Bẫy Tình - Chương 01

Tác giả: Lam Bạch Sắc

Những ngôi sao thưa thớt trên bầu trời dần biến mất cùng ánh trăng , Tư Gia Di vui vẻ đi tìm Phó Dĩnh
Trước đó Phó Dĩnh còn khoe với cô rằng đã lấy được vé mời xem lễ trao giải liên hoan phim từ Quý Khả Vi . Khoảng mười phút nữa sẽ chính thức bắt đầu , Tư Gia Di lúc này thở phào chạy tới , khán đài bấy giờ tràn ngập người ngồi . Phó Dĩnh nhìn thấy cô , không ngừng kêu lên :"Mặt của cậu sao rồi ?!"
"Phó đạo diễn vừa mới gia tăng thêm màn tát tai vào trong kịch bản" Đây là chuyện thường ngày như cơm bữa , cô tiếp tục trình bày :"Đã bôi thuốc rồi , chắc ngày mai sẽ hết sưng"
Phó Dĩnh nghe thấy , trong lòng chua xót lẫn lộn , tỉ mỉ quan sát , sau đó thở dài:"Hay là cậu xin chuyển về làm việc bên trong hậu trường giống như tớ đi , không sợ phải khổ cực nữa"
Tư Gia Di chỉ mỉm cười , trong lòng trở nên do dự . Lúc này , đột nhiên khán giả yên lặng lạ thường
Mọi người nhìn về phía khán đài , liên hoan phim chính thức khai mạc , khó trách mọi người nín thở chờ đợi ngày này
"Cô ấy so với chúng ta vào trễ hơn đến nửa năm , làm sao có thể leo lên vị trí như thế ?!" Lời nói có chút thương tâm , lấn át phía sau là tiếng reo hò của fan hâm mộ
Bạn đang đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
Lễ hội liên hoan phim diễn ra rất thành công , theo sau là buổi tiệc chúc mừng một dàn ngôi sao lớn nhỏ , chỉ mới mười phút mà cô đã muốn rời khỏi đây
Chưa đầy bao lâu trời đã đổ cơn mưa , bao nhiêu cảm xúc dâng trào vì thần tượng của mình , các fan hâm mộ bắt đầu la to tên nữ diễn viên An Khả . Quý Khả Vi đại diện công ty , đứng lên đưa ly kính R*ợ*u mọi người
Tầng cao nhất ở buổi tiệc này cực kỳ sang trọng , có thể nhìn thấy mưa rơi ngoài cửa , bên trong toàn là R*ợ*u ngon , kèm theo các món ăn thượng hạng . Phó Dĩnh chậc chậc cảm thán:"Chừng nào thì cậu mới được đại diện công ty để bước lên thảm đỏ như những ngôi sao kia đây ?! Hay là đem những người cản trở trước mắt đạp cho một phát , không chừng có thể thay thế vị trí !"
Người ta có câu , "Tam Vô Sản" , vô cường lực , vô đạo , và vô kim chủ , cả ba thứ này cô đều không có —— Tư Gia Di uống xong ly R*ợ*u sâm banh trong tay , cầm lấy túi xách:"Sau này có những buổi tiệc như vậy , đừng kéo tớ đến đây nữa , thế này khác nào tự mình chịu đựng kích động"
[*] Vô cường lực : hay còn gọi là do kinh tế của công ty khó khăn , không đáp ứng nổi việc dùng tiền lăng xê diễn viên
[**] Vô đạo : thiếu người dẫn dắt vào chốn nghệ thuật , hay còn gọi không có đạo diễn nâng đỡ
[***] Vô kim chủ : không có ông chủ chống lưng
Phó Dĩnh hậm hực đuổi theo.
Hai người không mang theo dù , lại đón không được xe , chốc lát đã ướt sũng
Một chiếc taxi cách đó không xa lái tới , cô kéo Phó Dĩnh chạy đi . Người bị kéo vô cùng lo sợ , trên miệng lắp ba lắp bắp:"Này , cậu kéo chậm một tý , coi chừng xe !"
"Két ——" Tiếng thắng xe dừng lại , Tư Gia Di sợ hãi dừng ngay giữa lộ
Ánh đèn pha xuyên thấu màn mưa chiếu vào trên người cô , Phó Dĩnh vội vàng kéo Gia Di về , nhường đường cho xe qua
Xe chậm rãi chạy qua các cô , ngừng hẳn lại . Cửa xe hạ xuống , họ nhìn thấy được. . . . . . là Quý Khả Vi ?!
Càng không thể tin chỉ vài lần gặp mặt cùng với Phó Dĩnh , Quý Khả Vi đã lịch sự mời họ lên xe:"Đã trễ thế này , không đón được xe ?! Đi đâu ?! Tôi tiễn các cô một đoạn"
Gia Di và Phó Dĩnh thoáng chốc thành kẻ quá giang
Thì ra trên xe vẫn còn một người.
Người đàn ông trẻ tuổi , ngồi ở đàng kia đang ký văn kiện , khuôn mặt thờ ơ không thèm nâng lên . Không khí trở nên nặng nề , người như Phó Dĩnh gặp phải trường hợp này cũng biến thành cẩn trọng , một bên ngồi nghe Quý Khả Vi khen ngợi:"Tôi và công ty các cô PR hợp tác làm ăn cũng được mấy lần , hơn nữa kế hoạch của cô khiến cho người ta ấn tượng sâu sắc !"
Phó Dĩnh lễ phép mỉm cười , quay đầu hướng phía người ngồi kế bên , giới thiệu:"Vâng , đây là bạn em , Tư Gia Di !"
Tư Gia Di vừa định đưa tấm danh thiếp của mình cho Quý Khả Vi , đột nhiên người đàn ông trầm mặc ban nãy đưa mắt nhìn lên . Ánh mắt vô cùng . . . . . .
Người đàn ông nhận lấy tấm danh thiếp .
"Tư-Gia-Di ?!" Hắn đọc tên cô , chậm chạp , trầm thấp , mang ít nghi hoặc
Ba người phụ nữ trong xe đều tỏ ra sửng sốt
Người đàn ông cùng Gia Di trao đổi danh thiếp . Phó Dĩnh liếc thấy tên tuổi anh ta ở trên danh thiếp , nhất thời đôi mắt trợn tròn , lưỡng lự lặng lẽ nghiêng đầu , đối mặt với Tư Gia Di , phát âm ngầm trên miệng , ý bảo : Diêu Tử Chính ?!
Là thật ư ?! Không ngờ bọn họ lại có cơ hội gặp được nhân vật truyền thuyết - Diêu Tử Chính.
***
Cầm tấm danh thiếp trên tay , cô đang phân vân không biết xử trí thế nào ?!
Phó Dĩnh đề nghị cô tự đề cử mình , nhưng cô không có dũng khí tiến thêm một bước
"Anh ta chính là người có quyền lực địa vị xã hội , từ phẩm chất cho đến nguồn tài chính đều hội tụ đầy đủ . Một ông chủ lớn phía sau hậu đài , từng nâng đỡ không ít nghệ sĩ trở nên nổi tiếng . Đây là một cơ hội tốt , cậu nhất định không được bỏ qua !"
"Chờ tớ hoàn thành vai diễn hiện tại rồi tụi mình nói sau"
Một miếng bánh khổng lồ , một cạm bẫy to đùng đang rình rập , phải chăng nên suy nghĩ kỹ ?! Phần diễn của cô cũng gần xong , cuối cùng phải đến studio một chuyến , tiếp đó thực hiện nghĩa vụ lính mới , bưng trà , rót nước , đưa bánh ngọt . Khi cô mở cửa phòng đi vào , còn chưa kịp hiểu chuyện gì , đã nghe đạo diễn khen ngợi:"Mấy ngày trước cô diễn không tệ !"
Tư Gia Di mỉm cười nói cám ơn
Nhân viên công tác cầm hoa vào phòng , mùi hương ngày càng gần hơn , hướng phía Gia Di đi tới . Cô đem thức uống đưa đến cho người nhân viên , trên mặt vui vẻ vô cùng:"Đến đây , uống chút đồ uống !"
Nhân viên làm việc cười tủm tỉm:"Đang tìm cô đấy !" . Nói xong liền đem hoa đưa tới
"Tìm tôi sao ?!"
"Công ty không cho người bên tiệm hoa vào đây , tôi đến để hóa đơn này cho cô ký nhận"
Tấm thẻ cắm trong bó hoa tươi , Tư Gia Di vừa ký nhận vừa mở thẻ ra ——
Diêu Tử Chính
Nét chữ vô cùng cứng cáp
Gần đây Tư Gia Di nhận hoa đến mỏi tay
Vai diễn kỳ này so với lần trước mà cô thể hiện , tốt hơn rất nhiều . Nếu trước phải diễn vai tình nhân , luôn bị ăn tát cả ngày , thì kịch bản mới hoàn toàn ngược lại . Lúc nghỉ ngơi vô tình nghe được người ta bàn tán về mình :"Một nghệ sĩ nhỏ mà cũng được khán giả quan tâm gửi hoa đến tận đây sao ?!"
Đợi các cô gái đi khỏi , Gia Di mới từ phòng vệ sinh bước ra , nhìn mình trong gương . Nghệ sĩ nhỏ , nghe ra có vẻ châm biếm . . . . . .
Sau khi hoàn tất công việc , đến gần rạng sáng , cô mới lái xe về nhà . Xe dừng ở đầu đường chờ đèn đỏ , Gia Di vô tình nhìn về bó hoa bên cạnh
Lần này nhận được là hoa Tulip . Mùi thơm cùng *** rất giống nhau , tiếc là chỉ nở rộ thơm nồng vào ban đêm . Cô suy nghĩ thật lâu , đèn đường chớp đến mấy lượt , mới phục hồi tinh thần . Lấy điện thoại di động ra , ấn vào một dãy số , cử chỉ lén lút như một tội phạm , trái tim đập liên hồi
Tấm danh thiếp cùng số điện thoại , đã xem qua nhiều lần , trong đầu sớm khắc ghi
Thật không may , đã khuya thế này chắc là đối phương tắt máy , hoặc giả đã ngủ . Trông mình rất buồn cười , chỉ mới đây thôi còn muốn nhanh chóng nổi tiếng , bây giờ trong đầu cạn hết ý chí .
Gia Di tự giễu cười , lần nữa khởi động xe
Khi vừa về đến nhà , cô leo lên giường , chìm trong giấc mộng , lại nghe được tiếng chuông điện thoại rung . Nhận lấy , chỉ nghe đầu dây bên kia hỏi :"Là ai ?!"
Một hồi lâu cô mới kịp phản ứng , lập tức ngồi thẳng dậy:"Diêu tiên sinh"
". . . . . ."
"Tôi là Tư Gia Di !"
Hắn trầm mặc làm cô không khỏi hoài nghi , rốt cuộc có nhớ đến mình hay không ?!
Hắn nhẹ giọng nở nụ cười :"Hoa đẹp chứ ?!"
***
Gia Di nhanh chóng xoay trở , hỏi rõ thắc mắc bấy lâu:"Lúc nhận được bó hoa đầu tiên của anh , tôi rất muốn hỏi tại sao ?!"
Hắn trầm ngâm một chút.
"Tôi mới vừa xuống máy bay" Khôi phục ngữ điệu lạnh nhạt . "Như vậy đi , buổi tối cùng nhau ăn cơm"
Cứ như vậy chuyển đổi đề tài.
Cứ như vậy cúp điện thoại
Cả ngày hôm nay cô như người mất hồn , tâm trí rối rắm , cứ lo lắng đến cuộc hẹn hôm nay . Không biết phải quay đi quay lại mấy lần , khiến đạo diễn tức tối mắng to :"Về sau có chọn diễn viên thì cũng nên mời người chuyên nghiệp một tý !"
Trước đó không lâu ở cảnh đầu tiên , cô còn làm cho nhân viên hậu đài phải rơi nước mắt , khen ngợi không ngớt . Tình cảnh đổi lại bây giờ thật khác xa , gương mặt nhỏ nhắn chỉ biết cúi đầu nói lời xin lỗi đạo diễn
Cuối cùng cũng hết phân cảnh của mình , thời gian cơm tối cũng sắp đến , Tư Gia Di lấy điện thoại di động ra xem , nữ trợ lý đồng thời bước tới :"Cùng mọi người đi ăn tối thôi"
Không thấy cuộc gọi của Diêu Tử Chính , Gia Di liền cất điện thoại , chuẩn bị theo đoàn người ra ngoài . Nữ trợ lý thấy hai tay cô trống trơn , giả vờ kinh ngạc:"Hôm nay cô không nhận được hoa sao ?!"
Gia Di gượng cười , không biết đáp trả thế nào , người kia đột nhiên sửng sốt.
Cô nhìn theo tầm mắt của nữ trợ lý , trên mặt có chút ngạc nhiên ——
Hoa của cô đã được đưa đến
***
Kịch bản trong phim có một phân đoạn về màn đua xe , trước đây đoàn phim đã từng ngỏ lời xin được tài trợ chiếc xe thể thao sang trọng , nhưng vì đối phương lấy cớ là hàng đắt giá , nên đã cự tuyệt không cho
Vào giờ phút này , chiếc xe đó dừng ngay trước mặt bọn họ
Khi tất cả mọi người đều lo chú tâm nhìn vào chiếc xe , chỉ có đạo diễn nghi ngờ nhìn về Gia Di , tầm mắt ông theo bóng lưng cô , quan sát đến người đàn ông bên cạnh
Tư Gia Di đi tới bên cạnh chiếc xe , còn chưa kịp nói chuyện , đã thấy Diêu Tử Chính giở cốp xe , cầm lấy bó hoa đưa qua cho mình . Hắn chậm rãi mở cửa xe , mời cô bước vào
Nhìn thấy Gia Di chần chờ , hắn bật cười :"Yên tâm , tôi sẽ không đem em đi bán !"
***
Chỉ mới bước đến cửa phòng ăn , đã nghe tiếng nói từ xa vọng tới:"Tôi rất ghét những loại ông chủ cậy mình bỏ tiền đầu tư , tự mình quyết định diễn viên"
"Đây chẳng phải nguyên lý cơ bản từ hồi xa xưa đến giờ ?! Người ta có tiền , có người thích sưu tập tem , bỏ tiền tổ chức par­ty , có người thích thú chim cảnh , muốn chứng tỏ mình hơn kẻ khác , cũng có dạng người thích vung chi phiếu để nuôi tình nhân . Phẩm giá của một diễn viên thời nay khác xa rồi , trước mặt ông chủ của mình đáng mấy đồng tiền chứ ?! Tôn nghiêm ư , chắc không có . Giống như chúng ta , chân chính bồi dưỡng nhân tài , chuyên chú cho dòng điện ảnh , cuối cùng có được bao nhiêu ?!"
Tư Gia Di đứng yên bất động , lúng túng quay đầu nhìn vào cặp mắt Diêu Tử Chính , hắn chỉ mỉm cười ý bảo đi vào bên trong
Hai vị khách mời khi nãy còn đang tức giận , nhìn thấy Diêu Tử Chính bước vào , tất cả đều cười lên:"Diêu tiên sinh , bận rộn rồi , cuối cùng cũng được gặp mặt !"
"Đến trễ , thật có lỗi . Tôi tiện đường nên dẫn thêm người đi theo , không ngại chứ ?!" Diêu Tử Chính hướng về phía Gia Di giải thích , muốn giới thiệu với cô :"Vị này là. . . . . ."
Thật ra thì hắn không cần giới thiệu , Gia Di sớm đã nhận ra
Bởi vì tâm trạng không tốt , nguyên cả buổi ăn này cô nuốt không trôi , nói chuyện cũng ít đi , đầu óc thất thần . Diêu Tử Chính thì ngược lại , hắn chậm rãi mở miệng :"Đạo diễn Bành thật quá lời , người bận rộn nhất đáng ra phải kể đến ông . Kịch bản tôi đề cử chắc ông vẫn chưa có thời gian xem qua ?!"
"Nghe nói nguyên tác kịch bản nói về em gái cậu ?! Tử Chính , thật không giống tác phong công tư phân minh của cậu"
Nhà sản xuất vừa trêu ghẹo vừa nhạo báng nói , đạo diễn Bành nghe xong bỗng dưng tỉnh ngộ :"Diêu Á Nam là em gái cậu ?!"
Tư Gia Di giật mình buông lỏng tay , chiếc đũa rớt xuống đất
Diêu Tử Chính chủ động cầm đôi đũa lên , bất chợt nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn đứng bật dậy:"Xin lỗi , tôi muốn vào nhà vệ sinh một lát"
***
Diêu Á Nam. . . . . .
Diêu Á Nam. . . . . .
Tư Gia Di rửa mặt , nhíu mày đi khỏi nhà vệ sinh
"Không sao chứ ?!"
Nghe được giọng nói truyền đến , Gia Di chợt ngẩng đầu —— Diêu Tử Chính đang đứng ở phòng đối diện
"Xin lỗi , tôi có chút khó chịu , muốn đi trước" Cô lách qua hắn , cũng không quay đầu lại
"Biết Á Nam là em gái tôi , em ngạc nhiên sao ?!"
Lời hắn nói khiến cô đứng yên tại chỗ.
Người đàn ông này , như biết rõ trong lòng cô đang nghĩ gì . Gương mặt lúc nãy không hề biến sắc , bây giờ lại cố ý vạch trần , làm cho Gia Di có chút sợ hãi . Cô điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt , mới dám quay đầu nhìn hắn :"Tôi chưa từng nghe Á Nam nói qua mình có anh trai !"
"Chẳng qua vì muốn che giấu thân phận , thật ra khi đó chúng tôi sống ở khu nhà ổ chuột !"
Khu nhà ổ chuột ?!
Người đàn ông ăn mặc cầu kỳ , ưu nhã đi về phía cô , bộ dáng hắn ta rõ ràng hưởng thụ cuộc sống an nhàn , ngồi tít trên cao chỉ tay năm ngón , một người luôn toát lên vẻ sang trọng
Gia Di có chút sợ sệt , lặng lẽ lui về phía sau . Cô cố tìm một lý do trả lời , ít nhất không phải nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đối diện :"Lâu rồi không có cơ hội gặp lại cô ấy , phiền anh thay tôi chào hỏi cô ấy một tiếng"
***
Cụt hứng bỏ về giữa chừng trong bữa ăn tối lần trước , Gia Di lại nhức đầu nghĩ tới
Tinh thần quay phim trước đó phải nói rất tệ , ước chừng vai diễn còn bị thay thế .
Nhưng mà lần này đạo diễn cực kỳ chăm sóc cho cô :"Thế nào , tâm trạng không tốt ?!" Nói xong liền bắt trợ lý của mình đưa qua một ly nước trà
Tư Gia Di rối rắm vừa mừng vừa lo , ngẩng đầu lại thấy nhân viên ôm một bó hoa đi về phía mình , tâm tình tiếp tục sa sút . Ngược lại vị đạo diễn cười tươi như hoa , còn khen hoa hồng trắng đẹp:"Diêu tiên sinh hàng ngày đều gửi hoa tới , thật là có lòng !"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc