Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc - Chương 28

Tác giả: Ân Tầm

Chiếc xe đi thẳng trên đường trong đêm, rời xa con phố ẩm thực huyên náo, lướt qua con đường Hải Tân vắng bóng người với hai hàng cọ xào xạc trong gió. Khi ánh trăng lan ra trên gờ cửa kính xe, Cố Sơ chợt nhớ tới một câu nói: Chúng ta đều dạo bước dưới ánh trăng, như những hồn ma lạc lối trong thành phố ngập tràn bóng đêm vô tận. Bao năm nay, cô cũng sống như một hồn ma nhưng từ đầu tới cuối vẫn giữ lấy chút kiên trì làm người cuối cùng, cố chấp dùng đôi tay cứng nhắc để duy trì mức sống cơ bản nhất. Cuộc sống không dễ dàng, khi cái nghèo đói và cực khổ dồn bạn tới đường cùng, bạn sẽ hiểu ra sinh tồn mới là bản năng của con người.
Cố Sơ hoàn toàn không muốn lên xe của Lục Bắc Thần, vì bất luận thế nào anh cũng mang một gương mặt giống Bắc Thâm y như đúc. Một người sa sút như cô, vào lúc này cho dù chỉ nhìn thấy gương mặt ấy là một chút tôn nghiêm cuối cùng được cô nỗ lực níu giữ cũng sẽ sụp đổ. Nhưng Lâm Gia Duyệt thì vô cùng nhiệt tình, sau khi Lục Bắc Thần nói câu ấy, cô ấy bèn kéo cô lên ngồi cùng ở ghế sau.
“Cô tên là gì vậy?”
“Cố Sơ.”
“Là ‘cố’ trong ‘nhất cố khuynh thành’ và ‘sơ’ trong ‘lần đầu gặp mặt’ ư?”* Lâm Gia Duyệt cười, thấy cô gật đầu bèn nói: “Cái tên hay thật đấy.”
*Tên của Cố Sơ trong tiếng Trung: 顾初
“Tôi là Lâm Gia Duyệt, cô cứ gọi tôi là Gia Duyệt cũng được. Chúng ta đã từng gặp nhau rồi, lần trước ở cục cảnh sát ấy.”
Cố Sơ khẽ gật đầu, mỉm cười.
Cô biết cô ấy chính là Lâm Gia Duyệt, trước đây Cố Sơ từng âm thầm tìm hiểu thông tin về cô ấy: nghiên cứu sinh ở đại học Yale được mọi người tôn trọng, có thể nói chính là một người tài sắc vẹn toàn, ‘nữ thần’ trong lòng rất nhiều người đàn ông. Bây giờ, vị nữ thần ấy đang nắm tay cô, nhẹ nhàng trò chuyện thân tình. Ng'n t cô ấy thon dài, mềm mại như không xương, nghe nói cô gái có bàn tay như vậy đều là những người tốt số.
Chắc cô ấy là bạn gái của anh phải không? Hoặc là họ đã có hôn ước? Nếu không thì câu nói ‘người của tao’ ban nãy của Lục Bắc Thần nên giải thích thế nào đây? Phải rồi, cô thiên kim tiểu thư đó đi cùng anh, rất xứng đôi. Cố Sơ vô thức ngước mắt lên, không ngờ lại chạm phải ánh mắt của Lục Bắc Thần trong gương chiếu hậu. Lòng cô chợt hoảng loạn, vội vàng né đi chỗ khác. Đối mặt với nụ cười quan tâm đầy thiện ý của Lâm Gia Duyệt nhưng đầu óc cô không sao xua tan được ánh mắt anh. Sâu không lường được, khiến người ta e sợ.
Sao anh có thể táo bạo đến vậy?
Lâm Gia Duyệt hiểu nhầm rằng cô còn căng thẳng bèn nắm tay Cố Sơ dịu dàng nói: “Con người Bắc Thần nói năng ngoa ngoắt vậy nhưng rất tốt bụng, cô đừng trách anh ấy ban nãy nói với cô bằng thái độ hơi nặng nề một chút, anh ấy cũng muốn giúp cô thôi.”
“Gia Duyệt, anh đưa em về khách sạn trước.” Lục Bắc Thần đang lái xe lãnh đạm lên tiếng.
Nghe thấy vậy, Lâm Gia Duyệt vội vàng nói: “Em không vội đâu, em…”
“Khách sạn của em là gần nhất.” Lục Bắc Thần buông một câu nhẹ tênh, lúc nói cũng đồng thời lái xe về phía khách sạn: “Tiện đường.”
“Vậy còn Cố Sơ…”
“Anh và cô ấy đi lấy TL.”
Lâm Gia Duyệt ‘ồ’ một tiếng, có thể nhận ra còn rất lưu luyến Lục Bắc Thần nhưng cũng không thể hiện sự buồn bã ra ngoài, suy nghĩ rồi nói: “Vậy tối nay anh cũng nghỉ ngơi sớm đi, đừng thức đêm đó.”
Lục Bắc Thần chỉ ‘ừm’ một tiếng.
Ô tô nhanh chóng đi tới khách sạn, vừa đỗ lại đã có bảo vệ chạy tới mở cửa. Trước khi xuống xe, Lâm Gia Duyệt nói với Cố Sơ: “Cô còn trẻ như vậy, tìm công việc khác mà làm đi. Nếu cần giúp đỡ thì cứ tìm tôi, Bắc Thần biết cách liên lạc với tôi.”
Cố Sơ cảm ơn.
Khi chiếc xe rời đi rồi, Lâm Gia Duyệt mới quay người đi về khách sạn. Vừa bước vào đại sảnh, cô chợt dừng bước, giật mình: Làm sao Lục Bắc Thần biết chỗ lấy TL xa hơn khách sạn của cô?
Sau khi Lâm Gia Duyệt xuống xe, trong xe trở nên yên ắng. Thật ra Cố Sơ không muốn cô ấy xuống xe cho lắm vì bầu không khí lúc này đây khiến người ta ngột ngạt, đến nỗi cô ngồi phía sau có chút khó xử, muốn nói gì đó lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cứ như vậy, xe đi được khoảng hơn hai phút, Lục Bắc Thần bỗng nhiên dừng xe lại bên lề đường. Suy nghĩ đầu tiên của Cố Sơ là anh đuổi cô xuống. Nếu như vậy cũng tốt, cho dù bắt cô đi bộ một mình về nhà, ít nhất cũng tránh được những gượng gạo không tên.
Ai ngờ Lục Bắc Thần lên tiếng: “Lên đây ngồi!”
“Hả?” Cố Sơ ngẩn người.
Lục Bắc Thần nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, nhấn mạnh từng chữ: “Con người tôi trước nay không có thói quen làm tài xế.”
Cả người Cố Sơ nổi da gà vì cái nhìn chăm chú của anh, cô liếc về phía ghế lái phụ, thầm hít sâu một hơi sau đó mở cửa xe. Ghế lái phụ gần sát với hơi thở của anh, một mùi hương cực kỳ nhạt nhòa quét qua cánh mũi cô. Cũng kỳ lạ thật, trước nay cô rất ghét thứ mùi lạnh lẽo này, mỗi lần ngửi thấy nó sẽ khiến cô nhớ tới máu me và ૮ɦếƭ chóc, nhưng sau khi nó tỏa ra từ cơ thể người đàn ông này lại có thêm một sự ấm áp không thể nói rõ thành lời.
Ấm áp ư? Đừng đùa thế chứ.
“Anh biết là muộn vậy rồi vốn dĩ không thể lấy được TL.” Cố Sơ thắt xong dây an toàn rồi nói.
Lục Bắc Thần khởi động xe, khẽ hừ một tiếng: “Không phải ở nhà cô à?”
“Không, không, không, TL không ở nhà tôi.”
Lục Bắc Thần nhếch môi: “Cô đang căng thẳng?”
“Không có.”
“Câu trả lời buột miệng thốt ra thường chỉ là phản xạ có điều kiện.”
Cố Sơ nắm chặt tay lại, nhìn về phía trước: “Thật ra anh cũng không thật lòng muốn mua, đúng không?”
Lục Bắc Thần không nói.
Cố Sơ cũng im lặng theo, mặc cho anh lái xe thẳng tiến. Từng dải đèn đường lùi dần về phía sau, ánh sáng loang lổ hắt lên cửa xe, tạo thành những vệt sáng tròn tròn, mờ ảo. Lại khoảng năm, sáu phút như vậy, Lục Bắc Thần dừng xe. Anh tháo dây an toàn rồi nói: “Ngồi trên xe đợi tôi.”
Cố Sơ nhìn qua cửa kính, thấy đó là một ngân hàng tự động 24 giờ, ít nhiều có phần sửng sốt. Lục Bắc Thần xuống xe, nhanh chóng đi vào ngân hàng. Khoảng chưa đầy mười phút sau, đã thấy anh trở ra. Sau khi lên xe, anh đưa cho cô một xấp tiền dầy cộp.
“Còn nhớ địa chỉ chứ?” Anh biết ban nãy cô có liếc nhìn.
Cố Sơ khẽ gật đầu, là địa chỉ của cục cảnh sát đó.
Lục Bắc Thần: “Cất tiền đi.”
Cố Sơ nhận lấy, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng hầm hập. Rất lâu sau cô mới hỏi: “Vì sao chứ?” Thật ra, anh hoàn toàn không cần làm vậy.
Lục Bắc Thần không đáp, đánh tay lái một cái, cho xe đi về hướng khu thành cũ. Không nhận được câu trả lời, lòng Cố Sơ khó chịu. Cô cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng lại không thể nói ra kỳ lạ chỗ nào, chỉ muốn cố chấp với một đáp án, nhưng có lẽ ngay cả Lục Bắc Thần cũng không biết đáp án.
Giống như lần trước vậy, trên con đường trở về nhà Cố Sơ, trong xe tịch mịch tựa cái ૮ɦếƭ. Nhưng cũng có chút khác biệt, lần trước sau khi biết tin Bắc Thâm qua đời, cô đã chìm vào một nỗi bi thương mơ hồ, còn lần này, cô luôn cảm thấy trong lòng hoang mang. Chiếc xe dừng lại trước cửa khu nhà.
Cô đang định cảm ơn thì nghe thấy Lục Bắc Thần thấp giọng hỏi: “Cô thiếu tiền lắm sao?”
Đúng, cô rất thiếu tiền, thế nên mới liều mạng, bất chấp tất cả để kiếm tiền. Vì cô phải trả nợ, vì Cố Tư còn đang đi học. Con người ta vì kiếm tiền có thể làm việc quên ăn quên ngủ, để rồi quên đi rất nhiều chuyện, có nỗi đau, cũng có cả những hạnh phúc xưa cũ. Dần dần, cùng với việc thiếu tiền của cô, những chuyện quá khứ cũng trở nên nhạt nhòa. Chỉ có cô là rõ nhất, những tháng ngày cực nhọc này là một phương thức đẩy lùi quá khứ thành công cỡ nào.
Thế nên Cố Sơ không hề né tránh câu hỏi của Lục Bắc Thần. Cô đáp: “Phải, tôi rất thiếu tiền.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc