Bé Lại Anh Nói Nè! Anh Yêu Em! - Chương 27

Tác giả: cherry397

Nó trừng mắt nhìn con người đang ngồi nhàn nhã đọc hồ sơ kia. Ôi cái cuộc đời này! Không biết nó phải gặp cái khuôn mặt đáng ghét ấy bao lâu nữa đây? Aaaaaaaaaaaaaaaaa! Tức ૮ɦếƭ đi được. chỉ hận là không thể đấ bay vèo cái khuôn mặt ấy đi ra ngoài. Lẩm bẩm vài câu nguyền rủa hắn, nó mới chịu khó ngồi nhìn tài liệu trên tay. Chẳng biết là hắn có ý định chuẩn bị tài liệu cho cô xem hay không mà tài liệu cô đang cầm giải thích vô cùng kĩ lưỡng, ghi chú thêm vài thuật ngữ, có cả tên tuổi, lai lịch sơ bộ của đối tác để nó có thể dễ dàng nắm được tình hình.

- Thưa tổng giám đốc. 10 phút nữa là đến cuộc gặp với tổng giám đốc Vũ rồi ạ_ cô thư kí vào lễ phép thông báo

- Tôi biết rồi. mà cô Hằng này. Hôm nay cô không cùng đi với tôi đâu. Giám đốc Linh đi với tôi là được rồi

- Vâng! Tôi biết rồi ạ. Tổng giám đốc có gì dặn dò nữa không ạ?

- Được rồi. cô ra ngoài đi

Cô thư kí lại cúi đầu một lần nữa rồi mới quay ra. Nó chớp chớp mắt hỏi hắn:

- anh…

- có gì ak?_hắn liếc mắt nhìn nó

- tôi không chắc là giúp được anh nhiều việc đâu. Cho nên… để tôi đi với anh chắc sẽ làm anh bận rộn

- cô chịu khó im lặng là đã giúp tôi rồi

- anh…

nó tức giận trừng mắt nhìn hắn. ôi trời ơi. Sao lại có loại người như vậy chứ? Người ta đã nói chuyện một chút tử tế rồi, mình phaỉ đáp lại cho lọt tai chứ. sao lại nói câu nào là câu nấy qua hk lọt lỗ zậy trời? đã thế…nó chẳng thèm nói chuyện với hắn nữa

hắn nhìn thấy khuôn mặt bừng bừng tức giận của nó thì khóe miệng hơi nhếch lên. Tiểu cô nương này…mới nói một tí là đã giận rồi ak? Anh khẽ hắng giọng:
- em vào phòng trang điểm lại tí rồi đi với anh

nó liếc hắn bén ngót, nện chân đi vào phòng vệ sinh
…….
chiếc xe đỗ xịch trước cồng một nhà hàng Pháp sang trọng. nó sau khi bị hắn chê này chê nọ về bộ đồ đang mặc trên người thì đã được khoác lên người bộ đầm vàng viền đen hắn tự tay chọn. thật là rắc rối mà. Nó than thầm trong miệng. chỉ gặp đối tác thôi mà , sao lại kĩ càng thế chứ? nó tự tin bước đến bên cạnh hắn, khoác tay qua người hắn làm hắn giật mình

nhìn sang nó đang hướng ánh mắt cười cười, hắn nghi hoặc. lại giở trò gì nữa đây?

- anh đi nhanh lên. Đối tác đang chờ mà

nó thấy hắn nghi ngờ, mỉm cười ngọt ngào giục. hừ! anh nhĩ rằng anh bắt nạt tôi được thì tôi không bắt nạt anh được ak? Hãy đợi đấy.
hắn nghe nó giục mới nhớ ra, rảo nhanh chấn đến bàn. Chờ hai người là một người đàn ông có nước da trắng trẻo, khoảng 25 tuổi.bên cạnh hắn cũng là một cô gái xinh đẹp, thân hình có thể mê hoặc ánh mắt bất cứ người đàn ông nào. nghe tiếng bước chân đến, người đàn ông dời mắt khỏi tờ báo trên tay, mỉm cừoi, đứng lên giơ tay bắt với hắn:

- Xin chào tổng giám đốc Lâm

- Chào Tổng giám đốc Vũ. Tôi đã để anh đợi lâu rồi. thật xin lỗi

- Không có gì. Tôi với thư kí cũng mới đến mà. Thư kí của tôi_ cô Thu Vân, chắc anh cũng quen rồi chứ.

- Ak. Uk! Chào cô! Cô gái xinh đẹp. Giám đốc của cô rất có mắt nhìn người._hắn giơ tay ra bắt với cô thư kí

- Chào tổng giám đốc Lâm. Anh vẫn có tràn đầy mị lực như trước nhỉ_cô Vân cũng giơ tay ra bắt

- Tổng giám đốc Lâm quá khen rồi. thư kí mới của anh cũng không kém phần mê lực nhỉ. Tuy là dáng vẻ hơi nhỏ nhắn…nhưng là…rất vừa mắt_Phan Thiên Vũ nhìn nó, sờ sờ cằm cười nói_rất vui được gặp cô. Tôi là Lâm Thiên Vũ_anh chàng đưa tay bắt tay nó

- Chào anh. Tôi là Dương Đăng Linh. Giám đốc công ty *** rất mong được sự giúp đỡ của anh

- A! ra là giám đốc công ty *** vậy mà tôi cứ tưởng thư kí mới của Tổng giám Lâm. Khi nào có cơ hôi, tôi nhất định hợp tác với công ty cô một vụ làm ăn. Lúc ấy cô có thể cho tôi mời cô một bữa cơm được chứ

- Không vấn đề gì_nó mỉm cuwoif, hai má đồng tiền phúng phính

- Cô hứa rồi đó_Thiên Vũ nheo mắt nhìn nó cười dụ hoặc

Hắn nãy giờ nghe hai người nó chuyện mà muốn xông vào tên bạn thân của mình đánh cho một trận. Phan Thiên Vũ vốn là bạn thân từ nhỏ của hắn. nẫy giờ chào hỏi rườm rà rắc rối như vậy chỉ là sở thích và thói quen quái gở của hai người thôi. Giwof đây nhìn tên bạn chí cốt đùa cợt, tán tỉnh cô gái của mình, hắn thực sự không thể nào vừa mắt nổi. tức giận mà lên tiếng:

- hai người định nhịn ăn mà nói chuyện hay sao. Tôi đang bận. mau vào bàn chuyện làm ăn đi

- hahaha. Tổng giám Lâm! sao anh lại nôn nóng như thế? Để tôi nói chuyện với giám đốc Linh một tí có phiền hà gì đâu_vẫn với giọng cười cợt, Thiên Vũ nói, cười cười nhìn hắn đang bốc hỏa trên đầu

- Thiên Vũ! Tôi đã nói đừng có chọc vào tôi. Cậu có nghe không hả?

- Hahaha!_Thiên Vũ lúc này mới cuời lớn_chọc Cậu tức giận thật là vui đấy. làm gì mà giữ giám |Đăng Linh kĩ thế. Cậu thấy tôi độc thân phải tạo cho tôi chứ. sao đằng này lại chắn hết đường làm ăn của tôi thế kia?

- Cậu có thể tán tỉnh bất kì ai. Trừ cô ấy ra

- Tại sao??????_vẫn biết trước câu trả lời nhưng Thiên Vũ vẫn muốn hắn từ miệng nói ra

- Vì cô ấy là người phụ nữ của tôi_núi lửa của hắn bùng nổ, bốc hỏa. hét to lên như là khẳng định chủ quyền

- Cái gì…anh_nó lúc này nghe hắn nói thì miệng lapaj tức đơ cả lại. hắn đang nói cái quái quỷ gì thế? _anh đnag nói cái quái gì thế? Cái gì là người phụ nữ của anh? Ai là người phụ nữ của anh???

- Em bây giờ vẫn còn như vậy là sao? Em có gì không vừa lòng với anh? Em nói đi! Tại sao không chịu ở lại bên anh? Tại sao lại phải nhất định rời xa kia chứ?
- Em…em…không thích anh

- Em không thích anh? Không thích anh tại sao lại nhân lúc trái tim anh lỏng lẻo, lại từ từ lẻn vào,rồi ở saau trong đó không chịu ra. Anh tìm đủ mọi cách, cố gắng đưa người khác thay thế em, cố gắng xóa sạch mọi trí nhớ về em… rốt cuộc. vẫn không thể nào quên em được. vậy mà em lại vô tình. Nói đi là đi luôn, không một lần nuối tiếc, không một lần nhớ anh, gặp anh thì đuổi, trốn như gặp tà. Anh phải làm gì đây chứ?_hắn phẫn nộ nói hết lời lẽ trong lòng mình. Mọi thứ! Tất cả mọi thứ trong lòng hắn đều được nói ra. Hắn bây giờ thật sự là không chịu nổi nữa rồi. không chịu nổi nữa rồi. hắn nhớ nó điên cuồng, nhớ đến phát ngây dại cả người, thơ thẩn ra. Còn khi gạp được nó, lại càng nhớ nó hơn nữa, tốc độ, hiệ quả làm việc của hắn đều là nhờ có gặp được nó hay không? Hắn chẳng thể chịu nổi nữa rồi

- Em…_nó nghe hắn nói vậy trở nên lắp bắp, không ngờ hắn lại có tâm trạng như vậy. nó cứ tưởng hắn chỉ xem nó như mọi người khác, đều bị hắn chán ghét. Nó sợ sẽ đau khổ khi hắn nói không cần nó nữa nên mới vội vàng rời khỏi hắn. vô tình. Nó đã làm hắn tổn thương sao? Không! Đây nhất định chỉ là cảm xúc nhất thời của hắn thôi

- Bây giờ em trả lời anh đi! Em có yêu anh không?_hắn thấy nó mải mê suy nghĩ, không nói một lời mới nôn nóng hỏi nó.

- Tôi…tôi thực sự không hề yêu anh. Từ trước đên giờ cũng vạy, sau này cũng thế. Tôi nghĩ anh nên tìm người khác để chơi đùa. Tôi không phải là đối trượng đáng để anh chơi đùa, đùa cợt., muốn làm thế nào thì làm

- Anh không hề đùa cợt em. Đó là sự thật. em làm anh phát cuồng, phát điên vì yêu em. Giờ em lại nói trước nay chưa hề có tình cảm với anh. Em đang nói dối, em đang dối anh! Đúng không>?đúng không Đăng Linh?_hắn ra sức lay vai nó

- Tôi nói sự thật, trên đời này thiếu gì ngừời thíc anh. Anh cứ chọn cho mình một cô đi. Còn tôi! Xin lỗi. người tôi yêu không phải là anh

Nói rồi, nó quay gót bỏ đi, bước đi gấp gáp, sau biến thành chạy. nước mắt trào ra hai bên gò má.

Hắn nhìn nó, vô lực ngồi bệt xuống sàn nhà, ánh mắt mơ hồ hoang mang. Thiên Vũ đỡ hắn đứng dậy, an ủi:

- thôi không sao đâu! Cô ấy không thích cậu thì cậu tìm người khác. Hay để tôi giới thiệu cậu vài người như vậy nhé

- không cần_hắn gặt tay Thiên Vũ ra_ không ai như cô ấy đâu. Tôi có tìm cả đời này cũng không tìm ra một Dương Đăng Linh thứ hai

nói rồi, hắn bước chân vô hồn ra ngoài. Thiên Vũ lắc đầu. Lê Hoàng Kỳ Lâm_ công tử hào hoa đã yêu thật rồi sao? Cô gái ấy! mị lực thật lớn mới có thể làm Lâm Ken của chúng ta yêu sâu đậm đến như vậy. thực là…sáng khâm phục
….
Mấy ngày nay, hắn chỉ ngồi trong nhaf uống R*ợ*u, việc công ty giao cho người khác thay thế. Hắn uống say, say thì ngủ, sau đó tỉnh lại, rồi lại uống tiếp, say tiếp. mặc dù quản gia đã nhắc nhở, khuyên nhủ hết lời nhưng hắn vẫn không nghe, đem bình R*ợ*u vào nốc tiếp. Quản gia sợ hắn sẽ ૮ɦếƭ vì R*ợ*u mất nên mới gọi điện cho Thiên Vũ

- A lô_đầu dây bên kia là giọng nói vô cùng trầm ấm của Thiên Vuc

- Cậu Vũ à? Tôi là quản gia nhà cậu Lâm đây. Cậu chủ nhà tôi không biết mấy hôm nay bị gì mà cứ uống R*ợ*u suốt. say thì kêu gào tên cô Linh. Tôi lo lắm. cậu tới đây khuên giúp tôi chứ tôi nói cậu Lâm hông có nghe

- Được rồi. bác yên tâm. Cháu đến ngay

Thiên Vũ cúp điện thoại, khoác vội áo rồi phi thẳng đến nhà của hắn. vừa bowcs vào đến nhà, Thiên Vũ chạy xộc vào phòng của hắn. nhìn thấy hắn một thân R*ợ*u đổ đầy quần áo, tóc tai bù xù, râu ria xồm xoàm mấy ngày chưa cạo. không còn đâu là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn nữa. nhác thấy hắn đưa chai R*ợ*u lên định nốc tiếp, Thiên Vũ ngăn cản lại - Đừng uống nữa

Hắn giật phắt tay ra, nốc một hơi:

- cậu để cho tôi uống. tôi không có được cô ấy rồi, ngay cả đến R*ợ*u mà cậu cũng cấm tôi là sao?

Thiên Vũ nhìn thấy hắn như thế, thật sự rất bất ngờ. lại có con người khiến hắn thành ra như thế này hay sao? Những tưởng hắn cũng chỉ là vui qua đường. không ngờ…. Sau một hồi giằng co với hắn, khuyên nhủ hắn không được, Thiên Vũ chán nản bước ra ngoài. Anh phải đi tìm Linh để giải quyết rõ chuyện này. Nhìn thấy thằng bạn thân như vậy, anh thật không đành lòng. Nghĩ là làm, anh lục tìm địa chỉ nhà nó rồi lái xe đi.

Chiếc xe đỗ xịch trước một ngôi nhà ba tầng. ở trước nhà là một vườn hoa rộng lớn không khỏi làm khách vừa đặt chân đến đã có thiện cảm với chủ nhân. Hắn lịch sự nhấn chuông. Một lúc sau, một người phụ nữ trung niên, khuôn mặt tuy cũng có vài vết nhăn nhưng khí chất ngút trời không khỏi khiến người ta ngưỡng mộ. người phụ nữ này chắc hẳn khi xưa là một người con gái tài sắc. Thiên Vũ lịch sự mở miệng:

- Cháu chào bác! Cháu là Thiên Vũ, bạn của Kỳ Lâm. Cháu đến đây để tìm Linh ạ.

- À. Cháu vào nhà đi rồi hẵng nói chuyện.

Anh theo chân bà bước vào nhà, bà Tú rót nước mời anh, rồi ngồi vào ghế đối diện. anh đón lấy ly nước từ tay bà rồi lịch sự nói:

- Chắc hẳn bác cũng biết chuyện giữa Linh và Lâm rồi ạ

- Uk! Bác cũng mới biết sau khi hai đứa chia tay. Cũng thật không ngờ, nó lại làm như vậy để cứu giúp công ty

- Dạ vâng. Nhưng thực lòng cháu nghĩ hai bên cũng không có gượng ép đâu ạ. Chẳng qua tên Lâm ngốc nghếch , nhát gan này sợ sẽ bị tổn thương nên không chịu mở lòng ra lần nữa thôi. Giờ nhận ra thì Linh đã…

- Con Linh nó cũng chẳng kém phần đau khổ đâu. Hai đứa nhỏ ngốc nghếch này. Bên ngoài thì ra dáng dũng cảm lắm, nhưng lại rất sợ bị tổn thương. Thật là. …_bà thở dài_thôi để bác dẫn cháu đến phòng cái Linh mà khuyên nhủ nó. Mấy ngày nay chả ăn uống gì cả, chỉ ngồi ủ rũ trong phòng thì cũng có ngày ૮ɦếƭ mất

- Dạ vâng. Vậy thì phiền bác ạ

Bà dẫn anh lên lầu. để anh trước cửa phòng, bà đi xuống để hai người có thể thoải mái nói chuyện với nhau
Cộc…cộc…cộc
- mẹ à? Con không đói bụng lúc nào đói thì con ăn. Mẹ không cần lo cho con đâu
- không! Là tôi! Thiên Vũ đây
- à. Anh đến có chuyện gì không?
- Có thể nào lịch sự mời tôi vào phòng được không?
- À ! xin lỗi
Cạch cạch…
- mời anh vào_nó xuất hiện trước mặt anh. Thật là nhìn thê thảm. đôi mắt sưng húp, da dẻ xanh xao. Cô dường như đã mất hết sức sống.
- xin chào. Tôi có thể nói chuyện với cô chút được không?

- Vâng. Mời anh ngồi

Anh ngồi xuống ghế, còn nó ngồi ở nệm. anh lúc này mới cất tiếng hỏi:

- Cô thực tình không yêu Lâm

- Anh hỏi vậy ý là sao?

- Hiện giờ hắn đang rất buồn khổ. Suốt ngày chỉ biết đến R*ợ*u và rượ, ngồi lì trong phòng mà gọi tên cô…
Nghe Vũ kể một hồi, lòng nó cảm thấy đau xót. Là ra nông nỗi như vậy sao? Nhưng…nó nhớ lại những việc trước đây hắn đã gây cho cô, vẻ đau xót biến mất thay vào đó là khuôn mặt lạnh lùng:

- như vậy thì sao?

- Cô không hề cảm thấy có lỗi khi làm Lâm ra thành như thế sao?

- Liên quan gì đến tôi? Anh ta có chuyện gì thì tôi có quan hệ gì tới hay sao?

- Cô… thật sự Lâm rất yêu tôi

- Đối với ai anh ta cũng vậy. trong lòng anh ta người con gái ấy mới thực sự là người anh ta yêu

- Cô không thể cứ nhắc mãi đến quá khứ ấy được. người Lâm yêu hiện tại là cô. Làm sao lại lấy quá khứ để trách hắn được

- Tôi không trách hắn. vả lại cô gái ấy không phải là quá khứ mà hiện giờ anh ta vẫn yêu

- Vẫn yêu tại sao lại đau khổ khi chia tay cô?

- Là bởi vì…mất đi một món đồ chơi thú vị thôi

- Không có lý nào, không có người nào mất đồ chơi lại trở nên cô độc không ăn uống, tự ђàภђ ђạ mình như thế

- Ai biết được là do tôi? Nhỡ anh ta khó ở thì sao? Tôi mệt rồi, không muốn nói chuyện nưa! Mời anh về đi

- Tại sao hai người lại cố chấp như vậy chứ?

- Tôi không cố chấp. nhưng tôi cũng không chịu đựng đc anh ta. Tốt nhất nên chia tay trước khi cả 2 tự làm khổ nhau

- Cô thực sự vẫn không chịu quay lại bên hắn

- Tôi mệt rồi. phiền anh ra ngoài và đừng bao giờ nhắc tới tên anh ta nữa

Nói rồi, nó ngã xuống giường, quay mặt vào trong tỏ ý muốn ngủ. Thiên Vũ cũng không thể nào nói nữa, chỉ nhìn nso thở dài rồi chậm rãi bước ra. Hai người…thực sự là mong muốn như thế này sao? Anh làm sao giải quyết đây.

Xuống dưới nhà, mẹ nó hỏi:

- không được hả cháu?

- Dạ không_ anh lắc đầu chán nản_ cô ấy cứ cố chấp, không chịu nghe cháu nói

- Ukm! Tính khí con bé xưa nay là vậy. cố chấp cực kì cho nên cháu khuyên bảo nó được mới là điều lạ. thôi để bác khuyên nó dần xem sao. Cháu hôm nay ở lại ăn cơm nhé

- Dạ thôi! Để cháu về xem thử tên ấy ra sao. Giờ này chắc cũng không chịu ăn cơm đâu

- Ừ. Vậy cháu chăm lo cho Lâm đi

- Thưa bác cháu về

- ừ! Cháu về

Thiên Vũ chán nản bước tới, khởi động xe lái đi. Chuyện tình cảm thật alf rắc rối, khiến anh không thể nào hioeeur nổi. tại sao hai người lại cứ tự tổn thương bản thân mình cơ chứ?Bật di động lên, Thiên Vũ quyết định gọi cho mẹ hắn. người hiểu hắn nhất, yêu thương hắn nhất cũng chỉ có mẹ hắn thôi.

- A lô! Tôi nghe đây ạ_giọng bà Tú đầu dây bên kia vang lên

- Dạ con chào bác. Con là Vũ_bạn Lâm. Bác nhớ con không ạ?
- Aaaaaaa! Làm sao mà bác quên con cho được. hôm nay gọi bác có chuyện gì không con?
- Dạ…_Vũ quyết định kể lại câu chuyện cho bà Tú nghe. Sớm hay muộn gì cũng phải nói. Biết đâunói sớm với bà để bà biết cách giải quyết. dù gì cũng cùng là phụ nữ với nhau. Chắc bà sẽ biết làm thế nào
Sau khi nghe xong, bà Tú hết sức phẫn nộ
- Thật không ngờ thằng Lâm lại tệ hại như vậy. con Linh nó bỏ đi là đúng rồi.

- Bác à. Cháu nghĩ Lâm tuy cũng có lỗi nhưng hiện giờ cậu ấy….thật giống như kẻ bị mọi người bỏ quên

Kẻ bị mọi người bỏ quên?????? Bà Tú kinh ngạc. con bà… hắn lại bị như thế một lần nữa sao? Trước kia, hắn cũng từng như thế khi bị người con gái ấy bỏ rơi. Lần này cũng như vậy hay sao? Không đúng. Không giống. lần này! Là hắn có lỗi trước . nhưng dù gì, bà cũng biết tình trạng con bà tệ hại như thế nào. Vì thế quyết định:
- tối nay bác sẽ có mặt ở sân bay Tân Sơn Nhất. cháu ra đón bác

- vâng!

Bà Tú cúp máy. Vội vàng thu dọn đồ đạc rồi nói tài xế chở ra ngay sân bay
….
11h đêm. Căn phòng tối om, lạnh lẽo. chỉ có ánh trăng xuyên qua từ cửa sổ, chiếu đến một góc phòng. Một thân ảnh ngồi bệt xuống sàn, ra sức nốc R*ợ*u, ánh mắt con người ấy lạnh lẽo, rất sáng như viên ngọc nhưng lại vương vấn nỗi buồn, không còn linh hoạt như trước nữa. tóc tai con người ấy bù xù, cằm lởm chởm râu do không được cạo. Thân ảnh một mình đượm nỗi cơ đơn. Đầu óc hắn dày đặc hình ảnh của nó. Nửa tỉnh nửa mê, hắn thấy được hình ảnh nó. Nở nụ cười xinh đẹp, quyến rũ động lòng người. đến bên đưa tay ra trước mặt. hắn với lấy, nhưng….thân ảnh ấy lại biến mất. hắn với theo, gọi tên nó, gọi mãi gọi mãi. Cũng chỉ có hắn đứng giữa đất trời bao la. Giật mình mở mắt, căn phòng tối om, gió lạnh từ cửa sổ tràn vào làm hắn rét run. Nhưng cũng không lạnh bằng nỗi đau trong tim hắn giờ này. Hắn thực sự rất tồi tệ, rất ngu ngốc. không chịu quý trọng trân bảo, giờ này mất đi, hắn mới biết, thế nào là đau khổ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc