Bắt đền ông xã nhiều tiền - Chương 06

Tác giả: Ngải Đông

Cô đối với loại đàn ông cao ngạo luôn nhíu mày khó chịu, có điều với anh cô hoàn toàn không này sinh cảm giác này, ngược lại cô lại cảm thấy được đây đúng là một loại mị lực của anh…. Xong đời, cô quả thật đã động tâm.
Lúc này, một người một chó đột nhiên từ phía trước chạy đến, một ngồi một nằm sấp bên trái bên phải cô.
“Da Da chắc mệt ૮ɦếƭ đi.” Chương Gia Phương yêu thương sờ sờ đầu chó yêu.
Thấy thế, Bạch Vũ Đường nhịn không được oán giận, “Anh cũng mệt muốn ૮ɦếƭ, sao em không quan tâm anh?”
Hai bên má cô thản nhiên đỏ bừng, cô cố ý lườm anh một cái, “Anh người to lớn như vậy chắc không phải vô ích chứ, vận động có một chút mà kêu mệt muốn ૮ɦếƭ rồi sao?”
“Công bằng một chút a, nếu không phải thể lực của anh tốt thì làm sao có thể chơi đùa với cái tên dư thưa sinh lực kia lâu như thế đâu?” Anh lướt qua cô sờ sờ tai Da Da.
“Da Da ăn ngon, ngủ ngon, mỗi ngày sớm muộn gì đều có người cùng chạy bộ, đương nhiên tinh lực dư thừa.” Cô vì con mèo nhỏ lần trước bệnh mà ૮ɦếƭ khóc đến hoa tàn nhuỵ rữa, mỗi người trong Chương gia đều có cho mình một ký ức mới về cô, cho nên hiện tại mọi người thống nhất, chỉ cần Da Da khỏe mạnh là được, có điểu nếu không có chế độ vận động điều độ thì Da Da sẽ biến thành heo béo mất.
“Nó thật là hạnh phúc!” Anh vốn là người được người khác cực kỳ hâm mộ thế nhưng lại không nhịn được mà ghen tỵ với một chú chó nhỏ.
“Anh nhặt được nó ở đâu?”
“Đây là một người bạn của anh nhặt được!” Nói chính xác là anh sai người của anh đi nhặt. Anh không am hiểu mấy chuyện nhỏ nhặt này nên đương nhiên chỉ có thể dùng tiền để giao cho người khác giải quyết rồi. Người của anh bản lĩnh cao cường, tìm người còn không khó huống hồ là tìm một con chó nhỏ lưu lạc, chuyện này chỉ ba ngày đã xử lý xong xuôi.
“Anh làm sao biết được tôi thích chó nhỏ?”
“Em không phải đã nói qua sao?”
“Tôi không có, tôi nói rồi, tôi không hề nuôi thú, sao lại có thể nói chuyện này với anh?”
“Vì sao lại không nuôi thú cưng?” Anh thật tinh tế dời sang chủ đề khác.
Cô kể ra chuyện năm trước nhặt được con mèo nhỏ bị thương, cô thật sự yêu thích nó, có điều một hôm ba cô mang mèo nhỏ ra ngoài đi giạo, không cẩn thận bị lạc mất mèo nhỏ, cô biết được khóc lóc ầm ĩ, ngay cả ba già cũng bị cô khóc mắng, sau lại được hàng xóm Lí Duẫn Trạch tìm lại được, tuy có trở về nhưng một tháng sau cũng bị bệnh rồi ૮ɦếƭ.
Đây là lần đầu cô cảm nhận sâu sắc được việc sinh mệnh yếu ớt và mong manh thế nào, chuyện sống ૮ɦếƭ nằm trong tay chúa trời, cho nên còn sống thì nên cảm ơn, nên biết quý trong sinh mạng của chính mình.
“Thì ra là có chuyện như thế.” Anh nhớ lần thứ hai anh gặp nàng chính là hôm sinh nhật Lí Duẫn Trạch, sau khi vui chơi thoải mái, say tuý luý, mọi người mới bàn xem ai sẽ là người lái xe, Lí Duẫn Trạch đột nhiên hét lớn lên, nói anh ta đã xắp xếp một lái xe rất tốt, sau đó liền gọi điện gọi cô đến.
Lúc ấy cô nổi giận đùng đùng đi taxi đến, vừa thấy Lí Duẫn Trạch liền hung hăng mắng chửi, “Nếu không phải tôi thiếu ông một phần ân tình thì hôm nay ông ૮ɦếƭ trong tay tôi!”
Nếu cô giống như những cô gái ôn nhu xung quanh Lí Duẫn Trạch thì hẳn anh đã xếp cô vào hàng những cô gái ham giàu sang phú quý, đem cô trục xuất khỏi trí nhớ của anh, nhưng cô lại là một cô gái mạnh mẽ và có cá tính, khiến cho anh không thể nào quên được.
Chương Gia Phương cũng không biết anh nói “Có chuyện như vậy” là có ý gì, tiếp tục kể chuyện “Tôi nếu ngay từ đầu thật lo lắng không biết mình có thể chăm sóc tốt cho Da Da hay không, có điều thật là ngoài ý muốn, không đến hai tuần nó đã có thể dũng mãnh trở thành một chú cún biết trông nhà.”
“Bởi vì em thật lòng quan tâm nó.”
“Đây là do người nhà tôi đồng tâm cố gắng mới có kết quả này.”
Da Da hình như cũng hiểu hai người bọn họ đang nói về mình, khẽ động thân mình, lùi đến bên chân cô.
“Nhóc con này đúng thật là biết cách làm nũng nha.” Bạch Vũ Đường hoàn toàn không có biện pháp không chế sự ghen tỵ trong lòng.
“Đúng thế, nó nửa đêm còn nhảy lên giường, ngủ ngay dưới chân của tôi.”
“Nó không phải giống cái sao?” Sắc mặt anh hơi đổi. Anh chính là lo lắng tình huống này, còn đặc biệt căn dặn nhân viên, sao lại có thể có chuyện xảy ra?
Cố nén ý cười, cô đứng đắn gật đầu “Đúng vậy, nó là một cô bé thích làm nũng.”
Loại cảm giác này thật khiến cho người ta uể oải, anh tuyệt đối không thể cùng một con chó tranh giành người yêu, đành phải oán giận cô “Nhóc con này chính là bị em làm hư!”
“Tôi chính là thích chiều nó.” Chương Gia Phương vuốt vuốt đầu Da Da, Da Da nửa tỉnh nưa mơ rất ăn ý chuyển động theo động tác của cô, chú ý thấy sắc mặt anh càng lúc càng nghiêm trọng, cuối cùng cô không nhịn được mà phì cười thành tiếng, lập tức nhận được cái trừng mắt của anh, cô vội vàng đổi đề tài “Thời tiết tốt như vậy nên mang theo dụng cụ vẽ, như vậy tôi có thể thuận tiện vẽ gì đấy.”
“Nếu đối tượng em vẽ là anh, anh liền giúp em có được dụng cụ vẽ.”
“Tôi vẽ anh để làm gì?” Cô cười cười nhướn mi nhìn anh.
“Em nghĩ rằng anh dễ dàng để người khác lấy làm mẫu lắm sao, đây chính là đặc quyền anh trao cho em.”
Cô trừng mắt nhìn anh nửa ngày, chỉ nói được một câu “Người đàn ông này thật cuồng vọng!”
“Anh thừa nhận, đây là tính cách anh được dạy dỗ từ nhỏ đến lớn, nhưng sau khi gặp em, đã cố gắng cải thiện rất nhiều.”
“Như vậy mà kêu là đã cải thiện nhiều?” Cô không dám tin trừng lớn hai mắt nhìn anh.
“Em cảm thấy anh thật đáng ghét không?”
“…Vô cùng đáng ghét.” Cô thiếu chút nữa không phản ứng kịp, anh sao lại có thể đổi chủ đề nhanh như thế!
“Nếu không phải là đã cải thiện nhiều thì em chắc chắn sẽ nghiến răng nghiến lợi nhìn anh, hận không thể vặn gãy cổ anh!” Anh có thể thuận lợi thoát khỏi những lần xem mắt vì anh là người quá cuồng vọng, tự cao tự đại. Phụ nữ tuy rằng muốn ngồi lên đỉnh cao nhưng cũng khó có thể chịu được cảnh bị anh dày xéo dưới gót chân.
Lâm Mẫn Chi luôn cười bộ dạng của anh thật là người vô cùng tàn ác, may mắn thay anh vẫn có một ưu điểm, đó là anh rất có nghĩa khí, rất biết chiếu cố người một nhà.
Thì ra thế “Không tồi, anh đối với bản thân đúng là rất hiểu biế
t đi!”
“Không ai hiểu mình hơn chính mình, trừ những người không dám đối mặt với bản thân.”
Đúng vậy, người không phải không hiểu bản thân, mà là không muốn hiểu, không dám đối diện, đáng tiếc đại bộ phận mọi người đều chọn cách chạy trốn, trốn tránh khuyết điểm của mình, chính là tự coi mình là người tốt mà thôi.
Không biết vì sao? Cô đột nhiên cảm thấy được người đàn ông trước mặt mình thật là một người hoàn hảo suất khí, nếu hiện tại có 乃út giấy trong tay cô nhất định muốn lưu lại bộ dáng này của anh.
“Anh thích ánh mắt em nhìn anh lúc này, thật chuyên chú.”
Chương Gia Phương đỏ mặt vội vàng quay đầu, yếu ớt nói “Nếu anh thật sự có thể kiếm được đồ nghề để vẽ thì tôi sẽ miễn cưỡng để anh làm nhân vật chính trong tranh.”
Bạch Vũ Đường lập tức nhảy dựng lên, chạy biến đi đâu đó một chút rồi quay lại, có điều, giờ anh cũng không có cách nào mang đến dụng cụ vẽ cho cô, đây là đương nhiên, bởi vì xung quanh công viên không có một cửa hàng văn phòng phẩm nào.
“Chúng ta trước cứ uống trà chiều đi, một giờ sau, Da Da phục hồi tinh lực dồi dào muốn hoạt động gân cốt, đến lúc đấy dụng cụ vẽ của em cũng được đưa đến.”
“Anh đi đâu tìm dụng cụ vẽ?” Anh rõ ràng mới rời đi có một chút mà.
“Anh trả tiền cho người bán hàng rong bên ngoài công viên, người ta tự giúp anh mua tất cả.”
Cô nghe thế cảm thấy khó chịu nhíu mày, người đàn ông này có gì là không dùng tiền không? “Anh trả cho người ta nhiều hay ít?”
“Thời điểm này em không cần so đo những tiểu tiết đấy.” Anh vặn thắt lưng, lấy đồ ăn dã ngoại bày ra, “Anh đói bụng quá, chúng ta trước ăn cái này trước đi.”
Quên đi, hôm nay tâm tình cô rất tốt, chuyện này cũng không cần so đo, có điều về sau phải từ từ dạy bảo anh, cần kiệm cũng không phải là keo kiệt, mà chính là một đức tính tốt của con người.
Khuyết điểm khiến cô không vừa mắt nhất ở một người xem mắt lúc trước, chỉ không cẩn thận đã thành oan gia ngõ hẹp, khiến cho tâm trạng của mình biến thành không thoải mái.
Loại tình huống này cô nên xử lý thế nào đây?
Làm như không thấy những chuyện trong quá khứ? Chuyện này giống như mình là người độ lượng nhưng thật ra lại hẹp hòi, tuy rằng cô không để ý bình luận của người đời, có điều vạn nhất có người cáo trạng bẩm báo với cha mẹ cô, cô liền bị cha mẹ thuyết giáo một bài dài, nói cô là chị cả, là tấm gương của các em, phải chú ý cử chỉ ngôn ngữ của mình, đừng khiến người ngoài chế giễu.
Sự hỏi han ân cần kia là gì đây? Cô không có hứng thú, mà người ấy đại khái cũng không vui vẻ cùng cô giao tiếp, bọn họ thật sự là không hài lòng về nhau, cho dù ngoài mặt tươi cười, nhưng cuối cùng vẫn là ném cho nhau những cái nhìn ác cảm, nhưng đến cuối cùng là ai khiêu khích muốn phá tan không khí thì cũng chưa ai biết rõ ràng.
Làm sao bây giờ? Cái này không thể thực hiện được, cái kia cũng không thông, chẳng lẽ cô liền biến thành kẻ ngốc ở giữa đường thế này sao?
Cô còn chưa có kết luận, Lí Duẫn Trạch thái độ khác thường tiến lại đây, trên mặt biểu tình giống như đã bị đả kích lắm.
“Uầy, bà nuôi chó khi nào đấy?”
Giật mình, Chương Gia Phương lúc này mới nhớ đến mình đang mang Da Da đi tản bộ, “Tôi không nhất thiết phải báo cáo với ông đi.” Người đàn ông này thật sự là cười tươi quá đi, giống như chuyện nhà cô chỉ một lát là anh ta đã biết rồi ấy.
“Sau lần con mèo nhỏ bệnh ૮ɦếƭ xong, bà đã thề là không bao giờ… nuôi thú cưng nữa cơ mà?”
“Tôi không thể đổi ý sao…. chờ một chút, cậu làm sao biết tôi thề sẽ không nuôi thú cưng nữa?” Cô hoang mang nhướn mày nhìn anh.
Vẻ mặt của anh có chút không được tự nhiên “Hai nhà chúng ta tin tức tương thông, tai tôi cũng không phải điếc, cho dù không muốn biết nhưng sau cũng buộc phải biết a.”
“Chuyện này tôi lại càng không nói với người nhà.”
“….Bà khẳng định có nói, chính là bà đã quên.” {hana: nam chính nam phụ trong này người nào cũng dùng cách này là sao ta… làm như nữ chính ngốc lắm ấy….*suy nghĩ* mà đúng là ngốc thật, bị lừa mấy phát rùi mà… hắc hắc}
“Phải không?” Trí nhớ của cô cũng không phải tồi đi, sao lại có thể nói cho một người như cậu ta chuyện như thế chứ…. Nghĩ đến là thấy kỳ quái, cô nhớ rõ đã gặp qua khuôn mặt này, cũng nhớ rõ đã nghe qua cái tên ấy, có điều cô không làm sao đem hai người hợp lại một chô, nhóm bạn thân luôn giễu cợt cô, mới trước đây “liên tục xem mắt” khẳng định là đã bị loạn rồi.
“Hơn nữa, nếu bà không nói, vậy làm sao tôi biết?”
Đúng vậy, chuyện này khẳng định là từ miệng cô phun ra đi, có điều cô không thể nhớ là mình đã lỡ mồm nói chuyện này cho người khác, chỉ nhớ rõ cô đối với cái ૮ɦếƭ của mèo nhỏ hoàn toàn không nói với ai hết… Di? Không lẽ linh hồn của mèo nhỏ chạy đến báo mộng cho cậu ta? {hana: ách, tưởng tượng phong phú quá}
“Bà làm gì dùng ánh mắt quỷ dị đấy nhìn tôi?”
“Ông xác định là nghe được chuyện này từ nhà tôi sao?”
“… ai da! Chuyện này không quan trọng, tôi có chuyện tìm bà nhờ giúp đỡ.”
Lực chú ý nhanh chóng bị dời đi, cậu ta tìm cô nhờ giúp đỡ? Cô hơi nhíu mi, vừa nãy có phải cô nghe nhầm không?
Thấy vẻ mặt của cô, Lí Duẫn Trạch mở miệng “Bà không nghe nhầm, chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi xuống nói chi tiết đi.”
Con người kia sao lại muốn tìm cô nhờ giúp đỡ? “Ông có phải bị ấm đầu không?”
“Tôi không ốm, đầu óc cũng hoàn toàn tỉnh táo, chúng ta đi uống cà phê, tôi mời.”
“Ông có chuyện nhờ vả đương nhiên là ông mời, chẳng lẽ tôi lại phải mời ông sao?” Cô hừ lạnh một tiếng, ôm lấy Da Da đang quấn lấy chân, bước đi trước, mục tiêu chính là quán cà phê duy nhất trong mười dặm quanh đây. {hana: Một dặm (mile)= 5.280 bộ (feet) vào khoãng 1.609 mét = 1km609}
Ba mươi phút sau, bọn họ đều đang thưởng thức một ly cà phê cùng một phần bánh ngọt.
“Nói đi, ông có chuyện gì muốn nhờ tôi?” Tuy rằng cắn người thì không nên mềm lòng, nhưng khoan dung chính là đức tính tốt không thể thay đổi của cô, không có cách nào khác, cô chính là rất khó bảo trì nghi lễ lịch sự với người đàn ông này.
“Tôi không phải muốn nhờ bà, mà chính là muốn mời bà giúp đỡ.”
“Hai cái này không phải là giống nhau sao?”
“Hai cái khác biệt rất lớn.”
Người đàn ông này đúng là quá mức thích so đo “Quên đi, tuỳ ông, tóm lại, trọng điểm ông muốn nói đến là cái gì?”
“Cuối tuần sau tôi phải tham gia một buổi tiệc của ông ngoại, ông ngoại quy định phải có bạn gái đi theo, muốn mời bà cùng tôi tham gia một chuyến.”
Doạ! Cả người cô kích động nhảy dựng lên, thật may Da Da đang ngủ bên ghế, bằng không nhất định bị cô doạ sợ “Ông có nói nhầm không? Muốn tôi cùng ông đi dự tiệc?”
“Tôi cũng là bất đắc dĩ, chính vì tiệc do ông ngoại tôi tổ chức nên không thể tuỳ tiện tìm một người bạn gái bên ngoài, vạn nhất đối phương hiểm nhầm ý của tôi không phải là tôi đã tự mình chuốc phiền toái lớn sao?”
Cô tức giận ném cho anh một cái nhìn xem thường, “Tôi đương nhiên sẽ không hiểu lầm chuyện ông đối với tôi có ý đồ gì khác, có điều nhà tôi còn có ba người nữa, hơn nữa so với tôi thì bọn họ thương lượng dễ hơn, ông sao không đi tìm họ?”
“Đây là ý của hai cô chú Chương a.”
“Chính ba mẹ tôi muốn tôi cùng ông tham gia tiệc sao?” Bọn họ có phải điên rồi không? Cũng không phải không biết bọn họ không bàn với mình mà chẳng lẽ bọn họ không sợ cô lợi dụng cơ hội này muốn gây hoạ…. Không đúng, cô không phải đã già sao, mấy chuyện kỳ quái cô cũng không biết, có điều, đẩy hai người bọn họ vào nhau hẳn là không phải chuyện tốt a.
“Hai cô chú chính là hi vọng bà nhân cơ hội này có thể câu được một con rùa vàng a.”
“Nói hươu nói vượn, ba mẹ tôi không phải là người như vậy, xem ra đến tám phần là do ông tạo áp lực đi.” Ba mẹ đương nhiên kỳ vọng con gái được gả vào nhà tốt, chính là bọn họ rất thực tế, biết chuyện môn đăng hậu đối là thế nào, câu được rùa vàng không nhất thiết là sẽ hạnh phúc, nhiều nhất cũng chỉ hi vọng đối phương có xe có công việc ổn định mà thôi.
“Tôi tạo áp lực làm gì? Tôi cảm thấy được Nhạc Nhạc nhất định hợp với tôi hơn là bà.”
“Đúng vậy, ông đi tìm Nhạc Nhạc đi.”
“Đã nói là lệnh của cô chú Chương rồi mà.”
Cô chút nữa là cười thành tiếng, người đàn ông này có phải khôi hài quá không “Lời ba mẹ ông ông còn xem như gió thổi qua tai, vậy ông để ý đến lời của ba mẹ tôi làm gì?”
“…. Bà thật dài dòng, còn không phải vì bà sao, bà không phải cũng đang vội vã tìm đối tượng để kết hôn sao? Đây chính là cơ hội tốt còn gì, còn có, lần trước ông ngoại tôi có hỏi bạn gái tôi là ai tôi lỡ nói là bà rồi, hiện tại không thể đổi người.” {hana: có toan tính….nghi quớ}
Cô không dám tin trừng mắt nhìn anh, người này lá gan không phải nhỏ đi “Tôi bây giờ còn chưa đồng ý vậy mà ông đã tự động đi nói cho ông ngoại ông biết!”
“Hai cô chú Chương đã cam đoan là bà sẽ đồng ý, với lại tôi biết bà không phải là người keo kiệt, ngay cả một chuyện nhỏ thế cũng không đồng ý giúp a.”
Ba mẹ cô có phải hơi quá đáng không, sao lại có thể làm loạn lên a? “Tôi không hẹp hỏi, có điều còn tuỳ xem là ai nữa, có người tôi không chịu được mà buộc phải cùng người ấy so đo, giống ông vậy.”
“Bà… Một câu thôi, bà cuối cùng có giúp không?” Nếu tiếp tục nói chuyện tiếp chỉ sợ anh lại bị cô làm cho tức ૮ɦếƭ mất thôi, vẫn là không cần phải lãng phí nước miếng.
Mím môi, Chương Gia Phương không cam lòng nói “Cà phê với bánh ngọt đã ở trong bụng, tôi còn nhổ ra được sao?”
Nghe vậy, Lí Duẫn Trạch lặng lẽ nhẹ thở ra “Ngày mai buổi sáng sẽ có người mang đồ đến cho bà.”
“Tặng cho tôi cái gì vậy?”
“Ngày mai rồi biết, tóm lại, đừng quẳng qua một bên mà phải lập tức mở ra.” Anh biết cô có thói quen không tốt, mặc kệ là thư hay bưu phẩm, nhận được thì cứ quăng qua một bên trước, đợi rảnh rỗi mới lần lượt mang ra xem, cô thường nói xử lý mọi chuyện phải ưu tiên chuyện gấp a.
Chương Gia Phương không cần gật đầu, trong óc bắt đầu tính toán, về nhà nhất định phải kháng nghị, ba mẹ cuối cùng là đang nghĩ cái gì? KHông lẽ thật sự hi vọng cô có thể câu được con rùa vàng hay sao? Mấy chuyện này nằm mơ còn có thể tin a, nghĩ đi, nếu ở trường hợp này cô làm nên trò gì để người ta chê người thì cũng không phải là quá tệ đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc