Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc - Chương 43

Tác giả: Ân Tầm

Chúng ta, đều bị tuổi xuân kéo đi cả đoạn đường, loạng choạng thưởng thức những phong cảnh ven đường. Tuổi xuân có màu gì đây? Màu trắng? Màu lục? Màu lam? Có lẽ tuổi xuân của mỗi người chúng ta lại có một màu sắc khác nhau. Nếu hỏi Cố Sơ, cô sẽ cho rằng, những năm tháng thanh xuân ấy rực rỡ muôn màu, ít nhất thì, trước năm thứ tư đại học là vậy.
Cuộc đời sinh viên của cô bắt đầu vào năm thiên niên kỷ. Mà năm đó, cũng là khởi đầu những khắc cốt ghi tâm của cô. Năm 2000, một năm mang một ý nghĩa đặc biệt đối với Trung Quốc, tư tưởng ‘ba đại diện’ bay tới khắp phố lớn ngõ nhỏ, thậm chí còn dán đầy các công trình xây dựng đang chờ thi công. Sau khi giải thoát khỏi sự bó buộc của môn chính trị, rất nhiều học sinh thích được quan tâm tới hai ‘kẻ phản nghịch’ hơn. Một là ca sỹ rì rà rì rầm, lời bài hát còn không nói rõ ràng nhưng vẫn cực kỳ nổi tiếng, Châu Kiệt Luân. Và người kia luôn thích đeo kính râm, phản nghịch đã thành tính, trả nợ thay cha, Tạ Đình Phong. Chỉ cần đi sâu vào bất kỳ cửa hàng băng đĩa, cửa hàng tranh ảnh nào chắc chắn cũng dán gương mặt hai người họ.
Nhưng đối với Cố Sơ mà nói, cô lại thích len vào giữa một đám người, nhìn đoàn vận động viên Trung Quốc dành được mấy tấm huy chương vàng ở thế vận hội Sydney hơn. Không phải cô yêu thích thể thao đến thế, chỉ là thích cảm giác náo nhiệt. Đương nhiên, đối với ca hát, cô cũng rất cuồng nhiệt, ‘Lời gửi gắm’ năm đó của Vương Phi xuất hiện khắp nơi, chấn động thị trường băng đĩa bấy giờ, Cố Sơ cảm thấy thần tiên trên đời này chẳng qua cũng chỉ là Trương Á Đông và Lâm Tịch* thôi.
*Đều là những nhà sản xuất âm nhạc, nhạc sỹ, ca sỹ nổi tiếng lúc bấy giờ.
Vậy mà, một cuộc sống quân đội quả thực đã đập nát việc cô theo đuổi những đam mê. Trong thời gian tập quân sự, đừng nói tới chuyện đánh cược với người khác về việc giành huy chương vàng, đến cả quyền được nghe nhạc cũng bị ςướק mất, việc theo đuổi những ngôi sao lộng lẫy, tất cả đều bị hủy hoại sạch sẽ dưới sự đe nẹt của Lục Bắc Thâm với bộ mặt lạnh như tiền. Sau khi bấm bụng chạy hết 8000m, cô như một tấm giẻ lau bị ngâm nước, nằm bẹp dưới đất không dậy nổi nữa. Tiêu Tiếu Tiếu thì còn thê thảm hơn, người mập chạy đã chậm, bị bỏ rơi sau cô mấy vòng. Lục Bắc Thâm như một người huấn luyện thú, đứng bên cạnh quát: Chạy nhanh hơn nữa!
Nhìn chằm chằm vào sống lưng thẳng tắp của anh ta, Cố Sơ thầm thề rằng nhất định phải trả được món nợ này.
Chuyện đời chẳng bao giờ được như người ta mong muốn. Khi cô lê lết thân xác rã rời, cuối cùng cũng được bò lên giường, vừa mới chìm vào trạng thái say ngủ thì tiếng còi tập hợp bên ngoài đã vang dội. Sau 8000m, Tiêu Tiếu Tiếu hoàn toàn ngã quỵ, mới sáng sớm đã giương cờ trắng đầu hàng Lục Bắc Thâm. Vì thế khi Cố Sơ quần áo xộc xệch lao ra khỏi ký túc xá, cô đã trở thành nữ chính thê thảm trong màn kịch này.
Thầy giáo đương nhiên rất nghiêm khắc, lệnh cho cô phải sửa sang lại quần áo trong vòng 10 giây. Cô mơ mơ hồ hồ nhưng vẫn miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ.
Dã ngoại 3km là khái niệm gì? Cố Sơ đã không còn biết suy nghĩ từ đâu nữa, chỉ biết theo cả đại đội chạy bộ từ lúc trời tờ mờ sáng, lén lút nhìn giờ từ các trợ giáo khác, 5:30, đủ biến thái.
Còn biến thái hơn nữa là kiểu dã ngoại này tồn tại sự bất công nghiêm trọng. Các thầy đã dựng sẵn cờ đỏ ở đích từ trước, lớp nào chạy tới cờ đỏ trước là thắng. Các sinh viên lớp 1 và lớp 2 những tưởng Lục Bắc Thâm sẽ cùng đồng cam cộng khổ chung vận mệnh, ai ngờ anh nhàn hạ ngồi trong một chiếc xe việt dã mui trần, bộ quân trang trên người gọn gàng chỉnh tề, vẫn đeo kính râm, hai chân gác lên trước tấm kính chắn gió, trong miệng ngậm một que tăm, hoàn toàn khác biệt với hình tượng nghiêm túc đứng đắn ngày hôm qua.
Chiếc xe lái lên trước, vừa đi vừa dừng, sau xe là sinh viên của hai lớp đang chạy cực kỳ nhếch nhác.
“Mau chạy cho tôi, các em ăn cái gì mà lớn? Nhất là lớp 1, chạy nhanh một chút!” Lục Bắc Thâm vẫn còn tỏ ra sung sướng trên nỗi khổ của người khác.
Trải qua 8000m lúc trước, hai chân Cố Sơ gần như bị người ta tháo bỏ, bây giờ lại chạy 3km, rõ ràng là muốn lấy mạng cô, nhất là khi nhìn thấy Lục Bắc Thâm ngồi trên xe chỉ huy họ như vương tướng, ngọn lửa trong lòng cô càng không có chỗ nào phát tiết. Lúc liếc thấy chiếc cờ đỏ từ xa, Cố Sơ không thèm chạy nữa, ngồi bệt xuống đất thở hồng hộc.
Lăng Song chạy phía sau cô, lúc đi ngang qua cô cũng hổn hển nói: “Này, cậu… cậu mau dậy chạy đi chứ!”
Cố Sơ mệt mỏi lắc đầu.
“Thế… Thế… tôi mặc kệ cậu đấy. Tôi… Tôi không muốn bị phạt đâu…” Nói rồi, Lăng Song tiếp tục chạy.
Tuy là sáng sớm nhưng hơi nóng cũng đã bốc lên, cả người bọc kín quân trang như một chiếc bánh tét, quan trọng hơn cả là trên đầu họ còn phải đội mũ sắt chứ không phải loại mũ lính nhẹ nhàng như Lục Bắc Thâm. Mồ hôi men theo trán chảy xuống. Cố Sơ tháo hẳn mũ sắt ra, thuần thục 乃úi tóc lên, bỗng chốc cảm thấy mát mẻ hơn nhiều.
Xe phía trước dừng lại.
Chẳng mấy chốc, trước mắt Cố Sơ đã xuất hiện một đôi bốt quân đội của một người đàn ông, ngay sau đó là một mệnh lệnh trầm thấp: “Đứng lên!”
Không cần ngẩng đầu cô cũng biết là ai, hừ khẽ một tiếng, mặc kệ anh.
“Vì sao lại dừng lại?”
Lúc ấy Cố Sơ mới uể oải ngẩng đầu: “Em có ý kiến.”
“Nói.”
“Trong lúc bọn em phải chịu khảo nghiệm thể lực hà khắc nhất, trợ giáo của bọn em lại ngồi trên xe ra oai với bọn em như hoàng thượng đi vi hành, thầy cảm thấy có công bằng không?”
“Em muốn công bằng?” Kính đen che chặt đôi mắt Lục Bắc Thâm, chỉ có thể nhìn thấy khóe môi anh hơi cong lên: “Công bằng phải do chính mình giành lấy, không phải thứ em đòi hỏi người khác là sẽ có được.”
Nói tới đây, nụ cười bên khóe môi anh càng thêm sâu xa: “Ngay cả chiều cao tối thiểu còn không ngang bằng, em dựa vào cái gì mà đòi công bằng với tôi?”
“Anh có gì ghê gớm chứ?” Cố Sơ gào lên.
“Xem ra vẫn còn sức lực.” Lục Bắc Thâm cất nụ cười đi, cao giọng: “Tôi yêu cầu em lập tức đứng lên!”
“Cô đây không phục dịch nữa!”
Một giây sau, bàn tay lớn của Lục Bắc Thâm túm lấy 乃úi tóc trên đầu cô: “Còn không đứng dậy, tôi sẽ dùng sức mạnh đấy.”
“Đừng chạm vào tôi.” Cố Sơ hất tay anh ra, đứng bật dậy, định dùng một chiêu ‘hỏa lực’ mạnh để nã pháo vào anh, nhưng hoàn toàn quên mất sức chống đỡ của đôi chân. Cô đột ngột dừng lại, giờ lại đột ngột đứng lên, như thế chân rất dễ mềm nhũn, cả người lập tức lảo đảo.
Nhưng Lục Bắc Thâm kịp thời giơ tay, cả cánh tay vạm vỡ đã ôm chặt lấy cơ thể ngả nghiêng của cô.
Sau đó, Cố Sơ bổ nhào vào lòng anh một cách rất không lễ độ.
Về sau, thật ra cô đã vô số lần nhớ lại màn tiếp xúc ‘thân mật’ đó và đều cảm thấy mình rất oan uổng. Cô thề, hai chân cô thật sự đã mềm oặt nên không đứng vững, sau đó có thêm ngoại lực, thông qua định luật quán tính mới vô thức đưa hai tay ôm chặt lấy cổ Lục Bắc Thâm, tuyệt đối không phải như Lục Bắc Thâm vẫn luôn tưởng tượng là cô tự ngã vào lòng anh.
Nhưng khi đó, quả thực là mất mặt.
Cô như người nhựa, ‘dính’ vào lòng anh, cái đầu 乃úi cao bật về phía trước, môi cô liền cọ vào cằm anh, hôn lên yết hầu của anh. Một giây sau, cô rõ ràng cảm nhận được yết hầu của Lục Bắc Thâm trượt lên trượt xuống.
Thời gian như kết một lớp nhựa dính, đứng im bất động.
Sau đó, Cố Sơ mơ hồ cảm thấy, từ khoảnh khắc này cuộc đời huy hoàng của mình trong tương lai sẽ bị tô một nét 乃út hỏng đầy oan uổng.
Nói chẳng sai chút nào, trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười khe khẽ: “Anh biết ngay em có ý đồ đen tối với anh từ lâu.”
Cố Sơ không ngẩng lên mà nhắm tịt mắt lại, trong bụng thầm nghĩ nếu cô có chiếc hộp ánh trăng trong ‘Đại thoại Tây Du’ thì tốt biết bao, nói một tràng ‘úm ba la xì bùa’ là có thể trở lại năm phút trước. Không, chỉ cần hai phút thôi cũng được. Nếu có thể, cô sẽ chuẩn bị trước một cây gậy, thấy Lục Bắc Thâm tiến tới là lập tức đập cho anh ta ngất xỉu.
“Thả… tôi… ra!” Cô nhấn mạnh từng câu từng chữ.
Lục Bắc Thâm càng cười to hơn: “Này, câu này đáng nhẽ là anh nói mới phải.”
Cố Sơ mở mắt, ngẩng đầu. Cái cằm của anh quả là gian ác, nhưng mà cánh tay cô cũng hơi gian ác, cứ ôm chặt lấy cổ anh không buông. Một giây sau, cô lập tức buông tay, cái miệng đương nhiên không thể chịu thua: “Anh đừng có mà tự sướng, ai thèm có ý đồ đen tối với anh?” Cô quay đầu lườm một cái: “Tôi thấy là anh định giở trò với ‘bổn cô nương’ thì có, giờ có thể buông tay được rồi chứ?”
Cánh tay anh vẫn đang vòng quanh người cô.
Nghe xong, Lục Bắc Thâm lại không vội buông ngay mà càng thu chặt tay lại, như vậy, khoảng cách của hai người càng thêm gần.
“Anh… Anh…” Mùi hương trên người anh rất sạch sẽ nhưng lại làm nhiễu loạn lý trí của cô.
“Nhân cơ hội này nói với em một chuyện.”
Cố Sơ ngừng giãy giụa, chuyện gì chứ?
Lục Bắc Thâm nhìn cô, vừa như nghiêm túc lại vừa như đùa giỡn: “Anh cho rằng, nếu anh là gay, vậy thì nhất định sẽ là ‘công’ chứ không phải là ‘thụ’.”
Cố Sơ căng thẳng một lúc lâu, không ngờ anh lại nhắc tới chuyện ấy, rõ ràng là đang dùng lời của cô đánh cái miệng của cô. Cô bỗng tròn mắt nhìn anh trừng trừng, đờ cả ra.
“Không tin ư?” Dáng vẻ của Lục Bắc Thâm khi rướn môi cười có phần vô lại: “Hay là em thử xem?”
Một câu nói khiến Cố Sơ nhảy dựng lên, lập tức đẩy anh ra, mặt mũi đỏ bừng, chỉ tay vào anh: “Anh… Anh…”
“Lại định mắng anh là lưu manh chứ gì?” Lục Bắc Thâm từ tốn ngắt lời cô.
Làm Cố Sơ bực tới nỗi chưa kịp hô hấp đã suýt tắt thở.
“Em muốn ở lại đây tiếp tục bị anh giở trò lưu manh hay là chạy tiếp đây?”
Cố Sơ nín nhịn mãi mới buông một câu: “Vô liêm sỉ!” Sau đó ra sức chạy thục mạng như bị chó đuổi.
Lục Bắc Thâm không tức giận mà bật cười.
Kết quả nghĩ cũng đủ biết, cả đám sinh viên chạy về tới đích thì mệt đến đứt hơi. Sau khi lớp hai chạm đích, thành tích xếp đầu tiên từ dưới lên.
“Cố Sơ, Lăng Song bước ra khỏi hàng!” Sau khi Lục Bắc Thâm bị đám trợ giáo khác trêu chọc, anh đứng nghiêm trước đội hình, lôi hai tên xui xẻo ra ngoài.
“Cố Sơ, thành tích của lớp hai vì em mà bị kéo lại phía sau, có biết hậu quả không?”
Cố Sơ méo miệng.
“Trả lời!”
“Không biết ạ.”
“Không biết?” Lục Bắc Thâm trở về với vẻ nghiêm nghị: “Nếu như đây là chiến trường thì tất cả các đồng đội đã phải mất mạng vì sự lề mề của em rồi.”
Cố Sơ ngước mắt lườm anh. Đáng ૮ɦếƭ, cô lề mề há chẳng phải vì anh ta giở thói lưu manh?
“Lăng Song!”
“Có!”
“Vừa nãy khi Cố Sơ không chạy nổi nữa, vì sao em bỏ bạn ấy mà đi?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc