Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc - Chương 04

Tác giả: Ân Tầm

Cố Tư ngồi im trong góc, mười đầu Ng'n t nắm chặt lấy nhau, đôi môi mím lại gắt gao đến tái nhợt. Bên trên con bé mặc chiếc áo sơ mi mỏng, ngắn tay, màu đen, bó khá sát người, kết hợp với một chiếc váy sợi dài màu hồng cánh sen. Mái đầu hoa lê nhuộm màu cafe nhạt được buộc lên tùy ý, vừa có cái trẻ trung phơi phới chưa trút bỏ hết của người con gái, lại vừa mang nét hiện đại. Chỉ có điều, gương mặt con bé trắng nhợt như được quét một lớp sơn.
Thấy Cố Sơ vội vàng tới nơi, dây thần kinh đang căng ra của Cố Tư cuối cùng cũng đứt phựt, bật lên như lò xo. Con bé nhào tới, ôm lấy Cố Sơ, òa lên khóc. Sau khi nhận được điện thoại, vốn dĩ suốt dọc đường Cố Sơ đã vô cùng hoang mang. Nhìn thấy con bé như vậy, lòng cô càng khó chịu như bị mèo cào. Cô ôm lấy Cố Tư, nhận ra được bả vai của em gái được run rẩy. Dù cách một lớp vải, cô vẫn cảm nhận được cái lạnh lẽo của cánh tay đang ôm chặt lấy cô.
Tim Cố Sơ đau thắt lại từng cơn, ngay sau đó ập tới một sự phẫn nộ. Cô vừa vỗ về Tư Tư vừa ngẩng đầu nhìn về phía nhân viên cảnh sát đứng gần đó. Người này giữ chức vụ trưởng phòng gì đó, cô nghe không rõ. Sau khi biết chuyện Cố Tư bị cảnh sát đưa về sở hỏi han, đầu óc cô chỉ vang lên những tiếng ầm ầm.
Trong lúc ấy, đối phương cũng đang quan sát Cố Sơ. Sau khi nhận ra sự cảnh giác cao độ của cô, anh ta có vẻ dở khóc dở cười. Qua điều tra được biết, sau khi cả bố lẫn mẹ, Cố Tư sống nương tựa vào chị gái. Cô chị là Cố Sơ, 25 tuổi, làm dược sỹ tại bệnh viện Từ Tế, Quỳnh Châu. Cô em là Cố Tư, 20 tuổi, học tại khoa nghệ thuật trường đại học Quỳnh Châu. Từ kết quả quan sát, anh ta nhận định cô em tính tình nhanh nhẹn, cô chị này thì… khá độc lập và điềm đạm.
Theo như cấp dưới phản ánh, sau khi biết Cố Tư bị dẫn tới sở cảnh sát, Cố Sơ không điên rồ như những người khác. Từ đầu tới cuối, cô vẫn đang kiềm chế cảm xúc căng thẳng, nhẫn nhịn không cho nó bộc phát. Giờ phút này đây, cô đang giận dữ, vì em gái đã bị hoảng sợ. Khi cô gái trẻ này dịu dàng, nhẹ nhàng nói chuyện với em gái rồi quay lại nhìn anh ta, đôi mắt to xinh đẹp đó như chứa một mũi tên, nguy hiểm nhưng mê hoặc lòng người.
Đây là một người con gái đẹp khiến người ta vừa nhìn đã khó quên, nhưng đồng thời chắc chắn cũng là một cô gái thông minh.
“Vụ án của Tiêu Tuyết vẫn còn đang điều tra, mong hai vị tạm thời giữ bí mật. Vì em gái cô đã từng xảy ra tranh chấp với nạn nhân, thế nên chúng tôi bắt buộc phải điều tra lần lượt.”
Tiêu Tuyết, nghệ sỹ vĩ cầm nổi tiếng toàn quốc, cũng là một nghệ sỹ thiên tài có năng khiếu nhất trong nghề. Các buổi biểu diễn cá nhân của cô ta tại tám thành phố trong năm nay vô cùng rầm rộ. Là trạm cuối cùng trong chuyến lưu diễn, Quỳnh Châu vô cùng được chú ý. Giá vé bị đám chợ đen hét cao gấp hơn mười lần. Nhưng dẫu vậy, vé vẫn được bán sạch sành sanh. Một tháng trước, khi buổi biểu diễn của Tiêu Tuyết tại Quỳnh Châu chính thức bắt đầu thì hôm đó cô ta mãi vẫn không chịu xuất hiện.
Vụ án mất tích ly kỳ của Tiêu Tuyết làm xôn xao cả thành phố. Một thành phố ven biển vốn rất yên bình như Quỳnh Châu bỗng chốc thu hút được sự chú ý của không ít các tờ báo quyền lực. Vô vàn suy đoán nhanh chóng tràn ngập trang nhất các báo, các tờ báo mạng. Gia đình Tiêu Tuyết có lai lịch không tầm thường. Cô ta lại là con một nên bố mẹ ngoài việc báo cảnh sát còn đưa ra mức thưởng rất hậu hĩnh. Không cần biết dùng cách gì, tốn bao nhiêu tiền cũng phải tìm được con gái họ. Công an thành phố Quỳnh Châu cũng thành lập tổ chuyên án để điều tra. Thế mà hơn một tháng trôi qua, Tiêu Tuyết vẫn bặt vô âm tín, hệt như đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy.
Sự nhiệt tình của công chúng luôn xoay chuyển theo những luồng thông tin mới. Chỉ hơn một tháng, vụ án Tiêu Tuyết mất tích đã trở thành đề tài để người ta bàn luận sôi nổi.
Cố Sơ cũng biết chuyện của Tiêu Tuyết. Cô kìm nén bực dọc, xách chiếc túi nhỏ của Cố Tư lên, cất giọng lãnh đạm: “Mong các anh đừng quấy rầy em gái tôi nữa. Nó nhút nhát, không chịu nổi bị hăm dọa đâu.” Dứt lời, cô kéo tay Cố Tư định đi.
“Cô Cố!”
Cố Sơ quay đầu lại.
“Cô biết rất rõ về Tiêu Tuyết, đúng không?” Nghe như câu hỏi nhưng kỳ thực là một lời khẳng định.
Bả vai Cố Tư chợt run nhẹ. Con bé hoảng hốt nhìn Cố Sơ. Gương mặt Cố Sơ nhu mì, ánh mắt lại thản nhiên: “Tôi biết cô ấy, thế nên tôi hoàn toàn có thể diễn tốt vai một người công dân tốt phối hợp điều tra với cảnh sát. Em gái tôi chỉ là sinh viên, là một đứa trẻ còn chưa từng phải đóng thuế. Tôi nghĩ, nó không thể cung cấp manh mối nào đáng giá cho các anh đâu.”
Đối phương có lẽ không ngờ cô lại nói vậy nên hơi ngẩn người giây lát.
Ngay sau đó, ngoài cửa vang lên một thanh âm trầm thấp mà lạnh lẽo: “Một thanh niên đã hai mươi tuổi là đã có đủ năng lực hành vi dân sự. Mà một khi có đủ năng lực hành vi dân sự thì người đó cũng hoàn toàn có thể gánh chịu tránh nhiệm hình sự. Bổ sung thêm một câu, trẻ con… cũng sẽ phạm sai lầm.”
Cố Sơ giật nảy mình vì giọng nói bất ngờ ấy. Cô quay đầu nhìn ra cửa, bất chợt sững người…
Cánh cửa đang mở, ánh đèn ngoài hành lang chói mắt hơn trong phòng, nhưng đã yếu đi nhiều trên con đường sượt qua bờ vai dài rộng của người đàn ông. Anh đứng ngược chiều ánh sáng, ô cửa sổ sát sàn sau lưng là cảnh từng mảng đèn đường trơn nhẵn về đêm. Gương mặt người đàn ông ẩn giấu ***g sáng ấy nhưng lại nổi bật ưu thế tuyệt đối về chiều cao.
Cố Sơ chỉ liếc nhìn một cái. Sau giây phút sững sờ là tiếng trái tim nhảy vọt lên tận cổ họng. Thanh âm ấy quá lảnh lót, giống như một tấm kính thủy tinh dày cộp bỗng chốc nổ tung, để ngàn vạn mảnh vỡ cắm vào lớp vỏ đại não.
Đau đớn xen lẫn cùng một tình cảm không tên, tất cả lại quay trở về cổ họng. Sau đó cô cảm thấy cổ họng mình tắc nghẹn tưởng ૮ɦếƭ, không sao hít thở được.
Quả thực cô cũng đã nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông, cho dù bị những tia sáng chiếu vào lúc sáng lúc tối. Gương mặt trong ký ức và hình ảnh trước mắt nhanh chóng đan cài vào nhau, chồng khít lên nhau. Những khi anh cười, nuông chiều, hạnh phúc, dứt khoát… Chỉ mấy giây ngắn ngủi, chúng đã ùa về trong đầu cô.
Khoảnh khắc này, cuối cùng Cố Sơ mới hiểu ra. Hai năm yêu nhau khắc sâu tận cốt tủy, năm năm xa cách đau khổ đến tột cùng. Tròn bảy năm, trái tim cô chưa từng rời xa.
Cô đã tự lừa dối mình, suốt năm năm trời.
Cô cảm thấy ***g *** bí bách, nhưng đôi mắt không sao rời đi được, cứ thế đờ đẫn nhìn người đàn ông chỉ cách mình chưa đầy ba mét. Cô và anh đã từng đường ai nấy đi trong khoảng cách này. Giờ đây, họ cũng gặp lại bằng khoảng cách này.
Ánh sáng dường như càng yêu chiều đẽo gọt gương mặt anh. Từng đường nét tuấn tú khiến người ta khó quên, khóe môi hơi nhếch lên cùng góc cằm kiêu ngạo dường như trông còn nghiêm nghị hơn khi trước. Anh đứng đó, vắt một chiếc áo vest lên cánh tay. Chiếc sơ mi trắng giản dị nhìn kiểu gì cũng toát ra sự lạnh lùng của anh. Cố Sơ bắt đầu hoảng loạn. Cô lo không biết mình bây giờ liệu có quá nhếch nhác không, liệu có đối lập hoàn toàn với người đàn ông bất ngờ xuất hiện lại có vẻ cao ngạo kia.
Giống như lần đầu tiên cô gặp chàng trai ngỗ ngược đang chạy băng băng trên sân bóng rổ của trường đại học, trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng quần bò, khiến cho các cô gái ở đó gào thét.

“Em cảm thấy sau này em nhất định sẽ vào khoa ngoại.”
“Dũng khí đáng chúc mừng, động lực thì chưa đủ.”
“Động cơ của em tuy là đồ nội nhưng chất lượng tuyệt đối bảo đảm. Anh bảo anh đẹp trai như vậy, sau này lại làm bác sỹ ngoại khoa, tư thế đánh bóng cũng khiến cho bao trái tim đổ gục, sẽ có bao nhiêu cô gái để ý tới anh? Em phải giữ vững “hòn đảo quý giá” này, chắc chắn phải cắm lá cờ đỏ năm ngôi sao lên tuyên bố chủ quyền đầu tiên.”
“Cô bé à! Em phải hiểu một kiến thức thông thường. Thật ra đầu thai cũng là một công việc cần chăm chỉ. Em phải lười biếng đến mức nào mới thua anh những sáu năm?”
“Thế thì anh đợi em đi. Làm gì có bạn trai nào không đợi bạn gái chứ?”

Đầu óc Cố Sơ vang lên những tiếng ầm ầm, chỉ còn nghe thấy những lời cười đùa vọng về từ quá khứ. Cô nhìn về phía anh đứng ngoài cửa, như van xe xì hơi, vô thức lẩm bẩm: “Bắc Thâm…”
Bắc Thâm.
Lục Bắc Thâm.
Đã năm năm nay, em không dám gọi cái tên này. Vì chỉ cần đầu lưỡi nhẹ nhàng cuốn lên, con tim cũng sẽ chìm sâu trong cơn thác lũ…
Người đàn ông ngoài cửa không hề nhúc nhích. Anh lên tiếng, giọng nói dễ nghe, chỉ có điều quá bình thản.
“Tôi là Lục Bắc Thần.”
Cố Sơ sửng sốt, nhất thời đờ ra.
Anh cũng nhìn cô, ánh mắt không rời rạc, đầy kiên quyết, lý trí, thậm chí còn có một sự trí tuệ không bộc lộ ra ngoài.
“Muộn vậy rồi giáo sư Lục còn tới thăm, không đón tiếp từ xa đúng là thất lễ, mời anh ngồi.” Nhân viên cảnh sát bên cạnh lập tức bước lên chào hỏi. Bầu không khí sôi nổi hơn rất nhiều.
Lục Bắc Thần đi ngang qua người cô.
Vào giây phút ấy, cô cảm nhận được cái giá lạnh từ người anh, còn cả mùi thuốc xịt phòng diệt khuẩn cực nhạt. Cô quá quen với loại mùi này. Nó là mùi của bệnh viện, khi lướt qua khoang mũi vốn dĩ sẽ cảm thấy tê tái đến đớn đau…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc