Bắt Lấy Người Đàn Ông Lạnh Lùng - Chương 02

Tác giả: Chử Nguyệt

Không biết là cô làm sao, từ đài truyền hình, phỏng vấn, đến lúc quay MTV, chỉ cần Lê Nhã đối diện với ánh mắt của hắn, liền sợ hãi mà cúi đầu xuống, giống như hắn là thú dữ vậy. Phong thượng Trí không chịu được đưa tay lên sờ sờ mặt mình.
Dáng vẻ hắn rất đáng sợ sao? Năm đó thế nào cô không có vẻ mặt hoảng sợ như vậy? Giống như vừa rồi, khi cô đối diện với hắn ngoài cửa sổ, dường như cố ý tránh né hắn.
Tiếng khúc khích, thu hút sự chú ý của Phong Thượng Trí.
Cô đang nghĩ đến cái gì? Tại sao đột nhiên lại nở nụ cười? Hắn quay đầu lại, đúng lúc thấy cô che miệng đối diện ngoài cửa sổ cười.
"Sao vậy?" Hắn còn chưa kịp suy nghĩ, đã buột miệng hỏi
"Hả?" Lê Nhã quay đầu lại, chớp mắt nhìn hắn
"Không có gì" Hắn hỏi nhiều như vậy làm gì chứ? Phong Thượng Trí chữa lại lời nói
" Ừm" Vừa rồi hắn rõ ràng có nói gì đó, tại sao lại lại nói không có gì? Lê Nhã lẩm bẩm trong miệng
Bên Trong xe lại yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng kêu rất nhỏ của máy điều hòa không khí.
"Giám đốc Phong, hôm nay thật thật vất vả, cả ngày nay phải đi cùng chúng tôi" Ngẫm nghĩ một lúc, Lê Nhã rốt cục cũng có dũng khí mở miệng nói
" Đây là công việc của tôi" Phong Thượng Trí trả lời ngắn gọn
"Anh nhất định cảm thấy không dễ chịu! Đi đi lại lại liên tục, còn phải đợi lâu như vậy!" Lê Nhã chưa từ bỏ ý định nói, bởi vì cô rất muốn nghe hắn nói chuyện
"Cũng không tồi" Hắn vẫn trả lời rất ngắn gọn, lúc thấy vẻ mặt thất vọng của cô, lại mở miệng nói: "Đối với chúng tôi mà nói, đây là việc thường xuyên xảy ra như cơm bữa"
"Có thật không? Trước đây anh cũng cùng nghệ sĩ đi khắp nơi quảng cáo à!" Hắn nói thêm làm cho Lê Nhã hết sức vui mừng, vội vàng hỏi tiếp
"Không phải vậy, cô là ca sĩ đầu tiên tôi tiếp xúc" Nét mặt của cô làm cho hắn cảm thấy buồn cười, vì vậy cũng rất tự nhiên mà trả lời câu hỏi của cô
"Hả! Vậy anh thường bảo vệ những người như thế nào a?" Cô không ngừng cố gắng
" Chủ yếu là các nhà chính trị gia"
"Ừm! Bọn họ cũng phải đi lại nhiều nơi" Cô gật đầu đồng ý, "Vậy có phải anh đã trải qua nguy hiểm rất nhiều lần?"
"Đúng vậy"
" Có những gì a? Anh có thể kể cho tôi nghe được không?" Cô rất muốn biết
"Lần sau đi! Đã đến chỗ ở của cô rồi" Phong Thượng Trí ra hiệu nói
Đến rồi sao! Lê Nhã quay đều nhìn lại, quả nhiên, qua một đèn xanh đền đỏ nữa, là đến ngôi nhà được công ty bố trí cho cô ở, thật đáng tiếc nha! Khó có được khi bọn họ cùng nhau trò chuyện. Cô khó che giấu những cảm giác đáng tiếc.
"Có cơ hội tôi sẽ kể cho cô nghe" Không đành lòng nhìn thấy sự thất vọng của cô, Phong Thượng Trí buột miệng nói.
" Chắc chắn nha!" Cô cười vui vẻ
Xe truyền thông dừng ở ven đường, lúc này, Lưu Bảo cũng mở mắt ra. Chẳng qua vừa rồi hắn chỉ là giả vờ ngủ say, chứ thực sợ không có ngủ, cho nên toàn bộ những lời nói chuyện của bọn họ hắn đều nghe thấy hết, hắn còn tưởng rằng Phong Thượng Trí là người rất lạnh lùng, thì ra hắn còn có thể cùng mọi người nói chuyện phiếm.
"Lê Nhã, muộn rồi, chúng tôi đi nhé!" Cô muốn nói lời tạm biệt Phong Thượng Trí, nhưng liền bị Lưu bảo giành nói.
"Tôi và anh cũng xuống xe đi! Tiện thể kiểm tra sự an toàn của các thiết bị ở đây một chút" Phong Thượng Trí liền mở cửa xuống xe
"Giám đốc phong, còn phải kiểm tra sao? Tòa nhà ở đây được quản lý rất chặt chẽ, cho nên sẽ không có vấn đề gì." Lưu Bảo không cảm thấy ở đây có gì nguy hiểm.
" Khinh thường là một trong những nguyên nhân xẩy ra tai nạn, hơn nữa đây cũng là công việc của tôi." Hắn khôi phục lại thái độ lạnh lùng ban đầu
"Ừm" Muốn kiểm tra thì kiểm tra, dù sao hắn cũng không có quan trọng, Lưu Bảo nhún vai không phản đối nữa.
Bọn họ một nhóm ba người cùng vào trong tòa nhà, đi thang máy lên tầng thứ mười nơi ở của Lê Nhã, sau khi đã cẩn thận kiểm tra, Phong Thượng Trí mới cùng Lưu Bảo rời đi.
"Chào cô Lê, Tôi tên là A Cường, phụ trách bảo vệ cô"
Năm giờ sáng, một người đàn ông nửa tóc dài cao gầy cùng Lưu Bảo xuất hiện trước cửa nhà, trong lòng Lê Nhã đột nhiên dâng lên một cảm giác thất vọng
Tại sao Phong Thượng Trí không đến, thay vào đó lại là một người khác?
"Chào anh, hôm nay làm phiền anh rồi" Nụ cười của cô có chút yếu ớt
"Lê Nhã, em chuẩn bị xong chưa? Chúng ta phải đi nhanh một chút, tránh cho đến muộn lại bị chửi" Lưu Bảo ngáp nói
Công việc quản lý này thật không dễ làm, tối hôm qua đưa cô về nhà, khi trở về nhà mình đã là nửa đêm rồi, chờ thu xếp xong hết nằm xuống cũng đã sắp một giờ, ngủ không đến năm tiếng đồng hồ lại phải dậy chuẩn bị đi đón người, mệt mỏi. . . . . . . . . . . . .
"Chờ một chút" Lê Nhã đã mặc quần áo chỉnh tề , chỉ có là chưa trang điểm, xoay người quay trở lại trong phòng cầm túi đeo lên lưng, rồi chạy ra ngoài.
"Đi thôi!"
Chín giờ sáng, đúng lúc Phong Thượng Trí xuất hiện ở phòng làm việc, chuẩn bị xử lý công việc ngày hôm qua chưa giải quyết xong.
Sau khi nghe thư ký báo cáo tóm tắt một vài cuộc gọi tương đối quan trọng, hắn phái A Cương đi bảo vệ Lê Nhã, cũng gọi điện thoại đi và báo cáo, bọn họ bây giờ đang ở trên một vùng núi chuẩn bị bắt đầu làm việc, trước mắt tất cả đều bình an.
Đây là hắn đặc biệt dặn dò, muốn A Cường phải báo cáo tình hình bất kỳ lúc nào khi có yêu cầu
Nhấn nút tắt cuộc gọi, hắn mở cặp lấy ra tài liệu, chuẩn bị công việc
Nhưng nắm phút đồng hồ đã đi qua, trong đầu hắn vẫn không có nhìn đến tài liệu , ánh mắt của hắn chuyển qua chiếc điện thoại di động màu bạc trong tay, thật lâu không có cách nào rời đi.
Ngày hôm qua đi cùng Lê Nhã để hiểu rõ tình hình công việc của cô là cần thiết, hôm nay bố trí người khác thay thế hắn cũng là chuyện bình thường, nhưng không hiểu vì sao hắn không thể tĩnh tâm là việc được, hiện ra trong đầu đều là khuôn mặt nhỏ nhắn phấn khích của cô.
Chắc chắn nha!
Giọng nói của cô vang lên bên tai hắn, cảm giác tội lỗi trong lòng gia tăng
Thật kỳ lạ, tối hôm qua, hắn cũng không có chắc chắn trong lúc cùng cô nói chuyện của hắn, hắn có làm điều tội lỗi gì?
Đừng quên, Cô là người cần được bảo vệ. Hắn nhắc nhở chính mình
Phong Thượng Trí bắt ép bản thân mình phải tĩnh tâm lại để làm việc, sau khi phê duyệt được mấy tài liệu, công ty đĩa nhạc đưa đến một tài liệu, lại khiến cho tâm trí hắn nghĩ tới Lê Nhã
Hắn rất nhanh chóng mở ra xem, bên trong viết chính là chuyện buổi biểu diễn ca nhạc, hắn đoán rằng, đại khái là công ty đĩa nhạc thừa dịp hắn không có ở công ty mà đưa đến.
Hắn không có nhìn nôi dung, liền lấy điện thoại gọi đến cho Giám đốc công ty đĩa nhạc
" Này, Chào Giám đốc Phong" Thông qua chuyển tiếp, Diêu Ca đã biết là ai gọi điện đến
" Chào Giám đốc Diêu" Không cần khách sáo, Phong Thượng Trí ngắn gọn dứt khoát hỏi
"Ừm, Giám đốc Phong, anh đã xem tài liệu rồi chứ! Đây là vì ăn mừng lượng đĩa nhạc bán ra kỷ lục của Lê Nhã, mà tiến hành tổ chức một buổi biểu diễn ca nhạc miễn phí, cũng coi như là hoạt động cảm ơn tới người hâm mộ"
" Vậy tại sao lại quyết định chuyện này vào lúc này? Tại sao lúc ký hợp đồng với công ty chúng tôi lại không nói trước?”
Nói thật là dễ nghe, chỉ sợ đây cũng chỉ là một loại công cụ quảng cáo đi! Phong Thượng Trí cũng không muốn bóc trần những lời hắn nói, trầm giọng hỏi
"Ách.........." Diêu Ca bị hỏi khó rồi, bởi vì đây là một quyết định cách đây hai tuần, nhưng là tỉ mỉ kĩ càng xây dựng kế hoạch cũng là sau khi ký hợp đồng mới tiết lộ ra bên ngoài.
" Buổi biểu diễn ca nhạc này không thể tổ chức" Hắn không phải là trừng cầu ý kiến mà là ra lệnh
"Giám đốc Phong........" Diêu Ca vừa mở miệng đã đị cắt ngang
" Vụ án đe dọa trước đây còn chưa có kết thúc, buổi biểu diễn ca nhạc này không thể tổ chức." Hắn nói lại lần nữa
"Rất xin lỗi, Giám đốc Phong, tôi không thể hủy bỏ buổi biểu diễn ca nhạc được" Diêu Ca từ chối nói
" Chẳng lẽ anh không biết tính chất nghiêm trọng của vụ việc sao?
"Tôi hiểu ý của anh, nhưng đây là buổi biểu diễn ca nhạc, công ty đã đầu tư vào cả gần nghìn vạn, sẽ không thể hủy bỏ" Diêu Ca nói thẳng
Rõ ràng là đưa Lê Nhã vào chỗ nguy hiểm mà, nghĩ tới đây, Phong Thượng Trí tức hết sức tức giận
"Giám đốc Phong, tôi cũng biết rõ, trước khi còn chưa tìm ra được kẻ chủ mưu đe dọa là người nào, tiến hành tổ chức hoạt động lớn như vậy thực sự rất mạo hiểm. Nhưng đứng trên lợi ích của công ty mà suy nghĩ, là không thể chỉ bởi vì Lê Nhã bị đe dọa, liền hủy tất cả các hoạt động, để cho cô ấy ngoan ngoãn ở nhà, như vậy công ty sẽ bị tổn thất rất lớn, Tôi nghĩ anh cũng là người mở công ty, cũng cực kỳ rõ ràng chuyện hơn thiệt được mất đi!
Tất nhiên, công ty chúng tôi cũng không phải là mang tính mạng của một ca sĩ ra làm trò đùa, cho nên mới phải mời đến các anh bảo vệ cô ấy a!" Diêu Ca giải thích
"Tôi biết" Phong Thượng Trí, không còn lời nào để nói, mặc dù hắn vẫn không đồng ý cách làm của công ty đĩa nhạc
"Như vậy mọi việc phải nhờ cậy anh, về phần công việc giữ an toàn cho buổi biểu diễn ca nhạc, hôm nào đó tôi sẽ đến công ty cùng anh nói chuyện"
Nghe đến đây, Phong Thượng Trí chỉ đáp một tiếng, liền cúp điện thoại
Có thể vì lợi ích không từ thủ đoạn nào, còn dám trâng tráo nói, hắn hẳn là cùng biết hơn thiệt được mất!
Bộp - nghĩ đến đây, Phong Thượng Trí tức giận đến mức dùng hết sức đập mặt bàn, phát ra tiếng va đập lớn
"Giám Đốc, xẩy ra chuyện gì vậy?" Thư ký nghe thấy tiếng va đập lớn, lập tức mở cửa hỏi
"Không có gì, Cô cứ làm việc đi." Hắn lạnh lùng nói
"Vâng" Thư ký phát hiện sắc mặt của hắn không tốt, vội vàng khép cửa lại không dám hỏi nhiều
Thư ký xuất hiện, nhắc nhở hắn, đây là công ty, hắn hít sâu một cái để bình tĩnh lại
Tức giận không thể giải quyết vấn đề, công ty đĩa nhạc nếu vì kiếm tiền mà đến xin hắn bảo vệ cho Lê Nhã, vậy hắn cũng không có gì đáng nói, trước mắt chỉ có thể mau chóng sớm tìm ra rốt cuộc là kẻ nào đang uy hiếp tính mạng Lê Nhã
Theo hắn điều tra, ngoại trừ bức thư đến công ty đĩa nhạc, một số lá thư đe dọa trong phòng thay đồ ở đài truyền hình, chẳng qua Lê Nhã không có kịp nhìn thấy bức thư, đã bị Lưu Bảo cùng những nhân viên truyền thông khác phát hiện trước mà ngăn lại, cho đến gần đây xẩy ra sự kiện bắn S***g, Lê trẻ con kia mới biết có chuyện đe dọa
Mà bây giờ quan trọng là, đài truyền hình nhân viên ra vào phức tạp, muốn điều tra nguồn gốc có chút khó khăn, hắn nghĩ bắt tay điều tra từ đâu đây? Phong Thượng Trí suy nghĩ, nhưng không có một phương hướng nào
Rút ra tài liệu ở phía trước mà công ty đĩa nhạc gửi cho hắn, tùy tiện lật dở, lúc đang nhìn đến mấy bức thư đe dọa, đột nhiên dừng lại.
"Đây là........" hắn nhíu mày căng thẳng, bỗng chốc đứng dậy, đem tất cả bức thư bày ở trên bàn cẩn thận kiểm tra
Lấy ra mấy bức thư được gửi trực tiếp vào đài truyển hình, lại kiểm tra đối chiếu với những bức thư khác được gửi đến công ty đĩa nhạc
Tín Nghĩa, Bắc Đầu, Ấm Áp, Kim Sơn....... Hắn lẩm nhẩm đọc các địa chỉ trên dấu bưu điện
Tất cả đều ở phía Bắc, vả lại hoàn toàn không có trùng lặp, xa nhất là đến Nghi Lan ở Tô Úc và Tân Trúc ở Bắc Bộ.
Điều này thể hiện cái gì? Kẻ chủ mưu là người phía bắc, hơn nữa còn thường xuyên đi lại khắp mọi nơi? Nhìn kỹ lại, con dấu đóng ngày tháng thực sự rất lộn xộn, cũng có cái một tuần lễ mới gửi đến
"Đáng ૮ɦếƭ!" Hắn mắng chửi một tiếng. Nếu như lúc ấy bọn họ có đặc biệt ghi lại ngày tháng trên những lá thư đe dọa được gửi đến đài truyền hình như thế thì tốt rồi!, bây giờ quả thật là không thể suy đoán chính xác được mỗi bức thư mà kẻ chủ mưu gửi đi cách nhau là mấy ngày.
Đợi một chút! Hắn liên tục rút ra hai bức thư rồi so sánh, một ở Tiêu Khê, một ở Đại Viên, khoảng cách xa như vậy, kẻ chủ mưu hẳn là rất tốn kém chi phí, đi đến nơi xa xôi như vậy để gửi bức thư sao? Hay là bởi vì liên quan đến công việc, nên có cơ hội đi lại khắp nơi?
Chắc hẳn không phải tất cả các chương trình ở đài truyền hình đều sẽ có ngoại cảnh nha! Có lẽ hắn có thể điều tra bắt đầu từ đó. Phong Thượng Trí ngồi trở lại trên ghế lần nữa, chân mày cũng giãn ra
Chuyện cuối cùng cũng có một đầu mối, không phải hoàn toàn không có phương hướng. Nghĩ như vậy, hắn lập tức gọi điện thoại dặn dò, để cho mấy tên cấp dưới mau chóng điều tra ra danh sách những kẻ chủ mưu khả nghi, sau đó làm một cuộc điều tra.
Sau khi dặn dò xong, hắn mới có lòng dạ chuyển sang làm những công việc khác Thời tiết không ổn đinh, nên khiến cho việc quay MTV từ sáng sớm đến bốn giờ chiều còn chưa xong, bầu trời thỉnh thoảng lại có mưa nhỏ, làm cho quá trình quay phim phải dừng lại một chút. Hiện giờ, vẻ mặt của tất cả các nhân viên làm việc đều hết sức thẫn thờ, đã không còn có bất kỳ tâm tình gì để nói chuyện trêu chọc hay chơi đùa
Lại tiếp tục mưa phùn, lúc này Lê Nhã chỉ có thể cùng nhân viên làm việc ở trong lều tránh mưa.
Làm sao bây giờ? Nếu tiếp tục như vậy, thì việc quay MTV sẽ không xong. Cô nhăn mày ngửa đầu nhìn lên trời
"Lê Nhã, có muốn uống một chút gì hay không?" Lưu Bảo cầm một lon cà phê đóng hộp hỏi.
"Không ạ, Anh Lưu Bảo, em không khát" Cô lắc đầu một cái
"Hôm nay thời tiết thật sự rất xấu, nếu trước năm giờ còn không tạnh, anh sẽ nói với đạo diễn kết thúc công việc." Hắn đưa tay hứng những giọt nước mưa từ trên cái khung nhỏ xuống
"Anh Lưu Bảo, nếu kết thúc công việc, chúng ta còn thời gian để trở lại để quay bù MTV không?"
"Làm sao có thể có! Hơn nữa anh hy vọng không cần, MTV này đã được lên kế hoạch để đưa ra vào tuần tới, nếu như không quay xong, có thể sẽ phải hi sinh thời gian nghỉ ngơi của em, để chuyển phần ngoại cảnh vào studio quay bù." Lưu Bảo miệng nói bỏ đi.
Đến lúc đó, không chỉ có cô mệt mỏi, hắn cũng mệt mỏi.
"Á............" sau khi Lê Nhã nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn liền xụ xuống
Trời ơi! Cầu xin ông, đừng mưa nữa!
"Lê Nhã, A Cương này cũng không tồi nha! So với cái người mặt lạnh kia, thân thiết hơn nhiều" Lưu Bảo thừa dịp lúc A Cương và nhân viên làm việc dò hỏi một ít chuyện, tự nhiên mở miệng nói
"Người mặt lạnh? Anh Lưu Bảo, anh đang nói Giám đốc Phong a?" Cô suy nghĩ một chút mới lên tiếng
"Dĩ nhiên là nói hắn a! Nếu không còn có ai có gương mặt lạnh lùng suốt ngày"
"Không có nghiêm trọng như vậy chứ! Mặc dù anh ấy không cười bao giờ, nhưng mà còn nói chuyện phiếm với em nha!"
"Nói chuyện phiếm, với khuôn mặt lạnh lùng là hai chuyện! Em xem A Cương, vừa thấy người đã tươi cười tiếp người, nói chuyện với mọi người lúc nào cũng giữ một nụ cười, cùng là một công ty, em không cảm thấy kém hơn rất nhiều sao?" Lưu Bảo có ấn tượng rất tốt đối với A Cương
"Có thể bởi vì Giám đốc Phong là người đứng đầu công ty! Làm người đứng đầu là phải nghiêm túc một chút" Lê Nhã cười cười nói
"Nhưng Diêu Ca chúng ta cũng không như vậy, hắn cũng là người đứng đầu công ty a!
"Có phải bởi vì tính chất công việc không giống nhau hay không? Diêu Ca dù sao cũng là người trong giới diễn viên!" Cô nói lên ý kiến của mình,
"Lê Nhã, em thật là lạ nha!" Lưu Bảo càng nghe càng cảm thấy thái độ của cô không đúng lắm, cô sao lại giải thích giúp Phong Thượng Trí?!
"Hả! không có! Có gì lạ đâu?" Cô vô tội chớp mắt ngây thơ
"Phải không?" Hắn nheo mắt lại nghi ngờ nhìn cô
"Anh Lưu Bảo, anh làm sao vậy? Làm gì mà đột nhiên nhìn em như vậy?" Cô bị nhìn cảm thấy rất không tự nhiên
"Không có sao" Nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của cô, Lưu Bảo chỉ có thể tự nói với mình, đừng nghĩ nhiều quá
Hôm nay Anh Lưu Bảo rất kỳ lạ nha! Lê Nhã cau mày thầm nghĩ
"Lê Nhã, Mưa đã tạnh, đạo diễn nói muốn bắt đầu làm việc !" Phó đạo diễn đã chạy đến thông báo, sao đó đi ngay
"Anh Lưu Bảo, em đi làm việc" Lê Nhã đứng dậy đi ra khỏi chiếc lều vừa tránh mưa, mới phát hiện mưa thật sự tạnh rồi. Thật tốt, ông trời đã nghe thấy được lời cầu xin của cô. Cô vừa đi đến trường quay vừa nghĩ.
Lê Nhã đối với Phong Thượng Trí sẽ không có gì đâu, dù sao chỉ mới một ngày ngắn ngủi thôi mà! Nhìn bóng lưng của cô, Lưu Bảo đè xuống cảm giác kỳ lạ trong lòng.
Rõ ràng công việc đã giao cho A Cương, nhưng không nhịn được xúc động muốn gặp cô, nên Phong Thượng Trí vẫn xuất hiện ở chỗ Lê Nhã làm việc
Hắn hoàn toàn không muốn suy nghĩ, vì sao mình lại phải vội vã hoàn thành công việc trong vòng mấy tiếng, hơn nữa còn dành hơn một tiếng lái xe đến đây, nhìn cô quay MTV.
"Giám đốc" từ đằng xa A Cương đã nhìn thấy Phong Thượng Trí xuất hiện, vội vàng chào đón
"Không có chuyện gì chứ?" Hắn thuận miệng hỏi
"Rất tốt, tất cả đều ok" Giám đốc trực tiếp đại giá quang lâm đến làm cho A Cương rất là kinh ngạc, bởi vì từ trước đến giờ không có chuyện như vậy, bình thường sau khi bàn giao công việc xong, hắn sẽ không tham gia vào nữa. Sao mới sáng sớm hắn bàn giao xong, bây giờ lại tự mình đến đây chứ? Hăn không dám hỏi, chỉ dám nghĩ ở trong lòng
"Chìa khóa xe đưa cho cậu, cậu lái xe của tôi về công ty, sau đó cậu có thể hết giờ làm, lát nữa tôi và nhóm người quản lý Lưu về cùng một thể" Phong Thượng Trí đưa chìa khóa xe cho hắn nói, đối với sự nghi vấn trong mắt A Cương, hắn lựa chọn bỏ qua
"Vâng, vậy em về trước, Giám đốc, chào tạm biệt" Nhận được mệnh lệnh, A Cương lập tức cúi người chào ra về
Sau khi hắn đi, Phong Thượng Trí liền lựa chọn một chỗ có tầm nhìn thật tốt, đứng ở đằng kia, lẳng lặng nhìn Lê Nhã mặc chiếc váy liền thân trắng như tuyết, đứng ở giữa một ruộng hoa lớn chạy nhanh vào trường quay
Trừ bỏ vui tươi, cô mặc đồ này cảm giác tự nhiên phóng khoáng và mộng mơ hơn, so với một thân cổ trang ngày hôm qua, là một kiểu khác có sự thích thú không giống nhau. Phong Thượng Trí nghĩ thầm ở trong lòng
Nắm chắc thời gian hoàng hôn, Lê Nhã ở ruộng hoa chạy đi chạy lại
Có trời mới biết có nhiều khó khăn thế nào, mưa vừa mới tạnh, mặt đất không có khô, cô phải chạy nhanh giữa đồng ruộng mà đôi giày xăng đan đã dính đầy bùn đất, hơn nữa làn váy sát người vướng víu dưới chân, có nhiều lần thiếu chút nữa cô bị ngã trật chân, quả thực là khổ không thể tả
Hết lần này tới lần khác đaọ diễn lại yêu cầu trên mặt nhất định phải có vẻ mặt yêu đương ngọt ngào, kết quả dáng vẻ chạy của cô nếu không quá khó coi, thì là vẻ mặt không đúng, liên tiếp NG (quay lại) nhiều lần, cũng làm cho cô chạy mười mấy lần
Ôi....... Cô thật đáng thương nha! Cô kêu than ở trong lòng.
"Cắt, Lê Nhã, vẻ mặt! Vẻ mặt cô! Muốn tôi phải nói mấy lần nữa hả?" Đạo diễn đã bị mưa mài mòn không còn tính kiên nhẫn, giọng điệu nói chuyện cũng trở nên hung dữ
"Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Đạo diễn, phiền ông quay lại một lần nữa" Đần quá, suy nghĩ chợt lóe lên liền bị bắt được. Lê Nhã thầm mắng mình ở trong lòng, miệng càng không ngừng nói xin lỗi.
Cô ngoan ngoãn chạy về chỗ cũ chuẩn bị, không nghĩ tới vừa ngẩng đầu, liền thấy người đến.
Giám đốc Phong! Hắn, hắn đến!? Cô thật sự không có nhìn nhầm chứ? Lê Nhã lại chớp mắt nhìn, nhìn kỹ lại, mới xác định mình không có nhìn nhầm
Hắn đến đây lúc nào? Hỏng rồi! Chẳng lẽ hắn đã thấy tình huống cô bị đạo diễn trách mắng? Nghĩ đến đây, mặt của Lê Nhã đỏ cả lên.
"Lê Nhã, cô chuẩn bị xong chưa?" Đạo diễn cầm loa phóng thanh gào to, tiếng gào cũng đem suy nghĩ của cô trở về
"Dạ, tôi đã xong" Cô dùng sức gật đầu một cái
Hít sâu một cái, cô cúi đầu tự nói với mình, lần này nhất định phải ok, không thể luống cuống nữa.
Tập trung tinh thần, nghĩ về tình yêu trong lòng, đạo diễn ra lệnh một tiếng, cô lập tức hiện ra nụ cười có tình yêu, bắt đầu chạy nhanh.
Cô không có phát hiện, ánh mắt của cô chăm chú nhìn Phong Thượng Trí, đôi mắt kia lấp lánh phát sáng óng ánh là vẻ mặt tự nhiên, hoàn toàn khác vẻ mờ mịt trước kia.
"Tốt lắm, ok!?" diễn xuất hoàn mỹ đến không tưởng tượng được, đạo diễn hài lòng kêu cắt, xem thời gian một chút, hắn nhìn mọi người nói một tiếng "Kết thúc công việc!"
Tuyên bố của hắn, làm cho tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, lớn tiếng kêu ye!
Thật tốt quá! Cuối cùng cô có thể nghỉ ngơi! Lê Nhã vui vẻ rời khỏi ruộng hoa.
"Lê Nhã, mau đến đây"
Lưu Bảo đứng ở bên ngoài chiếc lều ngoắc tay, không nghĩ đến cô không có chạy qua bên này, mà chạy về phía khác. Nhìn theo hướng cô chạy, bỗng nhiên phát hiện Phong Thượng trí, hắn cũng vội vàng đi đến
"Giám đốc Phong, sao anh lại tới đây?" Lê Nhã tươi cười đi đến bên cạnh hắn
"Đúng lúc có chuyện đến xem tình hình một chút" Phong Thượng Trí vẫn là thái độ lạnh nhạt
"A!" Có chuyện? Sẽ có chuyện gi? Cô ở trong lòng buồn bực, nhưng vẫn nở nụ cười tiếp tục hỏi: "Vậy anh muốn đi đâu?"
"Giám đốc Phong" Lưu Bảo chạy đến chào hỏi
"Chào quản lý Lưu" Hắn gật đầu ra hiệu
"A? Tại sao không thấy A Cương đâu?" Kỳ lạ, ông chủ xuất hiện, làm cấp dưới lại có thể không có lộ mặt? Lưu Bảo nhìn trái nhìn phải, cũng không thấy bóng dáng của hắn
"Tôi bảo hắn về trước, công việc của hắn tôi sẽ làm tiếp từ đây" Phong Thượng Trí thản nhiên nói
"Thì ra là như vậy!" trái tim Lưu Bảo đập loạn nhịp trong nháy mắt, nhưng ngay sau đó trở lại như cũ, ngượi lại đối với Lê Nhã Nói: "Em đi trước thay quần áo đi! Chuyên gia trang điểm đang đợi em"
"Vâng! Giám đốc Phong, vậy làm phiền anh một chút!" Hắn cũng sẽ đi cùng bọn họ! Tin tức này khiến cho Lê Nhã thực sự rất vui mừng, bước chân nhẹ nhàng rời đi
"Giám đốc Phong, hôm nay công việc chỉ có quay MTV, đợi lát nữa tôi sẽ dẫn Lê Nhã đi ăn cơm, anh có muốn đi cùng không?" Lưu Bảo ngẩng đầu lên nói. Ban đầu hắn có định mời A Cương ăn cơm, nhưng bây giờ chỉ thay đổi người mà thôi
"Cũng được" Phong Thượng Trí không có cự tuyệt
Nên nói chuyện gì đây? Hắn lạnh nhạt như vậy làm cho Lưu Bảo đột nhiên đứng lên không nói gì, bầu không khí lúc này liền đông cứng lại, qua mấy phút, hắn lấy cớ muốn cùng nói chuyện với đạo diễn, sau đó chạy đi
Mười lăm phút sau, Lê Nhã đã đem chiếc váy dài liền thân đổi thành áo sơ mi, quần jean, làm lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, sôi nổi mà chạy tới cùng hắn tụ họp
"Giám đốc Phong, tôi hôm nay không cần đi truyền thông" Khó có khi có được nhiều thời gian ra ngoài, làm cho Lê Nhã vô cùng vui vẻ
"Tôi biết, Quản lý Lưu vừa rồi đã nói với tôi" Thật ra thì không cần Lưu Bảo nói, hắn đã sớm biết được lịch trình sắp xếp thời gian của cô từ khi công ty đĩa nhạc gửi tài liệu đến
"Vậy đợi lát nữa sau khi chúng ta xuống xe, Anh muốn đi đâu nữa?" Lê Nhã đột nhiên buột miệng nói, hoàn toàn không có phát hiện trong lời nói của mình có mơ hồ vội vàng, thật giống như hi vọng cái gì đó
"Không có, tôi sẽ cùng hai người ăn cơm"
" Có thật không? Thật tốt quá!" Cô H**g phấn chỉ thiếu không có nhảy dựng lên vỗ tay. "Vậy bây giờ chúng ta phải về thành phố sao?"
"Ừ" Hắn gật đầu một cái, thiếu chút nữa là bật cười, Cô mặt mày hớn hở dáng vẻ thực sự là rất đáng yêu
Mấy phút sau, bọn họ một nhóm ba người vào chỗ ngồi trên xe, do Phong Thượng Trí lái xe xuống núi, Lưu Bảo ngồi ở một bên, Lê Nhã ngồi ở ghế ngồi phía sau
"Giám đốc Phong, bình thường lúc anh không làm việc thì sẽ làm gì?" Mặc dù ngồi ở chỗ ngồi phía sau, Lê Nhã vẫn muốn nói chuyện với hắn
"Không có gì đặc biệt, bình thường phần lớn thời gian đều là ở nhà" Phong Thượng Trí đôi mắt nhìn thẳng phía trước, chuyên tâm chú ý đường xá
"A, vậy thì ở nhà anh sẽ làm gì a? Cô gật đầu một cái lại tiếp tục hỏi
"Đọc sách, hoặc là xem DVD một chút" Có cái gì đó không đúng! Hắn cau mày, cảm giác bàn đạp phanh dưới chân dường như là quá lỏng lẻo
"Lần trước anh nói, anh thường bảo vệ các chính trị gia, họ là người nào a? Thường đi đâu?" Cô hỏi quay trở về chủ đề tối qua nói chuyện chưa xong.
Thật sự không có phanh! tình huống đột nhiên xuất hiện, khiến cho cả khuôn mặt của Phong Thượng Trí nhăn lại, không có thời gian để ý đến Lê Nhã nói gì
"Giám đốc Phong?" Hắn sao vậy? Nhìn qua kính chiếu hậu, Lê Nhã phát hiện sắc mặt của hắn trở nên rất khó coi
"Giám đốc Phong, có chỗ nào không ổn sao? A! Cẩn thận!" Ngồi ở phía trước Lưu Bảo cũng cảm thấy có cái gì đó không ổn, xe dường như đi quá nhanh
"Bàn đạp phanh hỏng" Giọng nói bình thản giống như đang nói: " Hôm nay thời tiết rất đẹp", nếu không phải sắc mặt của hắn quá nghiêm trọng, tuyệt nhiên không cảm thấy có nguy cơ xẩy ra
"Cái gì!” Lưu Bảo cực kỳ hoảng sợ, chỉ thiếu không có từ trên ghế nhảy dựng lên
"Sao!?" Lê Nhã trợn to mắt kêu lên
"Lê Nhã, cô ngồi xuống, thắt dây an toàn vào" Đường xuống đoạn dốc, tốc độ xe càng lúc càng nhanh, Phong Thượng Trí vừa ra lệnh vừa chuyển động tay lái tránh ra phía trước và chiếc xe đã giữ được
"A!" Lê Nhã nghe lời, mau trở lại chỗ ngồi, thắt dây an toàn"
"Quản lý Lưu, bám chắc."
Một đường ngoặt lớn, suýt chút nữa khiến cho bọn họ không khống chế được mà đâm vào hàng rào vách đá, Phong Thượng Trí biết tình hình càng ngày càng xấu, bất đắc dĩ hắn không thể làm gì khác hơn ngoài việc cố gắng bảo vệ tính mạng - lái xe đến bên vách núi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc