Bẫy Tình - Chương 02

Tác giả: Lam Bạch Sắc

Rốt cuộc cô cũng hiểu vì sao đạo diễn Trương niềm nở vui mừng đến thế
Chỉ bằng việc nhận được hoa từ Diêu Tử Chính , đạo diễn đã nâng cô lên tận trời xanh , giá trị của cô có thể so sánh bước lên một bậc
Nên nói Diêu Tử Chính quá mạnh về tài chính , hay do bản thân cô tội nghiệp ?!
Những lần nhận hoa sau , Gia Di đều nhờ người trả về
Mặc dù vậy đạo diễn Trương vẫn chưa hết hy vọng , cách ngày tổ chức lễ ra mắt phim , ông vẫn nói bóng gió thăm dò:"Trước mắt thì phần hậu kỳ đã chuẩn bị xong , nhưng tôi cảm thấy phần diễn của cô vẫn còn gượng gạo , về sau nên học hỏi nhiều . Mấy ngày nay các nhà tài trợ cũng rút đi bớt , tiếc là . . . . . . Tôi làm đạo diễn nhiều năm như vậy nhưng cũng không mấy nổi tiếng , vả lại tài chính còn bị thiếu hụt , nếu như có thể lôi kéo những nhà đầu tư . . . . . ."
Cô nhất định đã để đạo diễn thất vọng
Tự mình sai người gửi trả lại hoa , Diêu Tử Chính cũng không liên lạc hỏi , hắn hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cô .
Sinh hoạt cứ lặng lẽ trôi qua , Gia Di vẫn duy trì công việc như cũ . Mặc dù mức độ phủ sóng vẫn không có gì tiến triển , nhưng bản thân cô cảm thấy thỏa mãn
Cô và trợ lý riêng của mình đã làm việc chung từ khi bắt đầu tốt nghiệp đại học , hiện tại người đó sắp phải lên chức làm mẹ , tạm thời nghỉ đẻ . Công ty đến giờ vẫn chưa tuyển người trợ giúp , mọi việc bây giờ cô phải tự thân vận động .
Nhìn vào trong gương có thể thấy phía đối diện , hai người con gái kia cùng lắm chỉ mới độ tuổi đôi mươi , đã cả thợ trang điểm cùng trợ lý bên cạnh . Khoảnh khắc tiếp theo , Tư Gia Di bắt đầu nghiêm túc suy tư về lời đề nghị của Phó Dĩnh , chuyển việc về sau hậu trường , sẽ là lối thoát duy nhất . . . . . .
Điện thoại di động chợt vang lên , kéo cô trở về thực tại , đầu dây bên kia lo lắng thông báo:"Về công ty ngay !"
"Sao vậy ?!"
"Đừng hỏi nhiều , anh bảo em về ngay !"
"Nhưng em đang quay quảng cáo"
"Tạm thời xin phép trước !" Nói xong liền cúp điện thoại .
Gia Di không hiểu lý do tại sao , đến khi chạy về mới biết thì ra nghệ sĩ nổi tiếng nhất trong công ty đang gặp tai nạn , ngược lại muốn cô thay thế . Sau khi trang điểm và chọn quần áo xong , Gia Di bị người đại diện đẩy lên xe
"Lúc anh mang Na Na đi thử kính , đạo diễn Trương bước tới hỏi thăm em" Kinh Kỷ Nhân lưu loát nói
Tư Gia Di sửng sốt thật lâu:"Đừng nói là đạo diễn Trương . . . ."
Trên mặt cô hoảng sợ nhiều hơn mừng rỡ , Kinh Kỷ Nhân cũng không để ý , tiếp tục phối hợp nói:"Bộ phim này khác với vai diễn lần trước , mặc dù nữ chính lúc đầu là . . . . . ."
Cô thất thần , trong đầu cũng không muốn nghe tiếp
***
Đã không thể giúp người ta lôi kéo nhà tài trợ , lại có thể ngang nhiên nhận được vai diễn . Kinh Kỷ Nhân còn khẩn trương hơn cả Gia Di , vừa đến trường quay đã mời các nhân viên *** , còn phải vội vàng giải thích tình huống cùng cô
Đạo diễn Trương đảm nhiệm chức vụ lớn nhất , ngoài ra còn có thêm giám chế Bành . Mặc dù đạo diễn Trương chỉ mới lấn sân vào giới điện ảnh , nhưng nhờ có giám chế Bành hướng dẫn , khác nào hổ mọc thêm cánh . Chọn một vai diễn thôi mà đã thấy hai nữ minh tinh khác đứng chờ ngoài cửa
Cô là người cuối cùng quay thử , vào vai Phí Văn Lệ trong 《Gone with the Wind》 , diễn xuất ở phân cảnh này bắt buộc hốc mắt của người diễn viên phải đỏ , nhưng tuyệt đối không được rơi lệ . Tư Gia Di từ trong phòng bước ra , cắn cắn vành môi , Kinh Kỷ Nhân thấy vậy vội vàng tiến lên:"Thế nào rồi ?!"
Đạo diễn Trương từ cánh cửa đi về phía Gia Di , nói nhỏ bên tai cô:"Thay tôi cám ơn Diêu tiên sinh"
Nói thế nào , nói rằng tại sao hắn ta lại giúp ông sao ?!
***
Vừa mới thực hiện phỏng vấn xong , Gia Di cùng người đại diện lên xe , chế tác đã gọi điện đến :"Nhà tài trợ mở một bữa tiệc , chẳng may cô Gia Di có thời gian tham dự không ?!"
Diêu Tử Chính. . . . . . Tên người này vọt ra trong đầu , cô theo bản năng cự tuyệt:"Thật ngại quá , tôi còn một show quảng cáo đang chờ . . . . . ."
Lời còn chưa dứt đã bị Kinh Kỷ Nhân ngăn lại
"Vâng , được chứ . Cô ấy đang rãnh . Đương nhiên là có thời gian !" Người đại diện thay cô hồi đáp
Để làm cho chế tác vui lòng , Kinh Kỷ Nhân kéo cửa xe lên , quay mặt , hướng phía Gia Di dạy bảo:"Giới nghệ sĩ không nhất thiết phải xinh đẹp , diễn tốt là có thể nổi tiếng ngay được , quan trọng là cơ hội , cô hội đấy . Bà cô à , em cũng đã 25 tuổi rồi , còn muốn ngu ngốc tới khi nào đây ?! Em tưởng ai cũng được như Lâm Chí Linh , Lý Băng Băng , đến năm 30 còn có cơ hội bước lên thảm đỏ ?!"
***
Một bữa cơm tối từ 7 giờ cho đến 9 giờ , vẫn chưa thấy Diêu Tử Chính xuất hiện , Tư Gia Di thở phào nhẹ nhõm.
Ngồi cùng bàn ăn còn có một nữ nghệ sĩ nổi danh mời R*ợ*u , khiến người ta nhân đôi niềm vui . Kinh Kỷ Nhân kề tai nói nhỏ với Gia Di , ý bảo muốn cô học hỏi
Uống R*ợ*u đến đỏ mặt tai hồng , Gia Di xin phép đi vào phòng vệ sinh . Cánh cửa trước đó vốn đã đang đóng , phút chốc tạo ra khe hở , cô đẩy cửa đi vào , lại nghe giọng nói men say:"Diêu tiên sinh đúng là bận rộn , tiệc đã gần tàn mới thấy mặt cậu ?!"
Giọng nói trầm tĩnh , lành lạnh như hồ nước sâu yên tĩnh cất lên:"Tôi tự phạt mình ba ly !"
Tư Gia Di cầm tay cánh cửa , cứng đờ đứng ở nơi đó
Bạn đang đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
Lo lắng , bồn chồn , Kinh Kỷ Nhân vội vàng gởi tin nhắn cho cô:"Em chạy đâu rồi ?! Người quan trọng nhất của bữa tiệc cũng đã tới , em mau quay trở lại đi !"
Tình thế tiến thoái lưỡng nan khiến Gia Di khó lòng suy nghĩ , câu cú tin nhắn rely hết sức bực tức:"Táo bón trong toalet , đợi em lát nữa !" Quay đầu đi
Cánh cửa lúc này chợt mở ra , Gia Di trở nên sửng sốt
Đối diện với người đang hướng mình mỉm cười , hắn ta không nói lời nào , đưa tay kéo cô:"Thậm chí còn có người đến trễ hơn tôi !"
Người bị kéo tay trầm mặc giãy nãy trong lòng
Hắn nắm chặt hơn:"Cũng nên tự phạt ba ly ?!"
Trong khoảng thời gian ngắn , Gia Di như thấy được biểu cảm trên khuôn mặt Kinh Kỷ Nhân , nháy mắt ý bảo chấp nhận đi . Còn tầm mắt của đạo diễn Trương giống như đang nhìn hai người yêu đương giận dỗi . . . . . . Cô nhìn ly R*ợ*u đưa tới trước mặt , không quá do dự , nhận lấy , ngửa đầu uống
Ba ly . . . . . . Đâu chỉ là ba ly ?!
Cô say choáng váng bị Kinh Kỷ Nhân nhét vào trong xe , cái đầu ong ong , tựa hồ nghe hắn hỏi:"Nhà em ở đâu ?!"
"Nhà em là do anh tìm , chẳng lẽ còn không biết sao ?!" Vừa quát vừa sẵn giọng cáu kỉnh
Không biết qua bao lâu , xe ngừng lại
Gió đêm từ từ thổi , Gia Di bắt đầu thanh tỉnh , chống tay ngồi dậy , nhìn áo tây trang được đắp trên người .
Thương hiệu này , không phải của Kinh Kỷ Nhân . Kích cỡ này , càng không thể nào
Tư Gia Di kinh ngạc nghiêng đầu , thấy chỗ phía sau tay lái là một khói thuốc mịt mù
Hắn đang ***
Diêu Tử Chính đang ***
Thấy cô tỉnh dậy , hắn chỉ nhàn nhạt nhìn qua chiếc gương , liếc cô một cái . Tâm tình cô giống như bị đâm vào ngay chỗ hiểm , thần kinh chợt căng thẳng , quay đầu kéo cửa xe
Hắn nghiêng người tới , đè tay cô lại
Động tác thật nhanh , khiến tay hắn còn vương cả mùi TL . Chưa kịp trở tay đã nghe hắn nói:"Tiễn em về nhà , cũng không nhận được một lời cảm ơn , trước khi đi cũng không muốn chào tạm biệt , Tư Gia Di , em nên học lại một ít lễ phép tối thiểu !"
Cô nghẹn họng không nói lời nào
Mùi TL cách cô rất gần , có chút nồng , cô cố gắng bỏ qua cảm giác đàn áp này:"Cám ơn , tôi phải đi trước . Như vậy được chưa ?!"
Thật lâu sau Gia Di mới biết , trầm mặc chính là phương thức biểu đạt từ chối của hắn . Thời khắc đó cô giống như bị một động vật xâm chiếm lãnh thổ , miệng không đắn đo:"Kinh Kỷ Nhân đâu ?! Vai diễn của tôi còn chưa nhận được , anh ta đã liền gấp rút bán tôi cho anh ?!"
Hắn nhíu mày
"Diêu tiên sinh , nếu như anh nghĩ có thể tùy tiện lấy được mọi thứ . . . . . ."
Hắn hung hăng dập tắt *** , hôn cô
Không kiên nhẫn nâng gáy cô , tiếp tục hôn
Nụ hôn này chẳng phải hoàn hảo , thậm chí có phần dã man , miệng cô đầy mùi R*ợ*u , hơi thở của hắn toàn mùi TL , kết hợp cùng nhau còn mang theo cảm giác kinh tởm
Khi môi và lưỡi của hắn chuẩn bị tiến sâu vào phía bên trong , cô nhanh chóng dùng sức đẩy hắn ra , kèm theo là một cái tát.
"Bốp" một tiếng , âm thanh cực kỳ vang dội , khiến người đàn ông có phần sửng sốt . Nhân cơ hội này Gia Di mở cửa xuống xe , chạy một mạch như điên
Càng chạy cô càng phát hiện khung cảnh xa lạ xung quanh , hai bên đường yên tĩnh lạ thường , dù cho là có đèn đường cũng khiến người ta cảm thấy âm u
Cô không biết mình nên đi đâu , cho đến khi phát giác cái bóng của mình bị che phủ bởi một hình dáng khác , mới ý thức được là do đèn pha phía sau chiếu vào . Khoảng cách ngày một càng gần , trái tim cô không ngừng cuồng loạn.
Xe lái tới gần , cửa kính chậm rãi hạ xuống , Diêu Tử Chính xem như không có chuyện gì xảy ra: "Lên xe !"
Cô bắt đầu đi về phía trước
"Trừ phi em muốn ở đây cả đêm !"
Cô càng chạy nhanh hơn
"Hoặc là em mất đi vai diễn này"
Bước chân cô chậm lại
"Đây chính là cơ hội duy nhất để em bước chân vào giới điện ảnh"
Cô đứng yên bất động . . . .
***
Diêu Tử Chính đưa Gia Di trở về nhà , cũng không hành động vượt quá khuôn phép . Trên xe im lặng một cách đáng sợ , khi cô mở cửa xe xuống , hắn đột nhiên mở miệng:"Mới vừa rồi ăn một cái tát của em , một ngày nào đó tôi nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời"
Thanh âm bình thản nhưng uy hiếp tột cùng , động tác của Gia Di hơi khựng lại , Diêu Tử Chính chậm rãi tới gần
Khuôn mặt bình tĩnh lúc này trầm mặc cùng với giọng nói như cũ:"Đây chính là cơ hội duy nhất để em bước chân vào giới điện ảnh" Ngữ điệu như một tấm lưới bao phủ lấy cô , khiến cô không thể cử động , tâm tình có chút rầu rĩ
Bàn tay anh dọc theo gương mặt nhỏ bé , từng đốt ngón tay di chuyển nhẹ nhàng như đang phác họa đường cong phía dưới của bức tranh vẽ , cuối cùng dừng lại môi cô
Nhìn cánh môi mím chặt cùng với dáng vẻ cự tuyệt , Diêu Tử Chính cong lên khóe miệng , kèm theo nụ cười lạnh lùng là động tác thu tay:"Hẹn gặp lại !"
***
Lâu lắm rồi Gia Di mới gặp phải ác mộng như hôm nay , nháy mắt giật mình thức dậy , tâm trí giống như đang tự bảo vệ mình , dễ dàng quên đi nội dung trong mộng , chỉ còn sót lại hình ảnh , Diêu Á Nam ở trong bão tuyết cười nói với mình : Cám ơn . . . . . .
Rốt cuộc thì cô cũng hiểu , cái nụ cười đó luôn làm cô cảm thấy quen thuộc , đến đau lòng
***
Nhận được kịch bản , thử buổi ghi hình , hóa trang nhân vật , họp mặt trong buổi quảng bá . . . . . . So với một người diễn viên quanh năm suốt tháng phải chạy show , thì một người diễn viên chỉ có bằng nửa ấy thời gian cho công việc , bận rộn tức là đồng nghĩa với hạnh phúc
Điển hình là nam nữ chính trong phim của đạo diễn Trương , hình ảnh gần đây của bọn họ tràn ngập bài viết trên các mặt báo
Vì để đuổi kịp tiến độ quay phim , ở buổi họp báo sẽ lấy luôn phân cảnh khách sạn năm sao . So với tất cả các tên tuổi lớn , kinh nghiệm hành nghề của Gia Di chỉ có thể diễn tả bằng hai từ tăm tối , như vậy càng làm cho giới truyền thông chú ý
Tư Gia Di không phải lo lắng về vấn đề này , dù sao đạo diễn Trương cũng giống như cô , ông ta chân ướt chân ráo lần đầu bước chân vào giới điện ảnh
Đèn flash lóe lên , các nhà báo tiếp nối đặt ra câu hỏi , người phụ nữ ngồi ngay bên cạnh vị đạo diễn từ đầu đến cuối chậm rãi trả lời , ứng phó trông rất tự nhiên ——
Ngồi trong phòng làm việc , Diêu Tử Chính tắt tivi , cầm hộp điều khiển P0'p chặt , bờ môi ẩn nụ cười nhẹ
***
Sau khi buổi họp báo kết thúc , mọi người lập tức đi đến trường quay . Ở phân cảnh của ngày thứ nhất Tư Gia Di vào vai diễn trọng tâm . Đây là tòa nhà cao nhất của thành phố , cô buộc phải nhảy lầu vì liên quan đến môi giới chứng khoán
Để tạo cảnh quay như thật , Gia Di phải hóa trang thêm nhiều vết thương trên mặt . Cùng trợ lý đi bằng thang máy thông lên sân thượng , nhìn vào gương mặt của Gia Di , thợ trang điểm có chút bất mãn:"Tôi cảm thấy chưa được tự nhiên cho lắm , để tôi hóa trang thêm cho cô !"
Thang máy đi lên lầu cuối phòng ăn , thợ trang điểm chuẩn bị lôi hộp dụng cụ hóa trang ra , cô muốn ngăn cản , nhưng "Bíp" một tiếng , cửa thang máy chậm rãi mở
Không nghĩ ở nơi này có thể gặp được Quý Khả Vi
***
Mặc dù Quý Khả Vi đeo kính và đội cả mũ , Tư Gia Di vẫn nhận ra
Nếu như không phải là Quý Khả Vi nhận ra mình , cô cũng không muốn miễn cưỡng chào hỏi.
"Thật không ngờ gặp chị ở đây !"
Gia Di lịch sự hàn huyên , Quý Khả Vi ngược lại giống như tức giận:"Không gì là không thể"
Khi cửa thang máy khép lại , gần như chỉ còn một khe hở nhỏ , cô tình cờ nghe được Quý Khả Vi nói:"Trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ , miễn cưỡng cho người ta đi nhờ xe , lại tự mình rước họa ?!"
Âm lượng mạnh mẽ không lớn không nhỏ đủ để Gia Di nghe thấy . Trước câu nói kỳ lạ kia , cô nhanh chóng đưa tay chặn cửa thang máy . . . .
Cửa thang mở ra
"Ý chị là gì ?!" Cô cau mày hỏi
***
Quý Khả Vi nhàn nhạt liếc nhìn Tư Gia Di
Mang theo gương mặt hóa trang cùng y phục xốc xếch đối diện với Quý Khả Vi , quả thật cô quá tầm thường
"Làm người quan trọng nhất chính là biết điều , biết rõ mình đứng ở đâu . Mong muốn ςướק đồ người khác thì đừng trách người ta nói mình đê tiện !"
Rốt cuộc Tư Gia Di cũng hiểu rõ điều mà Quý Khả Vi ám chỉ , cô cố gắng đè nén cảm xúc giận dữ , hỏi rõ lần nữa:"Rốt cuộc chị muốn nói gì ?!"
"Rất đơn giản , loại chuyện giả vờ đi nhờ xe hôm đó khiến cho người ta ngán ngẫm"
Hồi tưởng lại thời điểm Quý Khả Vi mời Phó Dĩnh và mình lên xe , trông cô ta thật nữ tính , thì ra chỉ là diễn kịch , Gia Di thoáng chốc bật cười .
Thợ trang điểm nhìn sang Quý Khả Vi tỏ vẻ không hiểu , ánh mắt lướt về phía Gia Di , chỉ nghe thấy thanh âm cao ngạo:"Tôi rất rõ cân lượng của bản thân , nhưng mà không thể khước từ người đàn ông đó ra sức cam tâm tình nguyện vì mình !"
Hoàn cảnh xung quanh phòng ăn cùng với khúc nhạc dương cầm càng khiến sắc mặt của Quý Khả Vi trắng bệch
"Ý cô là . . . . ?!"
Thật đáng thương , rõ ràng là mình đã nói thẳng ra , thế mà cô ta vẫn cố tỏ ra ngớ ngẩn . Cảm giác rắc muối lên vết thương người khác , cũng không tệ:"Rất đơn giản , bản thân kém cỏi không buộc nổi người mình yêu cũng đừng trách sao người khác ςướק được !"
Phó Dĩnh thường nói trong lòng cô giống như một con thú đang ngủ đông , khúm núm quá lâu dễ dàng nội thương . Kể từ năm đó , vì can thiệp vào chuyện của Diêu Á Nam , cuối cùng kết quả không như mong đợi . Cô thật chưa từng thử qua , không ngờ cảm giác này lại sung sướng đến vậy
Quý Khả Vi vừa định tát vào mặt Gia Di thì chợt bị vịn tay lại:"Diêu tiên sinh từng nhận của tôi một tát nhưng anh ta cũng không nói gì , chuyện này chắc cũng không cần phiền chị thay mặt đâu nhỉ ?!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc