Bao Giờ Trăng Lại Tròn - Chương 07

Tác giả: Nguyệt Như Tích

Cô vùng vằng thoát khỏi tay anh, nhìn ra ngoài cửa xe, xe dừng ở cổng lớn, thẳng trước cửa xe là sảnh lớn thênh thang, trong đó người qua kẻ lại, ngoài cửa các nhân viên mặc đồng phục đẩy những chiếc xe chở hành lý tới lui. Cô vừa tết tóc vừa ngờ vực hỏi:
- Đến rồi ạ?
Lạ thật, bến xe phía nam Thượng Hải có vẻ chẳng giống chút nào với hồi cô đến.
- Đây là sân bay quốc tế Phố Đông, ngốc ạ, xuống xe đi. - Lãnh Tử Thần mở cửa xe, rút chìa khóa trao cho một nhân viên mặc đồng phục đứng ở cửa, dặn dò mấy câu, người ấy mỉm cười gật đầu, cầm chìa khóa lên xe của Lãnh Tử Thần, chiếc xe dời đi rất nhanh. Lâm Ấu Hỷ xách túi hành lý của mình, bất giác nghĩ loạn cả lên: chẳng lẽ anh bắt cô đi máy bay?
Nhưng cô không dám chắc, Lãnh Tử Thần luôn làm những việc khiến cô không đoán nổi, cô không muốn hỏi vì cái vẻ mặt anh rõ ràng là thái độ Đừng hỏi tôi, hỏi tôi cũng không nói cho em biết đâu.
Bị Lãnh Tử Thần kéo tới xếp hàng vào cửa làm thủ tục lên máy bay, Lâm Ấu Hỷ rốt cuộc nhịn không nổi, hỏi anh:
- Anh bắt em đi máy bay à?
- Đừng có càu nhàu, chỉ là hạng giá rẻ thôi. - Lãnh Tử Thần nhún vai, nhìn lên phía trước, lẩm bẩm. - Có vẻ đông người quá, cô ngốc ạ.
- Em ngồi xe lửa là tốt lắm rồi.
- Em có chắc chắn là em ngồi không?
- Tại… tại vì không còn chỗ… nhưng…
- Thế đừng phí lời nữa.
- …
***
Lâm Ấu Hỷ nhướn mắt ngẩng đầu nhìn Lãnh Tử Thần rất lâu, rồi đành cúi xuống. Nhân viên sân bay niềm nở ân cần, hành khách cũng lịch sự nhã nhặn. So với ở bến tàu thì tốt hơn nhiều, cô còn nhớ hồi tháng chín trên đường đến Thượng Hải, đồ đạc lem luốc, lên tàu thì người người đứng ngồi ngổn ngang, xô lấn chen đẩy, quát tháo om sòm. So với cảnh đó, ở đây thật là thiên đường.
Cô chưa đi máy bay bao giờ. Một chiếc vé máy bay bao nhiêu tiền? Tiền mua điện thoại đã trả không nổi, lại đến tiền vé máy bay, làm sao trả nổi đây, tiền học bổng kỳ tới không biết còn được bao nhiêu chứ? KFC, điện thoại di động, vé máy bay, tiền sinh hoạt, thẻ ngân hàng… trời ơi, vất vả cả một học kỳ xem ra tay trắng rồi. Trời ơi, sao cô lại vướng vào loại người như Lãnh Tử Thần chứ?
Lâm Ấu Hỷ còn đang tự dằn vặt, ngẩng lên thì không thấy Lãnh Tử Thần đâu, túi hành lý trong tay mình cũng không còn. Chung quanh ồn ào toàn người lạ, mọi thứ của cô đều ở trong túi hành lý, nếu không thấy anh, có từ sân bay về lại thành phố cô cũng không biết đường, cô cuống quýt nhìn khắp bốn phía.
- Cô ngốc! - Một tiếng gọi cách đó không xa. Lâm Ấu Hỷ nhìn theo, Lãnh Tử Thần lưng đeo ba lô máy tính đang đứng không xa vẫy cô tới, nét mặt hóm hỉnh.
Cô mừng quá sức, vội chạy đến bên anh, túm chặt tay anh, nhìn anh đăm đắm. Cô thấy run lên, mắt đã ngân ngấn. Lãnh Tử Thần thấy vẻ sợ hãi của cô, nụ cười dừng sững trên gương mặt. Lại bắt đầu nửa khóc nửa cười, cô ngốc này sức đề kháng kém thật, chẳng biết đùa gì cả, anh bặm môi im lặng dắt cô đi về phía kiểm tra hành lý.
- Anh đi đâu vậy? - Lòng bàn tay cô đẫm mồ hôi, tim còn đập thình thịch.
- Gặp người quen chút mà. - Anh đáp qua loa, mày chau lại. - Có chút rắc rối.
- Sao ạ? - Lâm Ấu Hỷ giật mình ngẩng nhìn, trong lòng nôn nao nghe anh nói có rắc rối, rồi nhớ ra nhìn chung quanh, không nén nổi đành hỏi thẳng. - Hành lý gửi rồi ạ?
- Chẳng lẽ tôi lại vứt đi, cô ngốc! - Lãnh Tử Thần đáp theo thói quen bằng một câu hỏi lại, sau đó cúi đầu rất thấp, cứ như muốn rúc đầu trong cổ áo, bộ dạng coi có vẻ buồn cười. Lâm Ấu Hỷ chưa bao giờ thấy anh như thế, lại có trò gì nữa chăng? Ông trời ơi, mỗi giây mỗi phút ở bên cạnh Lãnh Tử Thần đều hồi hộp thế này, Lâm Ấu Hỷ bất giác thấy căng thẳng.
Cô mím môi, để tránh đối đầu, cô quyết định không nói gì để giữ yên tĩnh và ngẫm xem tình cảnh này có ý nghĩa gì. Vé tàu đã mua rồi, bây giờ lại đang ở sân bay quốc tế Phố Đông, bị một kẻ thần kinh không bình thường giữ chặt, kéo đi về phía kiểm tra hành lý.
Cảm giác có gì đó là lạ nhưng không nói ra, thực tế thì sáng sớm nay có một việc không bình thường. Từ khi quen biết Lãnh Tử Thần, cuộc sống của cô như bị xáo trộn, cái đầu thông minh của cô vốn rất thành thạo môn toán tích phân, nhưng lại đánh mất sự lô gíc trong những việc khác.
Hai người mặc đồng phục tới trước mặt Lãnh Tử Thần. Lâm Ấu Hỷ cảm thấy hai người này dáng vẻ rất cao ngạo, mắt nhìn thẳng, lại thấy Lãnh Tử Thần có vẻ bồn chồn lạnh lùng thì tuy không biết xảy ra chuyện gì nhưng trong lòng cô cũng thấy nôn nóng, mắt mở to nhìn bọn họ.
- Lãnh tiên sinh! - Một trong hai người nhè nhẹ gật đầu với Lãnh Tử Thần, vẻ mặt cười lịch sự, giọng nói rất thân mật. - Mới rồi nhận được điện thoại của Tổng Giám đốc Hoàng, nói ông muốn đi chuyến bay này, ghế hạng nhất còn chỗ trống, xin mời ông.
- Không cần phiền đâu, không bắt tôi phải xếp hàng làm thủ tục là cảm ơn Tổng Giám đốc Hoàng rồi, tôi không cần đổi hạng vé. - Lãnh Tử Thần dựng thẳng lưng, bình thản từ chối. Hóa ra mới rồi anh tránh mặt, tránh hai người nhân viên muốn giúp anh lên ghế hạng nhất, xem ra anh đã biết trước là họ tìm anh cho nên mới co đầu rụt cổ. Tổng Giám đốc Hoàng là người thế nào?
- Chúng tôi được yêu cầu thực hiện, Lãnh tiên sinh, xin ông đừng từ chối, chúng tôi sẽ không dám nhìn cấp trên của mình đâu. - Người nhân viên lịch sự cung kính niềm nở, nhìn sang Lâm Ấu Hỷ. - Thưa, cô đây là người đi cùng phải không ạ, Tổng Giám đốc Hoàng mới rồi có nhắc tới, xin mời theo chúng tôi.
Theo sau hai người lên hành lang dẫn vào máy bay, Lâm Ấu Hỷ thấy trán Lãnh Tử Thần hằn vệt gân xanh, miệng lầm bầm, nghe loáng thoáng như là câu chửi bằng tiếng Anh, đều có nghĩa rất khó lọt tai, hẳn là anh đang vô cùng tức giận. Tiêu Vũ Trạch từng bảo, Lãnh Tử Thần một khi đã cáu thì toàn phun ra tiếng Anh, đó là bệnh nói bậy từ hồi nhỏ sống ở Mỹ.
Lúc này, Lâm Ấu Hỷ chẳng biết nên nói gì cho phải, đành đi sát bên anh, theo anh từng bước, im lặng hồi hộp.
Ghế hạng nhất rất thoải mái, ghế rộng rãi mà hành khách thì lọt thỏm. Khi máy bay cất cánh, Lâm Ấu Hỷ cảm giác máu toàn thân dồn hết lên đầu, chóng mặt, đến khi máy bay đã lên đủ độ cao cô mới dần dần trở lại bình thường, tiếp viên hàng không đưa đến tận tay đồ uống và bữa ăn nhẹ.
Cô nhìn anh ngồi im chẳng nói năng gì thì cảm thấy lạ. Rất lâu sau cô mới kéo áo anh. Anh quay lại, ánh mắt dừng trên gương mặt cô, dịu hẳn đi, hỏi nhỏ:
- Sao?
Cô chỉ vào anh:
- Em chỉ muốn hỏi sao anh cũng lên máy bay?
- Không được sao? - Lãnh Tử Thần biến sắc mặt, trợn mắt nhìn cô. - Nói thế là nghĩa gì, tại sao anh không được lên máy bay?
- Tại sao anh phải lên máy bay? - Lâm Ấu Hỷ nhìn ra ngoài cửa sổ, trên độ cao ba mươi ngàn mét, ánh nắng trong suốt, không gian bàng bạc, mây trắng phau thấp thoáng gần xa, cảm giác vươn tay ra là chạm tới, cảnh thần tiên chẳng qua cũng chỉ như vậy là cùng. Cô ngẩn ngơ nói: - Anh lên một cái là em không biết phương Bắc ở đâu, giờ em đang bay đi đâu vậy?
- Anh không lên thì em cũng không biết bên nào là phía Bắc mà, cô ngốc. - Cuối cùng Lãnh Tử Thần cũng mỉm cười. Anh không thể trầm ngâm được nữa, nhất định phải làm cho cô ngốc sợ một phen mới được, bèn vươn tay tóm lấy đầu cô, dịu dàng nói: - Anh mang em bán ra nước ngoài, được không?
- Ai mà thèm mua em chứ? - Cô dẩu môi, nghe giọng anh, cảm thấy mình sao mà giống chú mèo nhỏ thế, cứ quyến luyến ánh mắt nhìn ra cửa sổ không rời, đến khi trước mặt là khay đồ ăn ăm ắp. - Nếu có ai mua thì cũng để em ăn một bữa cho no đã.
- Ngốc ạ.
Ăn hết suất, Lãnh Tử Thần thư thái ngả lưng, kéo chăn lông làm gối, thấy Lâm Ấu Hỷ vẫn mê mải gí mũi ngắm cảnh qua cửa sổ, anh kéo tay cô, thấy cô quay lại nhìn, anh mím môi cười:
- Đừng nhìn nữa, ánh mặt trời quá gắt, một lúc sẽ đau mắt đấy.
- Vâng ạ. - Lâm Ấu Hỷ cũng học cách của Lãnh Tử Thần, thả người ra, mở to mắt nhìn anh: - Có phải anh định về nhà em cùng em?
- Ừ, anh muốn đi thăm thú. - Mắt anh mỗi lúc mỗi trĩu xuống. Thấy anh đã ngủ, cô lại quay lưng ra cửa sổ ngắm mây, từng đám, từng đám, từng đám, từng mảng từng mảng, xốp như bông, mềm như nhung, trắng phau, bầu trời cứ trong vắt xanh biếc như thế, như giấc mộng tuổi ấu thơ đã trôi qua. Lãnh Tử Thần, tuy thêm một lần anh khiến em bất ngờ, nhưng em đã bị anh làm cho cảm động rồi.
Máy bay hạ cánh tại sân bay quốc tế Cáp Nhĩ Tân, xuống sân đã có xe chuyên dụng đón, chạy theo đường quốc lộ về phía thị trấn Lạc Diệp. Lãnh Tử Thần vẫn rất trầm ngâm. Lâm Ấu Hỷ không có số giàu sang, lên chiếc xe khách vừa nhỏ vừa tồi tàn, chưa đầy một tiếng đồng hồ đã ngấm say xe, mặt xanh nanh vàng, đầu rũ ra tựa trên tay Lãnh Tử Thần, lúc mơ lúc tỉnh, ruột gan quặn lên, phải cố hết sức mới không nôn thốc nôn tháo.
Trời tối dần, sắp đến thị trấn Lạc Diệp, Lâm Ấu Hỷ gắng gượng xốc lại tinh thần, nhìn qua cửa xe thấy cảnh trí quen thuộc, những mái nhà lụp xụp, ruộng lúa trải dài, tuyết trắng chất ngất, cô kể anh nghe một vài câu chuyện và một vài cái tên mà cô nhớ từ nhỏ.
Lãnh Tử Thần nắm chặt tay cô, thỉnh thoảng hỏi cô có muốn xuống xe nghỉ ngơi. Cô chỉ lắc đầu, siết chặt tay cười bảo không sao.
Cuối cùng xe cũng chạy vào thị trấn, ở trung tâm Lạc Diệp, Lãnh Tử Thần bảo tài xế dừng xe. Lâm Ấu Hỷ ôm *** chạy vội xuống xe, tìm một gốc cây ven đường, ngồi thụp xuống bắt đầu nôn thốc nôn tháo. Lãnh Tử Thần không đuổi theo, mà đứng bên xe nói qua lại gì đó với tài xế. Không lâu sau, xe chạy, anh mới từ tốn đến sau lưng cô, yên lặng nhìn.
- Lãng phí thức ăn quá, em thực chẳng có phúc để hưởng gì cả. - Lâm Ấu Hỷ tự trách mình, rồi vịn gốc cây, yếu ớt đứng dậy.
Chiều tối nơi thị trấn nhỏ, êm đềm yên tĩnh, đèn đường vàng nhạt thưa thớt, mặt đường còn những đống tuyết dày, trơn trượt xôm xốp, giẫm chân lên kêu lắc rắc, không khí khô ráo lạnh lẽo. Lâm Ấu Hỷ ngẩng nhìn gương mặt sáng ngời của Lãnh Tử Thần, vẻ mặt đầy vẻ hối lỗi:
- Xin lỗi anh, Lãnh Tử Thần, nhà em đã bán rồi, bây giờ chẳng có chỗ nào để đón tiếp anh được.
Cô rất xấu hổ, rất ái ngại, tuy là cô đâu có mời, nhưng anh đã đến đây, cô không có tiền cũng chẳng có mối quan hệ nào, lại còn say xe nôn hết ra nữa, quả là mất mặt. Trông cô thật là thảm hại.
- Không sao đâu. - Lãnh Tử Thần lấy một bình nước từ trong áo ra, đặt vào tay cô, bình nước vẫn còn hơi ấm từ cơ thể anh. Cô lẳng lặng mở nắp, uống mấy ngụm, dạ dày êm hẳn lại. Lãnh Tử Thần bình thản nhìn bốn phía, giậm chân, miệng hả ra một chùm hơi trắng xóa, run rẩy nói:
- Lạnh thật đấy, chúng mình tìm nơi nào nghỉ nơi nhé!
- Dạ. - Lâm Ấu Hỷ khe khẽ cười. - Em biết một khách sạn nhỏ, rất rẻ, tiện nghi cũng được lắm.
Tiện đường lớn, rẽ vào một ngõ nhỏ, đi không xa, Lâm Ấu Hỷ đưa Lãnh Tử Thần vào một nhà trọ nhỏ. Căn phòng bài trí đơn giản, đèn màu vàng tối. Trước quầy chỉ có một người phụ nữ trung niên vẻ lam lũ. Đợi hai người đặt cọc ít tiền bà ta quẳng ra một chiếc chìa khóa sắt, nói số phòng xong thì chẳng màng đến khách nữa.
Lâm Ấu Hỷ xách một phích nước nóng trên đường về phòng, cúi đầu đi trước. Lãnh Tử Thần theo sau cô, vừa đi vừa nhìn hai bên, hành lang hẹp tối, cửa gỗ mộc, đèn vàng u ám, phòng vệ sinh ở tận đầu hành lang, ngoài cửa lỏng chỏng những chổi quét với lau dọn.
Mở cửa ra, phòng rất nhỏ, một chiếc giường đôi không lớn, bàn ghế gỗ mộc, màu sơn hồng đã loang lổ biến thành màu xám xịt, đầu giường là một chiếc đèn ngủ kiểu cũ kỹ, ngoài ra không còn đồ vật gì khác, bù lại tấm sưởi trong phòng rất ấm áp. Lâm Ấu Hỷ bật đèn phòng, ánh đèn vàng hắt ra, ga trải giường và chăn gối toàn mùi xà phòng, xem ra cũng ngăn nắp sạch sẽ.
Lâm Ấu Hỷ đứng giữa phòng ngắm nghía rồi quay lại nhìn Lãnh Tử Thần, giọng thương lượng:
- Lãnh Tử Thần, chúng ta ở một phòng được không, anh yên tâm, em sẽ không nghĩ xấu đâu.
Anh gật đầu, biết cô không muốn tốn tiền, tính ra chỉ có mấy chục tệ thôi, nhưng đây là nơi quen thuộc của cô, cô rất bướng bỉnh, anh cũng chiều theo cô. Đóng cửa lại, *** khoác, đón phích nước từ tay cô, rót ra cốc trên bàn, hơi nước tỏa mù mịt, anh lặng đi, bỗng dưng nghiêm nghị:
- Anh e là sẽ không đảm bảo được sẽ không làm gì em.
Cô nhìn gương mặt mệt mỏi quá sức của anh, suýt bật cười. Chắc chắn là anh chưa chịu khổ thế này bao giờ, đường đã rất dài, xuống máy bay lại phải ngồi xe khách, đường đi gập ghềnh, bây giờ thì ở trong căn phòng thế này, chắc anh đang hối hận lắm. Cô mím môi, nghĩ mấy lần mới nói:
- Nếu không, anh đi nghỉ trước, em ra ngoài mua gì ăn, chắc anh đói lắm rồi.
- Anh đi cùng em. - Lãnh Tử Thần nhìn cô. - Em là cô ngốc không biết phân biệt phương hướng mà.
Lâm Ấu Hỷ vội ngăn anh lại, nói nhỏ:
- Không cần đâu, em từ nhỏ chạy nhảy ở đây quen rồi, nhắm mắt cũng không lạc được, yên tâm đi. Anh mệt suốt cả ngày rồi, nằm nghỉ một lúc đi. - Nói rồi cô nhoẻn cười, không đợi anh trả lời, chạy vội khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa. Tiếng giày vang dìu dịu suốt hành lang.
Còn lại một mình trong phòng, Lãnh Tử Thần thấy trống trải, anh biếng nhác nằm xoài ra giường, nhìn lên ánh đèn vàng mờ. Anh không mệt chút nào, người mệt là cô mới đúng. Anh chỉ thấy bức bối trong lòng, anh chỉ muốn làm một người bình thường, đưa bạn gái về thăm nhà, cùng cô ra thắp hương mộ bố, cùng nhau đón một năm mới êm đềm. Anh không hề muốn có sự đãi ngộ đặc biệt nào, Lâm Ấu Hỷ chắc chắn cũng không thích điều đó.
Bác Hoàng ở sân bay ấy là bạn chí thiết của bố anh - ông Lãnh Hạo Thiên, tuy đã được việc nhỏ là miễn được xếp hàng nhưng anh biết sẽ phiền phức lớn hơn. Quả nhiên, thoắt cái bị bắt lên ghế hạng nhất. Nhưng điều đó không đáng nói, quan trọng là năm mới anh không về Mỹ với bố mẹ mà lại bay cùng một cô gái về miền đông bắc. Việc này sẽ rất nhanh chóng được báo về Mỹ, không biết rồi sẽ xảy ra chuyện gì.
Dù Lâm Ấu Hỷ đã cố hết sức bình tĩnh, nhưng ở sân bay, anh đã nhận ra vẻ hoảng hốt ngờ vực trên mặt cô, lại cả bàn tay lạnh băng của cô nữa. Anh muốn bao bọc cô, nhưng lại khiến cô bất an và kiềm chế như thế, thực là tréo ngoe.
Người tài xế chở anh và cô về thị trấn Lạc Diệp cũng là một người bạn cũ của ông Lãnh Hạo Thiên, họ Tống, Giám đốc một bộ phận đối ngoại của công ty, hiện thường trú tại Cáp Nhĩ Tân, chắc chắn là Lãnh Hạo Thiên phái ông ấy đến sân bay đón. Quả nhiên, chưa đầy nửa ngày, tung tích của anh đã bị theo sát từng đường đi nước bước.
Người đàn ông họ Tống ấy nhân lúc Lâm Ấu Hỷ còn mải nôn, đã thay mặt Lãnh Hạo Thiên trách mắng Lãnh Tử Thần vài câu, tất cả đều về việc ngông cuồng bồng bột, năm mới mà không về Mỹ thăm cha mẹ, may mà chưa nhắc đến việc anh đi đâu cùng một người con gái, nếu không chưa chắc Lãnh Tử Thần đã phải chịu hạ giọng với ông Tống.
Lãnh Hạo Thiên đã biết những việc này, giận dữ thế nào thì chưa biết, chỉ chắc chắn là thêm mấy câu đổ dầu vào lửa của bà chị gái Lãnh Tử Tịch, trong nhà nhất định sẽ kinh thiên động địa. Nghĩ đến đó, anh đã thấy bực bội đến mức chửi bậy, bao nhiêu vốn liếng tiếng Anh chửi bậy từ nhỏ được đem ra làu bàu cả trăm lần.
Lãnh Tử Thần không hề có ý định chối bỏ trọng trách gánh vác cơ nghiệp gia tộc, vì xuất thân danh giá của mình, anh ngày đêm chịu đựng căng thẳng thần kinh, luôn gắng sức xuất sắc trên mọi mặt, biết kiềm chế lời nói cử chỉ của mình, những sắp xếp từ phía gia đình nếu không xung đột nguyên tắc của bản thân anh thì anh đều cố gắng chấp nhận.
Từ khi trưởng thành, mỗi lần trở về Mỹ, mẹ và chị gái đều đưa ra một loạt ảnh các tiểu thư khuê các danh giá để anh lựa chọn. Các cô gái ấy trang sức lộng lẫy, tư chất quý phái, sắc đẹp mê hồn, chẳng ai khác ai, nhưng anh chẳng hề động lòng tìm hiểu.
Anh có thể chấp nhận để gia đình an bài cho mình bất cứ việc gì, có thể chịu đựng để trở thành một doanh nhân thành đạt. Chỉ có tình cảm là không thể. Trong việc này anh nhất quyết không làm, để không trở thành người như bố mình, vì lợi ích kinh doanh mà đâm đầu vào hôn nhân, gây bất hạnh cho bao nhiêu người khác, nhất là người trong nhà.
Anh chỉ muốn kết hôn với người phụ nữ anh yêu. Anh không thể chấp nhận cuộc hôn nhân vì mối lợi tiền bạc. Mấy năm nay, gia đình ngày càng gây sức ép nặng nề về chuyện này, họ mong mỏi anh trở về Mỹ là lập tức quyết định hôn sự. Lãnh Tử Thần nghĩ: nếu không quen biết Lâm Ấu Hỷ, có lẽ cũng chỉ vài năm nữa, mình sẽ lấy bất cứ người phụ nữ nào làm vợ.
Lâm Ấu Hỷ…
Cô lúc nào cũng có vẻ sợ hãi. Lúc anh cao giọng, lúc lại thủ thỉ, nhưng dù thế nào cô vẫn cứ ngốc nghếch cúi đầu. Anh công kích thế nào cô cũng không chịu ra khỏi cái mai rùa của mình. Nếu nói rằng lúc đầu anh chỉ định bụng đùa ác và khám phá cái lạ, thì đến giờ không còn như vậy nữa. Từ khi cô kể cho anh rằng bố cô đã ૮ɦếƭ, cái thanh chắn trong trái tim anh đã sụp đổ, mà có lẽ nó đã tự sụp đổ từ lâu.
Anh không thể nào lừa gạt người con gái hồn nhiên đáng thương này được. Dù thế nào cũng không thể. Huống gì, anh đã yêu cô rồi, tình yêu này tới thật nhiêu khê nhưng không còn nghi ngờ gì nữa.
Anh yêu gương mặt ửng hồng của cô trong rừng cây tối hôm ấy, yêu dáng vẻ hớn hở khi cô rảo bước giữa nhưng giá sách thư viện, yêu dáng cô ngồi im lặng học bài, yêu ánh mắt cô van nài bối rối nhìn anh, yêu vẻ kiên cường khi cô gặp khó khăn, yêu hàng mi sũng nước khi cô đau khổ, yêu cái miệng nhai ngon lành không ngần ngại, yêu bàn tay siết chặt khi kiềm cơn giận dữ, yêu phong thái thoát tục và hồn nhiên, yêu vẻ điềm tĩnh và tự tin khi cô lâm nguy, yêu khi cô rúc vào *** anh thì thầm Lãnh Tử Thần ơi, anh ấm áp quá…
Cô hoàn toàn không thể nói là xinh đẹp, nhưng đôi mắt luôn trong sáng, nhìn vào không thấy vướng chút bụi trần. Dù tương quan gia đình không môn đăng hộ đối sẽ gặp rất nhiều trở ngại, anh đã xác định rồi. Có cô bên mình, anh càng thêm phần bồng bột và hào hứng, mà cũng thêm phần bình thản và chín chắn.
Anh biết chắc, chính cô là số phận của anh. Trước đây, tuổi trẻ anh từng gây bao chuyện ngông cuồng, đến nay chỉ cần cô được hạnh phúc vui vẻ, anh sẵn sàng làm bất kỳ điều gì. Anh tin rằng dần dần cô sẽ chấp nhận anh, thấu hiểu anh. Anh luôn luôn tự tin như vậy.
Nhưng chuyện gặp trên đường vừa rồi khiến anh cảm giác mệt mỏi vô cùng, nhất cử nhất động đều bị người khác giám sát. Sống như vậy sao cô có thể chịu đựng được, anh sao có thể chấp nhận để những chuyện ấy đè nặng lên cô. Càng yêu cô, anh càng đau lòng về những sức ép ấy.
Với người con gái khác, họ sẽ cảm thấy thật may mắn, nhưng Lâm Ấu Hỷ khác họ, cô sẽ chỉ càng sợ anh, càng không dám gần anh. Từ năm mười tuổi, anh nhận ra mình chẳng được làm những việc mình muốn làm.
Thực tế, anh là người đã tính toán là toàn thắng, ngay cả việc bố anh có người phụ nữ khác ngoài gia đình, anh cũng có thể dễ dàng ra tay nhổ cỏ nhổ tận rễ để bố mẹ về lại với nhau, tuy là hai người không yêu thương nhau nhưng rốt cuộc vẫn trọn vẹn một gia đình. Anh cho rằng, khi đã sinh ra hai chị em anh, thì bố mẹ dù ban đầu có lấy nhau chỉ vì lợi ích kinh tế, cũng cần phải có trách nhiệm đến cùng, nếu không, hãy từ chối nhau từ lúc đầu. Anh chưa từng hối hận đã đuổi người phụ nữ mà bố anh yêu đi, nhưng thâm tâm anh tự dặn mình, tuyệt đối không để giống bố, không thể sai lầm từ ngay bước đi đầu tiên.
Nhưng hiện tại anh đã có chút hối hận, dường như anh không thể dành cho Lâm Ấu Hỷ một hạnh phúc yên bình. Anh phải làm gì mới có thể không gây tổn thương cho cô? Anh biết không được mang rắc rối tới cho cô, nhưng mà anh đã gây ra những điều đó rồi, cô đã bị anh kéo vào mê cung rắc rối.
Đầu hơi đau, anh ngồi dậy, uống nước từ chiếc cốc trên bàn, nước có vị tanh tanh mùi bùn đất, nhưng độ ấm rất vừa, trôi xuống cổ, lan tỏa tận dạ dày, ***g ***.
Cô chạy ra ngoài đã lâu, đáng lẽ phải về rồi chứ, mới rồi cô nói là đi làm gì nhỉ? Anh chẳng hề chú ý nghe. Nhìn mình xem, Lãnh Tử Thần, để cho người con gái mình yêu nửa đêm ra ngoài, còn mình nằm trên giường ấm nệm êm, lần đầu tiên anh nhận ra mình chẳng đáng mặt đàn ông.
Tiếng gõ cửa vang lên, Lãnh Tử Thần ra mở cửa, Lâm Ấu Hỷ đứng bên ngoài, má lạnh buốt đỏ rực, miệng cười tươi, tay cầm mấy hộp đồ ăn nhanh, hồn nhiên vung vẩy trước mặt anh, bước vào phòng để lên bàn rồi vừa bụm miệng vừa trêu chọc:
- Á à, xem nào, Thượng Hải thực ra còn ấm áp hơn đấy chứ.
Lãnh Tử Thần dang tay, bàn tay anh rộng và ấm, ôm lấy cô gái gầy gò lạnh giá, má cô dần hồng hào trở lại nhưng cô có vẻ ngượng nghịu. Anh thích vẻ xấu hổ của cô khi ở trước mặt mình. Lãnh Tử Thần nhìn ánh mắt loang loáng của cô, nói nhỏ:
- Xin lỗi em, xin lỗi em, anh đã không che chở được cho em, sau này anh sẽ cố gắng.
- Xin lỗi gì chứ? - Cô không để tâm, đến bên bàn, mở hộp đồ ăn, hớn hở gọi anh. - Mau ăn thử đi, đây là đặc sản quê em, bánh rán, cả cơm nữa, chắc chắn là không phải những món sơn hào hải vị anh ăn hàng ngày đâu, nhưng còn nóng, thơm lắm, em chảy nước dãi rồi đấy.
Lãnh Tử Thần nhìn qua, món ăn trong hộp rất bắt mắt, thịt nướng màu vàng ruộm, quả đậu xào, hai bát canh trứng cà chua, mùi thơm chan chứa căn phòng nhỏ. Bụng anh réo ầm ĩ, hai người ngồi sát nhau quanh chiếc bàn nhỏ, vừa thổi phù phù vừa ăn ngon lành.
Lâm Ấu Hỷ cứ lo Lãnh Tử Thần không quen những thứ này, liên tục liếc nhìn anh, thấy anh không tỏ ra bàng quan chút nào thì mới yên tâm ăn tiếp. Ăn xong, cô vừa thu dọn hộp vừa cười.
Lãnh Tử Thần ngồi đó, không tìm được việc gì để làm, cứ ngắm cô mãi. Trở về thị trấn Lạc Diệp, cô dường như phấn chấn hẳn lên, cười hớn hở, lúm đồng tiền trên má liên tục nở ra, như vậy mới đúng là con người của cô.
Thu dọn xong, cô đến trước mặt anh, ánh đèn vàng chiếu sáng gương mặt cô, cầm tay anh, cô thận trọng hỏi:
- Anh định bao giờ trở lại Thượng Hải?
- Không nói chuyện đó. - Lãnh Tử Thần đáp. - Đằng nào năm nay anh không về Mỹ, ở Thượng Hải cũng chỉ có một mình đón Tết, lịch trình của anh tùy em sắp xếp, được không?
Nụ cười của cô càng thêm rạng rỡ, cô dựa vào vai anh, chủ động đến vậy, gương mặt nóng ran, giọng nói vẫn còn e ấp:
- Lãnh Tử Thần, anh đến đây, em thực sự vui lắm.
- Thật không? - Lãnh Tử Thần ngờ vực, cúi nhìn cô. Cô ngốc này lạ lắm, rốt cuộc cũng biết nói điều khiến người ta ấm lòng, anh muốn nhìn cho rõ xem có phải cô đã chịu chui ra khỏi vỏ ốc không.
- Thật đấy. - Cô gật đầu. - Nếu một mình trở về, em thực sự không biết làm gì, em thực sự sợ phải đối mặt với tất cả ở đây.
- Để em một mình về quê, anh cũng không hề yên lòng. - Lãnh Tử Thần xoa nhẹ lưng cô. Cô gầy quá, qua mấy lần áo rét mà vẫn thấy xương nổi lên.
- Anh ở bên em, em phải không thấy yên tâm mới đúng. - Nhớ lại vẻ luống cuống của anh ở sân bay, lại cả những tràng lầm bầm chửi suốt đường đi, cô bất giác phá lên cười. Đã rất cố gắng không để mình căng thẳng, nhưng có nhiều việc anh cũng không tính nổi. Nhìn thấy anh bối rối như thế, cô càng buồn cười.
Ôm cô chặt một chút nữa, anh cũng phá lên cười. Hai người cười thoải mái một hồi, sự nồng nhiệt ấm áp lan tỏa trong cả hai cơ thể. Có điều gì đó bắt đầu kỳ lạ. Lâm Ấu Hỷ im bặt. May sao, Lãnh Tử Thần lỏng vòng tay ôm, anh đứng lên, đến bên túi đồ của cô, mở ra lật lên lật xuống.
- Em không mang nhiều khăn mặt và đồ vệ sinh cá nhân. - Dường như cô hiểu anh muốn tìm gì, nên đến bên mắc áo, lấy từ trong túi áo khoác ra một túi nhỏ. - Nhưng vừa rồi đã đi mua cho anh đây. - Lãnh Tử Thần ngẩng lên, thấy trong tay cô cầm một chiếc khăn mặt, một chiếc bàn chải và một chiếc cốc nhỏ, đưa về phía anh. Cô bắt đầu quan tâm tới anh rồi, quan hệ giữa hai người dường như đã tiến một bước dài.
Lãnh Tử Thần đang có chút bấn loạn trong lòng, nhưng đã bị ánh mắt hồn nhiên của cô xóa tan. Anh mỉm cười, không còn một chút ưu tư trong lòng, anh tự nhận ra mình đang vui dào dạt.
Phòng vệ sinh và phòng tắm ở tận đầu hành lang, trai gái hai phòng hai bên. Lãnh Tử Thần tắm rất nhanh, anh về phòng rồi, Lâm Ấu Hỷ còn chưa về, anh tìm trong tủ, chỉ có một chăn cho một giường, ánh mắt anh ánh lên nét vui mừng ngoài ý muốn. Không lâu sau cô bước vào, đầu quấn một chiếc khăn tắm, ôm một chiếc chăn lấy từ dưới quầy về. Mặt Lãnh Tử Thần xịu đi, vẻ bất mãn hiện rõ.
Cô không phát hiện được điều đó, đem trải cẩn thận hai chiếc chăn ở hai giường, ở giữa đặt dấu khoảng cách rất lớn rồi đứng bên cửa sổ lau tóc. Tóc cô dài tới tận eo lưng, đó cũng là yêu cầu của bố cô lúc sinh thời. Bố bảo, con gái nhất định phải để tóc dài, như thế mới có thể lấy được người chồng tốt.
Lãnh Tử Thần dựa vào thành giường, ngắm nhìn sau lưng cô, tóc cô đen mượt óng ánh, vóc doáng cô trông rất tự nhiên, chưa từng trau chuốt nhưng đầy vẻ tươi mới khác lạ, vẻ sống động tràn ngập ánh mắt cô, tỏa ra từ trái tim cô.
Đã bao nhiêu lần anh vuốt lên mái tóc ấy, tóc cô rất mềm, trước trán còn phất phơ hàng tóc tơ như trẻ con. Một sợi tóc rớt ra, vương trên gáy trắng ngần, Lãnh Tử Thần ngắm mãi, cảm giác kỳ lạ dâng trào, không thể chịu nổi, anh phải nhìn đi nơi khác. Cùng ngủ chung phòng, cùng nằm chung giường, cô ngốc quyết định thế đúng là không sáng suốt.
Tóc chưa khô hẳn, cô đã tắt đèn phòng, chỉ để lại ánh sáng từ ngọn đèn bàn vàng mờ, rồi chui vào chăn, chỉ thò đầu ra, gương mặt trắng mơn mởn. Cô cười tít mắt nói với anh:
- Ngủ đi, ngon giấc nhé!
Anh không muốn để ý đến cô, bèn trở dậy đến bên bàn, ngửa cổ uống một cốc nước lớn, rồi lại rót cốc nữa để bên đầu giường, sau đó mới chui vào chăn, tắt đèn.
Lâm Ấu Hỷ vô tư trong sáng, nghĩ rằng đối phương cũng như mình, chẳng mấy chốc đã thở đều đều đi vào giấc ngủ. Ngoài song cửa le lói một vệt sáng, trong phòng tối mờ mờ. Lãnh Tử Thần không vô tư như thế, nằm gối đầu lên tay, mắt mở thao láo, uống mấy cốc nước rồi mà cơ thể vẫn nóng rực, ra vào nhà vệ sinh mấy lần rồi mới trăn trở đi vào giấc ngủ được.
Chắc do ngủ muộn nên hôm sau, khi tỉnh giấc, đã hơn mười giờ sáng. Lãnh Tử Thần vừa mở mắt đã nhìn thấy gương mặt nho nhỏ của Lâm Ấu Hỷ ở rất gần. Cô cũng chưa tỉnh, chắc là hôm trước say xe mệt quá, thân thể còn rã rời. Trán cô dâm dấp mồ hôi, mày chau lại, có lẽ cô ngủ không yên, nhưng nét ngủ rất thực, giống y như anh đã tưởng tượng. Cô ngốc như vậy nhất định sẽ vụng về lắm trong mơ, bao giờ cũng cứ e dè, không tiến hơn một bước.
Tỉnh dậy sau giấc ngủ, được nhìn thấy cô ngốc đáng yêu của mình bên cạnh, anh thấy rất ấm áp.
Anh nhìn điện thoại di động để ở đầu giường, đã đặt chế độ yên lặng, trong đó có tới mười mấy cuộc gọi nhỡ, trong lòng bỗng dưng lại thấy phiền muộn, liền gửi một tin nhắn cho Lãnh Tử Tịch, dặn chị nói giùm vài câu trước mặt bố, đừng có đổ thêm dầu vào lửa, rồi khi nào về sẽ mua tặng chị chiếc vòng ngọc quý mà chị ưa thích nhất. Sau đó, anh tắt máy, thuận tay lẳng vào một góc.
Chiếc điện thoại bị ném hơi mạnh, Lâm Ấu Hỷ giật mình tỉnh giấc, dụi mắt, gặp đúng lúc Lãnh Tử Thần cau mày, đang giận dữ nhìn ra cửa sổ. Cô thấy thầm lo, hốt hoảng hỏi:
- Anh dậy rồi ạ?
Tỉnh giấc mà nhìn thấy bên mình là kẻ điên mừng giận đột xuất thì sợ ૮ɦếƭ khiếp.
- Anh vừa mới thức dậy. - Lãnh Tử Thần dịu lại, trở mình, chống tay nhìn cô. - Hôm nay đi mua hai chiếc áo ấm dày nhé, anh chẳng mang theo gì, áo khoác của em cũng không đủ ấm.
- Vâng ạ. - Lâm Ấu Hỷ lồm cồm bò dậy, run rẩy trong chiếc áo lông, vừa khoác áo vừa nói. - Đúng là anh ra khỏi nhà mà chẳng mang gì, như vậy là đại công tử chịu thiệt thòi rồi.
Lãnh Tử Thần chẳng mang đồ đạc gì ngoài ba lô đựng máy tính xách tay.
- Đại công tử mang theo tiền là đủ rồi. - Lãnh Tử Thần nhếch môi, vẻ không để bụng, cũng thử ngồi dậy ra khỏi chăn để mặc quần áo, nhưng vừa thò tay ra đã nhăn mặt chui vào chăn. - Buổi sáng lạnh thế. Hơi ấm với mặt trời có thù hằn gì nhau chăng!
- Hệ thống sưởi ở khách sạn đâu có phục vụ hai mươi tư giờ, giá phòng mỗi ngày có ba mươi tệ thì như vậy là tốt rồi, làm người cũng phải biết đủ chứ. - Lâm Ấu Hỷ đã mặc đồ chỉnh tề, nhìn Lãnh Tử Thần vẫn còn nằm co ro trong chăn, vẻ ái ngại. - Đại công tử, anh còn chưa trở dậy đi!
Vừa rời khỏi Thượng Hải, Lãnh Tử Thần trở nên giống y như một cậu bé con.
- Đại công tử ta đây còn đang lấy đà, vội gì chứ, hãy xem đây. - Lãnh Tử Thần bật cười, nghiến răng bò dậy. Lạc Diệp tuy là thị trấn nhỏ nhưng chắc có những khách sạn tốt hơn, có điều Lâm Ấu Hỷ không muốn, anh cũng không ép. Chỉ cần ở cùng cô thì ngủ ở đâu cũng được. Nếu cô muốn thì phải làm việc xấu, anh cũng làm, nhưng chắc chắn cô không muốn thế.
Đi dạo một vòng quanh cái chợ nhỏ, mua được hai chiếc áo nhung dày dặn, giày da nhồi bông, mũ ấm, khăn quàng, găng tay, mỗi người một bộ đầy đủ. Mặc đủ ấm rồi, hai người thong thả rảo bộ trên tuyết khắp các các phố ở Lạc DIệp. Đường sá tuy nhỏ hẹp nhưng hàng quán hai bên cũng nhiều, cây nêu cắm đầy trước các cửa nhà, người bán câu đối, pháo hồng thỉnh thoảng rao lên vài ba tiếng, người qua lại ăn vận dày sụ, xe cộ đi lại chầm chậm, khó nhọc lăn trên tuyết, để lại vết bánh xe hằn đen.
Không lâu sau trời lại đổ trận tuyết, những bông tuyết to rơi trên mũ, phủ lên mi, mắt hai người đều sáng lung linh, nhìn nhau không nhịn được cười.
***
Ăn trưa xong, Lâm Ấu Hỷ vào tiệm bán vàng mã mua một ít tiền vàng ôm ở trong lòng, hai người không nói gì nữa, chậm rãi đi về phía vườn mộ, nộp mười tệ cho ông già gác cổng rồi tiến vào khu nhà thờ lặng lẽ.
Xuyên qua những giá xếp san sát màu xám, tro cốt của ông Lâm Vũ Minh được đặt trong một góc khuất. Lâm Ấu Hỷ quỳ trên nền đất ướt, dập đầu. Lãnh Tử Thần nhìn di ảnh người đàn ông lạ lẫm dán trên bình tro cốt, ánh mắt hiền từ, nụ cười hiền hòa, bố cô lúc sinh thời nhất định là người chất phác vụng ăn nói. Lâm Ấu Hỷ chắc là giống mẹ ở ngoại hình, nhưng tính cách của cô thì lại gần với bố nhiều hơn.
Nâng di ảnh đi ra sau khu nhà thờ hóa vàng, mặt đất dày tuyết, Lâm Ấu Hỷ cứ quỳ xuống, vàng mã cháy bùng trong lửa, cháy hết mình thành tro. Cô không nói một lời, chỉ cần mẫn đưa từng tờ giấy tiền vào lửa. Lãnh Tử Thần đứng bên cạnh, không nhìn được vẻ mặt của cô, chỉ im lìm bất động, xa xa là một khoảng trắng mờ mờ, cây cối trơ cành, băng phủ trắng xóa. Gió thổi qua, những tàn tro bay vương lên áo, lấy tay phẩy đi, còn lưu lại những vệt xám mờ mờ.
Đời người, chớp mắt cuối cùng cũng bay đi như tro bụi, có khi được nhớ, cũng lắm khi bị quên.
Chỗ tiền vàng đốt rất lâu mới hết, trên mặt đất còn lại đống tro tàn lấp loáng ánh lửa, theo gió bấc cuốn bồng lên, xoay vòng trong không trung rồi tan tác. Lâm Ấu Hỷ đứng dậy, ngẩng nhìn đám tàn bay mà sững sờ, rồi quay mình lại. Lãnh Tử Thần nhìn thấy đôi mắt cô sáng rực. Cô không khóc, môi dưới còn in vết răng, nhìn anh cười ảm đạm.
Phong tục miền bắc, khi hóa vàng không được để rơi nước mắt, nếu không người âm không nhận được tiền vàng. Lâm Ấu Hỷ ôm di ảnh bố trở lại khu thờ, Lãnh Tử Thần vái ba lạy trước bình tro cốt. Lâm Ấu Hỷ đứng bên cạnh im lặng nhìn anh, cô không ngờ anh làm như vậy, cô cũng không hy vọng anh làm thế. Lãnh Tử Thần luôn biết cách hành động bày tỏ tình ý của anh với cô, sao cô lại không hiểu chứ.
Hai người sánh vai ra khỏi khu mộ, im lặng, rất lâu sau, Lâm Ấu Hỷ mới khe khẽ khóc. Lãnh Tử Thần siết chặt tay cô, kéo cô vào lòng mình, dịu dàng nói:
- Ngốc ạ, có anh đây rồi.
Lâm Ấu Hỷ gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu, sau cùng thì gật gật, ngả mình vào lòng anh.
Buổi tối, mượn chiếc nồi hầm của chủ quán, ra ngoài mua thịt bò thịt dê, hành tây và khoai tây, một ít gia vị, hai người kê chiếc bàn nhỏ ra giữa phòng thưởng thức món xúp nóng hổi. Lãnh Tử Thần ăn đến mức mồ hôi túa ra lưng, Lâm Ấu Hỷ ngắm anh cười, anh cũng biết mình ăn quá tham nhưng không nhịn được, bấm bụng cười cùng cô.
Thị trấn Lạc Diệp là miền đất thần kỳ, hình như đặt chân tới đây, con người ta bỗng chốc cảm thấy được trở về với con người thật của mình, những trang sức bề ngoài rơi hết cả, chỉ còn lại bản chất chân thực, chất phác mà hồn nhiên, không ganh đua, không trăn trở.
Ăn xong, thu dọn chén bát, hai người cùng đi ra phòng rửa. Vòi chỉ có nước lạnh, lạnh buốt, Lãnh Tử Thần không cho Lâm Ấu Hỷ làm, anh xắn tay áo đích thân rửa bát. Nhìn anh vụng về khua khoắng, vẻ như lần đầu tiên phải làm việc này, cô cũng không cản, đứng bên cạnh dùng khăn khô lau sạch bát đũa, vừa lau vừa nói:
- Anh ăn có quen không?
- Ngon lắm.
- … Tốt quá. - Cô nói nhỏ.
- Cái gì tốt quá?
- Anh ấy. - Cô lúng túng đưa tay xoa mũi, cúi đầu. - Lãnh Tử Thần, anh đối với em tốt quá.
- Em mới biết anh tốt à? - Lãnh Tử Thần cười, nụ cười rất ngắn, hàm răng trắng bóng đều đặn, nụ cười tươi rói ấm áp. Cô ngốc này ngày một tế nhị đấy, biết nói những lời ngọt ngào đi vào tim người ta, quả là trẻ con có thể dạy được. Lãnh Tử Thần mừng khôn siết, nhưng ngoài miệng vẫn nói lạnh lùng: - Anh không tốt suông với người khác đâu, mau nghĩ cách gì đền đáp anh đi, vật chất hay tinh thần anh đều nhận cả.
- Đáng ghét! - Mặt Lâm Ấu Hỷ quả nhiên bất giác đỏ bừng, bất giác cô không nói gì nữa, cúi đầu im lặng. Lãnh Tử Thần này đúng là biết lợi dụng, mình nói thực lòng thì anh lại bẻ ngoặt đi.
Đem trả bát đũa cho bà chủ rồi, Lãnh Tử Thần bí mật trả thêm một ít tiền, bà chủ mừng lắm, ân cần đưa thêm cho một chiếc đệm điện. Hai người về phòng, đêm đã khuya, hơi ấm tỏa ra, trong phòng còn thoảng mùi thức ăn. Lãnh Tử Thần lấy từ trong ba lô ra một cuốn sách tiện tay đưa cho Lâm Ấu Hỷ.
Cô giật mình đỡ cuốn sách suýt nữa ngã từ trên giường xuống. Cầm sách xem, đó là giáo trình tin học dành cho học kỳ mới. Cô nâng niu trong tay một lúc, nhất thời không có phản ứng gì, rất lâu sau mới kinh ngạc mừng rỡ nhìn anh:
- Anh định dạy em à? - Hỏi xong thì thấy hối hận, thế nào cũng bị Lãnh Tử Thần bắt nạt.
Quả nhiên, sự bắt nạt đã tới.
- Chẳng phải anh là sư phụ về tin học ư? Đầu óc anh dùng để làm gì chứ, cô ngốc? - Lãnh Tử Thần mang máy tính đến ngồi bên cô. - Còn nữa, từ nay em phải học nói thành thạo tiếng Anh, việc đó có thể nhờ anh, anh sinh ra ở Mỹ, phát âm còn chuẩn hơn nhiều người.
Hic, nhiều người ấy là ai, có phải là người lần trước đã đi dạo cùng cô trên bãi cỏ để luyện tiếng Anh?
- Sao anh biết em với anh Tiêu Vũ Trạch cùng luyện nói tiếng Anh? - Lâm Ấu Hỷ cảnh giác nhìn Lãnh Tử Thần, dường như mọi việc của cô anh đều biết rõ, cô cảm thấy mình bị nhìn thấu suốt, cảm giác này chẳng hay chút nào, rất không thoải mái.
- Anh có bao giờ nói anh biết chuyện đó đâu? - Lãnh Tử Thần hấp háy mắt, rõ ràng là đang cười nhưng lại khiến người ta không cảm thấy nụ cười của anh, chắc chắn là anh đang rất cao hứng, không buồn gọi tên Tiêu Vũ Trạch, lại kêu là người ta, rõ ràng là anh rất ghen, hậu quả này nghiêm trọng đây. - Sao em không gọi anh là anh một cách dịu dàng như thế?
Lâm Ấu Hỷ tức ૮ɦếƭ được, cảm thấy mình quá ngốc, lần nào cũng tự gây rắc rối cho mình. Cô nói không lại với anh, càng thêm khó chịu.
Lãnh Tử Thần dựa vào thành giường, đặt máy tính lên đùi, vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh mình:
- Lại đây nào, cô em, đằng nào kỳ nghỉ đông cũng còn dài, không tìm việc mà làm, anh sẽ không thể đảm bảo là không gây ra chuyện gì làm em phát khóc đâu đấy.
Lâm Ấu Hỷ ngoan ngoãn bò lại gần, ngồi bên anh, giở sách nhìn qua, đúng là khó hơn giáo trình cơ sở nhiều, nếu gặp phải giảng viên không có trách nhiệm, sợ thi cuối kỳ khó mà qua được. Đọc một lúc, cô ngẩng nhìn anh, nịnh nọt:
- Anh Lãnh Tử Thần ơi, em phát khóc vì phải đi nịnh nọt thế này. Tô Hoan Hoan bảo em khóc xấu lắm, các cô ấy ghét nhất là nhìn em khóc. Anh yên tâm, em nhất định không khóc, không làm anh ghét đâu.
- Anh chưa nói là anh ghét em khóc mà.
- Anh vừa nói còn gì. - Lâm Ấu Hỷ ngốc nghếch nhìn anh. - Anh nói em khóc làm anh ghét…
- Ý của anh là chúng mình phải tìm việc gì đó để làm, nếu không anh không chắc sẽ gây ra việc gì với em, khiến em khóc. - Lãnh Tử Thần nhẫn nại giải thích lại. Giữa những người yêu nhau có rất nhiều cách nói tình tứ, tại sao trước mặt cô ấy lại nói ngắc ngứ thế chứ! - Thực ra giáo trình này không khó, nhưng để cho cái đầu ngốc nghếch của em hiểu được, anh phải thực sự động não nhiều đây.
Lâm Ấu Hỷ chớp chớp mắt, giáo trình mà đơn giản như thế, người thiên tài như Lãnh Tử Thần sao không biết cách để dạy cô chứ! Tuy nhiên cô vẫn nói một cách nghiêm nghị:
- Em sẽ rất nghiêm túc nghe lời anh Lãnh Tử Thần, xin đàn anh hết lòng dạy dỗ cho.
Đàn anh thực ra muốn xui em việc khác cơ, nhưng… phải tính đã, Lãnh Tử Thần nóng ruột chau mày, bắt đầu bài giảng.
Suốt hai tiếng đồng hồ, Lâm Ấu Hỷ ngồi bên anh, khi anh thao tác trên máy tính, cô ghé nhìn, cổ áo trễ xuống khiến có thể nhìn thấy chỗ không nên nhìn, Lãnh Tử Thần bất giác lơ đãng, đóng máy tính lại, nhìn cô:
- Không dạy nữa, chúng mình làm việc khác đi.
- Làm gì? - Lâm Ấu Hỷ đặt sách lên đùi, tay che miệng ngáp, kéo chăn rúc chân vào, chăn điện rất ấm, mời gọi giấc ngủ, cô buồn ngủ rồi. - Chẳng gì bằng mình nằm mộng đi, đàn anh.
Lãnh Tử Thần quẳng máy tính, vòng tay kéo cô vào lòng, tim đập thình thịch, anh ghé sát vào mặt cô, thì thầm nóng hổi:
- Đàn anh dạy em làm việc khác được không, ví như khi yêu nhau thì làm gì… - âm thanh dìu dặt, ngập tràn hơi thở dồn dập, dừng nửa chừng, đợi cô phản ứng, xem cô sẽ làm gì.
Lâm Ấu Hỷ mở to mắt, đang ngáp dở, lâu sau mới bụm tay che mặt. Thấy Lãnh Tử Thần im lìm, chỉ vòng tay đặt lên eo lưng cô, cô mới he hé kẽ ngón tay nhìn ra, thấy anh đang cười cười nhìn mình, cô lấy hết sức đẩy anh ra, chui sâu vào chăn, trùm kín đầu, từ trong chăn phát ra câu cụt lủn:
- Chẳng hay ho gì!
- Tại sao không hay? - Lãnh Tử Thần hỏi qua lần chăn dày, vẻ mặt cười hớn hở. Thấy cô không đáp, bèn kéo chăn, bên trong cô ra sức giữ chặt, kéo đẩy mấy lần, bên trong vọng ra tiếng khóc rấm rứt. - Sao vậy? - Lãnh Tử Thần sợ hãi, nụ cười bất chợt tắt ngấm.
- Lãnh Tử Thần, anh đừng như thế, em sợ lắm. - Tiếng nói não nề từ trong chăn vọng ra, khuôn mặt nhỏ xíu đẫm nước mắt ló ra.
- Em lại sợ gì, anh còn chưa làm gì mà. - Lãnh Tử Thần nén cười. Hóa ra là sợ quá phát khóc. Chẳng qua anh chỉ nói chơi thôi, ngờ đâu cô sợ quá khóc thật. Nếu mà cố tình ***, chắc cô lao đầu vào tường tự sát mất, đứa trẻ ngốc này!
Một hồi sau, tiếng khóc dần yên lại, Lãnh Tử Thần vươn tay kéo chăn cô ra, nâng gương mặt còn ngấn nước của cô, mỉm cười nhìn cô:
- Vừa nói không khóc, sao lại khóc, hả?
- Ai bảo anh… - Lâm Ấu Hỷ bối rối quệt nước mắt, thẹn thùng nhìn Lãnh Tử Thần. Phản ứng của mình có thái quá thật, đã biết mối quan hệ là gì, Lãnh Tử Thần là đàn ông, có H*m mu*n gì đó cũng là chuyện thường, vả lại anh đã làm gì đâu, cũng như lúc thường thôi, trêu chọc mình ấy mà.
- Anh làm sao? - Lãnh Tử Thần hứng chí hỏi.
- Không sao. - Lâm Ấu Hỷ đuối lý cúi đầu. Thấy Lãnh Tử Thần trầm ngâm, cô cảm thấy bất an. Lãnh Tử Thần là người khi trầm ngâm, chắc chắn sẽ có chuyện chẳng hay, cô nên chủ động đầu hàng là tốt hơn cả. Lấy hết quyết tâm, cô lẳng lặng bò đến bên anh, vùi đầu vào *** anh, vòng tay ôm lưng anh, khẽ nói: - Lãnh Tử Thần, em kể cho anh một câu chuyện được không?
- Được chứ. - Lãnh Tử Thần xoa tóc cô cho rối bù lên, bình thản đáp, đáy mắt loang loáng, vẻ như đoán được ý cô muốn gì. Cuối cùng cô cũng quyết định nói với anh.
Ngày trước, có một cô bé, bố không đọc nhiều sách vở, kiếm sống bằng mấy bài thơ lặt vặt. Mẹ cô sinh ra cô chưa được bao lâu, không chịu nổi cảnh sống khổ cực, đến Thượng Hải làm thuê, hai năm sau trở lại thị trấn nhỏ làm thủ tục ly hôn với bố cô. Nghe người trong thị trấn kể, mẹ cô làm vợ bé một người giàu có ở Thượng Hải, còn phá nát gia đình người ta. Ban đầu, mỗi năm mẹ còn gửi tiền và đồ về nhà, sau này không có tin tức gì nữa.
Cô bé không có bạn, bọn trẻ cùng lứa không chơi với cô, nói mẹ cô là đồ đàn bà xấu xa, làm điếm, còn bảo cô bé sau này lớn lên cũng chẳng ra gì, lẳng lơ, rồi cũng sẽ làm người tình của kẻ lắm tiền nào đó. Khi cô bé đòi mẹ, bố chậm rãi xoa lưng cô, cho đến khi cô nức nở đi vào giấc ngủ.
Cô bé dần lớn lên, bố ngày một già đi. Vì lao động nặng nhọc ngoài trời, ăn uống kham khổ, cuộc sống tạm bợ, sức khỏe của ông càng ngày càng yếu, hy vọng lớn nhất của ông là cô gái đỗ vào trường đại học danh tiếng. Cô bé biết bố luôn rất yêu mẹ, bố luôn đợi mẹ trở về.
Mộ tuần trước khi cô thi tốt nghiệp trung học, bố qua đời. Ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Bố đã gắng hết sức đợi ngày con gái vào đại học, nhưng không thể đợi nổi. Ông chỉ có một câu dặn lại, viết trên một mẩu giấy. Chữ viết dễ đọc, chắc là đã luyện tập lâu ngày, bố hy vọng con gái đến Thượng Hải, vì mẹ cô đang ở đó.
Con gái thi đỗ vào trường đại học ở Thượng Hải, là trường hàng đầu trong nước, lần đầu tiên cô rời thị trấn nhỏ bước vào chốn thành thị xa hoa bậc nhất trong nước. Ở trường học, cô quen biết nhiều bạn mới, bạn bè mới đều rất tốt, không phải lo lắng cái ăn cái mặc, phóng khoáng thân mật. Bạn bè tuy không khinh rẻ coi thường cô, nhưng cũng không thể thấu hiểu cảm giác tự ti và nhạy cảm ở cô, đặt cho cô nickname là Mọt sách. Cô rất muốn nỗ lực để hòa nhập với họ nhưng cách sống phóng khoáng và thái độ đối với tình yêu của họ luôn khiến cô nghi ngờ.
Từ nhỏ cô lớn lên trong sự chê bai của người chung quanh, sợ mình trở thành người như họ nói, trước sau nhất mực tự hứa không thể trở thành người phụ nữ giống mẹ, bán tuổi trẻ của mình đổi lấy sự thoải mái về vật chất. Dù vậy cô chưa hề hận mẹ, cô biết người giàu có được sống thoải mái thư thái, nhưng cũng biết xã hội thượng lưu thực tế có rất nhiều cạm bẫy và vô tình. Mẹ chắc chắn cũng có những ai oán và bất lực của bản thân.
Sau này, cô quen biết một chàng trai, rất tốt với cô, vẻ ngoài tuy lạnh lùng nhưng luôn luôn âm thầm giúp đỡ cô mà không để cô biết. Cô rất mong được ở cùng với anh, cũng âm thầm hy vọng có thể gặp anh. Chàng trai hiếm khi cười với người ngoài, nhưng luôn cười tít mắt trước mặt cô. Mỗi khi anh cười, trái tim cô gái đập nhanh đến sợ, gương mặt bất giác ửng hồng.
Có một ngày, chàng trai đột ngột nói với cô anh cũng hơi thích cô. Cô gái xúc động choáng váng. Nhưng trong lòng cô cũng sợ, anh nổi trội như vậy, cao vời vợi, cô không xứng với anh, dù anh không coi thường cô thì kết cục họ cũng khó mà đi cùng chung một đường. Cô chẳng đáp ứng được những điều kiện để trở thành bạn gái của anh, sẽ chỉ gây phiền cho anh. Vả lại, cô tuyệt đối không thể bán mình để đối lấy một khoảnh khắc yêu đương của anh.
Cô luôn luôn sợ mình phải trả giá, rồi sau này sẽ chẳng có gì. Cô còn phải sống tiếp vì hy vọng của bố, sống cho tốt, biết đâu sẽ có một ngày gặp lại mẹ, cô hy vọng mình có thể ngẩng cao đầu nhìn mẹ, cô phải thay bố làm được điều này. Vì thế, cô chỉ có cách lẩn tránh anh, không gặp anh, cô nói với anh, sau này không gặp nhau nữa. Chàng trai không chịu, đuổi theo cô, ôm lấy cô, vòng tay của anh cứng cáp ấm áp biết bao, khiến cô tưởng nhầm là người thân thiết. Giây phút ấy, cô chẳng đủ dũng khí để chối từ anh.
Sau đó, chàng trai đưa cô về thăm nhà cũ, dọc đường đi anh cố gắng tránh sự sắp xếp của gia đình anh, sợ chấn động tới cô, cô cảm động lắm, nhưng cũng cảm thấy anh xa cách quá vì vậy cô càng thêm đau buồn. Giữa cô với anh có bao nhiêu là cách trở, cô sợ ngủ một giấc tỉnh dậy, anh không còn đó nữa, tất cả chỉ là mộng, trơ lại một mình cô.
Lâm Ấu Hỷ từ tốn nói, ý tứ lúc rối loạn, lúc rõ ràng. Cô không khóc, đôi mắt chỉ ngập tràn sự mênh mang. Lãnh Tử Thần yên lặng lắng nghe. Cô biết anh đang lắng nghe, tuy nhiên cô không biết anh nghe mà có hiểu không. Cô nhìn anh, khẽ hỏi:
- Lãnh Tử Thần, anh đối với em thật là tốt. Nếu anh muốn, em sẽ không từ chối, cũng không nhân đó mà níu kéo anh, chỉ là em… em sợ gây liên lụy cho anh…
Lâm Ấu Hỷ không thể nói tiếp. Cô không muốn như vậy, không muốn trở thành gán*** của anh, dù có xảy ra điều gì, nếu mai kia anh không cần cô, cô cũng sẽ không níu kéo. Nhưng cô cũng sợ mình trở thành người phụ nữ như mẹ cô, cô sợ sẽ hổ thẹn khi gặp bố ở dưới suối vàng. Cô còn sợ hơn nữa là một khi dâng hiến tất cả vì anh, rốt cuộc chẳng có gì, cô không biết mình có thể chịu đựng nổi không.
Những lời cô chưa kịp nói đã bị vùi trong nụ hôn của Lãnh Tử Thần. Môi anh mềm mại ấm nóng, vì không *** lá nên chỉ có mùi bạc hà thơm mát, ngón tay anh nhè nhẹ rong ruổi qua lần áo trên cơ thể cô. Lâm Ấu Hỷ túm chặt lấy tay áo anh, cơ thể căng ra, những nơi bị ngón tay anh chạm vào thì phát run lên, trống *** cô thình thịch, thái dương đau nhức. Anh thực sự đòi cô điều đó sao? Cô có nên chấp nhận không?
Lãnh Tử Thần hôn cô một hồi lâu, chầm chậm lỏng vòng tay, nằm úp trên *** cô, hơi thở dồn dập. Rất lâu sau, anh trở lại bình thường, đưa tay tắt đèn, chỉnh lại áo quần cho cô và đắp chăn cẩn thận cho cô, chần chờ hồi lâu, chớp mắt mấy lần:
- Ngốc ạ, em được đấy.
Lâm Ấu Hỷ bị anh làm cho căng thẳng tột độ, anh chiêm ngưỡng vẻ thụ động của cô một cách thích thú rồi hài lòng xoa đầu cô, dịu dàng thốt ra sáu chữ:
- Lâm Ấu Hỷ, anh yêu em.
Lâm Ấu Hỷ hoàn toàn choáng váng.
Trong màn đêm, ánh mắt Lãnh Tử Thần êm đềm mà kiên định, có cả những tia đau khổ, nhưng cảm giác an toàn mạnh hơn. Lãnh Tử Thần là người đàn ông đàng hoàng, anh hiểu cô, anh không *** cô, nhưng đầu óc cô vẫn không hiểu rõ, anh nói yêu cô… yêu ư? Đối với từ này, cô không hiểu, cô chỉ dừng ở khái niệm thích mà thôi, tự bao giờ anh đã cho phép mình chuyển từ thích sang yêu vậy?
***
Kỳ nghỉ đông trôi vèo vèo, tối nào trước khi đi ngủ, Lãnh Tử Thần cũng cầm tay cô, trái tim cô cũng dần ấm lại. Giáo trình tin học nâng cao đã giảng được quá nửa. Lãnh Tử Thần là người thầy thông minh, Lâm Ấu Hỷ là học trò cầu tiến, cả hai đều thấy vui khi dạy và học.
Đêm giao thừa, hai người mua rất nhiều pháo, châm lửa đốt trên đường phố vắng lặng, nhìn pháo bay vụt sáng lóe lên trời, cả hai cười vang, bàn tay lớn nắm chặt bàn tay nhỏ, niềm hạnh phúc thuần túy này không bợn chút bụi trần và cơ hội nào, thực không gì quý hơn, đáng khắc cốt ghi tâm.
Rất nhanh đến ngày trở lại trường, rời khỏi thị trấn, trong lòng cô quyến luyến không nỡ rồi, ngồi trên xe lên thành phố, nhìn Lạc Diệp dần xa mờ trong mắt, Lâm Ấu Hỷ không thấy cảm giác buồn bã và chơ vơ như hồi trước. Trong mắt cô, quê nhà có phần ấm áp lên. Miền quê tuyết trắng, tạm biệt nhé, mình sẽ trở lại, đem theo hạnh phúc.
Cô quay lại, tay cầm túi trà sữa nóng Lãnh Tử Thần mua cho, trong xe ấm áp, ánh mặt trời sáng rực rỡ, dưới chiếc mũ nhung là gương mặt trong sáng bình an. Cô khẽ nói:
- Năm sau không về nữa.
- Vì sao? - Lãnh Tử Thần nhìn cô. - Nếu em muốn về, anh sẽ đưa em về.
- Không cần đâu. - Cô ngẩng đầu, nét mặt rạng rỡ. - Lần này đã đủ cho em mở lòng trong nhiều năm nữa, năm sau được nghỉ sẽ đi làm kiếm tiền, không thể thong dong như bây giờ được.
Lãnh Tử Thần ân cần vuốt tóc cô, nghĩ thầm, không bao lâu nữa mình sẽ phải về Mỹ lập nghiệp, nếu để cô lại một mình, anh yên tâm sao được. Muốn đưa cô đi theo biết bao, nhưng cô còn phải học tiếp đại học, mà cô có chịu đi cùng anh không? Anh phải làm sao với Lâm Ấu Hỷ đây?
Vào học lại, Diệp Mộng Mộng và Tôn Mỹ mang theo những đặc sản từ Bắc Kinh và Tô Châu, Lâm Ấu Hỷ cũng mang một ít đặc sản quê nhà, Tô Hoan Hoan chén đẫy mọi thứ.
- Mọt sách, nghỉ đông thế nào? - Tô Hoan Hoan cười hi hí hỏi.
- Tốt mà. - Lâm Ấu Hỷ cười sảng khoái đáp. - Các cậu đón năm mới vui chứ?
- Đừng nói nữa, chán ૮ɦếƭ được. - Diệp Mộng Mộng lấy đồ đạc từ trong vali ra. - Đồ ăn thì không ngon, đi shopping được mỗi một lần, quần áo xấu ૮ɦếƭ được, năm mới chả ra sao.
- Nhà tớ còn sắp sẵn cho tớ một cuộc xem mặt, ૮ɦếƭ mất! Ông đó vừa to bụng vừa hói đầu, mặt nhũn ra, không hiểu sao bố mẹ tớ lại cuống thế, tớ mới năm thứ nhất đại học mà. - Tôn Mỹ vừa phàn nàn vừa bí mật nhìn Lâm Ấu Hỷ. - Mọt sách, nghe nói Lãnh Tử Thần đưa cậu về quê, thật không vậy?
- Thế hả? - Lâm Ấu Hỷ hoa cả mắt. - Các cậu biết nhanh nhỉ.
- Xí! - Tôn Mỹ lườm nguýt, phẩy tay. - Tớ có phải bà bói đâu, tớ nghe bà mối báo tin mừng đó chứ.
- Gì cơ? - Tô Hoan Hoan đang nhai đầy miệng, dỏng tai nói góp. - Ai nói vậy, sao cậu không mắng cho một trận?
Lâm Ấu Hỷ không nhịn nổi, cười phá lên, mọi người đều biết rồi, có gì phải kể nữa, ở chung một phòng, có gì mà giấu được nhau, huống gì là mấy người này. Lại nhớ Tô Hoan Hoan bảo, ông trời đày đọa cô mười tám năm qua, liệu có phải bây giờ những khổ nạn ấy đã qua đi.
Mấy cô gái xa nhau hơn hai chục ngày, nói mãi không hết chuyện, Lâm Ấu Hỷ cảm thấy mình đã cởi mở hơn rất nhiều, mỗi khi soi gương đều thấy gương mặt rạng rỡ. Cô biết những thay đổi như thế đều nhờ Lãnh Tử Thần. Nghĩ đến anh, cô cảm giác trái tim ấm nóng khôn nguôi, chẳng phải anh là sứ giả trời cho xuống cứu vớt cô sao! Ha ha, sứ giả đáng lẽ phải là nữ chứ, nghĩ đến bộ dạng hóa thân của Lãnh Tử Thần, không thể không cười ngặt nghẽo.
***
Trong phòng ký túc xá quậy nhau đã thỏa mãn, Tôn Mỹ bắt đầu sắp xếp đồ đạc. Tô Hoan Hoan hiếu kỳ hỏi đi đâu, Tôn Mỹ nói cô muốn chuyển chỗ ở. Tôn Mỹ thản nhiên thông báo cho mọi người, cô muốn đến sống chung với bạn trai ở khoa Thể thao. Diệp Mộng Mộng và Tô Hoan Hoan phản ứng bình thường, Lâm Ấu Hỷ cũng không quá kinh ngạc…
Dù sao hai người họ cũng đã từ lâu…
Cô nghĩ: mỗi người có cách sống của riêng họ, bản thân cô nên học dần cách chấp nhận quyết định của người khác, dù không hiểu nổi, ít nhất cũng học cách tôn trọng họ. Diệp Mộng Mộng và Ngô Hồng Phi chẳng phải cũng như vậy sao, chỉ là Diệp Mộng Mộng chưa chuyển đi mà thôi.
Học kỳ mới đã đến, Tô Hoan Hoan và Vương Á Trúc rủ nhau kêu gọi buổi giao lưu phòng, cùng nhau tụ tập. Phòng nữ khoa Quản trị và phòng nam năm thứ tư khoa Tin học, tám người thì đã có ba đôi, điều này trở thành một giai thoại lan truyền khắp trường, rất được tán thưởng. Những mối lương duyên hiếm có ấy chắc chắn sẽ phát triển tốt đẹp.
Tiêu Vũ Trạch nói từ đầu là không có bạn gái nên từ chối tham gia, nhưng cuối cùng vẫn bị Tôn Mỹ kéo tới. Tôn Mỹ nói tối nay để tạo điều kiện cho Tiêu Vũ Trạch, cô sẽ vào vai bạn gái nghĩa vụ của anh, mọi người phá lên cười, chỉ là để đảm bảo đủ số người của hai phòng thôi mà. Tuổi trẻ thích tụ tập, ở đời, hạnh phúc nhất là mong gặp nhau là gặp được.
Nhưng chẳng ai ngờ, cuộc gặp mặt tám người lần này là một lần sau cuối, nếu không phải Tô Hoan Hoan và Vương Á Trúc cử hành hôn lễ vào năm năm sau, thì tám người họ chẳng biết bao giờ mới có cơ hội gặp lại…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc