Bẫy Tình - Chương 08

Tác giả: Lam Bạch Sắc

Tiếng nước chảy từ bồn tắm tràn ra , thức tỉnh những cử chỉ điên rồ của Tư Gia Di .
Cô suy nghĩ một chút , định thần cất giọng . "Nếu thực sự đúng như lời anh nói , tốt , tôi cam đoan với anh , từ nay về sau sẽ cắt đứt mọi liên lạc với Phương Tử Hằng , và anh cũng nên tha cho anh ta đi !"
Sắc mặt của Diêu Tử Chính “chợt” trầm xung . "Tôi có thể hiểu rằng , em đang ra mặt vì bạn trai cũ , ở trước mặt tôi đặt điều kiện không ?!"
Tư Gia Di bối rốii không biết đáp trả thế nào , nhìn vẻ mặt lạnh lùng kia , cô cười một tiếng . "Xem ra anh thật sự quan tâm tới anh ta !"
Hắn cầm điện thoại trong tay , thoáng giơ lên trước mặt cô . "Tin nhắn trong hộp thoại của tôi , hẳn là em đã nghe thấy ?!"
Tư Gia Di lườm chiếc điện thoại – vẫn còn đang phát tín hiệu . Cứ như vậy trơ mắt nhìn Diêu Tử Chính , hắn đặt điện thoại lên tai , chỉ nghe hắn nói . "Ép hắn ta đến đường cùng , tôi muốn làm cho cái tên \'Phương Tử Hằng\' này , biến mất hoàn toàn trong giới truyền thông !"
Mặc dù tiếp chuyện với điện thoại , nhưng hắn vẫn đang nhìn cô chăm chú , khiến cho người đang ngâm mình trong nước ấm cũng phải rét run
Rốt cuộc là ai đã nuôi nấng hắn trở thành con người có tình cách bất thường như vậy ?! Điều này cô không thể lý giải , nhưng cô hiểu rõ , những tình cảm dịu dàng ngọt ngào này , sớm sẽ biến thành bọt nước . Lúc trước hắn đồng ý sáng sớm đưa cô đến studio , hắn nói được làm được , nhưng khi tới đó , cô vừa bước chân xuống xe , hắn liền vọt mất , dứt khoát đến độ cô không phản ứng được gì .
Cuối cùng cô cũng tìm được một từ thích hợp nhất để hình dung người đàn ông này - Độc đoán , theo kiểu thuận ta thì sống , nghịch ta thì ૮ɦếƭ
Sau đó hắn đối với cô không còn quan tâm , hoặc giả chẳng còn ý nghĩa nào nữa , phải chăng không thèm đoái hoài đến cô ?!
Nghĩ đến cô thoáng buồn cười .
Tất cả lịch trình sau tết nguyên đán của Tư Gia Di đều được người đại diện sắp xếp , sang năm mới chỉ cần chuyên tâm chuẩn bị cho bộ phim mới của đạo diễn Bành
Các lễ trao giải lớn vào cuối năm đều được Kinh Kỷ Nhân từ chối thay cô , hiếm khi có cơ hội được nghỉ phép , cô và Phó Dĩnh cùng nhau trở về gia đình để đón năm mới . Hai nhà cùng nhau ăn cơm , cực kỳ náo nhiệt . Em gái Phó Dĩnh tảo hôn , đứa bé cũng được bốn tuổi . Mỗi lần Phó Dĩnh trở về nhà đều bị nhắc tới chuyện lấy chồng , năm nay Tư Gia Di cũng không thể tránh được , các bậc phụ huynh nói bóng nói gió , hỏi có đối tượng chưa . Cuối cùng không thể làm gì khác hơn là cô phải lẻn vào trong phòng bếp để gọt trái cây.
Lề mề hơn mười phút sau cô mới bưng đĩa trái cây đi ra , đi được hai bước liền nghe mẹ đang nói chuyện với mẹ Phó Dĩnh . "Chắc con bé tưởng rằng nó ở xa nhà thì tôi không biết , thật ra thì những bài báo trên mạng , hoặc là tin tức về nó , tôi đều có xem , bất cứ chuyện gì cũng có thể trở thành đề tài bàn tán của người ta , đối với người phụ nữ mà nói , quan trọng nhất chính là danh dự , có con nhà đàng hoàng nào lại đi cưới con gái trong giới giải trí đâu ?! Tôi rất lo cho tương lai con bé !"
Lại nghe mẹ Phó Dĩnh an ủi . "Bây giờ đang thịnh hành việc kết hôn muộn , đứa nhỏ Gia Di này bà không cần phải lo , tự bản thân nó có thể kiếm tiền , hiếu thuận như vậy , việc đầu tiên khi nó trở về chính là mở rộng cửa hàng cho ông bà , so với Phó Dĩnh nhà chúng tôi giỏi hơn rất nhiều , bà còn sợ gì sau này không gả được cho người tốt ?! Phó Dĩnh nhà chúng tôi mới nan giải đây !"
"Tiền bạc cũng chỉ là vật ngoài thân , tôi không có quan niệm để con gái mình nuôi dưỡng tuổi già , cũng không thể trông mong nó giúp được gì , chung quy con gái thì phải có nơi có chốn tốt , sau này cuộc sống mới dễ ổn định , tôi thực sự hi vọng nó không lo nghĩ . Ngày trước lúc nó viết thư về nói rằng không muốn học nữa , trở về nước thi vào học viện điện ảnh gì đó , tôi đã kiên quyết phản đối , bởi vì cha nó quá nuông chiều nó , coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai !"
Ngồi nói chuyện tán gẫu cùng hai bậc phụ huynh Phó Dĩnh nhỏ giọng kháng nghị , Tư Gia Di không muốn tiếp tục nghe nữa , cô bưng đĩa trái cây trở lại phòng bếp , đóng cửa , nhất thời im lặng . Đồng hồ tích tắc không ngừng vang lên , Gia Di ngẩng đầu , liếc mắt nhìn , lại cúi đầu , trong khoảng thời gian ngắn như có rất nhiều suy nghĩ . Ví như thời gian ở đây so với trong nước lệch nhau mười sáu tiếng . Lại ví như , một kết quả tốt . . .
Trên đời này làm gì có điểm dừng tốt thực sư ?! Người có thể dựa vào , mãi mãi chỉ có chính mình
Em gái Phó Dĩnh đưa con cho chồng trông nom , nói là dẫn hai người con gái độc thân này ra bên ngoài giải tỏa tâm trạng bức bối , nhưng thực ra lái xe chở hai cô đến một quán bar náo nhiệt
Ba người phụ nữ cùng nhau trải qua đêm đầu tiên của năm mới , cũng không có gì không tốt
"Em rất ngưỡng mộ hai người độc thân như các chị , rất tự do , còn em ngay cả ra ngoài uống R*ợ*u cũng phải kiếm cớ !"
"Gia Di , chị rất giỏi , chứ một người mẹ như em , thì ngay cả con gái em cũng xem thường !"
Ba người phụ nữ chạm cốc , nuốt trôi phiền não cùng với bạn R*ợ*u .
Uống say đến nỗi không thể lái xe trở về , thuê một căn phòng trong một khách sạn gần đó ngủ tạm một đêm . Phó Dĩnh uống say nhảy ở quán bar còn chưa đủ , vào phòng còn trèo lên bàn nhảy tiếp , hai người phụ nữ ở bên dưới cười lăn cười bò
Phó Dĩnh nhảy chưa đủ, muốn kéo Gia Di lên trên bàn cùng mình , tìm cô khắp nơi , cuối cùng nhìn thấy cô say khướt đang dựa vào cửa sổ bằng kính , một tay ôm chai R*ợ*u , một tay cầm điện thoại . "Diêu Tử Chính"
"Thật ngại quá , Diêu tiên sinh đang họp , xin hỏi cô có gì . . . ."
"Diêu Tử Chính"
"..........."
"Tôi-muốn-gặp-anh !"
*******
Ngày hôm sau , ở trong phòng khách sạn , Tư Gia Di tỉnh lại , những chuyện xấu lúc say R*ợ*u cô đã sớm quên , ký ức không còn lưu lại chút gì .
Chỉnh đốn cẩn thận ba người bọn họ mới trở về nhà , em gái Phó Dĩnh lại trở thành vợ ngoan mẹ hiền , cô và Phó Dĩnh ngoan ngoãn như trước , đối mặt với những người khác nhau , phải mang những mặt nạ khác nhau . Vở kịch cuộc sống này , vĩnh viễn không thể "dừng lại"
Mẹ cô nhận được điện thoại của công ty hàng không gọi tới , biết cô đã mua vé máy bay , có chút kinh ngạc . "Ngày kia đã đi rồi sao ?! Con không thể ở nhà thêm mấy ngày nữa ?!"
Tư Gia Di đang chơi cờ cùng cha , nói: "Phó Dĩnh ngày kia cũng đi , đúng lúc có bạn bay cùng !"
"Hôm kia con đi chơi cùng với Phó Dĩnh , uống đến cả người đầy mùi R*ợ*u mới về đến nhà , chập tối nay con còn muốn cùng Phó Dĩnh đi mua đồ , ngày kia lại đi , con đi cả năm rồi , đến khi về nhà cũng không có thời gian ở nhà , hầu hết đều cùng Phó Dĩnh ra ngoài , rốt cuộc con mang họ Tư hay là họ Phó ?!"
Ba cô lên tiếng nói giúp cô . "Gia Di vội vàng đi cũng bởi vì công việc , bà thông cảm cho nó đi !"
Mẹ cô có chút oán hận . "Ông không lo cơ thể con gái ông sẽ bị công việc làm cho suy sụp hay sao ?! Khó khăn lắm mới được nghỉ phép , không biết tranh thủ nghỉ ngơi , ít nhất cũng phải ra ngoài tản bộ !"
Cha đưa mắt nhìn cô ra hiệu , trong lòng có chút không tình nguyện , nhưng vẫn cắn răng , ngẩng đầu nhìn về phía mẹ , làm nũng cười . "Mẹ yên tâm đi , con gái mẹ bất khả chiến bại , làm sao có thể suy sụp đây ?!"
Nói là buổi chiều sẽ không ra ngoài , nhưng vẫn nhân lúc ba mẹ ngủ trưa cô chạy lẻn ra . Bên ngoài tuyết không còn rơi , đọng thành từng lớp chắn ở hai bên đường , xe Tư Gia Di chạy xuyên qua lớp lá chắn , chạy về phía cửa hàng lớn .
Đi dạo cùng Phó Dĩnh cả một buổi chiều , mua được rất nhiều thứ , ghế dựa mát xa , một bộ mỹ phẩm chăm sóc da mặt , một bộ chén uống trà bằng sứ , một đĩa nhạc các bài hát cũ . . .
Lúc thấy biên lai tính tiền , Phó Dĩnh lo lắng thay cô . "Có sợ mẹ cậu lại mắng tiêu tiền phung phí hay không ?!"
"Tớ thích nhìn dáng vẻ ba mẹ mình vừa la vừa khuyên nhủ đừng vì bọn họ mà mua những thứ linh tinh !"
Những món hàng lớn sẽ được chuyển đến nhà vào ngày hôm sau , các món nhỏ hơn thì tự chở về . Đã gần chập tối , tuyết lại bắt đầu rơi , mui xe tụ lên một lớp tuyết mỏng , Tư Gia Di cùng với Phó Dĩnh mỗi người xách hai túi đồ lớn vào nhà , bước đi trên mặt tuyết phát ra những tiếng "soạt soạt"
Cô móc chìa khóa ra , Phó Dĩnh đợi đến không chịu nỗi , bèn thúc giục . "Lạnh quá , lạnh quá , cậu mau ấn chuông cửa đi !" Nói xong đã thay cô ấn chuông cửa .
Có người ra mở cửa, cánh cửa chậm rãi mở ra , từ trong khe cửa phả ra một chút hơi ấm , Tư Gia Di khom người xách lấy túi đồ , vào lúc này , đột nhiên túi đồ trên tay Phó Dĩnh lại rơi xuống đất cái "Bộp"
Cô ngẩng đầu nhìn Phó Dĩnh , trông thấy vẻ mặt khiếp sợ
Theo ánh mắt của Phó Dĩnh nhìn vào bên trong , phút chốc Gia Di sững sờ tại chỗ , toàn thân quên cả cử động
Người đàn ông đối diện khẽ nhếch mép , dương dương tự đắc . "Không phải là nói muốn gặp tôi sao ?!"
Đầu cô vang lên ong ong , ***g *** quặn thắt , như đang cảnh báo mình đừng lún sâu vào lưới tình của nụ cười kia .
Các bậc trưởng bối sớm đã chuẩn bị bữa tối , chỉ việc chờ họ trở về , thúc giục ngồi vào bàn ăn . Diêu Tử Chính nhận lấy túi đồ trong tay Tư Gia Di , đi thẳng vào trong phòng khách , tự nhiên như những cặp vợ chồng khác.
Mẹ chợt đẩy đẩy vai cô . "Sao con lại để cho khách xách đồ như thế ?! Còn không mau giúp một tay !"
"Không cần đâu bác , đồ không nặng lắm." Âm điệu mềm mỏng , lại vừa kiêu ngạo mang theo biểu hiện tôn trọng . Gia Di nhìn về phía mẹ , sau đó cười thầm .
Từ lúc vào nhà cho đến lúc ngồi vào bàn cơm , cô luôn giữ thái độ im lặng , Phó Dĩnh đá đá chân cô ở dưới bàn ăn , khẩn cầu giải thích , cô vẫn không hề quan tâm .
Mẹ cô là người mở miệng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh . "Năm mới cháu không quay về đoàn tụ với gia đình , sao lại bay tới thành phố Vancouver ?!" (một thành phố ở Canada)
"Có người mở lời mời cháu đến đây làm khách , cô ấy rất quan trọng !" Nói xong , còn cố ý liếc mắt nhìn người đối diện , Tư Gia Di xấu hổ cúi đầu .
"Lúc nãy bác loáng thoáng nghe cháu nói chuyện với ba của Gia Di , cháu bảo làm chung công ty với nó , cụ thể là làm việc gì ?!"
Bộ dạng của bà Tư như thể con rể tới nhà , trên miệng không ngừng truy vấn , Tư Gia Di thay mẹ mình có chút lúng túng . Phó Dĩnh lại một lần nữa cố gắng đá đá chân cô , sau đó cô đứng bật dậy , tính đi ra ngoài .
"Cậu đi đâu đấy ?!"
"Tớ muốn xới thêm cơm ."
"Chén cơm của cậu còn chưa ***ng đũa . . . . . ."
Tư Gia Di lắc đầu , tiếp đó đi vào phòng bếp.
Cô đứng ở trước kệ bếp , ngẩn người , bàng hoàng khó hiểu . Người đàn ông này , luôn khiến người ta phân tâm .
Hơi thở ấm áp truyền đến từ sau gáy , cô giật mình , cúi đầu thì nhìn thấy eo bị ôm ngang , hành động này của hắn làm cô càng thêm bối rối , cơ thể cô trở nên cứng ngắc . "Tôi không có ý mời anh đến nhà."
"Tôi-muốn-gặp-anh , đây không phải lời mời thì còn có ý gì khác ?!" Lúc nói chuyện cố tình phả hơi nóng lên gáy cô .
"Anh làm điều này với tôi , chẳng khác nào vừa đánh vừa xoa , nói thật , tôi chịu không nổi."
Hắn xoay người cô lại , muốn cô nhìn thẳng mặt mình . Từng chữ từng câu trịnh trọng nói . "Tôi như thế nào thì em mới chịu đựng nổi ?!"
Khi thì ân cần dụ dỗ , khi thì tỏ ra xa lánh , cảm giác đan xen này khiến cô mong muốn từ bỏ . Lời nói châm chọc nhưng vô cùng mềm yếu: "Vui vẻ thì anh mới đến tìm tôi , không hài lòng lại biệt tăm biến mất , đây cũng không phải là lần đầu tiên."
"Vì tôi không muốn ảnh hưởng cuộc sống của em , không chủ động liên lạc với em , bởi vì tìm kiếm lý do yên tĩnh . Chợt tôi phát hiện rằng , chỉ cần đối tượng là em , tôi lại không thể từ bỏ . . . . . ."
Người đàn ông kiệm lời này thật sự am hiểu tình trường , luôn biết biện hộ cho mình , lời nói ngọt ngào ấm áp như thể chìm cô dưới đáy biển sâu . Pphòng bếp khép hờ bỗng nhiên bị đẩy nhẹ , kèm theo sau là giọng nói của Phó Dĩnh . "Ơ . . . . ."
Tư Gia Di bất chợt sửng sốt , còn chưa kịp phản ứng Diêu Tử Chính đã vội vàng lui về phía sau . Phó Dĩnh nghiễm nhiên bắt gặp bọn họ ôm nhau , sắc mặt hơi chút xấu hổ . "Bác gái nhờ tôi gọi hai người ra ngoài , nói thức ăn đều nguội hết rồi."
***
Bà Tư kiên trì muốn khách ở lại qua đêm , chủ động nhường phòng Gia Di cho Diêu Tử Chính , kêu con gái mình đi vào thư phòng mà ngủ .
"Không cần phiền toái vậy đâu bác , cháu sẽ trở về khách sạn."
"Khi còn bé Gia Di đều bỏ căn phòng trống không , toàn chạy qua thư phòng ngủ , nó thích ngủ ở trong lều , chuyện này cháu không cần quan tâm."
Cuối cùng hắn đành phải nhận lời , còn cô tự giác đi vào thư phòng , đóng cửa , chui vào chiếc lều cũ kỹ . Đây là thế giới tuổi thơ của cô , dù nó hơi nhỏ nhưng vẫn thuộc về kỷ niệm
Mỗi lần cô chạy vào đây để ngủ là mẹ tìm đủ mọi cách đuổi cô về phòng , giải thích nơi đây quá nhỏ , ngủ trong không gian quá chật sau này ảnh hưởng đến xương sống . Hôm nay mẹ bởi vì Diêu Tử Chính , tựa hồ xem cô là đồ bỏ đi —— Cô mãi mãi không thể hiểu nổi , ý đồ của mẹ là gì .
Đang mơ màng chìm trong giấc mộng , loáng thoáng nghe tiếng mở cửa , tiếng bước chân ngày một càng gần , Gia Di vẫn không để ý lật người ngủ tiếp .
"Gia Di , con ngủ rồi sao ?!" Không phải là giọng nói của Diêu Tử Chính
Ngồi dậy , kéo khóa lều ra , dụi mắt cho thật tỉnh táo , cô nhìn về phía mẹ
"Ba của con còn ở lầu dưới uống R*ợ*u cùng Diêu Tử Chính."
Tư Gia Di ngáp ngáp , liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ . "Cũng trễ lắm rồi."
"Ba của con khen tửu lượng cậu ấy không tệ , bộ dạng trông rất lịch sự , rất có thể là một người tốt , đánh giá cậu ấy đạt 90 điểm."
"Mẹ gọi con dậy là vì chuyện này ?!"
"Ai bảo con vội vàng mua vé máy bay , không chịu lưu lại mấy ngày . Bây giờ mẹ còn có thời gian tâm sự với con , không biết sau này khi nào mới gặp !"
"Mẹ , mẹ đừng khoa trương như vậy , ba mẹ cũng có thể bay về tìm con . Con gái của mẹ bây giờ có tiền , ba mẹ đừng tiết kiệm tiền bạc cho con."
"Được rồi , được rồi , đừng ba hoa nữa . Mẹ đến đây là để nhắc nhở con , đối mặt với đàn ông tốt cũng phải nghĩ đến việc lâu dài."
". . . . . ."
Thấy Gia Di sửng sốt , bà cứ nghĩ rằng con gái còn đang trong cơn buồn ngủ , nhất thời không kịp phản ứng lời nói của bà . Thời gian không còn sớm nữa , bà đành ngậm ngùi quay về phòng để cô ngủ tiếp . "Thôi nào , mẹ biết là con chê mẹ nhiều chuyện , ngủ đi , tóm lại ghi nhớ lời mẹ căn dặn"
Nghe tiếng đóng cửa , cô mới hoàn hồn lại . Mặc dù cô không hiểu rõ ý đồ của mẹ nhưng cô có thể xác định , mẹ cô không muốn con gái phải chịu thiệt thòi.
Chuẩn bị chìm vào giấc ngủ , cánh cửa thư phòng lại bị đẩy ra , đoán chừng là mẹ không yên lòng muốn tới khuyên bảo đôi câu , Gia Di thật sự buồn ngủ , không thèm động đậy thân thể , im lặng nghe tiếng bước chân . Ccô nghe được mùi R*ợ*u thoang thoảng , tiềm thức biết rõ là ai , càng không muốn lật người
Cô bị bế lên ôm khỏi thư phòng trở về chiếc giường mềm mại . Một nụ hôn nhàn nhạt ấn xuống môi cô , tâm trí cô có chút động lòng , chìa tay kéo người đang tính rời đi
Cô nghe được tiếng cười miễn cưỡng . "Lại giả bộ ngủ ?!"
"Ba mẹ tôi đều ngủ rồi sao ?!"
"Bằng không làm sao tôi mang được em vào đây ?!"
"Lưu manh."
Diêu Tử Chính khẽ nheo cặp mắt . "Tôi còn có thể lưu manh hơn nữa."
Tiếng nói vừa dứt , Gia Di mỉm cười tủm tỉm ôm chặt chăn che mặt mình lại . Khung hình đặt ở cạnh đó được hắn bỏ sang một bên , ngồi xuống để cô gối đầu lên đùi của mình . Một tay hắn vuốt ve mái tóc dài đen nhánh , một tay cầm khung hình hỏi . "Đây là ?!"
Cô liếc nhìn hình , lại nói . "Mối tình đầu"
Sắc mặt hắn trở nên lạnh lùng . "Bây giờ còn liên lạc không ?!"
"Anh ấy bây giờ sống ૮ɦếƭ ra sao tôi cũng không rõ."
Thoáng dịu lại , hắn cầm một khung hình khác lên . "Đừng nói với tôi đây cũng là bạn trai cũ của em ?!"
"Chỉ là thầy dạy võ thuật ."
Diêu Tử Chính ngồi ở mép giường , tay từ từ lướt qua lần lượt khung hình , dưới ánh đèn mờ ảo , có một tấm ảnh thu hút tầm mắt hắn .
Hai cô gái kề vai sát cánh hướng phía ống kính , nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời ban mai
Vẻ mặt hắn phút chốc biến đổi , tâm tình che giấu ở dưới lớp đèn mờ . Giấu được cũng tốt , thế này đôi khi lại cảm thấy thoải mái . Ngón tay hắn giữ lại trên khung hình khoảng nửa giây , sau đó lại cầm khung hình khác . "Em đã từng học qua múa ba lê ?!"
"Lúc tôi còn nhỏ mẹ thường hay bảo , tính cách của tôi không mấy kiên nhẫn , cái gì cũng học qua loa , khi thì thích học ba lê lúc lại đòi học võ , cuối cùng chẳng học cái gì ra hồn . Đóng phim là việc tôi kiên trì nhất , nhiều năm vất vả cũng chưa một lần muốn từ bỏ nó . Đoán chừng tính cách của tôi như vậy , không dễ dàng đam mê , nhưng nếu đam mê thì sẽ không bỏ được."
Không dễ dàng yêu một người , nhưng nếu thật sự yêu thì có lẽ dùng hết cả đời chăm sóc . Tư Gia Di ngước nhìn người đàn ông trước mặt , trong lòng thầm bổ sung.
Hai con người cùng nhau im lặng , mặc dù cô không còn cảm giác khó chịu như lúc mới quen , ngược lại im lặng trong hoàn cảnh này cũng là giải pháp tốt nhất .
Cô dường như sắp ngủ thiếp đi , có mấy lời qua tối nay nhất định phải nói , cúi đầu thì thầm . "Diêu Tử Chính."
"Hửm ?!"
"Tôi nghĩ rằng . . . . . ."
"Cái gì ?!"
"Hãy đồng ý với tôi , tha cho Phương Tử Hằng."
". . . . . ."
". . . . . ."
***
Tư Gia Di vô tình nghe được tình trạng gần đây của Phương Tử Hằng từ miệng Phó Dĩnh . "Tôi vốn mệt mỏi khi phải làm công cho người khác rồi , hiện tại có người tình nguyện ủng hộ đầu tư cho tôi thành lập một tòa soạn báo , giống như người ta hay nói họa phúc khôn lường nào biết chuyện gì sẽ xảy ra." —— Nghe giọng điệu Phó Dĩnh thuật lại , cô cũng biết Phương Tử Hằng là người thế nào , không cần tình cảm , không cần bạn bè , chỉ biết nắm lấy cơ hội thành công .
Sau khi về nước không lâu , tác phẩm của đạo diễn Bành mới bắt đầu xúc tiến , diễn viên có rất ít thời gian rời khỏi đoàn phim , trước đó vì được trải qua huấn luyện diễn xuất , hiệu quả làm việc của cô càng được khen ngợi
Khi cô có thời gian rãnh , hắn lại bận bịu công việc cả ngày . Phần lớn cô luôn ở nhà một mình , thỉnh thoảng có hai ba ngày bọn họ mới gặp mặt nhau , cùng ôm ấp , thiếp đi , tỉnh dậy , làm chút cơm nước , nếu không vừa miệng , cô cũng ngăn cản hắn gọi đồ ăn bên ngoài cho mình , sau đó len lén gọi điện đặt hàng kêu người ta mang pizza tới , tự kỷ xem phim một mình , mặt khác học cách để \'yêu\' .
Vì hắn cô phải tự mình học thắt cà vạt , thậm chí còn sáng tạo được nhiều kiểu thắt đẹp mắt . Khi sơn móng tay , lại cố tình đặt chân lên đùi của hắn , lúc vào phòng tắm vờ như không khóa trái cửa , đoán được lúc nào hắn sẽ xông vào .
Buổi sáng trước khi tỉnh lại , len lén đổi tư thế , chấn chỉnh bộ dạng đẹp nhất chờ hắn thức dậy . Thâm tâm rất ghét hắn nói . "Hôm nay tôi có việc , chờ tôi trở lại."
Thời gian chỉ định vừa đến , trong lòng nhớ nhung không ngừng gọi điện thoại báo cho hắn biết . "Qua 0 giờ tôi sẽ khóa cửa."
"Anh lập tức trở về đi."
Diêu Tử Chính nghe xong , cúp điện thoại , khẽ mỉm cười , lấy lại phong độ , đứng dậy , đi ra bên ngoài ra lệnh trợ lý . "Hủy hết lịch trình ngày mai giúp tôi."
Vừa mới bước đến cửa phòng làm việc , hắn dừng bước chân ngoái đầu nhìn người trợ lý vẫn đang trầm mặc . "Có vấn đề gì sao ?!"
"Tôi chỉ muốn hỏi anh . . . ." Trong mắt trợ lý tiềm ẩn nỗi buồn , cất giấu tâm tư , bộ dạng vô lực
". . . . . ."
"Diêu tiên sinh , tôi thay Á Nam hỏi anh một câu , khi nào anh mới thật sự ra tay ?!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc