Bắt Em Về, Tiểu Nha Đầu! - Chương 07

Tác giả: Minie_wgemm

Um.._
Chào buổi sáng Tiểu thư_ Tiểu Hiên đứng cạnh cửa ra vào, cúi đầu nói.
Mộc Trà nhìn xung quanh phòng mình, đưa hai tay vỗ vỗ má cho tỉnh ngủ rồi bước xuống giường
Huỵch
Ai da, lần thứ 31 rồi đấy! Giường gì mà cao dã man, làm mỗi lần leo xuống không cẩn thận là ௱ôЛƓ lại chạm đất trước chân. Mộc Trà ôm ௱ôЛƓ chạy vào nhà vệ sinh.
_ Hôm qua là Tiêu thiếu gia đưa Tiểu Thư về
Cô gật nhẹ sau khi nghe báo cáo, thật tốt quá, cô cũng định hỏi làm sao mình lại về được đây nhưng lại có cảm giác không muốn mở lời cho lắm.
Làm vệ sinh sạch sẽ, mặc đồ từ tay người hầu của mình, cô sẵn sàng bước xuống lầu chạm mặt ông nội.
_ Chào ông buổi sáng_ cô vòng tay cúi người
Mộc Đế không nói gì, chỉ gật đầu sau đó tiếp tục ăn điểm tâm.
Bị ông lơ đi, Mộc Trà đưa bộ mặt nhăn không ra nhăn buồn chả ra buồn ngồi xuống ghế. Chợt, như nhớ lại điều gì đó, cô đứng bật dậy la lên một tiếng A!
Không khí yên lặng bị cô phá hỏng.
_ Ô..ông nội, con muốn ông giúp con cái này được không?_
Mộc Đế cau nhẹ, Tiêu Dũ đã chuốc cháu ông uống thứ gì mà làm nó hôm nay nói chuyện đủ câu đủ chữ thế này?
_ Được, cứ nói_ ông vẫn giữ trạng thái bình thản mà lạnh lùng trả lời
_ Con muốn tập đoàn mình giúp tập đoàn Quách Gia có thêm vốn để trả hết nợ_
Cô vừa nói xong thì quản gia họ khụ khụ, nói như cô chẳng khác nào nói “vứt rồi lượm”
Quách Gia thật ra chỉ là tập đoàn nhỏ nhưng công ty lớn, lâu nay làm ăn cũng có lời chứ không lỗ. Việc kinh doanh và điều hành của Quách gia bị tuột dốc chỉ vì một lí do rất đơn giản, là Mộc Chủ tịch sai người rút cổ phần trong công ty đó. Tại sao ông lại làm thế thì chắc chắn là do việc Quách tiểu thư dám ***ng chạm vào cháu gái “R*ợ*u” của chủ tịch đây rồi. Bây giờ tiểu thư bảo giúp đỡ lại họ, thế những việc chủ tịch làm cũng như công toi.
_ Con muốn ta giúp gì được?
_ Ông chỉ cần thêm vốn cho công ty của Quách Gia là được
Cô choàng cổ ông bắt đầu nài nỉ_ nha nha, giúp họ nha ông
Ông bật cười, đúng là từ chối con nhóc này không nổi mà. Bị con nhà người ta đánh đến ngất xỉu như thế mà còn đòi giúp được.
_ được_
_ yay, thưa ông con đi học_
Cô lấy cặp chạy thẳng ra ngoài mà không đợi ai nói gì.
_ Tiểu thư, mời lên xe
_ Hôm nay chạy bộ!_ cô la to, chân vẫn phóng như bay
_ Chủ Tịch
_ Quản gia, cứ làm theo ý con bé
Rốt cuộc ông cũng thay đổi suy nghĩ của mình, để con bé sống với cá tính của nó, ràng buộc cũng sẽ không thay đổi được gì. Thay vào đó, cũng có tác hại là biến cháu gái ông thành người giả tạo.
….
_ Chi Linh, xin lỗi hôm qua tỷ bận quá nên không bàn được chuyện có nên giúp muội hay không. Bây giờ công ty nhà muội đã ổn chưa?
Chi Linh đáp trả lại nụ cười giả tạo pha một chút khinh: cảm ơn đã quan tâm Du Tố tỷ. Mọi thứ đều ổn
_ Ồ vậy à, chiều nay đi chơi không? Tỷ muội mình mấy ngày không gặp, tỷ nhớ muội quá àh
Chi Linh chợt cảm thấy xấu hổ cho chính mình vì đã cư xử “sởn gai gốc” như vậy trong bao năm qua. Nếu là tỷ muội tốt, thì đã không phải nhởn nhơ nói những câu dối lòng như vậy rồi.
_ Linh!
Tiếng gọi dễ thương kéo Chi Linh ra khỏi đống suy nghĩ, Du Tố cũng quay mặt lại tò mò là ai? …Hy Tranh? cô ta làm cái quái gì ở đây thế? trong đầu Du Tố chợt xuất hiện hàng ngàn câu hỏi.
Thấy Du Tố đang đứng trước lớp, Hy Tranh cũng không ngại mà đến gần
_ Du Tố, muội phải vào lớp, gặp sau_ nói xong, Chi Linh kéo cổ tay Hy Tranh vào lớp.
Để lại Từ Du Tố đứng đó bực bội, cơn giận ghen tức bắt đầu lại nổi lên. Cô thề sẽ đánh bại Hy Tranh cho bằng được, đường đường là tiểu thư nhà họ Từ, không nên thua một con ranh nghèo nàn và xấu xí như vậy được. Thật là nhục nhã!
_ À còn nữa, muội bận không đi chơi được, xin lỗi tỷ nhé_
Du Tố ức chế ráng nở nụ cười, gật đầu tạm biệt rồi bỏ đi.
Vừa bước vào lớp, ai ai cũng bất ngờ, những thành phần lẻo mép, nhiều chuyện bắt đầu nổi lên. “Quách tiểu thư đi học lại, không còn đanh đá như xưa” ” Quách tiểu thư chơi thân với học sinh “thấp hèn”” “Quách tiểu thư cải tà quy chánh” rồi còn nhiều nữa.
_ Kha_ Hy Tranh vừa thấy anh liền chạy tới
Vương Kha nở nụ cười ấm áp, đặt tay lên đầu cô_ Vâng, gọi tôi có chuyện gì không thưa Tiểu Thư?
_ A, đâ…y là Linh_ cô ấp a ấp úng mở miệng giới thiệu
_ là Chi Linh_ Chi Linh sửa, không dám nhìn thẳng vào mặt Vương Kha
_ A..ờ_ Vương Kha không biết nên nói thế nào luôn, vì ấn tượng về Chi Linh đối với anh không tốt cho lắm.
_ Cô vào lớp rồi, vào chỗ đi_ Chi Linh nhắc Hy Tranh rồi đi đến ngồi chỗ của mình
Vương Kha có chút ngạc nhiên về sự thay đổi của Chi Linh nhưng anh bỏ qua một bên, kéo tay Hy Tranh về chỗ ngồi.
_ Hy Tranh_ cô giáo lên tiếng
Giật mình khi nghe tên mình, Hy Tranh không biết phản ứng sao, lúng túng nhìn Vương Kha.
_ Không sao, anh ở đây, nhóc không cần sợ_ Vương Kha lại cười với cô.
_ Hy Tranh_ cô giáo gọi lại
_ a vâng_
_ Chúc mừng em, bức tranh em vẽ hôm trước đã được đem treo vào phòng tranh nổi tiếng nhất thành phố_
Uuuuu_ cả lớp nhốn nháo lên nhìn cô
_ Quay lên bảng ngay_ Vương Kha lạnh giọng, biết chắc Hy Tranh sẽ sợ khi nhiều ánh mắt nhìn cô.
Chi Linh nghe vậy liền cười nhạt, tim chợt nhói.
]renggg[
_ Về thôi_ Vương Kha
_ Linh, về thôi_ Hy Tranh
Tại cổng trường:
_ Tiêu Dũ_ cô chạy tới ôm chầm lấy anh
_ Ngốc, học ngoan không?_ anh nựng iu cái mũi nhỏ của cô
Hy Tranh gật đầu rồi tiếp tục ôm Tiêu Dũ, cô chắc nhớ anh lắm
Vương Kha nhìn mà tim như ngừng đập, tại sao anh lại khó thở, không thể nói lời nào thế này?
_ Tiêu Ca, cảm ơn đã giúp Quách Gia_ Chi Linh cúi đầu
Tiêu Dũ gật đầu_ Ừ, thôi tụi này đi trước, tạm biệt.
Giờ chỉ còn lại hai người, hai trái tim đều đã bị nhói trong hôm nay.
_Để tôi đưa cô về
_Không cần, tôi tự đi bộ
Đừng nói nhiều_ Vương Kha kéo cổ tay Chi Linh vào xe, anh không biết rằng trái tim của cô đang tan chảy từng chút một vì hành động này của anh.
_Đi đâu đây?_ cô nói cộc lốc
_ Ông nói em thay đổi cách nói rồi mà, sao vẫn cộc lốc với anh thế?_ Tiêu Dũ lắc nhẹ đầu bó tay
_ Tiêu Dũ
_hửm
_ hôm nay Vương Kha ngoan lắm
_ em có bình thường không vậy Nha Đầu, sao nói toàn điều lạ không thế
_ Vương Kha nói y hệt Tiêu Dũ a
Trán anh chợt hiện lên chữ “khó hiểu lại càng khó hiểu”
_ Giống là như thế nào?
_ Vương Kha nói chỉ cần có Vương Kha, Nha Đầu không cần sợ ai nữa
Mặt mũi Tiêu Dũ tối sầm lại. Dây thần kinh ghen của anh bắt đầu hoạt động.
]ting[ đèn đỏ hiện lên
Tiêu Dũ? ưm….
Tiêu Dũ chiếm lấy môi cô, rất mạnh nhưng cũng nhẹ nhàng, làm người Nha Đầu chợt nóng ran. Anh đưa tay vuốt từng đường từng nét trên mặt cô, tai cô rồi đến cổ. Thấy Nha Đầu sắp hết hơi, mặt đỏ bừng, anh liền thả cô ra, đôi môi hồng đào lại đỏ mọng lên.
_ au quá i _ cô mếu máo ôm môi mình nói
Anh bật cười xoa nhẹ đôi môi cô_ Xin lỗi, nhưng anh ghen rồi _
– A ông nội_ cô chạy vào ôm cổ ông
– chào ông_ Tiêu Dũ lễ phép
– Ừ, ngoan, hai đứa mau đi thử đồ đi_
– Thử đồ gì?_ cô ngơ ngác hỏi lại
– đồ cưới cho con đấy_ Mộc Đế đưa tay búng nhẹ cái trán ngốc của cháu mình
_Au, đau a
_ đi thôi, đừng quậy nữa_
Tiêu Dũ ôm eo cô kéo đi vào phòng thay đồ
_ anh thay cho em_
_Nha Đầu tự thay được_ cô nói nhỏ vào tai anh
Hơi ấm được phả vào tai nhẹ nhàng làm anh giật mình, xích chân ra sau. Thấy mặt anh có chút bất thường, cô liền đặt tay lên hai má Tiêu Dũ là thốt lên ba chữ “a, ấm quá”…
Mặt Tiêu Dũ càng ngày càng đỏ, vì cô cứ sờ soạn những nơi ấm trên mặt anh và cổ anh làm người anh nóng ran.
_ Em tự thay đi_ anh bỏ việc lợi dụng thay đồ cho cô, chạy ra ngoài
_ bị đá ra rồi sao?_
?
_ Ở đây làm gì?
_đi ngang qua thấy Hy Tranh bị cậu lôi vào đây nên tò mò vào xem thôi
Tiêu Dũ nhìn quanh, chắc vì không muốn để lộ chuyện, “ông nội” đã đi trước rồi.
_ không thấy đây là đâu sao còn hỏi hả Vương đại thiếu gia?
_ Tiêu thiếu gia bớt giận, tại tôi chậm tiêu không hiểu nhanh được_
Nói xong hai người nhìn nhau cười, làm trái tim của bao nhân viên trong tiệm đồ cưới tan chảy, tính cả nam lẫn nữ lẫn 3-đê.
_ xem đi, em nào em nấy cũng ngắm tôi hết đấy_ Vương Tử tự đắc.
_ may mà không có nhiều bộ mặt như cậu trên đời, không thì loài người tuyệt chủng_ Tiêu Dũ vừa nói vừa cong khoé môi mình lên.
_ Tiêu Dũ cậu!
_ Hây, đi thay y phục, ở đây cho gái ngắm đi nhá Vương đại thiếu gia_ Tiêu Dũ nghe thôi cũng đủ biết đã đến giờ chuồn, thôi kẻo hai người lại oánh lộn banh cái tiệm đồ cưới.
]tic toc tic toc[~10 phút sau~
_ Aaaaaa
Đẹp trai quá
Công nhận, anh ấy còn bảnh hơn lúc nảy nữa
Đúng là nhà giàu, mặc gì cũng đẹp
Mình tán anh ấy rồi làm phu nhân thì sao nhỉ
Ăn nói cẩn thận, người ta sắp làm chồng rồi đấy
Sao bà biết?
Thế cái tiệm đồ cưới này đến là để thử đồ đi chơi à??
_ Quay trở lại làm việc cho tôi!
Dạaa vâng, thưa Quản Lý
Vương Tử nghe mọi người xì xào, xầm xì đến nhức óc, nếu đó là anh thì khoẻ rồi, đằng này người được khen lại là thằng bạn bá đạo lạnh lùng một cách nguy hiểm, Tiêu Dũ.
_ Thế, định khi nào cưới?
5 ngày nữa
Hảaa? Sớm vậy sao?_ Vương Tử nói to
Tôi không bị điếc, không cần hét
_ Có lộn không! Thiệp cưới vẫn chưa phát, báo chí cũng chưa biết trong khi cậu là thiếu gia sắp cưới vợ mà Tiêu Gia lại rất nổi tiếng. Như thế này thì sao chuẩn bị?
Đừng lo, sẽ ổn hết
_ Chỉ có cậu mới bình thản như vậy đấy, bó tay
Tiêu Dũ cười nhẹ, thật ra anh cũng không bình thản như Vương Tử nói đâu. Ngày cưới này rất quan trọng đối với anh. Nha Đầu càng ngày càng dễ dàng tiếp xúc với xã hội, chỉ cần một chút chậm trễ, anh có thể để lạc mất cô. Làm sao mà không lo được cơ chứ…haiz
_ Hy Tranh lâu ra quá nhỉ_ Vương Tử rung chân sốt ruột
_ để tôi vào xem_ Tiêu Dũ đứng dậy mở cửa phòng thử đồ ra.
Lại một lần nữa,…..mọi thứ sập đổ
……
_ vẫn chưa tỉnh? chắc phải lấy nước rồi.
]ra ̀o[ bị tạt nước vào mặt thật mạnh, Hy Tranh từ từ mở mắt lên nhìn xung quanh. Một căn phòng tối và tay cô đang bị trói chặt? ánh đèn sáng được bật lên làm cô nheo mắt lại.
]cha ́t[
Có người dùng roi đánh thật mạnh vào lưng cô. Mùi này là….. Từ Du Tố
Dù không có máu ứa ra nhưng lưng của Hy Tranh đang sưng to và đỏ lên sau lớp váy cưới dày.
_ nhìn kìa, Hy Tranh tiểu thư, trông cô thật thảm hại
Hy Tranh đáp lại sự im lặng
]r ầm[ Du Tố đá Hy Tranh ngã khụy xuống, và đạp vào bả vai (vì Hy Tranh đang trong tư thế nghiêng).
_ Tại sao không trả lời, sắp làm cô dâu của Tiêu Dũ nên tưởng mình có quyền lắm à? Ch* **
Đau quá, cô co người lại, cựa quậy chân, cố cho dây lỏng ra, những đòn mạnh liên tiếp đập vào người Hy Tranh, từng vết sước hiện ra và mỗi lúc một nhiều.
_ Tiêu Dũ, cứu_ nướt mắt cô lăn dài, nóng hổi, nhìn thân thể tàn tạ của cô thấy tội nghiệp
_ ai mà cứu cô cho được cơ chứ Hy Tranh?
_ Du Tố, thả tôi ra đi hức
_ Hahaha, có tên bắt cóc nào bắt người rồi thả ra không? Tao không có Ngu!
_ thật kinh tởm_
]ch ÁT[
]/ch[]ch ÁT[
_ Tao ghét nhất là giọng điệu như vậy của mày, thứ thấp hèn mà muốn hạ thấp tao, này thì kinh tởm_
Du Tố tát vào mặt Hy Tranh, rồi đẩy thật mạnh vào tường
_ tại sao lại làm thế?_ Hy Tranh ngước mặt lên nhìn, hai bên má sưng to, đỏ ửng, có một vào rạch máu do móng tay ứa ra
_ tại sao ư? Mày có biết Du Tố tao lúc trước đã luôn luôn tình cảm với Tiêu Dũ, yêu anh ấy hết lòng, trung thành và tụi tao đã rất hạnh phúc không? Nhưng từ khi xuất hiện bộ mặt cáo người đội lốt hồ ly như mày thì mọi chuyện chấm dứt, tao mất hết tất cả! Chỉ tại mày!
Hy Tranh gượng dậy, nặng nề lê bước đến Du Tố, cô nhếch nhẹ môi.
_ Thế thì giết tôi đi_
_?gì cơ? Mày bị đánh đến điên rồi à
_ nếu việc đó có thể thay đổi tỷ thành người tốt, thế thì giết tôi đi
_ HAHA tất nhiên tao muốn mày phải ૮ɦếƭ, nhóc con ạ_ Du Tố rút dao từ trong áo *** mình rồi phóng đến, nhắm vào Hy Tranh.
Hự, phịch!
Du Tố ngã ra xa, người bị va mạnh vào tường xỉu mất. Hy Tranh thở hổn hển, ánh mắt đỏ ngầu dần dần dịu đi. Một cú đã xoáy vừa nảy của cô cũng đủ làm Du Tố bất tỉnh nhân sự, đúng là tiểu thư chân yếu tay mềm. Đưa tay xoa xoa hai má, cô la nhẹ: a, rát.
Theo những bộ phim cô từng coi, những cảnh này thường hay có đánh lén. Cô cầm con dao lên rồi mở cửa sổ ném nó thật xa. Nhìn lại Du Tố, Hy Tranh lắc đầu bỏ qua cho cô ta. Nếu lúc nảy không kìm chế kịp thì chắc con dao bây giờ đã nằm trên tay Hy Tranh và dính đầy máu của Du Tố rồi.
Hy Tranh nhảy qua cửa sổ bỏ đi. Khuôn mặt trong sáng hồn nhiên của cô chợt bắt đầu lạnh đi, vô cảm.
_Tiêu Dũ, không có manh mối_ Vương Tử bất lực nhìn anh.
_ Chết tiệt, rốt cuộc là ai?
_ bình tĩnh, sẽ có cách thôi mà_ Vương Kha vỗ nhẹ vai Tiêu Dũ.
_ Thiếu gia thiếu gia_
Một trong những người vệ sĩ của nhà Vương gia chạy vào
_ Có chuyện gì?
_ Có người gọi là thấy tiểu thư ngất trên vệ đường, người đầy vết thương
_ Hả? Cô ấy ở đâu, nói cho ta biết, MAU!
_ Tiêu ca, thả cậu ta ra đi, anh làm vậy câu ta nói không được_ Vương Kha
_ O Ở bệnh viện Khuyển Phùng XII
Nghe xong, Tiêu Dũ tức tốc lên đường, cả hai anh kia cũng hấp tấp đuổi theo.
Tại bệnh viện Khuyển Phùng XII
_ cho tôi số phòng của người bệnh tên Hy Tranh_ ba người đồng thanh nói
_ anh đ đợi một c..hút_ cô y tá bị choáng trước vẻ đẹp “thần tiên” của ba người họ
_ nhanh chút đi, tôi không rảnh đứng đây cho cô ngắm đâu_ Vương Tử tức giận
_ NHANH_ Tiêu Dũ quát, đúng là như rùa
_ v..vâng_ cô y tá hốt hoảng bấm thật nhanh_ phòng 012
_ là ở đâu!_ đến lượt Vương Kha
_ d dạ là trên lầu, quẹo trái, bên tay phải
_ Đi_ Vương Tử cùng hai anh chạy đi, không quên lườm cô y tá.
Phòng 012
_ Hy Tranh
Vừa mới phóng vào, y như rằng, một đống y tá bác sĩ ngập phòng đập vào mắt ba người.
_ xin bình tĩnh lại_ một ông bác sĩ nói, tay cứ như muốn đỡ gì đó.
_ Câm! không được ai đến gần_ Hy Tranh tay cầm con ống kim nói.
Tim Tiêu Dũ như ngừng đập, giọng nói này…là giọng nói lần đầu tiên anh gặp cô. Băng khốc.
_ Nhóc con à, là anh đây_
Tiêu Dũ từ từ bước lại gần nhìn vào mắt cô, nhìn vào vết thương cô. Khuôn mặt vẫn còn sưng, một vài vết sước,tay và người bị băng bó, cô chắc khó chịu lắm. Anh đau lòng ôm chầm lấy cô mà không màng đến ống kim, rất may nó đã được rớt ra trước khi anh ôm cô.
_ ra ngoài hết đi_ Vương Tử lên tiếng.
Vương Kha đang lo nhìn Tiêu Dũ ôm Hy Tranh, giật mình vội vàng nghe lời đi ra ngoài khi nghe Vương Tử lên tiếng .
Thằng ngốc này, không phải em_ Vương Tử kéo cổ cậu lại
Còn tên kia nữa, định lợi dụng ôm “bé iu” của tôi đến khi nào_ anh khoanh tay, mặt hầm hừ nói
Suỵt~
?
Em ấy ngủ rồi_ Vương Kha nói
Đúng, cô đã ngủ trên vai Tiêu Dũ ngon lành, chỉ vì kiệt sức.
_ cảm ơn vì hôm nay, hai người về đi_
Nếu là ai khác thì chắc đã bị hai anh em họ Vương đánh rồi, đuổi thẳng thừng vậy à.
_ Ca à, về thôi
Trong phòng hiện giờ chỉ còn lại hai người, anh đặt cô xuống giường, vào nhà vệ sinh lấy khăn ấm lau cho cô. Sắc mặt cô xanh xao, băng bó đầy người, trông rất thảm. Tiêu Dũ cầm tay cô lên đặt vào má mình
_ A..nh xin lỗi, em ở gần vậy mà cũng không bảo vệ được, thật là vô dụng!
_ T..iêu Dũ
_ Nha Đầu? anh xin lỗi, làm em thức à
_ không có ( cô lắc nhẹ đầu) không phải lỗi của Tiêu Dũ
_ Anh..
Ơ, cô ôm chầm lấy anh xoa xoa đầu_ ngoan, không được buồn, có Nha Đầu ở đây, đừng sợ.
Đúng là Nha Đầu, bó tay với cô rồi. Cái này chỉ có anh hay nói với cô, bây giờ cô xài với anh….giờ thì không biết ai trẻ con.
Chụt, anh hôn lên trán cô.
_ Ừ, anh không buồn nữa. Bây giờ thì nghỉ đi, ngoan.
]ca ̣ch[
Tiếng cửa mở, Mộc Đế bước vào, tháo mũ và kiếng đen ra nhìn hai đứa cháu ngủ ngon lành bên nhau. Đúng là tuổi trẻ, làm lão này cũng thấy mà ham
(au: bềnh tễnh ông ơi, hết sí quách rồi mà còn..)
Hừ, Từ Khiêm, Mộc Gia chưa bao giờ đắc tội với gia đình dòng tộc cậu, sao đến đứa cháu gái duy nhất tôi có, con gái cậu cũng làm nó thảm thế này cơ chứ. Lần này nhất định ta không tha cho đâu! Ông nắm chặt tay, bước ra khỏi phòng.
Xem như xong hôm nay, không còn ai thù oán với Nha Đầu nữa rồi. Chi Linh đổi tính cách trở thành người tốt hơn, Vương Kha từ bỏ tình cảm của mình, Từ Gia cũng bị sập đổ, riêng Vương Tử thì vẫn uất ức vì Tiêu Dũ lấy mất bé iu của cậu. Mà thật ra, Nha Đầu bị ai bắt được trước người đó hưởng phải không nào [v] Aiza, vote và cmt nhiệt tình lên cho au biết ai còn ngón còn đợi còn yêu truyện chứ. Ơ mà nhớ yêu au luôn nhá, đừng bỏ au một mình TT_TT
Theo dõi page để cập nhật truyện hay