Bao Giờ Trăng Lại Tròn - Chương 06

Tác giả: Nguyệt Như Tích

Nhục nhã, vô sỉ, những từ khó nghe nhất cô đã nghe từ tấm bé. Thiên hạ còn nói, Lâm Ấu Hỷ lớn lên rất giống mẹ, sau này cũng như mẹ thôi, học hành chẳng ra gì, mồi chài đàn ông, lẳng lơ ong bướm. Lâm Ấu Hỷ dường như đem mình ra đánh cược với mình, nhất định sẽ không làm những việc sai trái, thậm chí cả những việc chỉ mới là nhạy cảm.
- Tặng em món quà này. - Lãnh Tử Thần lấy ra một chiếc điện thoại di động, đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt Lâm Ấu Hỷ. Cô nhận ra đó là điện thoại của anh, anh đã từng dùng. Tô Hoan Hoan từng bảo, chiếc điện thoại này là đồ nhập từ nước ngoài về, giá tiền phải trên mười ngàn tệ.
- Tôi không dùng được cái này đâu. - Cô đẩy trả lại. - Anh dùng đi.
- Anh có rồi. - Lãnh Tử Thần lấy ra một chiếc nữa y như thế, bày hai chiếc cạnh nhau. Lâm Ấu Hỷ nhìn kỹ, nhận ra chiếc Lãnh Tử Thần đưa cho cô mới hơn, màn hình còn dán nguyên tem xuất xưởng. Lãnh Tử Thần nhìn cô: - Loại điện thoại này không phải loại máy tình nhân, chỉ là anh dùng quen, không muốn đổi, mua cho em một chiếc giống như thế.
Cô nhất định không được nhận, chắc chắn như thế. Anh không tặng được, nghĩ đến sự khó xử của cô, anh thấy tim mình mềm ra.
- Tôi thực sự không thể nhận. - Vẻ mặt cô cương quyết, nếu cô nhận thì cô khác gì những cô gái bước xuống từ những chiếc xe hơi sang trọng ngoài cổng trường. Thêm nữa, không có công không hưởng lộc. Mà mình có công gì chứ, mình phải làm gì sao, nghĩ đến đây, mặt cô đỏ bừng, đầu óc rối tinh lên.
- Em không có điện thoại, tôi tìm em không tiện. - Lãnh Tử Thần nhìn cô. - Đợt vừa rồi, không phải là tôi không tìm em, mà là điện thoại trong phòng không có ai nghe. Em đi vắng, hình như các cô ấy không nghe điện thoại.
- Thế này không được... - Lâm Ấu Hỷ yếu ớt nhìn anh.
- Lại nhìn tôi như vậy rồi. - Lãnh Tử Thần tay chống cằm, nhìn chăm chắm, chau mày, nói chậm rãi: - Mau nhận đi, đừng để tôi nổi nóng.
Tiêu Vũ Trạch nói không ngoa, quả là mình đã làm cô ấy sợ, nhưng cô ấy như thế, cứ lì ra, không thể trách mình lúc nào cũng dọa nạt. Lãnh Tử Thần nhìn cô không dứt.
Lâm Ấu Hỷ bối rối nhìn đi chỗ khác, gật gật đầu, giơ tay nắm lấy chiếc điện thoại. Cô không nên như vậy, nhưng không tìm được lý do nào từ chối. Chẳng phải cô cũng mong anh sẽ tìm cô bất cứ lúc nào, được nghe giọng anh nói bất kỳ lúc nào đó sao. Cô do dự, rồi lại ngần ngừ, cái sự do dự đáng ૮ɦếƭ này, mọi sự xảy ra đều trái với con người cô.
- Sim đã kích hoạt rồi, số máy tôi đã lưu lại rồi, số máy của tôi em cũng biết rồi. - Lãnh Tử Thần hài lòng cầm lấy điện thoại của mình. Thành công rồi, cuối cùng anh đã dám thở phào, tặng được món quà này căng thẳng làm sao.
Một cô bé bán hoa đi qua, nhìn Lãnh Tử Thần, Lãnh Tử Thần cũng nhìn lại, cô bé cầm mấy bông hồng đỏ rực trong tay. Anh lấy tiền trong túi ra mua hoa, cô bé rối rít cảm ơn. Anh nhận tiền rồi đặt hoa vào tay Lâm Ấu Hỷ.
Cô sững người nâng đóa hoa, cánh hoa đỏ rực càng khiến má cô đỏ hồng. Cô nhìn Lãnh Tử Thần, ánh mắt đầy bối rối, có cả hoang mang, có cả mâu thuẫn, có cả van xin. Cô không dám nhìn anh nhiều vì anh bảo không thích bị nhìn như thế. Cô chầm chậm cúi đầu, mím chặt môi.
Cánh hoa hồng còn đọng nước, mùi hương ngọt ngào. Chẳng cô gái nào chối bỏ được vẻ hấp dẫn của hoa hồng, Lâm Ấu Hỷ cũng không phải thánh thần. Nhưng không từ chối được hoa hay là không từ chối được người tặng hoa, cô cũng không phân biệt được. Đây là lần đầu tiên trong đời cô nhận hoa, hoa hồng, hoa của tình yêu. Từ khi biết Lãnh Tử Thần, đây là lần đầu tiên trong đời cô rơi vào tình huống này.
Trong cái thế giới chật hẹp khép kín của cô. Lãnh Tử Thần đã bạo dạn mở ra một cánh cửa, nhưng cô không muốn nhìn ra thế giới bên ngoài, còn anh lại cứ cố đưa cô ra ngoài, kéo cô đi từng chút một. Cô không biết ngoài ấy tương lai gì đang đợi cô, tốt hay là xấu, thiện hay là ác, nhưng trái tim cô đang dần không bảo được mình.
- Cầu chúc anh chị đang yêu nhau sẽ kết thành gia thất, trăm năm hòa hợp. - Cô bé bán hoa bắt chéo tay, cười rạng rỡ nói những lời chúc phúc nhiệt thành rồi hớn hở bước đi.
Ngón tay Lâm Ấu Hỷ lướt qua cánh hoa còn ẩm nước, mắt mơ màng. Lãnh Tử Thần cứ nhìn cô mãi, nhìn vẻ chuyển biến lấp lánh trên gương mặt cô. Cô không hề muốn nhận thành ý của anh, cô luôn luôn phản kháng, luôn luôn né tránh. Nhưng cô càng như vậy dường như càng hấp dẫn, khiến người anh cũng càng khát khao được bảo bọc cô. Bởi vì nếu không có ai che chở, cô sẽ bị tổn thương.
Trái tim Lãnh Tử Thần dịu đi, không nhẫn tâm nhìn cô sống nghèo khổ, không nhẫn tâm để mặc cô phải chịu dù chỉ một chút tổn thương nào. Nhưng trong đầu cô đã như định sẵn, dù anh có dẻo mồm lợi khẩu thuyết giáo thế nào cô cũng không hé mở. Anh chỉ có thề dần dần chút một, thậm chí quát nạt bỡn cợt để cô tự động mở cửa trái tim mình. Anh chỉ không biết mình có đủ thời gian để làm những việc ấy không.
Sau khi tốt nghiệp, anh sẽ phải nghe theo sự sắp xếp của gia đình, trở về Mỹ phát triển sự nghiệp. Mẹ đã chọn cho anh một trường tốt. Để một mình anh học trong nước, gia đình đã luôn phản đối. Là con một và là người thừa kế duy nhất, Lãnh Tử Thần đương nhiên phải chịu mất nhiều tự do để có thể tiếp tục theo học trong nước, là nơi anh có thể tranh thủ tối đa không gian cho bản thân. Dù đã trưởng thành từ lâu, anh cũng không thể muốn làm gì thì làm.
Tin tức Lâm Ấu Hỷ có được tấm vé tham dự buổi khai mạc hội diễn văn nghệ do Lãnh Tử Thần lo cho lan đi nhanh chóng, tới mức ngay cả Tô Hoan Hoan cũng không ngờ. Lúc nào cũng có vài cô gái tụ tập trước cửa khu ký túc xá chờ xem mặt Lâm Ấu Hỷ.
Bọn Diệp Mộng Mộng đều rất lo Lâm Ấu Hỷ không chịu được bị người khác chú ý, sẽ dẫn đến stress, thế nhưng nét mặt Lâm Ấu Hỷ không chút vướng bận, thậm chí nghe thấy những câu khó lọt tai của thiên hạ bàn tán quanh ký túc xá, cô cũng chỉ cười, quay đầu đi thẳng.
- Tôn Mỹ, tớ cảm giác cô ngốc ấy kỳ lạ lắm. - Nhân lúc Lâm Ấu Hỷ vào phòng giặt, Tô Hoan Hoan thì thào với Tôn Mỹ.
- Tớ thì thấy cô ấy đang căng như dây cung, chỉ là chưa phản ứng ra mặt thôi. - Tôn Mỹ trầm ngâm đáp. Tô Hoan Hoan trịnh trọng gật đầu tán thành, nhất định không thể khinh suất coi thường, đề cao cảnh giác.
Tối hôm khai mạc hội diễn, Lâm Ấu Hỷ tết tóc, ăn vận giản dị ra khỏi phòng, men theo hồ nước trong trường, thản nhiên theo chân mọi người tới hội trường.
Ở cửa hội trường, cô nhìn thấy Lãnh Tử Thần, được anh đưa tới ghế ngồi, là vị trí hàng đầu tốt nhất. Đợi cô ngồi yên ổn anh mới vội vàng rời đi, lát sau quay lại, tay xách đồ ăn vặt và nước uống. Lâm Ấu Hỷ nhận lấy để anh khỏi bận tâm vì công việc đang bận rộn. Thoắt cái anh lại biến mất.
Buổi biểu diễn đã bắt đầu được rất lâu Lãnh Tử Thần mới khom lưng nhẹ nhàng đến ghế ngồi bên cạnh cô, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô. Trên sân khấu, Tôn Mỹ đang trình diễn một điệu múa mềm mại thanh thoát, khán giả vỗ tay rầm rầm. Lâm Ấu Hỷ quay sang nhìn thấy Lãnh Tử Thần đã dựa vào lưng ghế ngủ với vẻ mệt mỏi. Anh thực sự rất mệt rồi.
Bảy ngày hội diễn văn nghệ trôi đi như chớp mắt, cuối cùng Lãnh Tử Thần cũng nhẹ gánh, học kỳ hai là khi sinh viên năm cuối bắt đầu đi thực tập và tìm việc làm, không phải tới trường nữa. Vì thế, việc còn lại chỉ là bàn giao công việc cho người kế nhiệm và viết đồ án tốt nghiệp, ăn ngủ điều độ, ngoài ra không vướng bận gì.
Người bận rộn lại là Lâm Ấu Hỷ, trung tuần tháng Mười hai bắt đầu thời kỳ ôn tập, các môn học đều đã vào giai đoạn cuối, kỳ thi bắt đầu từ ngày mồng một tháng Một và kết thúc vào kỳ nghỉ đông.
Kỳ thi cuối năm ở đại học vô cùng nghiêm túc. Khi sắp thi, giảng đường và thư viện đều đông nghẹt, cả những sinh viên ngày thường không thích học đến thời điểm này cũng không dám bê trễ. Mỗi câu nói của giảng viên trên lớp học đều có thể là một chỉ dẫn ngầm về đề thi, chẳng sinh viên nào dám để trôi qua tai.
Lâm Ấu Hỷ rất rảnh rang với những môn học khác vì ngày thường cô đều học bài cẩn thận, bây giờ chỉ cần nghe thầy cô phác họa lại một trọng điểm nào đó là có thể hình dung ngay hướng triển khai, thậm chí tin mình sẽ đạt điểm cao tới mức nào. Từ nhỏ cô đã thuộc lòng cách làm như vậy, đó là con đường duy nhất để cô tồn tại.
Chỉ có môn tin học là cô yếu, thị trấn nhỏ Lạc Diệp hồi đó rất lạc hậu, vào đại học thì môn tin học nghiễm nhiên được coi như đã được phổ cập rồi, vì thế thầy cô hầu như để sinh viên tự học, tự tìm tòi.
Cuối thập niên chín mươi, internet bắt đầu thịnh hành, thị trấn Lạc Diệp có mấy nhà mở quán internet nho nhỏ, Lâm Ấu Hỷ không như các bạn cùng lứa ham vào đó luyện trò chơi, cô không có tiền cũng chẳng có kiên nhẫn theo mấy trò đó. Trước khi nhập trường đại học, cô mới ***ng đến máy tính vài lần. Vì thế đối với môn tin học, cô rất căng thẳng, nhìn Tô Hoan Hoan, Diệp Mộng Mộng lướt những ngón tay trên bàn phím như múa, cô say mê ngắm đến mức tưởng con ngươi vọt cả ra ngoài.
Những giờ lên lớp môn tin học, giảng viên cũng không coi trọng, chỉ chạy qua giáo trình sách vở, còn vào phòng thực tập máy tính thì sinh viên cứ tự làm, giảng viên ít khi chỉ bảo thêm. Theo quy định sinh viên phải đạt điểm tin học cấp độ 2 mới được tốt nghiệp, vì vậy Lâm Ấu Hỷ lo sốt vó.
Phòng thực hành máy tính của trường bình thường rất thoáng đối với sinh viên, giá cả so với các quán hàng bên ngoài rẻ hơn nhiều. Lâm Ấu Hỷ rất muốn vào đó luyện tập. Nhưng thẻ vào phòng máy cần phải nạp tiền, tuy giá cả rẻ hơn bên ngoài nhưng cũng mất một tệ một giờ thực hành, cô không đủ tiền để trả. Cô không thể để mình ૮ɦếƭ đói, nên đành vùi đầu đọc sách, dồn sức vào việc nhớ trong đầu. Càng đến gần kỳ thi, cô càng lo lắng.
Hôm sau kết thúc hội diễn văn nghệ, cô ăn vội bữa tối rồi chạy tới phòng tự học mượn cuốn giáo trình dày cộp về tin học cơ sở. Đọc mấy lần nhưng cô vẫn chưa hiểu rõ. Nếu không qua được môn này, học bổng sẽ tan thành mây khói. Chỉ có giành được học bổng thì học kỳ sau cô mới có thể sống khá hơn một chút.
Vào tháng Mười hai, Tiêu Vũ Trạch không hề đến phòng tự học nữa, nghe nói công ty tin học của gia đình anh quyết toán cuối năm, bố anh kêu anh về phụ giúp. Lâm Ấu Hỷ vốn đã định liều nhờ Tiêu Vũ Trạch giúp cô môn tin học, nhưng giờ thì đành chịu. Cô chau mày rạp người trên bàn học, đầu Pu't vô thức vẽ những nét nguệch ngoạc trên giấy.
Một người đi đến ngồi vào ghế bên cạnh cô, cô cũng chẳng buồn nhìn. Một lúc sau, cảm thấy gì đó là lạ, cô liếc mắt qua, thấy Lãnh Tử Thần một tay chống mang tai, đang hứng chí thỏa mãn ngắm cô. Trời ơi, sao anh biết cô ở đây. Cô vội vã ngồi ngay ngắn, tiếp tục cắm mắt vào cuốn sách ૮ɦếƭ tiệt Giáo trình tin học cơ sở, nhưng chỉ được vài giây là cảm thấy mắt hoa lên.
- Đọc không vào hả? - Lãnh Tử Thần lướt nhìn sách cô đọc, hỏi dịu dàng.
- Vâng, chẳng hiểu. - Cô thành thực nhìn anh. Lãnh Tử Thần và Tiêu Vũ Trạch đều là cao thủ trong khoa Tin học, những bài học phổ thông, giáo trình sơ cấp như thế này đối với bọn họ chỉ là những thủ thuật đơn giản. Sao cô lại ngốc đến vậy chứ. Cô nhìn LãnhTử Thần tay không, nghĩ anh tới không phải để ôn bài, nên dò hỏi:
- Không phải anh tới ôn tập chứ, tôi có thể hỏi anh mấy câu được không, ở trong giáo trình này thôi?
- Được chứ. - Lãnh Tử Thần mím môi cười rồi nhìn những sinh viên khác đang nghiêm túc học bài. - Chúng mình chọn chỗ khác đi, đừng để ồn ào tới người khác, được không?
Nói chuyện yêu đương chẳng phải cũng thích tới nơi vắng người sao, Lãnh Tử Thần có phải ngoại lệ đâu, đưa cô ngốc này ra chỗ vắng vẻ, vừa tiện dạy dỗ, vừa tiện cái nọ cái kia...
Lâm Ấu Hỷ không suy nghĩ, gật đầu lập tức. Hai người sóng đôi bước đi, ra quán cà phê ngoài trường, chọn một chỗ ngồi yên tĩnh. Lãnh Tử Thần mở sách, nhìn cô:
- Chỗ nào không hiểu vậy?
- Ở đây, ở đây, ở đây... - Lâm Ấu Hỷ vội chỉ vào những chỗ đánh dấu, giở từng trang cho anh xem. Cô đọc sách rất nghiêm túc, chỗ nào không hiểu thì dùng Pu't màu đánh dấu. Bao nhiêu là chỗ không hiểu, thế mà vẫn chưa hết một phần ba quyển sách. Lãnh Tử Thần hoa cả mắt, chay cả mày, vội lấy tay bịt miệng cô.
- Em đọc sách thế này không được, ngốc ạ. - Anh nhấn vào đầu cô, cúi nhìn cô, nhẹ nhàng nói: - Tin học là một môn học cần thao tác thực hành, chúi mũi đọc sách sẽ không bao giờ hiểu được, chỉ cần thường xuyên đến phòng máy tính thực hành là được thôi mà.
- Tôi đến phòng máy thì không có tiền để ăn, có ăn thì không đủ tiền đi phòng máy. Có ăn thì không ૮ɦếƭ đói, như thế sẽ không mất hy vọng đến được phòng máy. - Lâm Ấu Hỷ nói thêm: - Tôi cũng không cần người khác tài trợ cho tôi đến phòng máy.
Cô nhớ đến lần Lãnh Tử Thần nói muốn giúp cô tiền học, cô cảm thấy nhục nhã vô cùng. Cô không phải ăn xin, không cần tới lòng thương hại của người khác, điện thoại di động anh tặng cô thì không tính... Lâm Ấu Hỷ cảm thấy trống rỗng, đầu nặng như chì, chân bủn rủn, cô rũ xuống bàn.
- Vậy đến chỗ tôi sẽ tiện nhất, phòng chúng tôi có bốn máy tính, em có thể sử dụng miễn phí, được không? - Anh nâng cô dậy, kêu người phục vụ gói thêm mấy cốc cà phê. Thấy cô chưa hiểu, anh nói: - Mấy cốc này để hối lộ mấy cậu ở phòng, họ sẽ tự nguyện cho cô sử dụng máy tính.
Lâm Ấu Hỷ thấy đỡ lo hẳn, theo Lãnh Tử Thần đến ký túc xá nam. Ký túc xá nữ không cho nam sinh vào, nhưng nữ sinh có thể tự do vào ký túc xá nam. Trong trường đại học, đây là quy định bất thành văn rất kỳ lạ.
Lãnh Tử Thần dắt cô lên tầng, dọc lối đi hầu như sinh viên nam nào cũng quen anh hoặc biết mặt anh, nhân đó cũng nhận ra Lâm Ấu Hỷ bên cạnh anh. Lâm Ấu Hỷ cười với họ đến nỗi mỏi cả miệng, chỉ muốn bỏ chạy.
Cửa mở, căn phòng hỗn độn, khói TL mù mịt, Ngô Hồng Phi và Vương Á Trúc đang ngậm TL chơi game trên máy tính, ngón tay trên bàn phím múa lia lịa như cầm giáo cầm gươm, màn hình nhấp nháy loạn xạ, loa phát ra toàn âm thanh ***, bom đạn ùng oàng.
Lâm Ấu Hỷ chau mày, ôi chà, ký túc xá nam sinh huyền thoại, quả nhiên... quả là... rất nam tính. Lãnh Tử Thần bình thường coi bộ chỉn chu sạch sẽ thế mà cũng chỉ ở trong cái ổ ngổn ngang như thế này, còn cả Tiêu Vũ Trạch nữa, giọng ân cần như mẹ người ta. Nghĩ đến đây, Lâm Ấu Hỷ thầm thấy thoải mái.
- Mời các cậu uống cà phê, và yên lặng một chút nào, trước mặt phụ nữ phải lịch sự chứ. - Lãnh Tử Thần đặt cà phê trước mặt hai tín đồ game online. Hai kẻ đó ngẩng lên chào Lâm Ấu Hỷ, ai nấy giảm âm lượng ở máy mình. Vương Á Trúc đang cởi trần cũng cười hi hi mặc chiếc áo phông vào. Trời mùa đông mà anh vẫn bừng bừng khí thế, Tô Hoan Hoan mà nhìn thấy chắc sẽ rất phấn khởi. Lâm Ấu Hỷ nghĩ trong đầu linh tinh, cứ cúi gằm nhìn đôi giày đang đi.
Chiếc giường ở trong cùng ngăn nắp nhất, khác hẳn cảnh tượng ngổn ngang khắp phòng, chỉ có cái chăn còn chưa gấp, vẫn trải dài trên giường. Lãnh Tử Thần bước tới, đẩy chăn vào phía trong lấy chỗ cho Lâm Ấu Hỷ ngồi, rồi đem máy tính cá nhân của anh đặt lên bàn trước giường. Anh không tỏ vẻ gì khác lạ, tuy tự bảo thầm lần sau nhất định phải gấp chăn gọn gàng.
Rồi anh ngồi bên cô, mở máy tính, vừa giở sách vừa khéo léo lướt trên bàn phím. Ngón tay anh sạch sẽ, móng cắt bằng bặn, anh chỉ vào những chỗ Lâm Ấu Hỷ đánh dấu trong sách:
- Em đã đọc kỹ rồi, tôi bắt đầu thực hành từ vấn đề đầu tiên, khi tôi nói, em đừng chen vào, tôi chỉ nói một lượt thôi, rõ chứ?
Lâm Ấu Hỷ nắm chặt cây Pu't bi, ngồi nghiêm ngắn nhìn anh chăm chú, đầu gật lia lịa, cô chau mày vì khi anh nhắc cô không nói chen ngang. Dù anh không nhắc, cô cũng không dám làm vậy.
Cũng lạ, Lâm Ấu Hỷ đọc mấy lượt giáo trình này mà chẳng hiểu gì, nhưng chỉ cần Lãnh Tử Thần thực hiện vài thao tác đơn giản và giảng giải, mọi vấn đề lập tức trở nên rõ ràng. Mắt cô mỗi lúc càng sáng rực, nhưng cô mím chặt môi, không nói một tiếng nào, vẻ mặt rất nghe lời.
Hơn một tiếng đồng hồ, quyển giáo trình giở qua được gần một phần ba, Lâm Ấu Hỷ đang rất hào hứng thì Lãnh Tử Thần lại gấp sách, nhìn cô:
- Được rồi, một buổi tối mà nói nhiều quá, sợ em về không tiêu hóa hết, hôm nay làm đến đây đã. – Rồi tiện thể hẹn lần sau phụ đạo tiếp.
- Cũng phải ạ. – Lâm Ấu Hỷ ngẫm nghĩ rồi gật đầu sau đó cầm sách, nhưng vẫn thấy chưa yên tâm. – Đợi một chút, để tôi xem lại một lượt, xem có phải đã nghe hiểu hết rồi không.
- Được thôi. – Lãnh Tử Thần gật đầu, ngả mình vào chăn, ngắm dáng vẻ gầy nhỏ nhưng kiên định của cô chăm chú giở từng trang sách. Mười mấy phút sau, cô quay lại, nét mặt ngạc nhiên mừng rỡ tràn trề:
- Hiểu hết rồi, cảm ơn anh!
- Đừng khách sáo, chẳng phải em rất thông minh đấy ư! – Bị nét cười hồn nhiên trong sáng của cô thu hút, Lãnh Tử Thần cũng mỉm cười, tuy anh nghĩ thầm, cái chính là do anh dạy giỏi đấy chứ. Rút điện thoại xem giờ, anh bảo. – Vẫn còn sớm, em có muốn ở đây chơi một lát không?
- Chơi gì ạ? – Cô xìu xuống, hỏi như một cái máy.
- Chơi điện tử. – Lãnh Tử Thần nhăn mặt. – Chẳng lẽ anh lại rủ em chơi anh sao, trong phòng còn những người khác đấy, chú ý ăn nói nhé, cô em ạ. – Hai tiếng cô em được ngân dài, Ngô Hồng Phi và Vương Á Trúc ngồi ngoài đó cũng chụm miệng huýt sáo tỏ thái độ.
Lâm Ấu Hỷ đỏ hết cả mặt, lần đầu tiên cô nhận ra Lãnh Tử Thần cũng bất chính, mặt dày ghê. Càng khó chịu hơn là cô đang ở trong phòng anh, ngồi trên giường anh, và tại nơi anh… ngủ. Cô từ từ hiểu ra, mình thật là kẻ đầu óc chậm hiểu, lần sau nhất định không đến nữa, không, không có lần sau nào cả.
- Tôi không biết chơi. – Cô kịp thời nói, tránh đi cái cảm giác mặt mỗi lúc thêm đỏ bừng. Cô nhìn chiếc máy tính IBM, ánh mắt có phần thất vọng, cô còn chẳng biết đến những thú vui như vậy so với những người cùng lứa, nhưng cũng có cái tốt, ít ra cô khỏi bị phân tâm vào những trò vô bổ.
- Anh dạy em nhé, chỉ cần một tệ là em sẽ mê ngay. – Ngô Hồng Phi góp lời.
- Cậu có bản lĩnh thì đi dạy Diệp Mộng Mộng nhà cậu đi, đừng có mà quấy nhiễu Lâm Ấu Hỷ, cẩn thận anh cả xử cậu đấy. – Vương Á Trúc vừa cười vừa nói. Lâm Ấu Hỷ nghĩ: hóa ra Lãnh Tử Thần là anh cả trong phòng, và rất thích xử người khác. Xử người khác là thế nào, anh ta chưa xử mình bao giờ, nhưng đáng sợ thật, tốt nhất là đừng nghĩ đến.
- Không dám, không dám nữa. – Ngô Hồng Phi nói, rồi đột ngột la lên thảm thiết. – Vương Á Trúc, sao cậu lại đốt đầu tớ, chúng mình là đồng đội, tớ mới sểnh ra đã làm sao thế này?
- Ôi chao, nhìn lại đi. – Vương Á Trúc vừa cười vừa tránh chiếc giày Ngô Hồng Phi ném tới.
Lâm Ấu Hỷ ngắm hai chàng trai đùa nghịch, cười hồn nhiên. Lãnh Tử Thần chau mày, kéo tay cô:
- Đừng có nhìn hai kẻ điên đó, tôi đưa em về, em mang máy tính về mà dùng, trong phòng nữ sinh có internet không?
- Không cần đâu ạ. – Lâm Ấu Hỷ xua tay – Tôi mang về cũng không biết dùng, làm hỏng thì ૮ɦếƭ, tôi không đền nổi đâu, tối đến thì xem lại những chỗ anh đã giảng cho, tôi sợ bây giờ thì hiểu nhưng một lúc nữa lại quên hết.
Lãnh Tử Thần không nài nỉ, đưa cô về tới ký túc xá nữ sinh. Dần dần, đi cùng Lãnh Tử Thần nhiều lần, những ánh mắt nghi kỵ của người chung quanh cũng ít đi, hoặc bản thân cũng quen dần, từ bị động trở thành chấp nhận, Lâm Ấu Hỷ không cảm thấy ngại nữa.
Trường đại học chẳng thiếu những sự kiện mới mẻ, nhất là Lãnh Tử Thần nổi tiếng là người quyết đoán lạnh lùng, không bao giờ để dư luận nghi ngờ, thành ra lâu dần, chẳng mấy ai còn hứng thú bàn tán nữa. Xét cho cùng, chẳng ai có thể quy định Lãnh Tử Thần không được có bạn gái.
Hoàn cảnh sống của Lâm Ấu Hỷ khiến cô đủ cứng cỏi để thản nhiên trước những gièm pha của người chung quanh, giúp cô không gì không đối mặt được, dạy cô luôn thực tế và sống mà không câu nệ vào ánh mắt của người khác.
- Lên tầng đi, về thì ngủ ngon nhé, đừng có thức thâu đêm học làm gì. – Lãnh Tử Thần nhét tay túi quần, đứng im lặng dưới tầng của khu ký túc xá nữ, chau mày nhìn Lâm Ấu Hỷ. – Em có biết quầng mắt thâm đen trông xấu lắm không?
Cô gầy gò như vậy mà lại thêm mắt thâm quầng, anh rất đau lòng, lớn rồi mà còn không biết chăm sóc bản thân, cô ngốc này thật có sức hấp dẫn làm người ta muốn mắng.
- Vậy ngày mai, anh… anh… - Lâm Ấu Hỷ nhìn hàng lông mày cau có của anh, rụt rè nói. – Anh có rảnh để dạy tôi không, còn những hai phần nữa chưa giảng… - Giọng nói càng lúc càng nhỏ.
- Không phải vậy sao? – Lãnh Tử Thần có vẻ không bằng lòng, nhìn cô.
- Vậy tôi đợi anh ở đâu? – Lâm Ấu Hỷ vui mừng nói, vẻ mặt sáng hẳn lên.
- Xem nào, chiều mai em có giờ thi phải không? Tan học tôi đón em, đi ăn tối rồi về nhà tôi, vả lại hôm sau nữa là cuối tuần, chúng ta có thể học muộn một chút. – Lãnh Tử Thần rất hài lòng với phản ứng của cô, xem ra trong mắt cô ấy mình cũng có ích. Tính cách đàn ông khiến anh ngẫu nhiên cảm thấy thích thú được cô gái nhỏ bé này lợi dụng. Trước thì người ta lợi dụng anh, sau thành anh lợi dụng lại, anh chẳng bao giờ để mình thiệt thòi.
- Vâng ạ. – Lâm Ấu Hỷ chẳng suy xét gì, quay lên ký túc xá. Được mấy bước lại quay lại, hỏi với vẻ lo lắng: - Nhưng mà muộn quá mới về, tôi… tôi… tôi không quen đường…
- Vậy thì ở lại chỗ tôi, chẳng lẽ em muốn tôi trắng đêm tiễn em về sao? Em trả tôi bao nhiêu tiền? – Lãnh Tử Thần nhướn mắt nhìn cô.
- Ở lại nhà anh? – Mặt Lâm Ấu Hỷ xị xuống. – Sao thế được? – Tim cô đập loạn cả lên. Ở lại nhà anh, ở lại nhà anh, dù lần trước chính xác thì là ở lại, nhưng bởi sự việc bất ngờ, mà còn có Tôn Mỹ. Còn lần này tình hình khác rồi, chẳng lẽ để hiểu được bài tin học mà cô đem thân mình đánh cược? Nghĩ gì vậy Lâm Ấu Hỷ ơi! Cô căng thẳng nhìn Lãnh Tử Thần.
- Nhà tôi có rất nhiều phòng, em nghĩ gì không trong sáng trong đầu phải không, cô em? – Lãnh Tử Thần cười nhẹ nhàng. – Tối mai, Diệp Mộng Mộng và Ngô Hồng Phi cũng đến nhà tôi, tiện thể tôi sẽ bảo hai người đó ở lại.
- Vâng ạ. – Đến lúc này cô mới phấn khởi trở lại, nhưng hỏi tiếp: - Sao anh biết chiều mai tôi có giờ thi? – Cảm giác bị giám sát rất không thoải mái.
- Tôi không chỉ biết mà còn biết rõ em thi môn Văn học Hán ngữ và Dinh dưỡng giữ sức khỏe, chiều mai là tổng kết để chuẩn bị thi. – Lãnh Tử Thần hài hước.
Lâm Ấu Hỷ chạy lên tầng, trong đầu nhớ lại hết thảy việc xảy ra trong tối nay, tự xóa bỏ những việc khiến mặt đỏ bừng tim đập nhanh, chỉ nghĩ đến những việc tốt đẹp. Nghĩ về việc đến cuối tuần có thể nắm vững kiến thức tin học để có thêm quyết tâm. Học bổng dường như đã nắm chắc trong tay, học kỳ tới không lo bụng đói nữa, lời hứa khao Tô Hoan Hoan một bữa KFC cũng có thể thực hiện được.
Kỳ thực, nghĩ kỹ lại, Lãnh Tử Thần đối với cô quá tốt, nếu không có anh, bây giờ cô còn đang lo sốt vó. Đương nhiên là quá tốt khi anh không dọa dẫm không châm chọc cô, không đùa giỡn cô, không bắt thóp cô…
Chiều hôm sau, buổi thi hai môn kết thúc. Lâm Ấu Hỷ đã chuẩn bị kỹ, làm bài rất thuận lợi, xem bài làm kỹ càng rồi mới nộp.
Ra khỏi phòng thi đã thấy Lãnh Tử Thần và Ngô Hồng Phi đứng *** trước khu giảng đường. Cô rảo bước về phía họ. Ngô Hồng Phi ngạc nhiên hỏi:
- Nhanh vậy à, làm được hết chứ?
- Vâng ạ, đã làm hết rồi. – Cô gật đầu. – Diệp Mộng Mộng chọn đề khác, em nghe cô ấy bảo cũng sở trường, chắc là sắp ra rồi.
- Không cần vội mà. – Ngô Hồng Phi dụi đầu mẩu TL, sẵn có xà ngang liền đu mình lên. Lâm Ấu Hỷ nhìn Lãnh Tử Thần, muốn nói lại thôi. Anh cũng không hỏi cô, ra cái vẻ tôi với cô không quen. Cô đành đứng cách anh một khoảng.
Đợi Diệp Mộng Mộng ra rồi, mấy người cùng dạo bước ra cổng trường, xe của Lãnh Tử Thần đậu ở đó. Ngô Hồng Phi ngứa tay muốn cầm lái, Lãnh Tử Thần nhường cho, để mình và Lâm Ấu Hỷ ngồi ghế sau.
Nửa đường, Diệp Mộng Mộng nói thèm ăn pizza, xe dừng lại tiệm ăn Italy cách nhà Lãnh Tử Thần không xa để ăn tối. Về đến nhà, hai người kia chạy ngay vào phòng ngủ trên gác, Lãnh Tử Thần thấy vẻ mặt hoang mang của Lâm Ấu Hỷ thì cười ân cần:
- Hai người họ coi nhà tôi là khách sạn miễn phí mà.
- Dạ. – Lâm Ấu Hỷ lại thấy mặt đỏ lên, nhớ ra mục đích của việc đến đây hôm nay mới vỗ vỗ má, lấy sách đến ngồi bên cạnh Lãnh Tử Thần, không hiểu sao mắt cứ nhìn ngây ngây.
- Mới rồi em muốn nói gì với tôi? Lúc ở trường học ấy. – Lãnh Tử Thần vừa khởi động máy tính vừa lấy TL. – Muốn nói gì cứ nói thẳng với tôi, đừng có ấp úng, tôi không ăn thịt em đâu.
- Chỉ là tôi muốn nói anh vừa mới hết viêm họng, không nên *** nhiều, không cẩn thận là ho lại đấy. – Lâm Ấu Hỷ dè dặt nói, nhìn *** đang dừng lại trên tay anh, nét mặt lạnh đi, cô thấy sợ, sợ anh nổi giận, vội nói: - Tôi chỉ tiện thì nói thôi, anh đừng để bụng, coi như anh không nghe thấy tôi nói gì….
Lãnh Tử Thần lặng người hồi lâu, cuối cùng không châm thuốc nữa, đẩy hộp thuốc sang một bên, giở sách bắt đầu giảng bài cho Lâm Ấu Hỷ.
Đến hơn chín giờ tối, Lãnh Tử Thần thèm thuốc quá, uống nước liên tục, vò đầu bứt tai. Lâm Ấu Hỷ lén nhìn anh mấy lần, bật cười:
- Anh mệt rồi, nói liên tục gần ba tiếng rồi, hãy nghỉ giải lao đi.
- Xót thương cho tôi hả? Cũng đói rồi phải không, cô ngốc. – Lãnh Tử Thần gấp sách, vươn người trên ghế sô pha, sau đó hướng lên gác gọi to: - Hai người kia âu yếm đủ chưa, có đi ăn đêm không đây!
- Có! – Ngô Hồng Phi mau mắn ló đầu ra cầu thang. – Ăn đồ nướng đi, đói ૮ɦếƭ được.
Sau lưng anh là tiếng càu nhàu của Diệp Mộng Mộng.
Cả bọn lần theo ánh đèn đường tới quán ăn ngoài phố, bàn ghế ăn đêm bày la liệt bên ngoài. Chọn một chiếc bàn sạch sẽ, gọi ê hề đồ ăn, chẳng mấy chốc các món được đưa tới.
Lãnh Tử Thần và Ngô Hồng Phi gọi bia, Diệp Mộng Mộng tửu lượng không vừa, chỉ có Lâm Ấu Hỷ là uống nước. Ăn no nê một bữa, lại có hơi men, mọi người hào hứng quay về.
Lãnh Tử Thần quen nằm ở tầng một, Lâm Ấu Hỷ ngủ tại một phòng ở tầng hai, vách tường mỏng manh, thỉnh thoảng nghe tiếng Ngô Hồng Phi và Diệp Mộng Mộng cười rinh rích. Lâm Ấu Hỷ đâu quen với chuyện ấy, cảm thấy toàn thân nổi da gà.
Cô không ngủ được, thử lấy giấy vệ sinh nút tai mà vẫn không yên, càng muốn ngủ mắt càng thao láo, càng tỉnh. Cô mở cửa sổ, ngắm nhìn muôn ngàn ánh đèn chấp chới suy nghĩ miên man. Cô thầm đoán sau mỗi khung cửa lấp ló ánh đèn kia có những ai? Họ sống ra sao? Có đầu tắt mặt tối vì cơm áo gạo tiền? Có rong ruổi đi tìm ý nghĩa của cuộc sống? Những đôi vợ chồng có yêu nhau? Hay là sẵn quyết định chia tay? Mẹ cô có ở trong số đó không? Bây giờ mẹ đang làm gì?
- Mẹ ơi, mẹ đang ở đâu? – Cô tha thiết gọi.
- Em vẫn chưa ngủ à? – Giọng Lãnh Tử Thần từ bên dưới vọng lên.
Lâm Ấu Hỷ giật mình, làm rơi cuộn giấy vệ sinh đêm tối mờ mờ không rõ, cô cúi xuống, thấy cửa sổ dưới đó cũng mở. Cánh tay Lãnh Tử Thần lộ ra ngoài cửa:
- Cách âm trên tầng không được tốt, em có muốn xuống đây ngủ không?
- Cũng được ạ. – Lâm Ấu Hỷ không muốn tiếp tục nghe âm thanh phòng bên cạnh, bèn ôm gối xuống dưới. Cửa phòng ngủ của Lãnh Tử Thần đang mở, cô đi qua, thấy anh vẫn đứng bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, dường như không hề động tĩnh.
Thập thò ngoài cửa, cô gọi nhỏ:
- Tôi ngủ trên ghế được rồi, không phiền đến anh, anh đóng cửa phòng lại nhé. – Rồi cô đến sô pha nằm, trùm chăn lên, ghế da mềm mịn rộng rãi, âm thanh trên tầng cũng không vẳng tới, mắt cô trĩu xuống.
Trong mơ cô thấy mình được bế lên, cô cảnh giác mở to mắt, còn chưa kịp nhìn rõ đã thấy mình được đặt nằm trên giường. Cô nhìn rõ đây là phòng ngủ của Lãnh Tử Thần, anh mặc áo ngủ đứng ở đầu giường, trong phòng tối mờ, chỉ có ánh mắt anh phản xạ ánh đèn ngoài cửa sổ. Cô nhớ lại tiếng cười của hai người trên gác, tim đập thon thót, Lãnh Tử Thần không định… Cô ngồi phắt dậy, vội vã lấy tay quàng qua ***, nhìn anh trân trối, nếu anh định làm gì, mình sẽ lập tức kêu lên, Diệp Mộng Mộng sẽ tới cứu mình.
- Ngủ đi, tôi ngủ ở phòng khác được mà. – Lãnh Tử Thần nhìn cô một lát rồi nói. Anh đang bị cơn nghiền thuốc vật vã. Anh chỉ bế cô vào phòng ngủ, mà cô đã cảm thấy như sắp bị làm nhục, coi anh như thú dữ vậy. Thế là anh quay mình sải bước ra khỏi phòng, trước khi đóng cửa, anh nói: - Mơ đẹp nhé, cô ngốc.
Lâm Ấu Hỷ nằm trên giường, chăn đắp vương mùi anh, thoang thoảng man mác. Mỗi người đàn ông có một mùi riêng, Lâm Ấu Hỷ đã có thể nhận ra mùi của anh, đó là một cảm giác ấm áp, có chút gì đó mê hoặc, mỗi khi ngửi thấy, cô đều căng thẳng đến run rẩy, tận đáy lòng cảm thấy một niềm vui thầm kín.
Có một điều cô không dám khẳng định, hình như trên mặt Lãnh Tử Thần cũng hiển hiện hai chữ vô hại, giống như Tiêu Vũ Trạch. Bồi hồi trong ý nghĩ ấy, cô t*** đi.
Hai ngày cuối tuần, cuốn giáo trình tin học đã được giảng giải toàn bộ. Lâm Ấu Hỷ thầm phục Lãnh Tử Thần, tuy chỉ là môn học cơ sở đơn giản nhưng anh đã dành tới hai ba ngày để giúp cô từ chỗ không hiểu gì về máy tính đến mức tiêu hóa hết kiến thức cơ bản ấy.
Từng môn, từng môn học quan trọng dần dà tới ngày thi. Tô Hoan Hoan ngày thường chẳng đầu tư học hành gì đến giờ cũng biết lo cuống lên, ngày nào cũng lăn xả bên Lâm Ấu Hỷ hỏi han, nhất là môn toán tích phân. Giảng giải mấy lần, Lâm Ấu Hỷ cảm thấy bó tay, không hiểu với trình độ toán học cơ sở như vậy làm sao cô ấy vào được đại học. Lâm Ấu Hỷ rất lo cho bạn.
Tô Hoan Hoan lớn hơn Lâm Ấu Hỷ một chút, là người bạn thân đầu tiên của cô, rất gần gũi với nhau. Cô rất trân trọng tình bạn này, không thể nhẫn tâm nhìn bạn khó khăn, nhưng cô không có năng lực như Lãnh Tử Thần, không thể dễ dàng biến sự kém cỏi trở nên thần kỳ được. Phải làm sao đây?
Trong lòng lo lắng nên giờ tự học buổi tối cô ít nói hẳn. Hàng ngày Lãnh Tử Thần đều xách máy tính của mình cùng cô lên phòng tự học, cô đọc sách, luyện giải đề thi, còn anh thì ngủ hoặc chơi game. Mọi người gọi anh là thiên tài quả không ngoa, bởi quanh năm chỉ thấy anh luôn bận rộn với việc phong trào, với trò chơi điện tử, các giải thể thao, văn nghệ, chưa từng thấy anh vùi đầu sách vở, thế mà đến kỳ thi, thành tích của anh luôn xuất sắc nhất.
Anh chơi game online ba mươi phút, nhìn ra vẫn thấy Lâm Ấu Hỷ ỉu xìu đăm đăm trước sách vở, bèn vỗ vỗ lên đầu cô. Cô ngoảnh nhìn vào màn hình máy tính, thấy hàng chữ Sao vậy, cô ngốc? Cô chau mày, nhìn anh đăm đăm, anh cũng dồn mắt nhìn lại, sau đó phát hiện là cô đang mải suy nghĩ gì đó, bèn kéo tay cô rời khỏi phòng tự học. Qua song cửa hành lang, có thể nhìn thấy trăng sáng cao hun hút trên ngọn cây, ánh sáng nhàn nhạt, không gian lung linh, cảnh đêm thật đẹp.
- Nói xem nào, lại có chuyện gì vậy? – Lãnh Tử Thần gõ gõ lên kính cửa sổ. Ngón tay anh trắng dài thanh mảnh, bàn tay như thế chắc chắn là chủ nhân rất xuất sắc.
- Là Tô Hoan Hoan, điểm môn tích phân của cô ấy tệ quá, tôi không làm sao giảng cho cô ấy hiểu được, mà lại không muốn cô ấy bị thi lại. – Lâm Ấu Hủy ngắm những ngón tay anh, cầm lấy đưa lên mũi hít hà rồi mỉm miệng cười, trả tay anh về lại trên kính cửa sổ. Cô ngoảnh nhìn ra ngoài song cửa. Rốt cuộc cô cũng đã chủ động cầm tay anh, gương mặt anh cũng ửng đỏ, may là hành lang tối, không nhìn rõ.
- Liên can gì tới em, cô ấy đủ tiền thi lại mà. – Lãnh Tử Thần lặng im mấy giây mới cất tiếng, giọng đã bình tĩnh lại. – Thi lại rất đơn giản thôi, sẽ không bị rớt đâu.
Lâm Ấu Hỷ chớp chớp mắt, cúi đầu nói nhỏ:
- Đúng vậy, có thể thi lại, nộp tiền là được. – Một lúc sau, mặt cô dần sáng lên, cô ngẩng nhìn anh, nói: - Tôi thật hay lo hão.
- Ngốc ạ, em sờ tay tôi làm gì, hả? – Lãnh Tử Thần không tiếp lời cô, cúi nhìn gương mặt cô, giọng khàn hẳn đi.
- Không có mùi TL, dạo này anh không *** nữa. – Cô né anh, cười hồn nhiên. Lúc này anh mới hiểu vì sao cô ngửi ngón tay anh, hóa ra vì điều đó, thế mà anh nghĩ rằng cô âu yếm anh… Bất giác anh nghiến răng, bụng thầm kêu “Trời ơi!”
Cô chẳng để ý đến điều đó, không hề hay biết mình vừa khiến trái tim anh loạn nhịp, xem ra, anh yêu cô thật rồi, mà hơn thế nữa, ngày càng yêu sâu sắc. Lãnh Tử Thần ơi Lãnh Tử Thần, không thể ngờ mi lại có ngày hôm nay. Tuy nhiên, anh cảm thấy rất hài lòng về chuyện này.
***
Hai người cùng nhau trải qua những ngày như thế, lên phòng tự học, đến nhà ăn, thời gian trôi rất nhanh, chớp mắt đã đến tháng Một, các môn thi lần lượt ùa tới. Lãnh Tử Thần nghĩ rằng Lâm Ấu Hỷ dốc sức học vì điểm cuối kỳ và học bổng như thế sẽ rất căng thẳng khi vào thi. Không ngờ đến giai đoạn chính thức, anh phát hiện cô thoải mái hơn rất nhiều giai đoạn ôn tập. Mỗi lần bước khỏi cửa phòng thi, gương mặt cô tươi tắn và tự tin hơn.
Cảm tình anh dành cho cô không chỉ ngày một đậm đà, mà còn thêm cả tán thưởng nữa. Còn hai môn nữa là hết kỳ thi, đúng vào lúc có môn toán tích phân khó nhất, đó là điểm yếu của Tô Hoan Hoan. Lãnh Tử Thần đợi Lâm Ấu Hỷ ở ngoài phòng thi.
Tiếng chuông hết giờ vang lên, mọi người ùa ra, rất nhanh chóng, anh nhìn thấy Lâm Ấu Hỷ. Cô đang nắm tay Tô Hoan Hoan nói gì đó, Tô Hoan Hoan mặt mày rầu rĩ, miệng vẫn còn ngậm kẹo, thấy Lãnh Tử Thần, Hoan Hoan gắng sức từ biệt Lâm Ấu Hỷ trở về ký túc xá.
Lâm Ấu Hỷ dùng chiếc điện thoại Lãnh Tử Thần tặng cô, nhấn một dãy số. Anh đứng bên cạnh ngắm cô, nghe thấy cô gọi Vương Á Trúc, bảo anh tới an ủi Tô Hoan Hoan.
- Em thật bao đồng. – Thấy cô tắt máy, anh từ tốn nói, chọc tức cô mấy câu là thói quen của anh.
- Tôi không biết an ủi, mà Vương Á Trúc ăn nói ngọt ngào, Hoan Hoan ở bên cạnh Á Trúc luôn cảm thấy vui vẻ. – Cô dẩu môi, chớp mắt mấy lần, nét mặt phảng phất buồn bã.
- Lại nghĩ gì vậy? – Lãnh Tử Thần nhẫn nại hỏi. Không biết đến khi nào cô mới thôi nghĩ hộ người khác, kỳ nghỉ đông sắp đến rồi, chẳng lẽ cô không có gì để nói với anh, ví như: Nghỉ đông sẽ làm gì? Cô định đi đâu? Anh định đi đâu?
- Ngày mai là thi xong rồi. – Giọng nói của cô trầm ngâm.
- Phải rồi, thi xong là được nghỉ ngơi. – Anh tiếp lời cô, sau đó cả hai cùng im lặng. Câu nói chực sẵn trên môi anh Nghỉ đông em muốn đi đâu? Nhưng cô không nhắc tới, anh mà nói thì hóa ra mọi việc anh đều tự quyết. Thấy cô không nói gì, anh kéo tay cô. – Đưa em đi ăn mì chân giò nào.
Nhắc đến chân giò, mắt cô vui lên một chút, miệng thấy thèm ăn. Anh nhìn gương mặt kém ăn của cô, lòng dạ xót xa, phải làm sao để cô lên cân một chút.
Ăn một lúc, vẻ buồn bã đã lui hẳn, cô hút một ngụm nước hoa quả, trầm ngâm nói:
- Nghỉ đông, tôi muốn về nhà cũ.
- Nhà em… - Lãnh Tử Thần muốn nói Nhà em chẳng phải không còn ai bà con hay sao? Nhưng anh không nói ra lời, vì cô chưa từng nhắc đến mẹ mình, cũng chưa từng nói đã bán nhà, anh chỉ có thể làm ra vẻ không biết gì. Anh cúi đầu gắp thức ăn, im lặng, rất lâu sau mới cất lời: - Nhà em cách Thượng Hải gần ba mươi giờ xe lửa, em đi một mình được không?
- Có gì là được hay không. – Cô ngờ nghệch cười – Khi đến đây em cũng một mình mà.
Cô ăn hết phần của mình, xoa bụng, nhìn ra ngoài song cửa, ánh mắt cô rốt cuộc dừng lại trên gương mặt anh, chan chứa như nước hồ thu. – Lãnh Tử Thần, cảm ơn anh.
- Cảm ơn tôi làm gì? – Lãnh Tử Thần thấy vui, lườm yêu cô. – Cảm ơn tôi mời em ăn chân giò hả!
- Cảm ơn anh đã giúp em suốt nửa năm học vừa rồi. – Cô cắn môi, vẻ thẹn thùng. – Lãnh Tử Thần, anh đối với em rất tốt, có lẽ chính anh cũng không cảm nhận được, phải không? Nhưng em thì ghi nhớ hết trong lòng.
Lãnh Tử Thần bắt chéo hai tay che mặt không nhìn cô, anh đối với cô tốt thế nào chẳng lẽ chính anh không biết, chẳng lẽ cô chẳng bao giờ hiểu trái tim anh! Đúng là đồ ngốc. Chẳng lẽ anh chỉ được coi là một chàng công tử nhà giàu tốt bụng! Ngoài mẹ và em gái, anh đã bao giờ để tâm tới cô gái nào đâu, mà với cô anh không cảm nhận được! Nghĩ đến đây, anh bất giác cảm thấy nôn nao buồn, gắng gượng nuốt miếng ăn dở, anh nghiến răng cười đau khổ:
- Đừng khách sáo, em là bạn của anh mà.
- Nhưng em biết em không phải như vậy. – Cô cúi đầu. – Anh đã phải tiêu tốn không ít tiền vì em, sau này đừng làm thế nữa, em làm sao trả lại anh được. – Nói rồi, cô lấy chiếc điện thoại di động ra đặt trên bàn, đẩy về trước mặt anh.
Lãnh Tử Thần cảm thấy trống rỗng, đoán điều cô sẽ nói tiếp, vẻ mặt gượng cười không nổi. Anh sa sầm nét mặt, cúi đầu ăn tiếp. Dao ăn và dĩa phát ra tiếng leng keng, anh là người được giáo dục chu đáo, ăn rất ít khi làm phát ra tiếng động.
Lâm Ấu Hỷ im lặng nhìn anh ăn hết bữa rồi mới nói:
- Bữa này em mời được không? Sang năm anh đi làm rồi, không tới trường nữa, mình sẽ không gặp nhau nữa phải không? Như thế… rất tốt…
- Lâm Ấu Hỷ! – Lãnh Tử Thần ngẩng phắt lên phát to, tay dằn mạnh lên bàn, ánh mắt tóe lửa, khách ăn chung quanh và nhân viên đều kinh hãi quay lại nhìn. Thấy người nổi giận là Lãnh Tử Thần thì ai nấy đều chững lại, không dám can thiệp.
Lâm Ấu Hỷ vẫn mỉm cười, dường như cô chẳng sợ hãi chút nào, ánh mắt chan chứa nhìn anh. Mấy phút sau, Lãnh Tử Thần là người xuống nước, có vẻ anh chịu thua cô ngốc này. Trong lòng anh thầm nhủ: được lắm, được lắm, Lâm Ấu Hỷ, em được lắm. Anh vẫy tay gọi người phục vụ:
- Thanh toán!
Cô vội lấy ví, thấy anh đã mau lẹ trao thẻ thanh toán cho cửa hàng, nhìn cô vẻ khiêu khích. Cô đành thở dài, không nói gì.
Hai người nối đuôi nhau ra cửa, Lâm Ấu Hỷ chạy sau anh, nói:
- Lãnh Tử Thần, em nói thực đấy, chúng ta sau này thực sự không nên gặp nhau nữa, như thế tốt cho cả hai.
Anh vẫn sải bước đi. Cô chạy theo một lúc rồi dần dần đi chậm lại, nói to lên:
- Anh không nói, em coi như là anh đồng ý rồi. Sau này chúng ta coi như chưa hề quen biết.
Nói xong cô dừng bước, quay đầu đi hướng khác, bụng thầm bảo: hướng trái, hướng phải, chúng mình là hai đường thẳng theo hai hướng khác nhau, ngẫu nhiên gặp nhau một lần, cùng sánh vai nhau, chắc là không thể có lần thứ hai. Nhưng mà em sẽ nhớ những điều tốt đẹp anh đã làm cho em, cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời em. Lãnh Tử Thần, anh rất xuất sắc, em cũng rất thích anh, nhưng em không sánh được với anh, em không muốn làm liên lụy anh.
Tạm biệt, chúc anh tương lai rộng mở, em sẽ lại thuộc về cái góc nhỏ chật hẹp của Lâm Ấu Hỷ, mãi mãi và mãi mãi, chúc anh mọi điều tốt lành, mong anh hạnh phúc.
Gió đông se sắt thổi trên mặt, rét ngọt đến tận xương, cây lá miền Nam vẫn còn xanh, trong những vườn hoa ven đường, cây cối đã bảy tám phần lá rụng. Con người ta cũng như cây cỏ, chỉ hợp với đất đai môi trường thuộc về mình, gượng ép sống ở nơi khác chỉ làm khổ nhau thôi. Lâm Ấu Hỷ, cô rất nhỏ bé, nhưng cô cũng có niềm tự hào của mình chứ.
Áo bông của cô mỏng manh. Chiếc áo này tự tay bố cô dệt thủ công, dân dã nhưng ấm áp, đã mặc nhiều năm mà dường như vẫn phảng phất mùi của bố. Sống với bố mười tám năm, dù khó nhọc nhưng hình như cô đã được hưởng trọn niềm hạnh phúc và vui vẻ trong những năm tháng ấy.
Người yêu thương nhất của cô đã đi rồi, từ nay, trong trời đất này, cô không còn nơi nào nương tựa nữa. Lãnh Tử Thần, một người khác giới kỳ lạ xuất hiện tạm thời, ngắn ngủi, cũng đã cho cô cảm giác được nâng niu và dựa dẫm dù mong manh, nhưng cảm xúc của cô đã không trở lại được như xưa. Nếu biết chắc sẽ ra đi thì tiếc nuối níu giữ làm gì. Cô đã nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn đau lòng quyết định sớm chia tay. Chụm bàn tay trước miệng thở mạnh, một luồng hơi mờ trắng tỏa ra quanh mắt, cổ họng cô nghẹn đắng. Cô hít sâu một hơi, nước mắt trào ra. Cô lấy tay gạt đi, nước còn đọng trên mi. Áo bông bị hơi lạnh tuồn vào, hàm răng va vào nhau lập cập.
Mùa đông Thượng Hải lạnh buốt, lạnh hơn mùa đông ở thị trấn Lạc Diệp, lạnh như từ trong gan ruột lạnh ra, mặc bao nhiêu áo quần cũng vẫn không chống chọi nổi với cái lạnh.
Không nơi nương tựa, cũng không chống chọi nổi, cô muốn về nhà. Con người ta vào lúc thế này đều nhớ nhà da diết. Nhưng nhà cô ở đâu? Cô không có nhà. Thế giới này rộng lớn biết bao mà không một người thân thiết đợi cô trở về, không một nơi nào cho Lâm Ấu Hỷ nhỏ nhoi này dung thân. Nghỉ đông, giao thừa, những ngày lễ sum họp cô không biết đi đâu.
Cô bịt chặt mũi, dường như sắp nghẹt thở. Cô phải đi đâu, cô biết đi đâu… Cô phải làm sao để xếp đặt cho mình, cho trái tim mình trải qua mùa đông một mình đầu tiên trong cõi đời này?
- Lâm Ấu Hỷ! – Cô đang thẫn thờ, bất giác vang lên tiếng chân bước sau lưng, có người gọi tên cô. Cô quay lại, lao mình vào vòng tay người ấy, cũng không biết nữa hay là cô bị người ấy ôm siết vào lòng. Áo khoác bằng bông của người ấy mềm mại, vòng tay mạnh mẽ siết chặt thân thể bé nhỏ của cô, ôm cô rất chặt, không cho cô cựa quậy. Sự ấm áp tràn ngập, đến nỗi cô không muốn cử động.
Anh không đi sao? Sao còn quay lại? Lâm Ấu Hỷ bất động trong vòm *** Lãnh Tử Thần, không dám ngọ nguậy, sợ rằng tất cả chỉ là trong mơ. Lãnh Tử Thần… Cô thì thầm tên anh. Là anh, là anh thực ư? Anh vừa mới giận dữ bỏ đi. Với tính cáh của anh, cô nghĩ anh sẽ chẳng bao giờ đoái hoài đến cô, sao anh còn quay lại?
Lãnh Tử Thần thở ra luồng hơi mờ mờ, xoa xoa gương mặt cô:
- Lâm Ấu Hỷ, em ngốc quá, bản lĩnh còn yếu quá, định thoát khỏi anh sao. Nói cho em biết, anh đây đã dính vào em rồi, em muốn thoát khỏi anh đâu có dễ dàng.
Rõ ràng giọng lưỡi anh kiêu kỳ, nhưng lại khiến cô muốn khóc.
- Lãnh Tử Thần! – Lâm Ấu Hỷ dụi dụi mũi, khẽ khàng cử động. Anh sợ cô bỏ chạy, nên vội vã ôm chặt hơn. Nhưng cô chỉ túm lấy tay áo anh làm khăn lau nước mắt. – Anh ấm quá! – Nói được ra lời, cô thấy xấu hổ, không nhịn được cười, bỗng dưng cảm thấy thư thái.
- Đồ ngốc! – Lãnh Tử Thần xoa xoa lưng cô, áo cô mỏng manh quá. Mặc ít như vậy chả trách kêu anh ấm áp. Anh dịu giọng: - Sao em xấu quá vậy, nước mũi chảy ròng ròng kìa. – Đã chuẩn bị một loạt những lời dịu dàng, nhưng nhìn cô, anh lại muốn mắng mỏ. Cô hình như cũng biết, cứ dúi đầu vào *** anh không dám nhìn.
Đúng là xấu hổ, nhưng cũng tốt, cô không dám nhìn anh.
***
Hôm sau thi hai môn là kết thúc kỳ khảo sát, đọc thông báo nghỉ đông của trường, cô bắt đầu thu dọn hành lý. Từ Thượng Hải về thị trấn Lạc Diệp khá xa, lại chỉ có tàu, gần Tết, vé tàu rất khan hiếm. Lâm Ấu Hỷ dùng loại vé dành cho sinh viên được giảm giá một nửa nên càng khó mua, đành chấp nhận mua vé đứng. Cô chịu đứng ba mươi mấy tiếng đồng hồ như vậy, thế mà giá vé vẫn tới hai, ba trăm tệ, một khoản tiền không nhỏ.
Cô sẽ về nhà vào chuyến tàu sáng hôm sau. Vừa thi xong, Tôn Mỹ đã bắt xe buýt đường dài về nhà ở tỉnh bên cạnh. Diệp Mộng Mộng đặt vé bay tối, ra khỏi phòng thi là cùng Ngô Hồng Phi mất tăm. Tô Hoan Hoan nhà ở Thượng Hải, chẳng vội vã gì, cho nên ở lại cùng Lâm Ấu Hỷ tối hôm đó, tránh cho cô một đêm dài cô quạnh.
Tối nay, trong phòng chỉ còn hai người, Lâm Ấu Hỷ chẳng có mấy đồ đạc, nhà cũng chẳng có bà con nào, chỉ có mỗi chiếc túi xách nhỏ màu đen, trong đó có quần áo và mấy quyển sách. Đóng nắp túi, cô ngại ngần nhìn Tô Hoan Hoan, nhìn lâu đến nỗi Tô Hoan Hoan thấy sởn gai ốc, ánh mắt ai oán của cô khiến bạn gái cũng chịu không nổi.
- Cậu nhìn tớ suốt cả buổi tối rồi, rốt cuộc là muốn nói gì? - Tô Hoan Hoan là người nghĩ gì nói nấy, nhịn mấy tiếng đồng hồ là hết cỡ rồi. - Có phải muốn cảm ơn tớ ở lại với cậu một đêm không? Thôi miễn đi, trẫm hiện đang lòng dạ rối tơ vò, khanh chớ có mang mình ra mua chuộc.
- Không phải, Hoan Hoan à. - Lâm Ấu Hỷ mặt xịu xuống, nhưng không nói không được. – Thực ra tớ muốn… muốn…
- Cậu muốn muốn cái gì? - Tô Hoan Hoan cố tình quay đi không nhìn, để cô khỏi luống cuống.
- Tớ muốn vay cậu ít tiền. - Lâm Ấu Hỷ nói như khóc. Trong tay cô chỉ còn đủ tiền vé tàu một lượt, lúc quay lại chưa biết lấy ở đâu, nhưng cô thực sự muốn về thắp hương cho bố, trò chuyện với bố, đốt cho bố ít tiền vàng, đây là giỗ đầu của bố, cô không thể không về.
Cô nhớ có người nói, bạn bè với nhau kỵ nhất là vay tiền. Cô rất quý trọng tình bạn với Tô Hoan Hoan, cô thực sự không muốn nói tới tiền, nhưng cô không thể hỏi vay ai khác được.
- Kỳ tới có học bổng, tớ sẽ trả lại cậu, tớ xin thề. - Lâm Ấu Hỷ trầm ngâm nói.
- Tớ biết là việc này mà, hôm trước tớ đã xem ví tiền của cậu rồi. He he, sao tớ lại xem trộm ví của cậu nhỉ? Tớ là người giám sát việc công, quan tâm dân chúng mà. - Lúc này Tô Hoan Hoan mới quay lại, lấy ra một phong bì dưới gối, phẩy qua phẩy lại trước mặt Lâm Ấu Hỷ. - Này, chuẩn bị cho cậu rồi đây. Đây là ông trời thương cậu chịu khổ mười tám năm qua, nên phái một vị cứu tinh xuống giúp cậu đấy nhé.
Lâm Ấu Hỷ ngạc nhiên nhìn bạn, cầm lấy phong bì từ tay Tô Hoan Hoan, trong đó rỗng không, chỉ có một tấm t*** nhỏ như phiếu ăn. Cô lấy ra xem, là một thẻ ngân hàng, còn mới. Khó hiểu, cô nhìn Tô Hoan Hoan:
- Hoan Hoan, cái này là thế nào?
Vay mấy trăm tệ thôi mà, sao phải đưa cả thẻ ngân hàng cho cô, tuy gia đình Tô Hoan Hoan khá giả nhưng cho vay thế này thì quá mức rồi.
- Cậu ngốc ạ, đến cả thẻ phụ cũng không biết à? Nào, để Tô sư phụ giảng miễn phí cho cậu một bài về tiền tệ ngân hàng nhé. Nói đơn gỉan, cậu cần bao nhiêu tiền thì tự mình đi rút, người chủ thẻ chính sẽ kịp thời rót tiền cho cậu. - Tô Hoan Hoan cười phá lên, ngã phịch lên giường, bóc gói bim bim. - Nói thực nhé, nếu cậu vay tiền tớ, tớ cũng cho cậu vay, tuyệt đối không phải vì cậu giặt quần áo cho tớ nửa năm qua, chỉ là vì tớ thương cậu. Nhưng nhìn cái vẻ ấp úng của cậu, một việc nhỏ thế mà cũng nói không nên lời, cậu khiến bọn tớ thấy lạ quá. Nhưng mà giờ đã có người lo chu đáo cho cậu rồi, tớ cũng mừng là mình khỏi phải quan tâm tới cậu.
- Ai vậy? - Lâm Ấu Hỷ hỏi rồi vẫn thấy lạ, ai vậy chứ? Có lẽ không cần phải hỏi. Người ấy trưa hôm qua đưa cô về ký túc xá rồi đi mất tăm, nói là áo bị cô lau nước mũi bẩn rồi, phải đưa đi giặt, giặt thế nào mà đến giờ chẳng thấy đâu, để Lâm Ấu Hỷ cứ ngỡ cái buổi trưa ấy ở cổng trường chỉ là một giấc mộng.
- Cậu nói xem là ai? - Tô Hoan Hoan lườm cô. - Chính là người bị cậu tát cho một cái, chính là người giúp cậu vào Hội Sinh viên, chính là người tặng cậu hoa hồng, chính là người dạy cậu tin học, đã mời cậu ăn cơm Nhật, đi xem phim, là người trưa hôm qua đã ôm cậu giữa thanh thiên bạch nhật trước cổng trường, đã bị cậu bôi nước mũi vào tay áo…
Lâm Ấu Hỷ không đợi Tô Hoan Hoan nói hết tràng dài dằng dặc, chụp lấy điện thoại, bấm số của người ấy, dồn dập hỏi:
- Người ấy, ý cậu là … Lãnh Tử Thần, ý cậu là vậy phải không?
- Chẳng có ý gì cả. - Giọng nói xem chừng buồn ngủ, lè nhè. - Hỏi vay tiền người khác thì chẳng bằng vay anh cho xong, anh cũng là em mà…
- Nhưng mà.. - Lâm Ấu Hỷ không biết nói tiếp câu gì. Chuyện hôm qua giữa hai người, giữa ban ngày ban mặt, mọi người đều biết, bây giờ trong trường đã có câu chuyện về hoàng tử và cô lọ lem rồi. Đến giờ, cô nghĩ rằng, quan hệ giữa hai người là tình yêu trai gái, cô không muốn chống lại tình cảm ấy nữa, từ nay về sau, anh đối với cô thế nào cô cũng không phản kháng.
Nhưng mà cách anh làm thẻ phụ ngân hàng cho cô khiến cô thấy bị xúc phạm, thấy mình thật đáng thương. Cô có thể chấp nhận mọi sự áp đặt của anh, nhưng giới hạn là không để anh trợ giúp về vật chất, tiền mua điện thoại di động, cô sẽ tìm cách trả lại anh. Lâm Ấu Hỷ cô sẽ không làm người phụ nữ như mẹ cô, đến ૮ɦếƭ cũng không làm.
- Lâm Ấu Hỷ, cô ngốc hả? - Lãnh Tử Thần đang nằm vùng dậy, khảng khái hỏi. - Người đó nghĩa là gì vậy hả?
- Dạ… - Nghe giọng nói dằn mạnh, Lâm Ấu Hỷ nhìn Tô Hoan Hoan, lẳng lặng đi vào phòng tắm, vừa đi vừa nghĩ cách đáp lời, giọng rất thành khẩn. - Lãnh Tử Thần, anh nghe em nói, đúng là em thiếu chút tiền, nhưng chỉ mấy trăm tệ là đủ, anh không cần làm thẻ phụ cho em. Nghiêm trọng quá, em không dùng đến nhiều tiền như thế, nhỡ mà em làm mất thì anh thiệt quá.
- Sáng sớm mai người ấy mang xe đến đón em, ngủ sớm đi. - Lãnh Tử Thần ngáp dài. - Đừng quên mang chứng minh thư nhé. Người ấy mệt ૮ɦếƭ được, xin em để người ấy được một đêm yên lành nào. Lại đây, để người ấy ôm một cái, đừng có quẫy, không được phản kháng, không được chảy nước mũi, nghe chưa, hả?
Lãnh Tử Thần hôm qua bị cô ngốc dúi mặt trong lòng chùi nước mũi ra áo, thấy cô sụt sịt mãi thì cuống quá không biết làm sao, Tô Hoan Hoan đứng một bên nhìn chăm chăm khiến anh xấu hổ, mượn cớ áo bẩn đi một mạch về phòng. Về đến ký túc xá lại bị bọn Ngô Hồng Phi quấy nhiễu, anh bỏ về nhà. Nghĩ đến lúc bản thân vì một người con gái mà bị người ta chọc ngoáy, anh không nén nổi bực mình, cho nên suốt cả ngày hôm đó ở lì trong nhà.
Lâm Ấu Hỷ nghe những lời hách dịch như thế trong điện thoại, thấy phiền lòng mãi, chẳng đâu với đâu, bỗng dưng anh xía vào, mà lại chẳng thèm đoái hoài tới chuyện chiếc thẻ phụ ngân hàng kia. Lãnh Tử Thần, sao anh ấu trĩ thế? Lâm Ấu Hỷ chẳng biết đáp sao, hắng giọng mấy tiếng, đầu dây bên kia chẳng thấy động tĩnh gì. Một hồi sau mới nghe thấy tiếng thở trong máy, chẳng lẽ anh ôm điện thoại mà ngủ? Cô vừa tức vừa buồn cười, ngờ rằng anh nói mơ khi dặn mình mang chứng minh thư.
Tàu sáng chạy lúc mười giờ, từ trường tới nhà ga mất khoảng hơn bốn mươi phút xe chạy. Bảy giờ sáng Lãnh Tử Thần gọi điện thoại, nói đang ở tầng dưới ký túc xá, giục cô mau xuống đi. Tô Hoan Hoan chẳng dậy nổi, chỉ nằm trong chăn vẫy tay bye bye, nói hẹn gặp năm sau.
***
Lâm Ấu Hỷ mặc chiếc áo bông dày cộp mang từ nhà tới. Xe của Lãnh Tử Thần đậu dưới tầng, lên xe rồi anh chỉ tay vào cô, vẻ rất vui, nói:
- Thượng Hải đâu có lạnh quá, em mặc thế này trông như quả bóng da, xấu hổ lắm, cô ngốc ạ.
- Nhưng mà ở nhà em rất lạnh. - Lâm Ấu Hỷ nói rồi nhìn vào gương chiếu hậu, thấy mình giống như quả bóng da, bất giác cũng thấy buồn cười, *** bông bỏ vào túi xách. Nhưng vừa xuống tàu là phải mặc, lúc ấy không sợ người ấy chê cười nữa.
Lâm Ấu Hỷ rút tấm thẻ ngân hàng đưa ra trước mặt Lãnh Tử Thần, thấy anh trợn mắt nhìn mình, cô hít thật sâu một hơi, mỉm cười cứng cỏi:
- Thế này em không cần đâu, nhưng anh cho em vay năm trăm tệ được không, học bổng kỳ tới em sẽ gửi trả cùng với tiền mua điện thoại một thể.
- Em nghĩ được đấy, không cho vay! - Lãnh Tử Thần sa sầm mặt, từ chối luôn. Anh vừa khởi động xe vừa mắng cô. - Có cần đại ca này nhắc nhở không, cô em, dù có được học bổng, em cũng vẫn không trả nổi tiền điện thoại đâu.
- Không cho vay thì thôi. - Lâm Ấu Hỷ cũng bực mình, nhưng cô bực mình chỉ ở giới hạn không cãi nhau với anh mà thôi. Cô im lặng dựa vào lưng ghế, thắt dây an toàn, nhắm mắt làm như ngủ, bụng thầm tính: quả thực anh không cho vay tiền thì làm thế nào? Mấy phút sau, cô đã chìm vào giấc ngủ…
Mơ màng, không biết chợp mắt bao lâu, Lâm Ấu Hỷ cảm thấy buồn buồn trên đầu, choàng mở mắt, Lãnh Tử Thần đang xoa đầu cô, nhìn gương chiếu hậu, tóc cô đã bị anh làm thành một cái tổ ong. Sao anh lại thích nghịch tóc cô thế chứ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc