Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc - Chương 09

Tác giả: Ân Tầm

Có người gõ cửa, thanh âm dè dặt, lịch sự.
“Vào đi!” La Trì lớn tiếng nói, rõ ràng đã bị giật mình bởi tiếng gõ cửa đột ngột vang lên ấy nên có phần không vui.
Một chàng trai đeo kính nho nhã bước vào, ôm theo một chồng tài liệu. Đó là Vương Nhuệ, người mới vào sở cảnh sát chưa lâu, tạm thời nghe theo sự sắp xếp của La Trì, thấy sắc mặt La Trì không tốt lắm, bỗng cảm thấy sợ hãi. Cậu ta lại cẩn thận liếc nhìn Lục Bắc Thần một cái, bất chợt rùng mình. Cậu ta luôn cảm thấy vị chuyên gia được mời từ ngoài về này lạnh như băng, không dễ gần gũi. Thêm nữa, lúc đó khi nhận vụ án của Tiêu Tuyết, vị giáo sư Lục này chỉ nói bốn chữ: “cốt nhục phân ly”.
Cái gọi là “cốt nhục phân ly” thực chất chính là bắt đầu một sự kiên nhẫn và sức chịu đựng cực lớn để hoàn thành công việc chia tách thịt và xương của thi thể. Công việc này đòi hỏi sự khắt khe, ít nhất thì tất cả đồng nghiệp đều cho là như vậy. Nhưng nghe nói vị giáo sư Lục này khi giám định thi thể vẫn luôn có thói quen này. Thế nên để sớm phá được án, mọi người không thể không làm theo yêu cầu của anh. Pháp y không đủ nhân lực, người mới như Vương Nhuệ đã bị điều tới giúp đỡ. Đây là việc cậu ta khó chịu đựng nhất. Một thanh niên đầy chí khí vừa mới tốt nghiệp trường cảnh sát, thề nguyền son sắt sẽ vì nhân dân phục vụ giờ lại tới làm một công việc còn chưa bằng trợ lý pháp y. Thế nên, vừa nhìn thấy người đàn ông trước mặt, cậu ta đã sợ sệt, lo rằng anh lại đề xuất bừa một thói quen sạch sẽ nào đó.
“Giáo sư Lục! Đây là báo cáo xét nghiệm ADN tìm được từ thịt bắp tay của nạn nhân. Anh xem qua một chút. Nếu không còn vấn đề gì nữa thì anh ký tên lên đây ạ.”
La Trì thấy đôi tay đưa tài liệu của cậu nhóc cũng đang run lẩy bẩy, không nhịn được cười. Lục Bắc Thần không cười. Anh đón lấy với nét mặt vô cảm, mở ra, lật xem. La Trì nhìn thấy rõ ràng đầu mày Lục Bắc Thần hơi nhíu lại, rất lâu vẫn không thể dãn ra.
Anh ấy đang định lên tiếng hỏi tình hình thì thấy anh rút một chiếc 乃út từ trong túi áo blouse trắng ra. Anh cầm 乃út tay trái. Khi đặt xuống giấy, đầu 乃út không hề do dự, vung một cái rồi ký tên.
“Các cậu cần cử thêm người tiến hành lục soát.” Sau khi đưa lại tài liệu cho Vương Nhuệ, Lục Bắc Thần bình thản nói: “Tôi muốn xem tình hình vết thắt cổ. Cho dù chỉ còn lại xương cũng phải tìm về đây cho tôi.”
Phần đầu và phần cổ của tử thi không cánh mà bay, mang lại nhiều khó khăn cho công việc khám nghiệm tử thi.
Vương Nhuệ còn trẻ người, buột miệng nói: “Công việc tìm kiếm này không hề dễ dàng. Số người có hạn lại phải vào núi tìm kiếm cần có thời gian.”
“Hay là tự tôi đi tìm đây?” Lục Bắc Thần hỏi ngược lại.
Ai ngờ Vương Nhuệ không nghe ra ngữ khí của anh, lại còn tưởng thật, mắt sáng rực lên: “Nếu có được sự giúp đỡ của giáo sư Lục đương nhiên là rất tốt…” Nói tới đây, cậu ta lại cảm thấy có chỗ nào không đúng, lập tức im bặt.
La Trì không nói gì. Lục Bắc Thần cũng không lên tiếng nữa, chỉ bình tĩnh nhìn Vương Nhuệ không rời mắt. Lúc này Vương Nhuệ mới tỉnh ra, lập tức gượng cười mấy tiếng, sửa chữa: “Đùa thôi! Tôi nói đùa ấy mà.”
“Có vấn đề gì sao?” Lục Bắc Thần nhìn sang La Trì.
La Trì cố nhịn cười, hắng giọng nói: “Tuyệt đối không thành vấn đề. Tôi có thức trắng cũng sẽ tìm được cái đầu đó về đây cho cậu.” Dứt lời, anh ấy xua tay về phía Vương Nhuệ.
Vương Nhuệ biết điều đi ra.
“Có phải tôi cũng nên lặng lẽ cút ra ngoài không?” La Trì cười hỏi.
Lục Bắc Thần lấy những bức ảnh chụp hiện trường có liên quan tới nạn nhân trong hộp tài liệu ra xem, mặc kệ câu đùa cợt của La Trì. La Trì bẽ mặt, nhún vai quay người định rời đi.
“Cậu chọn một nhà hàng có đầu bếp rất tệ.” Sau khi lật ảnh ra xem xong, Lục Bắc Thần bất thình lình buông một câu.
La Trì dừng bước, quay đầu nhìn anh ấy: “Gì chứ?”
Lục Bắc Thần ngẩng đầu lên khỏi tập tài liệu: “Thịt bò cần phải thái ngang thớ ăn mới vào miệng. Chúc mừng cậu, cậu tìm được một tay đầu bếp chỉ biết thái thịt lợn. Nhớ kỹ! Lần sau đừng có mang mấy món ăn bỏ đi này tới để kích thích vị giác của tôi.”
La Trì làm việc tốt chẳng được lợi lộc gì, con ngươi chủ động đảo tới hộp cơm vô tội lặng lẽ nằm trong thùng rác, thầm thở dài. Anh Lục đây nổi tiếng là người hà khắc trong công việc và cuộc sống. Việc gì cũng phải chuẩn xác, tỉ mỉ, ngay cả ăn uống cũng cực kỳ kén chọn, không để phải chịu thiệt. Yêu cầu về mức độ chuẩn xác của ẩm thực tuyệt đối không thấp hơn công việc. Người bình thường cũng có 3000 nụ vị giác. Còn Lục Bắc Thần thì giống loài cá, từ đầu tới chân đều là nụ vị giác…
Thứ năm lại bắt đầu mưa. Từng giọt mưa to bằng hạt đậu đập thẳng lên lớp kính thủy tinh như một kẻ đi nhặt nhạnh những cô đơn đang gõ lên cái ấm lạnh trên thế gian khiến lòng người hoảng hốt. Ở Quỳnh Châu, đầu mùa xuân nở nhiều nhất là tử đinh hương nhưng lại bị cơn mưa lớn đánh rơi. Đây vốn là loài hoa nở ban ngày những đã mất hết vẻ đẹp rực rỡ trong cơn mưa này. Từ khung cửa sổ sát sàn của quán cafe nhìn ra, khắp mặt đất trải một màu tím của nụ hoa, khắp nơi là hương hoa lạnh lẽo hòa với mùi tanh của mưa.
Một cốc cafe nóng vẫn không thể ủ ấm bàn tay Cố Sơ. Cái lạnh vẫn bám riết lấy ngón tay, rất lâu không tan đi. Hứa Đồng ngồi đối diện cô. Thấy cô mím chặt môi mãi, chị ấy bèn đưa tay nắm chặt lấy tay cô, lúc ấy mới nhận ra sự băng giá ở đầu ngón tay cô: “Cố Tư nhất định sẽ không sao đâu. Đừng lo lắng! Phía cảnh sát cũng chỉ đang điều tra theo thủ tục thôi.”
“Lần này khác. Mấy hôm trước nó cũng tới đồn công an nhưng em tới bảo lãnh là không sao nữa. Lần này Cố Tư lại bất ngờ bị cảnh sát đưa đi. Em muốn gặp mặt nó để tìm hiểu tình hình cũng khó.” Cố Sơ siết chặt tay Hứa Đồng, nếu nghe kỹ sẽ nhận ra thanh âm của cô đang run rẩy: “Chị họ! Em sợ nó thật sự có liên quan tới vụ án của Tiêu Tuyết, cho dù chỉ là một chút xíu.”
“Không đâu. Trước giờ Cố Tư vẫn rất ngoan. Chẳng phải em cũng nói đó sao, nhưng gì phải nói nó đã nói hết với em rồi. Em đừng căng thẳng, lát nữa nghe xem tổng giám đốc Thịnh nói thế nào.” Hứa Đồng giơ cánh tay còn lại lên xem giờ rồi nhẹ nhàng nói: “Chắc là anh ấy sắp tới rồi.”
Cố Tư một lần nữa bị cảnh sát dẫn đi. Lần này im hơi lặng tiếng. Nếu không phải lúc đó bạn cùng phòng của Cố Tư vô tình bắt gặp thì Cố Sơ cũng chẳng thể biết được chuyện này. Sau khi nhận được tin, Cố Sơ vội vàng tới đồn công an, ai ngờ cô không những không được đưa Cố Tư đi mà còn không được gặp mặt. Đáp án cô nhận được là: Tạm thời cô ấy phải ở lại để hợp tác điều tra.
Mấy tiếng đồng hồ giày vò như qua cả mấy thế kỷ, cứ nghĩ tới việc em gái mình đang phải một thân một mình đối mặt với những câu hỏi thẩm vấn của cảnh sát, lòng Cố Sơ lại rối như tơ vò. Cô không nắm rõ tình hình, nhưng cũng mơ hồ cảm nhận được lần này Cố Tư bị đưa đi chắc chắn không bình thường. Tuy đây là thành phố cô sinh ra và lớn lên, nhưng bố mẹ đã mất, người đi trà lạnh, một cô gái như cô cũng chẳng thể tìm được mối quan hệ nào đáng tin cậy để nghe ngóng giúp tình hình. Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể cầu cứu người chị họ ở Bắc Kinh xa xôi, Hứa Đồng, mong chị ấy có thể giúp cô nghĩ cách.
Sau khi biết chuyện, Hứa Đồng lập tức đáp chuyến bay sớm nhất tới Quỳnh Châu. Gặp được cô rồi, chị ấy nói ngay: Đừng lo! Chị đã tìm người giúp đỡ rồi! Thật ra người Cố Sơ không muốn làm phiền nhất chính là Hứa Đồng. Vì cô biết bao năm nay Hứa Đồng ở Bắc Kinh dốc sức làm việc khó khăn nhường nào, lại còn nghe nói người sếp trước kia của chị ấy, Niên Bách Ngạn, đã bị tuyên án ngồi tù, chắc chắn đã đủ khiến chị ấy buồn phiền.
Cô biết Hứa Đồng trước giờ vẫn yêu thầm sếp mình, yêu thầm người thương nhân đá quý dù về điều kiện ngoại hình hay vốn liếng đều hoàn hảo đó. Nhưng cô tin chị họ mình tuyệt đối không phải người hám danh lợi. Bao năm qua Hứa Đồng ở bên người đàn ông họ Niên ấy, cùng anh ta nỗ lực, nhìn anh ta từng bước, từng bước tiến lên đỉnh cao sự nghiệp chắc chắn không phải vì tiền.
Cánh cửa quán cafe được mở ra, cuốn theo cả cơn gió nồng mùi mưa vào trong, làm vang tiếng chuông đồng phía tay vịn. Một người đàn ông cao lớn mặc áo vest bước vào. Người che ô cho anh ấy có lẽ là tài xế, sau đó lại lặng lùi quay về xe.
Anh ấy đi về phía này. Cố Sơ không chú ý. Hứa Đồng liếc nhìn thấy anh ấy bèn đứng dậy. Lúc ấy Cố Sơ mới nhận ra, cũng đứng dậy quay đầu lại. Người đàn ông đã đi tới trước mặt cô. Hứa Đồng lập tức giới thiệu với Cố Sơ: “Vị này là tổng giám đốc Thịnh, chắc là em biết.”
Cố Sơ ngước mắt lên nhìn anh ấy. Một vóc dáng rất mạnh mẽ, gương mặt cương nghị, chính trực và một ánh mắt lấp lánh nụ cười. Anh ấy nói: “Cô chính là Cố Sơ? Chào cô! Tôi là Thịnh Thiên Vỹ!”
Cố Sơ cảm thấy nụ cười của anh ấy rất ấm áp, trong lòng bỗng không còn cảm thấy lạnh nữa, giơ tay ra: “Chào tổng giám đốc Thịnh! Ngưỡng mộ đã lâu!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc