Bảo bối may mắn ngủ nhầm giường - Chương 21

Tác giả: Hắc Khiết Minh

Một tuần trôi qua giống như mọi người trên toàn thế giới đều chống đối anh. Vài ngày trước, ống nước của phòng chữa cháy của khách sạn bị một chiếc xe ủi phải. Đội chữa cháy đến chậm khiến nước chảy lênh láng ngập cả tầng một cùng tầng hầm. Cả khách sạn phải điều người dọn dẹp đến ba giờ mới xong. Sau đó, chính phủ phái người đến khách sạn bảo đào một lỗ ngay trước cửa khách sạn để sửa chữa đường xá. Kết quả làm nửa ngày mới nhận lại thông báo làm sai chỗ. Buối tối hôm kia, toàn thành khách sạn rựa rỡ ánh đèn tự nhiên đồng loạt mất điện. Ngay cả máy phát điện của khách sạn chạy chưa đến năm phút đã bị cháy. Nhân viên phải sửa chữa hơn một tiếng đồng hồ mới có điện trở lại. Tiếp theo là đến sòng bạc của khách sạn. Dường như tất cả tay bạc có tiếng đều tụ tập đến đây. Họ chiếm hết các bàn, dùng hết khả năng trời cho khiến sòng bạc lỗ đến mấy triệu đô. Anh biết mọi chuyện xảy ra, cũng đoán được vì sao mà như thế. Tất cả đều do họ hàng nuôi lớn cô từ bé đều tụ tập đến đây, giúp cô trả thù. Anh có thể dùng biện pháp đối phó với bọn họ nhưng anh lại không muốn.
Anh không muốn nhớ đến cô. Cho nên mỗi buổi sáng sau khi rời giường, anh liền đi xuống làm việc, họp, giải quyết những phiền toái liên tiếp. Anh mỉm cười, anh nói chuyện, anh sắm vai công tử Hawke · Bart phong lưu, phóng khoáng, người người gặp đều thích. Cứ như vậy đến nửa đêm, cả người kiệt sức mới trở lại trên lầu nghỉ ngơi.
Nhưng mỗi khi nằm trên giường nhắm mắt lại, anh lại thấy gương mặt của cô, lạnh lùng, tức giận, đỏ bừng, vui sướng, xấu hổ, bất an, thương tâm, ngủ say, dịu dàng……
Vẻ ngượng ngùng của cô chưa từng cho người bên ngoài thấy luôn làm cho anh tim đập thình thịch, không thể quên. Anh không nghĩ còn muốn cô nhưng không cách nào khống chế mình càng ngày càng muốn cô.
Anh không ngày nào mà không mơ thấy cô. Đúng là cô gái đáng ghét tự dưng chui vào ác mộng của anh. Lien tục xuất hiện ở phòng chụp hình, hiện trường tai nạn xe cộ, bệnh viện géo thét chỉ trích anh. Nhưng đến sáng thức dậy, anh nhìn mãi vẫn không thấy bóng dáng cô. Anh từng thử cùng một nữ diễn viên thuộc hàng ngôi sao hẹn hò. Cô gái kia *** đầu rỗng, dịu dàng mê ngời nhưng cả một buổi tối, anh chỉ cảm thấy cô rất vô vị, thật sự không thích thú. Đồ ăn chưa ăn xong, anh liền đem cô giao cho Lộ Khắc đưa cô về.
Thời gian tí tách trôi qua, gió cuốn vân bay, mặt trời lên rồi lặn. Thế giới tựa hồ lại lần nữa mất đi màu sắc. Từ ngoài cửa sổ nhìn ra, bầu trời là bụi, là bụi. Mỗi khách sạn đều là màu xám. Mỗi ngọn đèn đều là màu xám. Cứ như là một bộ phim trắng đen không tiếng động.
Ngốc.
Ngày thứ tám, anh cười không nổi, ngay cả nụ cười để ứng phó với mọi người cũng không thể. Lộ Khắc bước vào phòng, anh vẫn ngồi trên ghế da sững sờ nhìn bầu trời không một áng mây. Cho đến khi Lộ Khắc cầm điện thoại nhét vào tay anh, anh mới giật mình.
_ Điện thoại của anh từ Los Angeless!
Anh có chút mờ mịt đưa tay bắt lấy điện thoại?
_ Alo?
_ Hawke sao?
Anh lại mờ mịt hai giây, mới nghe ra là giọng Bạch Vân, tinh thần rung lên.
_ Là tôi!
_ Anh đang làm việc sao? Nếu anh bận tối tôi sẽ gọi lại.
_ Không có!
Anh nhanh chóng trả lời.
_ Tôi đang rảnh. Có chuyện gì không?
_ Không có gì!
Bạch Vân giọng nói mang ý cười, dịu dàng nói.
_ Vài ngày nữa tôi về Đài Loan, cho nên gọi điện báo anh một tiếng. cám ơn anh trước kia đã giúp đỡ.
_ Trở về? Tại sao? Cha lại làm khó cô sao? Khấu ca đâu?
Bạch Vân cười khẽ ra tiếng.
_ Cha không có ép tôi. Chỉ là… tôi đang mang thai, muốn về Đài Loan nghỉ dưỡng.
Bạch Vân phải về Đài Loan? Vậy Ninh Ninh đâu? Cô cũng muốn rời đi sao?
_ Cái kia?
Anh há miệng muốn hỏi, lại không thể nói ra câu.
_ Chuyện gì?
_ Không, chúc mừng!
Anh trừng quả địa cầu trên bàn, Las Vegas cùng Los Angeles sát cạnh nhau, lại cách Đài Loan cả một Thái Bình Dương khiến anh nhất thời bối rối.
_ Cám ơn.
Bạch Vân cười nói. Nắm chặt phone, anh không hiểu sợ hãi chuyện gì, liền mở miệng.
_ Có thể gọi Khấu ca giúp tôi không? Tôi có chuyện muốn nói với anh ấy.
_ Được, anh chờ một chút.
Anh nghe được Bạch Vân trở lại kêu Khấu ca rồi sau đó Khấu ca bắt điện thoại.
_ Có chuyện gì nói mau!
_ Khấu ca, anh về Đài Loan sao?
_ Đúng! Anh nghĩ cô ấy về Đài Loan quen thuộc sẽ dễ chịu hơn.
_ Cha không nói gì sao?
_ Bạch Vân cả đêm qua nói chuyện với ông. Ông đồng ý rồi!
_ Thật lợi hại. Cô ấy đã nói gì?
_ Không biết! Cô ấy không nói với anh.
_ Khấu ca anh không lo lắng về cuộc sống sau này sao?
_ Hawke.
_ Sao?
_ Nếu không muốn Ninh Ninh thì mau tới đây mà ngăn cản. Đừng trốn ở đó là cây nấm mốc vô dụng.
_ …..
Bị Khấu ca nhìn rõ ý đồ, Hawke liền đỏ mặt lên, một trận á khẩu không trả lời được. Từ điện thoại vọng lại tiếng cười Bạch Vân. Sau đó là tiếng Khấu ca.
_ Hawke?
Anh im lặng hai giây, mới xấu hổ mở miệng.
_ Em đây!
_ Ninh Ninh từ khi ở Las Vegas trở về liền rầu rĩ không vui. Anh biết hai người chắc chắn đã xảy ra chuyện. Nếu cậu có thể nhanh về đây, tôi rất cảm kích. Cô suốt ngày nằm khóc.
Anh ngẩn ngơ rồi mới nghe được Khấu ca giục anh mau trở về. Bạch Vân đối với sự cường điệu của chồng cũng không có ý kiến, chỉ cười nói.
_ Anh đừng nghe anh ấy. Ninh Ninh đồng ý ngày mai làm người mẫu cho dì Sheila nên mấy ngày nay phải tập đi catwalk thôi.
_ Dì Sheila? Người mẫu?
Anh cứng đờ, giờ mới nghĩ đến bà dì mưu mẹo kia, vội vã hỏi.
_ Đáng ૮ɦếƭ! Cô đồng ý sao? Có kí hợp đồng không?
Bạch Vân bị anh kích động hoảng sợ.
_ Tôi không biết! Tôi không có hỏi qua.
_ Tôi lập tức trở về!
Anh nói xong liền muốn quăng điện thoại.
(Di Di: anh này có cái tật ngược đãi điện thoại hay sao ấy = =!)
Đột nhiên nghĩ đến một chuyện, lại nhanh chóng cầm lại điện thoại. May mắn Bạch Vân bị anh dọa còn chưa kịp gác máy. Anh nhanh chóng bổ sung.
_ Nếu cô ấy chưa kí. Hãy nói với cô ấy đừng kí bất cứ cái gì dì Sheila đưa!
_ Nhưng…
Bạch Vân vừa định mở miệng muốn hỏi, anh liền tắt điện thoại. Lần này cô lại đợi ba giây, xác định anh thật sự tắt điện thoại, mới nghi hoặc tắt điện thoại.
_ Sao lại thế? Tên đó rống cái gì vậy?
Khấu Thiên Ngang đang đọc báo, nhíu mày hỏi vợ.
_ Không biết!
Bạch Vân nhún vai một cái, đi đến ngồi bên sô pha. Hai tay luồn vào cánh tay, dựa vào anh, mỉm cười.
_ Nhưng anh ấy nói sẽ lập tức quay về.
Khấu Thiên Ngang liếc nhìn cô vợ cười.
_ Em vừa lòng chưa?
Bạch Vân cười khẽ, nhỏ giọng nói.
_ Còn thiếu một chút!
_ Hết chỗ rồi! Anh nói hết chỗ là sao?
Nhìn giám đốc tùy hứng đến cựa điểm của mình, Lộ Khắc như đang giảng bài cho học sinh tiểu học, nhẫn nại nói.
_ Hết chỗ tức là không còn chỗ ngồi. Đây là mùa du lịch, mọi người đều đi nghỉ ngơi. Vé máy bay đến Los Angeless hết sạch ròi.
Hawke trừng mắt nhìn anh, tức giận hỏi.
_ Tôi biết hết chỗ nghĩa là gì? ý tôi hỏi máy bay riêng của nhà đâu?
_ Ở New York, ba ngày trước Lam Tư đã lấy đi!
Lộ Khắc ảo não mở miệng.
_ Anh có muốn tôi đăng kí vào danh sách dự khuyết không?
Buổi diễn kia ngày mai bắt đầu. Cho dù đợi cho dự khuyết, cũng không nhất định về không kịp. Anh cắn răng một cái, cầm chìa khóa xe quay đầu bước đi.
_ Không cần! Tôi tự lái xe trở về.
Lộ Khắc nhíu mày, đi theo phía sau anh vào thang máy, thấp giọng nói.
_ Tôi còn nghĩ thế giới này đâu chỉ có một cô gái.
_ Lộ Khắc, tôi thấy dạo này Alaska rất có tiềm lực, cao nguyên Tây Tạng cũng vậy.
Hawke ngoài cười nhưng trong không cười nhìn bạn tốt hỏi.
_ Anh có biết nơi đó thế nào không?
Lộ Khắc ở cửa thang máy có chút cứng ngắc trả lời.
_ Rất lạnh?
_ Anh biết là tốt rồi.
Hawke hầm hừ. Nhìn thang máy đang đi xuống, Lộ Khắc trầm mặc một chút, nhịn không được lại mở miệng.
_ Giám đốc!
_ Chuyện gì?
_ Phiền anh một chuyện được không?
_ Chuyện gì?
_ Sau khi ra thang máy, nói cho người nhà của cô biết anh là người yêu của cô, được không?
Hawke há mồm, chưa kịp phun ra một chữ, liền ngây ngẩn cả người. Anh yêu cô? Anh yêu cô gái kia? Cô gái Âu Dương Ninh Ninh vừa cứng đầu, xấu tính kia?
Cửa thang máy mở, anh vẫn ngốc đứng ở tại chỗ.
_ Giám đốc!
Lộ Khắc đi ra trước quay người lại, chỉ thấy anh vẻ mặt ngây dại đứng ở tại chỗ. Cửa thang máy đóng lại, Hawke vẫn như cũ không thể nhúc nhích. Tấm kính phản chiếu vẻ mặt ngây ngốc của anh. Cửa lại mở, Lộ Khắc đưa tay chặn thang máy.
_ Này, anh có khỏe không?
Anh khó khăn mở miệng, ngậm lại, rồi lại mở ra, lại ngậm lại, cuối cùng mới toát ra một chữ.
_ Tôi…
Không biết anh có biết hay không chứ hiện tại bộ dạng anh cứ như một con ếch. Lộ Khắc lúc này thông minh không đem suy nghĩ cũa mình nói ra, chính là thở dài.
_ Quên đi! Tôi hiểu rồi! Chuyện sòng bạc thua lỗ, tôi sẽ nghĩ cách khác.
Anh vỗ vỗ vai Hawke, đưa anh đi ra xe thể thao đã chuẩn bị sẵn. Sau đó, mở cửa xe, nhét anh vào, nhanh chóng đóng cửa, ghé mặt vào cửa xe.
_ Lúc anh lái xe có lẽ nên suy nghĩ một chút, anh vì sao lại vì một cô gái băng qua sa mạc, trèo đèo vượt suối đến bên cô. Còn phải nghĩ thật kĩ xem cô quả thật rất đáng giá. Ok?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc