Bảo bối háo sắc làm bảo mẫu - Chương 19

Tác giả: Hắc Khiết Minh

Không thấy cô. Vẫn tưởng rằng cô ở dưới lầu nhưng khi anh xuống lầu cũng không tìm thấy, còn tưởng rằng cô đi la cà. Cho đến khi nghe Lý Tư nói cả ngày ông cũng chưa nhìn thấy cô, thậm chí ngay cả khi hai đứa nhóc tan học trở về, cũng không từng thấy cô đi ra. Lòng anh bắt đầu sinh bất an, vội vàng lên lầu nhưng túi xách của cô, bàn chải đánh răng, kem đánh răng của cô, lược, kem dưỡng da cũng không thấy. Ngoại trừ những con dấu cô cho hai dứa nhóc, tất cả đều không còn một cái. Không còn một cái.
_ Cô sao lại dám bỏ đi như thế?
_ Buổi sáng hôm sau sao cô lại dám rời đi?
_ Cô rõ ràng nói cô thương anh! Nói rồi bỏ đi là thế nào?
Ngồi ở trên giường, trừng mắt nhìn căn phòng bị cô làm loạn nơi nơi đều là dấu ấn da, anh nắm chặt hai đấm, chỉ cảm thấy một trận phẫn nộ. Cô gái này đảo loạn cuộc sống bình tĩnh của anh, để lại một đống hỗn loạn, đem anh ăn sạch không còn chút xương lại dám vỗ ௱ôЛƓ bay đi.
Di Di: Ai ăn ai? (0.o)
Anh càng nghĩ càng tức, lập tức đứng dậy, cầm lấy điện thoại, trực tiếp liên lạc với em trai ở Seattle.
_ Alo, Adam.
_ ……
Có chút hối hận chính mình tại sao lại bắt điện thoại, Adam · Bart phản xạ muốn tắt nó đi.
_ Không cho phép tắt điện thoại của anh.
Alex mang giọng uy Hi*p, lạnh giọng nói tên tiếng Anh của Oa Oa.
_ Hai mươi tám tuổi, cô hôm nay hẳn là sẽ đáp máy bay đến Newyork. Tra ra chuyến bay cô đang đi!
_ ……
Adam một trận trầm mặc, một hồi lâu mới nói.
_ Đó là phạm pháp.
_ Hù dọa anh à?
Anh hí mắt nói.
_ Đừng tưởng rằng cậu bình thường không đến công ty. Cả ngày trốn trong phòng thì anh không biết cậu làm cái gì à? Khôn hồn thì anh lên đi!
Adam lẩm bẩm một câu nhưng vẫn là khuất phục lời hăm dọa của anh ba, nhanh tay gõ vài cái phím, xâm nhập vào mạng quản lí hàng không, đột nhập vào tường lửa của đối phương. Lấy ra tư liệu các chuyến bay hôm nay cất cánh, tiếp theo lấy ra danh sách khách hàng, tìm tên cô gái kia. Màn hình ngừng lại, nhảy ra ba cái, anh cắt nhanh hai cái không hợp tuổi rồi mở miệng nói.
_ Máy bay còn năm phút nữa sẽ đáp xuống!
_ Đáng ૮ɦếƭ!
Cô quả nhiên đi New York, anh vốn định muốn Lam Tư phái người đi ra sân bay ngăn đón cô nhưng hiện tại xem ra không kịp rồi Không cam lòng cho cô chạy thoát như thế, anh trừng mắt ngoài cửa sổ, linh quang chợt lóe, mở miệng hỏi nói.
_ Cậu có biện pháp dùng số điện thoại tra ra địa chỉ đúng không?
_ Ừ!
Mặc dù có chút không không muốn, Adam vẫn là lên tiếng.
_ Cô trước kia có lấy điện thoại nhà anh gọi quốc tế, giúp anh tra ra nãy số đó. Đó là nhà số điện thoại nhà cô ấy, tên tiếng Trung của cô ấy là Kha Xảo Oa. Anh muốn biết tư liệu bối cảnh gia đình cô ấy, còn có thân hữu ở New York, cùng những nơi cô có thể đặt chân đến. Điều tra cho anh biết, anh sẽ không nói với Lam Tư.
Nói xong anh anh liền tắt điện thoại. Nghe tiếng cúp máy, Adam ninh mi mím môi.
_ Có lầm hay không? Anh có phải là thám tử đâu?
Nhịn không được ở trong lòng mắng hai câu, tuy rằng vạn phần khó chịu nhưng nhất tưởng đến việc cãi lời người này sẽ sinh ra hậu quả gì, anh vẫn là ngoan ngoãn gõ máy tính. Nhưng, Alex tức giận như thế, không biết cô gái ấy đã to gan làm gì với anh? Mỗi lần nghe người ngoài nói trong các anh em Bart gia, Alex là ôn hòa bình thường nhất, anh đều nhịn không được mắt trợn trắng. Y hệt cái loại thần kinh mà bình thường nỗi gì, có trời biết anh bình thường thế nào……
Bạn đang đọc truyện tại  ThichTruyen.Vn
_ Vì sao lại không giống?
Nằm dài trên sô pha, cô nhíu mày lại, nhìn chằm chằm chai nước hoa Hugo Boss trong tay, có chút nghi hoặc.
_ Rõ ràng là chai này mà?
Cô nhịn không được lại mở chai nước hoa, ngửi ngửi nhưng sao cùng một hiệu lại không giống với mùi hương cô ngửi được trên người anh.
_ Ai……
Thở dài, đem chai nước hoa đặt lại trên bàn, ngồi xếp bằng ôm gối, nhìn nó ngẩn người. Ngày hôm qua khi đi dạo phố, cô nhìn thấy chai nước hoa anh thường dùng, nhất thời xúc động, nhịn không được mua nó về nhưng hương vị này lại không giống với hương vị trên người anh. Ai…… Cũng không biết chính mình rốt cuộc đang làm cái gì…… Ở trên sô pha thay đổi cái tư thế, cô đem chân gác ở tay cầm, nằm ngửa, nhìn chằm chằm trần nhà. Đã ba ngày…… Không biết hiện tại anh đang làm cái gì…… Cô nhịn không được lại quay đầu, có chút ngây ngốc nhìn chai nước hoa
_ Ai…… Đại khái là đi làm rồi…
Vô lực lại thở dài, cô lại lần nữa thay đổi tư thế, cả người biến thành đầu dưới chân trên, hai mắt vẫn là nhìn chằm chằm vào chai nước hoa kia.
_ Vì sao hương vị lại không giống?
Hơi hơi nhíu mày, cô lại thở dài một hơi.
_ Tiểu Oa Oa?
Nghe được tiếng chú kêu to, cô từ từ hồi tinh thần lại.
_ Sao?
Triển Anh Phong vừa tới cửa, vẻ mặt nghi hoặc đứa cháu kém anh a tuổi mà lại hệt như con nít với tư thế quái dị nằm dài trên sô pha, nhịn không được mở miệng.
_ Cháu đang làm cái gì vậy?
Nhìn gương mặt nhã nhặn của chú, cô trừng mắt nhìn, thì thào trả lời.
_ Ngẩn người.
_ Rất nhàm chán sao?
Triển Anh Phong buồn cười hỏi.
_ Ừ!
Cô gật gật đầu.
_ Chú mời cháu đi ăn cơm thế nào?
Cô cả người cuốn lại đây, mở to mắt to hỏi anh.
_ Đi đâu ăn?
_ Khách sạn Star, nghe nói bọn họ mới đổi đầu bếp, tay nghề rất khá.
Anh mỉm cười.
_ Cơm Tây nha?
Cô lo lắng một chút, dù sao cũng không có việc gì, đi ra ngoài lắc lắcvẫn tốt hơn nằm dài ở đây. Cô đứng lên, gật đầu nói.
_ Ừm, được rồi! Cháu với cậu đi ăn thôi!
Triển Anh Phong khóe miệng nhếch lên, đáy lòng nhẹ nhàng thở ra, lại nhìn đến chai nước hoa nam trên bàn, nhịn không được cầm lấy đến xem, tò mò hỏi.
_ Cháu mua nước hoa tặng người ta a?
Đang ở duỗi người, Oa Oa đột nhiên cứng đờ, lẩm bẩm một câu thật không rõ, sau đó mới có lệ gật đầu.
_ Nam?
Anh nhíu mày cười hỏi. Khuôn mặt nhỏ của cô hơi phiếm hồng, đem nước hoa đoạt trở về, cãi lại nói.
_ Cháu mua cho anh.
Thật khó, cô gái nhỏ này bình thường ăn to nói lớn, không nghĩ tới cũng sẽ thẹn thùng a. Triển Anh Phong nhìn cô giấu đầu lòi đuôi xấu hổ, nhịn không được nở nụ cười.
_ Sao chú lại cười? Bộ mặt này quả rất đáng ghét.
Oa Oa đỏ mặt, thẹn quá thành giận nói.
_ Chú còn cười. Cười nữa cháu không đi ăn với chú đâu.
_ Được rồi! Được rồi!
Không cười sẽ không cười, anh ngừng ý cười, mở miệng nói.
_ Chú đặt bàn rồi, nhanh đi thay đồ đi!
_ Mặc như vậy không được sao?
Cô xấu hổ cầm chai nước hoa cho vào ngăn kéo, trừng anh liếc mắt một cái.
_ Sao phải thay quần áo?
_ Đó là khách sạn Star- khách sạn năm sao, cháu muốn mặc thế đi vào à?
Trừng mắt nhìn cháu gái đang mặc T-shirt cùng quần bò, anh cười khổ nói.
_ Chú không bắt cháu mặc đầm công chúa nhưng chí ít đi thay chiếc đầm trang trọng một chút.
Cô hí mắt mếu máo, có chút ngại phiền toái, nhưng bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, ngẫm lại cô hiện tại trụ người ta, ăn thịt người gia, bắt người gia, dùng người gia, nếu anh muốn cô đổi, kia cô đổi là được.
_ Được rồi, được rồi, đổi liền đổi. Thật là, chẳng qua là ăn một bữa cơm, làm sao muốn biến thành như vậy la nhiều lời toa a……” Thấy anh vẻ mặt bất đắc dĩ buồn cười, cô đành phải mang theo kia bình nước hoa, đi vào trong phòng thay quần áo.
Buồn cười nhìn cháu gái nhỏ đi thay quần áo, Triển Anh Phong nhẹ nhàng thở ra, cười lắc lắc đầu. Ai, tuy rằng chị Hai lần nữa công đạo muốn anh giúp Oa Oa tìm đối tượng nhưng này cô gái nhỏ tính tình y hệt chị Hai, anh thực hoài nghi chính mình có biện pháp đem cô đẩy mạnh tiêu thụ đi ra ngoài. Để sớm thoát ly khổ hải, anh vẫn là ở trước mặt Mạch Tư đem Oa Oa khen ngợi ba hoa chích choè. Anh chỉ hy vọng lúc ăn cơm sẽ không bị hai người kia đánh thành đầu heo.
Trừng mắt trước nhìn đôi nam nữ cười nói phía trước, Alex hai mắt bốc hỏa đi theo sau. Anh đến New York ba ngày, thật vất vả biết được địa chỉ Adam truy ra, ai biết lại nhìn thấy cảnh tượng cô ôm ấp cùng người đàn ông khác, còn cười đến vui vẻ như vậy. Lòng anh nổi cơn ghen dữ dội, không ngờ bọn họ lại lái xe thẳng một đường đến Khách sãn Star.
_ Khách sạn?
_ Bọn họ đến khách sạn làm cái gì? Thuê phòng sao?
_ Cô gái ૮ɦếƭ tiệt!
Trong lúc nhất thời, bị mênh ௱ôЛƓ ghen tỵ mãnh liệt dồn vào đầu, anh mất đi lý trí nhảy xuống xe, đi theo bọn họ vào khách sạn, muốn chạy tới khiêng lấy cô mang về nhà. Nhưng vừa vào cửa, đi không tới hai bước mới phát hiện bọn họ đi về hướng nhà hàng. Nhẹ nhàng thở ra, anh mới thả chậm cước bộ, mặt không chút thay đổi đi theo phía sau bọn họ. Bọn họ có hẹn với một người đàn ông khác, anh bất động tìm đến quản lí, muốn ngồi vào bàn cách bên bàn bọn họ. Như thế anh có thể nghe được bọn họ nói chuyện, cũng sẽ không gần đến bị nhận ra. Ai ngờ mới không có nghe tới hai câu, lửa giận trong Ⱡồ₦g иgự¢ liền phục nhiên bão táp. Bọn họ ba người nói nói cười cười, thời tiết lạnh như vậy, cô gái đàng ૮ɦếƭ của anh chỉ mặc áo mỏng, làn váy chỉ tới một nửa đùi, căn bản không khác gì những bộ váy gợi cảm. Đã thế cô ở không, không có gì làm lại đưa tay vuốt ve vòng cổ khiến cho người ta không tự chủ được nhìn chằm chằm xương quai xanh của cô cùng da thịt non mềm phía dưới của cô. Dám để cho anh tức giận mà cô từ đầu tới đuôi còn giả bộ dịu dàng, ngay cả lúc cười còn yểu điệu che miệng.
Che miệng cười nha! Cô gái này ở trước mặt anh, cho tới bây giờ chưa từng ra dáng thục nữ đến thế. Sau đó, một người đàn ông trong nhóm ra ngoài nghe điện thoại, anh vừa định đứng dậy đến kéo cô ra ngoài, lại nghe đến cô hổn hển nhỏ giọng mở miệng mắng chửi người.
_ Triển Anh Phong, chú đúng là tiểu nhân, chú làm sao có thể bày mưu hãm hại cháu chứ? Cái gì mời cháu ăn cơm, rõ ràng là bắt cháu đi xem mắt.
_ Tiểu tổ tông của chú, cháu giúp đỡ tí đi. Mẹ cháu- chị chú cả ngày gọi điện thoại đến quấy rầy chú, chú mà không làm sẽ bị tụng kinh đến ૮ɦếƭ đó. Hơn nữa chỉ là ăn một bữa cơm, hẹn hò vài lần thôi chứ đâu có bắt cháu lập gia đình. Cháucoi như là làm công đức, dù sao bữa này cũng là người ta mời, không lấy của cháu miếng thịt nào đâu.
_ Ăn cơm còn bị người ta soi mói đánh giá, loại cơm này chỉ có quỷ mới thèm!
Cô buồn bực đứng lên.
_ Cháu đi đây! Chú tự mà giải thích với bạn chú đi!
_ Này, cho chú tí mặt mũi đi! Cháu đột nhiên chạy trốn như vậy, chú làm sao ăn nói với bạn chú?
_ Cháu không cần biết.
Cô hí mắt cắn răng.
_ Ai bảo cậu nói lung tung với bạn. Cháu là con gái Trung Quốc truyền thống công dung ngôn hạnh sao? Còn có thể thêu, vẽ, đàn sao?
_ Kia không phải chú…… Ách, được rồi, chú có nói một chút, nhưng là chính anh ta tự hiểu lầm.
_ Hiểu lầm cái quỷ!
Cô trừng mắt anh nói.
_ Dù sao cháu đối với hẹn hò cũng không có hứng thú. Chú tự cầu phúc cho mình đi!
Thấy cô thật sự xoay người đi, Triển Anh Phong chạy nhanh giữ chặt cô.
_ Này, tiểu Oa Oa, không nghiêm trọng như vậy chứ? Chỉ là ăn một bữa cơm, sao cháu phản ứng kịch liệt vậy? Ha, chú đã biết, bởi vì anh chàng xài nước hoa Hugo Boss đúng không? Nếu cháu có đối tượng rồi thì nói với chị chú đi để chú cứ suốt ngày bị cằn nhằn.
_ Anh chàng xài nước hoa Hugo Boss cái gì?
Như là bị đạp trúng đuôi, cô nhất thời lắp bắp lên, vẻ mặt đỏ bừng.
_ Chính là anh chàng xài nước hoa Hugo Boss đấy, nhìn cháu ngắm chai nước hoa đến ngẩn người chú đã sớm biết cháu tương tư rồi…
_ Cháu nói rồi nước hoa đó cháu mua cho anh, không phải cho Alex. Đừng nói hưu nói vượn.
_ Thì ra anh chàng đó tên Alex.
Triển Anh Phong tặc cười, sau đó sửng sốt một chút.
_ Là người nước ngoài sao?
_ Chú! Cháu không nói với chú nữa!
Cô vừa thẹn vừa giận, tức giận đến dậm chân, xoay người bước đi. Ai ngờ vừa mới xoay người liền thấy Alex cũng đứng lên, cô sợ tới mức không thở được, cả người cứng đờ.
_ Oa, tiểu Oa Oa, sao mặt cháu lại mất hồn như thế?
Triển Anh Phong tò mò quay đầu nhìn xem cô đến tột cùng là nhìn thấy cái gì mà hoảng sợ đến thế. Tiếp theo đó, Oa Oa liền xoay người bỏ chạy, anh sửng sốt, mới định đuổi theo lại bị một anh chàng anh tuấn sớm hơn anh chạy đi. Chạy theo sau ra ngoài thì một trận gió thổi tới. Triển Anh Phong sửng sốt, mũi ngửi được một mùi hương.
_ Hugo Boss?
Anh nhíu mày. Chắc là thế tuy cho chút khác biệt nhưng đúng là mùi nước hoa đó. Hơn nữa tiểu Oa Oa vừa thấy anh chàng kia liền bỏ chạy. Anh chàng kia lại đuổi theo, chín mười phần là như thế.
_ Vậy… chẳng phải là anh đã thoát li được khổ ải sao?
Khó có được người thấy hứng thú với đứa cháu này, chờ xem mọi chuyện thế nào.
Lúc phát hiện cô không phải tự nguyện đi xem mắt, hơn nữa hiển nhiên còn rất nhớ anh, lửa giận của Alex đã bị dập tắt đến phân nửa. Không ngờ chỉ vừa thấy anh, cô liền bỏ chạy như thấy quỷ hiện hình. Anh mắt nhíu lại, tức giận nổi trận lôi đình, không cần biết là lúc nào, lập tức đuổi theo. Nhưng cô không có ai cản lại ngược lại còn anh bị bồi bàn cản lại kết quả cô chạy thoát ra khách sạn. Anh nổi giận đùng đùng đuổi theo, cô quay đầu nhìn thấy anh đuổi theo, hoảng sợ không dám dừng lại kêu xe, cứ liều mình chạy về phía trước, liều mình kéo giãn khoảng cách của hai người. Người qua đường thấy thế, tuy không rõ là chuyện gì xảy ra nhưng đều nép người mở đường.
Đáng giận! Cô gái này rõ ràng chân mang giày cao gót lại còn dám chạy như thỏ thế kia?
_ Đáng ૮ɦếƭ! Kha Xảo Oa, em đứng yên đó cho tôi!
Anh hổn hển vừa chạy vừa mắng.
_ Sao anh lại đuổi theo tôi! Tôi không có thiếu tiền anh nha! Á! Đau quá!
Cô thất kinh vừa chạy vừa quay đầu nhìn về phía anh, không nghĩ tới lại đập trúng đèn đường, cô bắn ngược ngã ra sau, vỗ về cái trán đau đến chảy nước mắt. Bởi vì kia tình trạng thật sự rất buồn cười, mọi người trên đường nhìn đến đều nhịn không được bật cười. Cô vạn phần chật vật ngồi dưới đất, chỉ cảm thấy đau đến run lên, vừa đau lại xấu hổ.
_ Em có sao không?
Thấy cô ᴆụng vào trụ đèn, Alex vừa bực mình vừa buồn cười đuổi tới bên người cô, nhìn thấy cô ôm lấy đầu, anh lo lắng muốn xem cô có bị thương không nào ngờ bị cô đẩy ra, đánh hai cái.
_ Đều là anh! Đồ đầu heo! Ngu ngốc! Sắc lang!
Cô đẩy ra anh đứng lên, vừa xấu hổ lại xấu hổ quát.
_ Ai bảo em chạy?
Anh hí mắt mím môi.
_ Nếu không có gì, em chạy làm chi?
Cô thở mạnh, mắt trợn lên lại đẩy anh một phen.
_ Tôi không có làm việc dở hơi.
_ Vậy sao em vừa thấy tôi đã bỏ chạy?
Anh nghiêm mặt hỏi.
_ Đó là…… Đó là….
Mặt cô đỏ lên, nhất thời lắp bắp lên, anh nhìn chằm chằm mình, nhịn không được lui vài bước. Anh tiến sát từng bước, lạnh giọng mở miệng.
_ Nói đi! Không có gì sao em lại chạy?
_ Tôi…… Ách…… Tôi…..
Cô lui một bước, anh lại tiến một bước, cô bị bức éo đến mặt đỏ tai hồng bật thốt lên nói.
_ Tôi thích chạy bộ được không? Phiền đến anh à?
_ Mang giày cao gót cùng váy?
Anh nhíu mày.
_ Không…… Không được sao? Tôi chính là thích mang giày cao gót cùng váy ra đường chạy loạn! Thì thế nào? Phạm pháp a! Anh, anh, anh…… Anh đừng có đến gần nữa!
Lưng ᴆụng tới mặt tường, cô mới phát hiện mình bị anh ép đến chân tường không lui được nữa, cô da mặt dày cứng rắn chống đỡ, nâng lên cằm, lớn tiếng hướng trở về.
_ Tôi không có thiếu anh tiền? Cũng không có hãm hại gì anh?
_ Ai nói không có?
Anh mặt không chút thay đổi chặn lời cô.
_ Vốn vốn không có!
Cô tức giận nói.
_ Tôi nói cho anh biết tiền vé máy bay là tiền lương của anh trả tôi.
_ Tôi không phải nói tiền.
Anh lại lần nữa chặn lời cô.
_ Tôi không lấy cắp cái gì nha! Đừng có vu khống tôi!
Cô tức giận nói.
_ Tôi không có vu khống em.
Anh hí mắt mở miệng.
_ Tối hôm đó, tôi không có phòng tránh, tôi nghĩ em hẳn cũng không chuẩn bị.
_ Anh…
Không nghĩ tới anh sẽ nói chuyện này, Oa Oa xấu hổ đến vẻ mặt đỏ bừng.
_ Vậy anh muốn như thế nào?”
_ Chúng ta kết hôn!
_
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc