Bạo Quân Độc Sủng - Chương 03

Tác giả: Diệp Vũ Sắc

“Cũng khá ổn rồi, ta đã sai người hầu chân tay nhanh nhẹn chút. Dùng lầu hai mở rộng, bày ra, đặt thêm thảm nữa là có thể dùng được rồi”
“Được, dì Lãnh đi tìm cho ba vị cô nương biết hát, ba ngày sau bắt đầu huấn luyện các cô ấy”
“Được được được” Lãnh Tiêu Tương cười toét, “Ngươi dặn gì, ta sẽ làm hết, ngươi đừng lo lắng gì nhé”
Ăn xong cơm trưa, Diệp Dũ dựa vào đầu giường ngẩn người.
Linh hồn lưu lạc tới đây, vậy ở thế kỷ hai mốt kia thì sao? Đã ૮ɦếƭ rồi ư? Có phải Hạ Phong đã biết nàng ૮ɦếƭ rồi không? Ảnh có thể thương tâm khổ sở hay không đây? Chắc là rất đau đớn đi, ảnh chắc đã tìm được người yêu thương, chắc đã đính hôn với người mình yêu rồi, trong mắt chỉ có cô gái đó, chắc sống chẳng khó khăn gì đâu.
Lúc hồn tỉnh lại, người đàn ông cùng nàng lên đỉnh vu sơn kia là ai đây?
Nàng có hỏi qua mẫu thân, công chúa An Dương vu cho nàng tư thông cùng người hầu, mẫu thân nói đó là đồ tể lão Vương.
Vị nam tử thần bí có thân thể rắn chắc cường tráng, sao có thể là lão Vương gầy trơ xương kia chứ?
Tuy đã mất đi lần đầu tiên, thậm chí còn không biết người đàn ông kia là ai, nhưng nàng cũng chẳng để tâm cho lắm.
Quan trọng trước mắt là kiếm thật nhiều tiền rồi rời đi nơi xấu xa này.
Có người đẩy cửa tiến vào, Diệp Vũ mở mắt ra, thấy mẫu thân đi vào, thì ngồi thẳng người lại.
“Mẫu thân, có chuyện gì vậy?”
“Ta nghe Tiêu Tương nói về chuyện của con” Thiến Hề ngồi xuống mép giường, mặt thoa chút phấn có chút tái nhợt, “Kiếm nhiều tiền dĩ nhiên là chuyện rất tốt, nhưng mà nếu lúc đó mà thành bại, vậy không phải là…”
“Mẹ à, yên tâm đi, chuyện làm không được, con cũng không nói khoa trươgn lên đâu” Diệp Vũ trấn an, “Lầu Tiêu Tương chỉ là nơi ở tạm thôi, chúng ta sẽ không ở đây lâu đâu”
Nhìn con gái mỉm cười tự tin, ánh mắt kiên định, Thiến Hề cảm thấy con gái mình đã thay đổi.
Con gái của chính mình có tính tình thế nào, bà không phải rõ nhất hay sao? Nhát gan, yếu đuối, nhẫn nhục, chịu đựng, rất ít biện giải, cho dù là cãi lại một câu thì cũng nói không hết, chỉ biết rưng rưng hai mắt, ấm ức, mảnh mai, đáng thương….Chính vì yếu đuối như thế, mới bị bắt nạt những mười mấy năm nay.
Đã rời đi phủ tướng quân nhiều ngày rồi, tính tình con gái lại thay đổi lớn, trở nên kiên cường, mạnh mẽ, nhanh mồm, nhanh miệng, thần thái bay lên, làm việc rất có chừng mực. Bà suy nghĩ kỹ lại, tại sao tính con gái lại thay đổi lớn như thế chứ?
Diệp Vũ cười nói, “Mẫu thân, con có việc phải làm, nói sau nhé”
Thiến Hề nhìn chân nàng bước nhanh, càng không hiểu gì.
Lăng Vô Hương cùng mười mấy nam nữ đã ở trên lầu hai đợi, Diệp Vũ liếc mắt nhìn một lượt, mắt thấy toàn bộ những ánh mắt khinh thường, vì thế quyết định màn dạo đầu, khích lệ họ.
“Xin chào mọi người, ta họ Diệp, tên Vũ Sắc, mọi người có thể gọi ta là Diệp cô nương” Nàng cất cao giọng nói, “Ta biết mọi người đều có bản lĩnh múa rất vững chắc, chỉ có một số người đang nghi ngờ ta có bản lãnh gì mà dạy dỗ mọi người.Ta có thể nói cho mọi người biết, ta dạy cho nhóm mọi người cùng những người cũ điệu vũ mà không giống như cũ, thậm chí còn vượt quá sức tưởng tượng của mọi người, toàn bộ thành Kim Lăng, thậm chí toàn bộ nước Sở, sẽ chỉ có duy nhất một mình ta có bản lãnh này, không có ai khác.. Đương nhiên, nhận sự dạy múa của ta, có lẽ còn cần cả một quá trình; quá trình luyện vũ cũng rất vất vả, các người phải chịu khó khổ luyện, cần tăng cường luyện tập, thậm chí không ngủ không nghỉ cũng cần phải nhảy múa cho được”
“Đây là yêu cầu mà ta đối với nhóm các người, còn các người sẽ hồi báo cái gì đây?” Nàng tiếp tục nói, biểu hiện của những người này nói cho nàng biết, đối với lời của nàng, họ cần cả một quá trình để tiêu hoá, “Chỉ cần các người dựa theo yêu cầu của ta mà làm, đạt được yêu cầu của ta, là các người đã được báo đáp lại rồi, không chỉ có thể sống tốt hơn những ngày trước, mà còn có thể trở nên nổi tiếng, có tiền đồ tốt đẹp”
Trong phòng rộng lớn bỗng lặng ngắt như tờ, họ nghe hiểu được lời của nàng, mấy người khinh thường thì cố gượng gạo chống đỡ.
Diệp Vũ lại lần nữa tăng thêm thuốc mạnh, “Ta nói như thế, tin ta thì ở lại; nghi ngờ ta thì hiện giờ có thể đi”
Họ nhìn lẫn nhau, nhưng không ai đi.
Đợi một lát nàng nói trịnh trọng, “Nếu các vị đã lựa chọn ở lại. sau này phải nghe theo sắp xếp và mệnh lệnh của ta, không được kháng nghị, càng không được kêu mệt, kêu vất vả. Đã nhớ kỹ cả chưa?”
Mười bảy người cùng đồng thanh đáp: Nhớ kỹ.
Tiếp đó nàng thể hiện động tác múa cơ bản, làm cho họ học, hiểu rõ, xem năng lực lĩnh ngộ của họ ứng biến thế nào.
Sau đó nàng chọn năm nam trong mười nam, cùng nhảy bài “Thanh Hoa từ” với Lăng Vô Hương, những người còn lại thì nhảy một điệu múa khác.
Thú vị ở chỗ là, sau khi họ nhìn động tác nàng múa xong không phải mở trừng mắt giật mình mà là không thể tin nổi, bộ dáng nghi hoặc hoặc quái dị nhìn nàng.
Như thế, họ tin những lời nàng đã nói trước: ta dạy cho nhóm các người điệu vũ khác với điệu cũ, thậm chí còn quá sức tưởng tượng của các người, toàn bộ thgành Kim Lăng này, thậm chí toàn bộ nước Sở, chỉ có một mình ta có bản lãnh này, không còn ai khác.
***
Chỉ trong vòng nửa tháng, nếu muốn nổi tiếng một lần thì phải lấy tay ra, bởi vậy, Diệp Vũ yêu cầu họ đặc biệt nghiêm khắc, muốn họ trong vòng mười ngày học được điệu nhảy này.
Lăng Vô Hương cùng năm nam tử ngày nào cũng luyện vũ khắc khổ, ngoài chuyện ăn, ngủ, nghỉ ra thì đều luyện tập cả.
Hai ngày sau họ học xong những động tác cơ bản, bắt đầu thử nhảy.
Ngày thứ ba Diệp Vũ dạy Lăng Vô Hương hát bài “Thanh Hoa từ”, muốn nàng trong thời gian ngắn phải hát thuộc bài này, đến lúc đó mới vừa đàn vừa hát.
Ngày thứ sáu, Diệp Vũ và Lâm Trí Viễn cùng hợp tác, ghi lại khúc phổ và lời ca.
Nàng quyết định đem bài “Tiêu Tương Vũ” của Hồ Ngạn Bân ra, tạo thành khúc chủ đề của lầu Tiêu Tương, bởi lời và ca Khúc đều rất phù hợp, giống như sáng tác ra vì lầu Tiêu Tương vậy.
Tiếp đó, nàng biên đạo một điệu múa từ bài “Tiêu Tương Vũ”, chọn bốn vũ kỹ và năm nam, vẫn để Lăng Vô Hương múa dẫn đầu.
Ngày thứ bảy, mọi đạo cụ đã chuẩn bị xong, chỉ còn mỗi trang phục múa, dùng tơ lụa đang khẩn trương may.
Ngày thứ tám, nàng dùng tài nghệ vẽ của Diệp đại tiểu thư vẽ một cô gái nhẹ nhàng như mây khói, qua vài nét 乃út đã hiện lên trước mặt mọi người một cô gái xinh đẹp trẻ trung quyến rũ tuyệt trần, tóc đen mượt bay bay theo gió, trông thần bí mà lạnh nhạt. Tiếp đó, nàng lại viết vài câu tuyên truyền khá lớn: Màn ca múa cực rung động! Cô gái thần bí nhất! Hưởng yến tuyệt vời nhất! Thể nghiệm phấn khích nhất!
Sau đó nàng bảo người ta đem bức tranh dán lên trên một khối vải đỏ lớn, trên đó lại viết một câu: ngày hai mươi sáu tháng ba, lầu Tiêu Tương xin hân hạnh được đón tiếp.
Cuối cùng đem khối vải đỏ đóng lên bức tường ngoài lầu Tiêu Tương, lấy cái này làm tuyên truyền.
Ngày thứ chín, Lãnh Tiêu Tương xem qua họ luyện tập sự lo lắng trong lòng cũng đã bình ổn lại, hy vọng một ngày nào đó mau mau đến, bởi vì chuyện dựng vũ đài mà lầu Tiêu Tương đã đóng cửa mất vài ngày rồi.
Thiến Hề sau khi xem qua chuyện luyện tập, khi*p sợ cực đỉnh.
Những màn ca múa này đều là do con gái dạy cả sao? Tính tình, tài nghệ con gái, người làm mẹ là biết rõ nhất, sao Vũ nhi lại có vũ đạo, ca khúc cổ quái, kỳ lạ vậy chứ? Thật kỳ lạ quá.
Ngày thứ mười một, vũ đài đã dựng xong, Diệp Vũ bảo họ luyện tập trên vũ đài một lần, thử xem vũ đài có ổn không.
Lãnh Tiêu Tương nhìn họ luyện vũ trên đài, cuối cùng biết, Diệp đại tiểu thư không phải nói khoác mà có bản lĩnh thật sự.
Hai điệu nhảy này, hai ca khúc này, hương vị của nó cho thấy cũng chưa bao giờ được nghe đến, nhìn cả toàn bộ nước Sở cũng tin chắc rằng không thấy bao giờ.
Vất vả nhiều ngày, cuối cùng cũng có chút thành quả, Diệp Vũ thở dài nhẹ nhõm cả người.
May mà những chuyên gia múa nam nữ này đều phối hợp rất nhịp nhàng, dù có vất vả mệt nhọc, song họ cũng kiên trì luyện vũ, không một câu oán hận.
Trước mắt họ nhìn tiêu chuẩn đặt ra, so với kỳ vọng của nàng vẫn còn chút khoảng cách, nhưng hoàn toàn có thể rẩy nước lên trên mặt bàn rồi.
Mà họ đối với những động tác múa của nàng, đã ngạc nhiên ngay từ đầu, không hiểu, sau đó luyện tập mãi cũng thành quen, dần dần làm cho họ biến thành ngạc nhiên. Nhưng nàng dạy động tác múa điệu “Tiêu Tương Vũ” kia, mười người lại vẫn bị chấn kinh một trận.
Vì để cho màn biểu diễn chỉ một lần mà trở nên nổi tiếng, cần phải chuẩn bị rất nhiều này nọ, có thể nói là ngàn đầu, vạn chữ, cũng may là mấy năm nay nàng chạy ngược xuôi theo Hạ Phong, việc trong việc ngoài, đã học được rất nhiều, kế hoạch biểu diễn lần này, nàng cũng vì bản thân, cũng được tính là có tài lẻ riêng.
Nhìn thấy họ nhảy trông cũng rất giống, nàng cũng không biết mệt, mà ngược lại cảm thấy nhiệt tình tăng thêm mười phần.
Lãnh Tiêu Tương đi tới, “Vũ Nhi, vừa rồi trang phục tơ lụa người ta đã mang đến rồi, trang phục múa cũng làm xong rồi, cháu đi nhìn một cái xem nào, giả sử được, ngày mai có thể hoàn thành rồi”
Đối với việc biểu diễn ca múa mà nói, trang phục múa cũng quan trọng không kém, không thể xảy ra bất cứ sai sót gì.
“Hiện giờ con phải đi” Diệp Vũ muốn đi nhanh nhìn chiến bào này.
“Ăn tối xong đã, cứ ăn xong rồi hẵng đi cũng được”
“Không cần, con sẽ về nhanh lắm”
“Ta cử thêm người cùng con đi nhé”
“Không cần, con tự khác đi thôi”
Diệp Vũ không quen cho nha đầu đi theo, nhất là cái loại nha đầu ngốc nghếch kiểu này.
Cửa hàng may mặc ở ngay tại phố bên, đã đến rất nhanh. Ông chủ rất nhiệt tình đón nàng vào, bảo tiểu nhị lấy trang phục múa cho nàng kiểm tra.
Mấy ngày trước nàng vẽ ra ba kiểu trang phục múa, còn chọn loại vải tơ lụa, để ông chủ cắt may theo kiểu dáng y thế.
Nàng xem kỹ từng cái, trang phục múa của Lăng Vô Hương dẫn đầu chưa được. “Ông chủ Chương à, cái này không được”
“Làm sao mà không được chứ?” Ông chủ Chương hỏi lại, “Đây là dựa theo kiểu dáng vẽ của cô mà thiết kế đó chứ”
“Chân váy rộng thùng thình quá, lại quá dài” Nàng giận bảo, “Chân váy này vừa nhìn thì đã thấy rộng rồi, mặc sao được? Ông không phải là không biết Lăng Vô Hương rất nhỏ hay sao? Cứ dựa theo người nhỏ thế để làm”
“Diệp cô nương, giả sử dựa theo dáng người nhỏ mà làm, vậy chiếc váy này không phải dán sát vào người hay sao?”
“Ông đừng tự cho là mình thông mình, ta muốn chính là dán sát vào người, chiều dài cũng không được dài quá, hiểu chưa?” Diệp Vũ nói mạnh, “Đây không phải là điều ta muốn, ông phải làm lại”
“Cái này…Được được được, ta sẽ làm bé lại” Ông chủ Chương bất đắc dĩ lắc đầu, hạ giọng thì thầm, “Đến lúc đó mà không mặc nổi thì cũng đừng có trách ta đó”
Nàng cũng lười giải thích, “Hai chiếc này được rồi, mai đưa tới lầu Tiêu Tương, còn váy này khi nào làm xong đây/”
Ông ta đáp, “Từ buổi sáng nay trở đi sẽ xong”
Ngày kia cũng chính là ngày biểu diễn, hy vọng cũng không cần sửa sang lại gì nữa. Nàng dặn dò hai câu rồi cáo từ.
Các Quần Phương ở đằng trước, không bằng đi nhìn một cái để khảo sát tình hình.
Nàng vào cửa hàng quần áo, mua thêm một bộ nam, thay xong quần áo thì tiến thẳng tới các Quần Phương.
Vừa vào đại đường, có hai cô gái giọng nói ngọt ngào, môi hồng răng trắng đang ngồi xuống trước một cái bàn, giở trò trên người nàng, mồm miệng lải nhải khen ngợi liên hồi.
Còn một cô thì lấy chén rót rượu, đưa cho nàng uống. Không thể chối được thịnh tình, nàng uống một ngụm, tán gẫu với các nàng, hỏi bóng gió về tình hình ở đây.
Không hiểu sao lại thế, nàng cảm thấy đầu óc choáng váng, hôn mê, trước mắt càng ngày càng thấy mơ hồ…
Hai cô nương này đỡ lấy nàng đi, hướng vào bên trong, nàng định đẩy các nàng ấy ra, nhưng mà chân tay nàng cứ mềm nhũn, càng ngày càng chẳng có sức lực, càng ngày càng thấy choáng váng…
Không biết mê man bao lâu, lúc tỉnh lại, Diệp Vũ phát hiện ra bản thân đang nằm trên chiếc giường.
Đây là một gian phòng tối om, trên bàn có ngọn đèn mở ảo tản ra bóng người.
Các Quần Phương trói nàng lại ư?
Nàng đứng dậy ngay, nhằm vào cửa phòng đẩy, có người đẩy cửa tiến vào, nàng ngồi cứng ngắc trên giường, tim đập bình bịch loạn lên.
Người tới là một người đàn ông cao ngất khổng lồ, mặc một áo choàng màu tối, trên mặt che một tấm vải đen, chỉ lộ ra đôi mắt sâu thâm.
Không dám lấy mặt thật ra, tất trong lòng có quỷ rồi.
Nàng cố ép sự e ngại trong lòng, hỏi, “Huynh đài làm ta hôn mê choáng váng, có gì xin chỉ giáo cho?”
Người đàn ông che mặt ngồi xuống trước bàn, ánh đèn chiếu lên miếng vải đen trên mặt hắn toát ra vài phần đáng sợ.
“Ngươi là con gái cả của Diệp đại tướng quân sao?” Tiếng nói của hắn bị miếng vải đen ngăn trở, có vẻ nặng nề, rầu rĩ.
“Đúng thì thế nào, mà không đúng thì thế nào”
“Không có gì cả” Giọng hắn lạnh như băng.
“Anh sẽ không thả ta ra chứ?” Diệp Vũ âm thầm suy nghĩ, đến tột cùng hắn là loại người như thế nào?
Hắn ngoắc tay ý bảo nàng qua, nàng đi tới, áp chế sự bối rối và e ngại lại. Vừa mới đến trước bàn, hắn ra chiêu thần tốc, giữ chặt cổ nàng, nàng sợ tới mức toàn thân cứng ngắc, lưng đổ mồ hôi, cố gắng trấn định, “Anh định Gi*t tôi sao?”
Hắn đáp lãnh khốc, “Đúng”
Nàng nói chắc như đinh đóng cột, “Anh sẽ không Gi*t tôi đâu”
Đôi mắt đen bóng của người đàn ông che mặt co rút kịch liệt lại, “Diệp đại tiểu thư can đảm thận trọng, có khí phách, có đảm lược”
“Quá khen” Nàng thản nhiên nói, âm thầm thở dài nhẹ nhõm, “Ta không bao giờ còn là Diệp đại tiểu thư nữa”
“Ngươi cùng mẹ ngươi bị công chúa An Dương đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc thanh lâu, chính xác không còn là Diệp đại tiểu thư nữa” Hắn có hứng trí nói, “Ta nghe nói Diệp đại tiểu thư sắc đẹp tuyệt trần, song lại nhát gan yếu đuối, hoá ra lời đồn không thực chút nào”
“Ta đã nói rồi, ta rốt cục là Diệp đại tiểu thư bị mê hoặc. Gặp lại cố nhân, tính tình cùng tâm tình cũng có thay đổi chút” Bị một gã đàn ông không biết tên Ϧóþ chặt cổ họng, tánh mạng an nguy, nàng vừa ứng phó với hắn vừa nghĩ cách tự cứu.
“Phải thế không?”
Tiếng nói hắn vừa dứt thì tay kia của hắn đã nhanh chóng vung lại, vạt áo bên hông nàng bung ra, rơi trên mặt đất, áo choàng nam tử cứ thế mở rộng ra, hắn buông tay Ϧóþ cổ nàng ra, cởi hết áo choàng của nàng, áo trong áo ngoài đều bị hắn cởi ra hết, trên người nàng chỉ còn lại mỗi quần áo lót.
Các động tác liên tiếp, trôi chảy lưu loát sinh động như mây trôi nước chảy vậy, thần tốc tới mức nàng cũng chẳng kịp có phản ứng gì cả.
Vừa cảm giác được cơn lạnh xâm nhập, nàng đã bị hắn tóm chặt vào lòng.
Người đàn ông che mặt ôm nhanh nàng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng chằm chằm.
“Mặt không đổi sắc, quả nhiên là có đảm lược” ứăn không phải tán dương nàng mà hình như là trêu chọc nàng vậy.
Diệp Vũ không phải không e ngại, chỉ là hiểu được giấu kín tâm tư thôi.
Cởi hết áo của nàng, hắn đến tột cùng là muốn gì?
Nhìn qua tấm vải đen, tiếng nói người đàn ông này không thể nghe rõ được, nàng cũng không thể phán đoán ra được trước kia có tiếp xúc với hắn lần nào không. Hắn khôi ngô cao to, chân tay nhanh nhẹn, là loại người nào chứ?
“Chắc anh không phải là kẻ ςướק hoa đó chứ?” Nàng cười gượng hỏi.
“Ngươi nói đúng, ta chính là kẻ hái hoa tặc đó” Hắn thổi hơi bên tai nàng, cố ý làm cho nàng sốt ruột vậy, “Ta rất ngạc nhiên vì sao bản tính một người lại có thể thay đổi lớn đến vậy”
Nàng vẫn không nhúc nhích, âm thầm cân nhắc, chả lẽ hắn cảm thấy hứng thú với Diệp đại tiểu thư sao?
Người đàn ông che mặt đưa tay ra nắm lấy bộ иgự¢ của nàng, úp lên trên khối no đủ của nàng, từ từ xoa nắn nhẹ nhàng…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc