Bảo bối may mắn ngủ nhầm giường - Chương 09

Tác giả: Hắc Khiết Minh

Tỉnh lại, khuôn mặt tuấn tú đang ngủ đập vào mắt, Ninh Ninh trừng mắt nhìn, rồi mới nhớ tới chuyện đã xảy ra. Cô không thích đối với tình cảnh của người đàn ông này cảm thấy đau lòng, ý nghĩ kia thật sự rất phiền toái. Cô thích cuộc sống hiện tại, mỗi ngày ở nhà vẽ tranh minh hoạ kiếm tiền, đói bụng đi mua đồ ăn, mệt mỏi liền lên giường ngủ, một tháng chỉ cần đi ra ngoài vài lần đến siêu thị mua nhu yếu phẩm, trừ phi có chuyện gì xảy ra, hoạt động của cô thậm chí không vượt qua con số năm.
Cô thích cuộc sống đơn giản như vậy, cô không muốn có điều gì thay đổi, nuôi một con mèo đã là cực hạn đối với cô. Một người đàn ông? Không, cô tuyệt đối không cần. Ánh mặt trời chiếu qua khe cửa, dừng ở gương mặt anh tuấn cùng mái tóc vàng ánh. Người đàn ông này thật sự tuấn mỹ làm cho người ta ghen tị. Anh nói cô giống thiên thần, nếu thực sự thiên thần, cô thấy anh còn giống hơn, tóc vàng mắt xanh, chỉ không có cánh mà thôi. Đôi cánh máu trắng, còn rớt xuống vài sợi mềm mại. Hình ảnh sống động hiện lên trong mắt, cô tưởng tượng trên người anh có đôi cánh lớn máu trắng, trên tay còn cầm thức ăn ngon vừa đi vừa ăn, nhịn không được cười lên một tiếng.
_ Tôi phải trả bao nhiêu tiền mới mua được suy nghĩ của cô lúc này!
Nghe được tiếng anh khàn khàn, mới phát hiện đôi mắt xanh lam của anh không biết khi nào đã mở, cô ngẩn ra, che dấu ngượng ngùng nói.
_ Bao nhiêu cũng không đủ.
Anh mỉm cười.
_ Bao nhiêu sẽ đủ?
_ Một ngày.
Anh sửng sốt. Cô mới nói ra đã thấy hối hận nhưng không thể thu hồi, đành phải tiếp tục nói.
_ Theo giúp tôi một ngày.
Anh chỉ ngây ngốc nhìn cô.
_ Thế nào? Không muốn biết sao?
Cô đi ngồi dậy, hờ hững nói.
_ Không trả nổi sao?
_ Đợi chút!
Anh lấy tay kéo cô lại.
_ Tôi sẽ trả!
Cô âm thầm thở dài, mở miệng nói
_ Vậy buông tay, đi rửa mặt đánh răng nhanh đi, hôm nay đã qua một nửa.
Không biết vì sao anh buông tay ra, lại nhìn cô ngây ngô cười đứng lên.
_ Đồ ngốc!
Cô trừng mắt liếc anh một cái.
_ Đáng giận.
Thầm mắng một câu, cô xoay người, vội vàng vào trong phòng phòng tắm rửa mặt. Không bao lâu sau cô nghe được phòng tắm trong phòng khách cũng truyền đến tiếng nước.
_ Đây là đâu?
_ Vườn bách thú.
_ Đây là đâu?
_ Viện bảo tàng.
_ Còn đây?
_ Chợ đêm.
Dù sao tiệm Bạch Vân cũng nghỉ ba ngày, cô đi ra mua đồ ăn nên thuận tiện dẫn anh đi xung quanh, dù sao cô cũng đã lâu không có đi dạo phố. Cô chính là tộ nghiệp anh mà thôi. Đương nhiên chính là bởi vì như thế, tuyệt đối không có nguyên nhân khác!
_ Ông chủ thêm một chén.
Ngồi ở quán ăn vặt chợ đêm, Hawke giơ tay gọi lớn ông chủ. Ninh Ninh nhìn năm chén trên bàn, không hiểu vì sao anh lại có thể ăn hết. Đặc biệt anh vừa mới ăn hai chén sườn chua ngọt, một giỏ bánh ba, ba xâu cá viên, hai xâu đậu hũ,…
_ Món này ngon lắm, cô không ăn tiếp sao?
Anh nhìn cô, vẻ mặt hưng phấn.
_ Ừ! Tôi ăn không nổi, anh ăn đi!
Nhìn cái chén ông chủ vừa đưa đến sạch trơn, phát hiện anh muốn kêu một chén, cô lập tức kéo tay anh xuống, ngăn cản anh.
_ Đủ rồi! Anh định anh cho ૮ɦếƭ sao?
Kéo anh ra khỏi cửa hàng, cô vội vàng đi ra khỏi khu ăn uống, anh lại ngừng ở quán nhỏ hiếu kì.
_ Cái này là cái gì?
_ Đậu chiên.
Ông chủ liền tươi cười trả lời. Anh nhìn muốn chảy nước miếng, cô buồn bực thở dài một tiếng. Biết anh không ăn sẽ không cam lòng, cô đồng ý cho anh mua thêm vài món, anh mới bằng lòng ngoan ngoãn cùng cô rời đi. Nào là bánh chiên, kem, kẹo hồ lô.
_ Anh ăn nhiều thế sao không mập?
Cô trước kia vẫn nghĩ người ngoại quốc không dám nếm thử đồ ăn kì lạ, như là chao, cá viên chiên hay linh tinh gì đó nhưng anh hiển nhiên cũng không để ý, anh sẽ ăn trước một miếng, thử xem hương vị, rồi mới ăn ngấu nghiến.
_ Tôi mỗi ngày đều tập thể dục.
Anh ăn một viên kẹo hồ lô, cười vui vẻ.
_ Tôi thích chợ đêm Đài Loan, còn có đồ ăn vặt.
Ninh Ninh nhìn anh một cái, cô biết người chung quanh đều nhịn không được quay đầu nhìn anh, người đàn ông này thật sự là bộ dạng rất tuấn tú, cho dù là ở chợ đêm đông nghẹt người, cho dù là trang phục giản dị, chỉ là áo thun với quần bò của Khấu ca nhưng gương mặt vẫn rất hút anh nhìn. Anh lại còn tươi cười thân thiện với mọi người, càng khiến người khác tò mò nhìn anh.
_ Anh chưa từng dạo phố?
Xem vẻ mặt hưng phấn của anh, cô nhịn không được mở miệng.
_ Không có.
_ Không có?
Cô sửng sốt, dừng lại nhìn anh.
_ Đúng, không có!
Phát hiện cô dừng lại, anh cũng dừng lại.
_ Làm sao vậy?
_ Sao anh lại chưa từng dạo phố?
Anh nhún vai, mỉm cười.
_ Lúc nhỏ cha quản rất nghiêm, lớn lên vì công việc, cho nên không nghĩ tới.
Cô nhíu mày.
_ Anh cũng không đi dạo phố mua này nọ?
_ Này nọ?
_ Thì thứ anh muốn mua đó. Quần áo, đồng hồ, CD, báo chí,…
Anh mắt cũng không chớp nói.
_ Chad sẽ mua giúp.
_ Chad?
Cô lại là ngẩn ngơ.
_ Quản gia. Chúng tôi cần gì đều nói với Chad, Chad sẽ sai người mua về.
Anh giải thích.
_ Vì sao?
_ Vì an toàn.
Anh nhếch khóe môi, tự giễu nói.
_ Nhà của tôi bất hạnh có nhiều tiền. (Di Di: bất hạnh o.O)
Trầm mặc nhìn anh, Ninh Ninh không tự giác lại nhíu mày.
_ Có gì vui sao?
Cô mở miệng hỏi.
_ Cái gì?
_ Đổ rác.
Cô lại muốn cắn lưỡi chính mình nhưng xem ra lần này vẫn là chậm một bước, đáng ૮ɦếƭ.
_ Đuổi theo xe đổ rác.
Anh cười nói.
Chợ đêm đông nghẹt người, cô bị anh kéo đi khắp nơi. Tuy rằng chân đã sớm đau nhức, Ninh Ninh lại không đành lòng bắt anh ngừng lại. Dù sao người đàn ông này đã nói mình chưa từng dạo phố, cô còn có thể thế nào? Đặc biệt cô không bao lâu lại phát hiện anh không chỉ không dạo phố, nhiều chuyện khác anh cho tới bây giờ chưa làm qua. Như là ăn quán ven đường, như là mua quần áo, như là trả giá.. Anh chơi thật sự rất vui vẻ, cô phải nhắc nhở anh cái này không cần, cái kia không cần thiết nhưng anh vẫn mua về. Cô còn đang suy nghĩ anh có bệnh thích trả giá.
_ Không được!
_ Ninh Ninh!
_ Không được.
_ Ông chủ bán cho chúng ta với nửa giá.
_ Không được.
_ Tôi muốn mua cho cháu tôi!
Anh vẻ mặt đáng thương nhõng nhẽo với cô.
_ No!
Cô nheo lại mắt, cảnh cáo anh.
_ Nhìn của miệng tôi, tôi nói NO!
Anh lại bày ra vẻ mặt vô tội của chó con.
Ninh Ninh cuối cùng thở dài, chấp nhận cho Hawke mua cả đống đồ. Sau khi đi hết chợ anh đã gom được nguyên thùng hàng. Cuối cùng Ninh Ninh cùng Hawke đi về bằng xe buýt. Chỗ ngồi đã kín chỉ còn hai chỗ. Một chỗ cho Ninh Ninh ngồi, chỗ còn lại để thùng đồ Hawke mua. Còn Hawke thì đứng dựa vào cột sắt.
_ Tôi nghĩ người Mỹ không thích chuột.
_ Hai nhóc con ở nhà không nghĩ con chuột phát ra màu xanh xanh đỏ đỏ này là chuột.
Anh cười nói.
_ Chứ là gì?
Cô liếc mắt một cái
_ Kia không phải con chuột mà là bảo bối thần kỳ.
_ Cũng là chuột thôi!
_ Nhưng mà chúng nó rất đang yêu.
Anh đưa tay vỗ nhẹ cái thùng, vẻ mặt cười tươi như trẻ con. Thấy anh đứng cô liền nhích người qua một chút chừa chỗ cho anh ngồi. Có lẽ là bởi vì quá mệt mỏi, anh ngồi xuống không bao lâu liền buồn ngủ. Thế là một cái đầu màu vàng nhắm ngay vai cô mà dựa.
_ Làm cái gì?
Nhăn lại mi, cô vươn tay đưa anh đầu hướng bên kia thôi. Anh dựa vào thùng đồ nằm yên một lát thì xe chuyển hướng, lại ngã trở về. Cô lại đẩy đầu anh qua kia, xe lại chuyển hướng, kết quả anh thiếu chút nữa anh bị chúi về phía trước, cô phản xạ bắt lấy tay anh, anh tỉnh lại.
_ Ngồi vững nào!
_ Sorry!
Anh lẩm bẩm nhích sát lại cô..Không bao lâu, anh lại ngủ, cô lại đẩy đầu anh ra, tầm mắt lại chạm thấy anh soát vé phía trước. Anh soát vé không đồng ý mặt nhăn mày, vẻ mặt giống như cô đẩy anh như vậy quả thật rất xấu. Làm ơn! Người này đầu nặng phải ૮ɦếƭ, thời tiết lại nóng như vậy, anh cũng không phải là người thân của cô, cô làm sao có thể cho anh dựa vào? Hừ! Hai tay ôm *** nhìn cảnh ngoài cửa sổ, đầu của anh lại ngã trở về. Đáng giận…… Âm thầm rủa một câu, cô lại nhịn xuống không đẩy đầu anh ra nữa. Hừ nhẹ một tiếng, Âu Dương Ninh Ninh nhìn cái đầu gác trên vai mình. Quên đi, coi như là làm việc tốt. Phong cảnh ngoài cửa sổ không ngừng dịch chuyển, bất giác cô cũng dựa vào anh đầu, khép lại mắt. Anh tóc vàng, có mùi hương dầu gội của cô. Hoa hồng nha, anh cũng dám dùng. Khóe miệng không tự giác cong lên, cô dựa vào cái đầu màu vàng thơm mùi hoa hồng của côchậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Kết quả, hai người cùng ngủ say, tới trạm mới bị anh soát vé đánh thức. Đứng ở trạm chờ cô gọi cho taxi. Biết thế đã không đi xe buýt đi taxi tốt hơn không. Ai, thật là chuyện đời khó đoán.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc