Bầy Hạc - Chương 02

Tác giả: Scotland Chiết Nhĩ Miêu

Phải mất một tuần Chử Điềm mới sắp xếp xong toàn bộ đồ đạc trong nhà.
Thay vài món đồ gia dụng, dán lại giấy dán tường, đổi hết tông màu lạnh lúc trước đi, trông ngôi nhà thoải mãi dễ chịu hẳn. Nam chủ nhân Từ Nghi vẫn còn chưa về, bởi vì sau đợt huấn luyện dã ngoại kết thúc, anh đột nhiên bị điều đi làm nhiệm vụ khác. Chử Điềm đã sớm chuẩn bị tư tưởng, cô biết anh được một năm, đã sớm nắm rõ tính chất công việc của anh rồi.
Dĩ nhiên khoảng thời gian này Chử Điềm cũng không rảnh để thấy rối rắm, cô đang bận bịu tìm việc làm.
Lúc trước cô làm ở cơ quan trung tâm thành phố B, sau đó xin thôi việc. Một là vì cô phải ở quê nhà chăm sóc mẹ bị bện***, hai là thấy công việc ở đó chẳng thú vị chút nào. Hiện tại đã giải quyết xong chuyện ở quê, cô trở về thành phố B một lần nữa, chuyện cần thiết nhất ngoại trừ dọn nhà chính là tìm việc làm.
Mấy ngày qua cô vừa bận dọn nhà vừa bận gửi sơ yếu lý lịch lên mạng. Thật bất ngờ là có vài công ty thông báo mời cô đến phỏng vấn. Chử Điềm chuẩn bị tỉ mỉ, phỏng vấn diễn ra rất thuận lợi, cô nhận được offer của hai công ty.
Chử Điềm vui mừng gặp mặt báo tin cho Hà Tiêu, hai người nghiên cứu rất cẩn thận, cuối cùng quyết định chọn công ty điện tử Tây Đinh.
Thứ Hai – ngày đầu tiên đi làm, Chử Điềm thức dậy từ sớm.
Sau khi rửa mặt, cô ngồi trang điểm trước bàn phấn. Tính ra đã ba tháng cô không trang điểm tỉ mỉ rồi. Mascara đã khô, Pu't vẽ mắt cũng không biết đã bị cô vứt đâu mất. Chử Điềm nản lòng nhìn mình trong gương, mái tóc chấm vai đã lâu chưa được cắt tỉa, sờ lên vô cùng xơ xác. Vì tinh thần không tốt và không được chăm sóc kỹ lưỡng nên da mặt cũng rất xấu, trên trán còn nổi một hột muộn.
Cho dù rất dễ bị mọi người nói mình là bình hoa, nhưng gường mặt này vẫn là niềm kiêu hãnh của Chử Điềm. Lúc này nhìn vào gương, Chử Điềm cảm thấy hơi hốt hoảng, quả thật là càng lúc cô càng không giống phụ nữ rồi. Nhưng cô cũng có chút mừng thầm, vì may mắn là Từ Nghi bận quá không về nhà được, bằng không, nếu anh ấy nhìn thấy bộ dạng bây giờ của cô…
Chử Điềm rùng mình, không dám nghĩ ngợi thêm nữa.
Sau khi bản năng của phụ nữ thức tỉnh, Chử Điềm đi chọn mua mỹ phẩm, còn trang thủ lúc tan việc đến Spa vài lần, thậm chí còn nghiện lên Haitao* mua sắm. Mọi việc đều do cô mới quen được một người bạn ở công ty mới này, cô nàng tên là Phùng Kiêu Kiêu.
(Haitao*: là trang web mua hàng ngoại của Trung Quốc.)
Hai người làm cùng một bộ phận, ngồi chung văn phòng, nên mỗi lần Phùng Kiêu Kiêu xuống lấy hàng chuyển phát nhanh, nhìn thấy đồ của Chử Điềm cũng tiện mang lên giúp cô. Dần dà hai người quen thân, thường xuyên trao đổi những điều tâm đắc khi mua hàng trên Haitao.
Trưa hôm đó hai người cùng đến nhà ăn của công ty. Chử Điềm mở một lon sô-đa đưa cho Phùng Kiêu Kiêu, phát hiện ra cô nàng rất ủ rũ.
“Sao vậy?” Cô hỏi.
“Điềm Điềm, mình có thể hỏi cậu một vấn đề không?” – Phùng Kiêu Kiêu nhìn cô – “Ba mẹ cậu có giục cậu đi xem mắt không vậy?”
Chử Điềm suýt bị sặc ngụm nước vừa uống, cô ho khan vài tiếng xong mới từ từ trả lời: “Sao vậy, ba mẹ cậu thúc giục cậu à?”
“Đúng vậy đó” – Phùng Kiêu Kiêu mặt ủ mày chau – “Mình mới hai mươi lăm tuổi thôi, vậy mà bảo mình đi xem mắt, cứ như chẳng ai thèm lấy mình không bằng.”
Chử Điềm nhìn cô nàng, cảm thấy cảnh tượng này vô cùng quen thuộc, ngay cả lời nói cũng tương tự.
“Đi đi.”
“Hả?” – Phùng Kiêu Kiêu nhìn cô với vẻ mặt như mới biết cô ngày đầu tiên.
“Cha mẹ nào cũng như vậy cả. Cho nên cậu đừng chê bai sự quan tâm lo lắng của họ” – cô cười nhè nhẹ - “Cậu có thể nghĩ vậy nè, có cha mẹ thúc giục tốt hơn là không còn cha mẹ thúc giục rất nhiều.”
“Nói cũng đúng.” Phùng Kiêu Kiêu thở dài một hơi – “Vậy mình đành phải đi xem mắt vậy.”
Nhìn dáng vẻ cam chịu bất đắc dĩ của Phùng Kiêu Kiêu, Chử Điềm đột nhiên nhớ lại mình trước kia. Hồi ấy, cô cũng không hiểu chuyện như Phùng Kiêu Kiêu vậy. Khi mẹ cô giục đi xem mắt, cô còn làm mình làm mẩy cho rằng tự do tự tại là tốt nhất, không biết rằng mình đã khiến mẹ lo lắng bấy lâu nay. Dù là làm chiếu lệ một chút cũng có sao đâu?
“Đúng rồi Điềm Điềm, cậu có bạn trai chưa?” – một lát sau Phùng Kiêu Kiêu đột nhiên hỏi cô.
Chử Điềm ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cô nàng, bên mép còn dính hạt cơm: “Sao hả?”
“Không có gì.” – Phùng Kiêu Kiêu gãi đầu – “Mình có người bạn ở bộ phận hạng mục. Anh ta nói có một anh bạn mến cậu, nhưng lại ngại hỏi thẳng cậu nên nhờ mình…”
“Phùng Kiêu Kiêu” – Chử Điềm nheo mắt lại nhìn cô nàng, trong mắt hiển hiện ý “Tự bản thân cậu còn không muốn đi xem mắt, sao lại không biết xấu hổ đẩy mình vào hố lửa vậy hả?”
“Cậu đừng nghĩ nhiều mà.” Phùng Kiêu Kiêu vội vàng xua tay – “Chỉ là muốn hẹn cậu ra ngoài gặp mặt, làm bạn bè bình thường trước đã.”
Nhìn cô nàng hoảng hốt, Chử Điềm thầm vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh: “Làm sao đây ta. Bọn mình thân nhau như vậy, theo lý thuyết thì mình phải nể mặt cậu. Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?” – Phùng Kiêu Kiêu trợn to hai mắt nhìn cô.
“Mình đó…” – Chử Điềm kéo dài giọng, giống như cố ý làm cô nàng hồi hộp – “…Đã kết hôn rồi.”
“Cái gì, cậu có chồng rồi hả?” – Phùng Kiêu Kiêu bất thình lình la lớn, khiến cả nhà ăn đều nhìn về phía bàn của hai người.
Chử Điềm khẽ miễn cưỡng nhoẻn môi cười, hiệu quả này thật sự còn hơn cả dự liệu của cô, người cả công ty đều biết hết rồi.
Cả buổi chiều hôm đó, Phùng Kiêu Kiêu như bị kích động, lúc nào gặp cô cũng thốt lên ba chữ: Đã kết hôn.
Chử Điềm vô cùng khó hiểu: “Nhìn mình không giống người đã kết hôn rồi hay sao?”
“Không giống” – Phùng Kiêu Kiêu yếu ớt đáp – “Cậu xem lại bản thân cậu đi. Lúc đi làm tự mình lái xe, cứ thứ bảy là đi chới với bọn con gái chưa có gia đình như mình. Ngay cả xem phim tình cảm cũng rủ mình đi, chưa bao giờ nghe thấy cậu nhắc đến chồng. Thậm chí ngay cả trên bàn cũng không có tấm ảnh chụp chung. Cậu nói xem những chuyện này có giống một phụ nữ đã kết hôn không?”
Sau khi được cô nàng nhắc nhở, Chử Điềm mới phát hiện cô sống chẳng khác gì lúc độc thân. Nhưng mà điều này sao trách cô được chứ?
Đối mặt với ánh mắt khinh bỉ của Phùng Kiêu Kiêu, Chử Điềm suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng mình thật sự đã kết hôn rồi, không lừa cậu đâu.”
Phùng Kiêu Kiêu quay đầu bước đi, Chử Điềm buồn cười gọi cô ấy lại:
“Cậu đi đâu thế?”
Phùng Kiêu Kiêu không thèm quay đầu lại, chỉ thốt ra hai chữ: “Xem mắt.”
Phùng Kiêu Kiêu bị kích động quá nặng nề, có cảm giác như khủng hoảng mà trước nay chưa từng có. Chử Điềm không nén nổi vui mừng, trở về chỗ của mình chuẩn bị dọn dẹp tan sở về nhà. Màn hình di động đột nhiên lóe sáng, có cuộc gọi đến. Chử Điềm cầm lên xem, chính là nam nhân vật chính trong chủ đề các cô vừa bàn tán: Từ Nghi.
Giờ phút này, Chử Điềm vô cùng không muốn nghe điện thoại của anh. Nhưng nhìn chiếc điện thoại di động đang kiên nhẫn miệt mài vang lên, cô vẫn nhấn nút trả lời.
“Là anh” – tiếng nói Từ Nghi truyền đến từ bên kia điện thoại – “Em có ở nhà không?”
“Em đang ở công ty, sắp tan việc rồi, sao vậy?”
“Không có gì” – Từ Nghi nói – “Anh vừa rời khỏi sư đoàn, đang chờ xe, lát nữa sẽ về đến nhà.”
Lúc trước anh đi rất vội, quên đem theo chìa khóa. Tất cả chìa khóa nhà Chử Điềm đều giữ hết. Nếu như cô không có ở nhà thì chắc chắn anh phải đứng ngoài cửa.
Âm thanh bên kia rất ồn, anh còn đang nói gì đó nhưng Chử Điềm đã hoàn toàn không nghe rõ nữa. Trong đầu cô chỉ còn sáu chữ: Lát nữa sẽ về đến nhà.
Cô sửng sốt xách túi lên chạy ra ngoài: “Anh đang ở đâu?”
“Bến xe Miền Đông, đang chờ xe đến.”
“Anh ở đó chờ em, em đi đón anh.”
Từ Nghi muốn nói không cần nhưng cô đã cúp điện thoại trước, sau đó vội vàng đến ga-ra lấy xe.
Chiều thứ Sáu thành phố B vẫn đông đúc như thường. Nhất là công ty Tây Đinh mà Chử Điềm làm việc lại ở khu công nghệ cao, là nơi tạp trung các công ty lớn, lượng xe cộ cực nhiều. Chử Điềm mất một lúc mới rẽ được qua con đường khác trong dòng xe cộ dày đặc, đến khi chạy tới bến xe đã là bốn mươi phút sau.
Chử Điềm giảm tốc độ, vừa chú ý đến tình hình giao thông vừa chú ý tìm kiếm biển hiệu trạm số mười chín, đó là chuyến xe Từ Nghi thường đi khi trở về thành phố. Bởi vì bến xe Miền Đông là bến xe chuyên chở quan trọng ở thành phố B, nơi đó tập trung phần đông người từ vùng ngoại thành đi vào nội thành. Người đứng trật ních tại trạm số mười chín. Chử Điềm tìm hơi vất vả, vừa định gọi điện cho Từ Nghi hỏi xem anh đang đứng ở đâu, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu lên cô chợt thấy chếch về phía đông có một bóng dáng màu xanh quân đội.
Anh đang đứng ở đó, cách một con đường và nhìn về phía cô. Vành mũ rộng kéo xuống hơi thấp, che đi phân nửa khuôn mặt anh. Hơn nữa ở khoảng cách khá xa thế này Chử Điềm còn không thấy rõ mặt anh. Nhưng khi nhìn vóc dáng cao ngất đó, theo trực giác, Chử Điềm chắc chắn đó là anh.
Có lẽ nhận ra xe của cô, người đó dợm bước giống như muốn đi về phía này. Chử Điềm vừa định tăng tốc thì một chiếc xe vượt ngang qua đầu xe cô, cô nhanh tay lẹ mắt đạp thắng xe, suýt chút nữa ***ng vào chiếc xe kia rồi.
Người trong xe đưa tay ra, chỉa ngón tay giữa lên tặng cô. Chử Điềm giận ghê gớm nhưng chẳng thèm để ý, dẫu sao phía trước là đèn đỏ. Đồng thời, điện thoại di động vang lên chuông tin nhắn. Cô mở ra xem, là Từ Nghi gửi đến: Qua đèn đỏ lái thẳng về phía trước, anh chờ em ở ngã tư đầu tiên rẽ phải năm mươi mét, ở đó vắng người, về nhà cũng tiện đường.
Đúng là Từ Nghi. Nói như vậy có nghĩa là khi nãy anh cũng nhìn thấy ư? Chử Điềm không khỏi hơi ảo não.
Đợi đến lúc đèn xanh, Chử Điềm lái xe cẩn thận. Tuy nhiên, khi sắp đến đoạn cua ở ngã tư thì một chiếc xe điện lướt bỗng lách qua mặt, làm xước xe cô.
Chủ xe điện ngừng lại, quay đầu hung dữ mắng mỏ: “Lái xe kiểu gì vậy hả? Có mở to mắt ra nhìn đường hay không?”
Chử Điềm kiềm nén cơn tức, không để ý đến gã ta. Nhưng không ngờ chủ xe kia lại chặn đường cô. Chử Điềm bị buộc phải dừng xe, gần như là không nhìn được muốn chửi thề. Chuyện quái quỷ gì xảy ra vậy, cô chỉ muốn đến đón người thôi cũng không được sao?
Chử Điềm hạ cửa xe xuống phân nửa, đeo mắt kính lên, thò đầu ra: “Xe của anh đậu ở đó là sao? Mau rời xe đi để xe tôi còn chạy nữa chứ.”
Tên này không dễ đối phó như người khi nãy, rành rành cho thấy là đến kiếm chuyện mà.
Chủ xe điện kia thấy rõ người lái xe là phụ nữ thì càng không thèm kiêng dè: “Mẹ kiếp, tôi cũng muốn biết là sao đây này. Cô có mở mắt nhìn đường không hả? Cô xuống xe xem cô đã ***ng xe tôi thành cái gì rồi kìa.”
Chử Điềm đánh giá chiếc xe kia, vừa cũ vừa tệ, ai biết đã dùng bao nhiêu năm rồi chứ? Hiện tại muốn đổ vạ cho cô à, không có cửa đâu.
“Anh không dời xe phải không? Không dời thì đừng trách tôi cán xe của anh để nó ૮ɦếƭ không toàn thây nhé.”
“Hứ, con mụ này!” – hiển nhiên người đó cũng không ngờ Chử Điềm lại dữ dằn như vậy. Gã ta còn hùng hổ nói gì đó nhưng thấy Chử Điềm ra vẻ sắp khởi động xe nên bất chấp nhào đến.
Chử Điềm giật thót, vội vàng đóng cửa sổ xe lại. Đương lúc hai bên dây dưa không thôi thì một tiếng nói trầm ấm rõ ràng xuyên thấu qua cửa kính xe.
“Có chuyện gì thế?”
Chử Điềm chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy Từ Nghi trong bộ quân phục chỉnh tề.
Cô hơi lo sợ nhìn anh, Từ Nghi chỉ nhìn cô một cái, xác nhận cô không sao liền rời mắt đi.
Anh khẽ cau mày nhìn gã đàn ông có vẻ thô tục trước mắt: “Có việc gì thì nói, anh chặn đầu xe người khác mà thấy được sao?”
Chủ xe điện nhất thời hơi ngỡ ngàng nhìn người đàn ông mặc quân phục không biết xuất hiện từ đâu ra thế này.
Từ Nghi quay người lại, nhìn thấy chiếc xe điện đang cản đường, theo bản năng muốn chuyển nó đi. Nhưng anh chưa kịp ra tay thì chủ xe kia đã vội vàng lái xe bỏ chạy, sau đó còn như không yên lòng cứ không ngừng quay đầu lại nhìn anh.
Từ Nghi khẽ ngơ ngác. Chạy cái gì chứ? Anh còn chưa nói gì hết mà.
Chử Điềm sửng sốt xong lại tức giận không chịu được. Thì ra là trông mặt bắt hình dong, bộ thấy cô dễ bắt nạt lắm hay sao hả?
Khi Từ Nghi lấy lại tinh thần thì nhìn thấy Chử Điềm đang bày bộ dạng tức giận. Cô không xuống xe, cũng không nói chuyện với anh, rõ ràng đang tranh cao thấp nhưng không biết là nhằm vào ai. Anh thoáng nhìn xung quanh rồi đi vòng qua trước xe, đến bên cạnh vị trí tài xế, gõ cửa sổ chỗ Chử Điềm.
Chử Điềm càng bực bội hơn, chui thẳng vào xe là được rồi còn qua đây gõ cửa sổ làm gì? Cô ngẩng đầu nhìn anh qua lớp cửa kính, ra hiệu bằng ánh mắt bảo anh lên xe.
Từ Nghi làm như không thấy gì, lại gõ cửa sổ hai cái.
Chử Điềm nổi giận, lạch cạch hạ cửa sổ xe xuống: “Anh muốn làm gì?”
Từ Nghi bình tĩnh hỏi lại: “Vừa xảy ra chuyện gì thế?”
“Còn chuyện gì nữa, bị đổ vạ chứ sao.” Cô trả lời qua loa.
“Em lại quẹt xe vào người ta hả?” Anh nghiêm túc hỏi.
“Đâu có. Em lái xe đoàng hoàng thì gã ta vượt lên tấp đầu xe em. Là gã ta vượt đèn đỏ mà, cũng tại ngã tư này không có cảnh sát giao thông gì hết cả!” – Chử Điềm thấy anh chẳng ừ hử lại hơi hoang mang – “Cuối cùng anh có lên xe không vậy?”
Vẻ mặt Từ Nghi căng thẳng: “Ngồi qua ghế lái phụ đi, anh lái xe.”
Chử Điềm đang nổi nóng sao chịu nghe lời: “Đây là xe em.”
Từ Nghi không hề nao núng: “Ngồi qua bên kia.”
Thấy anh nghiêm túc như vậy, Chử Điềm hơi nổi điên lên. Thế này rốt cuộc là ai đón ai? Đáng ra cô không nên xung phong đến đây mới phải.
Từ Nghi chỉ nhìn cô mà không nói lời nào. Hai người giằng co chừng hai ba phút thì Chử Điềm đóng cửa sổ xe lại. Từ Nghi nhìn qua cửa sổ phát hiện cô cầm lấy túi miễn cưỡng ngồi qua vị trí lái phụ.
Cuối cùng cũng chịu thua rồi.
Từ Nghi khẽ nhướng mày, mở cửa lên xe.
Người nào đó bị ςướק quyền không cam lòng: “Làm như anh lái xe giỏi lắm vậy.” Chắc gì đã lái nhiều bằng cô?
Như biết được suy nghĩ trong lòng cô, Từ Nghi nói: “Anh rất ít khi lái xe.”
“Vậy anh còn dám lái?” – Chử Điềm quắc mắt nhìn anh.
Từ Nghi “À” một tiếng không vui: “Dù sao cũng không khó lái bằng xe tăng.”
Chử Điềm á khẩu. Cô phục sát đất!
Sau khi tỉnh táo lại, Chử Điềm không tránh khỏi buồn bực. Từ lúc anh từ Tứ Xuyên về thành phố B trước cô, vợ chồng họ đã gần hai tháng không gặp mặt rồi. Vốn là cõi lòng cô tràn đầy mong đợi, cho đến lúc nhận được điện thoại của Từ Nghi mới chẳng màng hết thảy chạy đến đón anh. Cô biết rõ anh là kiểu người gì. Từ ngoại thành về đến nhà họ vốn không nhiều chuyến xe, mà Từ Nghi lại hay nhường chỗ cho người khác, chắc chắn sẽ đứng suốt cho đến khi về đến nhà.
Nhưng cô không nghĩ tình huống lại thế này. Cô đã có kinh nghiệm lái xe hai năm, rất hiếm khi xảy ra tình trạng như hôm nay. Giống như mới vừa rồi nếu như không phải cô thắng xe kịp thời thì hai chiếc xe nhất định đã ***ng nhau rồi.
Vừa nghĩ thôi đã thấy sợ. Chắc hẳn anh cũng lo lắng cô lái xe đến, không tìm được chỗ dừng rồi lại xảy ra chuyện, nên mới bảo cô lái đến ngã tư rồi quẹo vào. Nào ngờ đâu tự dưng giữa đường xông ra một chiếc xe điện chạy ẩu.
Quả thật là không thể ngờ đến mà!Chử Điềm quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Từ Nghi yên lặng lái xe, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Tử Điềm, anh phát hiện cô vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ suốt, liền biết cô còn đang giận dỗi. Kể ra anh phải là người giận mới đúng. Anh biết trước giờ cô vẫn tự lái xe đi làm, nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến cảnh cô lái xe, anh cảm thấy hốt hoảng vô cùng. Điều này thật sự trước nay chưa từng có.
“Sau này đi làm bằng tầu điện ngầm đi, nếu không có việc gì thì hạn chế lái x era ngoài.” Từ Nghi phá vỡ sự im lặng.
Có chịu thôi hay không đây? Chử Điềm cố nén những lời này, khẽ hừ một tiếng:
“Chính trị viên Từ, hằng năm anh sống ở vùng ngoại thành làm sao hiểu được nỗi khổ của lớp người đi làm như bọn em chứ. Đi tầu điện ngầm à? Không chen ૮ɦếƭ là may lắm rồi.”
Vẻ mặt của chính trị viên Từ vẫn như cũ: “Nhiều người đi làm bắng tầu điện ngầm như vậy, anh đâu thấy ai bị chen ૮ɦếƭ đâu.”
Chử Điềm tức giận quắc mắt nhìn anh: “Em mỏng manh, được chưa?”
Nghe vậy, Từ Nghi nhìn sang cô, lại quay đầu đi, khẽ cười.
“Anh cười cái gì?” – Chử Điềm ôm túi nhìn anh đầy khó hiểu.
“Không có gì.” Từ Nghi cười đáp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc