Bạo Quân Độc Sủng - Chương 57

Tác giả: Diệp Vũ Sắc

Mỗi lần nàng kêu một tiếng, Sở Minh Hoa lại hứng thú một lần, cười lại càng vui vẻ, càng sung sướng, đánh càng ngày càng hăng, lâm vào trạng thái điên cuồng. Có người xông tới, thở hồng hộc nói, “Nhị đương gia, có chuyện rồi…”
Hắn dừng tay, nổi trận lôi đình vung roi về phía kẻ nọ, tức giận hỏi có chuyện gì xảy ra. Kẻ đó đáp, “Đại đương gia đang đi tìm Nhị đương gia đó, Nhị đương gia đi nhanh đi”
Tưởng sẽ được tra tấn nàng một trận sung sướng, thế mà lần nào cũng bị cắt ngang, Sở Minh Hoa hờn dỗi chẳng có chỗ phát tiết, lại không thể không đi. Diệp Vũ cuộn chặt người lại, tuy chỉ có năm roi, nhưng đau nhức đã phá hủy ý chí nàng, khí lạnh như con tằm ăn mòn dần thân nàng… Gian phòng đá lạnh như băng, nàng chẳng còn chỗ nấp, dần dần lâm vào hôn mê…
**
Tri phủ Trấn Giang an bài cho Sở Minh Hiên và Thẩm Chiêu một gian biệt uyển có rường cột chạm trổ tinh mỹ, lịch sự, tao nhã, đi theo làm tùy tùng hầu hạ.
Từ phủ Tổng đốc đường thủy trở về, Thẩm Chiêu về phòng nghỉ tạm, chẳng bao lâu, Vương thống lĩnh cũng vội vã trở về. Thẩm Chiêu vội vàng hỏi, “Tìm hiểu sào huyệt của bang Thiên Thanh thế nào rồi?”
“Người bang Thiên Thanh có tính cảnh giác rất cao, ty chức cùng cấp dưới cải trang dịch dung, nói bóng nói gió, có hỏi thế nào cũng không tra ra được ạ” Vương thống lĩnh đáp, “Ty chức vô năng”
“Ta sớm đã đoán ra kết quả này mà, người ngoài khó mà lẩn vào bang Thiên Thanh được” Ánh mắt Thẩm Chiêu đầy sầu lo, “Vũ Nhi đang ở trong tay bang Thiên Thanh, không biết có bị tra tấn gì không nữa”
“Ty chức xin đi tìm hiểu lần nữa” Vương thống lĩnh lại chắp tay nói.
Thẩm Chiêu gật gật đầu, nhìn lá cây đại thụ bên ngoài cửa sổ, xoay người sắc mặt như thường nói, “Vương gia”
Sở Minh Hiên lo lắng đi tới, nghi hoặc hỏi, ‘Vũ Nhi sao lại ở trong tay Thiên Thanh được chứ?” Thẩm Chiêu biết, mới rồi hắn ta nhất định cũng nghe được mình và Vương thống lĩnh nói chuyện, vì thế bảo, “Vương gia, việc Vũ Nhi, để ta là phu quân lo lắng là được”
“Bổn vương sao không quan tâm được chứ?” Sở Minh Hiên vừa sốt ruột vừa giận, “Vũ Nhi đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Vì sao lại ở trong tay bang Thiên Thanh hả?”
“Ngày ấy lầu Tiêu Tương có việc vui, Vũ Nhi bị người ta bắt có ở lầu Tiêu Tương, ta hoài nghi là do bang Thiên Thanh gây ra”
“Bang Thiên Thanh ư?” Sở Minh Hiên nắm chặt tay, gân xanh nổi lên, sát khí ngập tràn trong mắt. Thẩm Chiêu lại thấy yên tâm, may Tấn Vương không bị tức mờ mắt, không truy vấn tiếp xem vì sao bang Thiên Thanh lại bắt Vũ Nhi.
Theo hắn quan sát, từ lúc Tấn Vương ở đài quan sát về phủ, đã khác hẳn lúc trước. TẤn Vương ở ngự tiền xin đi giết giặc, truy tra thích khách ám sát bệ hạ; tội phạm *** bên đường, Tấn Vương cầm kiếm chặn lại. Nếu là lúc trước Tấn Vương say mê phong hoa tuyết nguyệt tuyệt đối sẽ không chủ động tham gia chuyện triều chính hoặc những chuyện liên quan đến triều đình. Không những thế, tính tình Tấn Vương trầm ổn hơn lúc trước, không còn xúc động bất chợt, lỗ mãng, trong mắt không còn vui giận rõ ràng nữa mà đã biết che giấu cảm xúc.
HẮn đoán TẤn Vương thay đổi lớn thế nhất định là vì biến cố chữ “tình”. Có lẽ TẤn Vương trầm ổn thật sự rồi. Chỉ là Thẩm Chiêu không rõ, Tấn Vương có thể thay đổi hoàn toàn hay không.
Dựa theo kế hoạch, lấy danh nghĩa Lý Xương thiết yến ở lầu Hoàng HẠc để khoản đãi bang Thiên Thanh, đợi chủ bang Thiên Thanh tới, họ sẽ đi ra. Quả nhiên, chủ bang Thiên Thanh đã tới, là Nhị đương gia và mấy thuộc hạ.
Thẩm Chiêu và Sở Minh Hiên đứng ở sau cửa sổ phòng trong quan sát, thấy Lý Xương và Nhị đương gia đang nói chuyện. Nhị đương gia tuổi còn rất trẻ, thân thể gầy gò, bộ mặt thanh tú, cũng là một kẻ luyện công phu, võ nghệ không tầm thường, hơi khó dò xét.
“Lý đại nhân, ngài là quan, ta là tặc, nước giếng không phạm nước sông, hôm nay có gì chỉ giáo đây?” Bộ mặt Sở Minh Hoa âm độc, vừa thấy đã biết ngay là kẻ rất khôn khéo.
“Sau đó sẽ biết ngay mà, sau đó sẽ biết ngay mà” Lý Xương cười hỏi, “Đúng rồi, đại đương gia sao lại không tới?”
“Đại ca ta có việc gấp, mọi chuyện lớn nhỏ đều do ta quyết định tất”
“Là như vầy, có hai người muốn gặp Nhị đương gia”
“Vậy gọi họ ra đi. Lão đây tranh thủ lúc rảnh mới tới đây, chẳng có sức đâu mà cùng các ngươi tán gẫu, nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt đâu” Sở Minh Hoa nói cuồng vọng.
“Nhị đương gia thật khí phách quá” Thẩm Chiêu cùng lúc cất giọng ôn nhu. Hắn và Sở Minh Hiên cùng xuất hiện, mặt như ngọc, mặc áo gấm hoa đào, phong độ tiêu sái khiến người ta hoa cả mắt.
Sở Minh Hoa lúc thấy họ lại tức, bởi gã vốn có thể nhảy vọt trở thành Vương gia tôn quý, ăn trắng mặc trơn, lại bị cẩu hoàng đế và hai kẻ giảo hoạt này làm bị thua. Hắn tức nghẹn trong lòng, cũng chẳng đứng dậy đón chào, “Tấn Vương, hữu tướng đường xa mà đến, thiết yến khoản đãi người thô tục như ta đây, là quá đề cao ta rồi, ta đây phải tu ba kiếp mới có phúc khí ấy, không biết phải làm sao đây?”
Buổi chiều, đại ca nói với gã, Tấn Vương và hữu tướng đã tới Trấn Giang, việc hàng đầu là tìm được sào huyệt bang Thiên Thanh. Bởi thế, chúng sẽ dụ rắn ra khỏi hang, trên danh nghĩa là khoản đãi chủ bang Thiên Thanh, thực ra sau yến tiệc sai người theo dõi, tìm được sào huyệt của bang Thiên Thanh.
“Thiên Thanh là bang phái đầu tiên giúp Đại Sở ta, bổn vương sớm muốn biết từ lâu rồi” Sở Minh Hiên vung áo bào lên, tiêu sái ngồi xuống.
“Bang Thiên Thanh giúp khống chế đường thủy đã nhiều năm, đồng tâm hiệp lực với Tổng đốc quan nha đường thủy, vì triều đình và các châu phủ vận chuyển lương thực, vất vả nhiều năm rồi, bệ hạ sai Thẩm mỗ và Vương gia tới để khao thưởng” Thẩm Chiêu cười nói.
“Không dám, triều đình không diệt bang Thiên Thanh chúng ta thì chúng ta đã hàng phục rồi” Sở Minh Hoa cười lạnh, “Chỉ cần triều đình không nhúng tay, bang Thiên Thanh sẽ rất thích tận lực vì triều đình và các châu phủ”
“Cũng là thế, bang Thiên Thanh sẽ nghe lệnh triều đình, không hề ức hiếp dân chúng, *** phòng hỏa, làm những chuyện táng tận lương tâm” Thẩm Chiêu mở miệng mỉm cười, “Đổi lại, chỉ cần bang Thiên Thanh có quy củ, an phận thủ thường, làm dân lương thiện Đại Sở, triều đình sẽ không can thiệp”
Sở Minh Hoa dĩ nhiên biết ý những lời này, muốn bang Thiên Thanh nghe lệnh triều đình, thì nhất định phải đầu hàng triều đình; muốn bang Thiên Thanh biến thành lương dân, lại không thể. Gã ra vẻ lưu manh nói, ‘Ta cũng muốn làm lương dân lắm chứ, cũng muốn sống an nhàn lắm, nhưng bang thiên Thanh một tay che trời, chẳng phải rối gỗ, thả chút lại động chút. Họ đều là những hán tử tâm huyết, chẳng muốn ràng buộc, không chịu nổi chút quản thúc, cho dù ta Nhị đương gia này có muốn họ làm lương dân họ cũng sẽ không nghe đâu”
Trong lòng Sở Minh Hiên bốc lên lửa giận, “Là hán tử tâm huyết, nên ra chiến trường giết địch, chứ không nên *** phòng hỏa! Bang Thiên Thanh chuyện ác nào mà không làm, ức hiếp dân chúng, dân chúng đều thống hận cả, các ngươi cũng dám tự xưng là hán tử tâm huyết sao?”
Sở Minh Hoa đứng dậy, bộ mặt âm trầm, “Nếu không hài lòng, nhiều lời vô ích, xin cứ tự nhiên!”
Sở Minh Hiên gầm lên, “Ngươi cho là ngươi đi được sao?”
Lời chưa dứt hắn đã ném một ly R*ợ*u trên bàn xuống. Sở Minh Hoa cảm giác đằng sau có gió lạnh ập tới, cả người nhanh như chớp tránh thoát ly R*ợ*u, ngay sau đó, một luồng chưởng mạnh ập tới, gã lại nhanh nhẹn tránh, ra chiêu đón đánh.
Năm thuộc hạ của hắn thấy vậy cũng lập tức xuất chiêu hỗ trợ; tinh vệ trốn ở nơi bí mật gần đó cũng đều xuất động, trong khoảng khắc, cả căn phòng rộng sáng biến thành bãi chiến trường hỗn độn.
Thẩm Chiêu và Lý Xương đứng một bên, vừa nhìn vừa quan sát tình hình chiến đầu. Tấn Vương và Nhị đương gia đều không mang VK, lấy quyền cước so chiêu, đánh nhau hết sức kịch liệt.
Quyền cước vù vù, bóng người liên hoàn, kiếm thuật của Sở Minh Hiên vô cùng tinh sâu, công phu quyền cước cũng nhuần nhuyễn nóng bỏng, lấy linh mẫn và sở trưởng tàn nhẫn; Võ nghệ Sở Minh Hoa cao cường, lực nặng như núi, lại dần không địch lại. Sau một trăm chiêu, cả người Sở Minh Hoa bị trúng hai chưởng, bị nội thương. Thuộc hạ của hắn đỡ lấy hắn, chạy trốn ra ngoài.
Sở Minh Hiên đuổi theo không bỏ, Thẩm Chiêu cũng đi trên đường, nhưng thấy hai bên đánh càng thêm kịch liệt ai cũng bị thương. Bỗng Sở Minh Hoa ném một viên gì đó, một tiếng nổ “oành” khói đặc tràn ngập, trước mắt nhìn không rõ.
Lúc khói đặc tản hết, người bang Thiên Thanh đã không thấy tung tích. Sở Minh Hiên ra lệnh, “Đuổi theo! Cần phải tìm bằng được chúng!”
**
Thẩm Chiêu bố trí cục diện này, cố ý dẫn chủ bang thiên Thanh xuất hiện, sau đó, Vương thống lĩnh theo dõi họ trở về, cũng sẽ biết sào huyệt chúng ở đâu. Tiếc là thất bại trong gang tấc. TẤn Vương xúc động quá mức, không nên xung đột với Nhị đương gia.
Trở lại biệt uyển, Thẩm Chiêu đợi nửa canh giờ, Sở Minh Hiên đã trở lại, tức giận mặt đen sầm lại, “Lật tung cả phủ TRấn Giang lên, bổn vương cũng quyết tìm cho ra gã!”
“Giờ đánh rắn động cỏ rồi, bang Thiên Thanh đã biết triều đình đối phó với chúng, tiếp theo sẽ không dễ làm nữa” Sắc mặt Thẩm Chiêu nặng nề.
“Bổn vương không tin sẽ không tìm thấy sào huyệt của bang Thiên Thanh!” Sở Minh Hiên nắm chặt tay, khớp xương vang lên răng rắc.
Hai người không thèm nhắc lại nữa, cũng không đi đi lại lại, mà chỉ ngồi xuống uống trà. Qua một ly trà nhỏ, cuối cùng cũng có người bẩm báo, Nhị đương gia bang Thiên Thanh đi vào một toà nhà dân, rồi không thấy ra nữa.
Đôi mắt Sở Minh Hiên phụt lửa, “Lúc này bổn vương nhất định làm dễ như trở bàn tay” Thẩm Chiêu xua tay, nói trầm ngâm, “Tòa nhà kia đâu cứ nhất thiết là sào huyệt của bang Thiên Thanh chứ, cứ thầm điều tra trước chút đi”
Sở Minh Hiên không nói thêm gì, người đó liền đi. Lại thêm một khoảng ly trà nữa, một tinh vệ trở về bẩm báo, nói toà nhà kia ngày nào cũng có người ra vào, đại đa số là nam nhân. Trước mắt ngoài Nhị đương gia và năm thuộc hạ, còn có sáu bảy nam tử nữa.
“Như thế xem ra tòa nhà kia là điểm dừng chân trong thành của bang Thiên Thanh rồi” Sở Minh Hiên kết luận.
“Vương gia đoán cũng trùng hợp với ta” Thẩm Chiêu cười khẽ.
“Nhị đương gia không về tổng đàn, vậy chúng ta xôi hỏng bỏng không sao?”
“Vương gia an tâm chút chớ sốt ruột, Vương thống lĩnh hẳn sẽ mau trở lại, xem hắn có thu hoạch được gì không” Thẩm Chiêu cất giọng đều đều, gần như không thấy lo lắng gì.
Chẳng bao lâu, Vương thống lĩnh đã trở lại, nói đã tìm hiểu được tổng đàn của bang Thiên Thành. Hai người vui mừng quá sức, nói vài câu rồi rời biệt uyển đi.
***
Nửa đêm, gió lạnh thê lương, khí lạnh tập kích người. Bóng đêm đêm nay hết sức nặng nề, giống như đang ẩn chứa điều mạo hiểm không muốn ai biết. Vết roi trên người do không được chữa trị kịp thời mà trong gian phòng đá lại lạnh lẽo vô cùng, Diệp Vũ sốt cao mãi, thần trí không rõ.
Có thể bị ૮ɦếƭ ở chỗ này không đây? Hay ૮ɦếƭ rồi mà chẳng có ai biết không? Thật ra ૮ɦếƭ rồi chẳng phải tốt lắm ư? Đây chẳng phải là điều nàng vẫn hy vọng sao? Cả người khó chịu, đầu váng mắt hoa, nàng cố sức mở mắt, hơi tỉnh táo chút rồi lại vẫn mơ mơ màng màng.
Không biết mê man bao lâu, nàng cảm giác như có người đỡ mình dậy, như có ai đang bón nước cho mình uống, nhưng nước rất đắng, chua xót khó nuốt vô cùng, nàng chỉ muốn nhổ ra thôi… Giống như có người ôm lấy mình, như có một vòng tay ấm áp bao bọc quanh mình, thật ấm quá, cả sau lưng đều ra mồ hôi ướt đẫm… Nàng cố sức mở mắt muốn nhìn chút xem là ai đang chăm sóc mình.
Trong ௱ôЛƓ lung, nàng thấy một nam tử ló ra khuôn mặt mơ hồ, nhưng nàng mệt quá, khó mà tiếp nhận nổi, cũng không rõ hắn là ai, mí mắt đã sụp xuống.
“Đại đương gia, cô nương này sốt cao mãi, nóng dọa người, chỉ uống thuốc này e là không được” Tiểu Nguyệt lo lắng, cau mày, “Hay đưa nàng ấy vào trong thành chữa trị đi ạ”
‘Thuốc này trị phong hàn, không vượt qua được cửa này thì phải xem chính nàng ấy” Ánh mắt lạnh lẽo của đại đương gia lướt qua nàng ta, nàng ta lập tức cúi đầu không dám nhìn gã. Yên tĩnh một lúc, đại đương gia bảo, “Ngươi ôm nàng đi”
Tiểu Nguyệt ngồi xuống ôm lấy Diệp Vũ. Đại đương gia đi ra tới cửa phòng đá, chẳng bao lâu có kẻ vội vã chạy tới nói, “Đại đương gia, Nhị đương gia bị thương nặng, đã bị người triều đình bao vây, chắc không thoát thân được ạ”
Mắt gã lạnh như chim ưng, “TẤn Vương và hữu tướng có động tĩnh gì không?”
Người đó đáp, ‘Ta làm theo y lời đại đương gia bảo, tiết lộ chút ít vị trí tổng đàn, Tấn Vương và Hữu tướng đã biết tin, nhất định sẽ tới khuấy đảo sào huyệt”
“SÁng sớm mai tới Minh Nguyệt loan tìm ta, đi thôi”
“Vâng”
Người đó chạy vội đi biến mất trong đêm. Đại đương gia trở lại gian phòng đá, ôm lấy Diệp Vũ mê man, Tiểu Nguyệt vội vã đuổi theo. Đi ra bên ngoài, gã ôm nàng lên một chiếc xe ngựa, Tiểu Nguyệt liếc mắt nhìn thôn trang chìm trong bóng tối yên tĩnh, nhảy lên xe ngựa.
Từ sau khi Nhị đương gia rời đi, đại đương gia phân phó tất cả huynh đệ giải tán nấp kín, rời tất cả mọi thứ của bang Thiên Thanh tới Minh Nguyệt loan, chỉ còn lại thôn dân bình thường, bởi vậy, nếu quan binh tìm tới nơi này, cũng chẳng lục soát ra cái gì.
Sau nửa canh giờ Thẩm Chiêu và Sở Minh Hiên dẫn nhiều quan binh đuổi tới đây, không thu hoạch được gì. Thôn trang yên tĩnh, do quan binh đột nhiên đi vào, phá tan sự yên tĩnh vốn có. Cả dân thôn nghe được tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc, tiếng ngựa hí vang thê lương, nghĩ tới đại họa rớt xuống đầu, vội vã mặc quần áo đi ra ngoài.
Gió lạnh se sắt, đuốc cháy rừng rực, họ vẫn còn buồn ngủ sợ tới mức tim gan như sắp vỡ ra, chẳng rõ có chuyện gì xảy ra, không rõ vì sao lại có nhiều quan binh như thế. Tri phủ vừa nói thông suốt, đàng hoàng, trấn an thôn dân khiến họ không sợ hãi nữa. Sau đó quan binh lục soát từng nhà, trong khoảng khắc, toàn bộ thôn trang gà bay chó sủa, cảnh tượng loạn hết.
Lòng Thẩm Chiêu không đành, nhưng lại không thể làm vậy, bảo tri phủ sau này miễn trừ thôn trang này nửa năm thuế má. Quan binh lục tục hồi báo, không lục soát được nhân vật khả nghi nào. Sở Minh Hiên tức giận nắm chặt tay, “Bổn vương đi tróc nã Nhị đương gia trước!”
Thẩm Chiêu không ngăn lại, thấy hắn làm gương tiến nhanh vào màn đêm mịt mờ mà đi, sai mười tinh vệ và trăm quan binh chạy đuổi theo.
***
Một đêm ở phủ Trấn Giang, máu tanh ngập tràn. Một hồi kịch chiến, Sở Minh Hiên đã đánh cho Nhị đương gia bang Thiên Thanh một trận tơi bời, hộc máu, mười người tới bị áp nhập đại lao phủ nha TRấn Giang. Bóng tối tan hết, ánh rạng đông nhú lên, một ngày mới lại bắt đầu.
Sở Minh Hoa bị trói vào cọc gỗ, mặt không chút máu, thân thể xệch xoạc, trước *** có hai vết kiếm chém, áo bào loang lổ máu, khác hẳn kẻ điên cuồng lúc trước.
Dùng xong bữa sáng, Sở Minh Hiên và Thẩm Chiêu đi vào nhà giam. Hai bóng phiêu diêu, áo trắng gió thổi nhẹ bay phất phơ bước vào một nơi ẩm ướt hôi thối, người này mắt lóe sáng có một không hai, chói chang như ánh nắng, chiếu sáng toàn bộ khu vực tối tăm và xấu xí này. Đi sau hai người là tri phủ cung kính.
Sở Minh Hiên nhớ tới tối qua lục soát mà không tìm thấy Vũ Nhi, lửa giận bừng lên trong ***, quát, “Nói! Vũ Nhi ở đâu?”
“Vũ Nhi?” Mắt Sở Minh Hoa đảo vòng, cười quỷ dị, “Vũ Nhi à, ta mang giấu nàng ở một nơi mà chẳng ai tìm được nơi bí mật đó đâu”
“Bốp!” Sở Minh Hiên phẫn nộ tát hắn một nhát, “Ngươi cũng xứng gọi tên nàng đó sao?”
“Xứng hay không cũng chẳng phải do ngươi định đoạt!” Sở Minh Hoa lạnh lùng cười trộm, “Con gái Diệp tướng quân thật đúng là khác, *** trắng nõn nà, *** mềm mại, chỗ đó mới thật thơm *** làm sao! BẢo ta ૮ɦếƭ Dưới v'y nàng ta cũng cam tâm tình nguyện!”
“Ngươi đối nàng ấy thế nào rồi?” Sở Minh Hiên trừng to hai mắt, như chiếc chuông đồng vậy, trong mắt bắn ra hoa lửa mãnh liệt.
“Dĩ nhiên là ăn sạch rồi. Đời này, có thể được *** với một mỹ nhân tuyệt sắc như thế, thật mất hồn, đáng giá lắm…”
Sở Minh Hiên túm vạt áo gã, tức giận nổ bùng, lửa giận làm đỏ cả mắt, hận chỉ muốn chém ૮ɦếƭ gã! Thẩm Chiêu nói lạnh nhạt, “Vương gia, gã có lòng chọc giận ngài, ngài đừng phẫn nộ thế chứ”
NHững lời này như một dòng suối trong mát, chảy vào trong tim Sở Minh Hiên, dập tắt lửa giận, khiến cảm xúc hắn bình phục lại. Sở Minh Hiên buông Sở Minh Hoa ra, hỏi, “Nàng đâu?”
Sở Minh Hoa cười âm u, “Cho dù ngươi có giết ta, ta cũng sẽ không nói cho ngươi, ta muốn nàng sinh con cái cho ta…”
Lửa giận Sở Minh Hiên lại bùng nổ, bị lời hắn nói tức giận tới mức không khống chế nổi, cầm miếng sắt trong lò lửa áp vào *** gã. Trong mắt Sở Minh Hoa lóe lên hoảng sợ, “Ta nói, ta nói…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc