Bé À! Nắm Lấy Tay Anh Nhé! - Chương 18

Tác giả: ZanZan

7h30 sáng…
Nó trở mình, cả người đau nhức như xe tăng cán qua, phía dưới đau kinh khủng dù chỉ có 1 lần. Cảm thấy eo nặng nặng, thì ra là tay của anh.
Nó cố xoay người qua nhìn anh, lòng như có dòng nước ấm rót vào. Anh là chồng của nó, bắt đầu từ hôm nay, nó không còn 1 mình nữa, nó đã có anh bên cạnh yêu thương nó. Nó mỉm cười áp mặt vào *** anh.
-Em dậy rồi à? – anh hỏi nó.
-Dạ - nó nép vào anh khẽ trả lời.
-Còn đau không? – anh nhìn nó.
Nó đỏ mặt gật đầu, không dám nhìn anh một cái.
-Thương em quá – anh cười, càng ôm chặt nó hơn.
Anh rời giường, mặc lại áo choàng tắm đi vào phòng vệ sinh làm vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo.
-Xong rồi, em vào đi – anh ngồi xuống giường nói vơi nó.
Nó nũng nịu choàng tay qua cổ anh nói:
-Em đi không nổi.
Anh khẽ cười, vòng tay xuống bế nó vào phòng tắm, đặt nó trong bồn nước đã pha sẵn nước nóng rồi ra ngoài.
Anh lấy tay chạm vào vệt máu trên bra giường, cảm nhận trái tim đập rộn ràng, trong lòng lâng lâng hạnh phúc.
Sau khi làm xong vệ sinh cá nhân,nó lại quấn khăn đi ra, lại vali tìm quần áo.Thấy toàn là váy do nhỏ xếp vào. Nó chọn 1 bộ váy thoải mái rồi đi vào thay ra nhưng anh nắm tay nó lại rồi nói:
-Để anh thay cho em.
Nó hơi bất ngờ nhưng cũng đưa bộ váy cho anh. Anh nhanh chóng giúp nó mặc vào rồi dẫn nó xuống ăn sáng.
Hôm nay nó còn mệt nên hai người không có đi đâu cả. Anh đã nói với nhân viên là lấy tấm bra trải giường tối qua, cứ tính vào tiền phòng. Nó thắc mắc hỏi anh:
-Anh, anh lấy về là gì?
-Lấy về làm kỉ niệm.
-Nhưng mà trên đó…- ý nó muốn nói là dính máu.
-Vì vậy cho nên anh mới lấy về - anh ôm nó ngồi trên ghế.
Nó hạnh phúc tựa vào anh, anh yêu nó nhiều đấn thế cơ đấy!.
Những gày sau đó là giai đoạn tân hôn vui vẻ nhất. 2 vợ chồng đi chơi rất nhiều nơi, giữ lời dẫn nó đi thung lũng tình yêu chụp ảnh. Khi 2 người về thì đã có đủ 1 quyển album ảnh chụp.
Hôm nay, sau 2 tuần đi tuần trăng mật, nó và anh đi về. Mua rất nhiều quà cho mọi người.
Vừa về là mẹ anh đã lo lắng hỏi này nọ, có mệt không, có căng thẳng khi lên máy bay không, có đi chơi nhiều không, v….v…. làm ba anh phải lên tiếng ngăn lại, bảo anh và nó rút lẹ.
Chiều, nó về nhà nó, mẹ nó vui vẻ ra đón.
-Hai đứa về rồi à?
-Dạ - nó trả lời.
-Mẹ, con và Vy có mua một ít quà cho mẹ - anh đưa cho bà túi quà.
-Mẹ cảm ơn hai đứa.
Nó ở lại đến tối mới về. Lúc ra cổng còn vùng vằng khóc lóc không muốn về, làm 2 người còn lại cảm thấy thật buồn cười.
Nó hẹn nhỏ ra đưa quà làm ai kia được dịp hỏi những chuyện “ tế nhị”.
Tuy là bận rộn nhưng vài ngày là nó về nhà thăm mẹ nó, có lúc chở bà qua nhà anh cho 3 người già họp mặt.
Đi làm lại, trong công ty cũng không ai nói gì,chỉ nghĩ là trùng hợp tổng giám đốc và thư kí đám cưới cùng 1 lúc, chỉ thắc mắc tại sao trùng hợp lại đi làm cùng 1 lúc, thư kí vào là giám đốc cũng vào tới. Cũng có nhiều người suy nghĩ anh và nó giấu diếm gì đó nhưng lại có người phản bác chỉ là trùng hợp. Sau đó, chuyện trùng hay không trùng được trôi theo dòng nước.
Thực ra là nó và anh đi chung, gần đến công ti thì nó bắt anh cho xuống. Anh không muốn tí nào nhưng bà xã lại kiên quyết thì biết làm sao. Mỡi lần cho nó xuống, anh chờ nó đi 1 quãng rồi chạy chậm theo sau….
Đang làm việc…
Tin… tin… tin…
-Tao nghe đây – nó bắt máy.
-Hahaha, Vy, tao… tao có baby nữa rồi – nhỏ vui mừng nói.
-HẢ? MÀY NÓI SAO? CÓ BABY HẢ? - nó đứng bật dậy, bất ngờ hét lên.
-Ừ, 1 tháng rồi, trời ơi, vui quá đi mà – nhỏ.
-Ôi, sắp có 1 đứa con nuôi nữa rồi haha - nó cũng vui không kém.
-Vậy hôm nào rảnh tao với mày hẹn – nhỏ.
-Ok ok, nghỉ ngơi nhiều vào, đừng có làm việc quá sức đó – nó dặn nhỏ.
-Ừ, tao biết rồi. Thôi nhé – nhỏ cười.
-Byebye.
Nó đi sang bàn anh, vừa cười vừa nói:
-Anh, Hy nó có baby nữa rồi đấy.
-Ừ, anh nghe em nói là biết rồi – anh nói lại.
-Bé Huy sắp có em rồi. Em lại sắp có con nuôi rồi – mắt nó long lanh, miệng cười toe toét.
-Vui không? – anh hỏi.
-Vui, vui chứ anh – nó trả lời.
-Vậy sao không tự sinh 1 đứa, người ta là đứa thứ 2 rồi đấy – anh nhìn nó nói.
-Chuyện đó… em làm sao biết được chứ - nó nói.
-Vậy thì anh phải cố gắng thêm chút nữa – anh bình thản nói.
Cưới nhau hơn 4 tháng rồi mà không thấy động tĩnh gì. Vì anh đã 34 tuổi rồi nên 2 người quyết định sẽ có con ngay, mà tới giờ cái bụng của bà xã vẫn bằng phẳng như xưa, lại nghe thằng em có con thứ 2, thật buồn mà.
-Thôi mà, từ từ rồi có, làm sao mà gấp được chứ - nó đứng phía sau ghế ôm cổ anh.
Anh kéo nó ra ngồi lên chân mình, nói:
-Anh chỉ là có chút mong chờ con của mình thôi.
-Em biết. Em không có lén uống thuốc đâu đấy – nó giải thích.
-Ừ, anh đâu có nói gì, anh chỉ muốn có con thôi – anh cười.
-Dạ - nó.
Hai người làm việc mà trong lòng luôn suy nghĩ về baby của mình…
-Anh, cho em ăn với – nó vừa ăn hết phần cơm của nó xong lại múc tiếp cơm của anh ăn lần nữa.
-Ăn đi – anh kéo hộp cơm qua nó.
Nó ngồi ăn ngọt sớt…
…. Mấy hôm tiếp theo, ngày nào nó cũng ăn thêm cơm của anh. Thời gian sau đó nữa thì mua hẳn 1 hộp cơm thêm kèm theo.
-Em… em… - anh lay nó.
-Sao? – nó mở đôi mắt buồn ngủ ra nhìn anh.
-Em buồn ngủ à? Vào trong ngủ đi – anh bảo nó.
-Đâu có, em chỉ buồn ngủ xíu thôi, còn làm được – nó ngồi thẳng dậy.
-Nếu muốn ngủ thì vào trong nhé.
-Dạ, em biết rồi.
20’ sau…
Anh nhìn sang nó, nó… lại ngủ gục nữa rồi. Anh lại bế nó vào phòng nghỉ ngủ cho thoải mái. Dạo này nó ăn ngủ nhiều đến lạ. Buổi sáng gọi mãi mới dậy.
*****______*******
-Oa, bụng mày to ra rồi, mới không gặp có hơn 1 tuần – nó sờ bụng nhỏ mà bất ngờ.
-Hihi, baby rất khỏe nên lớn rất nhanh – nhỏ cười hạnh phúc nói.
-Long bắt mày ở nhà luôn à? – nó hỏi.
-Ừ, bắt ở nhà luôn – nhỏ trả lời.
-Oầy, cưng thế - nó chọc.
-Hihi - nhỏ cười – Mà mày sao không nghe động tĩnh gì vậy?
-Tao không biết nữa. Tao cũng trông lắm, thấy anh Quân trông hơn cả tao mà thấy tội – nó thở dài.
-Có đi khám chưa gì chưa?.
-Rồi, 2 người bình thường – nó.
-Vậy thì từ từ có chứ gì – nhỏ anh ủi nó.
-Ừ, tao cũng mong mau mau. Dạo gần đây công ti có dự án mới,bận lắm - nó.
-Mà mày trông con gái hay trai Hy?.
-Tao muốn con gái hơn – nhỏ nói.
-Cũng phải, có bé Huy rồi – nó gật đầu đồng tình.
Tối…
-Em… anh muốn – anh ôm nó thì thầm.
-Ưm… em đang ngủ - nó từ chối.
-Một lần thôi, mấy hôm rồi – anh lần tay vào áo nó.
-Không, em không muốn. Anh bỏ ra cho em ngủ - nó khó chịu đẩy anh ra.
-Đi mà… em – anh cố gắng thuyết phục nó.
-Em đã nói là không muốn mà, anh đi ngủ đi – nó cáu lên.
Anh chưng hửng nhìn nó. Gần cả tuần nó không cho anh ***ng chạm gì tới nó, lúc nào cũng khó chịu như vậy.
-Ừ, vậy thôi, ngủ tiếp đi – anh thở dài.
Nó quay lưng lại anh, nằm xích vào bên trong sợ anh ***ng chạm giấc ngủ của nó.
Anh thấy mình bị bỏ bê quá mức rồi, sau nó thay đổi quá vậy nhỉ? Anh đã nhường nhịn nó trong những lần nó cáu gắt với anh, những khi nó gây sự vô cớ. Anh cũng có chút buồn bực mà đi ngủ…
*****______********
-Anh, cái này em không làm đâu, lâu lắm – nó cầm tài liệu trên tay mà than thở.
-Lúc trước em cũng làm mà, em có nói gì đâu – anh nói.
-Nhưng bây giờ em không mướn làm – nó bướng.
-Em không làm giúp anh thì ai làm đây, anh làm gì cò thời gian mà làm – anh nhíu mày.
-Em không làm… không làm đấy – nó đem tài liệu qua dằn lên bàn anh. Bỏ về chỗ ngồi.
-Thôi. Làm giúp anh đi – anh đem tài liệu qua cho nó.
-Em nói rồi… không làm – nó úp mặt xuống bàn. Cố gắng kiềm chế cơn buồn ngủ ập đến.
-Không làm? – anh gằn giọng.
-Đúng – nó trả lời anh sau cái ngáp.
-LÚC NÀY EM LÀM SAO VẬY? EM KHÔNG MUỐN LÀM THÌ Ở NHÀ ĐI – anh quát lên, giới hạn đã đến.
Nó bật dậy;
-Anh quát em. Anh gan lắm rồi. Được, em sẽ làm cho anh vừa lòng – nó bực bội lấy tài liệu trên bàn làm.
-Em nói chuyện với anh như thế đó hả? – anh nóng giận. Nó ăn nói vậy đấy.
-Anh muốn gì đây. Anh kêu em làm thì em làm cho anh rồi, anh đừng có nạt nộ em nữa – nó liếc anh.
Anh tức giận bỏ ra ngoài ban công đứng. Nếu còn đứng cãi nhau với nó nữa chắc sẽ lớn chuyện thôi.
Chiều về, nó lên xe ngồi, không nói 1 tiếng với anh. Anh cũng không nói với nó cho đến khi tới nhà. Xe dừng lại là nó xuống liền, bỏ vào nhà trước, anh thì sắc mặt không tốt vào sau. Mẹ anh thấy tình tình có gì đó không ổn thì lập tức báo cho ba anh và mẹ nó.
…Trên bàn ăn…
-Mẹ, bới giùm con 1 chém cơm nữa – nó giơ chén qua.
-Đây, mẹ bới cho.
Sau khi nó ăn hết chén cơm mới bới:
-Mẹ, cho con 1 chén nữa thôi – nó lại giơ cái chén qua mẹ anh.
3 người nhìn nó, bình thường nó chỉ ăn 2 chén là nhiều, bây giờ nó ăn đến chén thứ tư. Bà không nói gì chỉ bới cơm cho nó.
Nó và anh chiến tranh lạnh đến… tối. Anh phải hạ mình đi nhận lỗi trước.
-Em, anh xin lỗi, lúc trưa đã lớn tiếng với em.
Nó không quay lại, nhắm mắt ngủ.
-Đừng vậy mà em – anh năn nỉ.
-Em biết rồi, anh ngủ đi, em buồn ngủ lắm – nó nói cho qua chuyện.
Anh thở dài não nề, nó chán anh lắm à!?.
Nó về nhà nó thăm mẹ, thấy nó về 1 mình, bà hỏi:
-Quân đâu, sao con về có 1 mình vậy?.
-Anh Quân bận rồi, con tự về - nó nó tới anh là giọng hơi lạnh nhạt.
-Hai đứa có chuyện gì à? – mẹ nó hỏi nó.
-Dạ, cũng không có gì to tát, chỉ là chuyện lặt vặt trong công ti thôi mẹ - nó trả lời.
-Ừ, hai đứa mới cưới, đừng để cãi nhau gây mất hòa khí – bà dặn.
-Dạ, con biết rồi mẹ. Bây giờ con ngủ 1 lát mẹ kêu con nhé- nó.
-Ừ, ngủ đi – bà thấy nó giống có bầu quá mà không dám chắc. Đành gọi điện thoại nói với mẹ anh.
******______******
Nó và nhỏ hẹn nhau trong quán nước…
-Mày với anh 2 có chuyện gì à? – nhỏ hỏi.
-Tao cũng không biết tao như thế nào nữa. Tao hay cáu gắt với anh Quân lắm. Nhiều lúc cũng thấy hơi quá nhưng mà không thể không cáu – nó nói.
-Đi khám thử đi, xem có gì không – nhỏ.
-Ừ, để rảnh tao đi – nó nói xong uống 1 ngụm nước…. Chanh.
Nhỏ nhíu mày nghi ngờ… không lẽ nó…
-Hôm nào tao với mày đi mua đồ em bé cho baby – nó nói.
-Ừ, cũng được – nhỏ gật đầu.
Hai đứa ngồi bàn về em bé sắp ra đời….
Trên đường về công ti, nó gặp người ta bán me, nó thèm quá, kêu tài xế taxi dừng lại mua 1 mớ ăn. Vị me chua chua ngọt ngọt làm nó ăn hoài không chán. Còn 1 số nó để vào túi xách về ăn tiếp.
-Em ăn gì chưa? – anh hỏi nó.
-Ăn rồi – nó trả lời cục ngủn.
-Em hẹn với Hy à? – anh.
-Ừ, hẹn với nó. – nó làm việc vừa trả lời.
Anh đi ra ngoài, một lát sau nó nghe có tin nhắn của điện thoại anh trên bàn, số lạ:
-“ Anh nghỉ trưa chưa? Em nhớ anh quá, rảnh nhớ qua em nhé. Yêu anh” – nội dung tin nhắn.
Nó giận đỏ cả mặt, anh dám quen bồ nhí bên ngoài. Nó chỉ nói “ vài câu” hơi lớn tiếng với anh là anh phản bội nó liền. Anh không yêu nó nữa rồi.
Nó nhìn tin nhắn mà đau lòng khóc nức nở…
Anh vừa đi vào, thấy nó đang ngồi trên ghế khóc lóc, anh hốt hoảng đi lại hỏi xem chuyện gì.
-Em, em sao vậy, sao lại khóc.
-Anh… anh là đồ khốn kiếp – nó đánh vào người anh.
-Em lại kiếm chuyện gì nữa đây? – anh gằn giọng.
-Anh… anh khó chịu với em, em chỉ nói vài câu là anh đã buồn bực đi tìm người khác, anh phản bội em – nó khóc nức nở.
-Anh làm cái gì mà phản bội em? – anh bực mình thật mà.
Nó mở tin nhắn lên cho anh xem. Anh đọc xong thì nói với nó:
-Lộn số thôi, em không thấy anh không lưu tên à? – anh nhỏ nhẹ.
-Lộn số? Tại sao lại trùng hợp như vậy? không lộn với ai mà lại lộn với anh? – nó cãi.
-Làm sao anh biết được. Anh thề đấy, anh không có, sao em không tin anh – anh đau đầu nói.
-Tin? Làm sao em tin được? – nó cố chấp cãi lại.
-ANH NHỊN EM ĐỦ RỒI ĐÓ. EM ĐỪNG CÓ QUÁ ĐÁNG NỮA ĐƯỢC KHÔNG. EM SUỐT NGÀY GÂY SỰ VỚI ANH. ANH ĐÃ NÓI LÀ KHÔNG PHẢI MÀ. SAO EM KHÔNG TIN ANH – anh đứng dậy hét lên đầy phẫn nộ với nó. Anh chịu hết nổi rồi.
-Hức… hức.. anh thay đổi rồi, anh không còn yêu em nữa – nó khóc.
-Em lại suy nghĩ lung tung gì nữa vậy, anh nói là không phải mà – anh cố gắng nói cho nó hiểu.
-Em không tin… không tin – nó bịt tai lại.
-Em… thật hết nói mà – anh đi ra ngoài lần nữa.
RẦM… tiếng cánh cửa đóng mạnh, nó ngồi khóc 1 mình, định đi lại lấy điện thoại gọi cho nhỏ, mới đi được mấy bước thì cảm thấy chóng mặt, sau đó thì ngất đi.
… Anh lái xe đi đến 1 chỗ vắng người, cố hạ ngọn lửa giận trong lòng xuống. Tại sao nó lại nghi ngờ anh, nghi ngờ tình cảm của anh chứ? Anh thật sự không thể chịu được. Hai người mới cưới nhau, anh không muốn gây gỗ làm rạn nứt tình cảm nhưng mà nó ngày càng quá đáng. Gần đây giữa 2 vợ chồng có quá nhiều chuyện, đến nỗi mọi người cũng nhìn ra là có vấn đề. Anh đều xuống nước dỗ dành, năn nỉ nó trong mỗi lần cãi nhau nhưng mà nó càng ngày càng lấn tới. Tính tình cọc cằn, hay khó chịu, ***ng tới là quát lên. Tại sao nó thay đổi chóng mặt vậy chứ.
Anh ngồi khoảng 30’ thì về lại công ti. Mở cửa phòng thì không thấy nó đâu, định gọi thì thấy nó đang nằm dưới đất. Anh điếng hồn bế nó vào bệnh viện. Trời ơi, vợ anh làm sao vậy, có phải lúc nãy anh làm giận quá không? Nó có gì sao anh sống nổi!.
Cảnh tượng tổng giám đốc tái mét bế thư kí ra ngoài gây không ít sự chú ý cho nhân viên…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc