Bẫy Tình - Chương 03

Tác giả: Lam Bạch Sắc

Không nghĩ tới sự việc lần này lại được đăng lên các mặt báo
Lúc ấy bàn tay của Quý Khả Vi bị cô nắm lấy , hình ảnh hai người phụ nữ giằng co lọt vào tầm ngắm ống kính vô tình trở thành tiêu đề cho paparazzi , thậm chí bọn họ còn cố tìm kiếm thông tin , ra sức vạch trần lý do tranh cãi
Cuối cùng tra được sự tình quan hệ tay ba , hai người phụ nữ gây gỗ bởi vì một người đàn ông . Mọi người lấy làm ngạc nhiên , hiếu kỳ bàn tán liên miên . Cổ nhân có câu , hồng nhan họa thủy , hiện tại có đến hai mỹ nhân bất hòa , khó trách sáng sớm nay trường quay tụ tập nhiều ký giả đến vậy ——
Tư Gia Di bỏ tờ báo vừa mới đọc xuống , đi tới bên cửa sổ , vén rèm lên , bên ngoài vây quanh một đám người , trên tay toàn máy chụp hình .
Mới vừa để tấm rèm cửa xuống , phòng hóa trang lập tức bị đẩy ra.
Đạo diễn tức giận đi vào
Nhưng khi đạo diễn nhìn thấy Gia Di , cảm xúc tức giận như đè nén lại:"Gia Di à , nếu như tôi nhớ không lầm , hôm nay cô chỉ có hai phân đoạn mà thôi !"
Vốn biết đạo diễn đang muốn nói gì , không lâu sau đó ——
"Như vậy đi , bây giờ cô về nhà nghỉ ngơi , cảnh quay hôm nay chỉ quay ở đằng sau lưng , tôi sẽ cho người thế vai . Chừng nào đến phần hậu kỳ , chỉnh sửa thêm vài phân đoạn , hiệu quả sẽ giống y chang"
Nghe đạo diễn nói thế , Gia Di chỉ biết há miệng , cắn răng , trịnh trọng cúi chào , hướng phía đồng nghiệp nói xin lỗi: "Làm phiền mọi người !"
Những người trong phòng hóa trang nhìn thấy thái độ đạo diễn đối với Gia Di quá khách sáo , trong lòng đều đã tự hiểu , biết rằng cô gái này sau lưng có người hậu thuẫn , chỉ có thể an ủi , nào dám ngại phiền toái . Sau khi cô đi khỏi , không ít người nhìn vào tờ báo , tò mò thông tin bài viết , suy tư không biết người đàn ông đó rốt cuộc là ai
Các con đường đều tràn ngập ký giả , Gia Di chạy ngang qua con hẻm nhỏ , cuối cùng cũng trốn thoát được , không ngờ sau lưng đột nhiên vang lên tiếng gọi:"Gia Di ! Gia Di ! Đợi đã . . . !"
Có thể đem tên người khác gọi thân mật thế này , đồng thời đang tâm bêu xấu trên mặt báo , không ai khác ngoài các ký giả . Gia Di hơi khựng lại , tiếng bước chân ngày một càng gần , cô nhất thời không biết phải chạy đi đâu . Vừa hay có một chiếc xe thắng gấp ở trước mặt cô
"Lên xe !"
Cửa xe rộng mở , người bên trong xe rất bình tĩnh nói.
***
Xe chở cô đi mất.
Người đàn ông này là tất cả ngọn nguồn sự việc , bây giờ lại có thể nhàn hạ ngồi lái xe . Bầu không khí yên tĩnh lạ thường , cuối cùng chính cô là người phá vỡ:"Đừng nghĩ anh ra tay cứu tôi thì tôi phải nói lời cám ơn ?!"
Hắn cười , thanh âm không chút gợn sóng:"Nếu em hoài nghi , chi bằng tôi sẽ lái xe trở lại , nhân tiện ra mắt với mọi người"
Gia Di có chút rối rắm , quay sang nhìn Diêu Tử Chính , cuối cùng chỉ biết trầm mặc , nghiêng đầu ngó ngoài cửa sổ . Mặc dù không mấy cam tâm , nhưng trong lòng cô vẫn sợ hãi .
Tiếng điện thoại vang lên , là Kinh Kỷ Nhân gọi tới:"Em đang ở đâu ?!"
"Mới từ trường quay ra ngoài"
"Cho vị trí cụ thể , chúng ta gặp mặt nói chuyện"
"Em ở . . . . . ."
Một bàn tay to lớn đưa qua , nhẹ nhàng lấy chiếc điện thoại trong tay cô , càng ngạc nhiên hơn khi thấy hắn ta bấm tắt .
"Anh làm gì thế?!" Bàn tay nhỏ nhắn đưa qua muốn đoạt lại chiếc điện thoại
Tay lập tức bị hắn đè xuống
"Tin tức mới được tung ra vào một giờ trước , chỉ bằng vào hắn , em nghĩ mình có thể thoát được ?!"
Ngữ khí mặc dù bình tĩnh nhưng mang theo âm lượng nặng nề , chung quy tương đối quyết đoán , khiến cho người ta khó mà từ chối . Lý trí cùng với cảm xúc làm cô bồi hồi thật lâu: "Vậy anh nói xem tôi nên làm gì ?!"
"Rất đơn giản , không làm gì cả"
"Bắt tôi chờ ૮ɦếƭ sao ?!"
"Chờ tôi giúp em giải quyết !"
Lúc nói chuyện còn mang theo cả nụ cười bất đắc dĩ . Gương mặt hắn khá bình tĩnh , sau đó căng thẳng nhìn cô , trong nháy mắt khiến cô nhớ đến một từ : Tình thâm không thọ [*] . . . . .
[*] Ý nói con người này đối với chuyện tình cảm , yêu không bền vững
***
Mặc dù là người mê tín dị đoan , nhưng về mặt logic và lý trí , cô cũng không thể dễ dàng tin vào ảo tưởng . Người đàn ông này mang lại cho cô nhiều cảm giác , trong đó bao gồm cả quan tâm lẫn chăm sóc , như một chiếc chìa khóa đánh bật ổ khóa sâu nhất đáy lòng của cô . Đối với một kẻ tay mơ như cô mà nói , phương diện lăng xê , địa vị xã hội , còn có quan hệ giao tiếp . . . . tựa hồ xa vời quá
Quý Khả Vi thông qua luật sư của mình tuyên bố khiển trách bài báo viết sai sự thật , không loại trừ việc muốn thưa kiện ký giả vì đã vu khống phỉ báng người khác . Sau đó không lâu , tờ báo liên tục đăng tin xin lỗi suốt hai tuần lễ , sự việc này sau đó cũng không còn ai quan tâm
Án binh bất động chính là phương thức mang lại kết quả tốt nhất , điều này càng khiến Gia Di trở nên nổi tiếng . Kinh Kỷ Nhân tìm tòi số liệu trên bảng xếp hạng , hướng phía Gia Di , nói:"Nhìn xem , em bây giờ được mọi người chú ý rồi !"
Gia Di tùy tiện xem qua , đập vào mắt chính là : Nữ diễn viên này đang muốn tạo scandal , cứ như là cố PR (**) cho mình trong ngày tuyên truyền phim mới , không biết xấu hổ.
(**) PR : tự đánh bóng tên tuổi
Kinh Kỷ Nhân thấy Gia Di trầm mặc , trong lòng nghĩ nghĩ , sau đó an ủi:"Thế này cũng tốt , ít nhất sẽ làm người ta nhớ đến em . . . . . ."
Tốt xấu hay không thì cô không biết , sự thật có được phơi bày , người nắm doanh thu cao nhất vẫn là công ty của cô ——
《 Gièm pha Pu't ký 》là một bộ phim nhận được khoảng nửa tháng sau đó , đồng thời còn có hai bảng hợp đồng đại diện làm người phát ngôn , triển vọng trước mắt trở nên tốt đẹp , đột nhiên Kinh Kỷ Nhân báo cho cô biết , hắn muốn chuyển công ty khác .
"Gia Di à , anh mất nhiều năm quản lý em , thế mà vẫn chưa giúp được em . . . . . ."
"Tuyên bố dài dòng như vậy không phải là phong cách của anh , tốt hơn là nên nói thẳng"
Bị phanh khui trắng trợn khiến Kinh Kỷ Nhân không còn kiên nhẫn , trực tiếp hỏi:"Có muốn cùng anh sang công ty khác ?!"
"Không phải khi chúng ta mới bước chân vào nghề , đã ngu ngốc ký kết bản hợp đồng 15 năm , đừng nói là anh đã quên ?!"
"Điểm này thì em có thể yên tâm , sẽ có người bên công ty mới bồi thường thiệt hại"
Gia Di càng nghe càng thêm lo lắng , khuôn mặt bất lực nhìn vào tầm chắn trước mặt:"Công ty nào mà coi tiền như rác , dám mua em về thế ?!"
"Hoàn Cầu !"
***
Tổng giám đốc bộ phận trực tiếp gọi tới phòng làm việc của Diêu Tử Chính :"Bên kia nói muốn suy nghĩ một chút."
"Vậy thì cho bọn họ thời gian suy tính."
Đầu dây điện thoại bên kia có ý muốn nói lại thôi , Diêu Tử Chính bực mình làm rõ:"Nói !"
"Một người quản lý cấp thấp cùng với diễn viên hạng thường . . . . . . Diêu tiên sinh , thứ cho tôi nói thẳng , kinh doanh kiểu này , thật không đáng giá."
"Rốt cuộc có đáng giá hay không , qua một thời gian ngắn tự nhiên sẽ rõ !"
Thời gian thấm thoát đã bảy tháng Bạn đang đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
《 Gièm pha Pu't ký 》lần đầu cháy vé ở các rạp phim , Tư Gia Di đồng ý cùng ông chủ ký hợp đồng
Đó là một ngày nắng tốt lành , 《Gièm pha Pu't ký》liên tục đứng đầu trên bảng xếp hạng , doanh thu mang lại cho Hoàn Cầu ngày một càng nhiều , đúng lúc cũng là buổi kỷ niệm khai trương thành lập 10 năm của công ty . Nghi lễ ký kết hợp đồng vô cùng trang trọng , như thể muốn để mọi người trên toàn thế giới biết được hiệu suất làm việc của nhà lãnh đạo Hoàn Cầu
Bảy tháng rồi , cuối cùng cơ hội cũng đến
Nhìn chữ ký trên bản hợp đồng , Gia Di miễn cưỡng cười giễu , phải như thế nào mới có thể thực sự trụ nổi ?! Cám dỗ còn chưa đủ lớn . . . .
Cô tốn thời gian lưỡng lự bảy tháng , nháy mắt chỉ trong bảy ngày , phòng bán vé mới là nơi mang nhiều lợi nhuận . Nếu như không phải hắn ta cho cô cơ hội . . . . . .
Tư Gia Di lắc đầu một cái , không muốn suy nghĩ lung tung , cô điều chỉnh tâm tình , ngẩng đầu , hướng về phía hàng trăm ống kính , không ngại mỉm cười
***
Từ nghi thức ký hợp đồng cho đến buổi tiệc kỷ niệm thành lập công ty , Gia Di vẫn luôn giả vờ mỉm cười , trên mặt cô như muốn đơ ra . Vào phòng rửa tay trang điểm lại , soi gương nhếch nhếch khóe miệng , nếu muốn cười , phải cười đến tao nhã nhất , còn phải đạo đức nhất
Trở lại tiệc R*ợ*u , tiếp tục hàn huyên . Lắng nghe tất cả các loại người bàn tán khen ngợi bộ phim của mình .
Một diễn viên phim truyền hình lần đầu trải nghiệm qua bên điện ảnh , lại có thành tích kỷ lục đáng chú ý , ai ai cũng đều xem cô như một giá trị tích lũy sau này ——
Có người đưa ly R*ợ*u vang tới , ngón tay thon dài cầm ly R*ợ*u trong suốt , khuy áo trông rất sang trọng , theo kiểu cách của Pháp —— Theo bản năng cô đành ngẩng đầu , cuối cùng bắt gặp ánh mắt đối phương , bộ dáng hắn ta vô cùng bình tĩnh . Bảy tháng không gặp , nhưng ước chừng đã lâu như vậy .
Tuyên truyền quảng cáo rùm beng đại khái có thể đoán được do người nào đó sắp đặt , còn hắn hiện tại đang đứng ở trước mặt cô
"Đã lâu không gặp , Tư Gia Di"
Cô quan sát hắn , lại nhìn sang ly R*ợ*u trong tay , hương vị độc hại , một chất dễ gây nghiện . Nếu như cho cô cơ hội lần hai , cô tin tưởng rằng , mình vẫn như cũ , nhận lấy ly R*ợ*u mà hắn đưa tới , uống cạn một hơi , giống như uống đi một ly R*ợ*u độc , để làm dịu mát cơn khát trong lòng
Phương tiện không thể thiếu của các ngôi sao chính là thú vui hưởng lạc . Từ 7 giờ bắt đầu ăn tối , 9 giờ rưỡi khai tiệc R*ợ*u chúc mừng , 1 giờ sáng lại tổ chức par­ty , cho đến tận ba giờ sáng vẫn còn tiếp tục uống R*ợ*u
Diêu Tử Chính đọc diễn văn , mời R*ợ*u , rời đi —— tựa hồ chỉ trong nháy mắt . Đang cùng mọi người nâng ly trò chuyện , Gia Di sớm đã sớm phân tâm khi nhìn thấy bóng dáng hắn đi khỏi hành lang . Âm thanh của người xung quanh , với cô bây giờ mà nói , chỉ thoáng gió thoảng bên tai.
Khi hắn đứng lên phát biểu , giọng nói tương đối trầm ổn , đem so sánh với âm nhạc trong khắp bữa tiệc , càng thêm cuốn hút người nghe . Ngữ khí lạnh lùng nhưng không giấu nổi mị lực , cái năng lực này chỉ khiến cô muốn cùng hắn ôm ấp . . . . . .
Suy nghĩ có chút hỗn loạn , Gia Di tiếp thêm R*ợ*u , đến khi tỉnh lại đã thấy mình ở hành lang
Nằm gần hành lang có một phòng nghỉ đang khép hờ cửa , ánh sáng mờ nhạt rọi ra bên ngoài , vô tình cô thấy hắn ta đang ở bên trong . . . . . . Gia Di không tự chủ , tay cầm cánh cửa chuẩn bị đẩy vào
Hắn là anh trai của Diêu Á Nam . . . . . Suy nghĩ trong đầu khiến cô chợt dừng bước chân
Đột nhiên bên trong truyền ra giọng nói ủa hắn , âm điệu lành lạnh , hình như hắn ta nói chuyện điện thoại
Cuộc trò chuyện giữa hai bên cô cũng không nghe rõ , chuẩn bị xoay rời đi , trong nháy mắt bên trong truyền ra hai chữ:"Vào đây !"
***
Tư Gia Di do dự cúi đầu , bất ngờ đẩy cửa , đi vào không chút miễn cưỡng
"Làm sao anh biết là tôi đứng ở bên ngoài ?!" Lời ra khỏi miệng cô liền hối hận . Hỏi như thế , có vẻ mình quá ngu xuẩn ?!
Diêu Tử Chính trầm mặc , vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh trên ghế sofa , ý bảo cô ngồi
Không khí an tĩnh ngược lại với sự ồn ào bên ngoài , điều này làm cho Gia Di càng thêm lo lắng
"Anh có vẻ rất bận !" Phải , cô lại hỏi một vấn đề ngu ngốc nữa
Đáp lại là giọng nói đầy mạnh mẽ:"Một số công ty muốn mời mọc hợp tác , đồng thời hỏi xin ý kiến đưa một tập thể nghệ sĩ vào thực tập . Chút việc nhỏ này mà phải đòi hỏi sự chấp thuận từ tôi . Chỉ có thể trách thời buổi bây giờ cạnh tranh ác liệt , cơ hội có thể biến mất bất cứ lúc nào."
Cảm giác mơ hồ cho rằng đây là một loại ám hiệu . Gia Di vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh , liếc sang hắn , chỉ thấy hắn đang nhắm mắt , thân người ngửa bụp trên ghế sofa
"Mệt mỏi sao ?!"
"Uống hơi nhiều"
Diêu Tử Chính căng thẳng nhíu chặt mi tâm , ngón tay day day thái dương , mở mắt ra
Hắn ngồi , cô đứng , ở góc độ này nhìn nhau , biểu tình trông rất mập mờ
"Cám ơn."
"Câu này tôi chờ bảy tháng rồi đấy !" Tựa hồ có chút oán giận , nhưng vẫn nói:"Cũng không quá muộn !"
"Có thể cho tôi hỏi một vấn đề ?!"
Người đàn ông trầm mặc đồng ý
"Tại sao lại muốn giúp tôi ?!"
Vấn đề này cô đã tự hỏi bản thân rất nhiều lần , cũng từng suy nghĩ qua nhiều dạng đáp án , nhưng không nghĩ tới hắn sẽ nói:"Tôi cảm thấy em giống một người."
Rốt cuộc chuyện đó cũng tới , động tác của hắn nhanh đến mức khiến cô ngẩn ngơ ?! Hắn nâng cánh tay , ấn chặt sau gáy , đè thấp đầu cô
Ánh mắt hắn gần trong gang tấc , tỉ mỉ quan sát cô , như muốn tìm được dấu vết quen thuộc .
Cảm giác này thật sự không tốt , còn hơn dự cảm tồi tệ . Tư Gia Di cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh:"Giống ai ?!"
"Đã từng hai bàn tay trắng như tôi !"
***
Tư Gia Di phải thừa nhận rằng , giờ phút này trông hắn thật quyến rũ , gần như đầu độc người khác . Nếu hắn không phải là anh trai của Diêu Á Nam . . . . . . Cô nhất định sẽ cúi đầu khuất phục
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh , đáy lòng tiềm tàng đủ loại lo lắng thoáng qua , chưa kịp phản ứng đã bị chìm trong hơi thở của hắn
Người đàn ông này tựa như một loài thú yên tĩnh , ẩn nấp trong giấc ngủ mùa đông , nhưng khi thức tỉnh sẽ khiến người ta tử vong . Quần áo cô xốc xếch , tay hắn một đường mở ra khóa kéo , ngón tay dường như lửa đốt , xuyên thấu qua *** cô . Hô hấp của cô hỗn loạn vì hắn , trọng tâm bất ổn ngã ngồi trên ghế sofa , ngửa mặt nằm trên đù* hắn
Hắn hạ thấp mắt nhìn cô , như thể có vật gì đó trong tròng mắt kia , lành lạnh toát ra . Còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra thì hắn lần nữa cúi đầu
Cũng trong lúc này , ngoài cửa hành lang truyền đến tiếng cười
Nụ hôn của hắn dừng ở môi cô cách chừng nửa cm
Tư Gia Di đứng dậy , đóng cửa , bước chân chậm lại , tâm tình trở nên ngu xuẩn , cầu nguyện mình sớm khôi phục tỉnh táo
Thời khắc chuẩn bị đóng cửa , Gia Di nghe rõ những lời đùa cợt của người bên ngoài:"Tôi vừa mới thấy cô từ chỗ Lý tổng trở về , dù bị quấy rối thì ít nhất cũng phải chừa một chút thể diện cho người ta chứ , đừng nên ngang bướng như vậy !"
"Tôi ngang bướng ?! Nếu nói về ngang bướng , phải nhắc đến Quý Khả Vi , buổi tiệc thường niên do công ty tổ chức mà cũng không thấy xuất hiện , đổi lại là tôi , tôi dám sao ?!"
Cửa đã đóng lại , cuộc đối thoại bên ngoài cũng bị ngăn cách . Tư Gia Di nhìn người phía sau , tay đang đặt trên cửa , cô quay đầu lại , Diêu Tử Chính đã đứng kế bên
Hắn cứ như vậy lặng yên không một tiếng động thay cô đóng cửa
Tư Gia Di bị ép sát đứng ở cánh cửa cùng Diêu Tử Chính:"Tôi lần đầu tiên thực hiện giao dịch kiểu này , trong lòng có chút khẩn trương , nói cho tôi biết , bây giờ tôi nên làm gì ?!"
Hắn không nói lời nào , trên mặt thoáng không vui.
"Thôi , coi như tôi chưa hỏi gì." Mặc dù là nói vậy , nhưng cô vẫn giơ tay vòng qua ôm hắn , không nhịn được hỏi:"Có phải như vậy hay không ?!"
Cảm thấy sống lưng hắn có chút cứng nhắc , Gia Di nhón chân , dựa vào gần hơn , miệng phà ra hơi thở:"Anh có thể đem Quý Khả Vi nâng lên vị trí ngày hôm nay , chắc rằng cô ấy rất biết cách làm anh vui , e chừng tôi cũng không đủ bản lãnh . Nếu như tôi khiến anh không hài lòng chỗ nào , mong anh lượng thứ bỏ qua."
Gia Di biết làm thế nào cho mình trở nên quyến rũ , ánh mắt cô không hề động đậy , ௱o^ЛƓ lung nhìn vào môi hắn . Cởi ra cúc áo đầu tiên , đồng thời ngửa đầu hôn
Môi cô vừa mới tới gần đã bị hắn duỗi ngón tay chặn lại , Gia Di có chút bất ngờ
Dáng vẻ hắn lúc này , bình tĩnh nhưng đầy uy hiếp
"Trái ngược với điểm này" Hắn cởi nút khuy áo . "Tôi càng muốn lấy được . . . . . ." Ngón tay hắn chỉ trước *** cô ". . . . . . Nơi này."
Càng muốn lấy được , trái tim của em . . . . . .
***
Trái tim của mình ?! Vĩnh viễn không thể nào . . . . . .
Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy , thực tế có nói ra miệng cũng là một câu giống như khiêu khích , lời nói tràn đầy \'trêu chọc\':"Vậy phải xem anh có bao nhiêu bản lãnh."
Lần này đến phiên cô làm hắn ngạc nhiên , cho tới khi cô mở cửa rời đi , hắn cũng không ngăn cản
Đàn ông chỉ thích phụ nữ khi họ chưa thật sự chiếm được . Nghĩ tới mình như thế này , cần gì hắn ta phải dùng đến nhiều thủ thuật , Gia Di không khỏi bật cười . Nụ cười còn chưa kịp tắt đã thấy một chiếc xe chậm rãi lái tới tiếp cận , dừng ở bên hông đường
Cô nhận thức được , đây là xe của Diêu Tử Chính
Cửa xe mở , người ngồi bên trong không phải hắn ta
"Diêu tiên sinh kêu tôi tiễn cô về nhà."
"Anh là ?!"
"Phụ tá của tiên sinh."
Phụ tá ?! Nhìn kỹ rất quen mặt , nhưng mà cô nhớ không ra . Trải qua bầu không khí im lặng , rốt cuộc Gia Di cũng về nhà an toàn . Nói lời từ biệt , xuống xe , hưởng thụ cơn gió nhè nhẹ thổi qua buổi sớm tinh mơ . Thần trí bất ngờ thức tỉnh , cô chợt dừng lại , kinh ngạc quay đầu , chỉ còn trông thấy đuôi xe
Người kia , từng là phụ tá của Diêu Á Nam —— Cuối cùng cô cũng bồi hồi nhớ lại.
***
Khi tinh thần Gia Di còn đang bất định ngây người đứng tại nhà trọ , Diêu Tử Chính vừa về đến nhà , chuẩn bị đổi dép đã thấy có người đưa đến bên chân
Hắn dừng lại một chút.
"Về sau chớ đừng tùy tiện tới đây , bị ký giả bắt gặp không tốt." Hắn đổi dép đi thẳng vào nhà , thanh âm lạnh nhạt , không thèm nhìn về vị khách không mời mà tới
Vừa đi qua cửa trước liền bị người này ôm lấy.
Hắn cúi đầu nhìn vào cánh tay ôm chặt bụng mình , bất đắc dĩ nói:"Trước giờ anh luôn xem em như em gái , loại cảm giác *** này rất tệ."
Cô lại càng ôm chặt hắn hơn:"Đêm qua không phải anh cùng Tư Gia Di ở chung một chỗ ?!"
". . . . . ."
"Trên người anh đều là mùi của cô ta !"
". . . . . ."
"Em có điểm nào không bằng cô ta ?! Anh sẵn sàng bỏ ra một số tiền lớn để mua cô ta , cũng không phải là nguyện ý . . . . . ."
Trên mặt người đàn ông bình tĩnh không chút gợn sóng:"Em biết rõ anh rất ghét loại phụ nữ không biết vâng lời . Nhanh *** sơ mi của anh , mặc lại quần áo của mình . Năm phút sau khi anh trở lại , đừng để anh thấy em ở đây."
Nói xong trực tiếp đẩy người phụ nữ ra , bước vào phòng ngủ.
Tiếng cửa đóng sầm vang vọng ở trong phòng khách , Quý Khả Vi lúng túng đứng yên một chỗ , ngó vào tấm kính đối diện , phảng chiếu hình ảnh nhếch nhác của mình , trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nam , khóc cười lẫn lộn
***
Tư Gia Di lên mạng tìm được tư liệu của mình , không tự hỏi lòng , thông tin của mình đây sao ?!
Ngược lại Phó Dĩnh liên tục huyên thuyên giải thích:"Cha mẹ sống ở nước ngoài , là nhà tư bản ngành công nghiệp . . . . . . Điều này cũng không sai nha , ba mẹ cậu đúng là đang ở nước ngoài mở quán sủi cảo còn gì !"
"Nữ diễn viên được phân thành ba loại . Loại thứ nhất là bộ dạng thanh tú , khiến người xem thiện cảm , được coi là bản sao của Triệu Vi hoặc Tưởng Văn Lệ . Loại thứ hai là chuyên nghiệp trước ống kính , sinh ra đã có biệt tài diễn xuất , như Chương Tử Di , Châu Tấn và Trương Bá Chi . Loại thứ ba chính là dạng người như Trương Mạn Ngọc , muôn vàn bộ phim kém chất lượng đến đâu , nhưng vẫn mài ra được kỹ thuật diễn . . . . . . Bất kể là loại nào , chỉ cần là diễn viên , đặc biệt là nữ , nếu muốn bước lên thảm đỏ , trừ thiên thời địa lợi nhân hòa , quan trọng là gương mặt của mình , nếu muốn thông qua ống kính để được khán giả biết tới , ít nhất sau lưng phải có người hậu thuẫn . Cậu xem , những nữ minh tinh địa phương nơi này , có mấy ai dáng dấp tốt nhất hay không . . . . . ."
Không phải là cô không động tâm , chỉ là lịch trình quá kín , trong tay còn có hai bộ tác phẩm mới nhất , cộng với công việc chụp hình quảng cáo , thời gian gấp rút đến nổi không còn hơi sức nghĩ ngơi .
Thậm chí đến ngày sinh nhật còn được đoàn làm phim chúc mừng , tổ chức ở tại trường quay . Để tạo bất ngờ cho cô , các đồng nghiệp nhanh chóng giấu đi bánh kem sinh nhật . Sớm biết có người giao tới bánh kem , chỉ là cô hơi đắn đo , biểu tình có chút do dự , sợ bị mọi người phát hiện , nên cố giả vờ xem như không biết . Cắt bánh , mở nhạc , hòa chung không khí sôi động cùng với đoàn phim , dại gì cô phải phá đi kế hoạch của mọi người ?!
Thật ra thì ngày hôm nay cô vốn không vui , bởi vì buổi chiều bận rộn làm người phát ngôn , chụp hình tạp chí , thuận tiện tiếp nhận phỏng vấn , có vẻ như đang hưởng thụ một sinh nhật buồn
Mặc hết mười hai bộ trang phục lớn nhỏ khác nhau chụp hình , Gia Di gần như mang suốt đôi giày cao gót đến tận 15 cm , bàn chân cũng sưng tấy lên , lúc nghỉ ngơi ngồi liệt một chỗ , chờ trợ lý đưa đồ uống đến
Một lon cà phê nóng đặt ở trên bàn.
Tư Gia Di nâng cặp mắt , vô tình chạm vào tầm mắt phản chiếu trong gương , bàn tay cầm lon cà phê cứng đờ
Giới thiệu với cô:"Đây là anh Phương , phó chủ Pu't của chúng tôi."
Người đàn ông họ Phương đưa tay qua:"Em khỏe chứ !"
Tư Gia Di nhìn tay hắn , đứng dậy:"Tôi đi thay quần áo."
***
Gia Di nhanh chóng đi đến phòng thay đồ , phát hiện trong tay còn cầm lon cà phê , không chút suy nghĩ muốn vứt vào trong thùng rác , tức thì có người đè tay cô lại
"Nếu như anh nhớ không lầm , trước đây em rất thích cà phê hiệu này."
"Xin buông tay cho."
Tư Gia Di cố gắng kiềm chế , hạ thấp giọng , tận lực không để những người xung quanh chú ý , nhưng người đàn ông kia vẫn không chịu buông:"Em còn đang giận chuyện anh và Diêu Á Nam ?!"
". . . . . ."
"Năm đó nếu như anh không đưa tin , sớm muộn gì người khác cũng sẽ tìm ra , em không thể. . . . . ."
"Anh im đi."
"Gia Di , em . . . . . ."
"Em bảo anh im đi !"
Nhân viên tòa soạn kinh ngạc , thậm chí nhìn về hai người . Gia Di vội vàng tránh khỏi tay hắn , bước vào phòng thử , chuẩn bị đóng cửa , lại nghe hắn nói:"Sinh nhật vui vẻ."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc