Bạo Quân Độc Sủng - Chương 147

Tác giả: Diệp Vũ Sắc

“Ta sẽ nói chuyện với hắn, biết đâu chừng hắn sẽ thả chúng ta đi” nàng liều mạnh nén xuống lệ nóng.
“Đừng tốn lời nữa” Sở Minh Phong cũng đoán được ý đồ của nàng, ánh mắt nghiêm nghị mà kiên quyết, “Nàng đã nói, ta ở đâu, nàng sẽ ở đó. Vũ Nhi, sống hay ૮ɦếƭ, chúng ta đều cùng một chỗ”
Tròng lòng chua xót, nàng chuyển hướng sang Thác Bạt Hoằng, “Bệ hạ, có thể nói chuyện sao?”
Thác Bạt Hoằng nhếch môi cười tà, “Có gì không thể chứ?”
Sở Minh Phong đau đớn nói, “Vũ Nhi…”
Diệp Vũ không đẩy được hắn, mắt thấy vậy, Thác Bạt Hoằng nhảy xuống ngựa, tới gỡ tay hắn ra, ý bảo thuộc hạ. Hai kẻ áo xanh dùng sức cậy mạnh túm chặt lấy hắn, Thác Bạt Hoằng mới ςướק được nàng từ trong tay hắn ra.
“Vũ Nhi, đừng mà…” Sở Minh Phong kêu lên đau đớn, ánh mắt rối rắm.
“Ta sẽ mau về thôi”
Nàng dứt khoát xoay người, đi theo Thác Bạt Hoằng đi phía trước. Mộ Dung Diệp không tỏ thái độ gì, bởi vì, nàng có ý nghĩ và quyết định của mình.
**
Ở đây khoảng cách rất gần bên kia, do bị rừng che nên họ nhìn không thấy tình hình nơi này. Mùa đông vẫn chưa hết, cây cối vẫn trụi lủi, gió lạnh ập tới, khí lạnh thấu xương. Thác Bạt Hoằng khoanh tay đứng, mặc áo lông cừi che giấu áo long bào màu vàng bên trong, khiến cho cả bầu trời ảm đạm lại có chút sắc, khiến người ta chói mắt.
Diệp Vũ không ngờ hắn tự mình đuổi theo, hơn nữa hắn còn chưa kịp thay cả quần áo, có thể thấy đã ra cung rất vội vàng.
Mặt hắn lạnh băng, vẫn không nhúc nhích, chỉ có góc áo lông cừu bay lên, rõ ràng đang đợiu nàng mở miệng.
“Ta có thể ở lại bên cạnh ngươi, nhưng có ba điều kiện” Nàng mở miệng đàm phán, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
“Nàng thế mà dám có gan đưa ra điều kiện với ta?” Hắn cười nhạo lạnh băng, “Nàng đã là con mồi của ta, sống ૮ɦếƭ do ta, còn dựa vào cái gì mà dám đòi điều kiện chứ?”
“Ta cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh ngươi một năm, một năm này, ta sẽ không chạy trốn, ngươi có thể lấy đủ các cách để khiến cho ta thích ngươi” Nàng nói đầy tự tin, ngươi có biết trong lòng ta chỉ có mình Minh Phong không, hiện giờ, ta ở lại bên cạnh ngươi, cho ngươi hẳn một năm thời gian, ngươi có thể trăm phương ngàn kế đoạt được trái tim của ta”
Thác Bạt Hoằng ngơ ngẩn cả người, không ngờ nàng sẽ cá ૮ɦếƭ lưới rách. LÒng của nàng, đúng thật là mê người.
Hắn hỏi, “Giả sử sau một năm, ta không chiếm được trái tim nàng thì sao/”
Ánh mắt Diệp Vũ trong veo lạnh lùng, “Nếu ngươi làm không được, ta sẽ rời ngươi đi, rời khỏi lạc Dương”
Hắn buồn cười nói, “Ta đây chẳng phải mất hết tất cả sao?”
“Cái này phải xem bản lãnh của bệ hạ, bệ hạ không có bản lĩnh, chẳng trách được ai”
“Vậy nói ra ba điều kiện của nàng đi”
“Thứ nhất, thả Minh Phong và Lâm đại ca ra, không thể thầm sai người đuổi theo, sát hại họ; thứ hai, bệ hạ cưới công chúa An Nhạc Sở quốc, sắc phong nàng ấy làm hậu; thứ ba, ta ở lại bên cạnh bệ hạ, không danh không phận, vẫn ở Lăng Vân Các, bệ hạ không thể ***ng vào ta, không thể ép ta” Nàng nhìn thẳng hắn, tin chắc hắn nhất định sẽ đồng ý cả ba điều kiện này.
Khuôn mắt thác Bạt Hoằng giận tái đi, “Ba điều kiện này quá mức hà khắc, với ta rất bất công”
Mắt đẹp Diệp Vũ lặng như ૮ɦếƭ, ‘Bệ hạ không đồng ý, vậy thì coi như ta chưa từng nói gì. Họ hợp sức mà chiến đấu đến ૮ɦếƭ, ta cũng sẽ không sống trên đời này”
Hắn nắm cằm nàng, “Nàng lợi hại lắm, dám bắt thóp ta”
Nàng mỉm cười lạnh lùng, “Làm phiền bệ hạ bảo Lâm đại ca tới đây, ta có lời muốn nói với huynh ấy”
“Nàng không muốn nói mấy lời tạm biệt với Sở Minh Phong sao?”
“Không cần thiết”
HẮn nhíu mi, đi lên trước, huýt sáo một cái, một thuộc hạ lập tức chạy tới. Một lát sau, MỘ Dung Diệp đi tới trước mặt nàng, đoán được nàng đã quyết định gì, “Vũ Nhi, muội có tính toán gì không?”
Diệp Vũ cười thản nhiên, “Thác Bạt Hoằng đã đồng ý với ta, tha cho các huynh đi”
“Muội ở lại bên hắn ư? Sao lại thế?” Hắn hiểu rõ lòng nàng, vì Sở Minh Phong, nàng có thể hy sinh tất cả. “Còn nữa, Sở Minh Phong sẽ không bỏ lại nàng, một mình cô độc đâu”
“lâm đại ca, chuyện này muội cầu xin huynh. Huynh cần phải dẫn huynh ấy rời khỏi Ngụy quốc, bảo vệ huynh ấy an toàn”
“Nhưng mà…”
“Huynh đừng cho huynh ấy về Lạc Dương, chỉ mình huynh ấy, vốn không thể cứu muội được” Nàng dặn dò, tâm tính thiện lượng như bị ai cào xé, đau tới khó chịu, “Còn nữa, huynh nói với huynh ấy, tìm một nơi tiên cảnh, về Kim Lăng cũng được, tùy huynh ấy lựa chọn”
Ánh mắt Mộ Dung Diệp đen sẫm nồng tình, “HẾt cách rồi sao? Có lẽ, chúng ta mở một đường máu, đều không phải vô vọng hoàn toàn”
Diệp Vũ mỉm cười, “Minh Phong vết thương còn chưa lành, muội không muốn huynh ấy bị thượng nặng thêm vì muội”
Vì Thác Bạt Hoằng có hợn hai mươi thuộc hạ, Sở Minh Phong và Mộ Dung Diệp không địch lại nổi.
Gần đây, vết thương Sở Minh Phong chưa lành, không đánh lại được Thác Bạt Hoằng; thứ hai, khinh công Mộ Dung Diệp tuyệt đỉnh, có thể chạy trối ૮ɦếƭ, nhưng cũng không có cách nào cứu người, tuy nói phi châm trúng họng ૮ɦếƭ ngay, song những người áo xanh này không giống thủ vệ Tiểu Uyển, không tránh né.
NHư thế, họ vốn không nắm chắc phần thắng. Ba người họ chỉ có thể ૮ɦếƭ, nhưng nếu có thể sống, vì sao cứ phải ૮ɦếƭ chứ? Chỉ cần còn sống, thì còn có tương lai.
Mộ Dung Diệp biết tâm ý nàng đã quyết, cũng sẽ không đổi, nói luôn, “Nàng đã quyết rồi, ta sẽ cố sức không cho hắn trở lại Lạc Dương”
“lâm đại ca, cám ơn huynh” Diệp Vũ mỉm cười, nhìn hắn, “Huynh đối xử tốt với muội, muội sẽ ghi nhớ mãi tỏng lòng, kiếp sau báo đáp”
“Kiếp sau, hy vọng nàng và ta không phải là anh em ruột nữa” Mặt mày u buồn của hắn lóe lên động lòng người.
“Bảo trọng” Nàng tiến lên ôm hắn, nước mắt rớt xuống trên vai hắn.
***
Thấy Diệp Vũ trở lại, Sở Minh Phong nói vui vẻ, “Vũ nhi, lại đây”
MỘ Dung Diệp đi qua, nàng lại không đi, ánh mắt lạnh băng, cười đầy khinh bỉ, “Huynh đã quên rồi sao? Ta là công chúa Linh Tê Tần quốc. Phụ hoàng, mẫu hậu ta đã bị Tần Hoàng sát hại, ta thân là con gái, máy mắn còn sống, sao không báo mối huyết hải thâm thù này chứ?” Nàng nhìn về phía Thác Bạt Hoằng, “Tướng sĩ Ngụy quốc như hổ báo, bệ hạ đồng ý b áo thù cho ta, thậm chí còn giúp ta đoạt lại đế vị Tần quốc, còn huynh thì sao? Huynh mất quốc gia, mất đế vị, mất tất cả, chỉ còn có mỗi cái mạng thôi”
Sở Minh Phong yên lặng nhìn nàng, nhận định lời nàng nói đều không phải là thật lòng. Nàng lại nói tiếp, ‘Nếu ta ở một chỗ với huynh, ẩn cư thế ngoại. Tần Hoàng sai người đuổi giết ta, huynh có thể bảo vệ ta sao? Hai đấm không địch thủ, huynh không bảo vệ ta được, càng không thể báo thù cho ta được, đoạt lại đế vị Tần quốc. Bởi vậy ta quyết định trở lại Lạc Dương, trời đất bao la, luôn có nơi cho huynh dung thân, sẽ không để huynh làm phiền ta báo thù”
“Vũ Nhi, ta ở đâu, nàng ở đó mà” Hai con mắt hắn ngập đầy đau thương, đau tới mức mắt run rẩy, “Nàng đã quên rồi sao?”
“Ta không quên, nhưng lòng ta đã quyết” Diệp Vũ cố khắc chế bi thương trong lòng, cố sức kìm nén lệ nóng trong mắt, nói lạnh khốc, “từ nay về sau, Diệp vũ ta và Sở Minh Phong ân đoạn nghĩa tuyệt, sống ૮ɦếƭ cũng không còn gặp lại nhau nữa!”
“Vũ Nhi…” Sở Minh Phong đau lòng nói khàn khàn, “Điều này không phải là nàng nói thật lòng, là hắn bức nàng, có phải không?”
“Không ai bức ta cả” nàng chậm rãi xoay người, quay lưng lại hắn, lệ nóng trào ra.
“Vũ Nhi, sống không được thì chi bằng ૮ɦếƭ cùng nhau… Vũ Nhi…” Hắn nói khàn khàn, định tiến lên lại bị kẻ áo xanh túm lại. Mộ Dung Diệp nhìn hắn đau đớn triệt nội tâm, lại đau lòng thay cho họ. Thác BẠt Hoằng dắt tay nàng, nói thầm bên tai nàng, “Nói thật là hay. Hắn bị nàng làm cho thương tích đầy mình”
Diệp Vũ chẳng thèm để tâm đến lời trêu ghẹo của hắn, cố sức kìm lại lệ đang cuồn cuộn bi thương. Sở Minh Phong giãy dụa, con ngươi đen bi thương biến thành đôi mắt máu, “Vũ Nhi, tối qua chúng ta nói rồi, nàng đã quên rồi sao? Chúng ta đã vui vẻ như thế, sung sướng như thế nàng đã quên rồi sao? Vũ Nhi…”
Nàng lại rơi lệ, rớt xuống quần áo, Minh Phong, sao ta có thể quên được chứ?
Lại không muốn nghe thấy thâm tình, đau đớn của hắn, nàng đi lên trước, được Thác Bạt Hoằng ôm lấy. Hắn hạ giọng nói, “Muốn để hắn ૮ɦếƭ tâm đi, ta sẽ giúp nàng một tay”
“Vũ Nhi…” Sở Minh Phong bi phẫn kêu lên, “Thác Bạt Hoằng, buông nàng ra…”
“Đừng như vậy” MỘ Dung Diệp khuyên. Thác Bạt hoằng đi lên trước, Diệp Vũ mặc hắn ôm, tóm lại chỉ quay đầu nhìn… Sở Minh Phong bi thương gầm rú lên, như hổ gầm, giãy dụa kịch liệt… Hắn tựa như mãnh thú bị nhốt đã lâu, cố sức giãy ra, lại càng ẩu đả mạnh mẽ… Người áo xanh quyền cước tung lên người hắn, hắn cũng không quan tâm, cứ liều mạng giãy dụa, rồi lại bị đánh ngã xuống đất…
Mộ Dung Diệp đánh cạnh giúp đỡ tiếc là không quat bảo ngưng lại được. LÒng hắn đau như sao cắt, lệ rơi đầy mặt, “Bảo họ dừng tay đi!”
Thác Bạt Hoằng huýt một tiếng sáo, bảo mã chạy chậm lại, hắn đưa nàng lên ngựa rồi bản thân cũng nhảy lên theo, ôm lấy nàng, chậm rãi nâng cánh tay phải lên.
Người áo xanh thôi không đánh nữa, Sở Minh Phong giãy dụa đứng lên, chạy tới, bị kẻ áo xanh đưa tay ngăn lại, mặc hắn có kéo thế nào cũng không đẩy được.
Diệp Vũ cuối cùng không kìm nổi, quay đầu lại nhìn hắn… Mặt hắn bị sưng rách đau đớn, nước mắt rơi lã chã..
Thác Bạt Hoằng giơ roi thúc ngựa chạy, bảo mã chạy nhanh như bay, nàng nhìn hắn, trong mắt hắn càng ngày càng cách xa, càng ngày càng nhỏ dần…
“Vũ Nhi…” Sở Minh Phong kêu khàn cả giọng, thể xác và tinh thần bị xé nát ra, đau tận máu xương.
“Vũ Nhi…” Tiếng gọi thê lương đau đớn cứ quanh quẩn nơi thôn dã rộng lớn, truyền ra khắp mọi nơi. Người áo xanh sau khi rời đi, Mộ Dung Diệp đợi hắn qua cơn bức xúc, đập mạnh lên gáy hắn, khiến hắn té xỉu.
***
Lúc tỉnh lại Sở Minh Phong phát hiện ra mình không còn ở trên xe ngựa nữa, mà xe ngựa thì đang chạy rất nhanh. Hắn vén màn xe lên, lệnh cho Mộ Dung Diệp dừng lại. Hai người nhảy xuống xe ngựa, Mộ Dung Diệp nói nặng nề, “Họ chưa đi xa lắm, huynh vẫn có thể đuổi kịp. Nhưng mà huynh có từng nghĩ tới, bằng sức một mình huynh, có thể cứu Vũ Nhi ra sao/”
“Chẳng lẽ ta cứ trơ mắt nhìn Thác Bạt Hoằng mang Vũ Nhi đi ư?” Sở Minh Phong rống lên bi phẫn.
“Vậy thì còn làm thế nào đây?” Mộ Dung Diệp nói lạnh lùng, khuôn mặt gầy gò chưa từng tức giận như thế bao giờ, “Thác Bạt Hoằng là Ngụy hoàng, thuộc hạ có võ nghệ cao cường, còn huynh thì sao? Huynh cái gì cũng không có! Cái gì cũng không có! Đoạt lại Vũ Nhi thế nào hả/”
Sở Minh Phong ngây người, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. Hắn nói đúng, giờ Sở Minh Phong chẳng còn đầy mê hoặc như Ngụy hoàng nữa, cái gì cũng không có, chỉ dựa vào sức một người, thì sao có thể cứu Vũ Nhi ra được chứ?
Vũ Nhi và Thác Bạt Hoằng đi, vì bảo vệ cho mình không bị thương, nếu xúc động mà làm hỏng việc, phá hỏng một mảnh tâm ý của nàng.
NHưng cứ trơ mắt nhìn Vũ Nhi bị Thác Bạt Hoằng mang đi, hắn thật sự không cam lòng! Mộ Dung Diệp thấy hắn bình tĩnh chút, nói, “Cứu Vũ Nhi ra là phải cứu, nhưng Thác Bạt Hoằng sẽ canh phòng nghiêm ngặt, còn cần phải bàn bạc kỹ hơn”
Sở Minh Phong không nói, đôi mắt sắc thâm thúy, như lâm vào trầm tư.
“Huynh có tính toán gì không?” Mộ Dung Diệp cảm thấy hắn bình tĩnh tới khó hiểu, chẳng biết hắn đang nghĩ gì nữa.
“Đúng là nên bàn bạc kỹ hơn” Con mắt đen của Sở Minh Phong híp lại, ánh mắt ác độc, “Muốn đoạt lại Vũ Nhi từ trong tay Thác Bạt Hoằng, ta phải trở về Kim Lăng”
“Huynh định… Đoạt lại tất cả mọi thứ vốn thuộc về huynh sao/”
“Còn có cách khác nữa sao?”
“Đây là cách tốt nhất” Mộ Dung Diệp cảm thấy Sở Minh Phong cơ trí, khí phách trầm ổn tàn nhẫn đã trở lại, “Nhưng huynh có nắm chắc việc đoạt lại đế vị không?”
“Không nắm chắc cũng phải thử một lần!”
Bộ mặt Sở Minh Phong hung ác nham hiểm, nhanh nhẹn nhảy lên xe ngựa. Xe ngựa lại tiếp tục chạy về trước, hắn lặng yên nói: Vũ Nhi, hãy đợi ta, ta sẽ không để nàng phải đợi lâu đâu.
***
Trở lại trong cung thì đã khuya rồi. Thác Bạt Hoằng đưa Diệp Vũ về Lăng Vân Các, nắm tay nàng đi thẳng vào phòng ngủ. Xuân hoa, Thu Nguyệt thấy nàng trở vềm vui sướng nghênh đón, lại thấy bộ mặt lạnh lùng như sắt của bệ hạ, lập tức rời khỏi tẩm điện.
Hắn thu cánh tay lại, nàng liền trước trước mặt hắn, nói lạnh nhạt, “Ngay mai còn phải lâm triều nữa, xin bệ hạ về tẩm điện nghỉ ngơi đi ạ”
“Đừng có mơ chạy trốn nữa!” Hắn nhằn từng từ một, ánh mắt ác độc, “nếu nàng còn có gan dám chạy trốn lần nữa, vậy ba điều kiện của nàng sẽ coi như không còn, nhất là điều kiện cuối cùng”
“Ta dĩ nhiên là tuân thủ rồi, vẫn xin bệ hạ tuân thủ ước định đi ạ”
Hắn hung ác nham hiểm lườm nàng một lúc lâu, rồi mới buông tay nàng, ra, rời khỏi Lăng Vân Các. Diệp Vũ *** đi nằm, nằm trên giường buồn ngủ lại nghĩ tới Sở Minh Phong, lại không ngủ được. Giờ Minh Phong đang ở đâu? Lâm đại ca có khuyên được huynh ấy không? Họ đã rời khỏi Lạc Dương đi xa chưa, có được bình an vô sự không?
Minh Phong, huynh sẽ nghĩ cách cứu ta ra có phải không?
Trưa hôm sau, nàng đang ngồi ăn cơm, Thác Bạt Ngưng đã vội vàng xông tới, “Lâm đại ca đâu? Huynh ấy không phải ở cùng một chỗ với ngươi sao?”
Diệp Vũ để nàng ngồi xuống, chẳng muốn lừa gạt nàng nữa, tiện nói luôn, “Huynh ấy không trở lại nữa”
Mày Thác Bạt Ngưng cau nhanh lại, nước mắt tuôn trào mãnh liệt, đầm đìa bi thương, khiến người ta sinh lòng trắc ẩn, “Lâm đại ca, sao huynh có thể đối xử với ta như vậy chứ? Huynh thật nhẫn tâm làm sao…”
Diệp Vũ cảm khái, công chúa Sùng Ninh đối với Lâm đại ca cũng có mối tình thắm thiết. Vì thế nàng trấn an nói, “Công chúa, có lẽ có một ngày, huynh ấy bỗng dưng trở lại đến bên cạnh công chúa, cho công chúa một sự vui mừng đó”
Tuy chỉ là ảo mộng, nhưng ít ra cũng để cho nàng ấy có chút hy vọng.
“Thật vậy ư?” Khuôn mặt nhỏ như hoa như ngọc của thác Bạt Ngưng đẫm nước mắt, nhìn có vẻ yếu ớt, ‘Đúng rồi, ta nghe nói Lâm đại ca và ngươi chạy ra khỏi thành, chuyện này đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ngươi trở lại mà huynh ấy lại không về chứ?”
“chuyện này nói ra thì dài lắm, ta nghĩ huynh ấy sẽ tự mình nói với người thì tốt hơn”
Thác Bạt Ngưng vừa đau lòng vừa tức giận, Lâm đại ca, đó là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, huynh thế mà lại bỏ ta… Huynh không làm ta thất vọng sao? Vì sao huynh lại muốn bỏ ta lại chứ…
Ba ngày sau, Thác Bạt Hoằng ban chiếu, cưới công chúa An Nhạc Sở Minh Lượng Sở quốc, sắc phong nàng ta làm hoàng hậu.
Lế sắc phong được quyết định vào hai mươi ngày sau.
Ngày này, sau giờ trưa Sở Minh Lượng đi vào Lăng Vân Các. Diệp Vũ mệt rã rời, đang định *** nghỉ một lát, lại thấy đến không tốt đẹp gì, cố gắng lên tinh thần đối phó với bạn tốt ngày xưa.
Sở Minh Lượng mặc quần áo hoa lệ đẹp đẽ, bên ngoài khoác áo choàng màu xanh càng tôn lên dáng người yểu điệu, mắt ngọc mày ngài, cao quý đoan trang tao nhã. Nàng ta công khai ngồi trước bàn, “Thác Bạt đại ca đã lệnh cho cung nhân may cho ta một bộ y phục mặc trong lễ phong điển, hôm nay tiến cung chỉ là một lượng nhỏ thôi”
“Xin chúc mừng công chúa” Diệp Vũ giọng lạnh nhạt nói, ‘Ngươi không ngờ được là Thác Bạt đại ca sắc phong cho ta làm hoàng hậu đi” Sở Minh Lượng mặt mày lạnh băng, giọng kỳ lạ, lấy thái độ đối địch đối đãi hoàng tẩu, “này cũng khó trách, có kẻ nghĩ tới mỗi nam tử đều không trốn thoát khỏi tay nàng ta, nghĩ đếm mình có mệnh làm hoàng hậu, ai ngờ nghĩ thế nào cũng chẳng có ngày được như ý”
“Công chúa định nói gì ạ?”
“Ta chỉ thấy cảm khái mà thôi”
“Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, xin công chúa cứ tự nhiên cho” Diệp Vũ nhẫn tâm ra lệnh trục khách, ngày xưa dù còn là bạn bè, nhưng một khi ***ng tới lợi ích, thì sẽ trở mặt thành thù, chẳng còn tình nghĩa gì.
Sở Minh Lượng không cam lòng hỏi, “Ngươi đã đi rồi vì sao còn về?”
Diệp Vũ cười thản nhiên lạnh nhạt, ‘Xuân Hoa, Thu Nguyệt là người của bệ hạ, nếu người nói ít đi chút thứ không nên nói, hoặc là có bất kính gì với ta, sẽ nhanh chóng lọt vào tai bệ hạ. Nếu người không sợ thì cứ n ói đừng ngại, ta xin rửa tai lắng nghe.”
Sở Minh Lượng mặt biến sắc, oán hận rời đi.
***
Dương Châu, biên cảnh Ngụy Sở, trong quân doanh. Gió lạnh lướt qua trên quân doanh, mang theo hơi nước sông ẩm ướt. Cờ Đại Sở quốc màu đỏ màu đen đang tung bay phấp phới, khiến quanh doanh yê n tĩnh lại càng yên tĩnh hơn. Thỉnh thoảng có chim bay cao tít trên trời rồi lại hạ xuống, khiến cho bầu trời càng thêm nặng nề hơn.
Phía xa xa quân doanh, có hai người đang giục ngựa đi tới. Đây là Sở Minh Phong và Mộ Dung Diệp.
“Ở đằng trước là quân doanh của Diệp đại tướng quân, Sở huynh, đi thôi” Mộ Dung Diệp híp mắt lại, mày cau chặt.
“Huynh không đi theo ta sao?” Sở Minh Phong quay đầu nhìn hắn, ánh mắt sắc bén.
“Ta về lạc Dương”
“Huynh tóm lại không bỏ được Vũ Nhi rồi”
“Huynh cũng không bỏ được, nhưng huynh không thể không buông, nếu không ai sẽ cứu Vũ Nhi đây?” Mộ Dung Diệp cười cười. Sở Minh Phong chụp xuống via hắn, “Vũ Nhi tạm thời giao cho huynh”
Mộ Dung Diệp cũng đập tay hắn, “Ta ở cùng Vũ Nhi ở lạc Dương đợi huynh, đừng để nàng đợi lâu quá đó”
Sở Minh Phong cảm động nói, “Ân tinh của huynh, ngày sau xin báo”
Mộ Dung Diệp quay đầu ngựa lại, giơ roi chạy như bay, rất nhanh đã biến mất ở trong trời đất mờ mịt. Sở Minh Phong giục ngựa phi nhanh đến, tựa như mũi tên vậy bắn nhanh về thủ vệ sâm nghiêm của quân doanh. Trước cửa quân doanh, thủ vệ đưa kích ngăn lại, “Người tới là ai?”
Tuấn mã hí dài, Sở Minh Phong cũng xuống ngựa, cất cao giọng hạ lệnh, “Gọi Diệp tướng quân ra gặp ta!”
“làm càn!” Thủ vệ thấy hắn ngang ngạnh mạnh mồm như thế, tức giận, “Thắng nhóc ngươi thật to gan! Ta khinh!”
“Vút” một cía, Sở Minh Phong quất roi qua, quật mạnh lên người thủ vệ. Một thủ vệ khác thấy vậy, lập tức gọi fim Sở Minh Phong nhân cơ hội xông thẳng vào.
Chẳng bao lâu có hai ba chục người vây quanh hắn, đều muốn dạy dỗ cho một thằng nhóc vô danh tiểu tốt, chẳng coi ai ra gì, cả gan làm loạn xông vào quân doanh như thế.
“Diệp Chí Bằng!” Sở Minh Phong cao giọng gọi to.
Diệp Chí Bằng đang ở trong phòng thương nghị cùng mấy tướng quân chuyện quân tình, nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, vốn đã cảm thấy kỳ lạ rồi, giờ lại nghe thấy tiếng kêu to này, thì ra khỏi phòng, nhìn xem đã có chuyện gì xảy ra.
Ông bước lên phía trước trông thấy người đó ngồi trên lưng ngựa, cảm thấy kẻ này gọi thẳng tên tục của mình, chắc hẳn là bạn cũ rồi.
Người này dáng dấp khôi ngô, trên người có võ. Sở Minh Phong chậm rãi quay đầu ngựa lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng bức Diệp Chí Bằng.
Ánh mắt Diệp Chí Bằng khi chạm phải gương mặt quen thuộc tới mức chẳng quen thuộc được hơn thế, vô cùng khiếp sợ, lập tức cung kính hành lễ đi lên trước.
Ông đang định khom mình, Sở Minh Phong cười nói, “Diệp lão đệ, trước uống một chén trà nóng đã”
Diệp Chí Bằng hiểu ra, lệnh cho tất cả mọi người lui, còn mình đi theo hắn mời vào phòng.
Mấy tướng quân kia đều là những tướng lãnh trẻ tuổi do một tay Diệp Chí Bằng đề bạt, vẫn chưa từng gặp qua thánh nhan, bởi vậy, không biết người tới là ai, lại nhìn ra được, đại tướng quân vô cùng cung kính với hắn, chắc là nhân vật lớn rồi. Càng kỳ lạ hơn là, đại tướng quân sau khi vào phòng nhưng lại đóng chặt cửa phòng lại.
“Thần tham kiến bệ hạ” Diệp Chí Bằng quỳ xuống bái lạy.
“Đứng lên đi” Sở Minh phong nâng ông dậy, nói giễu, “Ta đã không phải là Sở Hoàng nữa rồi”
“Trong lòng thần, bệ hạ vĩnh viễn là bệ hạ” Diệp Chí Bằng xuất thân binh nghiệp, thân thể cường tráng, thẳng thắn, gương mặt ngay thẳng, mày rậm mặt to, vẻ mặt đầy chính khí nghiêm nghị, “Chỉ là… mấy tháng trước, triều đình đưa tới công hàm, nói bệ hạ bất hạnh băng hà, Tấn vương đăng cơ… Hôm nay gặp lại bệ hạ, thần ngu dốt, thần hồ đồ rồi…”
“Chuyện này nói ra thì dài lắm, nói sau với ngươi vậy” Sở Minh phong dặn, “Thân phận của ta, trước mắt đừng lộ ra ngoài, ngươi biết rõ rồi đó”
Diệp Chí Bằng gật đầu, đi ra ngoài sai thuộc hạ pha trà, mang đồ ăn lên. Ăn uống no say, Sở Minh Phong mới nói chuyện âm mưu hoàng đệ Sở Minh Hiên giết huynh đoạt vị, nói tới việc lưu lạc ở Lạc Dươgn Ngụy quốc gặp đươc Diệp Vũ đã biến mất một thời gian. Diệp Chí Bằng nghe xong, lòng đầy căm phẫn nói, ‘Không thể ngờ được Tấn Vương thế mà lại làm ra chuyện giết huynh đoạt vị đại nghịc bất đạo như vậy! Bệ hạ hồng phúc Tề thiên, chắc chắn sẽ có ngày lại ngồi chấp chưởng trên giang sơn”
Sở Minh Phong nói, “Đại tướng quân trung dũng, là cánh tay lương thần của Đại Sở quốc ta, lần này tới quân doanh cũng chính là việc này”
Diệp Chí Bằng lập tức ôm quyền tỏ thái độ, “Bệ hạ có gì phân phó, thần xin toàn lực ứng phó ổn thỏa, trợ bệ hạ bằng được!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc