Bạo Quân Độc Sủng - Chương 13

Tác giả: Diệp Vũ Sắc

Thẩm Chiêu giải thích, “Diệp cô nương chỉ còn một hơi thở cuối, ta ôm nàng ngâm trong nước ấm, nàng vừa tỉnh lại, coi như kéo một mạng nhỏ trở về”
Sở Minh Hiên định hỏi, vậy vì sao lại cởi sạch quần áo ra chứ? Không *** không được sao?
Tuy trong lòng thấy rất khó chịu, nhưng chung quy hắn không hỏi, cũng không muốn lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.
“Lục hoàng thúc thế mà dám dùng thủ đoạn bỉ ổi để đối phó với một cô gái, hẳn là ông ta ép Vũ nhi làm việc cho ông ta, Vũ nhi không chịu, nên mới bị giam trong hầm băng” Hắn nói oán hận.
“Hẳn là vậy, đợi lát nữa tới hỏi Diệp cô nương chút”
Thẩm Chiêu nghe rất rõ, hắn ta gọi Diệp Vũ là “Vũ nhi”, có thể thấy quan hệ giữa hắn ta và nàng ấy rất thân mật.
Thầy thuốc tới, họ đi theo vào trong tẩm phòng. Thầy thuốc nói, Diệp cô nương bị khí lạnh xâm nhập, cả người yếu ớt, cần phải điều dưỡng cho tốt, nhất là đêm nay, không nên trúng gió; qua được đêm nay, không ngại gì, hẳn sẽ không sao. Như thế thầy thuốc viết đơn, bốc thuốc.
Sở Minh Hiên ngồi ở mép giường, nắm tay nàng, “Tay lạnh như vậy, sắc mặt tái nhợt, Vũ nhi, có thấy lạnh không?”
“Tốt hơn nhiều rồi, đa tạ Vương gia quan tâm” Diệp Vũ nói khẽ chậm chạp, tuy không muốn biểu hiện thân mật trước mặt Thẩm Chiêu, lại cũng không nên rút tay về như vậy, nàng hướng về Thẩm Chiêu, “Ơn cứu mạng của đại nhân, suốt đời không quên”
“Chỉ đơn giản thôi, cũng chẳng phải công lao mình ta, Vương gia cũng bỏ ra không ít sức” Thẩm Chiêu thấy trong mắt nàng mất tự nhiên bảo.
“Nếu bổn vương sớm biết Lục Hoàng thúc giam nàng trong hầm Băng, bổn vương cũng muốn xông vào!” Sở Minh Hiên tức giận nắm chặt tay.
“Thuỵ vương đức cao vọng trọng, có uy vọng cực lớn trong triều, cũng là trưởng bối Vương gia, vương gia không cần vì ta đắc tội hắn” Nàng mượn cơ hội rút tay ra, vỗ lưng hắn một cái, rồi lùi lại chui vào trong chăn.
“Đắc tội ông ta thì sao? Bổn vương sợ ông ta chắc?” Khuôn mặt tuấn tú Sở Minh Hiên giận bừng bừng.
“Vương gia đừng hành động theo cảm tính” Thẩm Chiêu ôn hoà khuyên nhủ, “Đúng rồi, Diệp cô nương, Thuỵ Vương có bức cô làm chuyện gì không?”
Diệp Vũ sớm biết hắn sẽ hỏi, nên bảo, “Cũng chẳng có gì nhiều, là ta tự tuỳ hứng thôi. Thuỵ vương bỗng dưng hứng trí, bảo ta nhảy một điệu múa cho ông ta xem, ta không chịu, ông ta giận tím mặt, đem nhốt ta tại hầm băng”
Hắn cười khẽ, “Nghĩ tới Thuỵ Vương chắc không rõ tính nết cô lắm rồi, chỉ nghĩ doạ cô, cô cũng không dám cãi lời ông ta. Diệp cô nương, tuy kiên trì là ước nguyện ban đầu chẳng có gì đáng trách cả, nhưng chuyện sống ૮ɦếƭ trước mắt, cần hiểu rõ mới đáng”
Cơn giận Sở Minh Hiên còn sót lại chưa tan, thở phì phì bảo, “Vậy Lục Hoàng thúc cũng không ép được chứ! Vũ Nhi, nếu có lần sau, nàng phải sai người tới báo cho bổn vương, bổn vương sẽ nói với Lục Hoàng thúc!”
Nàng cười chậm rãi không nói gì.
Thẩm Chiêu lại bảo, “Vương gia, sức khoẻ Diệp cô nương vẫn còn yếu, trước để cô ấy nghỉ ngơi đã, không bằng ngài và ta đi nói chuyện tiếp”
Sở Minh Hiên rất thân thiết vỗ vỗ vai nàng, “Nàng nghỉ ngơi cho tốt, muộn chút bổn vương lại tới thăm nàng”
Diệp Vũ gật gật đầu, nhìn theo họ rời đi.
Vừa rồi, Sở Minh Hiên thấy cảnh Thẩm Chiêu ôm nàng. chẳng biết có ghen hay không nữa?
Nếu có thể khiến họ nghi kỵ lẫn nhau, như vậy, chuyện Sở Minh Phong giao cho nàng đã hoàn thành rồi chăng?
Chẳng bao lâu, thị nữ bưng chén thuốc tới, sau khi hầu nàng uống xong thuốc thì lui ra ngoài, nàng buồn bã nghĩ, Thuỵ vương sẽ từ bỏ ý đồ sao? Nghĩ mãi nàng lại chìm vào mộng đẹp.
Chẳng biết ngủ bao lâu, lúc tỉnh lại nàng kinh ngạc thấy Sở Minh Hiên ngồi bên mép giường, đang lẳng lặng nhìn nàng.
Ánh mắt thâm trầm như vậy, nàng chưa từng thấy trên người hắn; thần sắc nặng nề, hắn chẳng có biểu hiện ra quá. Hắn sao vậy”
“Vương gia sao còn chưa về phủ ạ?” Nàng thấy sắc trời cũng gần tối không khách sáo, hoàng hôn sắp xuống.
“Vũ Nhi, bổn vương mang nàng về phủ chăm sóc thật tốt có được không?” Hắn chân tình hỏi.
“Thầy thuốc nói tối nay nên tránh gió, vẫn nên nghe lời thầy thuốc là tốt rồi”
“Bổn vương sẽ không để nàng bị gặp gió”
“Vương gia có phải đang lo thị nữ ở đây chăm sóc không chu toàn phải không ạ?”
“Không phải, bổn vương lo….sẽ có chuyện đồn vớ vẩn…”
Diệp Vũ đã hiểu, cảnh kia vẫn chọc mãi trong lòng hắn không tan, vì vậy nói, “Thẩm đại nhân làm người, Vương gia không thể tin được sao?”
Sở Minh Hiên nói buồn bã, “Không phải là không tin được ngài ấy, mà là không tin được miệng người khác”
Nàng bật cười, “Ta chỉ ở trong này dưỡng thương, người khác nói gì chứ? Vương gia, ngài lại lo buồn vô cớ rồi”
Hắn không nói gì nữa, chỉ yên lặng nhìn nàng.
Nàng thấy kinh ngạc, khó hiểu hỏi, “Sao vậy?”
“Thẩm Chiêu bảo, ngài ấy ôm nàng ngâm trong nước ấm….Ngài ấy đã nhìn thấy toàn bộ nàng, nàng có biết không?” Ánh mắt hắn thống khổ cau lại, nắm tay đấm mạnh lên chăn đệm.
“Ta cũng tỉnh lại mới biết được” Hoá ra là vì chuyện này, nàng tìm từ cẩn thận, “Thẩm đại nhân là chính nhân quân tử, lúc ấy ta đang lâm vào cảnh sống ૮ɦếƭ chưa rõ, nói vậy cũng là ngài ấy bất đắc dĩ rồi. Vì chuyện này mà Vương gia thấy buồn ư?”
“Ta biết ngài ấy là chính nhân quân tử, nhưng bản vương vẫn cảm thấy….” Sở Minh Hiên như nói không nổi, hoặc như không biết nói thế nào, “Nàng là người của bổn vương, sao có thể để nam tử khác nhìn thấy hết chứ?”
Diệp Vũ khẽ nói, “Vương gia, ta chỉ thuộc về chính mình, chẳng phải là của bất cứ ai”
Giọng tuy đã nhu hoà, nhưng có độ yếu mạnh rõ ràng. Hắn kinh ngạc nhìn nàng, lời này có ý gì?
Nàng nhấn giọng thêm, âm lanh lảnh, “Vương gia, ta không muốn, cũng không nghĩ sẽ dựa vào bất kỳ nam tử nào! Ta không phải là người của bất cứ ai, mà chỉ thuộc về chính mình! Vận mệnh của ta là do ta tự nắm lấy!”
Hắn ngây người khiếp sợ, không tin nổi những lời nàng nói ra vậy.
Từ xưa đến nay, phụ nữ đều dựa cả vào nam tử mà sống, sao nàng lại có ý nghĩ như vậy chứ? Rất kỳ quái.
Là do hắn không hiểu rõ nàng hay là do nàng thay đổi quá lớn?
NHưng lời này còn có ý gì nữa? Nàng thật sự không thích hắn sao?
“Vũ Nhi, nàng có tâm ý với bổn vương, hay đã thay đổi rồi?” Sở Minh Hiên hỏi tối nghĩa.
“Vương gia thấy thế nào?” Diệp Vũ hỏi lại, thầm nghĩ hẳn là nên trả lời ra sao.
“Bổn vương không biết….”
“Vương gia vốn làm tổn thương người, ta vẫn còn nhớ rất rõ, nhưng ta vẫn không hiểu, sao vương gia lại thay đổi tâm ý chứ?” Vấn đề này vẫn là nỗi thắc mắc trong lòng nàng.
“Bổn vương sẽ nói rõ với nàng ngay”
Hắn thở dài, đỡ nàng ngồi xuống, cẩn thận sửa chăn đắp cho nàng, cầm bàn tay bé nhỏ của nàng, bảo, “Thật ra, bổn vương lần đầu gặp nàng, bóng hình xinh đẹp của nàng đã khắc sâu trong đầu bổn vương”
Nàng biết, mùa thu năm trước, Diệp đại tiểu thư đi du ngoạn trên sông Tần Hoài, vô tình rơi xuống nước, may được hắn ra tay cứu, mới thoát khỏi khó khăn. Cũng bởi lần gặp nhau đó, Diệp đại tiểu thư mới vừa gặp đã yêu mãi với hắn, đem Tấn vương phong lưu phóng khoáng trong truyền thuyết, kết hợp với nam tử ôn nhuận với nhau, cuối cùng không cách nào quên được.
Bất luận là tấu cầm, hay viết chữ, hay chăm sóc hoa cỏ, hay nằm nghỉ giữa trưa, Diệp đại tiểu thư đều lúc nào cũng nhớ tới hắn; thậm chí hắn còn xuất hiện trong mộng của nàng, cùng nàng thâm tình, chiếm trọn trái tim nàng.
Nàng có tình ý với hắn, mà hắn thì lại chẳng biết gì. Ngày ngày tưởng niệm, đêm đêm dày vò, nàng không bao giờ muốn thừa nhận sự Tra t** ấy, tháng ba năm nay, nàng quyết định gặp hắn để bày tỏ tâm ý, giữa họ có nhân duyên hay không, thì do ông trời quyết định.
Tiếc thay, kết quả Diệp đại tiểu thư mong đợi được là, ngày nhớ đêm mong đều bị Tấn vương cự tuyệt mạnh mẽ.
“Nàng tài mạo song toàn, cả thành Kim Lăng ai cũng biết, bổn vương sao lại không biết chứ?” Sở Minh Hiên cười hiền hoà, “Nàng là người biết trên dưới, dịu dàng khả ái, bổn vương vừa gặp đã yêu rồi”
“Nhưng vì sao….” Diệp Vũ cảm giác được, luồng xúc động sâu trong lòng ấy đang giãy dụa kịch liệt, muốn biết rõ tình hình cụ thể lúc đó, nàng cố ép xuống, hỏi giùm Diệp đại tiểu thư.
“Lục hoàng thúc hồi kinh dưỡng bệnh, cha nàng Diệp đại tướng quân tiếp nhận binh quyền, đóng ở biên cảnh. Hoàng huynh vì củng cố địa vị quyền lực hoàng gia, lại không muốn làm cho võ tướng xuất hiện một Lục hoàng thúc kiêu ngạo thứ hai, vì thế âm thầm phái người điều tra văn võ trong triều có lui tới chỗ cha nàng không. May cha nàng là người chính trực trung thực, lại tận tâm và trung thành với Đại Sở ta, cũng không có cấu kết bí mật với các đại thần khác, kết bè kết cánh”
“Vậy thì sao?”
“Giả sử nàng gả cho bổn vương, phủ Tấn vương và phủ tướng quân kết thành thông gia, hoàng huynh sẽ như gặp phải địch lớn, sẽ coi bổn vương như mãnh thú, hồng thuỷ” Hắn cười chua xót, “Hoàng huynh sẽ không cho nàng gả cho bổn vương, bởi hoàng huynh lo lắng năm mươi vạn quân trong tay cha nàng sẽ trở thành hậu thuẫn của bổn vương, âm mưu soán vị”
Nàng hiểu rồi, vô tình nhất là đế Vương gia, con gái quan lại bình thường cũng chẳng có hôn nhân tự do.
Sở Minh Hiên nhìn nàng chăm chú, “Một khi gả nàng cho bổn vương, không những hy sinh hạnh phúc cả đời, mà thậm chí phủ Tấn vương và phủ tướng quân sẽ gặp hoạ diệt môn”
Diệp Vũ hết hồn, “Vì củng cố ngôi vị hoàng đế, vì đề phòng hoạ chưa xảy ra, bệ hạ cũng không muốn cho cha ta trở thành nhạc phụ của Vương gia”
Hắn gật đầu, “Bản vương thích nàng, cũng biết nàng ái mộ bổn vương, chỉ tiếc là….Vì sự an toàn của người hai phủ, bổn vương đành hy sinh đoạn tình duyên giữa nàng và bổn vương, chỉ đành nhẫn tâm cự tuyệt nàng”
Nàng bỗng nhớ tới một chuyện, “Hiện giờ Vương gia không lo nữa sao? Nói vậy bệ hạ cũng biết Vương gia và ta….”
Đôi mắt hắn đen xì nhìn khắp nơi, ‘Nàng lưu lạc thanh lâu, bổn vương sao để mặc nàng được chứ? Còn nữa, cho dù hoàng huynh có nghi ngờ bổn vương, bổn vương cũng không muốn lại mất nàng nữa. Vũ Nhi, có lẽ ông trời không đành lòng để bổn vương bỏ qua nàng, mới để nàng rời khỏi phủ tướng quân, bổn vương sẽ nắm chắc cơ hội này, nghĩ cách cưới nàng vào phủ”
Nàng ngơ ngác nhìn hắn, có chút nghĩ ngợi. Hoá ra, Tấn vương cũng không phải vô tình với Diệp đại tiểu thư, mà là lo lắng tới hơn chín mươi mạng người nên mới nhân tâm với nàng. Hắn một lòng muốn cưới nàng, vậy Sở Minh Phong sẽ thế nào đây?
Sở Minh Hiên vẫn đành để cho Diệp Vũ qua một đêm ở biệt quán. Một đêm này, Thẩm Chiêu ngủ lại biệt quán, nhưng chưa từng tới nhìn qua nàng một lần, có lẽ là vì tị hiềm đi.
Sáng sớm hôm sau, nàng hỏi thị nữ thị nữ nói hắn đã vào triều sớm. Nàng cảm thấy hôm nay đỡ hơn nhiều, thể lực cũng khôi phục được một nửa, tới chiều tà có thể trở về lầu Tiêu Tương được rồi. Vừa ăn sáng xong, Tấn vương đã tới.
“Vương gia sao tới sớm thế?” Nàng cười hỏi.
“Bổn vương tới đón nàng” Hắn cười mắt lấp lánh như nắng.
“Đã nói qua với Thẩm đại nhân rồi sao?” Nàng kinh ngạc.
“Bổn vương luôn làm trước nói sau, không cần để ý đến ngài ấy” Hắn mạnh mẽ cầm lấy quần áo nàng, muốn hầu nàng mặc quần áo.
“Vẫn cứ để thị nữ tới đây đi, xin Vương gia giữ ý cho”
Sở Minh Hiên lui ra phòng ngoài, thị nữ tới giúp nàng. Chẳng bao lâu hắn vào phòng đem áo choàng quàng lên người nàng, còn đội mũ trùm đầu cho nàng, sau đó chẳng nói lời nào ôm lấy nàng.
Diệp Vũ cả kinh nói, “Vương gia làm gì vậy? Để ta xuống”. Hắn nói nghiêm trang, “Bổn vương ôm nàng về phủ”
Nàng không ngờ một kẻ phong lưu tiêu sái như Vương gia vẫn là một một chủ nhân bá đạo. Dưới con mắt của kẻ hầu, nàng bị hắn ôm ra biệt quán, lên xe ngựa, nàng xấu hổ má nóng lên.
Xe ngựa đi trước, hắn vẫn ôm lấy nàng, cố tình không buông. Nàng ôm lấy cổ hắn, nhìn cái cằm kiên nghị của hắn, mũi thẳng, hạ giọng bảo, “Hôm nay ta gần như khoẻ rồi, ta có thể tự ngồi được”
Hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mắt nàng mà đen xì lại, như chạm thẳng tới tận sâu trong lòng nàng, sâu tới tận linh hồn bên trong của nàng.
“Bổn vương nhớ nàng”
Vừa dứt lời, môi hắn đã áp xuống. Cánh môi mềm mại quyện lại, dây dưa, hắn trầm mê nhắm mắt lại, hận không thể nuốt gọn toàn bộ môi nàng vào.
Diệp Vũ chẳng những không cự tuyệt mà ngược lại đáp lại hắn, híp nửa mắt, quan sát vẻ mặt hắn.
Giai nhân mong nhớ đêm ngày trong lòng, hắn có thể tận tình hưởng thụ sự động tình trong một khắc này, hôn tình cảm nồng nhiệt, hơi thở quẩn quanh.
Mãi cho tới khi hai người thở hồng hộc, Sở Minh Hiên mới thả nàng ra, mắt tối đen, “Bổn vương lúc nào cũng nhớ tới nàng”
Nàng rũ mắt xuống, má đỏ bừng lên, mặt đầy xấu hổ.
Trở lại phủ Tấn vương, hắn ôm nàng vào phủ, mặc kệ hàng đống người hầu nhìn. Nàng muốn xuống, ra sức giãy dụa và khuyên bảo nhưng chẳng có kết quả, chỉ đành nằm trong lòng hắn để hắn bồng vào trong Thuỷ Nguyệt Hiên, rồi được hắn ôm vào trong phòng khách. Còn tẩm phòng của hắn, nhanh chóng trở thành phòng khách của nàng.
Tiếp đó, thị nữ hầu hạ nàng thay quần áo, rồi tiếp theo, thầy thuốc tới bắt mạch; rồi tiếp nữa nàng ngủ ngay lập tức cho tới tận lúc ăn trưa.
Hắn sai người hầu đem bữa trưa tới phòng nàng, cùng nàng dùng bữa. Sau bữa trưa, hắn đi thư phòng xử lý một số chuyện, rồi ra ngoài, để nàng an tâm ở nơi này.
Sau bữa tối hắn vẫn chưa về, Diệp Vũ đành để cho hai thị nữ lui, xuống giường mặc quần áo, chuồn ra tẩm phòng.
Thư phòng ở ngay phía trước, nàng đứng trong tối, quan sát bốn phía. Canh giờ vẫn còn sớm, Thuỷ Nguyệt Hiên có không ít người đi lại, nhưng nơi này là chỗ Tấn vương ở, kẻ hầu cũng không dám đi lại chung quanh, bởi vậy rất im ắng, chỉ có mấy bóng đèn bọc vải lụa đỏ toả ra ánh sáng hồng lay động trong gió đêm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc