Bát Bảo Trang - Chương 88

Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Hạ độc
​Gần đây kinh thành có chuyện gì là lớn nhất?
​Đó chính là lúc thái tử phi sinh con, cây tùng bên cạnh hoàng lăng bị sét đánh ngã, vùng phụ cận kinh thành còn bị hoả hoạn. Loại chuyện thần kỳ này khi người bình thường ra đời đâu được đãi ngộ như vậy, thế nhưng chi bằng không có chuyện thần kỳ như vậy còn hơn.
​Có người nói, vị tiểu hoàng tôn này là hoạ tinh đến thế gian, sẽ mang đến tai hoạ cho cả quốc gia. Cũng có người nói, đây là tổ tiên Yến gia trên trời cảnh báo, bởi vì vị tiểu hoàng tôn này căn bản không phải là con của thái tử, mà là con của thái tử phi cùng Thịnh quận vương thông dâm sinh ra.
​Mà vĩnh viễn mặt tiêu cực của lời đồn luôn được người ta quan tâm đón nhận hơn, tốc độ lan truyền cũng nhanh nhất, nên rất nhanh sau đó tin tức thái tử phi thông dâm với người khác sinh ra họa tinh đã lan truyền khắp nơi trên cả nước, thậm chí ở một vài chỗ xa xôi, lời đồn đã biến thành thái tử phi có quan hệ bất chính với một dã nam nhân, sinh ra một quái vật không giống con người mang đến tai họa.
​Tuy rằng con người chẳng hoàn toàn tin tưởng mấy chuyện thần tiên ma quái, nhưng nhất định vẫn mang lòng kính sợ, huống chi lời đồn về tiểu hoàng tôn lan truyền rộng rãi như vậy, khiến cho những người vốn không tin tưởng cũng bắt đầu bán tính bán nghi.
​"Cho nên, bên ngoài đồn đãi vị hoàng tôn này có ba con mắt, sáu cái tay, da đen thùi, răng nanh dày đặc sao?" Hoa Tịch Uyển uống trà, phe phẩy cây quạt che miệng cười nói, "Thật là nhảm nhí."
​Hồng Anh cười híp mắt nói: "Ở bên ngoài, ai cũng chưa từng thấy qua tiểu hoàng tôn, lời đồn này càng truyền càng quá đáng, chẳng phải cũng là chuyện rất bình thường sao ạ?"
Hoa Tịch Uyển cười cười, quay đầu lại nghĩ, việc này thật quá trùng hợp, cơn mưa dông vừa đến thái tử phi lại vừa sinh con, trận sấm sét này không đánh ở đâu lại chỉ đánh trúng cái cây bên hoàng lăng, phòng ốc còn bị cháy sạch, tuy rằng chỉ thiêu hủy một ít tài sản, thế nhưng lại không có ai bị thương, thật giống như có người biết trước sẽ có hỏa hoạn, nên đã sớm cứu người ra.
​"Bạch Hạ, lúc xảy ra hoả hoạn, những người trong phòng kia là ai cứu được vậy?" Nàng nhẹ nhàng ôm bụng dưới, hôm nay kinh nguyệt tới, nên chẳng những không thể ăn nước đá mà thậm chí trong phòng cũng không thể đặt băng, bây giờ vừa nóng lại vừa bực bội, thực sự là toàn thân đều khó chịu.
​"Nghe nói đội tuần tra của vệ úy tự trùng hợp đi ngang qua nên đã cứu người ra, chỉ tiếc trận lửa quá lớn tuy rằng người được cứu thoát thế nhưng phòng ốc đều bị thiêu hủy," Bạch Hạ biết Hoa Tịch Uyển có bệnh mùa hè giảm cân nên lấy nước nóng tới cho nàng lau tay lau mặt hạ nhiệt, nàng vắt ráo khăn tay đưa tới cho Hoa Tịch Uyển lau tay, rồi tiếp tục nói, "Nhắc tới cũng vừa khéo, đội tuần tra của vệ úy tự đó trước kia là do Trương Hậu Trương đại nhân quản lý, sau này Trương đại nhân đến đại lý tự, trợ thủ của ngài ấy lại lên thay thế ví trí đó."
​"Trương Hậu?" Nhắc tới người này, điều đầu tiên Hoa Tịch Uyển nghĩ đến chính là khuôn mặt trung thực cùng dáng người cao ngất của hắn, "Nghe nói hắn ở Đại lý tự chịu không ít ấm ức, không biết hiện tại thế nào rồi?"
​"Mấy ngày trước có người buộc tội Đại lý tự khanh, sau khi Đại lý tự khanh bị cách chức thì Trương đại nhân được đề bạt lên vị trí đó, hiện tại ngài ấy đã là Đại lý tự khanh," Bạch Hạ nhận lại cái khăn Hoa Tịch Uyển đã dùng, "Người bên ngoài đều nói Trương đại nhân là ngốc nhân có ngốc phúc, đã hoàn toàn quên không lâu trước đó bọn họ còn cười nhạo Trương đại nhân quá quật cường, không biết cân nhắc đấy."
​"Người đời đều như vậy cả," Lau cổ và cánh tay xong, cuối cùng Hoa Tịch Uyển mới cảm thấy trên người mình không còn dính dáp nữa, tâm tình lại tốt lên nói, "Ta thấy vận khí của Trương Hậu này vô cùng tốt."
Nàng ngẩng đầu nhìn ngoài cửa một chút, bất chợt bên ngoài cuồng phong gào thét, dường như lại sắp có mưa to.
​"Vương gia có trở về phủ không?" Nàng bỗng nhiên nhớ tới hình như gần đây Yến Tấn Khâu vô cùng bận bịu, tuy rằng mỗi ngày vẫn cố gắng dành thời gian bên nàng, nhưng ban đêm hắn ngủ rất nhanh, nhất định là do dạo này hắn tiêu hao tinh lực nhiều hơn bình thường rất nhiều.
​"Nô tỳ không rõ lắm, không thì để nô tỳ đi hỏi một chút nhé." Bạch Hạ liếc nhìn cây sơn trà bên ngoài bị gió to quật nghiêng ngả xiêu vẹo, đưa chậu rửa mặt cho Hồng Anh ở bên cạnh rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
​"Trời sắp mưa rồi, em đừng đi ra ngoài," Hoa Tịch Uyển đi ra cửa, đón nhận cơn giận dữ của thiên nhiên, sau đó lại thấy tà áo bào của Yến Tấn Khâu phấp phới cách đó không xa, "Không phải là trở về thật chứ?"
​Bạch Hạ quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Vương gia đang mang theo mấy tùy tùng đi tới đây, liền mỉm cười lui sang bên cạnh đứng yên.
​"Gió lớn như vậy, đứng ở cửa làm gì?" Yến Tấn Khâu vào cửa sờ sờ ngón tay Hoa Tịch Uyển, phát hiện trên tay nàng có một lớp mồ hôi lạnh, có chút lo lắng hỏi, "Sao trời nóng thế này mà lại đổ mồ hôi lạnh, thân thể khó chịu sao?"
​"Vì thấy nóng nên mới ra cửa hóng gió," Hoa Tịch Uyển ghé sát vào tai hắn nhỏ giọng nói một câu, thấy sắc mặt hắn vẫn không tốt lên, mới vỗ về bụng dưới nói, "Chàng biết chuyện gì xảy ra mà?"
Yến Tấn Khâu ho khan một tiếng, liếc nhìn hạ nhân bốn phía, phất tay để cho bọn họ lui ra mới ôm Hoa Tịch Uyển đặt lên giường, sau đó đưa tay nhẹ nhàng xoa bụng nàng, "Nếu nàng khó chịu, thì trước hết ngủ một giấc đi, đến bữa tối ta sẽ gọi nàng dậy."
Có lẽ là vì đây là lần đầu làm chuyện này, nên động tác của Yến Tấn Khâu hết sức cứng ngắc, đồng thời cũng không dám mạnh tay xoa nhẹ một lúc lâu cũng chỉ xoa xoa có một chỗ, khiến Hoa Tịch Uyển bất mãn oán trách: "Chàng đang xoa bụng hay đang cù ta đấy?"
Yến Tấn Khâu tăng thêm lực một chút nữa, lại xoa nhẹ một hồi, thấy người trên giường hô hấp đều đều, chờ sau khi nàng ngủ say mới khe khẽ rút tay về, đắp kín chăn lạnh làm bằng sợi tằm cho nàng.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng rầm rầm vang dội, giống như trên trời bỗng trút không ít nước mưa xuống, hắn đi tới bên cửa sổ, thấy cây chuối tây bị gió mưa táp ngã trái ngã phải, tâm tình vô cùng tốt híp mắt nhìn.
Đột nhiên một tiếng sét vang lên, hắn chợt quay đầu lại nhìn Hoa Tịch Uyển trên giường, thấy nàng vẫn không bị tiếng sấm làm giật mình tỉnh giấc. Hắn bước nhanh tới ngồi xuống bên mép giường, đưa tay vỗ nhẹ góc chăn bị nhô lên, lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, đáy mắt dịu dàng như có thể hóa thành nước.
​Tiếng mưa rơi lộp bộp ngoài cửa chẳng phải quá ồn mà càng giống một sự yên tĩnh khoan thai hơn.
Lúc Hoa Tịch Uyển tỉnh lại, phát hiện có người ngồi bên cạnh mình, quay đầu sang thấy Yến Tấn Khâu đang tựa ở đầu giường cầm sách đọc, nàng che miệng ngáp một cái: "Trong phòng tối như vậy, sao lại đọc sách ở đây?"
"Không sao cả, ở đây rất yên tĩnh," Yến Tấn Khâu ném quyển sách qua một bên, đứng dậy đi tới bên cửa sổ đóng kín cửa lại, sau đó mới quay lại ngồi bên cạnh Hoa Tịch Uyển, "Chờ một chút nữa sẽ có bữa tối, trước tiên nàng đứng lên rửa mặt đi." Nói xong hắn vỗ tay một cái, hạ nhân chờ bên ngoài liền nối đuôi nhau tiến vào.
​"Sao chàng lại đóng cửa sổ lại, nóng quá." Hoa Tịch Uyển bước xuống giường, giang tay cho bọn nha hoàn hầu hạ mình mặc quần áo.
​"Nàng mới ra khỏi chăn, bị lạnh sẽ dễ sinh bệnh, mặc y phục vào rồi tính sau," Yến Tấn Khâu bất đắc dĩ thở dài một tiếng, "Bữa tối ta đã phân phó phòng bếp làm những món thanh đạm rồi."
​"A," Biết đối phương là muốn tốt cho mình, Hoa Tịch Uyển cũng không phải người không biết suy xét, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn mặc quần áo tử tế chải đầu trang điểm xong mới bảo người mở cửa sổ ra.
Nàng vui vẻ tựa vào cửa sổ đón gió, còn không quên kéo Yến Tấn Khâu qua nằm cùng mình: "Mưa đã tạnh lâu chưa?"
​"Nàng ngủ không lâu đã bắt đầu tạnh," Yến Tấn Khâu đưa tay vén mấy sợi tóc trên gò má nàng ra sau tai, sau đó nói, "Mấy ngày nay nàng chỉ ở trong phủ, không cảm thấy buồn chán sao?" Bởi vì tình hình gần đây khá căng thẳng, các phủ đều giảm bớt những hoạt động tiêu khiển, hắn lo lắng Tịch Uyển ngày nào cũng ở trong phòng sẽ buồn bực sinh bệnh.
​Hoa Tịch Uyển lắc đầu cười híp mắt nói: "Mục tiêu cuộc đời này của ta là muốn ăn thì ăn muốn ngủ thì ngủ, cũng không muốn ai rủ ta ra ngoài. Ra ngoài rất mệt mỏi, lúc nào cũng phải cẩn thận thì cũng thôi đi, gặp phải người có địa vị cao còn phải hành lễ nịnh bợ họ, chàng nói xem có phiền phức không?"
​"Lười biếng như thế, thật không biết sao lại nuôi nàng thành thế này nữa," Yến Tấn Khâu nhẹ cười ra tiếng, "Không thích ra ngoài thì không ra, sau này một ngày nào đó, nàng sẽ không bao giờ... cần hành lễ với bất kỳ ai nữa."
​Hoa Tịch Uyển: Ha ha, coi như một ngày nào đó hắn trở thành hoàng đế, cho dù hắn không cho nàng hành lễ, thì trên đầu nàng còn có một thái hậu đấy, nàng có thể không hành lễ sao?
​"Báo! Thái hậu bệnh tình nguy kịch!"
Hoa Tịch Uyển xin thề, nàng tuyệt đối không có ý nguyền rủa thái hậu!
​"Xảy ra chuyện gì?" Yến Tấn Khâu phản ứng bình tĩnh ngoài dự liệu của Hoa Tịch Uyển, nàng trầm mặc không nói gì, nhìn Mộc Thông tiến vào cửa bẩm báo, sau đó chợt kinh ngạc, hình như mỗi lần xảy ra chuyện lớn, thì đều là Mộc Thông báo cáo cho Yến Tấn Khâu biết.
​Ánh mắt nàng đảo qua người Mộc Thông cùng Yến Tấn Khâu một vòng, xem ra Mộc Thông vô cùng được Yến Tấn Khâu tín nhiệm?
​"Nghe nói sau bữa cơm chiều, hoàng hậu nương nương có đưa đến chỗ thái hậu mấy món điểm tâm, thái hậu dùng không lâu sau thì liền cảm thấy không khỏe, kết quả thái y còn chưa tới, ngài ấy đã phun ra một ngụm máu, đến khi thái y tới thì phát hiện thái hậu trúng độc, loại độc này giống y như loại độc trong điểm tâm hoàng hậu đưa tới."
Hoàng hậu tự dâng điểm tâm có độc cho thái hậu? Hoàng hậu cũng không phải là kẻ não tàn, bà sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế!
Xem ra hoàng hậu đã bị người ta mưu hại.
​"Hoàng hậu sao rồi?" Hoa Tịch Uyển mở miệng hỏi, "Hoàng hậu đã bị nhốt lại rồi sao?"
​"Người của đại lý tự đã áp giải hoàng hậu vào thiên lao do trọng binh trông coi," Mộc Thông hơi sửng sốt, "Chỉ là hiện tại còn chưa phán án tử, thái hậu cũng còn hôn mê ạ."
​"Chuẩn bị xe ngựa, ta và vương phi muốn vào cung thăm hoàng tổ mẫu." Yến Tấn Khâu kéo tay Hoa Tịch Uyển nói, "Đi thôi."
​Mộc Thông vừa định nhắc nhở Vương gia là áo choàng trên người ngài hơi nhăn, có muốn thay cái khác hay không, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui biết đâu không đổi thì tốt hơn.
​Trong thiên lao, hoàng hậu đầu tóc rối bù ngồi trên giường, mặc dù bà là phạm nhân đầu độc thái hậu, nhưng dù sao cũng là mẫu nghi một nước, cho nên cũng không ai dám thất lễ với bà, trong ngục không thiếu vật gì, chỉ duy nhất không thể tự do ra ngoài mà thôi.
Thái tử phi đứng ở ngoài cửa lao nhìn hoàng hậu, cười lạnh nói: "Mẫu hậu, ngài có khỏe không, con dâu tới thăm ngài đây."
Hoàng hậu lạnh lùng nhìn nàng một cái, không nói gì.
​"Ngài cho là mua chuộc bà đỡ thì có thể bỏ mẹ giữ con?" Thái tử phi cười nhạo nói, "Đâu có dễ như vậy."
​"Sinh ra một hoạ tinh, thì có cái gì mà đắc ý chứ," Hoàng hậu châm chọc nói, "Ngươi cho là một tiểu hoàng tôn từ khi sinh ra đã mang cái danh như vậy còn có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế sao?"
​Thái tử phi chỉ trầm mặc chốc lát, rồi đột nhiên nói: "Ta căn bản không nghĩ tới sẽ để đứa bé này tranh đoạt ngôi vị hoàng đế. Năm đó ta giữ khuôn phép gả cho thái tử, cũng chưa từng nghĩ phải đi đến bước này, năm đó bà đay nghiến ta, thái tử thì lạnh nhạt với ta, thậm chí hắn còn ở trước mặt ta liếc mắt đưa tình với thị thi*p, ta có oán hận câu nào không?"
​"Thế nhưng dù vậy, bà vẫn cảm thấy ta không có điểm nào tốt cả," Thái tử phi nói đến đây, lại đột nhiên cười lớn, "Bà rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, đó là do trời cao có mắt. Mấy năm qua, vì khiến những phi tần khác không thể có con, bà làm chuyện ác còn ít sao?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc