô cho mình là ai? Là tiên sao? Cô xứng với Tam Hoàng tử sao?-Quyên dùng gậy hất cằm Nguyệt lên-Cô đừng có tự lừa mình dối ng
Dứt lời, Quyên đá thẳng vào bụng Nguyệt. Nguyệt ăn đau lui lại phía sau. Khuôn mặt tái mét, mồ hôi chảy dọc 2 bên má. Cô hoảng sợ nhìn Quyên
-Sao vậy? Đã biết sợ rồi sao?-Quyên ngồi xuống 1 cái ghế gỗ ở phía sau-Cái này ng ta gọi là quả báo đấy. Biết tại sao mày bị như thế này ko? Là tại mày ngu
-Hừ. Rốt cuộc mày muốn làm gì tao?-Nguyệt dù run sợ nhưng cô vẫn ko thể thừa nhận việc ng khác **** mình ngu đc
-Làm gì mày?-Quyên vẻ cực kì buồn cười nhìn Nguyệt-Mày nghĩ mày đáng giá sao? 1 con nhỏ chỉ vì tình cảm ngu ngốc mà dám quay lại phản bạn 1 cách ko thương tiếc như mày mà cũng xứng đáng để tao phải ra tay sao? Mày tự đề cao bản thân mày quá rồi đấy
Nguyệt ngẩn người, 2 mắt mở to bàng hoàng nhìn Quyên. Những gì mà Quyên nói khiến Nguyệt bừng tỉnh. Đầu cô trở nên trống rỗng, cô ko biết mình đã làm những gì. Cúi đầu xuống, cô nhìn thấy nó đang nằm cuộn mình dưới chân Quyên. Và mọi chuyện như 1 thước phim quay chậm dần dần đc tái hiện trong đầu nó. Cô run rẩy lùi lại, nhìn 2 bàn tay của mình. Những giọt nước mắt như pha lê, những giọt nước mắt hối lỗi của cô đang tuôn chảy, hòa cùng với cơn đau ở bụng khiến tim cô tê buốt.
-Sao? Hối hận rồi à?-Quyên đứng dậy, đi về phía Nguyệt-Nhưng mọi chuyện sẽ ko chỉ dừng ở đây thôi đâu!
-ko thể nào. Ko thể nào. Tại sao có thể như vậy đc. Ko thể nào…Ko thể-Nguyệt gần như phát điên. Cô hoảng loạn bỏ chạy xuống khỏi sân thượng.
Nguyệt vừa đi vừa nói, vừa lắc đầu. Do ko để ý, có ng đã đẩy cô từ phía sau. Và cô mất thăng bằng=> Ngã. May vừa kịp lúc Tuấn Anh đi lên. Anh chàng này đuổi theo nó rồi bị mất dấu nên phải tìm suốt tầng 3, do nghe tiếng cãi lộn trên sân thượng nên đang định lên sân thượng thì gặp Nguyệt bị ngã=>Tiết mục anh hùng cứu mĩ nhân diễn ra. Sau khi đỡ đc Nguyệt an toàn, Tuấn Anh mới thở phào
-Nguyệt! Bạn ko sao chứ? Có bị thương chỗ nào ko?-Tuấn Anh lo lắng hỏi han, xem xét Nguyệt
Nhưng Nguyệt ko trả lời mà chỉ lắc đầu, rồ khóc. Miệng cứ luôn miệng nói “Ko thể nào”. Nhìn cô bây giờ như 1 bệnh nhân tâm thần vậy. Tuấn Anh tái mặt. Anh chàng vội cõng Nguyệt rồi chạy thẳng tới bệnh viện. Tình trạng hoảng loạn của Nguyệt khiến anh ko còn tâm trí đâu mà quan tâm tới nó nữa. Trời bắt đầu đổ mưa, những hạt mưa rơi xuống ngày càng nhanh, ngày càng nặng hạt, tạo thành những vệt dài dày đặc giữa ko gian âm u. Nhưng Tuấn Anh vẫn mặc kệ tất cả, 2 mắt nhìn thẳng, anh chạy ko ngừng nghỉ qua 3 dãy phố tới bệnh viện gần nhất. Lúc gặp đc bác sĩ anh luôn miệng nói ” Xin bác sĩ hãy cứu cô ấy, cháu xin bác sĩ………….”
………………………………
“Ưm…Ư…”-Nó khẽ nhăn mặt, hơi chuyển động 1 chút rồi mở mắt ra. 1 cảm giác tê dại từ trên đỉnh đầu truyền xuống. Nó chớp chớp mắt để nhìn rõ xung quanh. 1 màu đen xì. Tối om. Nó ko nhìn thấy bất cứ gì ở bên cạnh mình. Đanh định đứng dậy thì nó phát hiện, mình bị ng ta trói vào 1 miếng gỗ. Nó lại nhắm mắt lại cho cơn đau vơi bớt. Nó nhớ rằng mình tới trg tìm Nguyệt, rồi Nguyệt gọi cho nó bảo nó lên sân thượng gặp cô ấy. Rồi sau đó, sau đó… Còn đang cố nhớ lại 1 chút gì đó thì có 1 tốp ng bc vào, họ ko nói gì mà cởi trói cho nó rồi đưa nó đi đâu đó. Nó bị ng ta ném vào 1 căn phòng sáng sủa. Trong phòng đầy đủ tiện nghi và có 1 cô gái đang ngồi đó. Quay lưng về phía nó. Nó chỉ nhìn thấy mái tóc dài, uốn quăn của cô gái và trên tay cô ta là 1 ly nước gì đó màu đỏ rực, có lẽ là rượu.
-Xin hỏi, cô là…-Nó ngập ngừng đứng dậy
-Sao vậy? Vừa chuyển lớp mà đã ko nhớ mặt bạn bè rồi sao?-Cô gái lên tiếng, đồng thời xoay ng lại.
Nó ngạc nhiên, vì nó ko ngờ ng đó lại là Quyên. Nếu là Quyên thì việc này ko đơn giản rồi. Ko biết cô ta đã làm gì Nguyệt rồi.
-Quyên?-Nó giật mình-Cô đã làm gì Nguyệt?-Nó hỏi thẳng. Cả ng nó tỉnh táo hẳn
-Chà. Cảm động quá. Cô ko lo cho mình mà còn hỏi tới cái ng đã phản bội mình ấy sao?
-Nói! Cô đã làm gì Nguyệt?-Nó tức giận, đạp đổ cái bàn trc mặt. Nó bây giờ ko có chút sức lực nào, nếu để cho Quyên biết thì hôm nay nó thừa sống thiếu ૮ɦếƭ là cái chắc
-Bình tĩnh chút đi. Mục tiêu của tôi là cô chứ ko phải cô ta-Quyên lạnh lùng đưa ly rượu lên miệng nhấm nháp. Cánh cửa sau lưng nó lại mở ra. 1 nhóm ng khác lại bc vào. Lần này toàn con trai mà ko có bóng dáng 1 thục nữ nào hết
-Đc. Tôi tin cô. Nói đi. Cô muốn gì?
-Rất tốt. Tôi rất thích những ng thẳng thắn như vậy-Quyên cười ngọt ngào
-Nếu là việc của Tam Hoàng tử thì cô ko tư cách xét hỏi. Nếu là việc của Ty Mỹ Vân thì tôi ko có lỗi
-Oh! Rất rõ ràng. Nhưng biết làm sao đây? Nếu tôi nói tôi thấy cô ngứa mắt, muốn hủy hoại cô thì sao?-Quyên cười ác
-Lí do? Tôi ko tin 1 ng khôn ngoan như cô lại làm việc theo cảm tính đến vậy
-Oh! Tôi có thể nghĩ là cô đang khen tôi ko?
-Tùy cô muốn nghĩ sao thì nghĩ. Bây giờ thì cô muốn làm gì?-Nó đã hết nhẫn nại
-Muốn làm gì ư? Ko phải thử thì sẽ biết ngay sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc