Bảo bối háo sắc làm bảo mẫu - Chương 17

Tác giả: Hắc Khiết Minh

_ Bị giam lỏng sao?
_ Đùa cái gì thế hả? Nhục nhã không sai kể xiết!
_ Muốn cô tỉnh táo lại sao? Cô đã làm sai cái quỷ gì hả?
_ Thù này không báo quyết không làm người. Nếu cô ngoan ngoãn ngồi im để anh quản như thế thì cô không mang họ Kha nữa.
Ngồi trên thảm, Kha Xảo Oa cầm dụng cụ hì hục làm con dấu. Hừng hực lửa giận ở иgự¢ thiêu đốt, làm cho cô mất đi lý trí. Ở cô chửi bậy hai tiếng rồi mà anh vẫn hoàn toàn không để ý tới cô, cô tức giận đem con dấu mà cô cực khổ ra cặm cụi khắc chữ lên đó. Khắc xong tên của con dấu xong, cô mới phát hiện mình khắc là tiếng Trung, sợ anh xem không hiểu, cô lại làm một bản tiếng Anh, sau đó liên tục khắc lại vô số con dấu to nhỏ khác nhau. Xong hết mọi thứ, cô đem giấu dưới gầm giường. Giữa lúc hai giờ khuya chạy đến gõ cửa phòng anh, giọng nói suy yếu.
_ Alex…… Khụ khụ…… Khụ khụ khụ…..
Sau cánh của truyền đến ánh sáng, anh đã tỉnh, cô vội vàng càng thêm suy yếu vừa ho vừa nói.
_ Alex…… Khụ khụ khụ khụ…..
_ Làm sao vậy?
Cô gái này rất ít khi gọi đúng tên, anh có chút lo lắng đi vào cạnh cửa, thanh âm mang theo giọng buồn ngủ.
_ Hình nhu tôi… khụ khụ khụ… bị cảm rồi!
Oa Oa ngồi ở trong phòng tắm lạnh lẽo, đầu tựa vào trên tường đáng thương hề hề nói. Anh lập tức mở cửa, trên người mặc áo ngủ, vừa thấy đến cô ngồi dưới đất, anh hoảng sợ.
_ Cô vẫn ngồi đây nãy giờ sao?
Sao? Ngồi ở chỗ này? Đương nhiên không có. Nhưng để gia tăng lòng hối hận của anh, cô đâm lao phải theo lao gật đầu. Anh sắc mặt trầm xuống, ngồi xổm xuống ôm lấy người cô dậy. Không nghĩ tới anh sẽ ôm cô, Oa Oa hơi kinh hãi, nhưng vẫn cố gắng giả vờ suy yếu, nức nở nói.
_ Đầu tôi đau quá….
Alex ôm cô về lại bên giường, tay lo lắng thăm dò trán cô. May mắn cô không phát sốt, anh thoáng nhẹ nhàng thở ra, đi rót một ly nước đem lại.
_ Uống đi!
Oa nhi từ từ uống hai ngụm, lại ho hai tiếng, sau đó đổ cả người xuống giường. Cầm ly nước, thấy cô vẻ mặt ủ rủ, lo lắng lại trổi dậy, anh bất an sờ sờ khuôn mặt nhỏ của cô.
_ Cô có khỏe không?
Sao anh lại dịu dàng thế nhỉ? Oa nhi khép hờ mắt, trái tim rạo rực, lẩm bẩm nói.
_ Không tốt. Tôi rất khó chịu…
Đáy mắt Alex hiện lên một tia áy náy.
_ Tôi đi gọi bác sĩ tới!
Đùa sao? Gọi bác sĩ chẳng khác là lộ hết vở kịch của cô. Thấy anh muốn đứng dậy, cô chạy nhanh giữ chặt anh.
_ Không cần! Bây giờ trễ rồi… Tôi cũng không nặng lắm! Như vậy mà gọi bác si đến rồi, rất mất mặt nha! Anh để cho tôi ngủ một lát. Dù sao cũng vài tiếng nũa là sáng rồi, lúc đó đi tốt hơn.
_ Cô chắc không sao?
Anh bất an nhìn cô.
_ Ừm.
Cô gật gật đầu, tay nhỏ bé nắm chặt bàn tay anh.
_ Chỉ cần anh ở đây với tôi là được rồi!
Thấy vẻ mặt khẩn cầu của cô còn giương đôi mắt to ngập nước nhìn, trái tim anh lập tức mềm nhũn, nắm lại đôi bàn tay lạnh như băng của cô, một lần nữa ngồi trở lại bên giường. Ha, cục cưng ngoan chính là cục cưng ngoan, dễ dàng liền mắc mưu như vậy, quả nhiên là đứa nhỏ thuần khiết, không biết lòng người hiểm ác. Muốn đấu cùng cô, đợi một trăm năm rồi nói sau, nha ha ha ha ha ha ha……
Oa nhi nhẹ nhàng thở ra, ở trong lòng cười trộm, trên mặt lại lộ ra nụ cười ngọt ngào của Lâm Đại Ngọc.
_ Cám ơn…
Nghe được cô nói như vậy, Alex áy náy càng sâu, không khỏi đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ của cô, giọng nói có chút khàn khàn.
_ Tôi xin lỗi! Tôi không cố ý làm như thế… chỉ là…
Không nghĩ tới việc anh se giải thích, sụ dịu dàng của anh hoàn toàn nằm ngoài dự tính của cô, cảm giác tội lỗi lặng lẽ hiện lên trong lòng. Đôi mắt nâu của anh buồn bã, thành thật thừa nhận.
_ Cô khiến tôi rất sợ.
Thì ra… Anh thật sụ lo lắng cho cô, biểu tình trên mặt anh khiến cổ họng cô căng thẳng Một cảm giác cảm động hiện lên, sau đó tội ác liền bắt đầu lan tràn vô biên vô hạn.
_ Tôi xin lỗi… Tôi thật sự không cố ý.
Nói xong, cô mới hiểu được chính mình nói cái gì nhưng vẫn cứng đầu không chịu nhận thua. Kỳ thật, hiện tại nhớ tới, cô lúc ấy thật đúng là xúc động quá mức. Lúc đối phương lấy ra dao, cô nên bỏ chạy mới đúng. Cô biết anh băn khoăn là đúng. Hôm nay là dao, ai biết hôm sau có phải là súng không? Cho nên… Anh lo lắng cho cô cũng phải thôi. Ách, ừ, á, được rồi, cô thấy mấy thứ dưới sàn nên đem đi đốt thì tốt hơn.
Ngay tại khi cô tính bỏ việc trả thù thì ai ngờ anh nghe được của cô giải thích, nhẹ nhàng thở ra đồng thời, lại mở miệng nói.
_ Cô biết sai là được rồi!
Hả? Cô biết sai là được rồi?!
_ Tôi biết cô tốt bụng nên mới hay xen vào chuyện người khác. Nhưng tôi hi vọng sau này làm gì thì làm ơn dùng đầu suy nghĩ trước.
Xen vào chuyện người khác? Làm gì thì làm ơn dùng đầu suy nghĩ trước?
_ Huống chi, đối phương là đàn ông to lớn hơn cô rất nhiều. Không phải lần nào cũng may mắn như mèo mù ᴆụng phải chuột ૮ɦếƭ như thế đâu.
Không phải lần nào cũng may mắn như mèo mù ᴆụng phải chuột ૮ɦếƭ như thế đâu. Anh nói thế là có ý gì? Nói cô may mắn nên mới hạ được tên kia sao?
_ Cho nên, lần sau gặp được loại sự tình này, phiền cô đứng ở bên cạnh giúp người ta la lên có móc túi là được rồi. Chuyện bắt những tên móc túi này là của đàn ông hiểu không?
Đứng ở bên cạnh kêu móc túi? Có lầm hay không?
Oa nhi càng nghe càng tức, cô nắm chặt tay ở dưới chăn, cố gắng khống chế biểu tình trên mặt nhịn xuống cảm xúc cãi nhau với anh. Bởi vì sợ khi đã lỡ mở miệng sẽ nhịn không được chửi ầm lên, cô cố gắng cho nh thấy chút nụ cười, sau đó bắt buộc chính mình gật đầu. Anh vừa lòng mỉm cười, thay cô đắp chăn, trấn an nói.
_ Ngủ đi!
Trái tim lại vì nụ cười tràn đầy mị lực của anh mà cấp tốc nhảy đứng lên, cô vừa thống hận chính mình vô dụng, vừa phải cố nhìn mặt anh mà lộ ra nụ cười nhợt nhạt, không quên ho tiếp hai tiếng, sau đó nhắm mắt giả bộ ngủ.
Mười phút sau… Cô nghe thấy anh nhẹ nhàng đi ra ngoài, Sau đó lại quay về, tắt đèn phòng cô, chỉ chừa đèn bàn, cô theo khe hở của mắt nhìn thấy anh cầm một quyển sách ngồi bên cạnh xem. Hai mươi phút sau… Anh còn đang đọc sách nhưng ngáp liên tục. Ba mươi phút sau… Anh đưa tay sờ trán cô, xác định nhiệt độ cơ thể cô không lên cao. Sau đó, đồng hồ lớn dưới phòng khách, vang ba tiếng báo hiệu giờ. Ba giờ sáng. Quyển sách rớt xuống trên trên đùi anh, cái đầu màu café của anh dựa vào lưng ghế mệt nhọc ngủ. Đang ngủ sao? Không dám xác định, cô vì đề phòng, nhẹ giọng mở miệng thử.
_ Asics?
Anh không nhúc nhích.
_ Elise?
Cô ngồi dậy, xích người lại. Anh vẫn là không nhúc nhích.
_ Alex!
Cô nói xong nhịn không liền cười ra tiếng. Anh vẫn yên ổn mà ngủ.
_ Thật tốt!
Cô hai mắt sáng ngời, bò xuống giường, tha ra những con dấu dưới sàng.
_ Đồ đầu heo! Dám nhốt tôi, nói tôi không có đầu, còn dám kỳ thị tôi! Tôi cho anh biết thế nào là đẹp mặt!
Cô leo lên giường anh, ở trên giường anh một lúc, sau đó lại ngồi trên mặt đất, tiếp theo là bàn làm việc, gương phòng tắm… Đứng ở trước gương, cô học theo bộ dạng tự cho là đúng của anh chỉ chính mình trong gương.
_ Cô biết sai là được rồi.
Ha, tôi biết mình sai là tốt rồi? Tốt cái quỷ gì? Cô tức giận đóng một dấu mạnh lên gương sau đó làm cái mặt quỷ.
_ Vương bát đản, cho anh thấy mình đẹp trai một chút là tự lên mặt.
Đứng ở cửa phòng anh, Kha Xảo Oa nhìn kiệt tác của mình, hai tay chống nạnh hừ một tiếng, sau đó linh quang chợt lóe, lại con dấu vô thanh vô thức về phòng của mình. Anh còn đang ngủ, gương mặt anh tuấn vẫn cứ khiến người khác mất hồn. Cô nhất thời ૮ɦếƭ đứng một chút nhưng cứ nhớ tới dáng vẻ tự cho là đúng của anh càng thêm tức giận. Cầm lấy con dấu, cô nhịn không được lại học dáng vẻ của anh.
_ Huống chi, đối phương là đàn ông to lớn hơn cô rất nhiều. Không phải lần nào cũng may mắn như mèo mù ᴆụng phải chuột ૮ɦếƭ như thế đâu.
Cô vừa nói thầm vừa ấn lên mặt anh một dấu. Sau khi mặt phải chi chít dấu đột nhiên anh có cảm giác đưa tay sờ mặt. Cô sợ tới mức ngừng cả thở, cả người cứng đờ bất động. Nhưng anh chỉ là quay đầu, hướng bên bên kia tiếp tục ngủ. Cô nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục ấn lên trán anh. Sau đó thối lui từng bước, vừa lòng nhìn mặt đầy hoa của anh rồi mới nhìn thấy áo ngủ buông nút của anh. Cô nhíu mày giống như vừa tìm ra mộ châu lục mới, chạy về phòng anh kiếm trong đống con dấu, tìm ra cái đặc biệt nhất. Sau đó lại vội vàng chạy về, thật cẩn thận, một chút một chút. Một bên cảnh giác nhìn khuôn mặt ngủ say của anh một bên cời áo anh ra.
_ Hừ, mèo mù ᴆụng tới chuột ૮ɦếƭ? Phụ nữ vô dụng? Tôi cho anh biết phụ nữ vô dụng thế nào?
Cô cúi đầu định làm nhưng là vừa thấy đến khuôn mặt rắn chắc bóng loáng của anh một lòng thiếu chút là nghẹn. Cô cố trấn định tiếp tục công việc trừng phạt anh. Cuối cùng, thấy anh vẫn như ngủ say như cũ, cô thuận tiện trộm sờ иgự¢ anh hai cái, mới cảm thấy mỹ mãn mang theo con dấu, chuồn ra khỏi phòng, chạy tới giường hai đứa nhóc.
_ Kha! Khéo! Oa!
Sáng sớm sáu giờ, một trận phẫn nộ rít gào vang tận mây xanh, làm cho cho hàng xóm bên nhà đang tập thể dục cũng phải hoảng sợ. Theo rít gào vang lên, cánh cửa phòng nơi khu dân cao cấp bị phá mạnh, tiếp theo xuất hiện một người đàn ông mặc áo ngủ, hùng hổ vọt ra. Oa Oa đang cùng mọi người tập quyền thấy thế cả kinh, lập tức xoay người muốn chạy, vừa vặn trước mặt là hai đứa nhóc, cô thiếu chút nữa ᴆụng vào chúng. Người đàn ông đã đi đến phía sau cô, đưa tay bắt lấy cô, cô kinh hoảng muốn né nhưng né không khỏi. Lúc này cô mới giựt mình thấy người đàn ông này võ nghệ cụng không tầm thường, muốn ra tay công kích, anh lại nhanh như chớp bắt lấy cổ tay cô, thuận tay đặt cô lên vai, xoay người bước về phòng, phịch một tiếng đóng sầm cửa lớn. Người đàn ông đến đi đi giống như một trận gió xoáy, già trẻ trên lối đi bộ nhìn xem há hốc mồm, căn bản làm không rõ chuyện gì, anh đã khiên cô gái kia biến mất.
_ Khụ ân, này…
Lý Tư khẳng giọng, trấn định nhìn mọi người nói.
_ Tôi nghĩ Kha tiểu thư có việc. Hôm nay chúng ta tập đến đây thôi!
_ Lý Tư, sao cha lại tức giận?
Tyre bị cha dọa, sắc mặt tái nhợt kéo kéo ống tay áo lão quản gia.
_ Ân, tôi nghĩ là vì Oa Oa tiểu thư đã làm sai chuyện gì rồi.
Lý tư vỗ vỗ đầu Tyre.
_ Oa Oa có bị làm sao không?
Knight ngưỡng khuôn mặt nhỏ, đứng bên người Tyre lo lắng hỏi.
_ Không có việc gì.
Lý Tư cố tươi cười, trấn an hai đứa nhỏ.
_ Yên tâm, không có việc gì.
Tuy rằng miệng nói như vậy, đáy lòng Lý Tư vẫn có chút lo lắng, vì tránh cho hai đứa trẻ bị hoảng sợ, anh chờ ba mươi phút đi qua, mới mang đưa hai đứa nhỏ vào. Trong phòng bọn họ một mảnh yên lặng, không có nghe thấy tiếng chửi nào hết, nhưng vì để ngừa vạn nhất, ông vẫn nhanh chóng thay đồ cho hai đứa nhóc, cho chúng ăn xong liền lái xe đến trường.
Từ trong mơ tỉnh lại, anh phát hiện cô không còn ở trên giường, trong lúc nhất thời có chút kinh hoảng, cho đến khi anh nghe được ngoài cửa sổ truyền đến giọng nói của cô mới nhẹ nhàng thở ra. Nghĩ đến tình huống của cô tốt hơn nhiều, anh đi đến trong phòng tắm rửa mặt, nhìn mình trong gương đột nhiên giật bắn mình. Khuôn mặt trong kính, bị người dùng thuốc màu đỏ chấm dài như chảy nước miếng, phía trên má là đầu sói trong hoạt hình, đầu sói giữ thế nhưng lại ghi rõ hai chữ thật lớn, một bên vẽ một đường dài ghi “Alex”, bên kia lại ghi “Tôi là đại sắc lang”
Hai bên mặt đều chi chít hình to nhỏ tương tự, trên иgự¢ chỉ là hình đầu sói còn trên trán lại là một con heo trông rất ngu ngốc. Cho đến khi nghe được lời giải thích của cô, anh quả chỉ Ϧóþ ૮ɦếƭ cô đi. Anh phát ra một tiếng rít gào, lấy khăn mặt dùng sức lau đi dấu vết trên mặt, vọt xuống dưới lầu đi bắt lấy cô…
_ Buông, thả tôi ra, con heo này!
Anh nổi giận đùng đùng khiêng cô vào phòng, cô vừa đi vừa giãy dụa, lại tránh không ra anh nắm giữ, chỉ có thể hét chói tai như một con heo sắp bị đem vào lò quay.
_ Cái tên đại sắc lang, biến thái không biết xấu hổ này! Thả tôi xuống, cứu mạng!
Anh ôm cô thẳng về phòng mình, tình trạng bên trong phòng lại làm cho anh càng thêm phẫn nộ. Trên giường lớn trắng muốt lại bị in lại một đầu heo màu đỏ chói giống với hình trên trán. Trên hình còn viết hai chữ “Đầu heo” to tướng. Trên thảm cũng có một hình, nhưng thay vì viết bằng tiếng Trung thì nó lại được viết thành “pig head”. Càng nhìn anh càng thêm căm tức, bởi vì anh trong phòng mỗi từ cái bàn đến ghế dựa, máy tính đến đồ dùng văn phòng phẩm đều bị cô dùng con dấu thật to in lên. Trên đó còn dám viết chữ “Tôi yêu иgự¢ to”,“Biến thái”,“Heo đất” rồi cho đến “Sắc lang”,“Vương bát”,“Ngu ngốc”
Anh tức giận đến đem cô quăng xuống giường lớn mềm mại, nổi trận lôi đình quát.
_ Cô đúng là không biết điều.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay