Bạo Quân Độc Sủng - Chương 127

Tác giả: Diệp Vũ Sắc

Ngày này, Diệp Vũ tuyên bố bị cảm lạnh, đầu óc choáng váng sốt, nói với An Thuận rồi về cung nghỉ tạm.
Hắn biết bệ hạ cực thích cung nữ mới tới này, không muốn làm khó nàng, để cho nàng về nghỉ ngơi. Vừa rời khỏi điện thừa tư, nàng lập tới tới chỗ cũ gặp mặt Thác Bạt Hoằng, vội vàng thay quần áo công công. Vừa đổi song, hắn đã tới, nàng theo hắn ra cửa hông phía đông, rồi từ hông cửa đông ra cung.
Thị vệ thủ vệ không hỏi nghi vấn gì, họ ra cung thuận lợi, nàng ngồi trên xe ngựa, trên mặt bất giác cười sung sướng, bởi vì rất nhanh có thể nhìn thấy Sở Minh phong rồi.
“Vui vậy sao?” mặt Thác Bạt Hoằng lạnh tanh.
“Ra cung đương nhiên là vui rồi” Nàng thôi cười, đỡ cho hắn đổi ý đột ngột, “Chỉ có hai canh giờ thôi, đi nhanh đi” Xe ngựa đi trước, nàng đợi cùng gặp mặt Minh Phong giờ khắc kia, tim cứ đập mãi.
Minh Phong, ta tới đây.
Hắn nhìn bộ dáng vui mừng, hưng phấn, sốt ruột của nàng, trong lòng thấy nổi lên hờn dỗi. Chẳng bao lâu, xe ngựa chậm rãi dừng lại, hắn thấy nàng vội vàng nhảy xuống xe, nhanh tay lẹ mắt nắm chặt cổ tay nàng. Diệp Vũ hoài nghi nhfin hắn.
Thác Bạt Hoằng ép nàng ngồi xuống, lấy chiếc khăn lụa ra, “Bịt kín mắt”
Lập tức có thể thấy Minh Phong, nàng chẳng cần nghĩ nhiều vậy, cứ mặc hắn bịt kín hai mắt mình. Sau đó, nàng được hắn ôm xuống xe ngựa, được hắn nửa ôm nửa đỡ đi tới một tòa nhà. Đi một lát rồi cuối cùng dừng lại, nàng gỡ khăn lụa xuống, tim đập tăng dần lên.
Nàng đứng ở đình uyển, phía trước là một gian phòng riêng, cửa phòng đóng chặt.
“Hắn ở bên trong” Hắn thật muốn mang nàng rời đây ngay lập tức, không muốn cho họ gặp lại nhau.
Nếu được, hắn sẽ mang giấu Sở Minh Phong ở một nơi mà nàng vĩnh viễn không biết, khiến cho họ sinh ly tử biệt, khiến cho nàng chậm rãi quên hắn ta đi. Nhưng mà mong muốn chẳng được.
Vốn Diệp Vũ nghĩ mình sẽ tự tiến lên, nhưng thật sự sắp tới thời khắc gặp lại, lại sinh ra khi*p hãi… Nàng bước từng bước đi tới, không biết đang lo lắng sợ hãi cái gì, chậm rãi lấy tay đẩy nhẹ ca]r phòng ra… Cửa phòng kẹt một tiếng mở, nàng đứng ở trước cửa, thấy trong phòng không có một bóng người… Không, trên giường có một người…
Chậm rãi đi vào, đóng cửa lại, chậm rãi đi qua… Cái bóng bên trong là Minh Phong sao? Vì sao lại ngủ ban ngày chứ?
Nam tử kia xoay người, bốn ánh mắt cùng tập trung về một hướng. Trong lòng nàng dân lên chua xót, xương cốt đau nhức, nước mắt trào ra.
Hắn yên lặng nhìn nàng, không dám tin cảnh trước mắt này, chậm rãi ngồi dậy, con ngươi đen trợn tròn mãi…
Ngay sau đó nàng bước nhanh tới, “Bệ hạ..”
Nam tử trước mặt thật sự là Minh Phong sao? Tay nàng áp lên mặt gầy yếu của hắn, nước mắt trào ra… Khuông mặt này mới tiều tụy, gầy yếu, khí sắc kém cỏi, tóc môi trắng bệch làm sao… Đôi mắt không còn sắc bén, lạnh khốc ẩn chứa khổ sở và thâm tình như trước nữa… CẢ thân hình này không còn cường tráng như trước, chỉ có bàn tay vẫn to như thế, vẫn dày rộng như thế…
HẮn là Minh Phong của nàng, đúng thật là Minh Phong nàng ngày nhớ đêm mong rồi! Sở Minh Phong lệ long lanh, lòng đau như đao cắt, cứ si ngốc nhìn nàng chăm chăm.
Nghĩ tới cả cuộc đời này không còn gặp lại nàng nữa, nghĩ tới sẽ ở Ngụy quốc biến thành một cái xác không hồn, ai ngờ, trời xanh đã mang nàng tới tận trước mặt hắn… Nhưng mà hắn nào có mặt mũi gì để nhìn nàng nữa chứ?
“Bệ hạ.. Ta tới rồi…” Diệp Vũ trong lòng đau đớn vô cùng, tất cả thương xót, đứa con cưng của trời từng cao ngạo, tôn quý bất phàm giờ lại biến thành tù nhân tiều tụy tang thương.
“Ta…Không biết ngươi… Ngươi là ai…” Hắn hất tay nàng ra, lệ không còn, sắc mặt lạnh lùng.
“Bệ hạ….” Nàng kinh ngạc, hắn sao có thể không nhận ra mình chứ? Nàng ôm chặt mặt hắn, “Huynh nhìn ta đi, huynh thật sự không biết ta sao?”
“Ngươi nhận nhầm người rồi, ta không phải là người ngươi biết” Hắn nói hờ hững, lại lấy tay đẩy nàng ra, “Ta không thích có người quấy rầy, xin cứ tự nhiên cho”
“Ta là Diệp Vũ mà, huynh sao tự dưng không biết ta thế? “ Nàng ngồi xuống mép giường, tóm lấy tay hắn, đặt lên mặt mình, “huynh sờ sờ ta xem…”
Sở Minh Phong hơi dùng sức đẩy nàng, ‘Ta không muốn gặp ngươi nữa, ngươi đi di! Ta không biết ngươi!”
Diệp Vũ bị đẩy lùi ra sau ba bước, thốn khổ nhìn hắn, đau triệt nội tâm, lệ rơi đầy mặt. Vì sao hắn lại biến thành như vậy chứ? Nhìn vào mắt hắn, nàng chỉ thấy có lạnh băng.
Đúng rồi, hắn mất đế vị, mất giang sơn, lưu lạc Ngụy quốc, trở thành tù nhân, còn bị tra tấn thành như vậy, hắn cam chịu là khó tránh khỏi, thậm chí hắn không muốn mình biết tình hình hiện giờ của hắn, mới có thể nói là không biết mình, mới đuổi mình đi. Nhất định là vậy!
Nàng nhào tới, ôm lấy hắn, ôm thật chặt, nói giọng khàn khàn, “Ta biết trong lòng huynh rất khổ… Ta sẽ nghĩ cách cứu huynh…”
Tâm tính thiện lương trong lòng Sở Minh Phong như bị một con dao nhỏ cắm thẳng vào, đau tới nỗi nước mắt trào ra lăn trên mặt.
Nàng là niềm tin sống sót của hắn, mấy ngày mấy đêm này, hắn không lúc nào là không nghĩ tới nàng, nhớ nàng, nghĩ đến mà xương cốt đau nhức. Lúc này nàng ở ngay trước mặt, ôm mình, hắn cũng muốn ôm lấy nàng, chỉ một lát là tốt rồi, nhưng mà một khi ôm lấy thì sẽ không muốn buông ra nữa, vậy thì cứ chặt vụn trước đi.
Diệp Vũ ra sức lắc người hắn, bất ngờ chạm phải miệng vết thương, hắn nhíu mày, buồn nôn, gỡ tay nàng ra.
“Ta không phải là bệ hạ của ngươi…” Đau lòng kịch liệt, giọng hắn cứ đau khàn.
“Huynh đúng mà!” Nàng ngồi lên đùi hắn, hôn lên môi hắn. Hắn gỡ tay nàng ra, nàng lại tùy hứng ôm lấy cổ hắn, khẽ cắn nhẹ lên môi mỏng của hắn… Chân tay hắn cứng đờ, không chịu nổi sự xích mích và dụ dỗ như thế, suýt nữa sóng tình dâng trào hôn nàng, nhưng lý trí lại chiến thắng dục tình, hắn thờ ơ gỡ tay nàng ra, đẩy nàng,. “Xin hãy tự trọng”
Nàng ngơ ngác nhìn hắn vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ.
“Ta muốn nghỉ ngơi, xin cứ tự nhiên cho” Giọng Sở Minh Phong đầy lạnh lùng, ra vẻ cách xa người ngàn dặm vậy.
“Minh Phong, nhẫn nại một thời gian nữa, ta sẽ dẫn huynh rời khỏi Ngụy quốc” Trong lòng nàng chua xót. Cửa phòng đột ngột mở ra, Thác Bạt hoằng tiến vào, “Canh giờ hết rồi, mau đi theo ta”
Diệp Vũ không muốn đi, “Ta vừa vào có một lát, chưa hết giờ mà…”
Hắn túm chặt lấy cổ tay nàng, “Nếu không đi sẽ bị phát hiện, sẽ không có lần sau nữa đâu”
Nàng muốn tránh tay, lại không tránh ra được, bị hắn kéo mạnh đi. Nàng nhìn nam tử yêu dấu, chua xót dặn dò, “Minh Phong, hãy đợi ta…”
Sở Minh Phong nhìn nàng bị Thác Bạt Hoằng lôi đi, khắc chế nỗi bi thống, mặt không đổi sắc. Cửa phòng đóng lại, nước mắt rơi xuống từng giọt tí tách. Sau đó hắn ho khù khụ kịch liệt, ho thật lâu, ho tới mặt đỏ tai hồng, như sắp tắt thở vậy…
****
Xe ngựa lại trở về hoàng cung. Thác Bạt Hoằng nhìn bộ dạng bi thương của nàng, trong lòng hơi tức giận. Nàng ngây ra như phỗng, nước mắt lăn quanh, chắc chắn đang nghĩ tới Sở Minh phong.
“Sắp tới cửa cung rồi, mau thu dọn bản thân đi” Hắn cực không muốn thấy bộ dạng nàng nhớ Sở Minh Phong tý nào.
Diệp Vũ lườm hắn một cái, dùng tay áo lau mặt. Hắn nói trầm giọng, “Ba ngày sau, phụ hoàng dẫn tôn thất và trọng thần tới Kinh Giao đi săn”
Nàng nói tức giận, “Chẳng liên quan tới ta”
“Nàng cũng phải đi”
“Ta đi làm cái gì? Ta có biết cưỡi ngựa bắn cung đâu”
“Phụ hoàng sẽ chọn cho nàng đi theo” Mắt Thác Bạt Hoằng híp lại, ‘Lúc trước mỗi lần đi săn, phụ hoàng sẽ treo một giải thưởng, để cho con cháu tôn thất và trọng thần trong triều tỷ thí, xem cưỡi ngựa bắn cung ai giỏi hơn thì có thể thắng được phần thưởng”
Nàng thấy hắn đang tưởng tượng ra phần thưởng lần này, nói khinh thường, “Thắng thua thật sự quan trọng sao?”
Ánh mắt hắn tàn nhẫn, “Lần này thái tử không thể đi, ta tuyệt không thể bị bại bởi Nhị hoàng huynh và Tam hoàng huynh”
Nàng líu cả lưỡi, “Huynh định âm thầm ra tay?” Hắn hơi thất vọng, “Nàng thế mà lại xem thường ta!”
Diệp Vũ oán thầm, ta đây nên nhìn ngươi thế nào hả?
Nhưng hắn muốn thắng, cũng không phải không thể. Vì thế, nàng dùng miệng đàm phán, ‘Nếu Vương gia an bài cho ta nửa tháng sau gặp mặt Minh Phong, ta cam đoan huynh sẽ thắng”
Thác Bạt Hoằng cắn răng, “Thật sao?”
Nàng nghiêm túc gật đầu, “Huynh võ nghệ trác tuyệt, cười ngựa bắn cũng thành thạo, vì sao lại lo thua họ chứ? Bọn họ cười ngựa bắn cung còn kém huynh mà chẳng phải sao?”
“Phụ hoàng văn võ song toàn, dĩ nhiên cũng hy vọng con cái cũng giỏi cười na]j bắn cung, bởi vậy Nhị hoàng huynh và Tam hoàng huynh từ nhỏ đã khổ luyện cười ngựa bắn cung, ở Ngụy quốc ít có ai là địch thủ, cả thái tử cũng còn kém họ nữa” Hắn giải thích.
“Huynh yên tâm đi, ta cam đoan huynh có thể thắng mà” Nàng cười tự tin. Hắn thấy nàng nói chắc chắn thế, dù hơi hoài nghi, nhưng vẫn có thái độ mong chờ mòn mỏi.
Trở lại hoàng cung, đổi lại quần áo, Diệp Vũ lúc này mới đi tới cung thất của mình ở gần đó, thì thấy có hai người từ trong cung thất đi ra. Vốn định xoay người tránh mắt họ nhưng đã bị họ thấy, nàng đành phải đi qua.
Ngụy hoàng bước nhanh tới, áo bào bay lên, nhìn khôi ngô uy vũ, có khí thế đế vương từ tận trong xương.
Nàng hạ mình hành lễ, “Nô tỳ tham kiến bệ hạ”
“Chẳng phải ngươi bị bệnh sao? Vì sao lại ra ngoài hứng gió hả?” Giọng An Thuận vang mà có trách móc, ‘Bệ hạ nghe thấy ngươi bị bệnh, mới cố ý tới thăm ngươi, ngươi cũng không ở trong phòng, để cho bệ hạ đi mất công một chuyến”
“Tạ bệ hạ quan tâm. Nô tỳ uống thuốc xong, thấy đỡ chút, mới đi ra ngoài chút để hít thở không khí. Không ngờ bệ hạ lại cố ý tới thăm nô tì, nô tì thật vinh hạnh quá” Nàng ôn nhu giải thích.
“Đi đâu vậy/’ Ngụy hoàng hỏi, giọng có chút giận.
иgự¢ nàng như thắt lại, không phải là ông ta phát hiện ra gì rồi chứ. “Nô tì đi về hướng kia một lúc. Gió to, bệ hạ nên về tẩm điện dùng bữa đi, nô tì có làm chút cháo thịt nạc cho bệ hạ nếm thử, được không?”
An Thuận cười nói, ‘Gần đây khẩu vị bệ hạ không tốt, chẳng bằng thử tay nghề của nàng ấy xem sao”
Ngụy hoàng mỉm cười nhìn nàng, ‘Nếu tay nghề ngươi không tốt, trẫm muốn phạt ngươi”
Trở lại điện Thừa tư, Diệp Vũ liền tới phòng bếp nhỏ làm cháo thịt nạc. Ước chừng nửa canh giờ sau, nàng bưng một tô cháo thịt nạc tới đại điện. Ngụy hoàng ăn hai miếng, mặt rồng nở rộ, “Mùi vị thanh đạm, ăn vào kích thích, có một mùi thơm ngát, hương thơm. Huyên Nhi, tay nghề của ngươi thật sự rất được”
Nàng cười nói, “Bệ hạ thích thì ăn nhiều chút đi ạ”
Ông liền ăn thêm hai bát cháo ngon miệng nữa, vừa ăn, đã ngửi thấy mùi ngon rồi. An Thuận cười bảo, “Đã lâu bệ hạ chưa từng được ăn thoải mái thế, xem ra tay nghề Diệp cô nương quả thật được lắm”
“Nghĩ muốn thưởng cái gì? Chỉ cần ngươi nói ra, trẫm đều thưởng ngay” Ngụy hoàng cười tỉm tỉm, nói hào ái.
“Nô tì hầu hạ bệ hạ đã là được ông trời ban ơn lớn rồi ạ, nô tì không cần ban thưởng cái gì, chỉ nguyện mỗi ngày bệ hạ ăn thêm nhiều chút, long thể khỏe mạnh là được” Diệp Vũ nói mềm mại.
“Bệ hạ, nô tài thấy Diệp cô nương tuổi còn nhỏ mà đã biết tiến lui, sau này tất làm nên đại sự” An Thuận là kẻ nhanh nhậy, thấy bệ hạ đối với nàng khác hắn, cũng lên tiếng khen.
“An công công quá khen rồi” Nàng nói khiêm tốn.
“An Thuận, ngươi nói trúng tâm ý trẫm, trẫm thấy Huyên Nhi thông minh lanh lợi, ổn trọng đoan trang, là mệnh phú quý đó” Ngụy hoàng mỉm cười ánh mắt dừng trên người nàng, dần nóng rực lên.
“Thật thế sao ạ? Diệp cô nương đúng là có phúc khí ở tương lai quá” An Thuận cười tít cả mắt lại, “Đúng rồi, ba ngày sau bệ hạ ra khỏi thành đông đi săn, nô tài đã chọn cung nhân hầu hạ bệ hạ rồi, bệ hạ có cần nhìn…”
Ngụy hoàng thuận miệng nói luôn, “Lần này để Huyên Nhi biết thêm chút ít đi”
Diệp Vũ vội vàng tạ ơn, lại nghĩ, Thác Bạt Hoằng phỏng đoán thánh ý lợi hại quá, thật sự là hiểu Ngụy hoàng rất rõ.
**
Người bắc chuộng võ, bốn mùa đều ra khỏi thành đi săn bắn, luyện tập cung cưỡi ngựa bắn tên, luyện tới mức thân thủ bất phàm.
Ngụy hoàng lệnh cho cung nhân chuẩn bị cho Diệp Vũ một con ngựa màu trắng như tuyết, nàng đi phía sau cung nhân, được bao bọc ra khỏi thành đi săn trong đội ngũ hoàng thất, nghênh ngang qua phố lạc Dương mà đi.
Thác Bạt Hoằng cố ý tụt hậu, cùng chạy song song với nàng.
“Con tuấn mã này tên là “tuyết phi” đó, tính tình ôn hòa, là một đôi với con tuán mã “Vô ảnh” kia của phụ hoàng, là bảo mã quý hiếm do Tần quốc tiến cống đo” Hắn vừa giải thích vừa rong ruổi cưỡi ngựa, “Vô ảnh là ngự mã, chỉ có phụ hoàng có thể cưỡi, còn con Tuyết phi này vẫn ở trong chuồng, Lệ quý phi, Kiều thục phi đã mấy lần muốn cưỡi nhưng phụ hoàng không đồng ý. Giờ phụ hoàng cho nàng cưỡi con Tuyết phi, có thể thấy phụ hoàng đã yêu thích nàng hơn hẳn các nàng kia rồi.
“Đấy chẳng phải là mong muốn của huynh đó sao?” nàng cười lạnh lùng.
“Phụ hoàng không làm gì với nàng đó chứ” Hắn quay đầu nhìn nàng, nàng mặc quần áo màu xanh, là bộ cươĩ ngựa màu thiên than, tóc 乃úi ngắn gọn, chỉ có cắm một cây trâm ngọc bích, nhìn tư thế có vẻ oai hùng hiên ngang xinh đẹp, chọc mắt người.
Diệp Vũ nói châm chọc, “Vương gia vẫn nên đi trước thôi, nếu không phụ hoàng ngài mà thấy ngài cố ý tiếp cận ta thì lòng sinh nghi đó”
Thác Bạt Hoằng cười khẽ, “Ta không sợ, nàng sợ gì chứ? Nàng đang quan tâm ta hay là không muốn nói nhiều với ta nhỉ?”
Bị nói trúng tâm sự, nàng quẫn bách, “nếu phụ hoàng ngài mà nổi lên nghi ngờ với ngài, thì cũng đừng có trách ta không nhắc nhở ngài đó nhé”
Hắn cười, chuyển sang chuyện khác, “Nàng khong phải nói cam đoan là ta thắng đó sao? Nàng có cách gì hay hả?’
Nàng bảo hắn lại gần, thì thào mấy câu vào lỗ tai hắn. Nghe xong, hắn vô cùng ngạc nhiên, “Cái này cũng biết à?’
Nàng mím môi cười, nói, “Hôm qua ta nói với bệ hạ, bệ hạ cũng tiếp thu rồi”
Hắn nóng lòng muốn thử, “Vậy thì thử một lần xem”
Không thể không cảm thấy lạ, vì sao nàng lại đoán đực cách tuyệt diệu như thế chứ? Sau nửa canh giờ, họ đã tới nơi săn bắn của hoàng gia.
Vườn săn bắn của hoàng hia chủ yếu dựa vào rừng mà xây dựng lên, cả cánh rừng rộng, mặt cỏ dày, lại có có chỗ để dựng lều nghỉ chân. Vòng săn bên trong có nuôi các loại chim bay cá nhảy, chuyên cung cấp cho hoàng gia săn bán, các Vương công quyền quý đi săn, nhất là săn được mãnh hổ, báo, thì người đi săn nhiệt huyết càng sôi trào.
Bởi vì họ đi vào thì núi rừng yên tĩnh bắt đầu xao động.
Bầu trời hôm nay trong xanh khác thường, mặt trời đã chuyển lên chính giữa không trung, soi xuống cánh rừng tỏa thành từng mũi kim sáng lóng lánh. Chỉ có gió lạnh mới nhắc người ta nhớ ra trước mắt đã là đầu đông, chạc cây, lá cây phong lay động, sàn sạt.
Vườn săn đã sớm bố trí chỗ nghỉ chân tốt cho ngụy hoàng cùng các vật dụng, Diệp Vũ pha một ấm trà nóng dâng lên đứng sang một bên.
Con cái vương thất, vương công đại thần, thanh niên tài tuấn đứng ở dưới đợi bệ hạ tuyên bố phần thưởng.
Ngụy hoàng đặt chén trà xuống cất cao giọng, ‘Mỗi lần săn mà được nhiều, thì sẽ được phần thưởng. Lần này không cần biết ai sẽ có nhiều con mội nhất, tiếp đó An Thuận sẽ nói với các ngươi tỉ thí thế nào, trước tiên trẫm nói về phần thưởng đã”
Mọi người ai cũng mỏi mắt mong chờ.
“Người thắng, trẫm phong hắn làm dũng sĩ đứng đầu Đại ngụy quốc, còn được yêu cầu trẫm một vấn đề. Bất luận có yêu cầu thế nào trẫm cũng đều đồng ý”
Có người thì bàn luận, có kẻ thì xoa tay, nhưng tình cảnh quần chúng dâng trào, nóng lòng muốn thử.
An Thuận nói, “Bệ hạ đã nghĩ ra, chư vị chia làm ba đội, phân biệt bằng cách lấy Hàn Vương, Vệ Vương, Tề Vương cầm đầu, mang theo bốn đội viên, đi xuyên qua cánh rừng kia, trước cánh rừng săn bắn có cắm cờ đỏ. Ai lấy được cờ đỏ thì người đó thắng.
Hàn Vương là Nhị hoàng tử, Vệ vương là Tam hoàng tử. Họ đều hiểu được quy tắc tỉ thí, hơi kinh ngạc chút, “Chư vị chú ý, Hàn Vương, Vệ vương, Tề Vương đều tự nhiên chọn đội viên cho mình, mỗi người chỉ được chọn có mười mũi tên. Mũi tên đã sửa lại rồi, rất khó bắn vào thân thể, cũng không tạo ra thương vong quá lớn, nhưng mũi tên có buộc một bọc nhỏ màu đỏ, thân hình bắn trúng bọc nhỏ đỏ sẽ tỏa ra, tỏ vẻ mình đã bị trúng tên bỏ mình, không thể tham dự được nữa. Lúc xuyên qua cánh rừng, ba đội thi nhau công phạt đề phòng ngừa đối phương ςướק được cờ đỏ trước” An Thuận cười to, “Chư vị còn có gì không rõ nữa không?”
“Hiểu rồi” Tam vương gia cùng kêu lên.
“Đã hiểu thì tốt, các ngươi tự chiêu binh đi” Ngụy hoàng cười to, rất mong chờ kết quả trận tỉ thí đó.
Loại tỉ thí mới mẻ này, mới rồi Thác Bạt Hoằng đã nghe Diệp Vũ nói, trong lòng đã có tính toán, rất nhanh chóng đã chiêu mộ được bốn đội viên. Chẳng bao lâu, ba đội đã lập thành, lập tức bẩm tấu với Ngụy hoàng.
Ngụy hoàng đứng dậy, mặc sẵn quần áo đi săn càng khiến ông ta có thêm phần phong thái sát khí và đế vương cao ngạo không ai địch nổi, “tỉ thí lần này điểm mấu chốt nhất ở chỗ là đoàn kết nhất trí, đồng tâm hiệp lực, chung ý chí sẽ thành công”
Ba vương hưởng ứng hăng hái.
Sau khi trận tỉ thí bắt đầu, có mấy cung nhân đứng ở trong rừng quan sát tình hình chiến đấu, thỉnh thoảng lại hướng về bệ hạ bẩm tấu.
Ba đội đều đứng ở tuyến đầu, chuẩn bị sắp xếp, An Thuận giơ tay lên, lúc hạ tay xuống cất tiếng, “tỉ thí bắt đầu!”
Ba Vương gia đồng thời chạy nhanh về phía cánh rừng, nhưng vừa vào cánh rừng, đội Thác Bạt Hoằng lại rớt sau cùng, dường như cố tình đi chậm lại, giương cung cài tên, cảnh giác nhìn bốn phía.
Hàn Vương và Vệ Vương xông vào đầu tiên, tranh đầu tiên, muốn ςướק được lá cờ nhỏ, bởi vậy chém Gi*t kịch liệt, thương vong vô số. Có hai cung nhân báo lại, Đội Hàn Vương đã ૮ɦếƭ hai người, đội Hàn Vương chỉ còn lại hai người, đội Vệ Vương chỉ còn một người… Ngụy hoàng đứng ở trước lều lớn, sắc mặt nặng nề. Diệp Vũ nghĩ ngợi, lấy tính mưu lược của Thác Bạt Hoằng, nhất định có thể thắng.
Qua một lúc, cung nhân báo lại, Hàn Vương, Vệ vương cùng phối hợp với nhau đối với Tề Vương, đội Tề Vương còn bốn người.
“Bệ hạ, trận tỉ tí này mới thật mới mẻ làm sao, sao bệ hạ lại nghĩ ra được thế ạ?” Có Vương công hỏi.
“Đúng vậy, tỉ thí như thế, ý là thế nào?” Có đại thần hỏi.
“Tính mưu lược không thể bảo thủ, mói giỏi dùng người, quân thần đồng lòng, mới là đạo trị quốc” Ngụy hoàng nói chậm rãi.
Thực ra đây là cách Diệp Vũ đưa ra tỉ thí, để khảo sát mưu lược, bản tính của ba vị Vương gia. Một đại thần khác lại hỏi, “Bệ hạ định nhìn ba vị Vương gia chút xem ai có tài trị quốc hơn chăng?”
Ánh mắt Ngụy hoàng sẫm lại, nói thần bí, “Trong mắt trẫm, chúng cũng chẳng có ai có tài trị quốc cả”
Cuối cùn, cung nhân tới báo lại, Hàn Vương, Vệ Vương trúng tên, Tề Vương lấy được lá cờ đỏ. Sắc mặt Ngụy hoàng nặng nề, Diệp Vũ nhìn ông ta, đang nghĩ ngợi không biết ông ta đã nhìn ra được cái gì.
Hàn Vương, Vệ Vương mặt tái xám trở về, áo bào trước иgự¢ đỏ sẫm, trong tay Thác Bạt Hoằng cầm lá cờ đỏ, quỳ xuống đất nói, “Phụ hoàng, Nhị hoàng huynh, Tam hoàng huynh là cố ý nhường, nên nhi thần mới có cơ hội thắng tỉ thí lần này đó ạ”
“Kỹ chẳng bằng người, không trách ai được” Ngụy hoàng mặt hơi rùng mình, “Ngươi có yêu cầu gì?”
“Nhi thần không có yêu cầu gì cả, chỉ nguyệ phụ hoàng sức khỏe lâu dài, mong Đại Ngụy quốc thiên thu muôn đời” Thác Bạt Hoằng nói đàng hoàng, lại vô cùng thành khẩn khiến cho người ta không tài nào nhận ra hắn là hư tình giả ý, mà là vô cùng thật lòng.
“Ngươi thật không có yêu cầu gì sao?”
“Nhi thần chỉ có tâm nguyện như thế, không có mong muốn gì”
Ngụy hoàng chưa từng biểu lộ tia khen ngợi nào, “Hoằng nhi trí dũng song toàn, không hổ là dũng sĩ đứng đầu Ngụy quốc”
HÀn Vương, Vệ Vương nhìn hắn, khinh bỉ sự dối trá, giả dối của hắn, song không cam lòng thì có thể làm gì nào?
***
Tiếp đó, mọi người tỏa ra săn thú, Ngụy hoàng và mấy vị thần tử cũng giục ngựa đi săn. Diệp Vũ cũng không cần đi theo hầu hạ, ở lại trong lều lớn đi dạo quanh đó.
An Thuận bảo nàng đừng có đi xa, bởi hay có mãnh thú đi lại, nếu chẳng may gặp phải mãnh thú, đó cũng không phải là chuyện đùa.
Ở gần đó có một thảm cỏ nhỏ, có mấy cây tùng xanh biếc lác đác hoa tím nhỏ, nàng thấy đóa hoa tím nhỏ rung rinh đáng yêu, thì ngồi xuống hái hoa.
Bỗng trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng bước chân. Nàng quay nhanh đầu lại đã bị một miếng vải đen chụp vào đầu… Nàng sợ quá, há mồm kêu to, người tới chân tay rất nhanh nhẹn, đã bịt chặt mũi miệng nàng, không cho nàng kêu ra tiếng… Người sau vừa bịt miệng nàng, vừa kéo nàng đi rất nhanh nàng thở không nổi, bóng tối ập tới, hôn mê bất tỉnh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc