Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc - Chương Cuối

Tác giả: Ân Tầm

Ngoại truyện: Lục Bắc Thần

PHẦN 1
Khi Lục Bắc Thần tỉnh lại, anh tựa như đã sang một thế giới nào khác.
Ánh nắng ngoài phòng bệnh rất nhạt nhòa, khiến cả phòng bệnh cũng trở nên trắng nhợt theo, hoàn toàn đồng nhất với màu áo bệnh viện anh đang mặc trên người. Chẳng biết anh đã ngồi đó đờ đẫn bao lâu, có lẽ lâu tới cả một thế kỷ.
Mọi chuyện trên thế gian này chỉ trong chớp mắt đã thay đổi, huống hồ sau khi phải trải qua một khoảng thời gian khổ sở như sống gần hết đau khổ cuộc đời?
Cánh cửa phòng bệnh bật mở, anh không quay đầu lại cũng biết đó là ai.
Ngư Khương, cô gái mà anh nhận ra là khá hiếu kỳ về anh.
Nhưng cách đó không lâu, cô ấy đã nói với anh rằng, hàng loạt những ca phẫu thuật lớn nhỏ chẳng thể cứu vãn được dây thần kinh bị chèn ép của anh. Cánh tay phải của anh coi như bỏ, không những vậy, bây giờ ngay cả việc đi lại đối với anh cũng rất khó khăn.
Không cần cô ấy nói, anh cũng hiểu được điều này. Anh có thể giữ được tính mạng này sau vụ tai nạn giao thông đã là may mắn vạn phần rồi, cái giá phải trả là anh trở thành một người từ nay không bao giờ cầm được dao phẫu thuật lên nữa.
Sau khi trải qua một lần sống ૮ɦếƭ giao thoa, điều tàn nhẫn nhất chắc có lẽ là khi ký ức vẫn còn rõ nét. Thì ra xác suất để một người bị mất trí nhớ sau khi xảy ra một va chạm nặng nề là cực kỳ hiếm hoi. Não bộ của con người chưa bao giờ yếu đuối đến thế, hoặc có thể là vì Thượng đế không nhân từ đến vậy, vẫn để cho những ký ức vụn vặt tiếp tục gặm nhấm một tinh thần đã quá dễ sụp đổ.
Vào những lúc đêm khuya thanh vắng, Lục Bắc Thần luôn nhớ lại rất nhiều chuyện. Ví dụ như khi anh còn rất nhỏ, khi anh và Bắc Thâm còn rất nhỏ.
Sống chung với một đứa em giống mình y như đúc là cảm giác thế nào nhỉ?
Khi xưa, anh và Bắc Thâm đã từng đứng song song trước gương, tỉ mỉ so sánh lẫn nhau, phát hiện những điểm sai khác nhỏ nhặt giữa họ cũng cực kỳ ít ỏi. Mẹ của họ thường xoa đầu họ và nói: “Hai đứa con giống hệt nhau mà”.
Thế nên, những lúc nghịch ngợm lắm trò, họ thường chơi trò làm nhiễu loạn mọi người.
Người nghịch dại nhất thường là anh, bởi vì từ nhỏ Bắc Thâm đã là đứa sống thật thà, nội tâm. Nhưng đa phần, sau khi anh gây họa, người thay anh chịu phạt lại là Bắc Thâm, chỉ cần anh không lên tiếng.
Từ nhỏ họ và mẹ đã nương tựa vào nhau mà sống. Vào lúc họ đã không dưới một nghìn lần lén lút thảo luận xem bố đẻ của mình là ai, trông tròn hay méo thì người bố ấy xuất hiện.
Bố của họ giống hệt như trong trí tưởng tượng, cao lớn tuấn tú, khóe môi nở nụ cười nhẹ nhàng, nhưng cũng có điểm khác với tưởng tượng của họ. Ông xuất thân trong một gia đình quý tộc, lòng không nguyện ý.
Tối đó, mẹ đỏ rực hai mắt, hỏi họ rằng: Nếu đưa họ trở về nhà họ Lục, liệu họ có thể tiếp tục sống một cách vui vẻ không? Lúc đó anh đã trả lời rất kiên quyết, anh nói: “Con sẽ chém ૮ɦếƭ người đàn bà đó!”.
Người đàn bà đó là Tần Tô. Trong suy nghĩ của anh, không có Tần Tô thì mẹ của họ cũng không phải đau khổ như thế này.
Nhưng Bắc Thâm thì im lặng, chỉ đứng sát bên cạnh anh như mọi khi. Khác một điều là một bàn tay của nó đang níu chặt lấy vạt áo sau của anh. Lục Bắc Thần biết Bắc Thâm đang sợ hãi, từ nhỏ nó đã như vậy, cứ khi sợ hãi là bám chặt lấy anh, níu lấy vạt áo anh.
Em trai của anh vẫn luôn là một đứa em thích dính lấy anh như thế.
Cuối cùng mẹ đã quyết định đưa Bắc Thâm tới nhà họ Lục. Một Bắc Thâm vẫn luôn ngoan ngoãn lần đầu tiên phản nghịch. Nó gào khóc, gần như phát điên.
Nó không muốn đi khỏi nhà, càng không muốn vào nhà họ Lục, nhưng mẹ đã hạ quyết tâm. Năm đó, Bắc Thâm và anh vừa mới lên lớp Một.
Bắc Thâm thút thít hỏi anh: “Bắc Thần, Bắc Thần, anh có đi cùng em không?”.
Anh lắc đầu. Nếu chắc chắn phải có một người ra đi, anh tình nguyện người đó là Bắc Thâm. Đúng như mẹ giải thích với anh, Bắc Thâm rất nghe lời, đến nhà họ Lục sẽ được các trưởng bối ở đó yêu quý. Quan trọng hơn cả là Bắc Thâm từ nhỏ sức khỏe đã yếu, nên được sống một cuộc sống thoải mái như cậu chủ, không giống như anh, da thô thịt dày đã quen.
Anh nghĩ, trước khi ra đi Bắc Thâm đã oán giận anh, nếu không nó đã chẳng đi thẳng lên xe không buồn quay đầu lại, không nhìn anh lấy một lần. Bắc Thâm nói nó rất thất vọng về anh.
Phải, thân là người làm anh, anh không giữ được em trai ở lại, chính anh cũng quá thất vọng về mình.
Có một khoảng thời gian, sức khỏe của mẹ bắt đầu xuống dốc rất nhanh, nhất là trạng thái tinh thần. Bà đã yêu bố cả đời, nhưng định mệnh không cho họ ở bên nhau đến cuối đời, đây mới là đả kích mang tính chất hủy diệt một người phụ nữ.
Về sau, Bắc Thâm lấy danh nghĩa phải chăm sóc sức khỏe mẹ để về nước. Lúc trở về, nó đã nghiến răng ken két nói với anh rằng: “Anh à, chúng ta không thể để người đàn bà đó được sống sung sướng!”.
[…]
Sau khi Lục Bắc Thần mơ màng tỉnh dậy, anh lại vừa trải qua một ca phẫu thuật dài khác.
Ngư Khương nói với anh rằng, ca phẫu thuật lần này kéo dài suốt sáu tiếng đồng hồ.
Khi Smith vào thăm anh, chú ấy mỉm cười nói: “Nhóc à, cháu mạng lớn lắm, thời gian tỉnh dậy còn sớm hơn dự tính của chú nhiều”.
Anh đã nghĩ tới cái ૮ɦếƭ.
Mùi máu tanh còn lưu lại ở hiện trường vụ tai nạn khi đó rất lâu sau vẫn còn quẩn quanh trong khoang mũi, thế nên anh muốn ૮ɦếƭ.
Smith nhìn ra được anh không quá tham vọng được sống, bèn bắt đầu trừng mắt quát: “Chú cứu sống cái mạng của cháu mất quá nhiều sức lực, đừng có mà không biết điều!”.
Bây giờ anh là kẻ tàn phế, làm gì còn sợ biết điều hay không? Anh thà mình cứ nằm lại hiện trường vụ tai nạn đó rồi nhắm mắt mãi mãi cũng không muốn phải như lúc này, người không ra người, ma chẳng ra ma.
Anh chỉ sợ, cho dù anh ૮ɦếƭ rồi cũng không ai nhớ đến anh.
Người mẹ đã quá cố, người em trai đã bặt vô âm tín, và… cô gái mà anh thương thắt lòng.
Cố Sơ.
Cô là một cô gái kiêu hãnh, thế nên số phận đã định trong chuyện tình yêu này, anh phải trở thành kẻ bại trận.
Có lúc Ngư Khương hay hỏi anh đang nghĩ gì, có phải lại nghĩ tới cái ૮ɦếƭ không?
Phải.
Ngoài nghĩ tới cái ૮ɦếƭ, anh còn nhớ tới Cố Sơ.
Cho dù anh hận cô lắm, nhưng vẫn không kiềm lòng được mà nhớ tới ánh nắng năm nào.
Là tia nắng đầu thu rửa sạch cho bầu trời Thượng Hải không còn chút tỳ vết. Cây ngô đồng còn chưa vàng hẳn, gió thổi qua, chỉ có một vài chiếc lá lác đác bay ngang.
Nhưng rực rỡ hơn tất cả, là Cố Sơ ngày nhập học.
Rất ồn ào, náo nhiệt.
Xe sang, người nhà đua nhau đi tiễn, và cô thì kiêu hãnh như một cô công chúa.
Một cô gái được người ta chiều thành hư.
Lục Bắc Thần xưa nay rất ghét kiểu con gái ấy, cậy có gia đình ngông cuồng tự đại.
Nhưng rõ ràng là kiểu người mình ghét, vậy mà hôm đó, anh vẫn không kìm lòng được nhìn cô thêm mấy lần.
Rất xinh.
Không phải kiểu xinh quyến rũ mà là kiểu xinh tươi sáng.
Rất nhiều năm về sau, mỗi lần nhớ lại khung cảnh ấy, Lục Bắc Thần đều cảm thấy ánh nắng hôm ấy thật đẹp. Nhưng nếu tỉ mỉ nhấm nháp thì đó lại chính là gương mặt cô: Sáng rực như nắng.
Tuy bên cạnh có rất đông người nhưng cô không nhìn nghiêng nhìn ngó. Cô hơi ngước lên, có một nụ cười nhẹ nhàng bên môi và chảy lan vào trong ánh mắt. Nụ cười đó ngây thơ, trong veo, giống như bộ đồ cô mặc trên người. Tuy đắt giá nhưng trông lại giản dị, thanh tao. Mái tóc cô nhẹ nhàng bay bay theo gió, giống như đai đen của người tuyển thủ, lấp lánh sáng ngời.
Sau này Lục Bắc Thần đã nghĩ: Có lẽ chính từ ngày ấy, anh đã đánh rơi trái tim mình.
Lúc đó Bắc Thâm vẫn chưa mất tích, khi đề cập tới Cố Sơ, thằng bé nói: “Nghe nói cô ta là thiên tài, nhìn một lần là nhớ mãi, đúng là khiến người ta phải bất ngờ đấy”.
17 tuổi, thi đỗ vào Đại học A danh tiếng lẫy lừng với thành tích xếp thứ nhất, điều này quả thực khiến một Lục Bắc Thần xưa nay luôn cao ngạo phải nhìn cô bằng ánh mắt khác.
Giữa biển người mênh ௱ôЛƓ, khi định mệnh của bạn xuất hiện, thật ra bạn sẽ có cảm giác đấy. Chí ít thì Lục Bắc Thần đã có cảm giác như vậy, ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Cố Sơ, anh đã mơ hồ cảm nhận được một điều gì đó. Giống như một dự cảm. Và anh đã để mặc cho dự cảm ấy nảy nở, sau đó mọc mầm, phát triển…
Anh và Cố Sơ đã yêu nhau.
Mặc dù cô có không ít thói xấu, ví dụ như ưa diện, thích tìm tòi những thứ vớ vẩn, yêu sạch sẽ, mồm mép, kiêu kỳ… Nhưng tất cả, tất cả ở trong mắt anh lại trở thành những điều quý giá mà anh không muốn bỏ lỡ.
Đương nhiên, anh cũng có tình địch, Kiều Vân Tiêu đó.
Nghe nói, quan hệ giữa hai gia đình Cố Kiều vô cùng thân thiết, cũng có nghĩa Kiều Vân Tiêu mặc nhiên được ưu tiên.
Anh ghét phải tranh giành với người khác, nhưng duy chỉ có Cố Sơ, anh chắc chắn phải đấu với Kiều Vân Tiêu tới cùng. Bởi vì Cố Sơ hay dính lấy anh như kẹo, ôm chặt anh và nói: “Bắc Thâm, Bắc Thâm… Em thích anh lắm”.
Chính vì câu “thích” ấy, đáng để anh vì cô vào sinh ra tử.
Đúng thế, khi đó tất cả mọi người đều biết anh tên là Lục Bắc Thâm, khi đó không ai biết Lục Bắc Thần là ai cả. Anh lấy danh nghĩa của Bắc Thâm tham gia vào các môn học trong Đại học A, càng lấy danh nghĩa Bắc Thâm đi khắp nơi tìm việc part-time, chỉ để gom góp tiền chữa bệnh cho mẹ.
Lúc đó, tất cả những việc Bắc Thâm không tiện làm, anh đều ra mặt.
Nhưng tới Cố Sơ, anh chợt ngập ngừng.
Tình yêu chung quy luôn là thứ ích kỷ, không cho phép tồn tại một hạt cát khiếm khuyết. Thế nên, mỗi lần cô ngọt ngào gọi anh là Bắc Thâm, anh lại chua xót trong lòng, nỗi chua xót của cơn ghen tuông trỗi dậy. Trước đây anh nghĩ, chỉ là một cái tên thôi mà, nhưng gặp Cố Sơ rồi anh mới biết, dù chỉ là một cái tên, anh cũng so đo tính toán.
Nhất là sau khi anh biết em trai anh cũng từng tiếp xúc với Cố Sơ.
Anh bị dị ứng cam, Cố Sơ thì lại thích ăn. Vậy nên mỗi lần anh nuốt xuống rồi sốt cao, Bắc Thâm lại buộc phải quay về trường. Cứ như vậy, nó cũng nhân tiện trở thành “Bắc Thâm” trong mắt Cố Sơ.
Bắc Thâm nói: “Anh à, nếu anh muốn ở bên Cố Sơ thì anh chỉ còn cách quay về nhà họ Lục”.
Anh hiểu ý Bắc Thâm.
Từ nhỏ Cố Sơ đã là một cô công chúa được người người cưng chiều, đồ ăn đồ mặc đều hết sức tỉ mỉ, theo anh một thời gian còn ổn, nếu cả đời thì sao? Cũng giống như Kiều Vân Tiêu khi tìm tới cửa chất vấn anh vậy: “Một món đồ nho nhỏ của Cố Sơ cũng bằng tiền tiêu vặt cả năm của cậu, cậu dựa vào đâu để mang lại hạnh phúc cho nó?”.
Phải, anh cũng từng mua những món đồ nhỏ xinh cho cô. Nhưng, đều không đáng giá là bao. Món duy nhất có chút giá trị mà cô thích là chiếc nhẫn hoa ngọc lan. Nhưng e là trong số vô vàn những món đồ của cô, nó cũng là thứ hèn mạt nhất.
Cố Sơ thì chưa bao giờ quan tâm món nào nhiều tiền món nào ít tiền. Cô nói: Chỉ cần là đồ anh tặng, cô đều thích cả.
Nhưng anh yêu, là con gái ai không thích đẹp, bản thân anh cũng muốn cô được xinh đẹp hơn.
Thế nên, anh thà tìm thêm vài việc nữa để làm, thậm chí tới chợ đen đua xe thắng tiền cũng không chấp nhận về nhà họ Lục.
Anh những tưởng Cố Sơ sẽ cho anh thời gian để anh phấn đấu, để anh giành cho cô một bầu trời riêng. Nhưng tới một ngày nọ, cô lại nói với anh: “Chúng ta chia tay đi”.
Trước đó, đôi lần cô cũng vì anh không thể ở bên mà giận dỗi nói chia tay. Nhưng lần này, cô quyết đoán ngoài tưởng tượng.
Gương mặt cô không còn tươi sáng như lần đầu gặp mặt.
Lạnh nhạt, hờ hững, đến cả ánh mắt cũng như những chiếc dùi băng găm sâu vào trái tim anh.
Cô vứt hết những món quà nhỏ anh tặng. Khi cúi người xuống nhặt cũng là khi anh hiểu chẳng biết lòng tự trọng của mình đã bị ném đi đâu từ lâu rồi.
Ngay trước ngày đó không lâu, mẹ anh vừa qua đời.
Năm ấy xảy ra quá nhiều chuyện.
Tình trạng bệnh của mẹ mỗi lúc một trầm trọng hơn. Mỗi lần phát bệnh, mẹ lại hoàn toàn hồ đồ, những tổn thương và áp lực trong một thời gian dài đã khiến bà không chỉ làm thương tổn người khác mà còn tự làm bị thương chính mình. Dù sao cũng đã từng là vợ chồng, Lục Chấn Dương cũng coi như có chút lương tâm. Vào lúc mẹ buồn nhất, ông đã thường xuyên túc trực cạnh bên. Chỉ có điều mỗi lần mẹ phát bệnh, Lục Chấn Dương đều thương tích đầy mình.
Năm đó có lẽ là khoảng thời gian Lục Bắc Thần và Lục Chấn Dương ở bên nhau lâu nhất. Sau khi ông biết đến sự tồn tại của một cậu con trai khác, ông thường tìm đủ mọi cách để khiến Lục Bắc Thần trở về Lục Môn giống như Bắc Thâm.
Lục Chấn Dương hỏi anh: “Nếu một ngày mẹ con không còn nữa…”.
Lục Bắc Thần không để ông nói hết câu đã ngắt ngang: “Mặc dù tôi họ Lục nhưng tôi không có định dính dáng tới người nhà họ Lục”.
Trong lòng vẫn mãi tồn tại một khúc mắc không thể vượt qua được. Tuy rằng anh hiểu sự bất đắc dĩ của Lục Chấn Dương, nhưng điều này không có nghĩa là anh có thể chấp nhận cách giải quyết mối quan hệ với hai người phụ nữ của ông.
Cuối cùng vào một đêm nọ, anh nhận được điện thoại của bệnh viện. Họ nói với anh rằng, mẹ anh đã tự sát.
Trời về đêm, bệnh viện lạnh lẽo vô cùng, khi Lục Bắc Thần lao như bay tới phòng cấp cứu, chỉ có cảm giác khí lạnh vùn vụt sau lưng. Ánh sao dường như cũng trở nên u ám, có lẽ đã bị mây mù che khuất.
Đã từng có một thời điểm anh sợ hãi dãy hành lang dài hút tầm mắt của bệnh viện. Những dãy đèn trắng chói mắt giống như từng lưỡi dao mổ đang treo lơ lửng trên đỉnh đầu khiến anh không sao thở nổi.
Mẹ anh trong lúc phát điên đã dùng một con dao gọt hoa quả để cứa đứt cổ họng mình.
Lục Bắc Thần đứng bên ngoài phòng cấp cứu, nhìn chằm chằm ngọn đèn sáng rực bên trên, nó như cũng nhuốm màu của máu.
Khi Lục Chấn Dương kịp tới, cũng là lúc mẹ được đẩy ra khỏi phòng.
Cả người bà được phủ kín bằng một tấm vải trắng muốt.
Lục Bắc Thần bỗng cảm thấy tai ù cả đi trong khoảnh khắc, trước mắt cũng chỉ còn là một màu trắng mênh ௱ôЛƓ. Còn bố anh thì ngã xuống ghế ngay lập tức, hồn bay phách lạc.
Trong giây phút ấy, tất cả lời nói của mọi người dường như đều rất xa xôi. Trong lòng anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Gặp Bắc Thâm!
Nhưng anh không tài nào liên hệ được với nó, mặc cho anh có gọi điên cuồng bao nhiêu cuộc điện thoại.
Lục Chấn Dương có ý định bỏ ra rất nhiều tiền để tổ chức tang lễ nhưng Lục Bắc Thần nói: “Mẹ không được tổ chức một đám cưới linh đình thì đám tang cũng đừng ầm ĩ”.
Ngày diễn ra tang lễ, anh một mình ôm lấy di ảnh của mẹ, bên cạnh không có Bắc Thâm.
Cho tới khi bài vị được lập xong, Lục Chấn Dương khi đứng lặng người trước mộ, Lục Bắc Thần mới nhìn chằm chằm bóng lưng ông và nói: “Hôm đó ông ở đâu?”.
Lục Chấn Dương không quay lại, nhưng anh nhìn thấy bả vai ông run lên.
Rất lâu sau, Lục Chấn Dương mới nói: “Bố có việc đột xuất cần phải giải quyết”.
Trong cơn gió lạnh rít gào, Lục Bắc Thần lại im lặng một khoảng thời gian dài, sau đó quay người bỏ đi.
Lục Chấn Dương vẫn ở mãi trước mộ mẹ anh, không đứng dậy, cũng không gọi anh lại. Có lẽ ông đã khóc, hoặc biết đâu ông chỉ im lặng, nhưng tất cả những chuyện ấy đều không còn liên quan tới Lục Bắc Thần nữa.
Khoảnh khắc đó, Lục Bắc Thần càng căm hận bố mình hơn.
Nếu Lục Chấn Dương không bỏ đi, nếu ông không có công việc gì cần xử lý, phải chăng mẹ anh đã không ૮ɦếƭ?
Nhưng rất lâu sau Lục Bắc Thần mới hiểu, khi đó Lục Chấn Dương nào có công việc gì? Chẳng qua là Tần Tô đến Thượng Hải, ông đích thân ra đón mà thôi.
Tần Tô nói: “Dì tới Thượng Hải là muốn thăm mẹ con”.
Tần Tô còn nói: “Con à, chúng ta về nhà đi”.
Lục Bắc Thần cố kìm nén cảm giác muốn P0'p ૮ɦếƭ bà ta, nói: “Tôi không thể rời khỏi Thượng Hải”.
Anh không thể đi được.
Thành phố này đã không còn mẹ, nhưng vẫn còn Cố Sơ. Chỉ cần cô còn ở đây, anh sẽ không thể rời khỏi Thượng Hải.
Thế là, sau đám tang, anh lập tức đi tìm Cố Sơ. Anh không nhắc tới chuyện mẹ đã qua đời, chỉ muốn được ôm cô vào lòng, hứa một lời trọn đời trọn kiếp.
Nhưng cô lại nói với anh: “Lục Bắc Thâm, anh không xứng với em”.
Thì ra, cô cũng đã định rút lui khỏi cuộc đời anh.
Lục Bắc Thần đã suy nghĩ tới vô số tương lai, mỗi một hình ảnh tương lai đều có bóng hình Cố Sơ. Anh không phải là một người lãng mạn, nhưng lại vì Cố Sơ mà học xem hai chữ “lãng mạn” viết thế nào.
Cố Sơ đã phũ phàng dập tắt khao khát của anh như thế.
Anh những tưởng cô chỉ vì một phút giận dỗi, dù sao thì nhà họ Cố cũng đã xảy ra chuyện lớn, là bạn trai của cô, anh lại chỉ biết giương mắt nhìn cô bi thương mà lực bất tòng tâm. Anh áy náy, thế anh có thể nhẫn nhịn tất cả những lời lạnh lùng của cô.
Cho tới khi anh bắt gặp cô và Kiều Vân Tiêu đặt phòng khách sạn.
Mái tóc cô hơi ướt, chiếc áo ngủ hơi mở phần cổ, làn da căng mịn, còn Kiều Vân Tiêu thì trên người chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm, khuôn mặt hống hách chắn tầm nhìn của anh, cũng đồng thời quét sạch hết thể diện của anh.
Những gì anh có thể cho cô, Kiều Vân Tiêu cũng có thể; Những gì anh không thể cho cô, Kiều Vân Tiêu vẫn có thể.
Ở trong mắt cô, Kiều Vân Tiêu mới là đấng cứu thế.
Và cũng chính vào lúc đó, Lục Bắc Thần mới hiểu tầm quan trọng của tiền bạc. Kể cả khi mẹ nằm viện và cần tiền, anh vẫn có thể giải quyết dễ dàng, chưa bao giờ giác ngộ ra được như lúc này.
Lúc đó, anh đã rời khỏi khách sạn mà không buồn quay đầu lại.
Mưa lớn ào ào trút xuống, làm anh ướt sũng cả người.
Anh phẫn uất, thậm chí còn bồng bột muốn quay lại đó chém ૮ɦếƭ Kiều Vân Tiêu rồi P0'p ૮ɦếƭ Cố Sơ. Nhưng sau khi đau khổ qua đi, anh nghĩ tới tình hình thực tế của nhà họ Cố. Anh hiểu, muốn giành lại Cố Sơ, muốn níu giữ tia hy vọng mong manh cuối cùng, chỉ có tiền mà thôi!
Anh cần tiền, rất nhiều tiền.
Người duy nhất có thể giúp anh chỉ có Lục Môn, bố anh.
Khi gặp lại Lục Chấn Dương, ông hoàn toàn trong phong cách áo vest quần Âu, từng cử chỉ động tác đều toát lên hình tượng một doanh nhân. Điều này đối với Lục Bắc Thần có phần lạ lẫm. Hoặc, anh vốn không hiểu lắm về bố mình.
Lục Chấn Dương hỏi anh: “Bây giờ con đã thừa nhận mình là người Lục Môn chưa?”.
Anh gật đầu nói: “Thừa nhận ạ”.
Trông Lục Chấn Dương có vẻ rất hài lòng, hoặc ông đang nghĩ rằng cho dù đứa con trai của mình có ngỗ ngược bất kham đến mức nào, cuối cùng vẫn có một thứ không thể cắt chia đó chính là máu mủ.
Còn suy nghĩ duy nhất trong đầu Lục Bắc Thần khi đó là anh đã đánh mất mẹ, tuyệt đối không thể mất cả Cố Sơ. Cô là chỗ dựa duy nhất để anh tiếp tục sống trên cõi đời này.
Lục Chấn Dương nói: “Bố có thể giúp cô bạn gái nhỏ của con, nhưng con không được ở lại Thượng Hải nữa”.
Không được ở lại Thượng Hải, đồng nghĩa với việc phải sang Mỹ, phải trở về Lục Môn.
Nói một cách khác, anh không có tiền, Cố Sơ sẽ chia tay với anh; mà nếu anh có tiền, anh cũng sẽ chia tay với cô, dù chỉ là bị ép buộc. Anh hiểu khi nói điều này, Lục Chấn Dương nắm chắc bao nhiêu phần trăm chiến thắng. Dù anh là con trai của ông thì những thủ đoạn để khiến anh buộc phải đầu hàng vào lúc cần thiết ông vẫn có thừa. Chỉ là trước kia vai trò của Lục Chấn Dương là một người cha, còn nay, Lục Chấn Dương là một người làm ăn mà thôi.
Lục Bắc Thần đồng ý, chỉ cần có thể giúp được Cố Sơ thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, chỉ cần cô vẫn còn tiếp tục yêu anh.
Vậy mà sau cùng, Cố Sơ vẫn không cho anh cơ hội, và anh cũng cứ thế đi ngược về phía cô, cho tới khi, nghe tin cô và Kiều Vân Tiêu đính hôn.
Số bệnh nhân trong bệnh viện quấn băng kín mít như anh không ít, nhưng những người bị thương nặng như anh cũng không nhiều.
Anh trai của Ngư Khương là người chứng kiến chiếc ô tô của anh lao xuống sườn núi như thế nào. Điều may mắn là anh trai của cô ấy chỉ bị thương nhẹ.
Các y tá trong bệnh viện đều nói lúc được đưa vào trong bệnh viện, anh vẫn còn ý thức, chỉ sau khi nhìn thẳng vào màn hình tivi trên tường và gào lên, anh mới bất tỉnh nhân sự.
Ngư Khương cũng nói, dáng vẻ của anh khi đó gần như phát điên, điên rồ không thể kìm hãm, giống như một con thú đã ngoi ngóp hơi tàn nhưng vẫn liều mạng chống chọi lại số phận vậy.
Khi đó, anh đã nhìn thấy tin tức về chuyện liên hôn giữa hai nhà Kiều Cố, một tin tức chấn động.
Tai nạn này là một tai bay vạ gió.
Khi anh biết Cố Sơ sắp cưới Kiều Vân Tiêu, anh không thể chịu đựng được nữa, anh bất chấp tất cả lao tới sân bay, chuẩn bị về nước. Anh gọi cho Cố Sơ hết lần này tới lần khác.
Anh phải nói với cô rằng: Sơ Sơ, em không thể lấy người khác được;
Anh cũng phải nói với cô rằng: Sơ Sơ, em phải cho anh một cơ hội chứ;
Anh còn phải nói với cô rằng: Sơ Sơ, anh không quan tâm chuyện giữa em và Kiều Vân Tiêu;
Anh càng phải nói với cô rằng: Sơ Sơ, hãy đợi anh…
Đợi anh về nước.
Đợi anh, mang hạnh phúc tới cho em.
Nhưng tất cả những lời này anh đều không thể nói thành lời, anh không thể liên lạc được với cô qua di động, còn chiếc xe của anh trong lúc cua gấp lại đâm thẳng vào xe của anh trai Ngư Khương. Anh vội vã đánh tay lái, khi tỉnh lại thì đã trở thành một kẻ tàn phế.
Anh của bây giờ phải nói những lời này với cô thế nào đây?
Smith đã chính thức tuyên bố ngày ૮ɦếƭ của anh.
Đối với anh mà nói, việc không cầm được dao mổ nữa, không còn cơ hội làm bác sỹ ngoại khoa nữa đồng nghĩa với việc tước đi mạng sống của anh.
Lục Chấn Dương đã đến.
Khi ông hỏi han Smith về tình hình bệnh tật của anh, Lục Bắc Thần cũng loáng thoáng nghe thấy. Khi Lục Chấn Dương bước vào phòng bệnh, Lục Bắc Thần phát hiện ra khóe mắt ông đỏ ửng lên.
Ông bỏ ra rất nhiều tiền bạc để mời về những bác sỹ giỏi nhất, nhưng lòng tất cả mọi người đều sáng như gương, Smith đã là người quyền uy nhất rồi.
Lục Bắc Thần hỏi ông: “Nhà họ Cố sao rồi?”.
Lục Chấn Dương hỏi ngược lại anh: “Chẳng phải con đã nhìn thấy rồi sao?”.
Nhìn thấy lễ đính hôn với nhà họ Kiều long trọng nhường nào, chẳng phải việc này có nghĩa là nhà họ Cố đã thoát được khỏi nguy khốn rồi ư? Cuối cùng Cố Sơ vẫn không đợi anh, không tin rằng anh có thể mang lại hạnh phúc cho cô, và vẫn lấy Kiều Vân Tiêu.
Rất nhiều năm về sau, khi nhớ lại những lời đó của Lục Chấn Dương, Lục Bắc Thần mới ngâm cứu được ý tứ sâu xa bên trong đó. Cũng phải đến sau này anh mới biết, thì ra năm xưa Lục Chấn Dương không hề thực hiện đúng lời hứa.
Tần Tô cũng tới.
Nước canh mỗi ngày một loại, sau đó bà ta kể cho anh nghe chuyện của Lục Môn.
Lục Bắc Thần liền hỏi: “Bắc Thâm đâu?”.
Mẹ qua đời, Bắc Thâm mất tích, anh về nước cũng không hề gặp nó. Anh gặp tai nạn nó cũng không lộ mặt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tần Tô nhẹ nhàng đáp: “Dì không biết”.
Lục Bắc Thần lại hỏi: “Có phải có liên quan tới bố tôi không?”.
Tần Tô hơi ngập ngừng sau đó trả lời: “Không biết”.
Trầm mặc một lúc lâu sau, Lục Bắc Thần lại hỏi: “Nó ૮ɦếƭ rồi ư?”.
Lần này Tần Tô trả lời rất rõ ràng: “Chưa”.
Cuối cùng, bà ta bày món canh đã nấu ngon lành ra trước mặt anh và nói: “Nếu con quan tâm tới tung tích của em trai mình thì phải cố gắng mà sống tiếp”.
Câu nói này của Tần Tô đã khiến anh tìm được ý nghĩa để tiếp tục sống.
Còn Ngư Khương thì thẳng thắn hơn.
Có lẽ không chịu nổi biểu hiện sống dở ૮ɦếƭ dở của anh mỗi ngày, cô ấy dứt khoát đưa anh tới nơi làm việc của mình. Cũng phải tới khi đó anh mới biết nghề nghiệp của Ngư Khương. Cô ấy là một chuyên gia nghiên cứu chất độc, nhưng thường xuyên có liên quan tới những người đã ૮ɦếƭ.
Ngư Khương mở ra cho anh một cánh cửa khác.
Đằng sau cánh cửa ấy là một thế giới mà anh chưa từng tưởng tượng.
Thế giới của cái ૮ɦếƭ.
“Trên đời này không ai phải cũng có may mắn sống sót.” Ngư Khương nói với anh.
Hôm đó, Ngư Khương nói không nhiều, vì đa phần cô ấy tập trung làm việc.
Là một vụ án trông có vẻ như uống thuốc độc tự sát, Ngư Khương và các đồng nghiệp đang dốc hết sức để tìm ra chân tướng.
Anh ngồi trong phòng thực nghiệm, ngăn cách bên ngoài khu vô trùng, mọi người bên trong vẫn mải mê bận bịu. Anh nghe thấy đồng nghiệp của Ngư Khương hỏi: “Cậu thanh niên kia trông nhàm chán quá, bạn trai của cô đấy à?”.
Ngư Khương đáp: “Là một người muốn ૮ɦếƭ từng giây từng phút”.
Lúc đó có người phá lên cười: “Lại là một cậu nhóc không biết trời cao đất dày, cứ cho ở đây với chúng ta một tháng, cậu ta sẽ biết trân trọng những ngày tháng được sống ngay thôi”.
Lại có người khác chen vào: “Đáng tiếc khuôn mặt đẹp trai đó, à… ý tôi là nếu cởi bỏ lớp băng ra mà nhan sắc vẫn chưa bị hủy hoại”.
Họ những tưởng một kẻ cục mịch như khúc gỗ ở ngoài không hiểu họ đang nói gì. Thế nên họ mặc sức nói, mặc sức cười. Mà Ngư Khương cũng không ngăn cản, để kệ cho từng chữ cười đùa bỡn cợt ấy lọt vào tai anh. Anh hiểu, cô ấy cố tình làm vậy.
Anh ở đó tới tận khi trời tối mịt.
Sau đó, anh nói với Ngư Khương: “Đưa tôi về bệnh viện đi”.
Ngư Khương cũng tốt bụng, còn quan tâm tới cơ thể tàn phế một nửa của anh mà đưa anh quay lại bệnh viện.
Vài ngày sau đó, Lục Bắc Thần im lặng một cách kỳ lạ.
Ngư Khương không biết anh đang nghĩ gì, cuối cùng, lo lắng nói với anh: “Nếu anh băn khoăn về những lời nói của đồng nghiệp tôi, tôi thay mặt họ xin lỗi anh”.
Lục Bắc Thần vẫn không lên tiếng.
Smith vì chuyện Ngư Khương lén đưa Lục Bắc Thần ra ngoài mà nổi trận lôi đình, cũng bất chấp hình tượng, mắng cho Ngư Khương một trận té tát. Ngư Khương không phản bác, cũng không giải thích, có lẽ trong mắt cô ấy, suy nghĩ và hành động một chiều của mình đã tạo ra sự trầm cảm buồn bã của anh lúc này.
Nhưng cô ấy không biết một điều, anh im lặng không có nghĩa tâm trạng anh tụt dốc.
Vài ngày sau, vào lúc Smith sắp phát rồ đến nơi thì Lục Bắc Thần lên tiếng. Anh hỏi Smith nếu tích cực phối hợp trị liệu, anh có thể bình phục được đến đâu?
Smith lại vui mừng phấn khởi, hứa với anh nhất định sẽ dốc hết sức lực, chắc chắn sẽ khiến anh trở lại như một người bình thường. Nhưng, Smith lại căng thẳng nhấn mạnh thêm lần nữa, việc muốn cầm dao mổ là điều không thể nữa rồi.
Tay phải có thể cử động bình thường nhưng anh không thể tiến hành những ca mổ cần sự tỉ mỉ nữa.
Cũng sẽ chẳng có bệnh viện nào nhận một bác sỹ vì dây thần kinh bị tổn thương mà ảnh hưởng tới khả năng vận động của tay.
Lục Bắc Thần chỉ đáp là đã biết. Sau đó, anh như trở thành một con người hoàn toàn khác, không những không từ chối các ca phẫu thuật mà còn tích cực điều trị các phác đồ vật lý theo đúng hướng dẫn của bác sỹ.
Có điều, đầu giường của anh bỗng chất đầy sách.
Là số sách anh nhờ Ngư Khương mang tới cho mình.
Smith nhìn thấy xong bèn tiện tay lật xem và quả thực đã sửng sốt một phen. Ông hỏi anh định làm gì. Lục Bắc Thần nói: “Tay phải phế cháu vẫn còn tay trái, không cầm được dao mổ thì cháu sẽ cầm dao giải phẫu, không làm được bác sỹ, cháu vẫn có thể trở thành pháp y”.
Tất cả mọi người đều không hiểu quyết định của anh.
Smith không hiểu, trong mắt ông, dù không làm được bác sỹ ngoại khoa nhưng anh vẫn có thể xem xét tới các khoa khác.
Bố anh không hiểu, thế nên khi nghe xong quyết định này ông gần như bùng nổ. Ông cho rằng người nhà họ Lục phải là người đứng trên thương trường hô phong hoán vũ, chứ không phải là một pháp y ngày ngày lần sờ xác ૮ɦếƭ.
Ngư Khương cũng không hiểu, cô ấy thừa nhận hành động ban đầu của mình chẳng qua chỉ là muốn kích thích ý chí của anh, nhưng không có nghĩa muốn anh chuyển ngành một cách triệt để như vậy.
Bỗng chốc, ngay cả các nhân viên y tá, hộ lý trong bệnh viện cũng đều nhìn anh bằng ánh mắt quái đản.
Chỉ có mình anh hiểu rõ bản thân đang làm gì.
Thế nên, phẫu thuật có đau đớn cách mấy anh cũng vượt qua, trị liệu vật lý có khó nhọc cách mấy anh cũng cắn răng ráng chịu. Thậm chí, anh còn phải học lại từ đầu cách dùng thìa dĩa, cách mặc quần áo, cách đánh răng rửa mặt…
Có một ngày anh nỗ lực cúi xuống buộc dây giày, có một đứa trẻ đã kêu lên: “Mẹ ơi, chú kia lớn tướng rồi mà không biết thắt dây giày ạ?”.
Phải, phàm là những việc người khác có thể nhẹ nhàng hoàn thành, anh đều phải nỗ lực học tập như một đứa trẻ vừa mới chào đời, cho dù ánh mắt người khác nhìn anh kỳ lạ, cho dù bắt đầu lại từ đầu là quá khó khăn, cho dù con đường phía trước còn xa vời vợi…
Anh phải sống tiếp bằng một con người hoàn toàn mới.
Anh phải lấy thân phận Lục Bắc Thần trở lại.
Nói với những người từng phản bội anh, từng bỏ rơi anh rằng: Anh, đã quay về rồi.
Cố Sơ.
Cái tên này giống như một lưỡi dao chọc thủng mọi sự rệu rã và tê liệt của anh.
Anh phải đi tìm em trai, phải về nước, phải tính một món nợ ra trò với Cố Sơ.
Đây chính là lý do để anh sống tiếp.
Trong những tháng ngày sau này, mỗi lần nhớ lại khoảng thời gian này, anh đều cảm thấy phải chân thành cảm ơn Ngư Khương. Nếu không có cô ấy, có lẽ chẳng biết anh còn mơ màng tới năm bao nhiêu tuổi; Nếu không có cô ấy, có lẽ anh cũng chẳng tìm cách để tiếp tục sống.
Nhưng khi ấy trong lòng anh chỉ có oán giận.
Anh muốn tìm lại Cố Sơ, muốn tận mắt chứng kiến cảnh cô khóc trước mặt anh!
Năm xưa cô đối xử với anh như thế nào, anh sẽ từ từ đòi lại tất cả.
Lục Bắc Thần trở thành khách sống lâu dài trong bệnh viện.
Đồng thời lúc này, vụ án đầu tiên do anh nhận cũng được hoàn thành trong bệnh viện. Khi đó Ngư Khương đã nói với anh bằng một giọng sửng sốt: “Hi, Vic, phải chăng tôi đã vô tình tạo nên một pháp y thiên tài? Trung Quốc có một câu gọi là ‘Vô tình trồng liễu, liễu đâm bông’ đó, nói vậy đúng không?”.
Anh đã chính thức trở thành một pháp y.
Nhưng mục đích khi đó vốn không đơn thuần, càng không nhằm vào thứ gọi là chính nghĩa.
Nhưng sau quãng đường đời rất dài sau này, khi lần lượt các vụ án bày ra trước mắt, khi từng linh hồn ૮ɦếƭ oan uổng được yên nghỉ dưới lưỡi sao giải phẫu của anh, anh mới tìm được giá trị của bản thân khi sống tiếp.
Anh đã từng muốn trở thành một bác sỹ ngoại khoa giúp người khác sống tiếp, con bây giờ, anh trở thành một pháp y có thể giúp người ૮ɦếƭ nhắm mắt xuôi tay.
Con đường này không hề dễ dàng.
Muốn được trở thành một pháp y có tên tuổi, đầu tiên phải có những kiến thức chuyên môn vững chắc, thêm nữa kinh nghiệm là rất quan trọng. Thế là kể từ ngày đó, dù là vụ án nào, lớn hay nhỏ, phức tạp hay giản đơn, chỉ cần để anh có cơ hội tham gia, anh đều sẽ tham gia.
Lục Chấn Dương buộc phải thỏa hiệp trước sự cố chấp của anh. Ông hỏi: “Bố có thể giúp gì cho con?”.
Anh nghĩ rồi nói: “Quỹ tài chính”.
Có tiền là có quyền phát ngôn, càng có điều kiện vật chất và bối cảnh. Quỹ tài chính sẽ là một bệ đỡ không tồi. Quan trọng hơn là anh cần dùng quỹ tài chính để tìm kiếm tung tích Bắc Thâm.
Bố đã đồng ý.
Để che mắt người ngoài, anh ký tên chuyển nhượng, lấy danh nghĩa của Lục Bắc Thâm.
Khoảng thời gian này, Ngư Khương đã giúp đỡ anh rất nhiều.
Cô ấy là chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực này, lại thường xuyên hợp tác với các pháp y giỏi số một thế giới, thế nên, cô ấy có thể giúp anh giới thiệu không ít chuyên gia. Họ có kinh nghiệm phong phú và có thể cung cấp những vụ án cho anh tham gia.
Về sau, các chuyên gia đó cũng không còn khiến anh “no bụng” được nữa.
Anh có kiến thức của riêng mình, có giải pháp của riêng mình, thậm chí là cách đậy nắp quan tài kết luận của riêng mình. Nói một cách khác, anh đã trở thành một pháp y độc lập.
Những ngày tháng ấy, chớp mắt đã trôi qua nhiều năm.
Anh trở thành giáo sư Lục trong lời kể của người khác, cũng bước vào danh sách những người mà đám phần tử phạm tội muốn giết nhất. Anh có phòng thực nghiệm của riêng mình, có đoàn đội chuyên nghiệp của riêng mình, có một phần thành tích nóng bóng tay.
Nhưng những năm ấy, thứ duy nhất khiến anh sống chỉ có công việc.
Anh học cách yên tĩnh và trầm mặc;
Anh học cách kén ăn;
Anh học cách sạch sẽ;
Anh học cách dùng hàng hiệu…
Sau khi học được những thứ này, Lục Bắc Thần chợt nhận ra, từ khi nào anh đã học mọi thói quen của cô.
Thứ duy nhất không thuộc về Cố Sơ là chứng sợ ánh sáng.
Rất nhiều lần, Lục Bắc Thần đã bừng tỉnh sau cơn ác mộng.
Ánh đèn xe chói mắt khiến sống lưng anh toát mồ hôi lạnh, sau đó anh rơi vào một khoảng trời đen tối mù mịt không bờ bến. Thế nên về sau, anh đã quen giấu mình trong bóng tối, chỉ ở trong môi trường không có ánh sáng, anh mới cảm thấy mình vẫn an toàn.
Lục Bắc Thần đang tìm kiếm một cơ hội, một cơ hội để đường hoàng quay về nước.
Anh nghe nói nhà họ Cố không có một tin tức nào, cũng nghe nói hiện trường chia tách rạn nứt của hai nhà Kiều Cố…
Nhiều năm qua, những ngọt ngào quá khứ đã không còn. Thì ra từ đầu tới cuối anh là một gã đàn ông hẹp hòi như thế, bao oán hận tích tụ trong lòng nhiều năm vẫn còn như mới.
Cuối cùng cũng có một ngày, vụ án nghệ sỹ violon nổi tiếng Tiêu Tuyết tự sát lọt tới tai anh, địa điểm phát hiện xác ૮ɦếƭ chính là Quỳnh Châu.
Quỳnh Châu, nơi Cố Sơ dọn về ở sau này.
Thế là, Lục Bắc Thần đã tiếp nhận vụ án đó.
Ngư Khương kỳ lạ hỏi anh: “Vic, anh rốt cuộc định làm gì?”.
Anh đáp: “Về nước”.
Đã từng có một chiếc mô tô phân khối lớn từ Thượng Hải vượt ngàn dặm xa xôi để tới Hạ Môn.
Có một đám thanh niên đầy sức sống, dẫn đầu là một cậu thanh niên khá điển trai.
Chuyện này đã dấy lên một cơn chấn động nhỏ tại Hạ Môn. Ngày hôm đó, nghe những người chứng kiến kể lại rằng, chàng trai dẫn đoàn đã đèo theo một cô gái, hoa nhường nguyệt thẹn, như con chim nhỏ nép bên người.
Hôm sau, đám thanh niên ấy đã trở thành tin tức nóng hổi tại địa phương.
Trên ảnh chính là chàng trai dẫn đoàn, một tay kẹp mũ bảo hiểm, một tay vòng qua sau gáy, ôm lấy cô gái, cọ trán mình vào trán cô ấy. Trong bức ảnh, trán cậu ấy lấm tấm mồ hôi, khóe môi hơi rướn lên, cô gái kia cũng cười rất ngọt ngào.
Chẳng qua chỉ là một tin xã hội mang ra đổi vị cho bữa trà chiều, thế mà chỉ vì khí thế của cả đoàn sau khi đặt chân tới Lục Môn, họ đã được người ta chú ý.
Đảo Cổ Lãng, mảnh đất nhỏ bé chật hẹp, vào lúc không có quá nhiều du khách thì những tin tức nhỏ này đã trở thành chuyện tiêu khiển của rất nhiều các bà chủ cửa hàng.
Hoàng Anh khi nghe người ta kể lại chuyện này khi đó đang ngồi dựa vào gốc cây phượng ngắm hoàng hôn và cắn hạt dưa. Chị là bà chủ của “Thời khắc đặc biệt”, một cửa hàng bán thiệp lưu niệm, hàng xóm láng giềng đều gọi chị là chị Anh.
Mọi người nói, đám thanh niên đó đã tới đảo Cổ Lãng. Thế là, vào một ngày nọ, chị Anh đã gặp được anh chàng dẫn đoàn mà mọi người kể mãi.
Cậu ta đi cùng một cô gái vào cửa hàng. Cô gái đó từng cử chỉ động tác đều thể hiện một sự kiêu hãnh, giống như một đứa con bị chiều hư.
Hai người đều đang ở độ tuổi phơi phới sức trẻ, cũng nhìn ra được họ là người yêu của nhau. Cô gái nhỏ nhìn thấy vô vàn những tấm thiệp xanh đỏ thì rất hưng phấn, ầm ĩ đòi được gửi bưu thiếp cho bạn bè. Rõ ràng là cậu thanh niên không có hứng thú gì với mấy món đồ nhỏ nhặt này, nhưng cậu ta vẫn ở bên cạnh cô gái, khóe môi tươi cười, cực kỳ nhẫn nại.
Cô gái chọn một vài tấm bưu thiếp, nói muốn gửi cho bạn, trong cửa hàng cũng bán thêm vài món đồ nhỏ nhắn khác, cô gái lại hớn hở chọn thêm mấy món.
Cô gái hỏi chàng trai bên cạnh bằng khuôn mặt ngọt ngào: “Anh bảo chúng ta có nên viết cho tương lai của mình một tấm bưu thiếp không?”.
Chàng trai cười nói: “Em thích là được”.
Chủ ý của cô gái đến nhanh mà đi cũng nhanh, ngay sau đó cô ấy lại nói: “Mà thôi không viết nữa, dù sao thì em yêu anh, dù hiện tại hay tương lai, thế nên viết hay không có gì khác biệt đâu”.
Ánh mắt chàng trai ánh lên nụ cười ngọt lịm.
Lúc thanh toán, chàng trai kiên quyết đòi trả thay cho cô gái.
Ở trong mắt chị Anh, thật ra chỗ đồ này cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, đắt hơn một chút chỉ có chỗ quà làm bằng thủ công. Bây giờ có biết bao nhiêu cô gái đều cho rằng bạn trai trả tiền cho mình là điều hiển nhiên, hơn nữa cô gái trước mắt còn rất xinh, số con trai muốn trả tiền cho cô ấy chắc không đếm được.
Nhưng ngoài dự liệu của chị Anh, cô gái sống ૮ɦếƭ không đồng ý. Cuối cùng, dưới sự kiên quyết của chàng trai, cô ấy lập tức bỏ lại một vài tấm bưu thiếp, lại bỏ thêm một vài món đồ thủ công ra, cuối cùng chỉ giữ lại khoảng năm, sáu tấm bưu thiếp và nói: “Bà chủ, em chỉ lấy chỗ này thôi ạ”.
Chàng trai không đồng ý, nhất quyết mua hết những thứ cô thích. Cô gái không cho, cười hì hì nói với chị Anh: “Anh ấy là người em phải nghĩ đủ mọi kế mới giành về được đấy ạ, em phải để lại chút ấn tượng tốt cho anh ấy”.
Chị Anh cảm thấy cô gái trước mắt mình rất thông minh, rất biết giữ thể diện cho đàn ông.
Khi rời khỏi cửa hàng, cô gái dính chặt lấy chàng trai, rồi lại nhìn thấy cửa hàng bên cạnh có rất nhiều loại hoa cỏ, cô ấy lại đòi được qua đó chụp ảnh.
Chị Anh nghĩ, vẫn là thanh niên sướng nhất, có thể bồng bột, có thể mặc sức làm mọi điều mình muốn. Điều rõ ràng là chàng trai này dẫn theo cả đoàn người vượt cả chặng đường tới Hạ Môn, chắc chỉ để cô gái này vui thôi. Những chuyện thoải mái ấy cũng chỉ những người ở tuổi họ mới có thể làm được.
Trong lúc chị đang cảm thán năm tháng giục người ta già đi thì chàng trai kia bỗng quay ngược trở lại, mua hết những món đồ ban nãy cô gái ưng ý mà không lấy. Chị Anh không khỏi nhìn thêm cậu ta vài lần, đúng là một cậu nhóc thương người yêu tận đáy lòng.
Chỉ là một khúc nhạc xen ngang giữa năm tháng vội qua, hoặc đơn giản chỉ là một người khách giữa vô vàn những người khách chị Anh đã gặp bao năm. Chỉ có điều, chị không ngờ chị còn gặp lại họ.
Khi chàng trai và cô gái quay trở lại đã là nhiều năm sau, à, có lẽ lúc này nên gọi họ là người đàn ông và người phụ nữ.
Đã không còn những ương bướng của tuổi trẻ, đã có thêm nhiều vững vàng và ôn hòa.
Chị Anh cũng không hiểu, bao năm qua có quá nhiều khách ghé cửa hàng, nhưng sao chị chỉ nhớ mình họ nhỉ?
Vẫn là cô gái chọn lựa, người đàn ông ở bên cạnh.
Ban đầu chị Anh không hề chú ý, cho tới khi liếc nhìn ánh mắt người đàn ông, cảm thấy nụ cười của cậu ấy thật quen thuộc, mới nhớ ra cảnh tượng nhiều năm về trước.
Cô gái không còn kiêu kỳ như trước kia, nhưng nụ cười vẫn rất ngọt ngào. Có điều, ánh mắt cô ấy khi nhìn anh ấy đã có thêm một chút thận trọng, không còn vô tư như trước kia.
Nhưng ánh mắt của chàng trai thì không hề thay đổi, thậm chí còn cưng chiều hơn xưa.
Cô gái chỉ chọn vài món đồ, nhưng khi thanh toán, người đàn ông lại tính cả những món cô đã ưng nhưng lại đặt xuống, ngay trước mặt cô gái, còn thẳng thắn và ngang nhiên hơn trước.
Hai người này có lẽ đã sớm quên mất nhiều năm về trước họ từng ghé cửa hàng này.
Cô gái đã quyết định viết một tấm bưu thiếp cho tương lai của mình, cô ấy bảo chàng trai ra ngoài đợi.
Lúc viết thiệp, chị Anh thấy cô ấy khá do dự, cuối cùng, cô ấy bất ngờ ngẩng đầu lên hỏi: “Bà chủ, thường thì các vị khách tới quán của chị hay viết gì cho tương lai của họ?”.
Câu hỏi này quá đường đột, vì chị Anh chưa bao giờ đọc trộm thư của người khác nên nghĩ mãi bèn trả lời: “Có lẽ là chúc phúc, cũng có lẽ là ước nguyện gì đó”.
Cô gái suy nghĩ rồi mới đặt Pu't.
Sau đó nữa, tấm bưu thiếp gửi cho tương lai được đặt vào trong phong thư cô ấy đã chọn tỉ mỉ và phong kín.
Chị Anh cảm thấy, thật ra cô ấy có tâm sự.
Cứ như vậy, cô gái rời khỏi cửa hàng.
Nhưng rất nhanh, người đàn ông quay lại, giống như ngày xưa.
Cậu ấy đi tới trước quầy, hỏi chị: Tấm bưu thiếp của bạn gái mình ở đâu?
Chị Anh chỉ tay vào tấm bưu thiếp, không hiểu chuyện gì.
Người đàn ông cầm tấm bưu thiếp đã được phong kín lên tay, chưa đợi chị Anh ngăn cản đã xé nó ra.
Chị Anh không hiểu cậu ấy định làm gì, đang định hỏi thì thấy cậu ấy cứ nhìn chằm chằm vào tấm bưu thiếp, như đang suy nghĩ chuyện gì. Lát sau, cậu ấy cầm Pu't, viết thêm lên câu gì đó.
Cậu ấy yêu cầu chị Anh phong kín lại lần nữa, y như yêu cầu của cô gái, không gửi đi mà gửi thêm một khoản tiền để giữ nó lại ở đảo Cổ Lãng.
Chị Anh rất tò mò về hai con người này.
Gặp một lần là ngẫu nhiên, gặp hai lần là duyên phận, giống như chị đã trở thành người làm chứng giữa những năm tháng rộng dài, nhìn họ từ những cô cậu thanh niên trẻ trung trở thành những người chín chắn trưởng thành.
Thế là, trong vòng xoay của số phận, chị cũng kỳ vọng vào điều gì đó.
Hoặc là một dự cảm, chị sẽ còn gặp lại họ.
Cảm giác này rất kỳ diệu.
Chị vẫn luôn giữ gìn cẩn thận tấm thiệp họ để lại, thậm chí rất nhiều lần đã manh nha suy nghĩ đọc trộm. Chị tò mò cô gái đã viết gì và chàng trai đã đề thêm gì.
Cứ như vậy, tháng nối tháng, năm qua năm.
Sự kỳ vọng của chị Anh dần chậm rãi và tản mạn theo thời gian, thậm chí chị bắt đầu nghi ngờ giác quan thứ sáu của mình. Có lẽ họ cũng sẽ vô vàn những đôi yêu nhau khác trên đời, để lại tấm bưu thiếp và không bao giờ quay lại nữa.
Cho đến một ngày của ba năm sau.
Ngày hôm ấy, ánh nắng ban chiều rất đẹp. Không chói chang, không nhạt nhòa, cứ dịu dàng thấm lên từng tấc đất của Cổ Lãng.
Thời tiết uể oải, không khí uể oải.
Ngay cả những con mèo ở Cổ Lãng cũng lười biếng theo, chúng bò lên mái nhà, thi thoảng mới ngước mắt lên.
Chị Anh đang ngáp ngủ, giờ này rất ít khách, không phải là mùa du lịch.
Có tiếng trẻ con vọng qua cửa: “Mẹ ơi, mèo kìa! Mèo kìa!”.
Vui vẻ mừng rỡ, dù chỉ nghe thôi cũng tưởng tượng ra được nụ cười trong sáng trên khuôn mặt đứa trẻ.
Chị Anh nhìn theo.
Mắt bỗng sáng rực lên.
Là đôi nam nữ đó, họ quả nhiên đã quay lại, có điều đã thêm một đứa con.
Thằng bé chắc đã khoảng hai tuổi, mặc chiếc áo phông chui đầu rộng rãi màu xám và chiếc quần harem nhỏ xíu màu trắng thuần, đội một chiếc mũ lưỡi trai có vành che đi một chút khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo mềm mại. Cậu bé đang ngẩng đầu nhìn chú mèo lười trên mái nhà, khuôn mặt giống người đàn ông đằng sau y như đúc.
Người đàn ông mỉm cười bế cao thằng bé lên, để nó ngồi lên cổ mình, cậu bé mừng rỡ khua tay múa chân. Cô gái đứng bên cạnh dịu dàng dựa vào người đàn ông, khẽ nghiêng mặt, nhìn hai bố con mỉm cười.
Một hình ảnh thật đẹp.
Đẹp tới mức chị Anh không muốn quấy rầy.
Chị bèn tựa cửa ngắm cả gia đình ba người, từ khi hai người họ còn thanh xuân tới khi đã có một gia đình mỹ mãn.
Cô gái nhìn thấy chị, bèn cười và nói với người đàn ông: “Chính là cửa hàng này”.
Người đàn ông một tay nắm tay cô ấy, đi về phía cửa hàng của chị.
Chẳng hiểu sao, chị Anh bỗng có chút căng thẳng, giống như đợi một người bạn cũ đã lâu lắm không hội ngộ, người ấy bỗng nhiên xuất hiện, chị quên cả việc chào khách.
Đón họ ở cửa.
Câu chị Anh buột miệng nói ra không phải là “Chào quý khách” mà lại là “Hai người đến rồi à?”
Người đàn ông mỉm cười đáp lại: “Đã lâu không gặp chị”.
Cô gái thì vui vẻ nói: “Không ngờ chị còn nhớ bọn em”.
Một đôi nam nữ như vậy, chị muốn quên cũng khó.
Cậu nhóc trên cổ người đàn ông kêu lên những tiếng non nớt: “Bố, bố…”. Có lẽ thằng bé nhìn thấy những con mèo làm bằng thủ công trong quán nên tỏ ra hiếu kỳ, bèn thúc giục bố mình cất bước. Người đàn ông liền chiều con, đi về phía bức tường.
Cô gái nhìn theo họ sau đó nhỏ tiếng nói với chị Anh: “Bà chủ, tấm bưu thiếp của em vẫn còn chứ ạ? À, lúc đó em còn để lại số điện thoại”.
Chị Anh thậm chí còn không cần số điện thoại đã tìm ra được cho cô.
Cô gái cười tươi đón lấy, cẩn thận bóc ra, sau đó nói với chị Anh: “Năm đó em không viết gì cả, chỉ để lại một cái tên, giờ em muốn bổ sung”.
Thật ra chị Anh muốn nói với cô rằng, tấm bưu thiếp của cô không trống đâu.
Phong bì đã bị xé ra.
Cô gái sững sờ.
Ngay sau đó, cô ấy kích động quay lại nhìn người đàn ông.
Người đàn ông như có linh cảm, cũng quay đầu, cười với cô ấy và đi về phía này.
Chị Anh nhìn thấy khóe mắt đầu mày của người đàn ông đều là dịu dàng.
Khi anh ấy bước tới trước, cô gái há hốc miệng: “Anh…”.
Có lẽ vì không ngờ được nên cô ấy lắp bắp mãi.
Người đàn ông thì cúi đầu hôn lên trán cô gái, thì thầm: “Anh yêu em, dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai”.
Cô gái dựa lưng vào quầy, tấm bưu thiếp đặt trong phong bì để lộ một góc, chị Anh không nhịn được, xem thử.
Bên trên viết rằng: Anh yêu em, dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai.
Phần đề có hai cái tên.
Một là Cố Sơ.
Và cái tên còn lại… là Lục Bắc Thần.
Xem thêm: Những truyện ngôn tình đang hot
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc