Bạo Quân Độc Sủng - Chương 12

Tác giả: Diệp Vũ Sắc

Nha hoàn nói, “Sáng nay Diệp cô nương vừa xong ở lầu Tiêu Tương, đã được Thuỵ vương mời tới vương phủ. Cô nương trước khi đi có nói nhỏ với nô tỳ, giả như trong vòng một canh giờ không thấy cô ấy về thì tìm đại nhân giúp đỡ”
Hắn nghe hiểu rõ, Diệp Vũ lo mình gặp chuyện không may, đề phòng chu đáo, bảo nha hoàn tìm hắn. Nhưng nàng sao biết Thuỵ Vương sẽ gây bất lợi với nàng chứ?
Theo lời nha hoàn nói, nàng đi phủ Thuỵ vương, đã gần như sắp hết một ngày rồi.
Thẩm Chiêu lập tức đến phủ Thuỵ Vương, đợi mất một ly trà nhỏ, mới thấy Thuỵ Vương.
Thuỵ vương đang tự nói là bồi lão phu nhân dùng bữa, đã để hắn đợi lâu, rất có lỗi, nói tiếp, “Đại nhân là cánh tay lương thần của Đại Sở ta, hôm nay tới chơi, chẳng hay có gì dạy bảo?”
“Đã mạo muội tới, xin Vương gia thứ lỗi cho” Thẩm Chiêu cũng bình tĩnh nói, “Là vầy, Thẩm mỗ và Diệp cô nương lầu Tiêu Tương ước hẹn hôm nay bàn chuyện quan trọng, đi tới lầu Tiêu Tương mới biết được, Vương gia đã mời cô ấy tới vương phủ. Nghe nói nàng đã đi vương phủ hơn hai canh giờ rồi, Thẩm mỗ lo nàng nói năng lỗ mãng, chạm tới Vương gia, liền tới xem sao. Vương gia, xin mời Diệp cô nương xuất hiện đi”
“Hả? Cô ấy vẫn chưa về lầu Tiêu Tương sao?” Thuỵ Vương cảm thấy kinh ngạc, “Một canh giờ trước, cô ấy đã đi rồi mà”
“Thật ư?” Thẩm Chiêu cũng ra vẻ kinh ngạc, “Nhưng Diệp cô nương cũng chưa có về tới lầu Tiêu Tương mà”
“Có lẽ nàng đang dạo chơi trên đường chăng, sao đại nhân không đi tìm trên đường xem sao?”
“Chuyện này…Thật ra Thẩm mỗ đã sơ suất rồi” Thẩm Chiêu biến sắc hỏi, “Vương gia chắc chắn nàng đã rời khỏi vương phủ rồi chứ?”
“Thẩm Chiêu, đây là phủ Thuỵ Vương, không phải phủ Hữu tướng” Thuỵ vương mặt lạnh xuống, nói mát, “Đường đường là Hữu tướng thế mà dám tìm một nữ tử Yên Hoa Chi trước mặt mọi người, ngài không sợ bị đồng nghiệp chế nhạo sao?”
Thẩm Chiêu mỉm cười tuy ôn hoà nhưng đã đầy chính khí, “Diệp cô nương là con gái của Diệp đại tướng quân, xuất thân danh môn. Chuyện này liên quan đến tướng và binh sĩ đang trấn giữ biên cương, chẳng phải là chuyện đùa. Nếu nàng có chuyện gì xảy ra, nghe nói bệ hạ cũng sẽ cho người điều tra ra”
Thuỵ vương sắc mặt không đổi nói, “Đó là dĩ nhiên, vậy Hữu tướng đại nhân không mau mau phái người đi tìm xem”
Thẩm Chiêu lời lẽ chính nghĩa nói, “Thẩm mỗ hy vọng Diệp cô nương không ở trong vương phủ, bằng không Thẩm mỗ nhất định sẽ bẩm tấu với bệ hạ!”
Thuỵ vương đáp lạnh lẽo, “Không tiễn”
***
Diệp Vũ không về lầu Tiêu Tương, cũng không về phủ, lầu Tiêu Tương đã rối loạn hết cả lên, mặc dù Lãnh Tiêu Tương thân đầy kinh nghiệm nhưng cũng hoảng loạn cả. Thiến Hề nghe nói không thấy con gái, tâm hoảng ý loạn, chẳng thở nổi, liền hôn mê bất tỉnh.
Thẩm Chiêu phái lầu Tiêu Tương và gia đinh trong phủ đi khắp mọi ngả đường tìm người, nhưng đã qua một canh giờ mà vẫn không có tin tức gì của Diệp Vũ.
Nàng không phải là người bất cẩn, đã lâu vậy nàng cũng không trở về, vậy chỉ còn một khả năng, nàng vẫn còn ở Thuỵ vương phủ. NHưng biết làm cách nào tìm người công khai ở Thuỵ vương phủ đây? Nếu kinh động tới bệ hạ, vậy là tốt rồi, chẳng bằng…. Vì thế, hắn lại tới phủ Thuỵ vương.
Thuỵ vương đứng chặn trước viện lúc hắn mang tới hơn mười quan binh, mặt giận tím lại, quát lớn, “Thẩm Chiêu, ngươi đây có ý gì hả? Mang theo quan binh xông vào phủ Thuỵ vương, ngươi có coi bổn vương ra gì không? Ngươi muốn làm phản hả?”
“Xin Vương gia thứ lỗi cho, Thẩm mỗ cũng là bị bất đắc dĩ thôi” Ở phía sau, Thẩm Chiêu thế mà vẫn cười, “Hôm trước Tấn vương và Thái hậu có nhắc tới tài nghệ của Diệp cô nương, đã hơn một canh giờ rồi, thái hậu đột nhiên hưng phấn muốn được gặp con gái của Diệp đại tướng quân”
“Người ngươi cần tìm, cứ đi tìm trên đường đó, tới lầu Tiêu tương mà tìm, chẳng có liên can gì tới bổn vương cả” Thuỵ vương tức giận bức người.
“Vương gia, Thẩm mỗ đã lần tìm từng ngóc ngách của thành Kim Lăng này rồi, lần tìm cả lầu Tiêu Tương nữa nhưng cũng chẳng tìm thấy Diệp cô nương, chỉ có Diệp cô nương sáng nay tới phủ Thuỵ vương là chưa đi tìm. Do muốn giao người sớm cho Thái Hậu, cũng vì sự an toàn của Diệp cô nương, Thẩm mỗ cũng chỉ đành đắc tội Vương gia mà thôi”
“Bổn vương đã sớm nói rồi, Diệp cô nương đã sớm rời vương phủ rồi”
“Tuy là nói thế, Thẩm Mỗ vẫn muốn tìm chút, nếu không thái hậu hỏi tới, Thẩm mỗ biết trả lời thế nào đây?” Thẩm Chiêu nói vung lên, “Vương gia cũng biết tính thái hậu rồi đó, nghĩ gì thì cũng phải làm, tuyệt không để kéo dài. Thẩm mỗ cũng vì phụng mệnh làm việc, chỉ đành đắc tội vương gia trước, sau lại xin bồi tội với Vương gia vậy”
“Bổn vương tuyệt không cho phép có kẻ nào quấy rối trong vương phủ!” Thuỵ vương nói kiên quyết, giọng điệu và khuôn mặt lạnh băng.
“Phụng khẩu dụ của Thái Hậu, cần tìm bằng được Diệp cô nương, tìm!”
Thẩm Chiêu lúc nào cũng ôn hoà khiêm tốn, khó có thời khắc lại cường ngạnh và giọng điệu phản bác kiên quyết thế. Nói đúng là, giống như giải quyết dứt khoát, lưỡi không xương vậy.
Hơn mười người nghe theo lệnh hắn, đi vào tìm người, cho dù Thuỵ vương và hộ vệ ngăn cản, cũng không ngăn được nhóm hắn xông vào. Thẩm Chiêu đi thẳng vào trong phủ, Thuỵ Vương đi sát đằng sau.
Phủ Thuỵ vương rất rộng, lại có sân và bốn toà nhà, nếu muốn tìm cẩn thận, cũng không bỏ sót góc nào, phải cần tới hai canh giờ.
Không thấy ai tới báo lại, cũng chính là không tìm được Diệp Vũ, Thẩm Chiêu vừa đi vừa nghĩ, chỗ nào mới là chỗ bí ẩn nhất đây?
Lững thững trong sân vắng, trong đầu loé lên một nơi âm u. Mắt Thụy Vương loé sáng, tức tối quát lên, “Thẩm Chiêu, giả tới tìm người, ngươi thỉnh tội thế nào với bổn vương đây?”
Nhất định phải là nơi cực bí ẩn!
Thẩm Chiêu cuối cũng đã nghĩ ra, với Thuỵ Vương coi như không nghe thấy cứ bước nhanh tới.
Thuỵ Vương đi theo hắn vào trước cửa hầm băng, kinh hãi, “Thẩm Chiêu ngươi tới đây làm gì?”
“Mở ra!” Thẩm Chiêu sai một cấp dưới bổ khoá sắt ra.
“Thẩm Chiêu, bổn vương đã nói rồi, hầm băng không có người” Thuỵ Vương nói nhanh.
“Có người hay không cứ tìm rồi biết” Thẩm Chiêu hạ lệnh, “Bổ ra!”
“Loảng xoảng” một tiếng, khóa sắt vỡ, Thẩm Chiêu lập tức mở cửa ra, lại bị Thuỵ Vương tóm lại.
“Không được bản Vương cho phép, ai cũng không được vào!” Thuỵ Vương tung hoàng sa trường hai mấy năm, khí thế dĩ nhiên lớn hơn hẳn hắn.
“Hay vương gia đang chột dạ?” Thẩm Chiêu nói kiên quyết, “Đây gọi là chiêu “Giấu đầu lòi đuôi đó”
Một cấp dưới đứng ở một bên dẫn đầu tiến vào hầm băng, cả kinh kêu lên, “Đại nhân, đã tìm thấy Diệp cô nương rồi”
Việc đã đến nước này, Thuỵ vương cũng chẳng ngăn cản nữa, buông Thẩm Chiêu ra.
Thẩm Chiêu vọt vào, thấy Diệp Vũ ngã trên mặt đất, nằm nghiêng cuộn tròn như con tôm. Hắn ngồi xuống, ôm nhẹ lấy nàng, thấy nàng còn thở, may mắn làm sao, chưa tắt thở.
Nàng hôn mê, bất tỉnh nhân sự, hắn gọi mấy câu mà nàng chẳng đáp lại. Tóc nàng đen, lông mi cong đông lạnh, đôi môi lạnh tím tái, quần áo cũng lạnh cứng lại.
Nhìn tình hình như thế, mạng nhỏ của nàng thật mong manh, phải cấp cứu, tìm đường sống cho nàng. Hắn ôm lấy nàng, chạy rời khỏi phủ Thuỵ vương.
***
Thẩm Chiêu có một biệt quán suối nước nóng, gần ngoại ô, bình thường thỉnh thoảng có đi một lần, lần này có công dụng rồi.
Đã bảo người hầu đi mời thầy thuốc, còn hắn ôm lấy Diệp Vũ đã hôn mê đi thẳng tới “Kiêm Gia canh”, bảo thị nữ lui cả, đi xuống nước đang bốc khói nghi ngút. Hắn nắm tay nàng, cởi sạch quần áo trên người nàng – nàng bị đông cứng như vậy, sống ૮ɦếƭ mong manh, phải nhanh, hữu hiệu cấp cứu là cách tốt nhất, đó là ngâm mình trong nước ấm làm băng tan ra, mà suối nước nóng là cách lựa chọn tốt nhất.
Mà nếu vẫn còn mặc quần áo đóng băng, e là với thân thể sống chẳng ích gì, mà ngược lại còn hại thêm.
Hắn dựa vào vách bể, hơi ngồi xuống, để cả người nàng ngâm mình vào trong nước ấm áp, ngập tới cổ.
Tuy thấy cả người nàng, nhưng đây cũng là bất đắc dĩ, cứu người như cứu hoả, hắn chỉ đành làm vậy.
Nước ấm bốc hơi nghi ngút ngập tràn trên thành bể, lấp lánh sáng loá, bóng ảnh lóe lên kiều diễm như mộng.
Chẳng biết bao lâu, hắn hy vọng nàng mau tỉnh lại, nhưng nàng chẳng hề động đậy, không khí trầm lặng.
Hắn đã sờ mặt và cánh tay nàng liên tục, khiến khí lạnh trong cơ thể nàng tan đi, chỉ là nàng vẫn không mở mắt ra. Làm sao đây? Chẳng lẽ nàng cứ vậy ૮ɦếƭ rồi? Không! Nàng sẽ không ૮ɦếƭ!
Thẩm Chiêu thả 乃úi tóc đen của nàng xuống, rưới đầy nước, tiếp đó lấy lực đạo vừa phải xoa Ϧóþ mặt nàng và thân thể nàng…. Hắn nói với chính mình, không thể buông tay, không thể buông tay…
Mọi tâm tư của hắn đều đặt hết trên người nàng, trong đầu trống rỗng, tuy ôm một khối thân hoàn mỹ Tʀầռ tʀʊồռɢ, da thịt nõn nà…hắn cũng chỉ có một ý nghĩ trong đầu, đó là cứu nàng tỉnh lại.
Diệp Vũ chỉ nhớ rõ, trước một khắc hôn mê, chỉ cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, tay chân cứng ngắc như băng, tim rất đau, thở không nổi, cuối cùng một chút ý thức cũng rời xa bản thân…….. Nhưng mà không biết sao lại thế, băng tuyết biến mất, khí lạnh tận xương cốt chậm rãi tiêu tan, khắp nơi ấm áp dào dạt, còn có nước ấm bao quanh người, khiến cho lục phủ ngũ tạng nàng dãn ra, làm cho chân tay nàng tràn ngập nhiệt lượng.
Chậm rãi mở to mắt ra, lại phát hiện, hầm băng biến thành một nơi vô cùng cổ quái.
Phía trên nóng hôi hổi, bể được tạc bằng bạch ngọc, bên trên là những tấm màn lụa mỏng bay bay, như một nơi trong trời đất vậy. Giống như trong mộng, bầu không khí mờ ám, đây là nơi nào? Lúc nàng nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc tuấn tú ló ra, vui mừng nổi lên. Thẩm Chiêu. Cuối cùng nàng đã đợi được người đàn ông này tới cứu nàng rồi!
“Diệp cô nương, rốt cuộc cô tỉnh rồi, thật tốt quá” Thẩm Chiêu cười vui sướng, giống như thở phào nhẹ nhõm vậy.
“Ta….Đại nhân…” Vừa mở miệng, nàng mới biết cổ họng đau vô cùng.
“Không sao, cô cảm thấy không khoẻ sao?”
“Cảm thấy … cả người vô lực…”
Hắn ôm chặt nàng sợ nàng tuột xuống, nhưng hắn bỗng dưng nhớ ra nàng đang Tʀầռ tʀʊồռɢ, ôm nàng vậy có vẻ không ổn lắm.
Ánh mắt nhìn xuống, hắn thấy nàng lung linh hứng thú, đằng sau thân thể mềm mại, thấy bầu иgự¢ đẹp tròn đầy của nàng, thấy chiếc eo thon nhỏ, mà lòng bàn tay hắn đang ôm sát bên eo nàng…. Yết hầu hắn khẽ động, bỗng cảm thấy khối thân thể mềm mại này như lửa nóng, sẽ thiêu đốt bản thân.
Trắng nõn mềm mại, mùi thơm cơ thể thoang thoảng, câu hồn đoạt phách người. Hắn không phải cố ý…mà chỉ vô tình thấy… Bên tai nóng lên, mặt mũi đỏ bừng, hắn cảm thấy cả người rất khó chịu.
Diệp Vũ nhìn theo mắt hắn, thấy mình trơn trượt, hơn nữa lại bị hắn ôm như vậy, thấy vô cùng quẫn bách, mặt mũi đỏ bừng lên, thẹn thùng lại càng làm mê người.
Thẩm Chiêu xấu hổ buông tay, nàng bị bất ngờ, mất đi sự chống đỡ của hắn, hơn nữa thể lực chưa được khôi phục, lập tức chìm vào trong nước. Hắn nhanh mắt đưa tay ra đỡ nàng, bất đắc dĩ nắm eo nàng, “Nàng còn yếu lắm…. Nàng đã đợi trong hầm băng hơn ba canh giờ rồi, đã hôn mê bất tỉnh… Ta chỉ biết là ngâm trong nước ấm mới có cách cứu… Ta đều không phải cố ý, xin thứ lỗi cho…..’
“Ân cứu mạng của đại nhân, ta sẽ ghi nhớ trong lòng”
Trong lòng nàng như có một ý nghĩ không hay xuất hiện: nàng theo bản năng cho hắn vốn là Hạ Phong, cho rằng với Hạ Phong là một người, hy vọng thời gian đừng trôi, hy vọng được gắn bó lâu hơn chút, hy vọng Hạ Phong sẽ từ từ thích nàng.
Nhưng sự chờ đợi trong lòng cũng chẳng biến thành sự thật.
Hắn ôm nàng đi lên bờ, cầm áo choàng của mình bọc lấy nàng, ôm nàng đi vào tẩm phòng.
Vừa ra khỏi “Kiêm Gia canh” đã có người phi nước đại tới, như trận gió rớt xuống trước mặt.
“Này…Các ngươi….” Sở Minh Hiện trợn mắt há hốc mồm không thể tin nổi thấy cảnh trước mặt.
“Ta mang Diệp cô nương tới tẩm phòng nghỉ ngơi trước” Thẩm Chiêu dĩ nhiên là thấy thần sắc khi*p sợ của hắn.
Sở Minh Hiên đứng lặng nhìn hắn đi ra, nhìn mãi không thấy mới tỉnh ngộ đuổi theo. Tại sao lại vậy chứ?
Thẩm Chiêu vì sao lại ôm Diệp Vũ quần áo sộc xệch chứ? Hắn ta chẳng phải là đi phủ Thuỵ vương tìm nàng ấy sao? Nàng ấy sao lại biến thành bộ dạng này chứ?
****
Thẩm Chiêu đặt Diệp Vũ lên giường, đắp chăn cho nàng, bảo thị nữ tới hầu hạ nàng rồi rời khỏi tẩm phòng.
Sở Minh Hiên lập tức nhào tới hỏi, “Vũ nhi sao rồi?”
Thẩm Chiêu vẫn chưa đáp vì vừa rồi thấy hắn ta bắt gặp mà thấy xấu hổ, “Sau khi thầy thuốc ra, ta sẽ bảo thị nữ tới hầu hạ cho nàng ấy”
Hai thị nữ nghe xong lệnh, cùng vào phòng.
Còn hai nam tử ôn nhã đi tới trước, tới ngồi dưới giàn hoa Tử Đằng.
“Vũ Nhi thật sự bị Lục hoàng thúc giam sao?” Sở Minh Hiên hỏi, lòng tuy có nhiều nghi ngờ, nhưng cũng chỉ đành hỏi từ từ.
“Thuỵ vương đem nhốt Diệp cô nương tại hầm băng, lúc ta tìm thấy cô ấy, cô ấy đã đông cứng lại rồi, hôn mê bất tỉnh”
“Lục Hoàng thúc thật độc ác làm sao!” Sở Minh Hiên nghiến răng trèo trẹo nói.
Một canh giờ trước hắn đi phủ Hữu tướng, lại trên đường dụng phải gia đinh của phủ hữu tướng, hỏi ra mới biết được không thấy Diệp Vũ. Hắn tìm được Thẩm Chiêu hai người ngẫm nghĩ, nguy cấp vô cùng, chỉ đành giả xưng khẩu dụ của thái hậu, rồi sẽ tìm thái hậu nói rõ tình huống sau, để tránh sau này Thuỵ vương hỏi tới Thái Hậu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc