Bao Giờ Trăng Lại Tròn - Chương 14

Tác giả: Nguyệt Như Tích

Hôm nay thứ bảy, trường nghỉ học, ăn sáng xong, Lâm Ấu Hỷ sắp xếp lại tủ quần áo của Lãnh Tử Thần. Quần áo của anh rất nhiều, lần nào anh cũng phải lật tung lên. Không kiếm được, cô mặc lại bộ váy năm ngoái anh đặt may cho cô, hóa ra vòng eo đã chật quá, mặc không nổi, cô hốt hoảng chạy ra phòng khách kéo tay Lãnh Tử Thần:
- Anh ơi, anh ơi, anh...
- Làm sao vậy?
- Em béo lên rồi. - Cô buồn bã.
Lãnh Tử Thần vòng tay ôm lấy cô, sảng khoái cười phá lên.
- Em nói thật mà. - Cô rung rung chiếc váy trong tay. - Em mặc không vừa nữa rồi! - Giọng nói khôn siết ảo não.
Lãnh Tử Thần mím môi, nheo mắt nhìn cô:
- Anh đưa em đi mua đồ mới nhé. - Nói rồi anh dắt cô đi ra phố, mua liền hai ba chục bộ, xuân hạ thu đông có cả, dài ngắn đủ cả, dày mỏng có cả, đến khi mặt cô tái xanh nhìn anh, không một lời phản kháng, anh mới hài lòng đưa cô vào siêu thị mua đồ ăn.
Bữa tối kết thúc, anh thư thái nằm trên sô pha nhìn cô thử từng chiếc cho anh xem. Nhìn một hồi, đột nhiên ngây người nói:
- Hình như em béo ra một chút, có một chút.
Rồi anh vươn tay, ra vẻ đo đạc.
Thấy Lâm Ấu Hỷ có vẻ lùi lại, anh mới cười nheo mắt ôm cô vào lòng, thì thầm bên tai cô:
- Béo lên một chút ôm rất thích, anh cầu chẳng được đấy.
- Không phải béo để cho anh nhìn. - Lâm Ấu Hỷ đẩy anh ra.
- Thế em muốn cho ai nhìn? – Lãnh Tử Thần nghiêm mặt. – Em dám hả!
- Anh tính như quỷ ấy! – Cô nép vào *** anh, nghe tiếng trái tim anh.
- Anh là quỷ thì cũng bị em mê hoặc rồi. - Anh cắn tai cô, cô nhột người né ra, anh càng ôm chặt hơn, hơi thở dồn dập, anh nói: - Quỷ này, chúng mình vào phòng ngủ nói chuyện được không?
Cô nắm áo anh, chau mày chấp nhận.
Nghỉ lễ Quốc tế Lao động được mấy ngày, anh đưa cô đi chơi, những cảnh đẹp gần Thượng Hải. Trong máy ảnh của anh toàn là gương mặt tươi cười của cô.
Những ngày tươi đẹp ấy trôi qua trong chớp mắt, một học kỳ nữa sắp kết thúc, tháng thi cử bận rộn, chẳng còn thời gian để mà thương cảm sự chia lìa sắp diễn ra. Lãnh Tử Thần cảm nhận rõ rệt, hàng đêm, Lâm Ấu Hỷ run rẩy trong lòng anh, nỗi tuyệt vọng trong ánh mắt cô khiến tim anh tan nát. Anh không muốn đi, thực sự không muốn đi, thậm chí chỉ còn lại chút lý trí cuối cùng, anh cũng cảm giác nó sắp dao động rồi.
Lâm Ấu Hỷ, chỉ cần em nói một câu để anh ở lại, anh sẽ không đi nữa. Vô số lần anh ảo tưởng, chờ đợi cô hãy giữ anh lại. Nhưng cô không hề nói, chỉ khóc gọi tên anh trong mơ.
Cuối cùng cũng đến tháng thi cử, Lãnh Tử Thần tốt nghiệp, anh đưa cô tới những buổi tiệc mừng và liên hoan, anh hận là không thể khiến cho cả thế giới biết tới sự tồn tại của cô. Anh không biết phải làm thế nào để cô biết cô quan trọng thế nào trong tim anh, anh không thể ra đi, anh muốn luôn giữ được cô ở bên mình, dù phải chia rẽ với gia đình anh cũng được, dù ruột thịt chối từ anh cũng cam lòng. Chỉ cần được ở cùng cô, anh chẳng cần gì nữa, chỉ cần cô nói...
Lâm Ấu Hỷ đã nghỉ hè, đây là tháng cuối cùng ở bên cạnh Lãnh Tử Thần, ngày nào cô cũng tính thời gian, thời gian càng ít đi, nỗi tuyệt vọng của cô càng lớn thêm. Anh đi rồi, cõi lòng cô tan nát. Gia đình anh ở Mỹ cả, sản nghiệp chủ yếu cũng ở đó, anh đi rồi sẽ không trở lại nữa. Anh là con trai một, anh không thể thay đổi cái số phận đã được an bài. Cô sao có thể quanh quẩn bên cạnh làm khó anh! Chân tình tức là phải vì người mình yêu, một chút tự tôn, cô tuyệt không mở miệng nói câu níu kéo.
Đêm khuya, gió hây hẩy, ánh đèn ngủ mờ tỏ sau rèm.
- Nghỉ hè anh sẽ đưa em đi du lịch nhé? - Anh nhìn Lâm Ấu Hỷ, thì thầm bên má cô.
- Em muốn đi làm. - Cô vòng tay quanh cổ anh, khẽ đáp.
- Anh không cho đi. - Anh nói giận dữ.
- Em cần đi làm, em phải đi làm. - Cô cố chấp nhắc lại.
- Một tháng bao nhiêu tiền, anh sẽ đưa cho em.
- Một trăm triệu, một triệu triệu, một tỷ triệu... - Hơi thở cô dần dồn dập. - Bao nhiêu tiền cũng không đủ, không cho nổi đâu. Lãnh Tử Thần, điều em muốn, anh không cho nổi...
- Em muốn gì, nói cho anh biết. - Hôn lên má cô, anh chăm chú nhìn cô. Ánh mắt anh đầy vẻ van nài, anh thầm kêu lên: Lâm Ấu Hỷ, em muốn gì, nói ra đi, em nói ra đi, anh sẽ dành cho em.
- Em chẳng muốn gì. - Nước mắt cô chầm chậm tuôn dài xuống gối, cô cắn răng không chịu nói.
- Em hãy nói là em không muốn anh ra đi. - Anh nghiến răng nói.
- Anh thôi đi, em sẽ không nói. - Cô cứng đầu, sắc mặt đanh lại. Cô sẽ không nói đâu, cô có nói ra cũng vô ích, anh vẫn phải đi, nước Mỹ có bao nhiêu việc đợi anh làm, cả một cơ nghiệp lớn đợi anh vun đắp, cớ gì cô lại nói những lời vặt vãnh! Lâm Ấu Hỷ cô biết rõ một điều, hãy để cô lưu giữ kỷ niệm đẹp mà thôi, hãy để cô vì anh, Lâm Ấu Hỷ cô đã không có gì, chỉ có một chút kiêu ngạo, nhưng cô sẽ không bao giờ vứt bỏ.
- Nói đi! - Giọng nói tàn nhẫn của anh ngỡ khiến cô đông cứng lại, mắt anh đỏ lên, một giọt nước mắt rơi trên *** cô, không gian tưởng chừng như sững lại. Cô bỗng nhiên thấy sợ, cô chưa từng thấy anh khóc, anh lúc nào cũng là người đàn ông kiêu hãnh mạnh mẽ, anh luôn vò rối tóc cô, anh luôn bắt thóp được cô, luôn bắt nạt cô khiến cô đau lòng, luôn ra lệnh cô làm việc này việc kia. Anh cứ như trời ở trước mặt cô, che chở mọi gió mưa để cô được an lành. Anh đối với cô rất tốt nhưng chẳng chịu nói ra, cứ mở miệng là mắng cô. Giờ anh rơi lệ, anh cũng biết khóc, anh khóc vì cô không níu kéo anh lại, anh khóc chỉ là vì cô không chịu mở miệng cầu xin anh. Trái tim cô dường như tan nát, máu đang tràn ra khắp nơi. Lãnh Tử Thần, anh đừng như vậy được không, anh sẽ làm em ૮ɦếƭ mất, anh khóc, em sẽ ૮ɦếƭ mất...
Cô hoảng loạn giơ tay lau nước mắt, gắng nở nụ cười, ngây ngô nói:
- Lãnh Tử Thần, anh từng nói phụ nữ nói không cần tức là cần, phụ nữ nói không tốt tức là tốt mà...
Cô hít một hơi dài, ngừng lại, nhìn đôi mắt ngầu đỏ của anh, một nỗi đau tê tái trào lên, cô không giấu nổi anh, cô trước nay không phải là đối thủ của anh, dù anh có ra đi cũng cần mang theo nỗi nhớ và niềm kiêu hãnh của cô. Bỗng nhiên cô khóc nức lên, vừa khóc vừa tuyệt vọng kêu:
- Lãnh Tử Thần, anh đừng đi, em xin anh đừng đi được không... em nén chịu lâu lắm rồi, cứ nói không nên lời, vì em biết dù em cầu xin, anh vẫn sẽ ra đi, thực ra em lúc nào cũng muốn cầu xin anh... xin anh, xin anh ở lại vì em. Ở lại vì em được không, thực sự em không thể thiếu anh, anh đi rồi, em sẽ ૮ɦếƭ... em sẽ ૮ɦếƭ...
Anh nhấc một cánh tay, dụi dụi mắt, hàm răng đều tăm tắp, gương mặt nở nụ cười đắc thắng, Lâm Ấu Hỷ, em không thoát khỏi tay anh mà.
Cuối cùng anh cũng bình tĩnh lại, cúi mình hôn cô, từ tốn nói:
- Lâm Ấu Hỷ, cô ngốc ơi, anh không đi đâu, anh ở đây, anh đi sao được, anh đâu thể đi được, thật đấy.
Lâm Ấu Hỷ hít thật sâu, mắt mở to, chớp chớp. Rất lâu sau, cô bật cười khanh khách, mấp máy môi:
- Vậy à, thật là tốt quá!
***
Kỳ nghỉ hè đến, Lâm Ấu Hỷ không cùng Lãnh Tử Thần đi du lịch mà đi làm ở một quán cà phê. Lãnh Tử Thần không vui, thường ở lì trong phòng sách hoặc cầm hộp TL ngồi ngây người, dường như anh đang tránh cái gì đó.
Đêm đến anh kiếm cớ gây sự, Lâm Ấu Hỷ cũng không bận tâm. Dù anh nói là anh không ra nước ngoài, nhưng việc nhà anh là do anh đảm đương, Lâm Ấu Hỷ hiểu rõ đó là nơi mà cô không thể động chạm tới, nên không bao giờ hỏi. Dù cô có hỏi, anh cũng không nói, thì cớ gì phải làm khó nhau.
Tương lai còn dài, sao cô cứ phải nhất mực thuận theo ý anh, cô sẽ không thế nữa. Hai người yêu nhau đến một mức độ nào đó là mâu thuẫn, gần như đối địch, dịu dàng nhỏ nhẹ chỉ ở giai đoạn mới yêu thôi.
Kết thúc một ngày làm việc, Lâm Ấu Hỷ chào tạm biệt đồng nghiệp. Lãnh Tử Thần không đưa xe đến đón cô, anh vẫn còn giận, giận cô không chịu theo anh đi du lịch. Đồ nhỏ nhen, cô cũng bực mình, không nấu cơm cho ăn nữa!
Nhớ đến bộ dạng giận dữ của Lãnh Tử Thần, Lâm Ấu Hỷ vừa cười khúc khích vừa đi về. Quán cà phê rất gần nhà anh, chỉ mất chưa tới hai mươi phút, đường phố Thượng Hải ban đêm náo nhiệt chẳng khác giữa ban ngày.
Cửa hàng đầu phố trưng bày những sản phẩm tinh xảo lấp lánh, có đồ đắt, có loại giá rẻ, có thể mặc cả cũng có thể không, muốn tiêu bao nhiêu tiền đều tùy vào hứng thú người xem. Chỉ cần thấy thích thì vật chỉ trị giá một xu cũng đáng quý, nếu vô tình, dù trăm ngàn vạn cũng chẳng mua nổi niềm vui.
Cô dừng bước ở cửa tiệm bán đồ tinh xảo dành cho nam giới, trong quầy trưng bày nhiều loại kẹp ca-vát. Nhìn vào góc quầy, cô thấy một chiếc nhẫn màu bạc to, vì nằm khuất nên nếu không chú ý sẽ không thấy. Cô nhìn thấy chiếc nhẫn, bỗng dưng không nén được, cầm lên xem. Cô xem rất lâu, nhân viên trong cửa hàng bèn tiến đến giới thiệu sản phẩm.
Giá năm mươi tệ, không đắt, nhưng đối với Lâm Ấu Hỷ cũng không phải rẻ. Tuy sống cùng Lãnh Tử Thần, việc chi tiêu anh lo liệu hết nhưng thường ngày, cô không cầm một xu nào của anh. Tiền học bổng có bao nhiêu, cô tiết kiệm chi tiêu nên cũng đủ, cô chưa từng mua một thứ trang sức nào dù nhỏ nhất.
Chiếc nhẫn này có lẽ là nạm bạc, không biết đeo được bao lâu sẽ xỉn màu, nhưng nhìn rất đẹp. Chiếc nhẫn đường kính độ bảy, tám mi-li-mét, bề mặt chạm khắc hoa văn rồng uốn tinh tế, mắt rồng nổi bật, dáng vẻ hung dữ cao ngạo giống như vẻ giận dữ của Lãnh Tử Thần. Lâm Ấu Hỷ không nén nổi nụ cười.
Sắp tới sinh nhật anh, cái ăn cái mặc, đồ dùng anh chẳng thiếu gì, những đồ đắt giá anh càng có nhiều, có những đồ rất đẹp mà anh chỉ chơi vài ngày là vứt xó. Cô không biết tặng anh quà gì cho thích hợp, nhưng không thể không có quà, dù sao đây cũng là sinh nhật đầu tiên hai người yêu nhau. Nhưng nếu tặng quà không đúng ý anh, biết đâu anh sẽ chẳng càu nhàu cô, người như thế thật không dễ đối đãi.
Nhân viên cửa hàng ân cần hỏi cô có muốn bọc gói không. Cô bặm môi gật đầu. Cô tự nhủ cứ mua cái này dù anh có thích hay không. Có thể anh sẽ vứt xó như những đồ vật khác. Mà dù cô có thích thì cũng chẳng phải để cô đeo. Cứ nghĩ đến chuyện chiếc nhẫn đeo trên Ng'n t cái của anh, nghĩ đến dáng vẻ giận dữ của anh, thấy cũng đáng mua.
Lâm Ấu Hỷ rút ví, tiền còn vừa đủ, thế là trả tiền, cầm chiếc hộp cẩn thận cho vào túi xách bên mình, nhanh chóng đi về.
Lâm Ấu Hỷ mải mê nghĩ không biết anh có thích không, đây có lẽ là lần đầu tiên cô tặng quà cho anh. Ái chà! Với cá tính của anh, dù rất thích cũng làm ra vẻ lạnh lùng bất cần, không chừng còn chê bai vài câu, dè bỉu cô không biết tính toán, tiêu tiền không đâu. Rồi chê người ta ngốc, trong khi thực ra bản thân anh mới ngốc thì có. Lãnh Tử Thần, em yêu anh biết bao…
Lâm Ấu Hỷ mở cửa vào nhà, trong nhà không bật đèn, trong phòng khách chỉ có một đốm lửa lập lòe. Cô khịt mũi Lãnh Tử Thần đã không *** lá nữa mà sao lại có mùi TL? Hay là bọn Vương Á Trúc tới? Nếu bọn họ kéo tới, nhất định đã râm ran nói cười, đằng này cả nhà lặng như tờ.
Cô thấy hơi sợ, hay là có trộm, tiện tay nắm chặt lấy bình hoa trên tủ. Đang suy nghĩ thì từ phía phòng khách vọng ra một tràng ho, cô nhón chân bước tới dỏng tai lắng nghe. Trong phòng vang lên tiếng nói, cửa cách âm rất kín, không rõ nội dung, chỉ có thể hiểu được thái độ vô cùng giận dữ. Một hồi lâu lại vẳng ra âm thanh bàn và ghế đổ lỏng chỏng.
Là Lãnh Tử Thần, hình như anh đang nói chuyện qua điện thoại, vô cùng tức giận. Hơi TL trong phòng còn khá nồng, chắc là anh đang hút? Anh biết cô không thích mùi TL, anh đã bỏ thuốc rất lâu rồi, anh hút lại từ bao giờ vậy? Tim cô đập hối hả, cô lẳng lặng ngồi vào sô pha, cầm cốc nước trên bàn uống liền một mạch, cố nén những nghi vấn, đầu óc quay cuồng.
Không lâu sau, cửa phòng sách mở toang đánh sầm một tiếng, tiếng bước chân vang lên sau lưng cô, đèn phòng khách bật sáng tách một cái, Lãnh Tử Thần đứng trước mặt Lâm Ấu Hỷ:
- Em về sao mà không gọi một tiếng, đèn cũng không bật, cứ im như thóc thế? - Anh lo cô nghe được nội dung cuộc điện thoại nên rất căng thẳng, anh ý thức là phải át đi nội dung ấy, nhưng thái độ lại rất hung dữ.
- Anh uống nước không? - Cô đặt cốc nước trước mặt anh, trong mắt ánh lên nỗi sợ.
Lãnh Tử Thần in sâu ánh mắt lấp lóa ấy của cô vào tim, hình như cô nghe thấy gì đó, nhưng không hỏi anh, tại sao cô có vẻ dường như luôn không để ý chuyện của anh như thế. Anh càng thấy phiền muộn, vung mạnh tay, chiếc cốc bay vèo, đổ ngả nghiêng trên bàn, vỡ toang. Lâm Ấu Hỷ sợ gần ૮ɦếƭ, lửa giận trong mắt anh cứ như có thể bùng lên thiêu cháy cô bất cứ lúc nào. Cô không biết mình làm sai điều gì, nắm tay anh siết lại răng rắc, rốt cuộc là sao vậy?
- Lâm Ấu Hỷ, rốt cuộc em đang chống cái gì? – Anh hầm hè nhìn cô.
- Em không chống gì. - Lâm Ấu Hỷ lắc đầu, nét mặt hoảng loạn. - Lãnh Tử Thần, anh sao vậy, em làm sai ở đâu? Anh đừng như thế được không, em sợ lắm.
- Sợ anh hả, em sợ anh phải không? - Lãnh Tử Thần càng giận đùng đùng, câu nói trong lòng chừng như muốn thoát ra lắm rồi. Cô ấy sợ anh, anh là người đàn ông của cô, anh có thể vứt bỏ tất cả của anh vì cô, thế mà cô nói cô sợ anh, người phụ nữ này...
Lãnh Tử Thần xông về phía trước bế bổng cô lên từ sô pha, bước về phòng ngủ, thả cô xuống giường. Bị đè lên trên, cơ thể cô co cứng và run rẩy, không dám phản kháng.
- Lãnh Tử Thần, anh sao vậy? – Cô nhìn thấy ánh mắt anh dịu trở lại, nhưng không át nổi vẻ mơ hồ. Cô vươn tay thấm mồ hôi trên trán anh, dịu dàng hỏi. - Anh đừng giận nhé, em xin lỗi anh được không?
- Lâm Ấu Hỷ, anh chẳng cần gì, chỉ cần em thôi. – Anh vùi đầu vào bộ *** mềm của cô, nức nở như một đứa trẻ. – Em không nấu cơm cho anh ăn, anh nhịn đói một tuần rồi, em sờ xem, mỡ bụng anh mất cả rồi, đàn bà ác quá.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc