Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc - Chương 76

Tác giả: Ân Tầm

Trong di động luôn luôn lưu một bài hát, một bài hát duy nhất.
Lục Bắc Thần đeo tai nghe vào, bật lên, cả người dựa hẳn ra sau ghế, nhắm mắt lại.
Trần Bách Cường năm đó ‘hô phong hoán vũ’, đến nỗi đã giữ một vị trí khiến mọi người ngày nay kính trọng. Thời đại này mà còn nghe Trần Bách Cường có vẻ không hợp thời cho lắm. Giọng hát của anh, phong cách âm nhạc của anh chỉ đại diện cho một thời đại đó mà thôi.
Nhưng kinh điển chung quy vẫn là kinh điển. Bài Vẫn cứ thích em này luôn có thể bắt người ta nhanh chóng chìm đắm vào những năm tháng đã qua, dù vui dù buồn.
Cô nhân viên bước lên, lịch sự cúi người gọi Lục Bắc Thần: “Thưa anh!”
Lục Bắc Thần mở mắt, tháo tai nghe ra, quay đầu nhìn cô ấy. Ánh mắt cô nhân viên sáng rực, nụ cười tươi rói: “Máy bay sắp cất cánh rồi ạ.”
Anh gật đầu.
Tắt nhạc đi, anh lại nhìn chiếc di động lần cuối cùng.
Im ắng, tĩnh mịch như cái ૮ɦếƭ…
***
Cố Sơ đã mơ một giấc mơ.
Một giấc mộng đẹp.
Lúc tỉnh lại, khóe môi cô vẫn còn cong lên, niềm vui xuất phát từ tận đáy lòng ấy đã bao năm rồi cô chưa từng có.
Giấc mơ ấy rất dài, dài tới mức khiến cô ngỡ rằng mình sẽ sống cả đời trong đó.
Cô mơ thấy rất nhiều người, có thầy sỹ quan, có những tân sinh viên, có Lăng Song, có Tiếu Tiếu, còn có cả… Bắc Thâm.
Giấc mộng cũng rất chân thực.
Đến nỗi khiến Cố Sơ khi tỉnh dậy nhìn ra bầu trời hơi tối ngoài cửa sổ vẫn còn chút mơ màng, nhất thời không nhận ra mình đang ở đâu.
Cô mơ được gặp Bắc Thâm.
Nụ hôn tối hôm đó.
Mang theo vị ngọt của tình đầu cùng vị chát của tuổi xuân.
Đó là lần đầu tiên cô được cảm nhận dư vị của nụ hôn, giữa nam và nữ như có một thỏi nam châm, hấp dẫn lẫn nhau, dính chặt vào nhau trong khoảnh khắc ấy. Nụ hôn của Bắc Thâm cũng trúc trắc, cũng mắc cỡ. Cô như một viên ngọc được anh trân trọng, dè dặt bóc tách lớp vỏ ra để có được ánh sáng rực rỡ của ngọc trai.
Con trai cuối cùng vẫn có thể ‘tự học thành tài’. Nụ hôn của anh chỉ hơi ngượng ngập trong phút chốc rồi lan tràn rất nhanh.
Cố Sơ ấn tay lên иgự¢, trái tim đang đập, từng nhịp, từng nhịp như có một bàn tay đang gõ. Ánh sáng của hiện thực dần dần đánh thức lý trí của cô, nói với cô rằng, tất cả quá khứ đã định sẵn chỉ là một giấc mộng đẹp.
Chỉ vậy mà thôi.
Ngày hôm nay cô trải qua mơ mơ màng màng. Buổi chiều, Kiều Vân Tiêu có gọi tới một cuộc. Cố Sơ gián tiếp hỏi chuyện tấm chi phiếu, Kiều Vân Tiêu không nghe ra được ý của cô, nói mấy ngày nay mình bận đến choáng váng, có lúc đến cơm còn không kịp ăn. Cố Sơ liền do dự. Cô cảm thấy chi phiếu không phải của Kiều Vân Tiêu, sau đó lại nghĩ tỉ mỉ, nếu chi phiếu thật sự là của Kiều Vân Tiêu thì với tính cách của anh, chắc chắn không thể mất công đi đường vòng mà sẽ đặt thẳng nó tới trước mặt cô.
Nghĩ mãi về chuyện chi phiếu, Cố Sơ lại ngủ mê mệt.
Cái thời tiết oi bức này luôn khiến người ta lử đử muốn ngủ, sau đó cô đã mơ một giấc mơ như thế, mơ mình quay trở lại thời đại học, mơ về nụ hôn ấy.
Đồng hồ báo thức đầu giường nhắc cô thời gian, đã hơn năm giờ chiều rồi.
Giờ này có nghĩa là Lục Bắc Thần đã bay từ Thượng Hải qua đây.
Cô không nhúc nhích, dựa vào đầu giường, hai tay vòng qua chân, mái tóc đen xõa xuống, hệt như một con ma trắng nhợt, một con ma không thể nhìn ánh sáng.
Ánh sáng ấy là ký ức, là kỷ niệm, là nhìn về tương lai, là đáp lại Lục Bắc Thần.
Cô không thể đáp lại anh, cũng không đáp lại nổi.
Từ lúc nhận được tin nhắn tới khi say ngủ, cô nghĩ mãi một vấn đề: Khi đối mặt với Lục Bắc Thần, rốt cuộc cô mang tâm lý gì?
Đáp án rất chắc chắn.
Thật ra từ ban đầu cho tới giờ, cô vẫn luôn coi anh là Lục Bắc Thâm. Dù hiện thực có như thế nào, cho dù trong cách đối nhân xử thế anh và Lục Bắc Thâm có khác nhau bao nhiêu, thì trong tiềm thức, cô vẫn coi anh là Lục Bắc Thâm.
Cố Sơ nhìn chằm chằm đồng hồ báo thức, nhìn rất lâu.
Tâm trạng cũng lạc lõng rất lâu.
Chẳng phải cô nghĩ thông suốt rồi ư? Chuyện đã qua như mơ mộng, như bong bóng, dù anh có là Lục Bắc Thâm hay Lục Bắc Thần thì đối với cô mà nói cũng đều là một quả bom không muốn chạm vào nữa, không phải sao?
Thế nên cô không thể tới đón chuyến bay này.
Suy nghĩ thông suốt như vậy nhưng cũng khiến cô không thể thở nổi.
Cô đứng dậy, dứt khoát tới một siêu thị gần nhà mua đồ ăn. Cô gọi điện thoại cho Cố Tư, hỏi nó tối nay có thể về nhà ngủ không? Cố Sơ ở đầu kia khá chần chừ, rồi lại cảm thấy tâm trạng của cô không bình thường, con bé hỏi cô có chuyện gì. Cố Sơ ý thức được mình đã khiến Cố Tư lo lắng bèn nói không có gì, chỉ là tối nay muốn làm mấy món ngon, cùng ăn với nó mà thôi.
Thế là Cố Tư yên tâm, nói việc học khá bận rộn. Cố Sơ hiểu, cuộc sống đại học ngoài bài vở ra, kỳ thực còn rất nhiều việc phải làm. Đó là một nơi có thể kích thích cho những tế bào trong cơ thể sống dậy, là nơi tập trung toàn thanh thiếu niên, là một xã hội thu nhỏ.
Ngắt máy, Cố Sơ hơi mờ mịt. Cô đẩy xe ở giữa siêu thị, nhất thời như mất đi phương hướng. Tới tận khi có người không giữ được tốc độ ᴆụng xe vào cô một cái, cô mới tỉnh lại, chọn một ít thịt và rau xanh, rồi rảo bước đi thanh toán.
Cuộc sống vẫn phải trôi qua như vậy, ngày này gối lên ngày kia, cho dù có mất đi mục tiêu, thì cuộc đời bạn vẫn chưa có điểm kết, thế nên vẫn phải sống tiếp.
Về tới nhà, Cố Sơ bắt đầu bận rộn nấu nướng, đong lượng gạo đủ cho một người, rửa sạch thức ăn rồi thái sẵn ra.
Cách giải tỏa áp lực của mỗi người là không giống nhau.
Có người thích nghe nhạc.
Có người thích đi du lịch.
Có người thích ăn quà vặt.
Có người thích đi mua sắm.
Cô thích xuống bếp.
Các loại thực phẩm sau vài thao tác trở thành một loạt các món ăn ngon lành. Chỉ là, trước đây cô có thể chia sẻ những món ăn ngon với bố mẹ, với Bắc Thâm, còn bây giờ chỉ có thể chia sẻ với mình mình.
Cô đơn có thể Gi*t ૮ɦếƭ con người, cô độc có thể rèn giũa con người. Cô không thích cô độc nhưng định sẵn phải trưởng thành trong sự cô độc.
Khi cảm xúc đang đến hồi thăng hoa thì có người gõ cửa.
Tiết tấu này giống hệt Cố Tư.
Lòng cô vui sướng, rửa tay rồi vội vàng chạy ra mở cửa.
“Chẳng phải nói là em không về nhà sao, em…” Nói được một nửa thì cô im bặt, nụ cười cũng đờ ra trên gương mặt trong khoảnh khắc.
Ngoài cửa, Lục Bắc Thần thình lình xuất hiện.
Đối diện với nụ cười cứng đờ trên khóe mắt cô, anh chỉ điềm nhiên nói: “Tôi không nói với em là hôm nay tôi không về.”
Câu này quá cố ý, rõ ràng anh biết người cô đợi không phải anh.
Cố Sơ đứng đực ngoài cửa, nhìn gương mặt giống y hệt trong giấc mơ của mình, lập tức tỉnh táo. Một giây sau, cô vội vàng đóng cửa lại nhưng Lục Bắc Thần nhanh tay hơn cô, anh giơ tay chặn lại. Cánh cửa bị anh kéo ra, sau đó không đợi cô lên tiếng, anh đi thẳng vào nhà.
“Ai cho anh vào đây? Ra ngoài!” Cố Sơ bị ai châm kim vào người, giọng lập tức the thé.
Lục Bắc Thần cau mày dụi tai: “Không cần thay giày sao?”
“Đương nhiên phải thay giày, sáng nay tôi đã vất vả lau nhà đó.”
“Lấy cho tôi đôi dép lê.”
Cố Sơ vô thức định quay người đi, bỗng bất thình lình ý thức được mình lại sai lầm, giơ thẳng tay đẩy anh một cái: “Anh mau ra ngoài đi!”
“Vì sao?”
“Đây là nhà tôi.”
“Tôi tìm tới nhà em mà, tôi đâu có đến nhà người khác.”
“Nhưng mà…” Cố Sơ sốt sắng: “Tôi đâu có mời anh tới.”
Lục Bắc Thần hít sâu một hơi, có mùi cơm thoang thoảng. Anh cười: “Chẳng phải em đã bắt đầu chuẩn bị bữa tối rồi sao?”
“Không phải chuẩn bị cho anh.” Cố Sơ chưa bao giờ gặp loại người đổi khách thành chủ kiểu này.
Lục Bắc Thần thô lỗ đáp: “Không thành vấn đề, tôi có thể dùng bữa cùng với khách của em.” Dứt lời, anh giơ chân lên.
“Này, anh không được đi giày.”
“Dép lê?”
“Nhà tôi không có dép nam.”
“Thế thì xin lỗi.” Lục Bắc Thần đi thẳng giày vào.
Cũng chẳng có dấu giày, thành phố Quỳnh Châu trước giờ vẫn rất sạch sẽ. Nhưng Cố Sơ thì hơi khó chịu. Cô cứ cảm thấy nhà là nơi thoải mái thì nên thay những đôi dép đi trong nhà rộng rãi hoặc là dép lê mới hợp lý. Cô cứ nhìn trân trân vào đôi giày của Lục Bắc Thần, trong lòng không ngừng ai oán.
Một người hơi mắc bệnh ám ảnh cưỡng chế như cô thấy anh đi giày vào còn sụp đổ hơn cả việc anh đột ngột mò tới. Nghĩ vậy cô nhanh chóng cầm một đôi dép lê, đưa tới trước mặt anh: “Anh đi được đôi này không?”
Lục Bắc Thần ngó một cái: “Em đang phủ định giới tính của tôi đấy à?” Cầm một đôi giày vừa nhìn đã biết là của nữ, lại còn in hình Doremon nữa, kích cỡ ước chừng cũng chỉ khoảng 35, 36, làm sao anh đi vừa?
Với lại, cho dù có đi vừa, một người đàn ông như anh cũng không thể nào mang một đôi dép hoạt hình được.
Cố Sơ cắn môi rồi lại nhìn đôi giày của anh. Đó là một đôi giày da sáng loáng, chỉ có điều quá lạnh lẽo. Thật ra cô muốn nói với anh rằng, vào nhà người khác mà không thay giày là rất bất lịch sự. Đây là Quỳnh Châu chứ không phải ở nước ngoài. Anh cứ ung dung ngồi trên sofa như thế. Đôi giày kia dù có sạch cỡ nào cũng khiến cô nảy sinh ảo giác.
Cô sẽ cảm thấy anh như một đại ca xã hội đen tới nhà đòi nợ như trên phim, dáng vẻ đường hoàng nhưng rất xa cách, sau đó châm một điếu thuốc, từ tốn hỏi cô: Cô bé, nói đi, khi nào thì trả tiền tôi đây?
Hôm nay bất ngờ là Lục Bắc Thần không hút thuốc. Anh ngồi trên sofa nhìn cô, đặt chiếc túi xách trong tay lên bàn uống nước. Cố Sơ không quan tâm tới chiếc túi ấy, trái tim đã lạnh ngắt từ lâu. Người đã vào nhà rồi cũng không còn cách nào khác, đành tới đâu hay tới đó vậy.
“Cố Sơ, hình như em quên một chuyện rồi.” Không biết bắt đầu từ lúc nào, anh không còn mở miệng gọi cô là ‘cô Cố’ liên tục nữa.
Cố Sơ thầm hít sâu một hơi mới có thể giải tỏa được cơn đau dạ dày vì quá tức giận. Cô quay người đi lấy một cái cốc, đặt ‘choang’ một cái trước mặt anh một cái rất thiếu lễ độ, rót cho anh một cốc nước chanh: “Xin lỗi nhé, không có trà!”
Thấy anh vẫn không hút thuốc, cô lại ngẫm nghĩ rồi rút ra mấy tờ khăn giấy trải lên mặt bàn, nói: “Không có gạt tàn, anh dùng tạm!”
Lục Bắc Thần mím môi cười khẽ: “Thế này là tiếp khách hơi mất điểm đấy.”
“Có người không mời tự đến còn muốn nói tới đạo tiếp khách? Nực cười!”
Nụ cười của Lục Bắc Thần tràn ra: “Em không tới đón tôi thì tôi đành chủ động tới vậy!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc