Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc - Chương 353

Tác giả: Ân Tầm

Đêm nguy hiểm rốt cuộc cũng qua, khi trời sáng bừng hẳn lên, Smith cùng bác sỹ chữa chính lại kiểm tra cho Lục Bắc Thần. Tất cả đều thống nhất chẩn đoán anh coi như đã qua thời kỳ nguy hiểm, có thể chuyển tới phòng bệnh tiến hành quan sát và trị liệu. Mặc dù nói vậy nhưng Cố Sơ vẫn không thể yên tâm, tinh thần cả người vẫn căng như dây đàn, không dám lơi lỏng dù chỉ một chút.
Ngữ Cảnh và Ngư Khương vội đến từ sáng sớm, sau khi nghe xong tình hình, Ngữ Cảnh ra sức vỗ *** cảm tạ trời đất, Ngư Khương len lén lau hai hàng nước mắt. Cố Sơ nhận ra đôi mắt cô ta sưng húp, có lẽ cả đêm không ngủ.
La Trì cũng tới, biết được tình hình của Lục Bắc Thần thì cũng yên tâm hơn chút, rồi lại kéo Cố Sơ qua bên cạnh, thì thầm hỏi cô có quen người tài xế gây tai nạn với cái tên đó không. Cố Sơ đáp chắc chắn là không quen. La Trì còn bỏ ảnh của người tài xế ra cho cô xem, cô cũng nói chưa từng gặp mặt.
Qua một đêm, Cố Sơ đã bình tĩnh lại. Cô căm hận người tài xế nhưng khi chưa có bất kỳ chứng cứ gì, cô cũng không ngụy tạo sự thật trái với lòng mình, cô quả thực không quen biết người ấy. “Có lẽ, thật sự chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn.” Cô thở dài não nuột.
La Trì quay đầu nhìn Lục Bắc Thần nằm trên giường, đầu mày nhíu chặt.
“Có gì không đúng sao?” Cố Sơ cảm thấy tinh thần anh ấy bất ổn.
La Trì trầm ngâm giây lát rồi hạ giọng xuống rất thấp: “Đầu tiên có kẻ nặc danh tố cáo Lục Bắc Thần, bây giờ lại có vụ tai nạn hại cậu ấy nhập viện, sao trùng hợp thế nhỉ?”
Cố Sơ ngẫm nghĩ: “Em cũng chưa bao giờ tin trên đời này lại có lắm chuyện trùng hợp như vậy, nhưng bây giờ, tất cả chỉ là trực giác của anh.”
“Nếu có thể giải thích bằng trực giác thì còn may. Sở dĩ anh nghi ngờ là vì dịp xảy ra hai chuyện này rất lạ.”
“Dịp xảy ra?” Cố Sơ không hiểu: “Ví dụ ạ?”
“Ví dụ như lúc Lục Bắc Thần bị đưa đi thì anh không có mặt ở Thượng Hải, hoặc ví dụ như Chloe cũng không ở bên cạnh cậu ấy.”
“Liên quan gì tới việc Chloe không ở bên cạnh anh ấy?”
Nét mặt La Trì nặng nề: “Một thám tử lừng danh bỏ việc chính không làm, lại ở Trung Quốc ngao du sơn thủy, em cảm thấy có bình thường không?”
Cố Sơ sững sờ.

Buổi chiều, nhiệt độ lạnh rõ rệt của Thượng Hải đã bị đẩy lùi không ít, ánh nắng hiếm hoi xuyên qua tầng mây, mang tới chút ấm áp cho thành phố.
Nhân lúc mọi người đều có mặt ở bệnh viện, Cố Sơ tranh thủ về nhà Tây tắm rửa, thay quần áo. Cô rất mệt, sau khi lên xe đọc địa chỉ lập tức nhắm mắt lại, khi cô có ý thức là vì bị người tài xế đánh thức.
Nhà Tây cách bệnh viện khá xa, dựa theo số km có lẽ phải mất gần bốn mươi phút, thế mà cô không chút cảm giác, quả thực là quá đỗi mệt mỏi. Lúc đưa tiền, ánh mắt người tài xế nhìn cô cứ kỳ lạ. Nhận lấy tiền thừa, cô vừa định xuống xe thì nghe thấy anh ta dè dặt hỏi: “Cô bé, cô có cần báo cảnh sát không?”
Đầu tiên Cố Sơ không hiểu, khi cúi đầu nhìn lại mình mới chợt nhớ ra. Vết máu trên quần áo mặc dù đã khô nhưng cả một mảng đỏ chói quả thực rất bắt mắt. Cô phải ra sức nói dối mình là diễn viên kịch nói, quần áo này là phục trang mới xóa được nghi ngờ của người tài xế taxi.
Về đến nhà, vừa vào cửa lập tức nghe thấy Cố Tư hét toáng lên. Nó chỉ vào quần áo trên người cô, hệt như gặp ma. Cố Sơ mệt đến nỗi không thèm giải thích, thay giày đi vào nhà. Cô suy nghĩ rồi đi thẳng vào phòng tắm. Cố Tư lập tức giữ cô lại: “Chị à, chị bị thương chỗ nào? Mau để em xem!”
“Không phải máu của chị.” Cô khó khăn bật ra một câu rồi gạt tay Cố Tư ra.
Cố Tư đừng đờ đẫn tại đó rất lâu, rồi đột ngột phản ứng lại, đuổi theo lên gác.
“Đó là máu của ai ạ?” Nó gạn hỏi.
Cố Sơ đang thu dọn, thay giặt quần áo, thấy nó vào theo, thở dài nặng nề, nhưng không nói gì. Cố Tư tinh mắt nhìn thấy cô cầm một ít đồ dùng nam giới, trợn tròn mắt: “Trời! Không phải là anh rể đấy chứ?”
“Đúng vậy, tối qua đã xảy ra tai nạn giao thông.” Cố Sơ uể oải đáp một câu, cầm một bộ quần áo khô rồi đi vào phòng tắm.
Cố Tư sửng sốt, sau khi cửa đóng lại mới hoàn hồn, đập cửa: “Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? Đang yên đang lành sao lại xảy ra tai nạn? Ai? Ai lái xe mà không có mắt như vậy?”
“Tư Tư à, chị mệt lắm, tình hình cụ thể em hỏi La Trì đi.” Cố Sơ hét lên, không còn sức lực.
Cố Tư dừng lại, bàng hoàng.
Hóa ra đây cũng là nguyên nhân tối qua La Trì lỡ hẹn.

Trong phòng tắm, Cố Sơ xả cả một bồn đầy nước nóng, ngâm mình vào trong nhưng vẫn cảm thấy lạnh.
Bộ quần áo dính máu bị vứt vào trong giỏ trúc. Có hơi nước nóng, dường như cô lại ngửi thấy mùi máu tanh.
Tới tận bây giờ, nếu có người bắt cô miêu tả chi tiết lại tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô cũng không làm được. Tư duy của cô vẫn dừng lại ở giây phút quay đầu lại ấy.
Khoảnh khắc đó, Lục Bắc Thần nằm trong vũng máu, bó hoa hồng trắng rơi rải rác bên cạnh bị nhuộm đỏ, nhức mắt vô cùng.
Chính cô từng nói với anh: Valentine mà tặng hoa hồng đỏ thì nhà quê lắm? Nếu thật sự phải tặng hoa hồng, chi bằng tặng hoa hồng trắng đi.
Thì ra cô sai rồi, Valentine nên tặng hoa hồng đỏ.
Có phải lúc đó nếu cô muốn hoa hồng đỏ thì sẽ không xảy ra chuyện này? Vì thứ có thể nhuộm đỏ hoa hồng trắng chỉ có máu mà thôi.
Nước mắt lăn dài, rơi xuống mặt, rồi rơi xuống nước.
Cô thẳng thừng trầm mình xuống, mặc cho nước nóng lan qua gò má, nước mắt hòa vào nước, như vậy coi như cô chưa hề khóc.
Tới tận khi gần ngộp thở cô mới ngẩng đầu lên khỏi mặt nước, mở mắt ra, hốc mắt nóng rẫy.
Cố Sơ xoa tinh dầu, nhỏ mấy giọt vào bồn tắm để làm đầu óc tỉnh táo. Lúc này có buồn ngủ cách mấy cũng không được gục. Lúc bỏ tinh dầu, ngón tay cô chạm vào chiếc túi, bên trong là đồ đạc của Lục Bắc Thần, lúc nãy cô ôm tất cả vào phòng tắm.
Đã được cô xử lý gần hết rồi.
Cô nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, sống mũi chợt cay xè.
Di động của Lục Bắc Thần trong túi rung lên, cô tỉnh lại, rút nó ra. Di động vẫn ổn, chỉ có màn hình bị vỡ, nhưng vẫn hiển thị tên người gọi, là Phan An.
Lại là một người cần lời giải thích. Chuyện Lục Bắc Thần bị tai nạn, vẫn chưa có ai kịp thông báo với anh ấy.
Vừa nhận máy thì đầu kia đã bắn một tràng như pháo nổ.
“Lục à, cậu có biết nếu một ngày một đêm vẫn không tìm ra người thì có nghĩa là gì không? Ông trời ơi, tên nhóc đó rốt cuộc đã đắc tội với ai?”
Cố Sơ sững người, do dự hỏi: “Tên nhóc mà anh nói là… Chloe?”
Đầu kia di động rõ ràng đờ ra giây lát, một lúc sau mới nói: “Cố Sơ? Là em à?”
“Vâng, là em đây.”
“Tên Lục Bắc Thần đó đâu?”
“Anh trả lời câu hỏi của em trước đã.” Ngữ khí của Cố Sơ khá cứng rắn: “Chloe mất tích ạ?”
Phan An ấp úng: “… Cũng không hẳn là mất tích, tên nhóc Chloe đó nổi tiếng là ham ăn ham chơi, một hai ngày mất liên lạc với cậu ta cũng bình thường thôi.”
“Chloe đi Hàng Châu rốt cuộc để làm gì?”
“Anh không biết.”
“Phan An, anh đang nói dối.”
“Anh thề đấy, anh thật sự không rõ.” Phan An chân thành nói: “Cá nhân anh cho rằng cậu ta chỉ đi du lịch.”
Cô không tin câu này.
Có lẽ người biết mục đích thật sự Chloe tới Trung Quốc chỉ có mình Lục Bắc Thần.
Một thám tử…
Nếu chỉ có Lục Bắc Thần biết mục đích của anh ta, vậy thì…
Cố Sơ bất thình lình rùng mình, đột nhiên nghĩ ra một khả năng, đó chính là… Chloe đã giúp đỡ tìm kiếm tung tích Lục Bắc Thâm!
Cô cũng giật mình bởi suy nghĩ này, không khỏi thảng thốt.
“Cố Sơ?” Đầu kia, Phan An thấy cô mãi không nói gì, cảm thấy kỳ lạ: “Em vẫn ổn chứ?”
“Em… không sao.” Cố Sơ hít sâu một hơi: “Khi nào anh quay về?”
“Chiều nay anh về rồi.”
“Được, vậy anh nhanh nhé.”
Phan An nghe xong câu này bỗng có một dự cảm không lành, cộng thêm cuộc điện thoại này do chính Cố Sơ nghe máy, với tính cách của cô, đáng nhẽ sẽ đưa di động cho Lục Bắc Thần mới phải. Anh cảnh giác hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Làm ngành này tính cảnh giác luôn cao. Cố Sơ cũng không muốn giấu anh, trả lời với giọng nặng nề: “Bắc Thần gặp tai nạn giao thông rồi.”
“Cái gì?!”

Lục Bắc Thâm mất tích.
Đây là điều chính miệng Lục Bắc Thần đã thừa nhận, vậy mà trước đây… Cố Sơ tỉ mỉ phân tích lời Lục Bắc Thần nói. Anh nói với cô, Bắc Thâm không còn nữa. Không sai, nghiêm túc mà nói, Lục Bắc Thần không lừa cô, anh chỉ nói không còn nữa, chứ không nói đã ૮ɦếƭ, giả thiết Lục Bắc Thâm đã ૮ɦếƭ chỉ là suy đoán ngộ nhận của cô.
Nếu Lục Bắc Thần thật sự ủy thác Chloe tới điều tra tung tích Bắc Thâm, vậy thì trên di động của anh chí ít cũng sẽ có thông tin hai người liên lạc, phải không?
Thế là sau khi nói chuyện với Phan An xong, Cố Sơ bắt đầu kiểm tra di động của Lục Bắc Thần.
Di động của anh trước nay đều mở bằng vân tay, từ sau anh đổi điện thoại của cô về cùng một loại, anh không những đổi mật mã của mình thành hình vẽ, thậm chí đổi cả của cô thành hình vẽ. Hình vẽ được cấu thành từ con số có thiết kế rất đơn giản, di động của cô được anh đổi thành sinh nhật anh. Cô chưa từng hỏi mật mã của anh, anh cũng chưa bao giờ nói, nhưng cô biết mật mã chắc chắn là sinh nhật cô.
Quả nhiên là mở được.
Vừa mở xong đã có không ít thông báo email liên tục nhảy ra. Cô mở ra xem, đều tới từ Mỹ, là các tài liệu có liên quan tới vụ án, xem kỹ thì đó là tài liệu tổng hợp nhiều vụ án đột nhập vào nhà ***, rõ ràng hung thủ đã đấu trí với cảnh sát. Qua những email qua lại, Cố Sơ biết được Lục Bắc Thần đã hoàn thành phần phân tích hung thủ một cách nhẹ nhàng, cũng thuyết minh tỉ mỉ về tình hình xác ૮ɦếƭ.
Có lẽ chính là vụ án anh nhắc tới lúc trước, giống như anh đã nói, vụ án này không khó nhằn. Nhìn thế nào nó cũng không liên quan tới Chloe và Lục Bắc Thâm, thế nên cô đóng hộp thư lại.
Cứ như vậy, cô lục tìm rất lâu mà vẫn không tìm ra manh mối tài liệu trực tiếp nhất. Hai người họ không nhắn tin qua lại, chỉ gọi điện.
Cố Sơ thất vọng bỏ di động qua một bên, ngẩng đầu dựa vào bồn tắm, rất lâu sau mới tự cười mình. Cố Sơ à Cố Sơ, mày đang muốn chứng minh điều gì?
Mặc dù cô tự hỏi mình như vậy nhưng trong lòng hiểu quá rõ cô muốn chứng minh điều gì.
Từ trước tới nay cô luôn có một cảm giác, chính là cái cảm giác lần nào cũng bị cô ra sức đè xuống: Có lẽ, Lục Bắc Thâm không còn nữa đó vốn không phải Lục Bắc Thâm của cô…
Hít sâu một hơi, cô lại mạnh mẽ cắt đứt suy nghĩ này.
Cô giơ tay giật lấy khăn tắm, lau sạch người rồi đứng ra trước gương, lau sạch cả hơi nước đọng trên gương, để lộ ra một gương mặt vẫn còn nhợt nhạt. Nước có nóng cách mấy vẫn không thể làm nóng bừng gương mặt cô lên, cũng phải, lạnh lẽo từ tận trong tim, cơ thể sao có thể ấm áp?
Cố Sơ quay đầu nhìn đống quần áo dính máu đó, máu của Lục Bắc Thần. Mỗi lần nhìn thấy, tim cô lại run lẩy bẩy.
Trên đời này nếu thật sự có một cỗ máy có thể quay ngược thời gian lại thì tốt biết bao. Vậy thì lúc đó cô nhất định sẽ sang phía đường bên kia đợi anh, thấy anh đến sẽ khoác chặt tay anh, không để chiếc xe kia làm tổn thương anh dù là một chút.
Nếu như…
Đợi đã!
Đầu mày Cố Sơ đột nhiên cứng lại.
Vì sao… anh lại bắt cô đợi anh trước cửa nhà hàng?
Lục Bắc Thần trước nay luôn là người đúng giờ, hẹn tám giờ thì chắc chắn tám giờ có mặt. Cô cũng không có thói quen đến muộn trong những buổi hẹn, hơn nữa trong tình hình tối hôm đó, anh càng hiểu rõ cô chỉ tới sớm chứ không tới muộn. Vậy khi thời gian đã vượt qua tám giờ, anh lại biết cô đã đợi trong nhà hàng, vì sao còn nhắn tin bảo cô ra ngoài?
Tin nhắn?!
Cố Sơ càng chau mày chặt hơn. Cô vừa đọc, hình như…
Cô quay người cầm lấy di động, lật mở hộp thư đi, càng đọc hơi thở càng dồn dập, cả người không còn ổn nữa.
Tròn mười phút, cô đã kiểm tra vô số lần, từ tin đầu tiên tới tin cuối cùng…
Cuối cùng, Cố Sơ ngã xụi lơ bên cạnh bồn tắm, bờ môi run rẩy, nắm chặt di động.
Mọi tin nhắn trong di động đều không có một tin nào bảo cô ra trước cửa nhà hàng đợi anh!
Cũng tức là Lục Bắc Thần chưa hề nhắn tin ấy!
Cố Sơ bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát, mặc dù vừa ngâm nước nóng nhưng khoảnh khắc này cô lại thấy lạnh buốt tận xương. Lát sau cô buông di động ra, run rẩy ấn bàn phím, ấn mấy lượt mới miễn cưỡng gọi được tới máy của La Trì.
Đầu kia nhận máy rất nhanh, tỏ ra ngạc nhiên: “Bắc Thần?”
“Em đây…” Giọng Cố Sơ rất yếu, còn run nữa.
La Trì lập tức nhận ra sự bất ổn: “Cố Sơ? Em sao vậy?”
“Em…” Cố Sơ đè nén cơn run trong lòng, tay kia bấu chặt vào mép bồn tắm, nói rành mạch từng câu từng chữ: “Tai nạn… tai nạn giao thông hôm qua không phải ngoài ý muốn, là âm mưu!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc