Bé Ngốc! - Chương 01

Tác giả: shanyng0

Buổi chiều bên bờ biển Caribe
Gió thổi từng đợt mang theo hơi muối nhẹ thoảng thấm vào khắp cơ thể. Mái tóc chơi đùa cùng gió biển bay loạn xạ. 1 nàng công chúa đang đi bên cạnh chàng bạch mã hoàng tử của mình, họ tay trong tay…
“Hải Anh. Con có biết bây giờ là mấy giờ rồi ko hả?”
“Con dậy ngay giờ mà mẹ”
Từ sau cánh cửa gỗ màu vàng, 1 cô gái với đôi mắt màu nâu nhạt mơ màng đi xuống
“Con có nhớ hôm nay là ngày gì ko mà giờ này mới lọ mọ dậy hả?”-1 ng phụ nữ trung niên với bộ quần áo làm bếp của những bà nội trợ đang chống nạnh dưới cầu thang nhìn cô gái
“Hôm nay là thứ 6 ngày 13 ko phải sao mẹ?” – Cô gái ngây thơ hỏi lại mẹ mình
“Ôi con gái tôi! Hôm nay là ngày đầu tiên con đi học ở trường mới đó”- Ng phụ nữ cầm cái muôi múc canh gõ lên đầu cô gái
“Mẹ. Mẹ có biết đánh vào đầu sẽ khiến IQ của con giảm xuống ko? Ko lẽ mẹ muốn con gái mình là kẻ ngu si sao?”- Cô gái ôm đầu ‘xót xa’ cho số phận mình
“Hải Anh!”-1 giọng nói trầm thấp từ phía sau cô gái phát ra
“Dạ. Con rõ rùi mà bố”-Cô gái quay lại cười hiền với ng đàn ông trung niên rồi 3 chân 4 cẳng chạy ra cửa nhà đi học. Nhưng cũng ko quên bỏ lại 1 câu “Con đi học đây ạ”
Chạy gần 1km, cô gái đã có mặt tại ngôi trường mới của mình. Ngôi trường cấp 3 ‘danh giá’ nhất trong cái thành phố mà cô vừa chuyển tới chiều hôm qua. Sau khi làm xong mọi thủ tục chuyển trường, hôm nay là buổi học đầu tiên của cô ở trường mới. (Bây giờ mình mạn phép gọi Hải Anh là nó nha)
“Lớp 11A1? Ở đâu nhỉ?”-Nó vừa ngửa cổ nhìn những tấm biển lớp vừa bước đi
“TRÁNH RA!!!”- 1 tiếng hét inh tai từ phía sau nó vang lên.
“ẦM”-1 vụ va chạm mạnh diễn ra. 2 cô gái cùng va vào nhau ngay trên hành lang lớp học.
“Đã bảo tránh ra rồi mà ko nghe. Ko biết nghe tiếng Việt hả?”-Cô gái vừa đâm vào nó oang oang mắng nó
Nó ngẩng đầu lên nhìn cô gái đanh đá trc mặt. 1 khuôn mặt tròn trịa, nước da trắng mịn, hàm răng trắng toát cùng với đôi mắt đen thẳm hút hồn ng đối diện.
“Đáng tiếc” Nó chỉ nói 2 từ rồi bỏ đi tiếp tục công cuộc tìm kiếm lớp mới của mình
“Này! Cô vừa nói gì hả?”- Cô gái vừa rồi vẫn ko chịu buống tha cho nó. Nhưng nó cũng chẳng quan tâm tới cô ta. “Nếu cô ko đứng lại thì đừng có trách tôi”
Chợt, nó đứng lại rồi quay lại nhìn cô gái với ánh mắt bình thản đầy thân thiện “Bạn có thể chỉ cho mình biết lớp 11A1 ở đâu đc ko? Mình là học sinh mới”
Cả hành lang té ngửa bởi câu nói vô tư của nó. Ai chẳng biết Mỹ Vân-Cô gái vừa đâm vào nó trên đôi patin ấy- là chị cả của trường. Trốn giờ, bỏ tiết còn nhiều hơn ăn cơm. Đánh nhau nhiều như cơm bữa. Nhưng bởi nhà cô ta có tiền, lại giỏi võ, thường đạt nhiều giải thưởng lớn cho trường nên Hiệu trưởng cũng nể cô ta 2 phần
“Oh! New student?”-Mỹ Vân khoanh tay trước иgự¢ hất cằm nhìn nó
Nó ko nói gì chỉ cười và gật đầu.
“11A1?”
Nó vẫn tiếp tục cười và gật đầu
“Good. Follow me”
“Thanks”
Nó ngoan ngoãn đi theo phía sau Mỹ Vân. Vân dẫn nó đi qua hành lang dài và rộng, lên tầng 2. Tất cả lớp 11 đều ở tầng này. Vân thản nhiên bước vào lớp còn nó thì đứng trước cửa lớp nhìn mãi cái biển lớp. Cái biển này khác với cái biển mà nó từng nhìn thấy. Nó đc làm bằng hợp kim nhưng lại ko bóng. Ko hiểu sao nó cứ thích nhìn cái biển lớp này.
“Bạn là học sinh mới?”-1 giọng nói có vẻ yếu đuối, nhẹ nhàng vang lên phía sau nó.
Nó quay lại. Đối diện nó lúc này là 1 cô gái bé nhỏ, đang rụt rè nhìn nó nhưng nhìn sâu vào đôi mắt đó, nó đã nhìn thấy 1 cô gái với nụ cười ngọt ngào cùng với ánh mắt lanh lợi. Nó thu lại tầm nhìn rồi mỉm cười, gật đầu với cô bạn
“Mình là lớp phó. Thầy nói mình giúp bạn làm quen với trường trc khi thầy vào”
“Cảm ơn. Nhưng…Có thể đổi thành giờ nghỉ giữa giờ đc ko?”
“Cũng đc. Mình tên Hằng. Nguyễn Thu Hằng”
“Còn mình là Hải Anh. Rất vui đc quen biết bạn”
“Mình cũng vậy”
Hè đã sang, ngoài kia sân trường đượm màu vàng của nắng hè, 1 ánh sáng gay gắt báo hiệu mùa hè nóng bức bắt đầu. Đâu đó vẳng lại tiếng ve kêu râm ran. Cô nữ sinh đang thả hồn theo gió. Ngốc. Đó là biệt danh mà mọi ng đặt cho nó-Hải Anh.
Nháy mắt, nó đã học ở ngôi trường mới đc nửa năm. Cũng đã quen với ngôi trường mới. Bây giờ nó có 3 ng bạn là Hằng, Lan và Nguyệt. Hằng là 1 lớp phó với vóc ng nhỏ bé nhưng học lực ko nhỏ bé chút nào, 1 lớp phó dịu dàng và lanh lợi. Lan là tổ trưởng, lực học cũng khá, là 1 cô bạn hòa đồng và giúp đỡ nó khá nhiều. Nguyệt thì học kém hơn 1 chút nhưng cô bạn hát rất hay. 4 đứa chúng nó cứ bên nhau như hình với bóng ấy. Rồi nó chợt giật mình bởi tiếng ồn ã bên tai
-Hey. Ngốc. Ra đây chút đi- Nguyệt gọi nó
-Có chuyện gì sao? Mình đang bận mà-Nó cười nói nhưng vẫn đứng dậy bước lại chỗ Nguyệt
-Lão Thiên ơi! Ngồi đó mà cũng bận được hả? Có mà bận mơ thì có-Lan lau chau
-Ukm. Mơ cũng là 1 việc mà. Ko phải ai cũng mơ đc đâu nha-Nó ngây thơ nói lại
-Oh my God!-Cả 2 cùng la ầm lên
-Ủa? Hằng đâu?-Nó ngó trái ngó phải
-Đây đây, đến rồi đây. Này, cho bà. Đúng vị vani bà thích nhé!-Hằng vừa nói vừa nhét 1 que kem vani vào tay nó
-Thanks.
Cả 4 đứa ngồi trên chiếc ghế đá bên gốc cây bàng vừa ăn kem vừa nói chuyện
-À. Vừa rồi gọi mình làm gì đấy?
-Úi! Bà ko nói suýt nữa thì tui quên mất. Lan, nói cho nó nghe đi. Tui ăn kem đã- Nguyệt lanh chanh
-Tui cũng đang ăn mà. Nhưng ko sao. Ngốc! Nghe nè-Lan làm vẻ rất bí ẩn nói với nó-Vừa nghe thấy bọn cái Vân nói chuyện với nhau xong. Chúng nó nói…
-STOP!-Nó ngắt lời- Ko cần nói nữa. Mình biết rồi
-Bà biết rồi?-Cả 3 tròn mắt nhìn nó
-Hằng nè. Vặn nhỏ vol dùm đi. Đúng là ở trong chăn mới biết chăn có rận
-Bà nói vậy là ý gì hả?- Hằng liếc xéo nó
-Lúc mới gặp Hằng bạn nghĩ Hằng là ng dễ bắt nạt cơ. Ko ngờ…Haiz-nó lắc đầu tiếc nuối
-Đúng. Đúng-Lan và Nguyệt phụ họa theo
-Công nhận. Giờ tui càng ko hiểu nổi sao ngày trc lại có thể chơi với bà chằn lửa này. Hic-Nguyệt “khóc nấc” lên
-Thôi. Chẳng phải chỉ có mình bà đâu. Cả tui và nhỏ Ngốc cũng vậy mà-Lan an ủi
-Mấy bà…-Hằng đứng phắt dậy chống nạnh nhìn 3 đứa
-Làm sao?-Cả 3 vênh mặt lên đáp lại
-Mấy bà…mấy bà ăn Hi*p tui. Huhuhu-Hằng đưa tay lên che mặt
-Ủa? Khóc thiệt hả?-Nó ngây thơ nhìn vào mặt Hằng
-Thôi mà. Tụi tui đùa chút thui.-Lan vỗ vỗ vai nó
-Được rồi. Tụi tui mời bà ăn kem. Ok?-Nguyệt hét lên
-Thật ko?-Hằng vẫn ‘thút thít’
-Thật
-Bà nói rồi nhé. Hehe-Hằng ngồi ngay ngắn lại ghế đá
-Bà dám lừa tui?-Nguyệt
-Hahaaaaaaaaaa!-Cả 3 cùng cười
-Hừ. Mà ko sao. Cả Lan và nhỏ Ngốc cũng phải mời bà mà-Nguyệt vững dạ với ý nghĩ mới nảy ra trong đầu mình
-Never. Keke-Lan và nó cùng đồng thanh
-Why?
-We don’t invite her. Only you-Lan lên tiếng giải thích
-Chia buồn-Nó vỗ tay vào vai Nguyệt với vẻ mặt đầy đau thương
-Mấy bà ૮ɦếƭ với tui. Yaaaaaaaaaaaa-Nguyệt nói rồi đuổi theo 3 đứa.
-Hahahahaaaaaaaaaaaaaaaaa
4 đứa chúng nó chạy khắp cả hành lang, hết lên cầu thang rồi lại xuống cầu thang. Lượn lờ vòng vèo vài vòng cho đến khi cả 4 cùng mệt phờ ng. Họ lại ngồi xuống bên chân cầu thang
-Nè…Bà…Ăn cái gì…mà…khỏe thế?-Hằng ôm bụng thở
-Thì ăn…cái thứ…mà…bà…ăn…mỗi ngày…đó-Nguyệt dù mệt nhưng vẫn đốp chát lại Hằng
-Vào lớp rùi kìa. Đi thôi-Nó nhắc nhở rồi bước nhanh về lớp
-Ủa?-Lan ngạc nhiên nhìn nó-Sao…sao…bà…vẫn…bình thường thế?
-Thì ngày nào tui chẳng chạy từ nhà tới trg- Nó quay lại cười rùi chạy nhanh vào lớp.
-Hơ-Cả 3 ngơ ngác rồi từ từ vào lớp
-Các em đi đâu mà giờ mới vào lớp hả?-Giọng thầy lanh lảnh vang lên bên tai 3 đứa
Cả 3 choàng tỉnh khỏi cơn mê nhìn về cuối lớp. 1 con bé đang ngồi chống cằm, suy tư như ko để ý bất cứ gì nhưng nhìn kĩ sẽ thấy khóe miệng cô bé thỉnh thoảng cũng nhếch lên. Gió luồn qua từng cánh cửa sổ vào lớp học, làm dịu đi phần nào những oi bức của mùa hè. Lại càng làm nổi bật lên hình bóng của cô gái. Mọi thứ xung quanh chỉ như bức nền phụ họa thêm cho cô, mờ ảo và huyền bí
-Này. Các bà có thấy những gì mà tui đang thấy ko?-Nguyệt hẩy vai 2 con bạn.
-૮ɦếƭ. Tui bị ảo giác mất rồi-Lan nhẹ nhàng nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc