Bảo bối may mắn ngủ nhầm giường - Chương 08

Tác giả: Hắc Khiết Minh

_ Này! Ninh Ninh chờ chút!
Vừa muốn rời khỏi phòng tiệc, Ninh Ninh đã bị người gọi lại, cô quay đầu, thấy bạn trung học của Bạch Vân, trực giác kêu cô bỏ của chạy lấy người, đáng tiếc cô gái kia chân cũng rất dài, cô biết mình sẽ không chạy lại cô, cho nên đành phải chấp nhận. (Di Di: nữ chính có những suy nghĩ rất đặc biệt :)
_ Chuyện gì?
_ Em trai của Khấu Thiên Ngang uống say. Tôi nhớ cô ở trong tiệm Bạch Vân café, phiền cô đưa anh ấy về giúp.
Cô trừng mắt nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, rất muốn nói là không được. Chợt cô phát hiện ra Hawke, anh không biết khi nào chạy đến phía trước, bắt lấy Microphone bắt đầu cất giọng oanh vàng như vịt.
_ Tên này… ngu ngốc!
Cô ૮ɦếƭ đứng tại chỗ ba giây, mới quyết định tiến lên, bắt lấy anh kéo xuống trước khi anh làm trò cười cho thiên hạ.
_ Hi, ngọt ngào!
Anh vừa thấy đến cô liền mỉm cười, hai tay ôm lấy cô vào lòng.
_ Tôi không phải ngọt ngào!
Cô nghiên người tránh anh, kéo lấy tay anh đi ra ngoài.
_ Này, ngọt ngào, em muốn dẫn anh đi đâu?
Anh bước đi loạn choạng, trên môi không ngừng nở ra nụ cười. Cô thật không dám tin anh lại uống say đến vậy. Ninh Ninh kéo anh tới cửa, nhíu mày hỏi cô gái xinh đẹp kia.
_ Anh ấy rốt cuộc uống bao nhiêu rồi?
_ Một chai!
Cô gái xinh đẹp mỉm cười.
_ Một chai mà say đến thế sao?
Ông trời ơi, người đàn ông này bắt đầu *** áo.
_ Cao lương!
Cô gái mở miệng bổ sung, ý cười càng sâu. Ninh Ninh mở miệng mắng một chuỗi thô tục, không phải bởi vì cô gái mỉm cười, là vì anh đang ói.
Về tới nhà, Hawke liền lăn lên giường ngủ.
_ Con heo này!
Trừng mắt nhìn người đàn ông ngủ trên giường, định cho anh như thế ngủ đến sáng , nhưng nghĩ đến mùi anh ói sẽ lưu lại trong phòng đến sáng mai, cô bực mình, giúp anh cởi bỏ quần áo. Đáng ghét, cứ coi như là mèo tiểu tiện hay là mèo ói đi. Chợt cô phát hiện trên bụng anh có một vết sẹo, cô liền kéo áo anh xuống, sắc mặt trắng bệt.
_ Anh ta sao lại bị thương thế này?
Không biết cô nhìn vết thương của anh bao lâu, đến khi Lưu Manh chạm tay cô một cái, cô mới lấy lại tinh thần, tiếp tục thoát anh quần áo. Vết thương đã cũ. Cô đem anh áo sơmi cho vào máy giặt, vết sẹo lớn thế này cô lần đầu mới thấy qua nên có chút hoảng sợ. Cô cảm thấy anh bị một vết thương thế này, sống được đã là một kì tích. Khó trách ngày đó ở bệnh viện, anh có ૮ɦếƭ cũng không cho cô y tá *** của anh, cô còn thấy kì lạ, rõ ràng anh bình thường ở tiệm cà phê liếc mắt đưa tình với biết bao cô gái, làm sao có thể giữ áo như giữ trinh tiết. Thì ra là bởi vì trên người anh có vết sẹo, nghĩ đến vết sẹo kia, cô liền run người. Người đàn ông anh tuấn lại có vết sẹo thế này. Cô vẫn đứng ở cửa nhìn anh, nghi ngờ ông trời có lộn thế nào không mà để một người đàn ông đẹp đẽ như thế chịu một vết sẹo khủng pố này. Trên giường Hawke rùng mình một cái, cô đi lên lấy chăn đắp cho anh, che đi anh vết sẹo xấu xí trên người nhưng cô biết nó vẫn còn đang nơi đó.
Hai giờ khuya. Từ phòng Hawke phát ra tiếng kì lạ. Ninh Ninh ngừng Pu't, nhíu mày. Thanh âm lại im bặt cô hoài nghi là chính mình nghe nhầm thế là tiếp tục nhìn màn hình làm việc. Một âm thanh khác lại vang lên, cô trừng mắt nhìn màn hình hai giây, bắt đầu nghe được lời vô nghĩa từ anh, đứt quãng, bất an. Cô liền buông Pu't, chạy đến bên phòng. Cô phát hiện anh đang gặp ác mộng, thân người co rúm, trán đầy mồ hôi.
_ Tỉnh lại, Hawke!
Cô lấy tay lay anh dậy, cố đánh thức anh.
_ Không!
Anh bị nhốt trong ác mộng, run rẩy.
_ Hawke, tỉnh lại!
Cô vỗ nhẹ mặt anh.
_ Vì…… Cái gì…… Vì sao?
Anh đột nhiên trở nên hung ác, bắt lấy tay cô, đỏ mặt tía tai gào lên. Ninh Ninh hoảng sợ, nhưng anh vẫn không tỉnh, cả người kịch liệt run lên, bờ môi thoát ra những tiếng nói tuyệt vọng.
_ Vì cái gì…… Nếu không cần tôi…… Vì sao lại sinh ra tôi?
Cô muốn lùi lại, anh lại nhanh tay bắt cô lại tiếp tục rống lên
_ Tránh ra! Buông ! Đừng động vào tôi! Dù sao tôi là dư thừa! Tôi sẽ không cám ơn các người đâu!
Không có biện pháp, anh không chịu buông tay, lại sợ anh nói ra càng nhiều làm cho cô sẽ nhịn không được suy nghĩ tùm lum, cô liền tát anh một cái. Hawke bị đánh đầu nghiêng hẳn sang một bên nhưng lúc này anh đã mở mắt, hai mắt xanh lam, trống rỗng mà mờ mịt.
_ Tỉnh rồi sao?
_ Chuyện gì?
_ Anh gặp ác mộng.
Anh im lặng nhìn cô, không nói một lời. Đáng ૮ɦếƭ, không phải bị cô đánh hóa ngu rồi chứ? Ninh Ninh chau mày, hỏi lại.
_ Anh biết tôi là ai không?
Anh có chút chần chờ vươn tay, chạm vào của mặt cô. Cô muốn lùi lại nhưng vẻ mặt của anh lại khiến cô không thể làm được.
_ Ninh Ninh?
_ Ừ!
Khóe môi anh khẽ cong lên.
_ Cô rất giống thiên thần.
_ Sao?
Cô hoài nghi đầu anh có vấn đề. Cô vừa tát anh một cái, anh lại bảo cô giống thiên thần. (Di Di: cười ૮ɦếƭ với cặp này =)) Anh cười khẽ ra tiếng, tiếng cười lại vẫn như cũ khàn khàn.
_ Nếu anh tỉnh rồi buông tay ra đi!
Cô mở miệng nhắc nhở. Anh không có trả lời, cũng không có buông tay.
_ Hawke?
Anh biết mình phải buông cô ra, nhưng anh không làm được. Vẻ mặt của anh lại khiến cô nghĩ mình đang nhẫn tâm vứt bỏ anh. Ninh Ninh cổ họng căng thẳng, trong đầu một tiếng thét lên bảo cô đừng động vào chuyện người khác nhưng nhìn vẻ mặt đáng thương của anh cô lại không kiềm được lòng. Anh dùng đôi mắt nhìn sâu vào cô, tội nghiệp ,lấp lánh nước. Đáng ૮ɦếƭ! Cô không thích thứ cưng làm nũng! Anh cũng không phải là thú cưng anh thậm chí cao cô một cái đầu, nhưng vẻ mặt hiện tại của anh, rõ ràng giống như là thứ cưng bị cô đạp vào ௱ôЛƓ một cái. (Di Di: so sánh kinh khủng thiệt =))
Quên đi! Đáng giận, cô sau này nhất định sẽ hối hận. Ninh Ninh thở dài bảo anh.
_ Nằm nhích qua một chút.
Anh nằm xích ra. Ninh Ninh ở anh bên người nằm xuống, anh thuận thế đem cô ôm vào lòng. (Di Di: anh nhanh thiệt :”>)
_ Này!
Cô phát ra kháng nghị, giương mắt ninh mi.
_ Làm ơn!
Anh thấp giọng mở miệng thỉnh cầu. Cô nhếch môi một lúc lâu, mới nói.
_ Anh dám làm gì xằng bậy, tôi sẽ thiến anh!
_ Không thành vấn đề!
Hawke đem mặt chôn ở gáy cô, cười. Cảm giác được đầu vai ẩm ướt, Ninh Ninh biết rõ mình sẽ hối hận nhưng vẫn không có cách nào đẩy anh ra. Cô không một tiếng an ủi, làm cho cổ họng anh cứng ngắt, sau một lúc lâu mới có biện pháp mở miệng.
_ Cám ơn!
Cô trầm mặc một hồi lâu, mới nói.
_ Không có gì!
Đồng hồ trên bàn phát ra tiếng kêu nho nhỏ. Anh nhìn nó, không dám một lần nữa đi vào giấc ngủ, chỉ có thể bắt buộc chính mình phải thức. Vẫn nghĩ là anh đã sớm quên đi đoạn trí nhớ kia, không ngờ chúng nó lại xông ra. Có lẽ anh không nên quá mức kinh ngạc, dù sao nếu anh dám thừa nhận, chúng nó cho tới bây giờ vẫn không rời đi, chúng nó thủy chung đều ở nơi này, dây dưa anh, như vết sẹo ghê tởm trên người anh.
_ Bà ấy không cần đứa nhỏ…… Bà ấy không cần ngươi…… Bà ấy căn bản không cần ngươi……
Lời nói mỉa mai lượn lờ quanh tai, anh cố bắt chúng bay biến. Ninh Ninh phát ra *** khẽ, anh nghe thấy liền trợn mắt, phát hiện mình đã siết chặt lấy cô, anh thả lỏng lực đạo, đôi mày thanh tú của cô mới bắt đầu giãn ra. Nhìn cô ngủ say, anh biết mình thiếu cô một cái nhân tình, anh hiểu được yêu cầu của anh thực quá đáng nhưng là cô thậm chí không hỏi nguyên nhân, lại đồng ý cho anh ôm lấy. Cô gái này tuy ăn nói chua ngoa nhưng lòng lại trắng như đậu hũ. Hô hấp của cô đều đều, đầu gối lên cánh tay anh, anh biết sáng mai tay hẳn sẽ cứng đờ nhưng vẫn không muốn buông ra. Ngửi thấy trên người cô mùi xà phòng thơm ngát, anh chậm rãi trầm tĩnh lại. Cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ. Lưu Manh chui qua khe hở của cửa phòng, nhảy lên giường, tiến lại phía hai người. Há miệng ngáp một cái, nằm dài trên giường rồi mới cùng chủ nhân cuộn tròn mình lại tiến vào mộng đẹp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc